Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
Chương 1 Người được chọn ưu tú nhất
Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải.
"Nhanh!"
"Nhanh!"
Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp.
Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế.
Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi.
Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay.
Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc.
"Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.”
Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn.
Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội.
Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực.
"Nhớ tôi?"
Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nų cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?”
Nếu đổi thành người khác nói những lời này, có lẽ người đàn ông kia sẽ khinh thường ra mặt, bởi lẽ Giang gia giàu có tiếng ở thủ đô ai mà không biết, chả lẽ lại còn thèm thuồng quyền lực tiền tài của kẻ khác?
Nhưng người đàn ông trước mặt hắn đây lại không giống thế.
Hắn là người thừa kế duy nhất của Giang gia!
Hẳn là chiến thần số một của phương Đông, thực lực mạnh mẽ, tài phú ngất trời. Điều này càng khiến cho người đàn ông mặc vest cứ phải cảm thán mãi!
"Mười lăm năm trước, bắt đầu từ lúc ông ta đuổi tôi ra khỏi Giang gia, rồi lấy ả hồ ly tinh kia thì Giang Ninh đã chết rồi."
Giang Ninh nhả khói thuốc: “Giang Ninh bây giờ không có bất cứ quan hệ gì với Giang gia ở thủ đồ kia nữa."
Hắn đứng lên rời đi không do dự.
“Đừng sai người tìm tôi nữa, nếu không, đến một người tôi giết một người!"
Phút chốc, sát khí nặng nề bao trùm cả người đàn ông mặc áo vest!
Mãi cho đến khi bóng dáng của Giang Ninh khuất khỏi tầm nhìn, người đàn ông mặc vest mới dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quyền.
Mồ hôi ướt đẫm sau lưng hắn từ bao giờ.
Ở trước mặt Giang Ninh, hắn thấy căng thẳng tột độ.
Trong bãi đỗ xe sân bay, một chiếc xe đang đứng chờ ở đó.
Giang Ninh lên xe, lập tức rút điện thoại ấn vào một dãy số.
"A Phi, thu xếp ổn thoả hết chưa?”
Tai nghe truyền đến một giọng nói.
"Gửi địa chỉ cho tôi.”
Nói xong, Giang Ninh cúp máy ngay, tay anh cầm một vỏ kẹo nhăn nhúm, ý nghĩ trôi dạt về khoảng thời gian vào mười lăm năm trước.
Năm anh mười lăm tuổi bị đuổi ra khỏi Giang gia, lưu lạc đầu đường xó chợ.
Lúc đói rét đang thi nhau hành hạ anh thì một cô bé ăn mặc giản dị đã cho Giang Ninh cái kẹo duy nhất mà cô bé có.
Sau đó hắn bị một người đàn ông bí ẩn dẫn đi.
Lần đầu tiên hắn xuất hiện, là lúc đều rung chuyển! thế giới
Ba năm sau, hắn được ca tụng là "chiến thần" số một Phương Đông, lúc đó hắn mới mười tám tuổi!
Bây giờ, mười hai năm trôi qua, uy thế của "chiến thần" vẫn đang gây chấn động toàn cầu, nhưng Giang Ninh lại chọn lựa lui về ở ẩn.
Anh vĩnh viễn không thể quên được cô bé đó.
Anh không thể quên đôi mắt trong sáng, thuần khiết.
Anh không thể quên khuôn mặt đầy vẻ thiện lương đấy.
Giang Ninh hít sâu một hơi rồi cẩn thận từng li từng tí rồi cất vỏ kẹo đi.
Nếu như có người quen nào ở đây, chắc có lẽ sẽ kinh ngạc rớt cằm, “chiến thần" số một mạnh mẽ là thế mà cũng có lúc biểu lộ sự căng thắng thế này?
"Tôi về rồi.”
Ô tô lao nhanh vun vút.
Lúc này.
Khách sạn Vạn Thuận Đại thành phố Đông Hải!
Có thể nói là tưng bừng náo nhiệt.
Nhà họ Lâm có tiếng ở thành phố Đông Hải muốn kén rể hiền cho cô cháu gái Lâm Vũ Chân, thu hút ánh mắt của không ít người.
Lâm Vũ Chân ngồi ở một gian phòng trong khách sạn, đôi tay nõn nà nắm chặt thành quyền, mắt đỏ hoe, trông tủi thân vô cùng.
Mà mẹ cô -Tô Mai đứng ở một bên tức đến mặt đỏ gay.
"Lâm Văn, bọn họ chả có lòng tốt gì đâu! Anh còn là đàn ông thì đi nói từ chối với ba anh ngay đi!"
Bà hét lên: “Lẽ nào anh định trơ mắt nhìn hạnh phúc của con gái bị huỷ hay sao?”
Cái gì mà kén rể hiền? Con khỉ khô!
Tô Mai không tin bọn họ có lòng tốt đến thế.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Nhà họ Lâm từ một xưởng nhỏ, dùng thời gian mười lăm năm phát triển thành gia tộc hạng ba thành phố Đông Hải, gia chủ Lâm Tiêu cũng có thể coi là kiểu mẫu điển hình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Lâm Tiêu có ba đứa con trai, Lâm Cường, Lâm Võ và Lâm Văn.
Lâm Cường tiếp quản đại đa số sản nghiệp của nhà họ Lâm, Lâm Võ đến các tỉnh thành mở rộng thị trường, còn Lâm Văn thì trong một lần gặp sự cố ngoài ý muốn khiến cho đôi chân bị liệt, hiện giờ chỉ có thể ở nhà điều dưỡng, chịu số phận bị ghẻ lạnh.
Lần kén rể hiền cho con gái này là do hai người Lâm Cường và Lâm Võ xúi giục ông cụ đi đến quyết định, còn vỗ ngực đảm bảo rằng chắc chắn sẽ tìm một người đàn ông ưu tú cho Lâm Vũ Chân.
Nhưng kết quả thì sao?
Mấy người được đề cử toàn là những kẻ vô danh tiểu tốt, thậm chí còn có một kẻ lớn hơn Lâm Vũ Chân mười tuổi, lại còn có tiền sử bị bệnh tâm thần!
Đâu ra mà kén rể cho Lâm Vũ Chân chứ, rõ ràng là muốn huỷ hoại cô mà.
Khuôn mặt Lâm Văn đỏ lên, trong lòng cũng giận lắm, nhưng lại chẳng dám cãi lời ông cụ.
Ông biết tính ông cụ Lâm Tiêu, trước giờ vẫn nói một không hai, không ai có thể chống lại ý ông.
"Ba là ông nội của Vũ Chân, sẽ không hại nó đâu."
Nửa ngày sau, Lâm Văn mới đỏ mặt nghẹn ra được một câu.
Tô Mai tức muốn ngất đi cho xong, tay chỉ vào Lâm Văn gào khóc:
"Sao tôi lại gả cho một tên ăn hại hèn nhát như thể chứ!”
Bà biết Lâm Văn là đứa con hiếu thảo, trước đây Lâm Tiêu nói gì là ông nghe theo răm rắp, sau khi bị tàn phế lại càng nhu nhược không dám chống lại ý của Lâm Tiêu.
Nhưng cho dù là chọn tên đàn ông nào cho Lâm Vũ Chân ở rể cũng sẽ huỷ hoại cả đời cô!
Cả nhà họ sẽ trở thành trò cười cho toàn thành phố Đông Hải mất!
Tô Mai khổ sở vừa khóc vừa mắng Lâm Văn, Lâm Vũ Chân âm thầm rơi lệ, Lâm Văn cũng chỉ có thể dùng sức tóm lấy đôi chân không còn cảm giác của mình tự trách bản thân vô dụng.
“Mẹ, đừng mắng ba nữa.”
Lâm Vũ Chân nở nụ cười miễn cưỡng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương hai hàng nước mắt chưa kịp khô.
"Có lẽ ông sẽ chọn cho con một người đàn ông tốt.”
Sao cô lại không biết được chứ, toàn là ý của bác cả và bác hai cả mà.
Sau khi cô tốt nghiệp đại học thì vào tập đoàn của nhà họ Lâm làm việc, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã lập được công trạng xuất sắc, lu mờ đám con trai con gái bọn họ.
Bọn họ lo lắng cô sẽ cướp hết mọi sản nghiệp của nhà họ Lâm, vậy nên mới xúi giục ông nội, không chờ được nữa vội vàng tìm cho cô một chàng trai vào ở rể, như thế thì cô sẽ không còn tư cách tranh đoạt gia sản nhà họ Lâm nữa.
Cô biết, ba mẹ cũng biết, nhưng bọn họ lại không có gì để đấu tranh.
nhà họ Lâm, không ai có thể chống đối lại quyết định của ông nội, ai cũng không được phép.
Nghe thấy tiếng đồng hồ đã điểm, Lâm Vũ Chân đứng dậy.
"Ra thôi, ông nội đợi cũng sốt ruột, rồi lại mắng chúng ta.”
Nhìn cả người Lâm Vũ Chân lung lay như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, Lâm Văn khổ sở nhưng lại không biết làm sao, ông không dám đối mặt với vợ mình, nhìn vào đôi mắt đầy oán hận của bà.
Ông biết rõ, mặc dù sống ở nhà họ Lâm luôn phải cúi đầu nhún nhường nhìn sắc mặt người ta mà sống nhưng ít ra cả nhà từ lớn tới nhỏ không phải bận lòng mưu sinh lo miếng cơm manh áo, nếu như bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, vậy thì làm sao bây giờ?
Trong đại sảnh khách sạn, đèn bật sáng trưng, khách khứa đã đến đông đủ.
Ngồi ở phía trên là gia chủ nhà họ Lâm - Lâm Tiêu, khuôn mặt hồng hào, tay chống gậy, trên người mặc một bộ hán phục truyền thống tinh xảo.
"Chúc mừng Lâm gia chủ."
"Chúc mừng Lâm gia chủ có một người cháu rể ưu tú.”
Khách mời lần lượt tiến lên chúc mừng Lâm Tiêu.
"Ba, đến giờ rồi, chúng ta tuyên bố thôi." Lâm Cường đứng bên cạnh, thân hình cường tráng trông rất có khí thế.
Ông nhìn về phía Lâm Vũ Chân đang ngồi cách đó không xa, cao giọng: “Đã có kết quả cho cuộc kén rể lần này, người được chọn là người trẻ tuổi ưu tú nhất.”
Người trẻ tuổi ưu tú nhất ư?
Hừ, trong lòng ông rất rõ ràng, chuyện kén rể này, cứ loại kém nhất thì chọn, thậm chí người này còn có tiền sử bệnh tâm thần.
Chỉ cần Lâm Vũ Chân gả đi rồi, vậy thì sản nghiệp của nhà họ Lâm không còn liên quan gì đến nó nữa.
Lâm Tiêu tuyệt đối sẽ không để đồ của nhà họ Lâm rơi vào tay người ngoài.
“Các vị!”
Lâm Tiêu đứng dậy, vừa lên tiếng thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông: “Hôm nay, tôi chính thức tuyên bố người được chọn làm chồng của cháu gái tôi Lâm Vũ Chân.”
Dịch tốt không? Đánh giá để được 2 Đậu
Đợi xíu, tôi còn lời muốn nói!
Tặng quà ủng hộ tác giả nha!
Mời đọc truyện trên truyện 88
Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải.
"Nhanh!"
"Nhanh!"
Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp.
Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế.
Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi.
Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay.
Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc.
"Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.”
Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn.
Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội.
Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực.
"Nhớ tôi?"
Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nų cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?”
Nếu đổi thành người khác nói những lời này, có lẽ người đàn ông kia sẽ khinh thường ra mặt, bởi lẽ Giang gia giàu có tiếng ở thủ đô ai mà không biết, chả lẽ lại còn thèm thuồng quyền lực tiền tài của kẻ khác?
Nhưng người đàn ông trước mặt hắn đây lại không giống thế.
Hắn là người thừa kế duy nhất của Giang gia!
Hẳn là chiến thần số một của phương Đông, thực lực mạnh mẽ, tài phú ngất trời. Điều này càng khiến cho người đàn ông mặc vest cứ phải cảm thán mãi!
"Mười lăm năm trước, bắt đầu từ lúc ông ta đuổi tôi ra khỏi Giang gia, rồi lấy ả hồ ly tinh kia thì Giang Ninh đã chết rồi."
Giang Ninh nhả khói thuốc: “Giang Ninh bây giờ không có bất cứ quan hệ gì với Giang gia ở thủ đồ kia nữa."
Hắn đứng lên rời đi không do dự.
“Đừng sai người tìm tôi nữa, nếu không, đến một người tôi giết một người!"
Phút chốc, sát khí nặng nề bao trùm cả người đàn ông mặc áo vest!
Mãi cho đến khi bóng dáng của Giang Ninh khuất khỏi tầm nhìn, người đàn ông mặc vest mới dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quyền.
Mồ hôi ướt đẫm sau lưng hắn từ bao giờ.
Ở trước mặt Giang Ninh, hắn thấy căng thẳng tột độ.
Trong bãi đỗ xe sân bay, một chiếc xe đang đứng chờ ở đó.
Giang Ninh lên xe, lập tức rút điện thoại ấn vào một dãy số.
"A Phi, thu xếp ổn thoả hết chưa?”
Tai nghe truyền đến một giọng nói.
"Gửi địa chỉ cho tôi.”
Nói xong, Giang Ninh cúp máy ngay, tay anh cầm một vỏ kẹo nhăn nhúm, ý nghĩ trôi dạt về khoảng thời gian vào mười lăm năm trước.
Năm anh mười lăm tuổi bị đuổi ra khỏi Giang gia, lưu lạc đầu đường xó chợ.
Lúc đói rét đang thi nhau hành hạ anh thì một cô bé ăn mặc giản dị đã cho Giang Ninh cái kẹo duy nhất mà cô bé có.
Sau đó hắn bị một người đàn ông bí ẩn dẫn đi.
Lần đầu tiên hắn xuất hiện, là lúc đều rung chuyển! thế giới
Ba năm sau, hắn được ca tụng là "chiến thần" số một Phương Đông, lúc đó hắn mới mười tám tuổi!
Bây giờ, mười hai năm trôi qua, uy thế của "chiến thần" vẫn đang gây chấn động toàn cầu, nhưng Giang Ninh lại chọn lựa lui về ở ẩn.
Anh vĩnh viễn không thể quên được cô bé đó.
Anh không thể quên đôi mắt trong sáng, thuần khiết.
Anh không thể quên khuôn mặt đầy vẻ thiện lương đấy.
Giang Ninh hít sâu một hơi rồi cẩn thận từng li từng tí rồi cất vỏ kẹo đi.
Nếu như có người quen nào ở đây, chắc có lẽ sẽ kinh ngạc rớt cằm, “chiến thần" số một mạnh mẽ là thế mà cũng có lúc biểu lộ sự căng thắng thế này?
"Tôi về rồi.”
Ô tô lao nhanh vun vút.
Lúc này.
Khách sạn Vạn Thuận Đại thành phố Đông Hải!
Có thể nói là tưng bừng náo nhiệt.
Nhà họ Lâm có tiếng ở thành phố Đông Hải muốn kén rể hiền cho cô cháu gái Lâm Vũ Chân, thu hút ánh mắt của không ít người.
Lâm Vũ Chân ngồi ở một gian phòng trong khách sạn, đôi tay nõn nà nắm chặt thành quyền, mắt đỏ hoe, trông tủi thân vô cùng.
Mà mẹ cô -Tô Mai đứng ở một bên tức đến mặt đỏ gay.
"Lâm Văn, bọn họ chả có lòng tốt gì đâu! Anh còn là đàn ông thì đi nói từ chối với ba anh ngay đi!"
Bà hét lên: “Lẽ nào anh định trơ mắt nhìn hạnh phúc của con gái bị huỷ hay sao?”
Cái gì mà kén rể hiền? Con khỉ khô!
Tô Mai không tin bọn họ có lòng tốt đến thế.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Nhà họ Lâm từ một xưởng nhỏ, dùng thời gian mười lăm năm phát triển thành gia tộc hạng ba thành phố Đông Hải, gia chủ Lâm Tiêu cũng có thể coi là kiểu mẫu điển hình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Lâm Tiêu có ba đứa con trai, Lâm Cường, Lâm Võ và Lâm Văn.
Lâm Cường tiếp quản đại đa số sản nghiệp của nhà họ Lâm, Lâm Võ đến các tỉnh thành mở rộng thị trường, còn Lâm Văn thì trong một lần gặp sự cố ngoài ý muốn khiến cho đôi chân bị liệt, hiện giờ chỉ có thể ở nhà điều dưỡng, chịu số phận bị ghẻ lạnh.
Lần kén rể hiền cho con gái này là do hai người Lâm Cường và Lâm Võ xúi giục ông cụ đi đến quyết định, còn vỗ ngực đảm bảo rằng chắc chắn sẽ tìm một người đàn ông ưu tú cho Lâm Vũ Chân.
Nhưng kết quả thì sao?
Mấy người được đề cử toàn là những kẻ vô danh tiểu tốt, thậm chí còn có một kẻ lớn hơn Lâm Vũ Chân mười tuổi, lại còn có tiền sử bị bệnh tâm thần!
Đâu ra mà kén rể cho Lâm Vũ Chân chứ, rõ ràng là muốn huỷ hoại cô mà.
Khuôn mặt Lâm Văn đỏ lên, trong lòng cũng giận lắm, nhưng lại chẳng dám cãi lời ông cụ.
Ông biết tính ông cụ Lâm Tiêu, trước giờ vẫn nói một không hai, không ai có thể chống lại ý ông.
"Ba là ông nội của Vũ Chân, sẽ không hại nó đâu."
Nửa ngày sau, Lâm Văn mới đỏ mặt nghẹn ra được một câu.
Tô Mai tức muốn ngất đi cho xong, tay chỉ vào Lâm Văn gào khóc:
"Sao tôi lại gả cho một tên ăn hại hèn nhát như thể chứ!”
Bà biết Lâm Văn là đứa con hiếu thảo, trước đây Lâm Tiêu nói gì là ông nghe theo răm rắp, sau khi bị tàn phế lại càng nhu nhược không dám chống lại ý của Lâm Tiêu.
Nhưng cho dù là chọn tên đàn ông nào cho Lâm Vũ Chân ở rể cũng sẽ huỷ hoại cả đời cô!
Cả nhà họ sẽ trở thành trò cười cho toàn thành phố Đông Hải mất!
Tô Mai khổ sở vừa khóc vừa mắng Lâm Văn, Lâm Vũ Chân âm thầm rơi lệ, Lâm Văn cũng chỉ có thể dùng sức tóm lấy đôi chân không còn cảm giác của mình tự trách bản thân vô dụng.
“Mẹ, đừng mắng ba nữa.”
Lâm Vũ Chân nở nụ cười miễn cưỡng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương hai hàng nước mắt chưa kịp khô.
"Có lẽ ông sẽ chọn cho con một người đàn ông tốt.”
Sao cô lại không biết được chứ, toàn là ý của bác cả và bác hai cả mà.
Sau khi cô tốt nghiệp đại học thì vào tập đoàn của nhà họ Lâm làm việc, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã lập được công trạng xuất sắc, lu mờ đám con trai con gái bọn họ.
Bọn họ lo lắng cô sẽ cướp hết mọi sản nghiệp của nhà họ Lâm, vậy nên mới xúi giục ông nội, không chờ được nữa vội vàng tìm cho cô một chàng trai vào ở rể, như thế thì cô sẽ không còn tư cách tranh đoạt gia sản nhà họ Lâm nữa.
Cô biết, ba mẹ cũng biết, nhưng bọn họ lại không có gì để đấu tranh.
nhà họ Lâm, không ai có thể chống đối lại quyết định của ông nội, ai cũng không được phép.
Nghe thấy tiếng đồng hồ đã điểm, Lâm Vũ Chân đứng dậy.
"Ra thôi, ông nội đợi cũng sốt ruột, rồi lại mắng chúng ta.”
Nhìn cả người Lâm Vũ Chân lung lay như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, Lâm Văn khổ sở nhưng lại không biết làm sao, ông không dám đối mặt với vợ mình, nhìn vào đôi mắt đầy oán hận của bà.
Ông biết rõ, mặc dù sống ở nhà họ Lâm luôn phải cúi đầu nhún nhường nhìn sắc mặt người ta mà sống nhưng ít ra cả nhà từ lớn tới nhỏ không phải bận lòng mưu sinh lo miếng cơm manh áo, nếu như bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, vậy thì làm sao bây giờ?
Trong đại sảnh khách sạn, đèn bật sáng trưng, khách khứa đã đến đông đủ.
Ngồi ở phía trên là gia chủ nhà họ Lâm - Lâm Tiêu, khuôn mặt hồng hào, tay chống gậy, trên người mặc một bộ hán phục truyền thống tinh xảo.
"Chúc mừng Lâm gia chủ."
"Chúc mừng Lâm gia chủ có một người cháu rể ưu tú.”
Khách mời lần lượt tiến lên chúc mừng Lâm Tiêu.
"Ba, đến giờ rồi, chúng ta tuyên bố thôi." Lâm Cường đứng bên cạnh, thân hình cường tráng trông rất có khí thế.
Ông nhìn về phía Lâm Vũ Chân đang ngồi cách đó không xa, cao giọng: “Đã có kết quả cho cuộc kén rể lần này, người được chọn là người trẻ tuổi ưu tú nhất.”
Người trẻ tuổi ưu tú nhất ư?
Hừ, trong lòng ông rất rõ ràng, chuyện kén rể này, cứ loại kém nhất thì chọn, thậm chí người này còn có tiền sử bệnh tâm thần.
Chỉ cần Lâm Vũ Chân gả đi rồi, vậy thì sản nghiệp của nhà họ Lâm không còn liên quan gì đến nó nữa.
Lâm Tiêu tuyệt đối sẽ không để đồ của nhà họ Lâm rơi vào tay người ngoài.
“Các vị!”
Lâm Tiêu đứng dậy, vừa lên tiếng thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông: “Hôm nay, tôi chính thức tuyên bố người được chọn làm chồng của cháu gái tôi Lâm Vũ Chân.”
Dịch tốt không? Đánh giá để được 2 Đậu
Đợi xíu, tôi còn lời muốn nói!
Tặng quà ủng hộ tác giả nha!
Mời đọc truyện trên truyện 88