Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
chương 42 ai nói muốn mua ?
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Lâm Vũ Chân quay qua nhìn, Giang Ninh đến rồi.
Tô Mai nhìn thấy Giang Ninh thì như được tiếp thêm sức mạnh.
"Giang Ninh!”
Lâm Vũ Chân mím môi, gương mặt tủi thân, sao cô cứ bị người ta bắt nạt hoài.
Giang Ninh gật đầu, quay sang nhìn người nhân viên kia: “Không nghe thấy sao? Tôi bảo cô gói tất cả số quần áo kia lại!"
Nhân viên bán hàng sững sờ: “Tất cả?"
Tất cả quần áo trong cửa hàng gộp vào cũng phải đến mấy trăm ngàn.
Đùa gì đâu?
Giang Ninh không nói gì mà móc thẳng chiếc thẻ đen từ trong túi ra, khẽ đung đưa, mắt ả nhân viên bỗng sáng rực lên.
Ảta là người phụ nữ ham hư vinh, sao có thể không biết thẻ đen cho được, dù không có đủ tư cách dùng nhưng ngày nào cũng mong ngóng có thể nhìn thấy chiếc thẻ này.
Không ngờ người đàn ông này lại có nhiều tiền như vậy.
"Vâng, vâng, vâng! Tôi sẽ gói ngay lập tức!”
À ta hớn hở, gặp được đại gia, nhất là loại đàn ông thích thể hiện trước mặt phụ nữ, ả vui ơn bất kỳ ai, để hắn có mặt mũi một chút mà ả có thể được trích không ít phần trăm lợi nhuận thì bảo ả làm gì cũng được hết.
Á nhân viên chạy vào lấy mấy chục cái túi bọc quần áo, chân tay nhanh nhẹn gói lấy gói để, không hề che giấu kích động trên mặt.
Quần áo mấy trăm ngàn cơ mà!
Phần trăm ả nhận được phải đến hai ba chục ngàn.
Những người đứng hóng xung quanh cũng ngần hết cả ra, đòi gói hết cả lại? Có nhiều tiền thế cơ. Xem ra nhân viên kia chạm phải thứ dữ rồi, gặp phải đại gia, tự vả mặt kêu bôm bốp luôn ấy chứ.
Nhưng nhìn nhân viên đó tỏ vẻ chá sao cả, chỉ cần lấy được hoa
hồng thì da mặt có dày tí cũng có sao, ả quen rồi.
"Giang Ninh.."
Tô Mai biết Giang Ninh đang trút giận cho mình, nhưng mua một lúc nhiều như vậy, thậm chí còn không thử thì lãng phí quá.
Bà biết Giang Ninh có tiền nhưng không thể vì bà mà vung tiền
hoang phí như vậy.
"Đừng kích động quá
Giang Ninh không nói gì.
Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh, định lên tiếng khuyên hắn, không cần phải kích động như vậy, giờ cô bình tĩnh lại mới thấy ả nhân viên này đang cố ý dùng chiêu khích tướng.
Nhưng cô không cam tâm.
Cô đang vui vẻ dẫn Tô Mai dạo phố, mà còn bị người khác chế
giễu.
"Tiên sinh, đã gói xong hết rồi! Tổng cộng ba trăm hai mươi tám
nghìn bốn trăm linh chín tệ, mời anh qua bên này quẹt thẻ!”
Nhân viên rất nhanh nhẹn, chỉ sợ Giang Ninh bình tĩnh lại rồi lại hối hận, xếp quần áo thật nhanh, thậm chí còn không để ý xem có bị nhăn hay không.
"Quet thẻ gì?”
Nhưng Giang Ninh chỉ nhìn ả rồi nói: "Ai nói với cô là tôi sẽ mua?"
Nghe vậy, không chỉ Lâm Vũ Chân, Tô Mai cùng những người đang đứng vây quanh hóng chuyện mà ngay cả ả nhân viên cũng sững sờ chôn chân tại chỗ.
Ả bận bịu gói ghém luôn tay luôn chân, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chỉ để xếp cho xong, mà giờ Giang Ninh lại bảo không mua? "Chẳng, chẳng phải anh bảo tôi gói hết tất cả lại hay sao?”
Nhân viên mấp máy miệng, mắt thì nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ đen trong tay Giang Ninh
"Đúng rồi, quần áo mà cô không cho thử, không cho sờ, không cho mua thì đừng bày ra nữa, cất đi hết cho xong."
Giang Ninh nói xong bèn cất thẻ vào túi, sau đó dắt tay Lâm Vũ Chân, quay người đi thẳng: “Bảo em dẫn mẹ đi mua đồ, em lại vào cái cửa hàng rách nát gì thế này?"
"Một bộ mới có mấy ngàn, xứng với mẹ anh sao? Chúng ta sang cửa hàng đối diện."
21
Những người xung quanh sững sờ.
Nhân viên cũng suýt nữa thì hộc máu.
Giang Ninh chơi ả!
Chơi ả như đang chơi một con khỉ!
Những người đứng xung quanh hóng chuyện cũng chẳng khác gì được xem xiếc khỉ.
Ả tức điên lên, giảm mạnh chân xuống sàn, ả đã gói hết tất cả quần áo trong tiệm, giờ lại phải đem ra treo lên, là lại từng bộ từng bộ một.
Nhưng Giang Ninh chả hơi đâu để ý đến ả, dẫn Giang Ninh đi thắng sang cửa hàng đối diện.
Hiển nhiên, cấp bậc cửa hàng này cao hơn hẳn.
"Bộ này, cái này, cái này, đây nữa, đem hết xuống cho mẹ tôi thử."
Giang Ninh rất có mắt nhìn, trong giây lát đã nhìn trúng mấy bộ, sau đó đưa thẻ cho nhân viên: “Quet hai trăm nghìn trước, nếu không mua hết hai trăm nghìn thì hôm nay không cho mẹ ra khỏi đây."
Mắt nhân viên sáng lên, lập tức cung kính nhận lấy: “Vâng thưa anh!"
"Giang Ninh..."
Lần này người xấu hổ lại là hai mẹ con Tô Mai và Lâm Vũ Chân,
Nhất là khi bên ngoài có không ít người nhìn sang bên này chỉ tró bàn tán, cho rằng hình như Giang Ninh lại đang chơi người ta.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Lâm Vũ Chân quay qua nhìn, Giang Ninh đến rồi.
Tô Mai nhìn thấy Giang Ninh thì như được tiếp thêm sức mạnh.
"Giang Ninh!”
Lâm Vũ Chân mím môi, gương mặt tủi thân, sao cô cứ bị người ta bắt nạt hoài.
Giang Ninh gật đầu, quay sang nhìn người nhân viên kia: “Không nghe thấy sao? Tôi bảo cô gói tất cả số quần áo kia lại!"
Nhân viên bán hàng sững sờ: “Tất cả?"
Tất cả quần áo trong cửa hàng gộp vào cũng phải đến mấy trăm ngàn.
Đùa gì đâu?
Giang Ninh không nói gì mà móc thẳng chiếc thẻ đen từ trong túi ra, khẽ đung đưa, mắt ả nhân viên bỗng sáng rực lên.
Ảta là người phụ nữ ham hư vinh, sao có thể không biết thẻ đen cho được, dù không có đủ tư cách dùng nhưng ngày nào cũng mong ngóng có thể nhìn thấy chiếc thẻ này.
Không ngờ người đàn ông này lại có nhiều tiền như vậy.
"Vâng, vâng, vâng! Tôi sẽ gói ngay lập tức!”
À ta hớn hở, gặp được đại gia, nhất là loại đàn ông thích thể hiện trước mặt phụ nữ, ả vui ơn bất kỳ ai, để hắn có mặt mũi một chút mà ả có thể được trích không ít phần trăm lợi nhuận thì bảo ả làm gì cũng được hết.
Á nhân viên chạy vào lấy mấy chục cái túi bọc quần áo, chân tay nhanh nhẹn gói lấy gói để, không hề che giấu kích động trên mặt.
Quần áo mấy trăm ngàn cơ mà!
Phần trăm ả nhận được phải đến hai ba chục ngàn.
Những người đứng hóng xung quanh cũng ngần hết cả ra, đòi gói hết cả lại? Có nhiều tiền thế cơ. Xem ra nhân viên kia chạm phải thứ dữ rồi, gặp phải đại gia, tự vả mặt kêu bôm bốp luôn ấy chứ.
Nhưng nhìn nhân viên đó tỏ vẻ chá sao cả, chỉ cần lấy được hoa
hồng thì da mặt có dày tí cũng có sao, ả quen rồi.
"Giang Ninh.."
Tô Mai biết Giang Ninh đang trút giận cho mình, nhưng mua một lúc nhiều như vậy, thậm chí còn không thử thì lãng phí quá.
Bà biết Giang Ninh có tiền nhưng không thể vì bà mà vung tiền
hoang phí như vậy.
"Đừng kích động quá
Giang Ninh không nói gì.
Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh, định lên tiếng khuyên hắn, không cần phải kích động như vậy, giờ cô bình tĩnh lại mới thấy ả nhân viên này đang cố ý dùng chiêu khích tướng.
Nhưng cô không cam tâm.
Cô đang vui vẻ dẫn Tô Mai dạo phố, mà còn bị người khác chế
giễu.
"Tiên sinh, đã gói xong hết rồi! Tổng cộng ba trăm hai mươi tám
nghìn bốn trăm linh chín tệ, mời anh qua bên này quẹt thẻ!”
Nhân viên rất nhanh nhẹn, chỉ sợ Giang Ninh bình tĩnh lại rồi lại hối hận, xếp quần áo thật nhanh, thậm chí còn không để ý xem có bị nhăn hay không.
"Quet thẻ gì?”
Nhưng Giang Ninh chỉ nhìn ả rồi nói: "Ai nói với cô là tôi sẽ mua?"
Nghe vậy, không chỉ Lâm Vũ Chân, Tô Mai cùng những người đang đứng vây quanh hóng chuyện mà ngay cả ả nhân viên cũng sững sờ chôn chân tại chỗ.
Ả bận bịu gói ghém luôn tay luôn chân, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chỉ để xếp cho xong, mà giờ Giang Ninh lại bảo không mua? "Chẳng, chẳng phải anh bảo tôi gói hết tất cả lại hay sao?”
Nhân viên mấp máy miệng, mắt thì nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ đen trong tay Giang Ninh
"Đúng rồi, quần áo mà cô không cho thử, không cho sờ, không cho mua thì đừng bày ra nữa, cất đi hết cho xong."
Giang Ninh nói xong bèn cất thẻ vào túi, sau đó dắt tay Lâm Vũ Chân, quay người đi thẳng: “Bảo em dẫn mẹ đi mua đồ, em lại vào cái cửa hàng rách nát gì thế này?"
"Một bộ mới có mấy ngàn, xứng với mẹ anh sao? Chúng ta sang cửa hàng đối diện."
21
Những người xung quanh sững sờ.
Nhân viên cũng suýt nữa thì hộc máu.
Giang Ninh chơi ả!
Chơi ả như đang chơi một con khỉ!
Những người đứng xung quanh hóng chuyện cũng chẳng khác gì được xem xiếc khỉ.
Ả tức điên lên, giảm mạnh chân xuống sàn, ả đã gói hết tất cả quần áo trong tiệm, giờ lại phải đem ra treo lên, là lại từng bộ từng bộ một.
Nhưng Giang Ninh chả hơi đâu để ý đến ả, dẫn Giang Ninh đi thắng sang cửa hàng đối diện.
Hiển nhiên, cấp bậc cửa hàng này cao hơn hẳn.
"Bộ này, cái này, cái này, đây nữa, đem hết xuống cho mẹ tôi thử."
Giang Ninh rất có mắt nhìn, trong giây lát đã nhìn trúng mấy bộ, sau đó đưa thẻ cho nhân viên: “Quet hai trăm nghìn trước, nếu không mua hết hai trăm nghìn thì hôm nay không cho mẹ ra khỏi đây."
Mắt nhân viên sáng lên, lập tức cung kính nhận lấy: “Vâng thưa anh!"
"Giang Ninh..."
Lần này người xấu hổ lại là hai mẹ con Tô Mai và Lâm Vũ Chân,
Nhất là khi bên ngoài có không ít người nhìn sang bên này chỉ tró bàn tán, cho rằng hình như Giang Ninh lại đang chơi người ta.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter