Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2055
Chương 2055:
Người bình thường anh ta làm sao để vào mắt.
Lúc đó.
Hán Đô, Đông Hàn.
Tư liệu đã được thu thập và chỉnh lý xong mọi công đoạn chuẩn bị cũng đã hoàn thành.
Bây giờ ở Hán Đô, Cực Đạo võ quán chính là căn cứ của Lâm thị, quy định của nơi này cũng giống quy định ở Đông Hải, không cho phép bất luận kẻ nào tới chỗ này giương oai gây sự.
Có Lý thị làm người chống lưng, các thế lực lớn bên trong Hán Đô, chỉ cần là đầu óc thanh tỉnh một chút liền sẽ không ai dám đến nơi này gây sự, tự chuốc nhục nhã.
Nhãn hiệu tập đoàn Lâm thị đã trở nên nổi tiếng và vang dội, đương nhiên vẫn như cũ là ra tay từ ngành nghề mỹ phẩm và thời trang, đây là nền tảng và cơ sở của Lâm thị.
Mà tin tức Lâm thị muốn thành lập bộ phận nghiên cứu ngành khoa học kỹ thuật cũng đã truyền ra ngoài, thông báo tuyển dụng nhân tài chính thức bắt đầu.
Chỉ là thời gian hai ngày trôi qua, vân không có thu hoạch được cái gì cả.
“Nhân tài trong nước khan hiếm, người có năng lực một chút cũng đã đầu quân cho các công ty nước ngoài lớn rồi,”
Tiểu Triệu có được những tin tức này cảm thấy có chút mất mát, còn có chút oán giận, nhưng cũng không có cách nào trách bọn họ: “Mỗi người đều có chí của riêng mình, nước ngoài cung cấp cho bọn họ điều kiện tốt hơn, đãi ngộ cao hơn, bọn họ lựa chọn đi nước ngoài, không có gì đáng trách cả.”
“Cái gì mà không đáng trách?”
A Phí lại lắc đầu: “Một đám ăn cây táo rào cây sung! Trong nước nuôi dưỡng bọn họ thành nhân tài, bây giờ bọn họ lại vì cuộc sống của mình lựa chọn đi nước ngoài?”
“Cô có thể nói mỗi người đều có quyền theo đuổi một cuộc sống hạnh phúc mà mình mong muốn, nhưng loại đồ vật như trách nhiệm không phải người nào cũng nên có sao.”
? Tây đào san san san nhiễm hầu nhị?
Anh không thích nhất là những người như vậy.
Nhưng anh cũng biết cái này đúng là lựa chọn của mỗi người, là tự do của bọn họ.
“Anh Ninh muốn đào người từ Đông Hàn qua, e là phải trả cái giá vô cùng đất”
Tiểu Triệu có chút khó khăn nói.
Giang Ninh ngồi ở chỗ đó, chậm rãi ung dung uống trà, giống như không nghe thấy cuộc tranh luận giữa Tiểu Triệu và A Phi.
“Có danh sách người tài trong nước không?”
Anh uống trà xong đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng mở miệng.
Có thể sử dụng nhân tài trong nước mình dĩ nhiên là tốt nhất, nói thế nào đi chăng nữa trên người bọn họ đều đang chảy cùng một loại máu, ở trên căn bản là có thể tin cậy.
“Có, mấy người tài xuất thân từ học viện tối cao ở trên quốc tế cũng rất nổi tiếng, chỉ là hiện tại bọn họ cơ bản là đều đang ở nước ngoại.”
Tiểu Triệu gật đầu.
Những công tác chuẩn bị này cô đều làm rất đầy đủ và tỉ mỉ, cũng thử giử qua mail hoặc bưu kiện sang mời những người kia về nước phát triển, điều kiện và đãi ngộ mà công ty cung cấp sẽ không chênh lệch quá nhiều so với các công ty nước ngoài.
Cô đưa danh sách cho Giang Ninh.
Người bình thường anh ta làm sao để vào mắt.
Lúc đó.
Hán Đô, Đông Hàn.
Tư liệu đã được thu thập và chỉnh lý xong mọi công đoạn chuẩn bị cũng đã hoàn thành.
Bây giờ ở Hán Đô, Cực Đạo võ quán chính là căn cứ của Lâm thị, quy định của nơi này cũng giống quy định ở Đông Hải, không cho phép bất luận kẻ nào tới chỗ này giương oai gây sự.
Có Lý thị làm người chống lưng, các thế lực lớn bên trong Hán Đô, chỉ cần là đầu óc thanh tỉnh một chút liền sẽ không ai dám đến nơi này gây sự, tự chuốc nhục nhã.
Nhãn hiệu tập đoàn Lâm thị đã trở nên nổi tiếng và vang dội, đương nhiên vẫn như cũ là ra tay từ ngành nghề mỹ phẩm và thời trang, đây là nền tảng và cơ sở của Lâm thị.
Mà tin tức Lâm thị muốn thành lập bộ phận nghiên cứu ngành khoa học kỹ thuật cũng đã truyền ra ngoài, thông báo tuyển dụng nhân tài chính thức bắt đầu.
Chỉ là thời gian hai ngày trôi qua, vân không có thu hoạch được cái gì cả.
“Nhân tài trong nước khan hiếm, người có năng lực một chút cũng đã đầu quân cho các công ty nước ngoài lớn rồi,”
Tiểu Triệu có được những tin tức này cảm thấy có chút mất mát, còn có chút oán giận, nhưng cũng không có cách nào trách bọn họ: “Mỗi người đều có chí của riêng mình, nước ngoài cung cấp cho bọn họ điều kiện tốt hơn, đãi ngộ cao hơn, bọn họ lựa chọn đi nước ngoài, không có gì đáng trách cả.”
“Cái gì mà không đáng trách?”
A Phí lại lắc đầu: “Một đám ăn cây táo rào cây sung! Trong nước nuôi dưỡng bọn họ thành nhân tài, bây giờ bọn họ lại vì cuộc sống của mình lựa chọn đi nước ngoài?”
“Cô có thể nói mỗi người đều có quyền theo đuổi một cuộc sống hạnh phúc mà mình mong muốn, nhưng loại đồ vật như trách nhiệm không phải người nào cũng nên có sao.”
? Tây đào san san san nhiễm hầu nhị?
Anh không thích nhất là những người như vậy.
Nhưng anh cũng biết cái này đúng là lựa chọn của mỗi người, là tự do của bọn họ.
“Anh Ninh muốn đào người từ Đông Hàn qua, e là phải trả cái giá vô cùng đất”
Tiểu Triệu có chút khó khăn nói.
Giang Ninh ngồi ở chỗ đó, chậm rãi ung dung uống trà, giống như không nghe thấy cuộc tranh luận giữa Tiểu Triệu và A Phi.
“Có danh sách người tài trong nước không?”
Anh uống trà xong đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng mở miệng.
Có thể sử dụng nhân tài trong nước mình dĩ nhiên là tốt nhất, nói thế nào đi chăng nữa trên người bọn họ đều đang chảy cùng một loại máu, ở trên căn bản là có thể tin cậy.
“Có, mấy người tài xuất thân từ học viện tối cao ở trên quốc tế cũng rất nổi tiếng, chỉ là hiện tại bọn họ cơ bản là đều đang ở nước ngoại.”
Tiểu Triệu gật đầu.
Những công tác chuẩn bị này cô đều làm rất đầy đủ và tỉ mỉ, cũng thử giử qua mail hoặc bưu kiện sang mời những người kia về nước phát triển, điều kiện và đãi ngộ mà công ty cung cấp sẽ không chênh lệch quá nhiều so với các công ty nước ngoài.
Cô đưa danh sách cho Giang Ninh.