Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1933
Chương 1933:
Bây giờ mới một thời gian ngắn ngủi, mà người của anh ta đã bị hao tổn hết năm mươi người!
Anh ta há hốc mồm, hệt như nhìn thấy một con quái vật, một con quái vật mãi mãi không biết mệt mỏi, từng một cú đấm tung ra đều có sức mạnh không chỉ không yếu đi, trái lại còn trở nên ngày càng mạnh hơn!
Phác Đại Thành lui vê phía sau mấy bước, cảm giác yết hầu của bản thân có hơi cứng lại. Anh ta muốn há miệng nói gì đó, nhưng giọng nói khàn đặc, một câu cũng nói không nên lời.
Anh ta nhìn thoáng qua chén trà đặt trên bàn, muốn đưa tay ra lấy thì bỗng một bóng người bay lại đây, trực tiếp đánh vỡ đôi cả cái bàn!
“AI”
Phác Đại Thành kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, lại phân nộ không thôi: ‘Giết nó! Giết nó cho tôi!”
Tiếng kêu của anh ta rất lớn, nhưng đáp lại anh ta chỉ có tiếng thủ hạ anh ta bị đá bay xa hơn.
Bịchl Bịch!
Bịch! Tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé!
Đây là tiếng vang mà cả đời này Phác Đại Thành cũng không muốn nghe lại nữa.
Chưa tới năm phút đồng hồ, gần hai trăm người đã ngã khuyu hết trên đất.
Cả đám ôm cái tay hoặc cái chân gãy của mình, kêu thảm thiết liên tục.
Nơi này gần như đã biến thành địa ngục ngay lập tức, chỉ nghe đầy tiếng gào khóc thảm thiết!
Sao đám người còn lại dám tiến lên?
Cả đám run rẩy cơ thể, trên mặt không còn chút máu, không ngừng lùi về phía sau.
Mà Giang Ninh vẫn đứng ở đó, trên người ngay cả một vết máu nhỏ cũng không có, thậm chí hơi thở còn không biến hóa một chút nào.
Vẻ mặt của A Phi đứng phía sau anh cũng thường thường như không, chẳng hề thấy thở hổn hển gì cả.
Hai người, như thần như mai Không chỉ có đám người Phác Đại Thành, mà cả bọn Tiểu Triệu cũng đều ngây ra.
Bọn họ rất rõ ràng, Giang Ninh mạnh mẽ đến mức không tưởng nổi, nhưng như thế này… có phải hơi quá đáng rồi không?
Không chỉ có Giang Ninh thôi, mà ngay cả A Phi…
Tiểu Triệu nuốt “ực” nước miếng xuống một cái, trong đầu quanh quẩn toàn đống hình ảnh bình thường cô ấy luôn ức hiếp A Phi, chỉ huy anh ta làm này làm kia, còn thường xuyên mách lẻo chuyện của A Phi trước mặt Giang Ninh…
Tên nhóc này vậy mà lợi hại quá đi mất!
Quan hệ giữa anh ta và Giang Ninh cũng tuyệt đối thân thiết hơn quan hệ giữa một con ngốc như cô và Giang Ninh, vậy mà ở trước mặt Giang Ninh, cô ấy lại nói bậy nói bạ về anh em của anh ấy!
Tiểu Triệu hận không thể tìm một cái hố mà chui xuống.
“Anh, anh muốn làm gì?” Phác Đại Thành lui về phía sau mấy bước, đụng phải cái ghế tựa, ngã ngồi xuống đất, trái lại để người khác không nhìn thấy hai chân anh ta đã mềm nhữn.
“Lý Văn Sinh mời tôi đến Đông Hàn, nói là hôm nay xem như một cơ hội để truyền bá võ thuật truyền thống của đất nước Vạn Hoa chúng tôi.”
Gian Ninh thản nhiên nói: “Nhưng tôi đổi ý rồi!”
“Võ thuật truyền thống nước tôi là kỹ năng giết người!”
Rồi vẻ mặt của anh đột ngột thay đổi, sát khí hung mãnh sục sôi tới như nước biển, nháy mắt thổi quét qua mọi người, khiến cho không khí xung quanh cũng như lập tức đóng băng.
Bây giờ mới một thời gian ngắn ngủi, mà người của anh ta đã bị hao tổn hết năm mươi người!
Anh ta há hốc mồm, hệt như nhìn thấy một con quái vật, một con quái vật mãi mãi không biết mệt mỏi, từng một cú đấm tung ra đều có sức mạnh không chỉ không yếu đi, trái lại còn trở nên ngày càng mạnh hơn!
Phác Đại Thành lui vê phía sau mấy bước, cảm giác yết hầu của bản thân có hơi cứng lại. Anh ta muốn há miệng nói gì đó, nhưng giọng nói khàn đặc, một câu cũng nói không nên lời.
Anh ta nhìn thoáng qua chén trà đặt trên bàn, muốn đưa tay ra lấy thì bỗng một bóng người bay lại đây, trực tiếp đánh vỡ đôi cả cái bàn!
“AI”
Phác Đại Thành kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, lại phân nộ không thôi: ‘Giết nó! Giết nó cho tôi!”
Tiếng kêu của anh ta rất lớn, nhưng đáp lại anh ta chỉ có tiếng thủ hạ anh ta bị đá bay xa hơn.
Bịchl Bịch!
Bịch! Tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé!
Đây là tiếng vang mà cả đời này Phác Đại Thành cũng không muốn nghe lại nữa.
Chưa tới năm phút đồng hồ, gần hai trăm người đã ngã khuyu hết trên đất.
Cả đám ôm cái tay hoặc cái chân gãy của mình, kêu thảm thiết liên tục.
Nơi này gần như đã biến thành địa ngục ngay lập tức, chỉ nghe đầy tiếng gào khóc thảm thiết!
Sao đám người còn lại dám tiến lên?
Cả đám run rẩy cơ thể, trên mặt không còn chút máu, không ngừng lùi về phía sau.
Mà Giang Ninh vẫn đứng ở đó, trên người ngay cả một vết máu nhỏ cũng không có, thậm chí hơi thở còn không biến hóa một chút nào.
Vẻ mặt của A Phi đứng phía sau anh cũng thường thường như không, chẳng hề thấy thở hổn hển gì cả.
Hai người, như thần như mai Không chỉ có đám người Phác Đại Thành, mà cả bọn Tiểu Triệu cũng đều ngây ra.
Bọn họ rất rõ ràng, Giang Ninh mạnh mẽ đến mức không tưởng nổi, nhưng như thế này… có phải hơi quá đáng rồi không?
Không chỉ có Giang Ninh thôi, mà ngay cả A Phi…
Tiểu Triệu nuốt “ực” nước miếng xuống một cái, trong đầu quanh quẩn toàn đống hình ảnh bình thường cô ấy luôn ức hiếp A Phi, chỉ huy anh ta làm này làm kia, còn thường xuyên mách lẻo chuyện của A Phi trước mặt Giang Ninh…
Tên nhóc này vậy mà lợi hại quá đi mất!
Quan hệ giữa anh ta và Giang Ninh cũng tuyệt đối thân thiết hơn quan hệ giữa một con ngốc như cô và Giang Ninh, vậy mà ở trước mặt Giang Ninh, cô ấy lại nói bậy nói bạ về anh em của anh ấy!
Tiểu Triệu hận không thể tìm một cái hố mà chui xuống.
“Anh, anh muốn làm gì?” Phác Đại Thành lui về phía sau mấy bước, đụng phải cái ghế tựa, ngã ngồi xuống đất, trái lại để người khác không nhìn thấy hai chân anh ta đã mềm nhữn.
“Lý Văn Sinh mời tôi đến Đông Hàn, nói là hôm nay xem như một cơ hội để truyền bá võ thuật truyền thống của đất nước Vạn Hoa chúng tôi.”
Gian Ninh thản nhiên nói: “Nhưng tôi đổi ý rồi!”
“Võ thuật truyền thống nước tôi là kỹ năng giết người!”
Rồi vẻ mặt của anh đột ngột thay đổi, sát khí hung mãnh sục sôi tới như nước biển, nháy mắt thổi quét qua mọi người, khiến cho không khí xung quanh cũng như lập tức đóng băng.