Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 17 Đây là mẹ tôi!
Lâm Vũ Chân vừa họp xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả bản thân cô cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy.
Mấy lần trước cô tới đây, đám người quản lý này đều tỏ vẻ lạnh lùng.
Cô liếc nhìn Giang Ninh đứng ở cửa. Nhất định là vừa rồi Giang Ninh đã dọa cho bọn họ sợ.
"Các người chú ý bên này một chút, có bất kỳ tình huống gì thì phải lập tức phản ánh lại với tôi."
Lâm Vũ Chân căn dặn xong liền đi ra ngoài.
Cô thấy Giang Ninh nhìn chằm chằm vào mình thì không khỏi đỏ mặt, lại khôi phục dáng vẻ xấu hổ của một cô gái nhỏ.
"Anh cứ nhìn tôi như vậy làm gì chứ?"
"Đẹp."
Giang Ninh nói.
Thật là... ông chú này khen người khác cũng khen trực tiếp như vậy sao?
Có phải đám người vô gia cư các anh đều dẻo miệng như vậy thì mới xin được cơm ăn hay không?
"Reng reng reng..."
Điện thoại của Lâm Vũ Chân đột nhiên đổ chuông.
Cô cầm lên xem, là Tô Mai gọi tới.
"Mẹ, sao thế ạ?"
Cô vừa mở miệng đã nghe được bên kia truyền đến tiếng khóc đầy uất ức, cô lập tức biến sắc: "Mẹ! Xảy ra chuyện gì vậy? Ai đánh mẹ cơ? Con sẽ đến ngay!"
Lâm Vũ Chân đỏ mắt: "Mẹ tôi bị người ta đánh!"
Giang Ninh lập tức nhíu mày: "Lên xe!"
Brừm... brừm
Chiếc BMWs dường như phẫn nộ phát ra tiếng động cơ cực lớn, chợt quay đầu lao thắng về phía ngân hàng.
Trên đường đi, Lâm Vũ Chân không nhịn được rơi nước mắt.
"Từ trước đến nay mẹ tôi chưa từng phải chịu uất ức như vậy, người hiếu thắng như bà..."
Tô Mai lại bị ngân hàng bắt, nói bà ăn cắp. Sao có thể như vậy được chứ?
Cho dù người trong nhà có nghèo tới mức chết đói đi chăng nữa, bà tuyệt đối cũng sẽ không làm loại chuyện mất mặt này đâu.
"Ba tôi còn không nỡ mắng bà một câu mà người ta lại dám đánh bà."
Giang Ninh không nói một câu nào, chỉ có điều càng lúc càng đạp mạnh chân ga.
Trong phòng Tổng giám đốc ngân hàng, tóc tai Tô Mai rối bời, năm vết ngón tay vẫn còn in trên mặt chưa tan. Bà gọi điện thoại xong thì không nói một lời nào, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
"Nếu người nhà bà không giải thích được rõ ràng, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát."
Tổng giám đốc lạnh lùng nói.
"Rầm!"
Anh ta vừa mới dứt lời thì cửa văn phòng bị người ta đá văng ra, suýt nữa đã rơi xuống!
"Ai?"
Hai người bảo vệ vừa nhìn thấy người tới tự nhiên điên cuồng như vậy, lập tức rút dùi cui điện ra.
"Bốp!"
"Bốp!"
Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo, quăng tới hai cái tát, trực tiếp đánh cho hai người bảo vệ bay ra ngoài.
Tổng giám đốc và nhân viên quầy sợ đến mức sắc mặt lập tức trắng bệch: "Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Mau gọi tất cả bảo vệ vào đây!"
Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo, xông thẳng tới nắm lấy cổ áo của tổng giám đốc, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đây là mẹ tôi mà các người cũng dám đánh à!"
Tổng giám đốc run lẩy bẩy, không sao ngờ được con trai của dì này tự nhiên lại nóng nảy như vậy.
"Mẹ anh ăn cắp mà anh còn dám đánh người à! Nhanh báo cảnh sát, nhanh... A!"
Nhân viên quầy kia còn chưa nói xong, Giang Ninh đã tát qua, đánh cho miệng cô ta đầy máu!
Dáng vẻ hung ác này làm cho Tổng giám đốc sợ đến mức run rẩy!
"Ăn cắp à?"
Giang Ninh liếc nhìn tấm thẻ trong tay của Tổng giám đốc. Đó không phải là của mình sao?
"Ông nói tấm thẻ này?"
Hầu kết của tổng giám đốc chuyển động, khẽ gật đầu.
"Đây là thẻ tôi đưa cho mẹ tôi mua thức ăn, có vấn đề gì à?"
Mời đọc truyện trên truyện 88
Giang Ninh nói một câu lại làm cho Tổng giám đốc không nhịn được liền cười lạnh: "Anh có biết đây là thẻ gì không? Mua thức ăn? Nói linh tinh!"
Thẻ được đặt làm riêng này có mức thấp nhất cũng phải trên một tỷ. Anh nói cầm tấm thẻ trên một tỷ để mua thức ăn à?
Anh ta thật sự tưởng mình làm Tổng giám đốc ngân hàng một cách uống phí sao?
Giang Ninh thả tay ra, lấy điện thoại di động và nhanh chóng bấm số của nước ngoài. Trong điện thoại nhanh chóng truyền tới giọng nói.
"Bảo Tổng giám đốc Ngân Hàng Liên Minh của các anh nghe điện thoại đi!"
Chẳng mấy chốc, cuộc gọi được kết nối. Giang Ninh cười lạnh một tiếng: "Hughes, xem ra tôi không có tư cách dùng tấm thẻ mà anh đưa cho tôi nhỉ? Một Tổng giám đốc nhỏ trong
Ngân Hàng Liên Minh cũng dám chất vấn tôi à?"
Ở đầu điện thoại bên kia, người nước ngoài nghe thấy Giang Ninh nói vậy thì lập tức run rẩy, vội vàng dùng tay ra hiệu để định vị tín hiệu điện thoại của Giang Ninh.
"Anh Giang! Xin lỗi! Tôi sẽ lập tức xử lý chuyện này cho anh ngay!"
Giang Ninh trực tiếp cúp máy và đi tới bên cạnh Tô Mai.
"Mẹ, xin lỗi, đã để mẹ phải chịu uất ức rồi."
Tô Mai vẫn không nói một lời.
Lâm Vũ Chân thở hổn hển chạy vào, thấy Tô Mai khóc tới đỏ cả mắt thì vô cùng đau lòng, vội vàng xông qua ôm lấy bà.
"Mẹ, không sao, không sao rồi!"
Bên ngoài, mười mấy bảo vệ đã bao vây quanh văn phòng của Tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc, báo cảnh sát đi! Báo cảnh sát bắt bọn họ!"
Nhân viên quầy ôm mặt, hét lên.
Nhưng mặt tổng giám đốc lại xám như tro tàn.
Anh ta vừa tận mắt nhìn thấy dãy số mà Giang Ninh gọi đi. Đó là số điện thoại chuyên phục vụ cho khách Vip của Ngân Hàng Liên Minh trên thế giới...
"Reng reng reng!"
Không bao lâu sau, điện thoại trong văn phòng đổ chuông. Tổng giám đốc run rẩy!
Anh ta liếc nhìn Giang Ninh nhưng anh căn bản không để ý tới anh ta.
"Alo?"
Tổng giám đốc hơi lo lắng bất an, nhấc máy lên nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Chủ tịch!"
"Con mẹ nó, mắt cậu bị mù à? Ngay cả khách quý của Ngân Hàng Liên Minh mà cậu cũng dám chất vấn sao? Cậu có muốn chết cũng đừng hại tôi phải chết theo chứ! Ông đây đã sắp phải về hưu rồi, bây giờ vì cậu mà làm cho tôi sắp bị đuổi việc nữa đấy! Tổ sư ông bà già nhà cậu!"
Bên kia tức giận chửi ầm lên: “Nếu cậu không thể xử lý tốt chuyện này, tôi sẽ lấy mạng của cậu!"
Điện thoại vừa cúp, trưởng chi nhánh ngân hàng lại gọi tới, cũng tức giận mắng một trận, hận không thể chui ra khỏi điện thoại để cắn chết anh ta!
Tổng giám đốc đã hoàn toàn không nghe được mình đang bị mắng gì, trong đầu anh ta hoàn toàn trống rỗng, tai cũng ù đi.
Khách quý của Ngân Hàng Liên Minh à?
Giang Ninh vừa nói là Tổng giám đốc Ngân Hàng Liên Minh tự mình đưa thẻ cho hắn?
Ực ực...
Anh ta không khỏi nuốt nước miếng và chợt ho khan.
Toang rồi!
Anh ta biết đời mình thể là tiêu rồi!
"Tổng giám đốc... có cần báo cảnh sát nữa không?" Nhân viên quầy vẫn còn ở bên cạnh giật dây.
"Báo cảnh sát à?"
Tổng giám đốc chợt quay đầu lại, đột nhiên tát mạnh vào mặt nhân viên quầy: “Báo cảnh sát cái mẹ cô à! Có ai đối xử với khách quý của ngân hàng như thế không hả?"
Nhân viên quầy kêu lên một tiếng thảm thiết và ngã xuống đất, một cái răng bay ra ngoài nhưng cũng không dám phát ra một tiếng nào nữa.
Bịch một tiếng!
Tổng giám đốc trực tiếp quỳ xuống: "Xin lỗi! Xin lỗi! Đây là lỗi của tôi! Tất cả đều là lỗi của tôi!"
"Là tôi có mắt như mù, là tôi mắt chó coi thường người!"
Anh ta không ngừng tát vào mặt mình: “Hi vọng ngài tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi đi!"
Giang Ninh vẫn không để ý tới anh ta, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Điều đó làm cho Tổng giám đốc cảm giác toàn thân giá lạnh!
Anh ta biết, nếu dì này không tha thứ cho mình, hôm nay anh ta có thể sẽ phải chết ở đây!
Khách quý của Ngân Hàng Liên Minh, thậm chí Tổng giám đốc còn tự mình đưa thẻ tới. Khắp thế giới cũng không có ai dám đắc tội người như thế đâu.
"DÌ, đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi với dì, dì muốn đánh muốn mắng tôi đều được, nhưng xin dì hãy cho tôi một cơ hội, tôi cầu xin dì!"
Tổng giám đốc lết gối tới trước mặt Tô Mai rồi cung kính dập đầu, trên trán lập tức thấy có máu chảy.
"Dì, dì tha cho tôi đi. Tôi trên có già dưới có trẻ, thật sự không thể xảy ra chuyện được. Tôi xin gánh hết tất cả trách nhiệm, cầu xin dì tha cho tôi đi."
Tô Mai nhìn thấy dáng vẻ Tổng giám đốc vô cùng thê thảm. Vừa nãy, cậu ta không có khả năng như vậy đâu.
Bà rất mệt mỏi, rất khó chịu, chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục như hôm nay.
"Vũ Chân, mẹ muốn về nhà."
"Mẹ, con đưa mẹ về nhà."
Lâm Vũ Chân liếc nhìn Giang Ninh, thấy hắn khẽ gật đầu thì đỡ Tô Mai rời đi.
Bảo vệ ngoài cửa lập tức tránh đường, căn bản cũng không dám ngăn cản.
Ai dám ngăn cản chứ?
Tổng giám đốc của bọn họ còn đang quỳ trên mặt đất kìa!
"Vừa rồi là ai đã tát mẹ tôi?"
Đám người Lâm Vũ Chân ra ngoài, lúc này Giang Ninh mới lên tiếng.
Người bảo vệ vừa bò dậy lập tức tái mặt, cảm giác tim mình cũng muốn dừng đập!
"Tay nào tát thì tự mình chặt đi, đừng để tôi phải ra tay."
Giang Ninh liếc nhìn anh ta sau đó không thèm để ý tới, xoay người rời đi.
Hắn mới vừa đi ra khỏi cửa văn phòng thì bên trong lại truyền đến một tiếng rắc, bất chợt có tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi vang lên...
Mời đọc truyện trên truyện 88
Lâm Vũ Chân vừa họp xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả bản thân cô cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy.
Mấy lần trước cô tới đây, đám người quản lý này đều tỏ vẻ lạnh lùng.
Cô liếc nhìn Giang Ninh đứng ở cửa. Nhất định là vừa rồi Giang Ninh đã dọa cho bọn họ sợ.
"Các người chú ý bên này một chút, có bất kỳ tình huống gì thì phải lập tức phản ánh lại với tôi."
Lâm Vũ Chân căn dặn xong liền đi ra ngoài.
Cô thấy Giang Ninh nhìn chằm chằm vào mình thì không khỏi đỏ mặt, lại khôi phục dáng vẻ xấu hổ của một cô gái nhỏ.
"Anh cứ nhìn tôi như vậy làm gì chứ?"
"Đẹp."
Giang Ninh nói.
Thật là... ông chú này khen người khác cũng khen trực tiếp như vậy sao?
Có phải đám người vô gia cư các anh đều dẻo miệng như vậy thì mới xin được cơm ăn hay không?
"Reng reng reng..."
Điện thoại của Lâm Vũ Chân đột nhiên đổ chuông.
Cô cầm lên xem, là Tô Mai gọi tới.
"Mẹ, sao thế ạ?"
Cô vừa mở miệng đã nghe được bên kia truyền đến tiếng khóc đầy uất ức, cô lập tức biến sắc: "Mẹ! Xảy ra chuyện gì vậy? Ai đánh mẹ cơ? Con sẽ đến ngay!"
Lâm Vũ Chân đỏ mắt: "Mẹ tôi bị người ta đánh!"
Giang Ninh lập tức nhíu mày: "Lên xe!"
Brừm... brừm
Chiếc BMWs dường như phẫn nộ phát ra tiếng động cơ cực lớn, chợt quay đầu lao thắng về phía ngân hàng.
Trên đường đi, Lâm Vũ Chân không nhịn được rơi nước mắt.
"Từ trước đến nay mẹ tôi chưa từng phải chịu uất ức như vậy, người hiếu thắng như bà..."
Tô Mai lại bị ngân hàng bắt, nói bà ăn cắp. Sao có thể như vậy được chứ?
Cho dù người trong nhà có nghèo tới mức chết đói đi chăng nữa, bà tuyệt đối cũng sẽ không làm loại chuyện mất mặt này đâu.
"Ba tôi còn không nỡ mắng bà một câu mà người ta lại dám đánh bà."
Giang Ninh không nói một câu nào, chỉ có điều càng lúc càng đạp mạnh chân ga.
Trong phòng Tổng giám đốc ngân hàng, tóc tai Tô Mai rối bời, năm vết ngón tay vẫn còn in trên mặt chưa tan. Bà gọi điện thoại xong thì không nói một lời nào, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
"Nếu người nhà bà không giải thích được rõ ràng, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát."
Tổng giám đốc lạnh lùng nói.
"Rầm!"
Anh ta vừa mới dứt lời thì cửa văn phòng bị người ta đá văng ra, suýt nữa đã rơi xuống!
"Ai?"
Hai người bảo vệ vừa nhìn thấy người tới tự nhiên điên cuồng như vậy, lập tức rút dùi cui điện ra.
"Bốp!"
"Bốp!"
Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo, quăng tới hai cái tát, trực tiếp đánh cho hai người bảo vệ bay ra ngoài.
Tổng giám đốc và nhân viên quầy sợ đến mức sắc mặt lập tức trắng bệch: "Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Mau gọi tất cả bảo vệ vào đây!"
Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo, xông thẳng tới nắm lấy cổ áo của tổng giám đốc, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đây là mẹ tôi mà các người cũng dám đánh à!"
Tổng giám đốc run lẩy bẩy, không sao ngờ được con trai của dì này tự nhiên lại nóng nảy như vậy.
"Mẹ anh ăn cắp mà anh còn dám đánh người à! Nhanh báo cảnh sát, nhanh... A!"
Nhân viên quầy kia còn chưa nói xong, Giang Ninh đã tát qua, đánh cho miệng cô ta đầy máu!
Dáng vẻ hung ác này làm cho Tổng giám đốc sợ đến mức run rẩy!
"Ăn cắp à?"
Giang Ninh liếc nhìn tấm thẻ trong tay của Tổng giám đốc. Đó không phải là của mình sao?
"Ông nói tấm thẻ này?"
Hầu kết của tổng giám đốc chuyển động, khẽ gật đầu.
"Đây là thẻ tôi đưa cho mẹ tôi mua thức ăn, có vấn đề gì à?"
Mời đọc truyện trên truyện 88
Giang Ninh nói một câu lại làm cho Tổng giám đốc không nhịn được liền cười lạnh: "Anh có biết đây là thẻ gì không? Mua thức ăn? Nói linh tinh!"
Thẻ được đặt làm riêng này có mức thấp nhất cũng phải trên một tỷ. Anh nói cầm tấm thẻ trên một tỷ để mua thức ăn à?
Anh ta thật sự tưởng mình làm Tổng giám đốc ngân hàng một cách uống phí sao?
Giang Ninh thả tay ra, lấy điện thoại di động và nhanh chóng bấm số của nước ngoài. Trong điện thoại nhanh chóng truyền tới giọng nói.
"Bảo Tổng giám đốc Ngân Hàng Liên Minh của các anh nghe điện thoại đi!"
Chẳng mấy chốc, cuộc gọi được kết nối. Giang Ninh cười lạnh một tiếng: "Hughes, xem ra tôi không có tư cách dùng tấm thẻ mà anh đưa cho tôi nhỉ? Một Tổng giám đốc nhỏ trong
Ngân Hàng Liên Minh cũng dám chất vấn tôi à?"
Ở đầu điện thoại bên kia, người nước ngoài nghe thấy Giang Ninh nói vậy thì lập tức run rẩy, vội vàng dùng tay ra hiệu để định vị tín hiệu điện thoại của Giang Ninh.
"Anh Giang! Xin lỗi! Tôi sẽ lập tức xử lý chuyện này cho anh ngay!"
Giang Ninh trực tiếp cúp máy và đi tới bên cạnh Tô Mai.
"Mẹ, xin lỗi, đã để mẹ phải chịu uất ức rồi."
Tô Mai vẫn không nói một lời.
Lâm Vũ Chân thở hổn hển chạy vào, thấy Tô Mai khóc tới đỏ cả mắt thì vô cùng đau lòng, vội vàng xông qua ôm lấy bà.
"Mẹ, không sao, không sao rồi!"
Bên ngoài, mười mấy bảo vệ đã bao vây quanh văn phòng của Tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc, báo cảnh sát đi! Báo cảnh sát bắt bọn họ!"
Nhân viên quầy ôm mặt, hét lên.
Nhưng mặt tổng giám đốc lại xám như tro tàn.
Anh ta vừa tận mắt nhìn thấy dãy số mà Giang Ninh gọi đi. Đó là số điện thoại chuyên phục vụ cho khách Vip của Ngân Hàng Liên Minh trên thế giới...
"Reng reng reng!"
Không bao lâu sau, điện thoại trong văn phòng đổ chuông. Tổng giám đốc run rẩy!
Anh ta liếc nhìn Giang Ninh nhưng anh căn bản không để ý tới anh ta.
"Alo?"
Tổng giám đốc hơi lo lắng bất an, nhấc máy lên nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Chủ tịch!"
"Con mẹ nó, mắt cậu bị mù à? Ngay cả khách quý của Ngân Hàng Liên Minh mà cậu cũng dám chất vấn sao? Cậu có muốn chết cũng đừng hại tôi phải chết theo chứ! Ông đây đã sắp phải về hưu rồi, bây giờ vì cậu mà làm cho tôi sắp bị đuổi việc nữa đấy! Tổ sư ông bà già nhà cậu!"
Bên kia tức giận chửi ầm lên: “Nếu cậu không thể xử lý tốt chuyện này, tôi sẽ lấy mạng của cậu!"
Điện thoại vừa cúp, trưởng chi nhánh ngân hàng lại gọi tới, cũng tức giận mắng một trận, hận không thể chui ra khỏi điện thoại để cắn chết anh ta!
Tổng giám đốc đã hoàn toàn không nghe được mình đang bị mắng gì, trong đầu anh ta hoàn toàn trống rỗng, tai cũng ù đi.
Khách quý của Ngân Hàng Liên Minh à?
Giang Ninh vừa nói là Tổng giám đốc Ngân Hàng Liên Minh tự mình đưa thẻ cho hắn?
Ực ực...
Anh ta không khỏi nuốt nước miếng và chợt ho khan.
Toang rồi!
Anh ta biết đời mình thể là tiêu rồi!
"Tổng giám đốc... có cần báo cảnh sát nữa không?" Nhân viên quầy vẫn còn ở bên cạnh giật dây.
"Báo cảnh sát à?"
Tổng giám đốc chợt quay đầu lại, đột nhiên tát mạnh vào mặt nhân viên quầy: “Báo cảnh sát cái mẹ cô à! Có ai đối xử với khách quý của ngân hàng như thế không hả?"
Nhân viên quầy kêu lên một tiếng thảm thiết và ngã xuống đất, một cái răng bay ra ngoài nhưng cũng không dám phát ra một tiếng nào nữa.
Bịch một tiếng!
Tổng giám đốc trực tiếp quỳ xuống: "Xin lỗi! Xin lỗi! Đây là lỗi của tôi! Tất cả đều là lỗi của tôi!"
"Là tôi có mắt như mù, là tôi mắt chó coi thường người!"
Anh ta không ngừng tát vào mặt mình: “Hi vọng ngài tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi đi!"
Giang Ninh vẫn không để ý tới anh ta, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Điều đó làm cho Tổng giám đốc cảm giác toàn thân giá lạnh!
Anh ta biết, nếu dì này không tha thứ cho mình, hôm nay anh ta có thể sẽ phải chết ở đây!
Khách quý của Ngân Hàng Liên Minh, thậm chí Tổng giám đốc còn tự mình đưa thẻ tới. Khắp thế giới cũng không có ai dám đắc tội người như thế đâu.
"DÌ, đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi với dì, dì muốn đánh muốn mắng tôi đều được, nhưng xin dì hãy cho tôi một cơ hội, tôi cầu xin dì!"
Tổng giám đốc lết gối tới trước mặt Tô Mai rồi cung kính dập đầu, trên trán lập tức thấy có máu chảy.
"Dì, dì tha cho tôi đi. Tôi trên có già dưới có trẻ, thật sự không thể xảy ra chuyện được. Tôi xin gánh hết tất cả trách nhiệm, cầu xin dì tha cho tôi đi."
Tô Mai nhìn thấy dáng vẻ Tổng giám đốc vô cùng thê thảm. Vừa nãy, cậu ta không có khả năng như vậy đâu.
Bà rất mệt mỏi, rất khó chịu, chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục như hôm nay.
"Vũ Chân, mẹ muốn về nhà."
"Mẹ, con đưa mẹ về nhà."
Lâm Vũ Chân liếc nhìn Giang Ninh, thấy hắn khẽ gật đầu thì đỡ Tô Mai rời đi.
Bảo vệ ngoài cửa lập tức tránh đường, căn bản cũng không dám ngăn cản.
Ai dám ngăn cản chứ?
Tổng giám đốc của bọn họ còn đang quỳ trên mặt đất kìa!
"Vừa rồi là ai đã tát mẹ tôi?"
Đám người Lâm Vũ Chân ra ngoài, lúc này Giang Ninh mới lên tiếng.
Người bảo vệ vừa bò dậy lập tức tái mặt, cảm giác tim mình cũng muốn dừng đập!
"Tay nào tát thì tự mình chặt đi, đừng để tôi phải ra tay."
Giang Ninh liếc nhìn anh ta sau đó không thèm để ý tới, xoay người rời đi.
Hắn mới vừa đi ra khỏi cửa văn phòng thì bên trong lại truyền đến một tiếng rắc, bất chợt có tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi vang lên...
Mời đọc truyện trên truyện 88