Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447
Chương 447 Sắc mặt Tôn Lăng rất khó coi.
Vốn vị trí gia chủ đã vào đến tay rồi, hiện giờ không biết phải đợi đến bao giờ!
Gã tốn không biết bao nhiêu thời gian và sức lực, sắp thành công rồi thì đổ sông đổ bể.
Giang Ninh đã phá huỷ kế hoạch của gãt!
Nhìn vẻ mặt tức giận của Tôn Kỳ, chỉ e gã có giải thích thế nào cũng vô dụng, người thất bại, giải thích chính là ngụy biện, trái lại lại càng khiến cho người ta thất vọng.
Cho dù vị trí gia chủ nhà họ Tôn sớm muộn gì cũng vào tay gã.
Nhưng Tôn Lăng rất bực mình, bởi vì mặt mũi gã bị người ta đánh cho sưng phù.
Dù bây giờ giao cho gã vị trí gia chủ gã cũng chẳng dám nhận, bởi vì kiểu gì cũng bị người ta cười vào mặt.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Gia chủ nhà họ Tôn chiếu bộ phim ô uế ở nơi công cộng?
Đây là vết nhơ cả đời gã, muốn rửa cũng rửa không sạch!
“Còn đứng đấy làm gì? Cút về suy nghĩ lại!”
Thấy Tôn Lăng đứng ngẩn ra ở đó, Tôn Kỳ bực mình quát: “Khảo nghiệm đơn giản vậy mà cũng không chịu đựng được, mất mặt!”
Dứt lời, ông ta hừ một tiếng rồi vung tay rời đi.
Tôn Lăng không hó hé gì, gương mặt chảy xuống đến độ sắp vất được ra nước.
Gã sầm mặt xuống, quay về phòng mình, đóng cửa rầm một tiếng.
“Giang Ninh, Lâm Vũ Chân, tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá!”
Trước giờ chưa từng có người khiến gã mất mặt đến vậy, cho dù là Dương La Lâm cũng không dám.
“Quả Tam, chuyện thu xếp thế nào rồi?”
Tôn Lăng gọi điện thoại cho Quả Tam: “Nhớ kỹ, có thể làm to chuyện đến đâu thì cứ làm cho tao, tao muốn Lâm Vũ Chân cùng với tập đoàn Lâm thị thân bại danh liệt!”
Cúp máy, gã liền vứt điện thoại qua một bên, âm thầm nghĩ kế, xem còn thủ đoạn nào xài được không.
Cái mà gã muốn, chính là phá huỷ sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị, gã muốn dẫm cả Lâm thị xuống dưới chân, muốn Lâm Vũ Chân và Giang Ninh phải trả một cái giá thật đất.
Gây sự với gã, còn muốn yên bình rời khỏi Kiến Châu ?
Nằm mơi Lúc này.
Tập đoàn Lâm thị đã tiến vào giai đoạn bận rộn nhất.
Đơn hàng như vũ bão, điện thoại tư vấn hầu như ngày nào cũng tắc nghẽn.
Không chỉ riêng nhà phân phối muốn hàng, mà còn có những công ty khác cũng yêu cầu hợp tác, cùng nhau phát triển sản phẩm mới, thậm chí còn không ít nơi đến từ những thành thị xa xôi.
Chỉ có thể nói tin tức lan truyền nhanh như vũ bão.
Lâm Vũ Chân bận tối tăm mặt mũi.
“Ừm, cứ theo kế hoạch mà làm, nhớ kỹ, thực thi từng bước một, không cần phải hấp tấp, không cần biết thế nào, chất lượng là mục tiêu hàng đầu của chúng ta.”
Đây là thứ mà Lâm Vũ Chân nhấn mạnh vô số lần.
Cho dù không kiếm được tiền, cô cũng tuyệt sẽ không kiếm những đồng tiền bẩn thỉu.
Quay đầu lại nhìn, Giang Ninh đang ngồi giống đại gia ở đằng kia là người nhàn rỗi nhất.
Lâm Vũ Chân cũng không hờn giận, mà ngược lại, có hơi tự hào, còn có chút kiêu ngạo.
“Hừ, em có thể kiếm tiền nuôi anh! Tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ khác cướp anh đi!”
“Vợ à, anh lột nho rồi đây, em có ăn chút không?”
Giang Ninh ngẩng đầu, thấy Lâm Vũ Chân đang nhìn anh, ánh mắt có vẻ hơi khác với lúc thường, không biết cô đang nghĩ gì nữa.
Anh bưng đĩa hoa quả lên, bên trên đựng nho đã được lột sẵn.
“Chồng, anh đối với em tốt thật!”
Lâm Vũ Chân vội đi qua, hai mắt tỏa sáng, Giang Ninh không chỉ biết ăn một mình, còn cắt cho cô nhiều như: vậy.
“Ngọt không?”
“Ngọt”
“Em không tin”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Vậy em thử đi?”
RDIE “Anh bảo em thử nho cơ mài”
Đưa ra thị trường!
Ngày hôm sau, sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị đúng giờ lên kệ.
Những cửa hàng phân phối đã sớm chuẩn bị, không chỉ chuẩn bị đủ nguồn hàng, mà còn tuyển không ít nhân công tạm thời, chỉ sợ hiện trường bùng nổ.
Nhưng cho dù như vậy, sản phẩm mới vừa đưa lên, người xếp hàng bên ngoài vẫn khiến cho bộ phận tiêu thụ khiếp sợ.
“Người đông nghìn nghịt thế này! Đáng sợ quá?”
“Những cửa hàng khác cũng như vậy, chẳng phải chỉ là sản phẩm dưỡng da thôi sao!”
“Bởi vì họ nghe nói sản phẩm có thể không đủ, hôm nay không mua được, lần sau muốn mua phải đợi một thời gian, ai cũng không muốn!”
Lại càng không cần phải nói, người đại diện là Diệp Khinh Vũ, hơn nữa, giá cả cũng ở phân khúc tầm trung, là giá mà người bình thường cũng mua được, mua vài hộp để sẵn ở nhà cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Trong đám người thậm chí còn nhìn thấy vài người rõ ràng là mấy người muốn làm ăn bất chính.
Ngay cả sản phẩm dưỡng da cũng có thể đem đi xào bán lại được sao?
“Mọi người đừng vội, xếp hàng mua theo trình tự, hàng hôm nay chuẩn bị rất nhiều…”
Nhân viên bán hàng ngẩng đầu nhìn hàng người đang xếp bên ngoài, chỉ đành nuốt lại lời định nói.
Chưa chắc đã đủ.
“Nhường đường, nhường đường nào!”
Có mấy người chen ngang, từ giữa hàng chen lên phía trước, nhất thời có người khó chịu.
“Sao các người lại chen ngang?”
“Không được à? Mày nói thêm một câu nữa xem nào!”
Người đàn ông dẫn đầu sắc mặt sầm xuống, gương mặt còn có mấy vết sẹo, nhìn thôi đã khiến người ta sợ hãi, nhất thời không có ai dám lên tiếng nữa.
“Cho tôi mười phần, thêm hoá đơn, nếu không tôi sao.
mà biết được đây là hàng thật, nhỡ đâu là hàng giả thì sao?”
“Anh yên tâm, đây đều là hàng chính quy được phân phối bởi tập đoàn Lâm thị, bên trên có đóng dấu chống hàng giả của Lâm thị, là hàng thật trăm phần trăm”
“Ừm, vậy thì được, tôi muốn mua hàng thật của tập đoàn Lâm thị, nhanh lên chút, lấy hàng, viết hoá đơn”
Không chỉ có Kiến Châu, cả khu vực Đông Nam đồng thời đưa sản phẩm lên, lượng tiêu thụ một ngày vượt xa dự liệu của Lâm Vũ Chân.
Bộ phận bán hàng vừa bán vừa liên hệ bổ sung thêm hàng, chỉ sợ bỏ lỡ cơn sốt này.
Quảng cáo của Diệp Khinh Vũ phát sóng không ngừng khắp mọi nẻo đường, cùng với đó lời truyền tai nhau của những người mua hàng càng khiến cho sản phẩm mới này duy trì được sức hút.
Mấy cửa hàng thậm chí đã bán hết sạch, muốn bổ sung thêm thì bên Lâm Vũ Chân cũng không lấy đâu ra.
Bên công trường đã sản xuất hết công lực rồi, nhưng sản lượng vẫn đuổi không kịp, dẫu sao thì hàng cũng quá hot.
Sản phẩm này xứng đáng là hiện tượng của năm nay.
Đọc báo thấy tin tức sự bùng nổ của sản phẩm mới của Lâm thị, Tôn Lăng không tỏ vẻ gì, giống như tê liệt hết mọi cảm xúc, chỉ là mát nhìn trừng trừng vào đó.
Bỗng nhiên, gã ta bật cười ác độc, càng cười càng điên cuồng, cười trên nỗi đau của người khác.
“Lâm Vũ Chân, Giang Ninh, chắc giờ bọn mày vui lắm?”
“Bọn mày chác đang nghĩ rằng mình đứng vững gót chân ở vùng Đông Nam này nhỉ?”
Tôn Lăng cười lạnh: “Nếu không cho chúng mày bay cao hơn nữa thì chúng mày sẽ không biết ngã xuống sẽ đau thế nào đâu?”
Lúc này, là lúc sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị đang hot nhất, một khi có tờ báo nào đó chỉ ra những mặt tiêu cực thì đương nhiên là sẽ lan truyền kháp mọi ngóc ngách.
Tôn Lăng ấn s “Có thể ra tay rồi!
n thoại, giọng điệu lạnh lùng âm u: Cúp điện thoại, gã ta cười phá lên y hệt một tên điên.
Ngày hôm sau.
Bên ngoài một cửa hàng.
“Rầm”
Một bên là đám người đang xếp hàng, một bên là cổng vòm đặt ngay ngoài cửa, bỗng bị đâm thủng.
Một tiếng gào thét khiến cho mấy cô gái ở đó sợ đến hét lên.
“A… hàng của cửa hàng này có vấn đề! Có vấn đề đó!”
Vốn vị trí gia chủ đã vào đến tay rồi, hiện giờ không biết phải đợi đến bao giờ!
Gã tốn không biết bao nhiêu thời gian và sức lực, sắp thành công rồi thì đổ sông đổ bể.
Giang Ninh đã phá huỷ kế hoạch của gãt!
Nhìn vẻ mặt tức giận của Tôn Kỳ, chỉ e gã có giải thích thế nào cũng vô dụng, người thất bại, giải thích chính là ngụy biện, trái lại lại càng khiến cho người ta thất vọng.
Cho dù vị trí gia chủ nhà họ Tôn sớm muộn gì cũng vào tay gã.
Nhưng Tôn Lăng rất bực mình, bởi vì mặt mũi gã bị người ta đánh cho sưng phù.
Dù bây giờ giao cho gã vị trí gia chủ gã cũng chẳng dám nhận, bởi vì kiểu gì cũng bị người ta cười vào mặt.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Gia chủ nhà họ Tôn chiếu bộ phim ô uế ở nơi công cộng?
Đây là vết nhơ cả đời gã, muốn rửa cũng rửa không sạch!
“Còn đứng đấy làm gì? Cút về suy nghĩ lại!”
Thấy Tôn Lăng đứng ngẩn ra ở đó, Tôn Kỳ bực mình quát: “Khảo nghiệm đơn giản vậy mà cũng không chịu đựng được, mất mặt!”
Dứt lời, ông ta hừ một tiếng rồi vung tay rời đi.
Tôn Lăng không hó hé gì, gương mặt chảy xuống đến độ sắp vất được ra nước.
Gã sầm mặt xuống, quay về phòng mình, đóng cửa rầm một tiếng.
“Giang Ninh, Lâm Vũ Chân, tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá!”
Trước giờ chưa từng có người khiến gã mất mặt đến vậy, cho dù là Dương La Lâm cũng không dám.
“Quả Tam, chuyện thu xếp thế nào rồi?”
Tôn Lăng gọi điện thoại cho Quả Tam: “Nhớ kỹ, có thể làm to chuyện đến đâu thì cứ làm cho tao, tao muốn Lâm Vũ Chân cùng với tập đoàn Lâm thị thân bại danh liệt!”
Cúp máy, gã liền vứt điện thoại qua một bên, âm thầm nghĩ kế, xem còn thủ đoạn nào xài được không.
Cái mà gã muốn, chính là phá huỷ sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị, gã muốn dẫm cả Lâm thị xuống dưới chân, muốn Lâm Vũ Chân và Giang Ninh phải trả một cái giá thật đất.
Gây sự với gã, còn muốn yên bình rời khỏi Kiến Châu ?
Nằm mơi Lúc này.
Tập đoàn Lâm thị đã tiến vào giai đoạn bận rộn nhất.
Đơn hàng như vũ bão, điện thoại tư vấn hầu như ngày nào cũng tắc nghẽn.
Không chỉ riêng nhà phân phối muốn hàng, mà còn có những công ty khác cũng yêu cầu hợp tác, cùng nhau phát triển sản phẩm mới, thậm chí còn không ít nơi đến từ những thành thị xa xôi.
Chỉ có thể nói tin tức lan truyền nhanh như vũ bão.
Lâm Vũ Chân bận tối tăm mặt mũi.
“Ừm, cứ theo kế hoạch mà làm, nhớ kỹ, thực thi từng bước một, không cần phải hấp tấp, không cần biết thế nào, chất lượng là mục tiêu hàng đầu của chúng ta.”
Đây là thứ mà Lâm Vũ Chân nhấn mạnh vô số lần.
Cho dù không kiếm được tiền, cô cũng tuyệt sẽ không kiếm những đồng tiền bẩn thỉu.
Quay đầu lại nhìn, Giang Ninh đang ngồi giống đại gia ở đằng kia là người nhàn rỗi nhất.
Lâm Vũ Chân cũng không hờn giận, mà ngược lại, có hơi tự hào, còn có chút kiêu ngạo.
“Hừ, em có thể kiếm tiền nuôi anh! Tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ khác cướp anh đi!”
“Vợ à, anh lột nho rồi đây, em có ăn chút không?”
Giang Ninh ngẩng đầu, thấy Lâm Vũ Chân đang nhìn anh, ánh mắt có vẻ hơi khác với lúc thường, không biết cô đang nghĩ gì nữa.
Anh bưng đĩa hoa quả lên, bên trên đựng nho đã được lột sẵn.
“Chồng, anh đối với em tốt thật!”
Lâm Vũ Chân vội đi qua, hai mắt tỏa sáng, Giang Ninh không chỉ biết ăn một mình, còn cắt cho cô nhiều như: vậy.
“Ngọt không?”
“Ngọt”
“Em không tin”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Vậy em thử đi?”
RDIE “Anh bảo em thử nho cơ mài”
Đưa ra thị trường!
Ngày hôm sau, sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị đúng giờ lên kệ.
Những cửa hàng phân phối đã sớm chuẩn bị, không chỉ chuẩn bị đủ nguồn hàng, mà còn tuyển không ít nhân công tạm thời, chỉ sợ hiện trường bùng nổ.
Nhưng cho dù như vậy, sản phẩm mới vừa đưa lên, người xếp hàng bên ngoài vẫn khiến cho bộ phận tiêu thụ khiếp sợ.
“Người đông nghìn nghịt thế này! Đáng sợ quá?”
“Những cửa hàng khác cũng như vậy, chẳng phải chỉ là sản phẩm dưỡng da thôi sao!”
“Bởi vì họ nghe nói sản phẩm có thể không đủ, hôm nay không mua được, lần sau muốn mua phải đợi một thời gian, ai cũng không muốn!”
Lại càng không cần phải nói, người đại diện là Diệp Khinh Vũ, hơn nữa, giá cả cũng ở phân khúc tầm trung, là giá mà người bình thường cũng mua được, mua vài hộp để sẵn ở nhà cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Trong đám người thậm chí còn nhìn thấy vài người rõ ràng là mấy người muốn làm ăn bất chính.
Ngay cả sản phẩm dưỡng da cũng có thể đem đi xào bán lại được sao?
“Mọi người đừng vội, xếp hàng mua theo trình tự, hàng hôm nay chuẩn bị rất nhiều…”
Nhân viên bán hàng ngẩng đầu nhìn hàng người đang xếp bên ngoài, chỉ đành nuốt lại lời định nói.
Chưa chắc đã đủ.
“Nhường đường, nhường đường nào!”
Có mấy người chen ngang, từ giữa hàng chen lên phía trước, nhất thời có người khó chịu.
“Sao các người lại chen ngang?”
“Không được à? Mày nói thêm một câu nữa xem nào!”
Người đàn ông dẫn đầu sắc mặt sầm xuống, gương mặt còn có mấy vết sẹo, nhìn thôi đã khiến người ta sợ hãi, nhất thời không có ai dám lên tiếng nữa.
“Cho tôi mười phần, thêm hoá đơn, nếu không tôi sao.
mà biết được đây là hàng thật, nhỡ đâu là hàng giả thì sao?”
“Anh yên tâm, đây đều là hàng chính quy được phân phối bởi tập đoàn Lâm thị, bên trên có đóng dấu chống hàng giả của Lâm thị, là hàng thật trăm phần trăm”
“Ừm, vậy thì được, tôi muốn mua hàng thật của tập đoàn Lâm thị, nhanh lên chút, lấy hàng, viết hoá đơn”
Không chỉ có Kiến Châu, cả khu vực Đông Nam đồng thời đưa sản phẩm lên, lượng tiêu thụ một ngày vượt xa dự liệu của Lâm Vũ Chân.
Bộ phận bán hàng vừa bán vừa liên hệ bổ sung thêm hàng, chỉ sợ bỏ lỡ cơn sốt này.
Quảng cáo của Diệp Khinh Vũ phát sóng không ngừng khắp mọi nẻo đường, cùng với đó lời truyền tai nhau của những người mua hàng càng khiến cho sản phẩm mới này duy trì được sức hút.
Mấy cửa hàng thậm chí đã bán hết sạch, muốn bổ sung thêm thì bên Lâm Vũ Chân cũng không lấy đâu ra.
Bên công trường đã sản xuất hết công lực rồi, nhưng sản lượng vẫn đuổi không kịp, dẫu sao thì hàng cũng quá hot.
Sản phẩm này xứng đáng là hiện tượng của năm nay.
Đọc báo thấy tin tức sự bùng nổ của sản phẩm mới của Lâm thị, Tôn Lăng không tỏ vẻ gì, giống như tê liệt hết mọi cảm xúc, chỉ là mát nhìn trừng trừng vào đó.
Bỗng nhiên, gã ta bật cười ác độc, càng cười càng điên cuồng, cười trên nỗi đau của người khác.
“Lâm Vũ Chân, Giang Ninh, chắc giờ bọn mày vui lắm?”
“Bọn mày chác đang nghĩ rằng mình đứng vững gót chân ở vùng Đông Nam này nhỉ?”
Tôn Lăng cười lạnh: “Nếu không cho chúng mày bay cao hơn nữa thì chúng mày sẽ không biết ngã xuống sẽ đau thế nào đâu?”
Lúc này, là lúc sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị đang hot nhất, một khi có tờ báo nào đó chỉ ra những mặt tiêu cực thì đương nhiên là sẽ lan truyền kháp mọi ngóc ngách.
Tôn Lăng ấn s “Có thể ra tay rồi!
n thoại, giọng điệu lạnh lùng âm u: Cúp điện thoại, gã ta cười phá lên y hệt một tên điên.
Ngày hôm sau.
Bên ngoài một cửa hàng.
“Rầm”
Một bên là đám người đang xếp hàng, một bên là cổng vòm đặt ngay ngoài cửa, bỗng bị đâm thủng.
Một tiếng gào thét khiến cho mấy cô gái ở đó sợ đến hét lên.
“A… hàng của cửa hàng này có vấn đề! Có vấn đề đó!”