Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361-370
Chương 361 “Ầm”
Dương Đống tức giận khó kiềm chế.
Đập mạnh lên bàn một cái.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ông ta gầm thét, “Người đâu? Sao một người cũng không trở về! Người đâu hết cả rồi!”
“Sợ là đều chết cả rồi”
‘Sắc mặt Dương Hoàng vẫn âm trầm, trong ngữ khí lại có chút vui khi thấy người gặp họa.
“Đều chết cả rồi?”
Môi Dương Đống phát run.
Đây đều là những người Dương gia dùng nhiều tiền để bồi dưỡng, hàng năm tốn không ít tiền.
Bình thường nhà họ Dương sắp xếp họ đi làm việc, trước giờ chưa từng thất bại, sao lần này lại chết rồi?
Đây là tổn thất cực lớn!
Nhà họ Dương muốn báo thù Lâm thị, muốn hủy điểm bán hàng của Lâm thị, nhưng người ta sớm đã rút lui rồi, họ có tức cũng không có chỗ phát tiết.
Trực tiếp phái người đến Đông Hải nhưng lại mất tích.
Đó là mười sáu cao thủ của nhà họ Dương đó!
“Nhà họ Dương chúng ta tổn thất cực lớn”
Dương Hoàng nói, “Ba, không thể vì cái chết của Dương La Lâm mà không quan tâm sự phát triển trong tương lai của nhà họ Dương chúng ta được”
Ngữ khí của ông ta có chút lạnh nhạt càng mang chút tức giận.
Dương Đống quay đầu nhìn ông một cái: “Mày nói cái gì?”
“Đó là con trai mày! Nó chết rồi không lẽ mày không muốn báo thù cho nó?”
Dương Hoàng không nói chuyện nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Con trai tôi?
Đó chỉ có thể tính là anh em tôi, thậm chí, tôi hoàn toàn không muốn thừa nhận nó!
“Nó chết rồi, quả thật phải báo thù cho nó, nhưng không thể vì thế mà để nhà họ Dương tiếp tục tổn thấ Dương Hoàng lắc đầu nói, “Mười sáu cao thủ nếu đều chết ở Đông Hải, vậy nhà họ Dương chúng ta tổn thất càng lớn, người thừa kế chết rồi còn có thể đổi người thừa kế mới, nhưng mấy cao thủ chết rồi thì không dễ bồi dưỡng như vậy”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Đống đỏ ửng lên.
Cái gì gọi là người thừa kế có thể đổi?
“Người thừa kế có thể đổi? Còn có để đổi sao?”
Dương Đống tức giận thét, “Có cần tao đổi luôn cả gia chủ luôn không!”
Dương Hoàng cũng tức giận, nhưng lại cắn răng: “Nếu ba cảm thấy cần phải đổi thì cứ đổi! Dù sao nhà họ Dương này đều là do ba quyết định!”
Câu này lập tức khiến cơ thể Dương Đống run rẩy.
Ông ta nhìn chằm chäm Dương Hoàng, trong lòng có dự cảm không tốt.
Con trai trước giờ luôn nghe lời, dù ở bên ngoài cường thế nhưng về nhà họ Dương vẫn nghe lời của Dương Đống ông ta, nhưng hôm nay lại dám cãi lời ông ta?
Không lẽ nó biết rồi?
Dương Đống lập tức ép bản thân bình tĩnh lại, có thể khống chế nhà họ Dương nhiều năm như vậy, trước giờ ông ta đều không phải tên ngốc.
Ông nhìn Dương Hoàng, hô hấp có chút gấp gáp.
Hồi lâu, ông chậm rãi nói: “Ba đều là vì nhà họ Dương!”
“Ha ha, hay cho câu vì nhà họ Dương, vậy bây giờ thì sao?”
Dương Hoàng không chịu yếu thế, lần đầu phản bác thẳng, “Có phải ba cũng vì nhà họ Dương không!”
“Hừ, chưa đến lượt mày chất vấn tao!”
Dương Đống híp mát, lộ bộ mặt hung ác, “Nhà họ Dương này vẫn do Dương Đống tao làm chủ!”
Chỉ cần ông ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đổi gia chủ!
Dương Hoàng không nói chuyện, hít sâu vài cái, ngược lại bình tĩnh hơn một chút.
“Vậy thì do ba làm chủ đi”
“Ba muốn báo thù cho Dương La Lâm thì tiếp tục phái người đến Đông Hải, tiếp tục tấn công tập đoàn Lâm thị, tất cả của nhà họ Dương đều là ba quyết định”
Nói xong ông ta không quay đầu lại, trực tiếp quay người rời đi.
Dương Đống tức đến cơ thể phát run, nhưng chỉ có thể.
dùng sức chống cây gậy, chửi lớn: “Nghịch tử! Đều là nghịch tử!”
“Thật sự tưởng tao không làm gì được một nhà họ Lâm nhỏ nhoi à?”
Ông cười lạnh, “Tao muốn ra tay thì ai cũng đừng hòng sống sót!”
Lực lượng ông ta có thể dùng rất nhiều, muốn đối phó với một Lâm thị nhỏ thì tính là cái thá gì, không phải chỉ là mười sáu cao thủ nhà nuôi sao, chết rồi thì chết rồi, không lẽ thật sự tưởng ông ta hết cách rồi?
Dương Đống nhìn ra rồi, Dương Hoàng bây giờ đã tách khỏi bản thân, muốn đứng chung với Dương Tiêu chiếm gia sản của nhà họ Dương.
Nằm mơt Hai ba con nhà đó nằm mơ đi!
Chỉ cần bản thân còn sống, Dương Tiêu đừng mong lấy được chút gì từ nhà họ Dương cả.
Rất nhanh, Dương Đống có quyết định, ông ta cay độc, quyết đoán không còn do dự nữa, nếu cao thủ nhà nuôi không đủ dùng, vậy thì tốn tiền mời cao thủ bên ngoài, không phải là giết người sao, có người chuyên làm những chuyện này.
Chương 362 Lúc này.
Đông Hải!
Mười sáu người xếp hàng quỳ dưới đất, hai tay đều bị gãy, bị trói chặt, không chút cơ hội trốn thoát nào.
Giang Ninh ngồi đó nhìn một cái: “Không tệ, có dũng khí đấy, dám đến Đông Hải giết tôi”
“Các người quá đề cào bản thân,ay là coi thường bọn hợ?”
Anh chỉ đám người anh Cẩu đứng ở một bên.
Thời gian mấy ngày rèn luyện kỹ xảo trận chiến, đám anh Cẩu bọn họ còn nói không có cơ hội phát huy với kẻ địch, lại có người chủ động tìm đến đây ‘Vừa ra tay thì một đám người giống như điên vậy!
Kỹ xảo trận chiến này khiến họ có thể không ngừng phóng đại ưu điểm của bản thân, mà khuyết điểm thì hoàn toàn bị che giấu đi.
Mạnh đến kinh người Nếu chiến đấu riêng thì họ chưa chác sẽ là đối thủ của mấy cao thủ này, nhưng phát huy kỹ xảo trận chiến, vây.
giết mấy người này lại rất dễ dàng, không có bất kỳ áp lực nào.
“Hừ, nếu rơi vào tay chúng mày, muốn chém muốn giết tùy theo ý mày!”
Một người trong đó còn rất cứng miệng, cười lạnh nói, “Chúng mày đắc tội với nhà họ Dương thì chắc chắn phải chết!”
“Ầm!”
Anh Cẩu không có quá nhiều kiên nhẫn, đánh một đấm lên đầu hắn.
Lập tức giống như dưa hấu bị nổ.
“Bất kính với đại ca, muốn chết à!”
Mấy người khác sắc mặt ai cũng trắng bệch.
Không ngờ Đông Hải này lại đáng sợ như vậy, nghe đồn Đông Hải là cấm địa, trải nghiệm lần này khiến họ thật sự hiểu rồi, hai chữ cấm địa rốt cuộc đáng sợ cỡ nào.
Họ vừa đến Đông Hải thậm chí còn chưa bắt đầu hành động đã bại lộ.
Từ lúc bị vây giết đến bây giờ bị đánh gấy hai tay quỳ ở đây, thời gian còn chưa đến một tiếng.
Quả thật quá đáng sợ rồi!
Muốn ở thành phố như vậy giết người như Giang Ninh, hoàn toàn không thể, đáng tiếc, ông cụ nhà họ Dương không biết.
“Nhà họ Dương”
Giang Ninh mỉm cười, giống như nghe thấy chuyện cười vậy, “Tôi ngược lại khá hy vọng nhà họ Dương có thể phái thêm chút cao thủ đến, đừng là loại vô tích sự như các người là được.”
“Mấy anh em của tôi còn cần chút đá để mài dao, nếu nhà họ Dương không đến vậy tôi phải đích thân đến đó rồi”
Nghe lời này, sắc mặt của mười năm người còn lại ai ai cũng thay đổi lại, cực kỳ hoảng sợ.
Giang Ninh lại huênh hoang đến mức này! Không hề bỏ nhà họ Dương vào trong mắt, lại coi nhà họ Dương là đá mài dao của mấy người này.
Anh còn dám đến Kiến Châu?
Trực tiếp giết đến địa bàn của nhà họ Dương?
Giang Ninh khó tránh khỏi quá huênh hoang rồi đấy!
Họ trước giờ chưa từng gặp người ngạo mạn như vậy, còn muốn giết đến Kiến Châu, chủ động đến tìm nhà họ Dương.
Đó là đường chết!
“Nói khoác không biết ngượng mồm!”
Có người không nhịn được hét lên, “Kiến Châu không phải là nơi người như mày có thể đến!”
“Vậy sao”
Giang Ninh híp mắt, “Tao có thể đi nhưng bọn mày nhất định không nhìn thấy được đâu”
Nói xong, hắn không quan tâm mấy tên tép riu này nữa, quay người rời đi.
Hoàng Ngọc Minh đi theo, thuận thế đưa tay làm động tác cát xuống, mấy người anh Cẩu lập tức hiểu.
Một đường đi theo sau Giang Ninh, Hoàng Ngọc Minh đang đợi mệnh lệnh mới của Giang Ninh.
Anh biết Giang Ninh đang suy nghĩ.
“kêu lão Triệu mở rộng hoàn toàn mạng lưới tình báo, đặc biệt là ở Đông Hải, nâng cao cấp phòng thủ, tôi đoán có người muốn vào rồi”
“Vâng”
Hoàng Ngọc Minh gật đầu, lập tức đi làm.
Người nhà họ Dương ở Kiến Châu có thể dùng không nhiều, mười sáu người này chắc được tính là cao thủ đỉnh cấp của nhà họ Dương rồi, chỉ đáng tiếc trong mắt bản thân vẫn là tép riêu.
Nhà họ Dương kế này không thành nhất định sẽ có kế sau, đặc biệt là bà điên Dương Tiêu đó, ai biết được tâm lý của người phụ nữ này méo mó đến mức nào?
Chương 363
Giang Ninh không quan tâm, bây giờ nhà họ Dương nhắm vào anh, muốn ám sát anh.
Chuyện đó thì vui rồi, đã một thời gian hán không hoạt động gân cốt rồi, phải làm nóng cơ thể thôi.
Hệ thống phòng thủ của Đông Hải tăng cấp, bất kỳ.
người lạ mặt tiến vào Đông Hải đều bị chú ý, muốn làm chuyện xấu ở Đông Hải không dễ như vậy.
Đây được tính là một lần thử nghiệm, thử xem cấm địa Đông Hải bây giờ rốt cuộc được h là cấp độ nào, mà dùng bản thân làm mồi nhưng Giang Ninh không chút quan tâm.
Hắn tỏ ra rất thờ ơ.
Lâm Vũ Chân bận rộn ở công ty, Giang Ninh ngồi ở sofa phòng làm việc pha trà ăn vặt, rất nhàn nhã tự tại.
Hắn đã đồng ý với Lâm Vũ Chân, đợi cô xong việc sẽ dẫn cô đi suối nước nóng, Giang Ninh không thể đi đâu mà chỉ có thể ngồi đây đợi Lúc này.
Kiến Châu, trong biệt thự của Dương Tiêu.
Nghe được lời của Dương Hoàng, Dương Tiêu bất giác.
cười lạnh.
“Lão già này thật sự không cần mặt mũi”
Cô lạnh lùng nói, “Bây giờ ba còn muốn nghe lời ông ta sao? Ông ta không coi ba là con trai, chẳng qua chỉ coi ba là công cụ mà thôi.”
Dương Hoàng không nói chuyện, dù lời này nghe vào.
khiến người khác rất không thoải mái.
“Thứ già rồi không chết, dục vọng khống chế nhà họ Dương cực mạnh, không cho bất kỳ ai nhúng tay vào, dù là Dương La Lâm cũng như vậy”
Dương Tiêu châm điếu thuốc, nhả khói thuốc, trang điểm khói nhìn vào càng thêm âm trầm.
“Chẳng qua đều là công cụ để ông ta khống chế nhà họ Dương mà thôi”
Thật mắc cười, Dương Đống này thật tưởng rằng bản thân sẽ không chết sao, ai có thể địch được thời gian.
Đợi ông ta chui xuống mộ rồi, còn có thể khống chế cái gì?
“Tiếp theo con muốn làm gì?”
Dương Hoàng hỏi thẳng.
Ông đã từ bỏ rồi.
Ông đã không còn chút tình cảm nào đối với Dương Đống nữa rồi.
Ông vì nhà họ Dương mà làm bao nhiêu năm, hy vọng lớn như vậy, quay đầu lại chẳng qua chỉ là công cụ để Dương Đống lợi dụng mà thôi.
Dương Đống không coi bản thân là con trai, bản thân tại sao phải coi ông ta là ba?
“Đương nhiên là lấy lại thứ thuộc về mình”
Dương Tiêu cười một tiếng, “Ba, sớm muốn nhà họ Dương cũng sẽ do chúng ta khống chế, không phải sao?”
“Đợi lão già này chết rồi, ba vẫn sẽ là gia chủ nhà họ Dương, con không có hứng thú với việc quản lý nhà họ Dương”
Dương Hoàng có chút kinh ngạc, không ngờ Dương Tiêu lại nói như vậy.
“Tự do quen rồi, vẫn là cuộc sống như vậy thoải mái, con chỉ thấy không đáng cho ba, cho nên con nhất định phải lấy được nhà họ Dương!”
“Được”
Dương Hoàng gật đầu, “Nhà họ Dương nên là của ba con chúng ta, đoạt nhà họ Dương về tay rồi, con chính là người thừa kế, ba già rồi, sống không được bao nhiêu năm nữa, nhưng chỉ cần ba còn sống, ba sẽ giúp con khiến nhà họ Dương phát triển càng lớn mạnh!”
Làm giúp ai không là làm, giúp con gái mình, ít nhất thì trong mắt đứa con gái này luôn có người ba là ông ta.
Rời khỏi chỗ của Dương Tiêu, Dương Hoàng trở về nhà họ Dương.
Có lời có thể nói rồi, với lại có thể nói rõ một chút.
Trong đại sảnh, Dương Đống ngồi ở vị trí đầu, mặt bình thản, giống như chết mất mười sáu cao thủ nhà nuôi đối với ông mà nói không phải chuyện lớn gì.
Nhìn thấy Dương Hoàng đi vào, ông ta chỉ hừ một tiếng.
Đã đến nước này rồi, ông ta cũng không cần giả bộ nữa.
“Đến chỗ đồ điên Dương Tiêu đó rồi?”
Nếu không phải Dương Tiêu, có lẽ nhà họ Dương sẽ không biến thành như vậy.
Dương La Lâm sẽ không chết, Dương Hoàng cũng sẽ không biết được sự thật.
“Con bé không phải bà điên, con bé là người thừa kế tương lai của nhà họ Dương”
Dương Hoàng nói thẳng.
“Hừ, người thừa kế? Không có sự đồng ý của tao thì cả đời nó cũng không thểi”
“Nhưng con bé còn có mấy chục năm có thể sống, ông thì sao?”
Dương Hoàng không chút nhường nhịn.
Câu này khiến sắc mặt Dương Đống sa sầm.
Ông ta còn lại bao nhiêu thời gian không ai biết, nhưng nhất định không bằng Dương Tiêu rồi, thậm chí còn sống không lâu bằng Dương Hoàng.
Nhưng vậy thì sao?
Chỉ cần ông ta muốn, nhà họ Dương này sẽ đến tay của ai, vẫn phải do ông ta có thể quyết định!
“Tôi biết ông muốn báo thù cho Dương La Lâm, chỉ cần ông đồng ý giao nhà họ Dương cho Dương Tiêu, mối thù này Dương Tiêu sẽ báo giúp ông”
Dương Hoàng nói.
Ông nhìn Dương Đống, trên mặt lóe lên tia cười lạnh.
Bây giờ mười sáu cao thủ đó của nhà họ Dương đã mất tích, có thể nói dưới trướng của Dương Đống đã không còn người để dùng.
Ông ta còn có thể kiên trì đến lúc nào?
Vừa không báo được thù lại không có lực khống chế của trước đây, theo năm tháng ngày càng già đi, nhà họ Dương này sớm muộn gì cũng rơi vào tay của hai ba con họ.
“Tôi niệm tình cũ cho ông một cơ hội, hy vọng ông có thể trân trọng”
Dương Đống nghe rồi lập tức nhịn không được cười lớn.
Giống như nhìn một tên ngốc mà nhìn Dương Hoàng, lắc.
đầu liên tục.
Đột nhiên ông cười lạnh, sắc mặt đầy xấu xa càng mang theo sự châm biếm!
“Cơ hội? Không cần!”
Dương Đống nói, “Tao còn chưa chết! Nhà họ Dương này không đến lượt chúng mày khua môi múa mép đâu!”
“Hơn nữa mày đã không còn là gia chủ nhà họ Dương nữa rồi, đến người thừa kế tương lai cũng không liên quan đến hai ba con mày”
Sắc mặt của Dương Hoàng thay đổi.
Ông quay đầu nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đi ra, mỉm cười gật đầu với ông.
Chương 364
Dương Hoàng lập tức hết hồn, Dương Đống này còn muốn tự sinh một đứa?
Ông ta điên rồi sao!
“Một đứa con trai không nghe lời, giữ lại có ý nghĩa gì?
Muốn giao nhà họ Dương cho ai thì đó cũng phải là đứa con biết nghe lời tao mới được!”
Dương Hoàng tức đến run rẩy, tay chỉ Dương Đống nhưng không biết nến nói cái gì… | *./ đ Ả j \ Cái kẻ điên này! Ôrfg ta mới thật sự là kẻ điên đấy!
“Tao sẽ tự báo thù cho La Lâm, uy danh của nhà họ Dương cũng sẽ do tao tự giữ lấy, không cần hai ba con mày nhọc lòng, bắt đầu từ hôm nay, hai đứa chúng mày.
đều bị đuổi khỏi nhà họ Dương!”
Dương Đống nói to.
Dương Hoàng hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa mà trực tiếp quay người rời đi.
Dương Đống kêu cô gái đến, sờ lên bụng cô ta, trên mặt lộ ra ý cười: “Tao vẫn có thể sinh, đương nhiên phải bồi dưỡng một đứa con trai nghe lời rồi”
Ông ta tự tin nhất là năng lực phương diện đó của bản thân, dù tuổi đã cao nhưng ông ta vẫn dũng mãnh như TrƯỚC.
Sinh thêm một đứa con trai, bồi dưỡng mười mấy năm vẫn có thể làm được.
Còn về uy phong của nhà họ Dương, không phải chỉ là giết tên Giang Ninh thôi sao?
Chỉ cần ba mươi triệu này ném ra, còn sợ không có người ra tay?
Ông ta đã tìm mối quan hệ, treo giải thưởng, cái đầu người của Giang Ninh giá ba mươi triệu, đầu của mỗi người trong nhà họ Lâm đều đáng giá mười triệu.
Giới sát thủ đã điên cuồng rồi, đây mới là vụ làm ăn lớn!
Sát thủ muốn tiền chắc đã đến Đông Hải rồi nhỉ?
Tập đoàn Lâm thị.
Phòng làm việc.
Lâm Vũ Chân xoa vai, vươn vai như một chú mèo.
“Cuối cùng cũng xử lý xong rồi!”
Cô ngẩng đầu nói, “Chồng, tan ca nào!”
Giang Ninh cũng sắp ngủ đến nơi rồi.
Lâm Vũ Chân nói một tiếng có thể xử lý xong, bây giờ cũng đã ba tiếng rồi.
Đồ vặt trong phòng làm việc ăn sạch rồi, đồ ăn vặt mà mấy nhân viên ở khu làm việc bên ngoài giấu cũng bị Giang Ninh vơ vét sạch sẽ, cứ tiếp tục đợi như vậy hắn thật sự chịu không nổi mất.
“Mệt rồi chứ gì?”
Anh mỉm cười, đi qua bóp vai cho Lâm Vũ Chân, “Đi thôi, bên lão Hoàng đã sắp xếp xong rồi, chuẩn bị kỹ thuật viên tốt nhất giúp em thả lỏng cơ thể”
“Em phải cảm ơn lão Hoàng rồi!”
Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân rời khỏi công ty, đi thẳng đến hội sở, Hoàng Ngọc Minh đã sắp xếp xong từ lâu Tồi.
Anh biết công việc của Lâm Vũ Chân bận, áp lực lớn cho.
nên đã mời đến kỹ thuật viên có thủ pháp tốt nhất Đông Hải này, đặc biệt phục vụ cho Lâm Vũ Chân.
Tắm suối nước nóng thoải mái một lúc, Lâm Vũ Chân thật sự sắp rên thành tiếng rồi.
“Đều chuẩn bị xong rồi, có máy xông hơi mới, Vũ Chân có thể thử trước”
Hoàng Ngọc Minh cười ha ha, “Bảo đảm khiến cơ thể chị hoàn toàn thả lỏng”
“Hì hì, lão Hoàng, cảm ơn anh!”
Lâm Vũ Chân cảm kích nói.
Cô biết đây là Hoàng Ngọc Minh đặc biệt sắp xếp.
Hoàng Ngọc Minh cười cười, sắp xếp mấy nữ phục vụ này phụ trách sự an toàn của Lâm Vũ Chân, cùng nhau đi vào.
Còn anh quay đầu nhìn Giang Ninh: “Đại ca, bên anh thì Sao?”
Hoàng Ngọc Minh không biết tại sao Giang Ninh lại kêu anh tách hai người họ ra.
Anh sắp xếp hai vị trí, có thể để Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ở chung.
Giang Ninh cười cười: “Vợ chồng có dính nhau hơn nữa cũng phải có không gian riêng, lão Hoàng, cậu không phải là người từng trải sao, còn hỏi tôi?”
Hoàng Ngọc Minh cười lớn.
“Bên này, sắp xếp xong rồi”
Trong lòng Hoàng Ngọc Minh biết rõ, trong lời của Giang Ninh có ý khác, hắn muốn tách khỏi Lâm Vũ Chân, nhất định vì nguyên nhân khác.
Giang Ninh không nói gì nữa, đi vào phòng riêng liền nằm trên giường mát xa.
Rất nhanh, có một kỹ thuật viên đi vào, đeo khẩu trang cung kính nói: “Anh Giang, hôm nay tôi đến để phục vụ anh”
Giang Ninh không quay đầu, nói thẳng: “Vất vả rồi”
Ánh đèn điều chỉnh xong, hơi tối, kỹ thuật viên mở hương liệu để ở một bên ra, rất nhanh trong phòng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Giang Ninh vẫn nằm đó lộ ra cái lưng cường tráng, trên đó rải rác đầy vết sẹo!
Kỹ thuật viên đi đến trước giường nhìn thấy những vết sẹo kinh người trên lưng Giang Ninh, mắt bất giác co rút lại.
Cô ta lấy một chai tinh dầu từ trong hộp công cụ, mở nắp đổ lên lưng Giang Ninh, rồi lấy những thứ khác rồi, tiếng đing đing đang đang ồn ào một lúc.
“Vết sẹo trên lưng anh Giang có không ít, dùng tinh dầu mát xa nhiều có thể loại bỏ được một phần.”
Giọng của kỹ thuật viên dịu dàng, đưa tay lên lưng Giang Ninh nhẹ nhàng xoa rồi đẩy tinh dầu ra khắp lưng.
“Vậy sao, vậy chắc phải cần thủ pháp rất tốt mới được.
nhỉ?”
Giang Ninh không quay đầu cười nói, “Kỹ thuật viên mà lão Hoàng mời đến, tôi tin được, xem ra thủ pháp của cô không tệ”
“Anh Giang quá khen, tôi nhất định phục vụ anh thật tốt”
Hai tay cực mềm mại đang nhẹ nhàng chuyển động trên lưng Giang Ninh, làm từng vùng cơ thư giãn.
Mùi thơm trong không khí dân nồng đậm.
Giang Ninh nằm đó bất động, hô hấp dần trở nên đều đặn, giống như đang ngủ vậy.
Kỹ thuật viên cẩn thận quan sát một lúc, xác định Giang Ninh đã ngủ rồi, đôi mắt đó đột nhiên trở nên u ám, khát máu, tàn độc!
Chương 365
Một tay của cô vẫn trên lưng Giang Ninh, di chuyển có tiết tấu, một tay khác lặng lẽ rút một cây kim châm dài mười centimet trong túi ra!
“Đi chết đi!”
Tay cô cầm kim châm, đột nhiên đâm mạnh xuống vị trí tìm của Giang Ninh.
“Âm Ý 4 ` { Ì Nhưng đột nhiên Âu Ninh để::n lử một con báo, lập.
tức nhảy lên tránh khỏi kim châm, đồng thời đưa một tay.
ra trong chớp mắt bắt lấy cổ tay của kỹ thuật viên!
Tất cả đều trong tích tắc.
Kỹ thuật viên làm sao cũng không ngờ được, Giang Ninh lại không bị hương liệu làm ngất đi?
Cô ta càng không ngờ Giang Ninh lại phản ứng nhanh như vậy!
“Thật không ngờ bây giờ sát thủ đều phải bồi dưỡng thủ pháp mát xa à?”
Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Cô thật sự vào sai ngành rồi đấy, ở lại hội sở này làm việc sẽ càng có tiền đồ”
“Chết đi!”
Sát thủ kỹ thuật viên mát lạnh lẽo, không quan tâm Giang Ninh nói gì, cổ tay cô ta xoay một cái, hướng đâm của kim châm là bắp tay Giang Ninh, Giang Ninh lập tức thả lỏng tay.
Thấy cơ hội này, sát thủ kỹ thuật viên lùi về một bước.
tiếp đó đạp chân một cái lại tiếp tục tập kích!
Chân dài như roi, hung tàn mà ác liệt, trực tiếp đá về hướng đầu Giang Ninh!
“Ầm!”
Giang Ninh đang ngồi trên giường, trên mặt không một gợn sóng, tay móc một cái trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của sát thủ, đột nhiên dùng sức, trong mắt sát thủ kỹ thuật viên lập tức lóe lên tia đau khổ.
Anh không dừng tay thuận thế kéo một cái, sát thủ kỹ thuật viên trực tiếp dạng thẳng chân, đứng cũng không vững.
“Rầm!”
Sát thủ kỹ thuật viên thuận tay ném kim châm trong tay ra, đầu Giang Ninh nghiêng một cái trực tiếp né được.
Hoàn cảnh mờ tối không làm ảnh hưởng đến hắn chút nào!
Không đợi sát thủ kỹ thuật viên ra tay lần nữa, Giang Ninh chủ động tấn công, cơ thể hẳn nhảy lên, đi đến sau lưng sát thủ kỹ thuật viên, đánh một cái lên cổ cô ta, trực tiếp đánh ngất, cô ta mềm nhữn ngã xuống sàn nhà.
“Đại cai”
Nghe tiếng chiến đấu, Hoàng Ngọc Minh lập tức mang người xông vào.
Anh sớm có cảm giác Giang Ninh cố ý muốn ở riêng một mình.
Nhìn thấy kỹ thuật viên bị Giang Ninh đánh ngất, sắc mặt của Hoàng Ngọc Minh sa sầm, lập tức ra lệnh: “Trói lại!”
Anh lấy quần áo đưa cho Giang Ninh, đưa tay tháo khẩu trang của sát thủ kỹ thuật viên ra, không ngờ còn là một cô gái xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không giống sát thủ.
“Thật không ngờ lại có sát thủ lẻn vào trong hội sởI”
Đông Hải này xử lý rất sạch sẽ, thế giới ngầm bây giờ.
thậm chí còn sạch hơn thế giới kinh doanh chính trị.
Loại tồn tại như sát thủ này, Hoàng Ngọc Minh cũng là lần đầu tiên gặp phải.
“Cái này không trách cậu, người của tổ sát thủ thì người bình thường nhìn không thấu được”
Giang Ninh đi đến trước mặt sát thủ đã ngất bên đó, đưa tay trực tiếp xé đồ của cô ta để lộ ra bả vai.
“Có cần bọn em ra ngoài không?”
Hoàng Ngọc Minh chững lại một chút liền hỏi, anh tưởng Giang Ninh muốn chấp hành án tử cho sát thủ.
Giang Ninh không trả lời, nhìn hình xăm trên vai sát thủ một cái, mắt lập tức lạnh lẽo “Quả nhiên là sát thủ âm dương”
“Sát thủ âm dương?”
Hoàng Ngọc Minh chưa từng nghe qua thứ này.
“Sát thủ âm dương thuộc hạng sát thủ bạc trong tổ chức sát thủ , trước giờ luôn là hai người cùng hành động, người này ở ngoài sáng cũng chính là nói còn có một sát thủ trốn trong tối”
Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Một người không thành công người còn lại sẽ nhân lúc tôi buông lơi phòng bị, lúc nào cũng có thể xuất hiện bồi thêm một dao!”
Nghe lời này, Hoàng Ngọc Minh cực kỳ sợ hãi.
“Lập tức bao vây hội sở, bất kỳ ai cũng không được ra vào!”
Anh không ngờ, người đến lại là sát thủ lợi hại như vậy.
Nếu không phải nhắm vào Giang Ninh mà là người khác I thì sợ là bây giờ đã chết rồi!
“Phong tỏa Đông Hải, bất kể một người khả nghi nào cũng không được buông thai”
Chương 366
Hoàng Ngọc Minh lần đầu tiên nghe về sát thủ âm dương.
Đừng nói là anh ta, thành phố nhỏ như Đông Hải này sợ là cũng không mấy ai nghe qua, dù sao đến tổ chức sát ‘thủ có thật sự tồn tại không, cũng luôn rất thần bí.
Nhưng Giang Ninh biết, tổ chức sát thủ có tồn tại, với lại còn tồn tại rất nhiều năm, có cả trăm năm lịch sử!
Sự hiểu biết của hải) về tổ chức sátthủ sợ là còn nhiều hơn so với vua cửa tổ chức sát thủ bây giờ.
Đã có ba sát thủ vàng, mười sáu sát thủ bạc chết trong tay Giang Ninh, còn những sát thủ không có mắt khác.
thì Giang Ninh hoàn toàn không đếm.
Trước đây lúc hân uy danh thiên hạ, người muốn giết hán nhiều vô số, mà thời gian đó tổ chức sát thủ liên tục.
nhận nhiệm vụ tiền thưởng, từ mười triệu đô la Mỹ đến ba mươi triệu đô la Mỹ, tiếp đó là một trăm triệu đô la Mỹ!
Thậm chí có người ra ba trăm triệu đô la Mỹ mua đầu.
Giang Ninh!
Tổ chức sát thủ phái không ít sát thủ ra, bao gồm một trong những con át chủ bài của họ, nhưng kết quả chưa từng thay đổi, mấy sát thủ đó toàn bộ một đi không về, tất cả đều chết dưới tay của Giang Ninh.
Điều này khiến tổ chức sát thủ tức giận cũng bất lực, vua sát thủ thậm chí buông lời nói muốn quyết một trận sống chết với Giang Ninh.
Nhưng cho đến bây giờ cũng không thấy vua sát thủ tìm đến.
Vì hắn biết bản thân không thể chết, một khi quyết đấu với Giang Ninh thì Giang Ninh sẽ ra tay không chút lưu Tình!
Giang Ninh không ngờ bây giờ lại có sát thủ đến rồi.
Nhìn nữ sát thủ vẫn đang hôn mê, biểu cảm trên mặt Hoàng Ngọc Minh có chút nghiêm trọng.
Anh ta nghe A Phí nói đối thủ trước đây của Giang Ninh, ai cũng mạnh vô đối, hoàn toàn không phải mấy tên như Tàn Kiếm, Diệp Tâm Hỏa gì đó có thể so sánh được.
Trong hiểu biết của anh ta thì Tàn Kiếm và Diệp Tâm Hỏa đã tính là cao thủ đỉnh cấp rồi.
Nhưng trong miệng A Phi thì hoàn toàn không là cái thá gì cả.
Bây giờ Hoàng Ngọc Minh cảm nhận được rồi, chỉ với tổ chức sát thủ này đã thần bí đến khiến anh ta cảm nhận được áp lực cực lớn!
“Đại ca, là kẻ thù trước đây của anh sao?”
Hoàng Ngọc Minh có chút lo lắng.
Tuy bây giờ Đông Hải phòng thủ nghiêm ngặt, được.
xưng là cấm địa nhưng đó là đối với thế giới ngầm của mấy khu vực khác.
Ông lớn giống như tổ chức sát thủ thì rõ ràng đã vượt qua sự tưởng tượng của họ rồi.
“Không phải”
Giang Ninh lắc đầu, “Ai nhiều tiền đến không có chỗ đốt mà lại lãng phí như vậy, mời sát thủ bạc tới đây tìm cái chết?”
Giọng hắn thoáng vẻ xem thường.
Đừng nói là sát thủ bạc, dù là sát thủ vàng thì nếu tổ chức sát thủ dám phái đến thì hán đều dám giết!
Phái bao nhiêu giết bấy nhiêu!
“Nhà họ Dương”
Giang Ninh nói thẳng.
Giang Ninh lắc đầu: “Không vội”
“Nếu có sát thủ đến rồi, vậy vừa hay thử nghiệm phòng.
thủ và mạng tình báo của Đông Hải”
Hoàng Ngọc Minh ngây người.
Giang Ninh quả thật là người có kỹ thuật cao mà gan cũng lớn!
Lại coi nguy hiểm này thành cơ hội tạo dựng uy danh cho cấm địa.
Đông Hải này là đại bản doanh của họ, chỗ này còn có Lâm Vũ Chân và vợ chồng Lâm Văn, đó đều là những người mà Giang Ninh xem trọng nhất, không cho phép một chút sai sót nào.
Hắn có cần phải mạo hiểm như vậy không?
Chương 367
“Tôi có lòng tin vào Đông Hải”
Giang Ninh nói, “Nếu cả tổ chức sát thủ cũng không thể vào Đông Hải, vậy cái tên cấm địa này hoàn toàn vững chắc rồi!”
Có như vậy Đông Hải mới có thể thật sự phòng thủ kiên cố trở thành cấm địa an toàn.
Dù sau này có kẻ địch mạnh đến tập kích, hắn cũng không dám trực m loạn ở Đông Hải; ở đây có tên cấm địa, vậy thì cũng đủ sức uy hiếp!
Hơn nữa bây giờ là người khác tốn tiền để giúp hán thử.
nghiệm khả năng phòng thủ và mạng tình báo của cấm địa Đông Hải, đương nhiên Giang Ninh đồng ý cả hai tay rồi.
“Vâng!”
Hoàng Ngọc Minh trước giờ không nghi ngờ mệnh lệnh của Giang Ninh, anh ta chỉ chấp hành.
Anh ta càng rõ hơn, đây là lần đầu tiên bản thân đối mặt với đối thủ như tổ chức sát thủ, có thể tiếp tục phòng ngự hoàn mỹ, đối với anh ta mà nói cũng là một lần tiến bộ cực lớn.
Có Giang Ninh ở sau lưng, sức mạnh của Hoàng Ngọc.
Minh cũng đủ dùng rồi.
“Được rồi, chuyện này cậu toàn quyền phụ trách, tôi sẽ canh chừng, yên tâm”
“Em hiểu rt Hoàng Ngọc Minh cung kính gật đầu.
Giang Ninh quay người rời đi, vào phòng bao của Lâm Vũ Chân, cuối cùng có thể bảo dưỡng cùng vợ dễ thương rồi.
Mà bên đây, Hoàng Ngọc Minh nhìn nữ sát thủ bị đánh ngất một cái.
“Mang đến mật thất!”
Rất nhanh.
Trong mật thất.
“Soạt!”
Một chậu nước lớn đột nhiên tát lên mặt nữ sát thủ, cô †a lập tức giật mình tỉnh lại, ánh mắt vô thức trở nên cảnh giác.
Cố gắng chống cự một hồi mới phát hiện tay chân của mình đã bị trói, không thể thoát được.
“Muốn tự sát?”
Hoàng Ngọc Minh cười lạnh một tiếng, “Thuốc độc dưới răng cô, tôi đã lấy ra rồi, tôi không để cô chết thì cô không thể chết!”
Mắt nữ sát thủ co rút, sắc mặt lại không thay đổi.
Cô ta nhìn Hoàng Ngọc Minh một cái: “Nếu anh dám giết tôi, người của tổ chức sát thủ sẽ đến đây không ngừng để giết sạch đám các anh!”
Tổ chức sát thủ luôn mạnh mẽ và ngang ngược như vậy!
“Ha ha, hoan nghênh!”
Hoàng Ngọc Minh càng không khách khí.
Cái tên cấm địa Đông Hải chính là cần phải đạp lên thi thể của mấy sát thủ của tổ chức sát thủ để tạo dựng.
“Nói đi, người còn lại ở đâu!”
Sắc mặt nữ sát thủ thay đổi, không ngờ người đàn ông trước mặt lại biết vẫn còn một người khác.
“Sát thủ âm dương, một người ngoài sáng, một người trong tối, nếu cô thất bại rồi vậy người còn lại nhất định sẽ lựa chọn cơ hội tốt hơn để đánh bất ngờ?”
Nữ sát thủ hừ lạnh một tiếng không đáp.
Cô ta sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
“Không nói đúng không?”
Hoàng Ngọc Minh gật đầu, “Yên tâm, thứ tôi có là phương pháp, xương cô cứng thì tôi sẽ đập nát từng khúc xương của cô, cho đến khi cô mở miệng thì thôi!”
Lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, Hoàng Ngọc Minh có rất nhiều thủ đoạn.
Giang Ninh kêu anh ta phải học cách dùng đức để khiến người khác phục, anh ta đương nhiên sẽ nghe theo, nhưng chuyện liên quan đến uy danh của cấm địa Đông Hải, chuyện liên quan đến an toàn của cả nhà Lâm Vũ Chân, chuyện liên quan đến trách nhiệm của anh và mấy anh em!
Dùng đức để khiến người khác phục?
Bắt đầu từ lần sau đi.
Hiệu quả cách âm của mật thất không tệ, tiếng kêu thảm thiết không truyền ra thế giới bên ngoài.
Chưa tới nửa tiếng, nữ sát thủ đã chịu không nổi.
Cô ta thở hổn hển, âm thanh yếu ớt: “Giết tôi… đi, giết…
tôi đi…”
“Đáp án sai rồi, tiếp tục nào”
Mặt Hoàng Ngọc Minh không chút biểu cảm, giống như: mặt phật lạnh lùng vậy.
Rất nhanh, mấy thuộc hạ ra tay lần nữa, ẩn hiện có chút âm thanh truyền ra ngoài mật thất, thê lương mà bi thảm…
Một bên khác, Giang Ninh cùng với Lâm Vũ Chân đang xông hơi và chăm sóc da.
Nhìn làn da mịn màng của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh có xúc động muốn hôn một cái.
“Vợ ơi, trên mặt em hình như có gì đó kìa”
Giang Ninh mặt không đỏ tim không đập nhanh tiến lại gần…
Chương 368
“Có thứ gì cơ?”
Lâm Vũ Chân đưa tay nhưng không sờ được gì.
“Em đừng động đậy”
Giang Ninh đưa tay che mắt Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân vô thức nhám mát, chỉ cảm thấy đột nhiên có thứ gì đó.
chạm vào mặt mình một cái.
Có chút ấm nóng, chạm một cái rồi đi.
Cô mở mắt, Giang Ñinh đang vung tay.
Cái gì Vậy?”
“Không có gì, một cọng tóc”
Giang Ninh võ tay, vô thức mím môi, trong lòng âm thầm nói.
Tốc độ quá nhanh, không có cảm giác gì cả.
“Tóc? Em rụng tóc à?”
Mặt Lâm Vũ Chân không tin, vừa đắp mặt nạ và rửa mặt xong sao có tóc dính lên mặt, Giang Ninh không tiếp tục dây dưa vấn đề này, kéo Lâm Vũ Chân rời đi “Đi thôi, chúng ta về nhà”
Sát thủ âm dương còn một người, giao lại cho Hoàng Ngọc Minh rồi, anh ta phải phối hợp với lão Triệu và lão Trương để hoàn toàn tạo dựng được khuôn mẫu Đông.
Hải cấm địa.
Đây chính là cơ hội thử nghiệm tốt nhất!
Lúc này.
Hoàng Ngọc Minh đã lấy được thứ muốn lấy từ miệng của nữ sát thủ.
Anh ta không sợ người có xương cứng, vì anh ta tin là trên thế giới này người có xương cứng cỡ nào, chỉ cần đập nát vài khúc xương thì cũng sẽ không cứng nữa.
Rất nhanh, hai người quản gia Triệu và lãnh đạo Trương đều đến cả.
Nghe Hoàng Ngọc Minh nói ở Đông Hải có sát thủ đáng sợ ẩn náu, hai người đều rất kinh ngạc.
Lão Trương chưa từng nghe qua tổ chức như vậy, mà quản gia Triệu ít nhiều nghe qua một chút.
“Đó là tổ chức sát thủ rất có tiếng trên quốc tế, rất nhiều cao thủ, sát thủ thuộc tổ chức này rải khắp thế giới, là một tổ chức cực kỳ đáng sợ”
Trên tình báo mà quản gia Triệu nắm giữ viết như vậy.
“Chúng lại dám đến Đông Hải giết cậu Giang?”
“Hừ, đại ca không chút để ý mấy tên tép riu này, nhưng đối với chúng ta mà nói, đây là cơ hội tốt để tạo dựng cơ chế Đông Hải cấm địa, đại ca dùng bản thân làm mồi, chúng ta không thể phụ lòng tin của anh ấy!”
“Đúng thết”
Lão Trương lập tức gật đầu, “Cần tôi làm thế gì thì cậu nói đi!”
“Mạng tình báo đã thiết lập khắp Đông Hải rồi, hiệu quả cụ thể thế nào, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để thử nghiệm”
Ba người nhìn nhau, đều gật đầu.
Ra tay!
Mạng tình báo trong tay quản gia Triệu rất nhanh đã hoạt động rồi, kết hợp với tin tức bên chính phủ của lão Trương, tiến hành tính toán và điều tra số người ra vào.
Đông Hải.
Bất kỳ người đáng nghi, người có thân phận không rõ đi vào trong thời gian gần đây đều là đối tượng mà họ chú ý.
Nhìn màn hình máy tính không ngừng nhảy, mắt Hoàng Ngọc Minh sáng lên.
Mấy người anh Cẩu cũng đã ẩn náu ở từng không gian của Đông Hải, điều động anh em dưới trướng, tìm kiếm toàn thành phố.
Rất nhanh, tìm được mục tiêu rồi!
Mà tất cả giống như chưa từng xảy ra gì vậy, cả Đông Hải đều không có động tĩnh gì lớn, tất cả mọi người từng bước, vẫn giống ngày thường, nên thế nào thì tl nấy.
Nhà hàng Kim Ngọc.
Hôm nay mừng sinh nhật cho anh em trong đội sói, Hoàng Ngọc Minh đặc biệt đóng cửa không tiếp bất kỳ ai.
Cả đại sảnh lớn chỉ để một cái bàn, một bên để hoa tươi và bánh kem cực lớn, còn có một miếng băng rôn trên đó viết, anh Cẩu sinh nhật vui vẻ!
Ở dưới nữa là một lượt chữ ký, trừ anh Cẩu còn có cái tên, những người khác đều là số, từ lão nhị đến ba mươi.
Đầu bếp và phục vụ trong nhà hàng đều bận rộn.
Ai cũng biết Hoàng Ngọc Minh trọng tình nghĩa, đối xử với anh em dưới trướng rất tốt, đặc biệt là mấy người anh Cẩu bây giờ, địa vị càng khác hơn, có người sinh nhật thì tự nhiên phải tổ chức đàng hoàng.
“Đều lên tinh thân nào, hôm nay sinh nhật anh Cẩu, mỗi người đều phải có một món chúc mừng anh ấy”
Sau bếp, bếp trưởng lên tiếng nói.
“Được!”
Phòng bếp rất nhanh trở nên bận rộn, rửa rau, cắt thái, làm món phụ … đi lại bận rộn không thôi.
Từng món từng món đưa lên, mấy người anh Cẩu ngồi quanh một cái bàn, kính rượu anh Cẩu ngồi ở giữa.
“Anh Cẩu, sinh nhật vui vẻ!”
“Hôm nay mừng sinh nhật cậu, anh em chúng em hùn vốn tặng một món quài”
Có người rống giọng nói.
“Tặng quà gì thế?”
Anh Cẩu nhướng mày, vừa nghe đến quà thì đầy hưng phấn, chà sát tay, “Đừng giấu nữa, quà gì vậy?”
Hoàng Ngọc Minh cười cười, quay đầu nhìn phục vụ đứng một bên rồi nói: “Lấy đồ đã chuẩn bị lên”
Phục vụ đó gật đầu lập tức đi qua một bên, hai tay ôm hộp quà để ở bên đó qua để lên trên bàn ăn.
“Cậu mở đi”
Hoàng Ngọc Minh lại nói.
Phục vụ tháo dây ra, mở hộp ra, nhưng bên trong trống không, không có gì cả.
“Quà này tôi rất thích!”
Anh Cẩu lại sờ sờ đầu, cười hì hì, “Quà anh em tặng tôi, tôi thật sự quá thích rồi, vậy tôi nhận đây?”
“Nhận đi! Anh còn khách khí gì với anh em?”
“Thật sự nhận đó!”
“Nhận đi.”
Hoàng Ngọc Minh cũng gật đầu.
Phục vụ đứng ở đó mặt đầy nghi ngờ, không lẽ mấy người anh Cẩu đều uống nhiều rồi, trong hộp không có gì thì hắn nhận quà gì?
Đột nhiên!
Hơi thở nguy hiểm lập tức lan khắp lòng.
Hắn cảm thấy dường như sát khí lập tức khóa chặt hắn lai!
Chương 369
Mà gần bản thân nhất chính là anh Cẩu!
“Âm”
Nắm đấm này quá đột ngột!
Anh Cẩu nói ra tay là ra tay, sải chân một cái, một nắm.
đấm đột nhiên xuất ra đánh thẳng vào đầu tên phục vụ đó!
“Vậytôihận TÊN N W ê Phục vụ kinh ngạo/ lập tức phản ứng lại, bại lộ rồi!
Hắn không nghĩ nhiều được vậy, chạm chân một cái liền muốn trốn, bị nhiều người như vậy bao vây, vậy hắn chết chắc rồi.
Nhưng hắn chạy đi đâu?
Mấy người ở bên cạnh khác đã vây thành vòng, trực tiếp vây hắn ở giữa, trên mặt ai cũng không có chút say xỉn, ánh mắt trở nên ác liệt, sát khí ngút trời!
“Thật không ngờ, ẩn núp sâu như vậy, mai phục tận trong nhà hàng Kim Ngọc”
Lão ngũ cười lạnh một tiếng, “Thuật ngụy trang không tệ, chỉ đáng tiếc vấn có sơ hở”
Hoàng Ngọc Minh ngồi đó không di chuyển, vẫn gắp đồ ăn, uống rượu, nâng mí mắt lên nhìn sát thủ đó một cái, nhàn nhạt nói: “Có phải không hiểu lắm không?”
Trên mặt sát thủ làm gì còn bộ dạng thật thà của trước đây, ánh mắt sắc bén, thế đứng rất hiển nhiên là trong trạng thái giữa công và thủ.
“Cậu đóng giả nhầm người rồi”
Hoàng Ngọc Minh nhàn nhạt nói, “Nhân viên của nhà hàng Kim Ngọc không cần đứng một bên hầu hạ anh em”
Nghe lời này, mắt sát thủ co rút, đưa tay xé mặt nạ da người của mình xuống.
Cổ tay hắn giật một cái, một con dao ngắn cầm ngang trong tay, sát khí điên cuồng dâng trào!
“A Cẩu, đừng phí lời nữa, nhận quà đi, quà này là đại ca tặng cậu đấy”
“Vâng!”
Anh Cẩu thét lớn một tiếng, giống như cuồng phong vậy, nắm đấm hung hăng đánh qua, cùng lúc đó mười mấy người còn lại đồng thời ra tay.
“Kỹ xảo trận chiến!”
Dường như trong chớp mắt mười mấy người hóa thành những con sói hung ác, mỗi người đứng vào vị trí, công thủ một thủ, bùng phát toàn diện!
Mấy người anh Cẩu làm tấn công chính, tấn công như thủy triều vậy, một đợt tiếp một đợt, nắm đấm điên cuồng dày kín đến không thể thông gió, áp lực cực lớn lập tức bao trùm tên sát thủ!
“Nhanh quái”
Sát thủ cực kinh hoàng, đây là kỹ xảo chiến đấu gì, mười mấy người phối hợp lại chặt chẽ như vậy?
Hắn nhìn thấy không phải là một đôi mà là vô số nắm đấm!
Hắn rất không dễ mới nắm bắt được cơ hội phản kích nhưng lại phát hiện phòng thủ càng như tường đồng vách sát, hoàn toàn không thể đánh nát!
“Âm!”
Sát thủ vốn giỏi ám sát, đối với cách đánh chính diện như vậy, hắn có thể lấy một đánh năm đã là không tệ rồi.
Nhưng đối diện với kỹ xảo trận chiến này, hắn không đỡ được tấn công càng không thể đánh tan phòng ngự, một chiêu cũng không thể phát huy được đã bị anh Cẩu đánh một đấm vào ngực, bay thẳng ra ngoài.
Tiếp đó là nắm đấm choáng ngợp, khiến hắn chết chìm trong đói “Không! Không! Không!”
Đánh giết hỗn loạn!
Thời gian ngắn ngủi chưa đến một người, sát thủ âm dương có đẳng cấp sát thủ bạc của tổ chức sát thủ đã bị giết!
Điều này không chỉ nghiệm chứng sự lớn mạnh của kỹ xảo trận chiến của anh Cẩu bọn họ càng nghiệm chứng.
mô hình cấm địa của Đông Hải.
Hoàng Ngọc Minh không chút do dự, lập tức kêu quản gia Triệu đem hình của hai sát thủ và tin tức đã chết ở Đông Hải tung ra ngoài.
Chính là vì muốn tổ chức sát thủ biết, để mấy người vẫn còn nghi ngờ uy danh cấm địa của Đông Hải biết.
Dù là người của tổ chức sát thủ đến Đông Hải cũng sẽ có đi không về!
Trong thời gian ngắn, cái tên Đông Hải này khiến không ít người trên quốc tế chú ý đến rồi.
Tổ chức sát thủ là gì, rất nhiều người đều biết đến sát thủ bạc vào Đông Hải cũng không sống nổi một ngày?
Chương 370
Cấm địa này rốt cuộc đáng sợ cỡ nào?
Đó là cấm địa chân chính, là địa ngục!
Biết cái gì gọi là cấm địa không?
Đến Đông Hải bạn sẽ biết!
Tin tức truyền ra, tổ chức sát thủ cũng lập tức có phản ứng, nhưng chỉ trong hai ngày Hoàng Ngọc Minh đã phát tà rra tung PA œ một ‘ đÀ l | ở Anh đương nhiên không nương tay, tấn công chớp.
nhoáng, lần nữa giết một sát thủ bạ!
c Lần này càng khiến người khác chấn kinh rồi.
Trong ba ngày tổn thất ba sát thủ bạc, trước giờ chưa có.
một thành phố nào có thể có mạng lưới tình báo và khả năng phòng thủ đáng sợ như vậy.
Hoàng Ngọc Minh kêu quản gia Triệu công bố hình sát thủ lần nữa, còn cất tiếng nói.
“Muốn đến thì kêu sát thủ vàng đến!”
Nhưng từ đầu đến cuối không có sát thủ vàng xuất hiện, giá tiền mà kim chủ đưa không đáng để họ dùng sát thủ vàng.
Sĩ diện là một vấn đề nhưng tiền là vấn đề lớn hơn.
Sát thủ trong tổ chức sát thủ trừ một số ít người không vì tiền ra, mục đích của những người khác chỉ vì tiền, không đủ tiền thì không ai nguyện ý mạo hiểm.
Mạo hiểm và giá tiền liên quan đến nhau.
Tổ chức sát thủ nhất thời không có tin tức rồi, điều này khiến danh xưng cấm địa của Đông Hải càng vang rộng hơn.
Nhân cơ hội này, Hoàng Ngọc Minh điều tra những điểm yếu và cải thiện, để cơ chế phòng thủ của Đông Hải nâng thêm mộ , quản gia Triệu cũng không bỏ qua cơ hội này, phát hiện một vài vấn đề của mạng lưới tình báo, tăng cường cải thiện.
Điều này đối với sự thăng cấp của cả Đông Hải đều có ý nghĩa rất lớn.
Cộng thêm có sự phối hợp của lão Trương, Đông Hải bây giờ có thể nói là vô cùng kiên cố, ai muốn đến kiếm chuyện đều phải cân nhắc cân nhắ!
c Lúc này, người có tâm trạng xấu nhất đương nhiên là Dương Đống.
Mặt ông ta tức đến trắng bệch, tốn nhiều tiền như vậy lại không thể giết Giang Ninh.
Ông ta muốn tổ chức sát thủ hoàn tiền cũng không thể, dù sao cũng chết ba sát thủ bạc, tổ chức sát thủ không.
tăng giá của ông ta đã là rất không tệ rồi.
Đây là quy tắc, tổ chức sát thủ sẽ không làm không cho.
bạn, không cần biết giết được hay không, tiền họ đều lấy đi.
Sát thủ bạc không giết được, chỉ có thể nói rõ kim chủ muốn dùng tiền nhỏ mạo hiểm lớn, cung cấp thông tin tình báo không chính xác, tổ chức sát thủ sẽ không ngu như vậy.
Muốn họ tiếp tục ám sát, đưa càng nhiều tiền họ tự nhiên sẽ phái sát thủ vàng đi chấp hành nhiệm vụ tiền thưởng!
Giá cả mới nhất đã được đưa ra, vào Đông Hải giết người, sáu mươi triệu!
Dương Đống tức đến ném điện thoại, giết một người cần sáu mươi triệu, sao họ không đi cướp đi?
Dương Đống không biết là nếu tổ chức sát thủ biết người Dương Đống muốn giết là Giang Ninh, chính là chiến thần đáng sợ đã giết mấy vị sát thủ vàng của họ, họ không những không nhận còn trực tiếp phái sát thủ đến giết Dương Đống!
Vì hành vi của Dương Đống chỉ khiến thành viên tổ chức.
sát thủ mất mạng, tổn thất vô cùng nặng nề.
“Không lẽ không ai có thể giết tên khốn đó?”
Dương Đống tức giận chửi mắng.
Không phải chỉ là giết Giang Ninh thôi sao, có khó như vậy không?
“Rùa rụt cổ, hèn gì luôn trốn ở Đông Hải.”
Dương Đống cần răng cười lạnh, “Có giỏi thì đừng trốn ở Đông Hải!”
Ông ta tưởng Giang Ninh vì sợ chết mới trốn trong Đông Hải không dám ra.
Nhưng muốn ông ta bỏ thêm sáu mươi triệu để giết Giang Ninh thì ông ta lại không nỡ, nhà họ Dương không có nhiều tiền như vậy để ông ta dùng theo cách đó.
“Thật mạnh tay đó!”
Bên ngoài truyền đến tiếng võ tay, người nói chuyện mang ý không tốt với châm biếm, “Ném ra mấy chục.
triệu trong nháy mắt, nhưng đến chút gợn sóng cũng không có”
Dương Đống tức giận khó kiềm chế.
Đập mạnh lên bàn một cái.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ông ta gầm thét, “Người đâu? Sao một người cũng không trở về! Người đâu hết cả rồi!”
“Sợ là đều chết cả rồi”
‘Sắc mặt Dương Hoàng vẫn âm trầm, trong ngữ khí lại có chút vui khi thấy người gặp họa.
“Đều chết cả rồi?”
Môi Dương Đống phát run.
Đây đều là những người Dương gia dùng nhiều tiền để bồi dưỡng, hàng năm tốn không ít tiền.
Bình thường nhà họ Dương sắp xếp họ đi làm việc, trước giờ chưa từng thất bại, sao lần này lại chết rồi?
Đây là tổn thất cực lớn!
Nhà họ Dương muốn báo thù Lâm thị, muốn hủy điểm bán hàng của Lâm thị, nhưng người ta sớm đã rút lui rồi, họ có tức cũng không có chỗ phát tiết.
Trực tiếp phái người đến Đông Hải nhưng lại mất tích.
Đó là mười sáu cao thủ của nhà họ Dương đó!
“Nhà họ Dương chúng ta tổn thất cực lớn”
Dương Hoàng nói, “Ba, không thể vì cái chết của Dương La Lâm mà không quan tâm sự phát triển trong tương lai của nhà họ Dương chúng ta được”
Ngữ khí của ông ta có chút lạnh nhạt càng mang chút tức giận.
Dương Đống quay đầu nhìn ông một cái: “Mày nói cái gì?”
“Đó là con trai mày! Nó chết rồi không lẽ mày không muốn báo thù cho nó?”
Dương Hoàng không nói chuyện nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Con trai tôi?
Đó chỉ có thể tính là anh em tôi, thậm chí, tôi hoàn toàn không muốn thừa nhận nó!
“Nó chết rồi, quả thật phải báo thù cho nó, nhưng không thể vì thế mà để nhà họ Dương tiếp tục tổn thấ Dương Hoàng lắc đầu nói, “Mười sáu cao thủ nếu đều chết ở Đông Hải, vậy nhà họ Dương chúng ta tổn thất càng lớn, người thừa kế chết rồi còn có thể đổi người thừa kế mới, nhưng mấy cao thủ chết rồi thì không dễ bồi dưỡng như vậy”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Dương Đống đỏ ửng lên.
Cái gì gọi là người thừa kế có thể đổi?
“Người thừa kế có thể đổi? Còn có để đổi sao?”
Dương Đống tức giận thét, “Có cần tao đổi luôn cả gia chủ luôn không!”
Dương Hoàng cũng tức giận, nhưng lại cắn răng: “Nếu ba cảm thấy cần phải đổi thì cứ đổi! Dù sao nhà họ Dương này đều là do ba quyết định!”
Câu này lập tức khiến cơ thể Dương Đống run rẩy.
Ông ta nhìn chằm chäm Dương Hoàng, trong lòng có dự cảm không tốt.
Con trai trước giờ luôn nghe lời, dù ở bên ngoài cường thế nhưng về nhà họ Dương vẫn nghe lời của Dương Đống ông ta, nhưng hôm nay lại dám cãi lời ông ta?
Không lẽ nó biết rồi?
Dương Đống lập tức ép bản thân bình tĩnh lại, có thể khống chế nhà họ Dương nhiều năm như vậy, trước giờ ông ta đều không phải tên ngốc.
Ông nhìn Dương Hoàng, hô hấp có chút gấp gáp.
Hồi lâu, ông chậm rãi nói: “Ba đều là vì nhà họ Dương!”
“Ha ha, hay cho câu vì nhà họ Dương, vậy bây giờ thì sao?”
Dương Hoàng không chịu yếu thế, lần đầu phản bác thẳng, “Có phải ba cũng vì nhà họ Dương không!”
“Hừ, chưa đến lượt mày chất vấn tao!”
Dương Đống híp mát, lộ bộ mặt hung ác, “Nhà họ Dương này vẫn do Dương Đống tao làm chủ!”
Chỉ cần ông ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đổi gia chủ!
Dương Hoàng không nói chuyện, hít sâu vài cái, ngược lại bình tĩnh hơn một chút.
“Vậy thì do ba làm chủ đi”
“Ba muốn báo thù cho Dương La Lâm thì tiếp tục phái người đến Đông Hải, tiếp tục tấn công tập đoàn Lâm thị, tất cả của nhà họ Dương đều là ba quyết định”
Nói xong ông ta không quay đầu lại, trực tiếp quay người rời đi.
Dương Đống tức đến cơ thể phát run, nhưng chỉ có thể.
dùng sức chống cây gậy, chửi lớn: “Nghịch tử! Đều là nghịch tử!”
“Thật sự tưởng tao không làm gì được một nhà họ Lâm nhỏ nhoi à?”
Ông cười lạnh, “Tao muốn ra tay thì ai cũng đừng hòng sống sót!”
Lực lượng ông ta có thể dùng rất nhiều, muốn đối phó với một Lâm thị nhỏ thì tính là cái thá gì, không phải chỉ là mười sáu cao thủ nhà nuôi sao, chết rồi thì chết rồi, không lẽ thật sự tưởng ông ta hết cách rồi?
Dương Đống nhìn ra rồi, Dương Hoàng bây giờ đã tách khỏi bản thân, muốn đứng chung với Dương Tiêu chiếm gia sản của nhà họ Dương.
Nằm mơt Hai ba con nhà đó nằm mơ đi!
Chỉ cần bản thân còn sống, Dương Tiêu đừng mong lấy được chút gì từ nhà họ Dương cả.
Rất nhanh, Dương Đống có quyết định, ông ta cay độc, quyết đoán không còn do dự nữa, nếu cao thủ nhà nuôi không đủ dùng, vậy thì tốn tiền mời cao thủ bên ngoài, không phải là giết người sao, có người chuyên làm những chuyện này.
Chương 362 Lúc này.
Đông Hải!
Mười sáu người xếp hàng quỳ dưới đất, hai tay đều bị gãy, bị trói chặt, không chút cơ hội trốn thoát nào.
Giang Ninh ngồi đó nhìn một cái: “Không tệ, có dũng khí đấy, dám đến Đông Hải giết tôi”
“Các người quá đề cào bản thân,ay là coi thường bọn hợ?”
Anh chỉ đám người anh Cẩu đứng ở một bên.
Thời gian mấy ngày rèn luyện kỹ xảo trận chiến, đám anh Cẩu bọn họ còn nói không có cơ hội phát huy với kẻ địch, lại có người chủ động tìm đến đây ‘Vừa ra tay thì một đám người giống như điên vậy!
Kỹ xảo trận chiến này khiến họ có thể không ngừng phóng đại ưu điểm của bản thân, mà khuyết điểm thì hoàn toàn bị che giấu đi.
Mạnh đến kinh người Nếu chiến đấu riêng thì họ chưa chác sẽ là đối thủ của mấy cao thủ này, nhưng phát huy kỹ xảo trận chiến, vây.
giết mấy người này lại rất dễ dàng, không có bất kỳ áp lực nào.
“Hừ, nếu rơi vào tay chúng mày, muốn chém muốn giết tùy theo ý mày!”
Một người trong đó còn rất cứng miệng, cười lạnh nói, “Chúng mày đắc tội với nhà họ Dương thì chắc chắn phải chết!”
“Ầm!”
Anh Cẩu không có quá nhiều kiên nhẫn, đánh một đấm lên đầu hắn.
Lập tức giống như dưa hấu bị nổ.
“Bất kính với đại ca, muốn chết à!”
Mấy người khác sắc mặt ai cũng trắng bệch.
Không ngờ Đông Hải này lại đáng sợ như vậy, nghe đồn Đông Hải là cấm địa, trải nghiệm lần này khiến họ thật sự hiểu rồi, hai chữ cấm địa rốt cuộc đáng sợ cỡ nào.
Họ vừa đến Đông Hải thậm chí còn chưa bắt đầu hành động đã bại lộ.
Từ lúc bị vây giết đến bây giờ bị đánh gấy hai tay quỳ ở đây, thời gian còn chưa đến một tiếng.
Quả thật quá đáng sợ rồi!
Muốn ở thành phố như vậy giết người như Giang Ninh, hoàn toàn không thể, đáng tiếc, ông cụ nhà họ Dương không biết.
“Nhà họ Dương”
Giang Ninh mỉm cười, giống như nghe thấy chuyện cười vậy, “Tôi ngược lại khá hy vọng nhà họ Dương có thể phái thêm chút cao thủ đến, đừng là loại vô tích sự như các người là được.”
“Mấy anh em của tôi còn cần chút đá để mài dao, nếu nhà họ Dương không đến vậy tôi phải đích thân đến đó rồi”
Nghe lời này, sắc mặt của mười năm người còn lại ai ai cũng thay đổi lại, cực kỳ hoảng sợ.
Giang Ninh lại huênh hoang đến mức này! Không hề bỏ nhà họ Dương vào trong mắt, lại coi nhà họ Dương là đá mài dao của mấy người này.
Anh còn dám đến Kiến Châu?
Trực tiếp giết đến địa bàn của nhà họ Dương?
Giang Ninh khó tránh khỏi quá huênh hoang rồi đấy!
Họ trước giờ chưa từng gặp người ngạo mạn như vậy, còn muốn giết đến Kiến Châu, chủ động đến tìm nhà họ Dương.
Đó là đường chết!
“Nói khoác không biết ngượng mồm!”
Có người không nhịn được hét lên, “Kiến Châu không phải là nơi người như mày có thể đến!”
“Vậy sao”
Giang Ninh híp mắt, “Tao có thể đi nhưng bọn mày nhất định không nhìn thấy được đâu”
Nói xong, hắn không quan tâm mấy tên tép riu này nữa, quay người rời đi.
Hoàng Ngọc Minh đi theo, thuận thế đưa tay làm động tác cát xuống, mấy người anh Cẩu lập tức hiểu.
Một đường đi theo sau Giang Ninh, Hoàng Ngọc Minh đang đợi mệnh lệnh mới của Giang Ninh.
Anh biết Giang Ninh đang suy nghĩ.
“kêu lão Triệu mở rộng hoàn toàn mạng lưới tình báo, đặc biệt là ở Đông Hải, nâng cao cấp phòng thủ, tôi đoán có người muốn vào rồi”
“Vâng”
Hoàng Ngọc Minh gật đầu, lập tức đi làm.
Người nhà họ Dương ở Kiến Châu có thể dùng không nhiều, mười sáu người này chắc được tính là cao thủ đỉnh cấp của nhà họ Dương rồi, chỉ đáng tiếc trong mắt bản thân vẫn là tép riêu.
Nhà họ Dương kế này không thành nhất định sẽ có kế sau, đặc biệt là bà điên Dương Tiêu đó, ai biết được tâm lý của người phụ nữ này méo mó đến mức nào?
Chương 363
Giang Ninh không quan tâm, bây giờ nhà họ Dương nhắm vào anh, muốn ám sát anh.
Chuyện đó thì vui rồi, đã một thời gian hán không hoạt động gân cốt rồi, phải làm nóng cơ thể thôi.
Hệ thống phòng thủ của Đông Hải tăng cấp, bất kỳ.
người lạ mặt tiến vào Đông Hải đều bị chú ý, muốn làm chuyện xấu ở Đông Hải không dễ như vậy.
Đây được tính là một lần thử nghiệm, thử xem cấm địa Đông Hải bây giờ rốt cuộc được h là cấp độ nào, mà dùng bản thân làm mồi nhưng Giang Ninh không chút quan tâm.
Hắn tỏ ra rất thờ ơ.
Lâm Vũ Chân bận rộn ở công ty, Giang Ninh ngồi ở sofa phòng làm việc pha trà ăn vặt, rất nhàn nhã tự tại.
Hắn đã đồng ý với Lâm Vũ Chân, đợi cô xong việc sẽ dẫn cô đi suối nước nóng, Giang Ninh không thể đi đâu mà chỉ có thể ngồi đây đợi Lúc này.
Kiến Châu, trong biệt thự của Dương Tiêu.
Nghe được lời của Dương Hoàng, Dương Tiêu bất giác.
cười lạnh.
“Lão già này thật sự không cần mặt mũi”
Cô lạnh lùng nói, “Bây giờ ba còn muốn nghe lời ông ta sao? Ông ta không coi ba là con trai, chẳng qua chỉ coi ba là công cụ mà thôi.”
Dương Hoàng không nói chuyện, dù lời này nghe vào.
khiến người khác rất không thoải mái.
“Thứ già rồi không chết, dục vọng khống chế nhà họ Dương cực mạnh, không cho bất kỳ ai nhúng tay vào, dù là Dương La Lâm cũng như vậy”
Dương Tiêu châm điếu thuốc, nhả khói thuốc, trang điểm khói nhìn vào càng thêm âm trầm.
“Chẳng qua đều là công cụ để ông ta khống chế nhà họ Dương mà thôi”
Thật mắc cười, Dương Đống này thật tưởng rằng bản thân sẽ không chết sao, ai có thể địch được thời gian.
Đợi ông ta chui xuống mộ rồi, còn có thể khống chế cái gì?
“Tiếp theo con muốn làm gì?”
Dương Hoàng hỏi thẳng.
Ông đã từ bỏ rồi.
Ông đã không còn chút tình cảm nào đối với Dương Đống nữa rồi.
Ông vì nhà họ Dương mà làm bao nhiêu năm, hy vọng lớn như vậy, quay đầu lại chẳng qua chỉ là công cụ để Dương Đống lợi dụng mà thôi.
Dương Đống không coi bản thân là con trai, bản thân tại sao phải coi ông ta là ba?
“Đương nhiên là lấy lại thứ thuộc về mình”
Dương Tiêu cười một tiếng, “Ba, sớm muốn nhà họ Dương cũng sẽ do chúng ta khống chế, không phải sao?”
“Đợi lão già này chết rồi, ba vẫn sẽ là gia chủ nhà họ Dương, con không có hứng thú với việc quản lý nhà họ Dương”
Dương Hoàng có chút kinh ngạc, không ngờ Dương Tiêu lại nói như vậy.
“Tự do quen rồi, vẫn là cuộc sống như vậy thoải mái, con chỉ thấy không đáng cho ba, cho nên con nhất định phải lấy được nhà họ Dương!”
“Được”
Dương Hoàng gật đầu, “Nhà họ Dương nên là của ba con chúng ta, đoạt nhà họ Dương về tay rồi, con chính là người thừa kế, ba già rồi, sống không được bao nhiêu năm nữa, nhưng chỉ cần ba còn sống, ba sẽ giúp con khiến nhà họ Dương phát triển càng lớn mạnh!”
Làm giúp ai không là làm, giúp con gái mình, ít nhất thì trong mắt đứa con gái này luôn có người ba là ông ta.
Rời khỏi chỗ của Dương Tiêu, Dương Hoàng trở về nhà họ Dương.
Có lời có thể nói rồi, với lại có thể nói rõ một chút.
Trong đại sảnh, Dương Đống ngồi ở vị trí đầu, mặt bình thản, giống như chết mất mười sáu cao thủ nhà nuôi đối với ông mà nói không phải chuyện lớn gì.
Nhìn thấy Dương Hoàng đi vào, ông ta chỉ hừ một tiếng.
Đã đến nước này rồi, ông ta cũng không cần giả bộ nữa.
“Đến chỗ đồ điên Dương Tiêu đó rồi?”
Nếu không phải Dương Tiêu, có lẽ nhà họ Dương sẽ không biến thành như vậy.
Dương La Lâm sẽ không chết, Dương Hoàng cũng sẽ không biết được sự thật.
“Con bé không phải bà điên, con bé là người thừa kế tương lai của nhà họ Dương”
Dương Hoàng nói thẳng.
“Hừ, người thừa kế? Không có sự đồng ý của tao thì cả đời nó cũng không thểi”
“Nhưng con bé còn có mấy chục năm có thể sống, ông thì sao?”
Dương Hoàng không chút nhường nhịn.
Câu này khiến sắc mặt Dương Đống sa sầm.
Ông ta còn lại bao nhiêu thời gian không ai biết, nhưng nhất định không bằng Dương Tiêu rồi, thậm chí còn sống không lâu bằng Dương Hoàng.
Nhưng vậy thì sao?
Chỉ cần ông ta muốn, nhà họ Dương này sẽ đến tay của ai, vẫn phải do ông ta có thể quyết định!
“Tôi biết ông muốn báo thù cho Dương La Lâm, chỉ cần ông đồng ý giao nhà họ Dương cho Dương Tiêu, mối thù này Dương Tiêu sẽ báo giúp ông”
Dương Hoàng nói.
Ông nhìn Dương Đống, trên mặt lóe lên tia cười lạnh.
Bây giờ mười sáu cao thủ đó của nhà họ Dương đã mất tích, có thể nói dưới trướng của Dương Đống đã không còn người để dùng.
Ông ta còn có thể kiên trì đến lúc nào?
Vừa không báo được thù lại không có lực khống chế của trước đây, theo năm tháng ngày càng già đi, nhà họ Dương này sớm muộn gì cũng rơi vào tay của hai ba con họ.
“Tôi niệm tình cũ cho ông một cơ hội, hy vọng ông có thể trân trọng”
Dương Đống nghe rồi lập tức nhịn không được cười lớn.
Giống như nhìn một tên ngốc mà nhìn Dương Hoàng, lắc.
đầu liên tục.
Đột nhiên ông cười lạnh, sắc mặt đầy xấu xa càng mang theo sự châm biếm!
“Cơ hội? Không cần!”
Dương Đống nói, “Tao còn chưa chết! Nhà họ Dương này không đến lượt chúng mày khua môi múa mép đâu!”
“Hơn nữa mày đã không còn là gia chủ nhà họ Dương nữa rồi, đến người thừa kế tương lai cũng không liên quan đến hai ba con mày”
Sắc mặt của Dương Hoàng thay đổi.
Ông quay đầu nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đi ra, mỉm cười gật đầu với ông.
Chương 364
Dương Hoàng lập tức hết hồn, Dương Đống này còn muốn tự sinh một đứa?
Ông ta điên rồi sao!
“Một đứa con trai không nghe lời, giữ lại có ý nghĩa gì?
Muốn giao nhà họ Dương cho ai thì đó cũng phải là đứa con biết nghe lời tao mới được!”
Dương Hoàng tức đến run rẩy, tay chỉ Dương Đống nhưng không biết nến nói cái gì… | *./ đ Ả j \ Cái kẻ điên này! Ôrfg ta mới thật sự là kẻ điên đấy!
“Tao sẽ tự báo thù cho La Lâm, uy danh của nhà họ Dương cũng sẽ do tao tự giữ lấy, không cần hai ba con mày nhọc lòng, bắt đầu từ hôm nay, hai đứa chúng mày.
đều bị đuổi khỏi nhà họ Dương!”
Dương Đống nói to.
Dương Hoàng hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa mà trực tiếp quay người rời đi.
Dương Đống kêu cô gái đến, sờ lên bụng cô ta, trên mặt lộ ra ý cười: “Tao vẫn có thể sinh, đương nhiên phải bồi dưỡng một đứa con trai nghe lời rồi”
Ông ta tự tin nhất là năng lực phương diện đó của bản thân, dù tuổi đã cao nhưng ông ta vẫn dũng mãnh như TrƯỚC.
Sinh thêm một đứa con trai, bồi dưỡng mười mấy năm vẫn có thể làm được.
Còn về uy phong của nhà họ Dương, không phải chỉ là giết tên Giang Ninh thôi sao?
Chỉ cần ba mươi triệu này ném ra, còn sợ không có người ra tay?
Ông ta đã tìm mối quan hệ, treo giải thưởng, cái đầu người của Giang Ninh giá ba mươi triệu, đầu của mỗi người trong nhà họ Lâm đều đáng giá mười triệu.
Giới sát thủ đã điên cuồng rồi, đây mới là vụ làm ăn lớn!
Sát thủ muốn tiền chắc đã đến Đông Hải rồi nhỉ?
Tập đoàn Lâm thị.
Phòng làm việc.
Lâm Vũ Chân xoa vai, vươn vai như một chú mèo.
“Cuối cùng cũng xử lý xong rồi!”
Cô ngẩng đầu nói, “Chồng, tan ca nào!”
Giang Ninh cũng sắp ngủ đến nơi rồi.
Lâm Vũ Chân nói một tiếng có thể xử lý xong, bây giờ cũng đã ba tiếng rồi.
Đồ vặt trong phòng làm việc ăn sạch rồi, đồ ăn vặt mà mấy nhân viên ở khu làm việc bên ngoài giấu cũng bị Giang Ninh vơ vét sạch sẽ, cứ tiếp tục đợi như vậy hắn thật sự chịu không nổi mất.
“Mệt rồi chứ gì?”
Anh mỉm cười, đi qua bóp vai cho Lâm Vũ Chân, “Đi thôi, bên lão Hoàng đã sắp xếp xong rồi, chuẩn bị kỹ thuật viên tốt nhất giúp em thả lỏng cơ thể”
“Em phải cảm ơn lão Hoàng rồi!”
Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân rời khỏi công ty, đi thẳng đến hội sở, Hoàng Ngọc Minh đã sắp xếp xong từ lâu Tồi.
Anh biết công việc của Lâm Vũ Chân bận, áp lực lớn cho.
nên đã mời đến kỹ thuật viên có thủ pháp tốt nhất Đông Hải này, đặc biệt phục vụ cho Lâm Vũ Chân.
Tắm suối nước nóng thoải mái một lúc, Lâm Vũ Chân thật sự sắp rên thành tiếng rồi.
“Đều chuẩn bị xong rồi, có máy xông hơi mới, Vũ Chân có thể thử trước”
Hoàng Ngọc Minh cười ha ha, “Bảo đảm khiến cơ thể chị hoàn toàn thả lỏng”
“Hì hì, lão Hoàng, cảm ơn anh!”
Lâm Vũ Chân cảm kích nói.
Cô biết đây là Hoàng Ngọc Minh đặc biệt sắp xếp.
Hoàng Ngọc Minh cười cười, sắp xếp mấy nữ phục vụ này phụ trách sự an toàn của Lâm Vũ Chân, cùng nhau đi vào.
Còn anh quay đầu nhìn Giang Ninh: “Đại ca, bên anh thì Sao?”
Hoàng Ngọc Minh không biết tại sao Giang Ninh lại kêu anh tách hai người họ ra.
Anh sắp xếp hai vị trí, có thể để Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ở chung.
Giang Ninh cười cười: “Vợ chồng có dính nhau hơn nữa cũng phải có không gian riêng, lão Hoàng, cậu không phải là người từng trải sao, còn hỏi tôi?”
Hoàng Ngọc Minh cười lớn.
“Bên này, sắp xếp xong rồi”
Trong lòng Hoàng Ngọc Minh biết rõ, trong lời của Giang Ninh có ý khác, hắn muốn tách khỏi Lâm Vũ Chân, nhất định vì nguyên nhân khác.
Giang Ninh không nói gì nữa, đi vào phòng riêng liền nằm trên giường mát xa.
Rất nhanh, có một kỹ thuật viên đi vào, đeo khẩu trang cung kính nói: “Anh Giang, hôm nay tôi đến để phục vụ anh”
Giang Ninh không quay đầu, nói thẳng: “Vất vả rồi”
Ánh đèn điều chỉnh xong, hơi tối, kỹ thuật viên mở hương liệu để ở một bên ra, rất nhanh trong phòng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Giang Ninh vẫn nằm đó lộ ra cái lưng cường tráng, trên đó rải rác đầy vết sẹo!
Kỹ thuật viên đi đến trước giường nhìn thấy những vết sẹo kinh người trên lưng Giang Ninh, mắt bất giác co rút lại.
Cô ta lấy một chai tinh dầu từ trong hộp công cụ, mở nắp đổ lên lưng Giang Ninh, rồi lấy những thứ khác rồi, tiếng đing đing đang đang ồn ào một lúc.
“Vết sẹo trên lưng anh Giang có không ít, dùng tinh dầu mát xa nhiều có thể loại bỏ được một phần.”
Giọng của kỹ thuật viên dịu dàng, đưa tay lên lưng Giang Ninh nhẹ nhàng xoa rồi đẩy tinh dầu ra khắp lưng.
“Vậy sao, vậy chắc phải cần thủ pháp rất tốt mới được.
nhỉ?”
Giang Ninh không quay đầu cười nói, “Kỹ thuật viên mà lão Hoàng mời đến, tôi tin được, xem ra thủ pháp của cô không tệ”
“Anh Giang quá khen, tôi nhất định phục vụ anh thật tốt”
Hai tay cực mềm mại đang nhẹ nhàng chuyển động trên lưng Giang Ninh, làm từng vùng cơ thư giãn.
Mùi thơm trong không khí dân nồng đậm.
Giang Ninh nằm đó bất động, hô hấp dần trở nên đều đặn, giống như đang ngủ vậy.
Kỹ thuật viên cẩn thận quan sát một lúc, xác định Giang Ninh đã ngủ rồi, đôi mắt đó đột nhiên trở nên u ám, khát máu, tàn độc!
Chương 365
Một tay của cô vẫn trên lưng Giang Ninh, di chuyển có tiết tấu, một tay khác lặng lẽ rút một cây kim châm dài mười centimet trong túi ra!
“Đi chết đi!”
Tay cô cầm kim châm, đột nhiên đâm mạnh xuống vị trí tìm của Giang Ninh.
“Âm Ý 4 ` { Ì Nhưng đột nhiên Âu Ninh để::n lử một con báo, lập.
tức nhảy lên tránh khỏi kim châm, đồng thời đưa một tay.
ra trong chớp mắt bắt lấy cổ tay của kỹ thuật viên!
Tất cả đều trong tích tắc.
Kỹ thuật viên làm sao cũng không ngờ được, Giang Ninh lại không bị hương liệu làm ngất đi?
Cô ta càng không ngờ Giang Ninh lại phản ứng nhanh như vậy!
“Thật không ngờ bây giờ sát thủ đều phải bồi dưỡng thủ pháp mát xa à?”
Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Cô thật sự vào sai ngành rồi đấy, ở lại hội sở này làm việc sẽ càng có tiền đồ”
“Chết đi!”
Sát thủ kỹ thuật viên mát lạnh lẽo, không quan tâm Giang Ninh nói gì, cổ tay cô ta xoay một cái, hướng đâm của kim châm là bắp tay Giang Ninh, Giang Ninh lập tức thả lỏng tay.
Thấy cơ hội này, sát thủ kỹ thuật viên lùi về một bước.
tiếp đó đạp chân một cái lại tiếp tục tập kích!
Chân dài như roi, hung tàn mà ác liệt, trực tiếp đá về hướng đầu Giang Ninh!
“Ầm!”
Giang Ninh đang ngồi trên giường, trên mặt không một gợn sóng, tay móc một cái trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của sát thủ, đột nhiên dùng sức, trong mắt sát thủ kỹ thuật viên lập tức lóe lên tia đau khổ.
Anh không dừng tay thuận thế kéo một cái, sát thủ kỹ thuật viên trực tiếp dạng thẳng chân, đứng cũng không vững.
“Rầm!”
Sát thủ kỹ thuật viên thuận tay ném kim châm trong tay ra, đầu Giang Ninh nghiêng một cái trực tiếp né được.
Hoàn cảnh mờ tối không làm ảnh hưởng đến hắn chút nào!
Không đợi sát thủ kỹ thuật viên ra tay lần nữa, Giang Ninh chủ động tấn công, cơ thể hẳn nhảy lên, đi đến sau lưng sát thủ kỹ thuật viên, đánh một cái lên cổ cô ta, trực tiếp đánh ngất, cô ta mềm nhữn ngã xuống sàn nhà.
“Đại cai”
Nghe tiếng chiến đấu, Hoàng Ngọc Minh lập tức mang người xông vào.
Anh sớm có cảm giác Giang Ninh cố ý muốn ở riêng một mình.
Nhìn thấy kỹ thuật viên bị Giang Ninh đánh ngất, sắc mặt của Hoàng Ngọc Minh sa sầm, lập tức ra lệnh: “Trói lại!”
Anh lấy quần áo đưa cho Giang Ninh, đưa tay tháo khẩu trang của sát thủ kỹ thuật viên ra, không ngờ còn là một cô gái xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không giống sát thủ.
“Thật không ngờ lại có sát thủ lẻn vào trong hội sởI”
Đông Hải này xử lý rất sạch sẽ, thế giới ngầm bây giờ.
thậm chí còn sạch hơn thế giới kinh doanh chính trị.
Loại tồn tại như sát thủ này, Hoàng Ngọc Minh cũng là lần đầu tiên gặp phải.
“Cái này không trách cậu, người của tổ sát thủ thì người bình thường nhìn không thấu được”
Giang Ninh đi đến trước mặt sát thủ đã ngất bên đó, đưa tay trực tiếp xé đồ của cô ta để lộ ra bả vai.
“Có cần bọn em ra ngoài không?”
Hoàng Ngọc Minh chững lại một chút liền hỏi, anh tưởng Giang Ninh muốn chấp hành án tử cho sát thủ.
Giang Ninh không trả lời, nhìn hình xăm trên vai sát thủ một cái, mắt lập tức lạnh lẽo “Quả nhiên là sát thủ âm dương”
“Sát thủ âm dương?”
Hoàng Ngọc Minh chưa từng nghe qua thứ này.
“Sát thủ âm dương thuộc hạng sát thủ bạc trong tổ chức sát thủ , trước giờ luôn là hai người cùng hành động, người này ở ngoài sáng cũng chính là nói còn có một sát thủ trốn trong tối”
Giang Ninh cười lạnh một tiếng, “Một người không thành công người còn lại sẽ nhân lúc tôi buông lơi phòng bị, lúc nào cũng có thể xuất hiện bồi thêm một dao!”
Nghe lời này, Hoàng Ngọc Minh cực kỳ sợ hãi.
“Lập tức bao vây hội sở, bất kỳ ai cũng không được ra vào!”
Anh không ngờ, người đến lại là sát thủ lợi hại như vậy.
Nếu không phải nhắm vào Giang Ninh mà là người khác I thì sợ là bây giờ đã chết rồi!
“Phong tỏa Đông Hải, bất kể một người khả nghi nào cũng không được buông thai”
Chương 366
Hoàng Ngọc Minh lần đầu tiên nghe về sát thủ âm dương.
Đừng nói là anh ta, thành phố nhỏ như Đông Hải này sợ là cũng không mấy ai nghe qua, dù sao đến tổ chức sát ‘thủ có thật sự tồn tại không, cũng luôn rất thần bí.
Nhưng Giang Ninh biết, tổ chức sát thủ có tồn tại, với lại còn tồn tại rất nhiều năm, có cả trăm năm lịch sử!
Sự hiểu biết của hải) về tổ chức sátthủ sợ là còn nhiều hơn so với vua cửa tổ chức sát thủ bây giờ.
Đã có ba sát thủ vàng, mười sáu sát thủ bạc chết trong tay Giang Ninh, còn những sát thủ không có mắt khác.
thì Giang Ninh hoàn toàn không đếm.
Trước đây lúc hân uy danh thiên hạ, người muốn giết hán nhiều vô số, mà thời gian đó tổ chức sát thủ liên tục.
nhận nhiệm vụ tiền thưởng, từ mười triệu đô la Mỹ đến ba mươi triệu đô la Mỹ, tiếp đó là một trăm triệu đô la Mỹ!
Thậm chí có người ra ba trăm triệu đô la Mỹ mua đầu.
Giang Ninh!
Tổ chức sát thủ phái không ít sát thủ ra, bao gồm một trong những con át chủ bài của họ, nhưng kết quả chưa từng thay đổi, mấy sát thủ đó toàn bộ một đi không về, tất cả đều chết dưới tay của Giang Ninh.
Điều này khiến tổ chức sát thủ tức giận cũng bất lực, vua sát thủ thậm chí buông lời nói muốn quyết một trận sống chết với Giang Ninh.
Nhưng cho đến bây giờ cũng không thấy vua sát thủ tìm đến.
Vì hắn biết bản thân không thể chết, một khi quyết đấu với Giang Ninh thì Giang Ninh sẽ ra tay không chút lưu Tình!
Giang Ninh không ngờ bây giờ lại có sát thủ đến rồi.
Nhìn nữ sát thủ vẫn đang hôn mê, biểu cảm trên mặt Hoàng Ngọc Minh có chút nghiêm trọng.
Anh ta nghe A Phí nói đối thủ trước đây của Giang Ninh, ai cũng mạnh vô đối, hoàn toàn không phải mấy tên như Tàn Kiếm, Diệp Tâm Hỏa gì đó có thể so sánh được.
Trong hiểu biết của anh ta thì Tàn Kiếm và Diệp Tâm Hỏa đã tính là cao thủ đỉnh cấp rồi.
Nhưng trong miệng A Phi thì hoàn toàn không là cái thá gì cả.
Bây giờ Hoàng Ngọc Minh cảm nhận được rồi, chỉ với tổ chức sát thủ này đã thần bí đến khiến anh ta cảm nhận được áp lực cực lớn!
“Đại ca, là kẻ thù trước đây của anh sao?”
Hoàng Ngọc Minh có chút lo lắng.
Tuy bây giờ Đông Hải phòng thủ nghiêm ngặt, được.
xưng là cấm địa nhưng đó là đối với thế giới ngầm của mấy khu vực khác.
Ông lớn giống như tổ chức sát thủ thì rõ ràng đã vượt qua sự tưởng tượng của họ rồi.
“Không phải”
Giang Ninh lắc đầu, “Ai nhiều tiền đến không có chỗ đốt mà lại lãng phí như vậy, mời sát thủ bạc tới đây tìm cái chết?”
Giọng hắn thoáng vẻ xem thường.
Đừng nói là sát thủ bạc, dù là sát thủ vàng thì nếu tổ chức sát thủ dám phái đến thì hán đều dám giết!
Phái bao nhiêu giết bấy nhiêu!
“Nhà họ Dương”
Giang Ninh nói thẳng.
Giang Ninh lắc đầu: “Không vội”
“Nếu có sát thủ đến rồi, vậy vừa hay thử nghiệm phòng.
thủ và mạng tình báo của Đông Hải”
Hoàng Ngọc Minh ngây người.
Giang Ninh quả thật là người có kỹ thuật cao mà gan cũng lớn!
Lại coi nguy hiểm này thành cơ hội tạo dựng uy danh cho cấm địa.
Đông Hải này là đại bản doanh của họ, chỗ này còn có Lâm Vũ Chân và vợ chồng Lâm Văn, đó đều là những người mà Giang Ninh xem trọng nhất, không cho phép một chút sai sót nào.
Hắn có cần phải mạo hiểm như vậy không?
Chương 367
“Tôi có lòng tin vào Đông Hải”
Giang Ninh nói, “Nếu cả tổ chức sát thủ cũng không thể vào Đông Hải, vậy cái tên cấm địa này hoàn toàn vững chắc rồi!”
Có như vậy Đông Hải mới có thể thật sự phòng thủ kiên cố trở thành cấm địa an toàn.
Dù sau này có kẻ địch mạnh đến tập kích, hắn cũng không dám trực m loạn ở Đông Hải; ở đây có tên cấm địa, vậy thì cũng đủ sức uy hiếp!
Hơn nữa bây giờ là người khác tốn tiền để giúp hán thử.
nghiệm khả năng phòng thủ và mạng tình báo của cấm địa Đông Hải, đương nhiên Giang Ninh đồng ý cả hai tay rồi.
“Vâng!”
Hoàng Ngọc Minh trước giờ không nghi ngờ mệnh lệnh của Giang Ninh, anh ta chỉ chấp hành.
Anh ta càng rõ hơn, đây là lần đầu tiên bản thân đối mặt với đối thủ như tổ chức sát thủ, có thể tiếp tục phòng ngự hoàn mỹ, đối với anh ta mà nói cũng là một lần tiến bộ cực lớn.
Có Giang Ninh ở sau lưng, sức mạnh của Hoàng Ngọc.
Minh cũng đủ dùng rồi.
“Được rồi, chuyện này cậu toàn quyền phụ trách, tôi sẽ canh chừng, yên tâm”
“Em hiểu rt Hoàng Ngọc Minh cung kính gật đầu.
Giang Ninh quay người rời đi, vào phòng bao của Lâm Vũ Chân, cuối cùng có thể bảo dưỡng cùng vợ dễ thương rồi.
Mà bên đây, Hoàng Ngọc Minh nhìn nữ sát thủ bị đánh ngất một cái.
“Mang đến mật thất!”
Rất nhanh.
Trong mật thất.
“Soạt!”
Một chậu nước lớn đột nhiên tát lên mặt nữ sát thủ, cô †a lập tức giật mình tỉnh lại, ánh mắt vô thức trở nên cảnh giác.
Cố gắng chống cự một hồi mới phát hiện tay chân của mình đã bị trói, không thể thoát được.
“Muốn tự sát?”
Hoàng Ngọc Minh cười lạnh một tiếng, “Thuốc độc dưới răng cô, tôi đã lấy ra rồi, tôi không để cô chết thì cô không thể chết!”
Mắt nữ sát thủ co rút, sắc mặt lại không thay đổi.
Cô ta nhìn Hoàng Ngọc Minh một cái: “Nếu anh dám giết tôi, người của tổ chức sát thủ sẽ đến đây không ngừng để giết sạch đám các anh!”
Tổ chức sát thủ luôn mạnh mẽ và ngang ngược như vậy!
“Ha ha, hoan nghênh!”
Hoàng Ngọc Minh càng không khách khí.
Cái tên cấm địa Đông Hải chính là cần phải đạp lên thi thể của mấy sát thủ của tổ chức sát thủ để tạo dựng.
“Nói đi, người còn lại ở đâu!”
Sắc mặt nữ sát thủ thay đổi, không ngờ người đàn ông trước mặt lại biết vẫn còn một người khác.
“Sát thủ âm dương, một người ngoài sáng, một người trong tối, nếu cô thất bại rồi vậy người còn lại nhất định sẽ lựa chọn cơ hội tốt hơn để đánh bất ngờ?”
Nữ sát thủ hừ lạnh một tiếng không đáp.
Cô ta sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
“Không nói đúng không?”
Hoàng Ngọc Minh gật đầu, “Yên tâm, thứ tôi có là phương pháp, xương cô cứng thì tôi sẽ đập nát từng khúc xương của cô, cho đến khi cô mở miệng thì thôi!”
Lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, Hoàng Ngọc Minh có rất nhiều thủ đoạn.
Giang Ninh kêu anh ta phải học cách dùng đức để khiến người khác phục, anh ta đương nhiên sẽ nghe theo, nhưng chuyện liên quan đến uy danh của cấm địa Đông Hải, chuyện liên quan đến an toàn của cả nhà Lâm Vũ Chân, chuyện liên quan đến trách nhiệm của anh và mấy anh em!
Dùng đức để khiến người khác phục?
Bắt đầu từ lần sau đi.
Hiệu quả cách âm của mật thất không tệ, tiếng kêu thảm thiết không truyền ra thế giới bên ngoài.
Chưa tới nửa tiếng, nữ sát thủ đã chịu không nổi.
Cô ta thở hổn hển, âm thanh yếu ớt: “Giết tôi… đi, giết…
tôi đi…”
“Đáp án sai rồi, tiếp tục nào”
Mặt Hoàng Ngọc Minh không chút biểu cảm, giống như: mặt phật lạnh lùng vậy.
Rất nhanh, mấy thuộc hạ ra tay lần nữa, ẩn hiện có chút âm thanh truyền ra ngoài mật thất, thê lương mà bi thảm…
Một bên khác, Giang Ninh cùng với Lâm Vũ Chân đang xông hơi và chăm sóc da.
Nhìn làn da mịn màng của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh có xúc động muốn hôn một cái.
“Vợ ơi, trên mặt em hình như có gì đó kìa”
Giang Ninh mặt không đỏ tim không đập nhanh tiến lại gần…
Chương 368
“Có thứ gì cơ?”
Lâm Vũ Chân đưa tay nhưng không sờ được gì.
“Em đừng động đậy”
Giang Ninh đưa tay che mắt Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân vô thức nhám mát, chỉ cảm thấy đột nhiên có thứ gì đó.
chạm vào mặt mình một cái.
Có chút ấm nóng, chạm một cái rồi đi.
Cô mở mắt, Giang Ñinh đang vung tay.
Cái gì Vậy?”
“Không có gì, một cọng tóc”
Giang Ninh võ tay, vô thức mím môi, trong lòng âm thầm nói.
Tốc độ quá nhanh, không có cảm giác gì cả.
“Tóc? Em rụng tóc à?”
Mặt Lâm Vũ Chân không tin, vừa đắp mặt nạ và rửa mặt xong sao có tóc dính lên mặt, Giang Ninh không tiếp tục dây dưa vấn đề này, kéo Lâm Vũ Chân rời đi “Đi thôi, chúng ta về nhà”
Sát thủ âm dương còn một người, giao lại cho Hoàng Ngọc Minh rồi, anh ta phải phối hợp với lão Triệu và lão Trương để hoàn toàn tạo dựng được khuôn mẫu Đông.
Hải cấm địa.
Đây chính là cơ hội thử nghiệm tốt nhất!
Lúc này.
Hoàng Ngọc Minh đã lấy được thứ muốn lấy từ miệng của nữ sát thủ.
Anh ta không sợ người có xương cứng, vì anh ta tin là trên thế giới này người có xương cứng cỡ nào, chỉ cần đập nát vài khúc xương thì cũng sẽ không cứng nữa.
Rất nhanh, hai người quản gia Triệu và lãnh đạo Trương đều đến cả.
Nghe Hoàng Ngọc Minh nói ở Đông Hải có sát thủ đáng sợ ẩn náu, hai người đều rất kinh ngạc.
Lão Trương chưa từng nghe qua tổ chức như vậy, mà quản gia Triệu ít nhiều nghe qua một chút.
“Đó là tổ chức sát thủ rất có tiếng trên quốc tế, rất nhiều cao thủ, sát thủ thuộc tổ chức này rải khắp thế giới, là một tổ chức cực kỳ đáng sợ”
Trên tình báo mà quản gia Triệu nắm giữ viết như vậy.
“Chúng lại dám đến Đông Hải giết cậu Giang?”
“Hừ, đại ca không chút để ý mấy tên tép riu này, nhưng đối với chúng ta mà nói, đây là cơ hội tốt để tạo dựng cơ chế Đông Hải cấm địa, đại ca dùng bản thân làm mồi, chúng ta không thể phụ lòng tin của anh ấy!”
“Đúng thết”
Lão Trương lập tức gật đầu, “Cần tôi làm thế gì thì cậu nói đi!”
“Mạng tình báo đã thiết lập khắp Đông Hải rồi, hiệu quả cụ thể thế nào, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để thử nghiệm”
Ba người nhìn nhau, đều gật đầu.
Ra tay!
Mạng tình báo trong tay quản gia Triệu rất nhanh đã hoạt động rồi, kết hợp với tin tức bên chính phủ của lão Trương, tiến hành tính toán và điều tra số người ra vào.
Đông Hải.
Bất kỳ người đáng nghi, người có thân phận không rõ đi vào trong thời gian gần đây đều là đối tượng mà họ chú ý.
Nhìn màn hình máy tính không ngừng nhảy, mắt Hoàng Ngọc Minh sáng lên.
Mấy người anh Cẩu cũng đã ẩn náu ở từng không gian của Đông Hải, điều động anh em dưới trướng, tìm kiếm toàn thành phố.
Rất nhanh, tìm được mục tiêu rồi!
Mà tất cả giống như chưa từng xảy ra gì vậy, cả Đông Hải đều không có động tĩnh gì lớn, tất cả mọi người từng bước, vẫn giống ngày thường, nên thế nào thì tl nấy.
Nhà hàng Kim Ngọc.
Hôm nay mừng sinh nhật cho anh em trong đội sói, Hoàng Ngọc Minh đặc biệt đóng cửa không tiếp bất kỳ ai.
Cả đại sảnh lớn chỉ để một cái bàn, một bên để hoa tươi và bánh kem cực lớn, còn có một miếng băng rôn trên đó viết, anh Cẩu sinh nhật vui vẻ!
Ở dưới nữa là một lượt chữ ký, trừ anh Cẩu còn có cái tên, những người khác đều là số, từ lão nhị đến ba mươi.
Đầu bếp và phục vụ trong nhà hàng đều bận rộn.
Ai cũng biết Hoàng Ngọc Minh trọng tình nghĩa, đối xử với anh em dưới trướng rất tốt, đặc biệt là mấy người anh Cẩu bây giờ, địa vị càng khác hơn, có người sinh nhật thì tự nhiên phải tổ chức đàng hoàng.
“Đều lên tinh thân nào, hôm nay sinh nhật anh Cẩu, mỗi người đều phải có một món chúc mừng anh ấy”
Sau bếp, bếp trưởng lên tiếng nói.
“Được!”
Phòng bếp rất nhanh trở nên bận rộn, rửa rau, cắt thái, làm món phụ … đi lại bận rộn không thôi.
Từng món từng món đưa lên, mấy người anh Cẩu ngồi quanh một cái bàn, kính rượu anh Cẩu ngồi ở giữa.
“Anh Cẩu, sinh nhật vui vẻ!”
“Hôm nay mừng sinh nhật cậu, anh em chúng em hùn vốn tặng một món quài”
Có người rống giọng nói.
“Tặng quà gì thế?”
Anh Cẩu nhướng mày, vừa nghe đến quà thì đầy hưng phấn, chà sát tay, “Đừng giấu nữa, quà gì vậy?”
Hoàng Ngọc Minh cười cười, quay đầu nhìn phục vụ đứng một bên rồi nói: “Lấy đồ đã chuẩn bị lên”
Phục vụ đó gật đầu lập tức đi qua một bên, hai tay ôm hộp quà để ở bên đó qua để lên trên bàn ăn.
“Cậu mở đi”
Hoàng Ngọc Minh lại nói.
Phục vụ tháo dây ra, mở hộp ra, nhưng bên trong trống không, không có gì cả.
“Quà này tôi rất thích!”
Anh Cẩu lại sờ sờ đầu, cười hì hì, “Quà anh em tặng tôi, tôi thật sự quá thích rồi, vậy tôi nhận đây?”
“Nhận đi! Anh còn khách khí gì với anh em?”
“Thật sự nhận đó!”
“Nhận đi.”
Hoàng Ngọc Minh cũng gật đầu.
Phục vụ đứng ở đó mặt đầy nghi ngờ, không lẽ mấy người anh Cẩu đều uống nhiều rồi, trong hộp không có gì thì hắn nhận quà gì?
Đột nhiên!
Hơi thở nguy hiểm lập tức lan khắp lòng.
Hắn cảm thấy dường như sát khí lập tức khóa chặt hắn lai!
Chương 369
Mà gần bản thân nhất chính là anh Cẩu!
“Âm”
Nắm đấm này quá đột ngột!
Anh Cẩu nói ra tay là ra tay, sải chân một cái, một nắm.
đấm đột nhiên xuất ra đánh thẳng vào đầu tên phục vụ đó!
“Vậytôihận TÊN N W ê Phục vụ kinh ngạo/ lập tức phản ứng lại, bại lộ rồi!
Hắn không nghĩ nhiều được vậy, chạm chân một cái liền muốn trốn, bị nhiều người như vậy bao vây, vậy hắn chết chắc rồi.
Nhưng hắn chạy đi đâu?
Mấy người ở bên cạnh khác đã vây thành vòng, trực tiếp vây hắn ở giữa, trên mặt ai cũng không có chút say xỉn, ánh mắt trở nên ác liệt, sát khí ngút trời!
“Thật không ngờ, ẩn núp sâu như vậy, mai phục tận trong nhà hàng Kim Ngọc”
Lão ngũ cười lạnh một tiếng, “Thuật ngụy trang không tệ, chỉ đáng tiếc vấn có sơ hở”
Hoàng Ngọc Minh ngồi đó không di chuyển, vẫn gắp đồ ăn, uống rượu, nâng mí mắt lên nhìn sát thủ đó một cái, nhàn nhạt nói: “Có phải không hiểu lắm không?”
Trên mặt sát thủ làm gì còn bộ dạng thật thà của trước đây, ánh mắt sắc bén, thế đứng rất hiển nhiên là trong trạng thái giữa công và thủ.
“Cậu đóng giả nhầm người rồi”
Hoàng Ngọc Minh nhàn nhạt nói, “Nhân viên của nhà hàng Kim Ngọc không cần đứng một bên hầu hạ anh em”
Nghe lời này, mắt sát thủ co rút, đưa tay xé mặt nạ da người của mình xuống.
Cổ tay hắn giật một cái, một con dao ngắn cầm ngang trong tay, sát khí điên cuồng dâng trào!
“A Cẩu, đừng phí lời nữa, nhận quà đi, quà này là đại ca tặng cậu đấy”
“Vâng!”
Anh Cẩu thét lớn một tiếng, giống như cuồng phong vậy, nắm đấm hung hăng đánh qua, cùng lúc đó mười mấy người còn lại đồng thời ra tay.
“Kỹ xảo trận chiến!”
Dường như trong chớp mắt mười mấy người hóa thành những con sói hung ác, mỗi người đứng vào vị trí, công thủ một thủ, bùng phát toàn diện!
Mấy người anh Cẩu làm tấn công chính, tấn công như thủy triều vậy, một đợt tiếp một đợt, nắm đấm điên cuồng dày kín đến không thể thông gió, áp lực cực lớn lập tức bao trùm tên sát thủ!
“Nhanh quái”
Sát thủ cực kinh hoàng, đây là kỹ xảo chiến đấu gì, mười mấy người phối hợp lại chặt chẽ như vậy?
Hắn nhìn thấy không phải là một đôi mà là vô số nắm đấm!
Hắn rất không dễ mới nắm bắt được cơ hội phản kích nhưng lại phát hiện phòng thủ càng như tường đồng vách sát, hoàn toàn không thể đánh nát!
“Âm!”
Sát thủ vốn giỏi ám sát, đối với cách đánh chính diện như vậy, hắn có thể lấy một đánh năm đã là không tệ rồi.
Nhưng đối diện với kỹ xảo trận chiến này, hắn không đỡ được tấn công càng không thể đánh tan phòng ngự, một chiêu cũng không thể phát huy được đã bị anh Cẩu đánh một đấm vào ngực, bay thẳng ra ngoài.
Tiếp đó là nắm đấm choáng ngợp, khiến hắn chết chìm trong đói “Không! Không! Không!”
Đánh giết hỗn loạn!
Thời gian ngắn ngủi chưa đến một người, sát thủ âm dương có đẳng cấp sát thủ bạc của tổ chức sát thủ đã bị giết!
Điều này không chỉ nghiệm chứng sự lớn mạnh của kỹ xảo trận chiến của anh Cẩu bọn họ càng nghiệm chứng.
mô hình cấm địa của Đông Hải.
Hoàng Ngọc Minh không chút do dự, lập tức kêu quản gia Triệu đem hình của hai sát thủ và tin tức đã chết ở Đông Hải tung ra ngoài.
Chính là vì muốn tổ chức sát thủ biết, để mấy người vẫn còn nghi ngờ uy danh cấm địa của Đông Hải biết.
Dù là người của tổ chức sát thủ đến Đông Hải cũng sẽ có đi không về!
Trong thời gian ngắn, cái tên Đông Hải này khiến không ít người trên quốc tế chú ý đến rồi.
Tổ chức sát thủ là gì, rất nhiều người đều biết đến sát thủ bạc vào Đông Hải cũng không sống nổi một ngày?
Chương 370
Cấm địa này rốt cuộc đáng sợ cỡ nào?
Đó là cấm địa chân chính, là địa ngục!
Biết cái gì gọi là cấm địa không?
Đến Đông Hải bạn sẽ biết!
Tin tức truyền ra, tổ chức sát thủ cũng lập tức có phản ứng, nhưng chỉ trong hai ngày Hoàng Ngọc Minh đã phát tà rra tung PA œ một ‘ đÀ l | ở Anh đương nhiên không nương tay, tấn công chớp.
nhoáng, lần nữa giết một sát thủ bạ!
c Lần này càng khiến người khác chấn kinh rồi.
Trong ba ngày tổn thất ba sát thủ bạc, trước giờ chưa có.
một thành phố nào có thể có mạng lưới tình báo và khả năng phòng thủ đáng sợ như vậy.
Hoàng Ngọc Minh kêu quản gia Triệu công bố hình sát thủ lần nữa, còn cất tiếng nói.
“Muốn đến thì kêu sát thủ vàng đến!”
Nhưng từ đầu đến cuối không có sát thủ vàng xuất hiện, giá tiền mà kim chủ đưa không đáng để họ dùng sát thủ vàng.
Sĩ diện là một vấn đề nhưng tiền là vấn đề lớn hơn.
Sát thủ trong tổ chức sát thủ trừ một số ít người không vì tiền ra, mục đích của những người khác chỉ vì tiền, không đủ tiền thì không ai nguyện ý mạo hiểm.
Mạo hiểm và giá tiền liên quan đến nhau.
Tổ chức sát thủ nhất thời không có tin tức rồi, điều này khiến danh xưng cấm địa của Đông Hải càng vang rộng hơn.
Nhân cơ hội này, Hoàng Ngọc Minh điều tra những điểm yếu và cải thiện, để cơ chế phòng thủ của Đông Hải nâng thêm mộ , quản gia Triệu cũng không bỏ qua cơ hội này, phát hiện một vài vấn đề của mạng lưới tình báo, tăng cường cải thiện.
Điều này đối với sự thăng cấp của cả Đông Hải đều có ý nghĩa rất lớn.
Cộng thêm có sự phối hợp của lão Trương, Đông Hải bây giờ có thể nói là vô cùng kiên cố, ai muốn đến kiếm chuyện đều phải cân nhắc cân nhắ!
c Lúc này, người có tâm trạng xấu nhất đương nhiên là Dương Đống.
Mặt ông ta tức đến trắng bệch, tốn nhiều tiền như vậy lại không thể giết Giang Ninh.
Ông ta muốn tổ chức sát thủ hoàn tiền cũng không thể, dù sao cũng chết ba sát thủ bạc, tổ chức sát thủ không.
tăng giá của ông ta đã là rất không tệ rồi.
Đây là quy tắc, tổ chức sát thủ sẽ không làm không cho.
bạn, không cần biết giết được hay không, tiền họ đều lấy đi.
Sát thủ bạc không giết được, chỉ có thể nói rõ kim chủ muốn dùng tiền nhỏ mạo hiểm lớn, cung cấp thông tin tình báo không chính xác, tổ chức sát thủ sẽ không ngu như vậy.
Muốn họ tiếp tục ám sát, đưa càng nhiều tiền họ tự nhiên sẽ phái sát thủ vàng đi chấp hành nhiệm vụ tiền thưởng!
Giá cả mới nhất đã được đưa ra, vào Đông Hải giết người, sáu mươi triệu!
Dương Đống tức đến ném điện thoại, giết một người cần sáu mươi triệu, sao họ không đi cướp đi?
Dương Đống không biết là nếu tổ chức sát thủ biết người Dương Đống muốn giết là Giang Ninh, chính là chiến thần đáng sợ đã giết mấy vị sát thủ vàng của họ, họ không những không nhận còn trực tiếp phái sát thủ đến giết Dương Đống!
Vì hành vi của Dương Đống chỉ khiến thành viên tổ chức.
sát thủ mất mạng, tổn thất vô cùng nặng nề.
“Không lẽ không ai có thể giết tên khốn đó?”
Dương Đống tức giận chửi mắng.
Không phải chỉ là giết Giang Ninh thôi sao, có khó như vậy không?
“Rùa rụt cổ, hèn gì luôn trốn ở Đông Hải.”
Dương Đống cần răng cười lạnh, “Có giỏi thì đừng trốn ở Đông Hải!”
Ông ta tưởng Giang Ninh vì sợ chết mới trốn trong Đông Hải không dám ra.
Nhưng muốn ông ta bỏ thêm sáu mươi triệu để giết Giang Ninh thì ông ta lại không nỡ, nhà họ Dương không có nhiều tiền như vậy để ông ta dùng theo cách đó.
“Thật mạnh tay đó!”
Bên ngoài truyền đến tiếng võ tay, người nói chuyện mang ý không tốt với châm biếm, “Ném ra mấy chục.
triệu trong nháy mắt, nhưng đến chút gợn sóng cũng không có”