Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1906
Chương 1906:
A Phi nói rằng, ra ngoài không thể bạc đãi bản thân, đặc biệt đó còn là tiền của Giang Ninh.
Sau đó đoàn nhân viên đều đi nghỉ ngơi, đi đường mệt nhọc, cần điểu chỉnh thể trạng thì ngày mai mới có trạng thái tốt để tới Lâm thị nói thêm về chỉ tiết cụ thể của việc hợp tác.
Tiểu Triệu ở lì trong phòng mình, ngồi trước máy tính chỉnh sửa tài liệu.
Cô ấy muốn bảo đảm chắc chắn chú ý đến mọi mặt, chuẩn bị ứng phó thật tốt cho những tình huống có thể xảy ra và sẽ xảy ra.
Cơ hội lần này rất hiếm có, cô ấy không muốn bỏ lỡ, càng không muốn phụ sự mong đợi của Giang Ninh với Lâm Vũ Chân.
Đêm đã khuya.
Tiểu Triệu chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy.
Bịch!
Đột nhiên, một cục đá không biết bị ai ném vào cửa sổ một tiếng bịch, làm Tiểu Triệu sợ giật bắn người.
Đây là tâng sáu mà?
Cô ấy lập tức gập máy tính lại, đi tới trước cửa sổ, do dự một lúc mới liếc nhìn ra ngoài từ một bên.
Vừa nhìn thì cả người Tiểu Triệu lông tóc dựng đứng!
Ở dưới, một người đàn ông mặc áo pull đen đang ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm!
Quần áo rộng thùng thình bao lấy cả người gã, dưới chiếc mũ chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt vô cùng đáng sợ, dưới ánh đèn giống như một con sói hung ác tàn nhẫn!
Như biết Tiểu Triệu nhìn mình, người đàn ông đó hé miệng nở nụ cười, vẻ mặt vừa kỳ dị vừa đáng sợ, Tiểu Triệu nhất thời sợ hãi quay người, tựa vào tường, tim đập thình thịch một cách dữ dội.
Một tên điên phải không?
Đêm hôm khuya khoät lại nhảy ra dọa người!
Cô ấy võ ngực nhưng vần hơi sợ hãi.
Sau khi đợi đủ hai phút Tiểu Triệu mới bình tĩnh lại, cẩn thận quay đầu, lại nhìn xuống cửa sổ. Dưới lầu đã trống không, không còn một ai.
Chỉ là một kẻ lang thang thôi!
Cô ấy tự an ủi mình như vậy, rồi lại ngồi xuống mở máy tính.
“Ding Ding Ding!”
Còn chưa kịp gõ một chữ thì điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
Tiểu Triệu hết hồn hết vía!
Cô ấy có hơi tức giận mà nghe điện thoại, còn chưa nói thì đầu bên kia truyền tới một tiếng cười kỳ quái.
“Một mình, cô đơn không? Tôi sẽ mau chóng tới với cô…”
Nói xong thì cúp máy, hoàn toàn không cho Tiểu Triệu cơ hội nói câu nào.
Nhất thời sắc mặt Tiểu Triệu hơi tái nhợt. Tuy cô ấy là một người kiên cường, nhưng liên tiếp bị người ta quấy rối còn là ở nước ngoài nơi đất khách quê người nên cũng có hơi hoảng loạn.
Dù sao cô ấy cũng là con gái mài Cô ấy có thể dũng cảm quên mình đứng chắn phía trước cho Lâm Vũ Chân, chẳng hề sợ những tên bại hoại kia.
A Phi nói rằng, ra ngoài không thể bạc đãi bản thân, đặc biệt đó còn là tiền của Giang Ninh.
Sau đó đoàn nhân viên đều đi nghỉ ngơi, đi đường mệt nhọc, cần điểu chỉnh thể trạng thì ngày mai mới có trạng thái tốt để tới Lâm thị nói thêm về chỉ tiết cụ thể của việc hợp tác.
Tiểu Triệu ở lì trong phòng mình, ngồi trước máy tính chỉnh sửa tài liệu.
Cô ấy muốn bảo đảm chắc chắn chú ý đến mọi mặt, chuẩn bị ứng phó thật tốt cho những tình huống có thể xảy ra và sẽ xảy ra.
Cơ hội lần này rất hiếm có, cô ấy không muốn bỏ lỡ, càng không muốn phụ sự mong đợi của Giang Ninh với Lâm Vũ Chân.
Đêm đã khuya.
Tiểu Triệu chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy.
Bịch!
Đột nhiên, một cục đá không biết bị ai ném vào cửa sổ một tiếng bịch, làm Tiểu Triệu sợ giật bắn người.
Đây là tâng sáu mà?
Cô ấy lập tức gập máy tính lại, đi tới trước cửa sổ, do dự một lúc mới liếc nhìn ra ngoài từ một bên.
Vừa nhìn thì cả người Tiểu Triệu lông tóc dựng đứng!
Ở dưới, một người đàn ông mặc áo pull đen đang ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm!
Quần áo rộng thùng thình bao lấy cả người gã, dưới chiếc mũ chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt vô cùng đáng sợ, dưới ánh đèn giống như một con sói hung ác tàn nhẫn!
Như biết Tiểu Triệu nhìn mình, người đàn ông đó hé miệng nở nụ cười, vẻ mặt vừa kỳ dị vừa đáng sợ, Tiểu Triệu nhất thời sợ hãi quay người, tựa vào tường, tim đập thình thịch một cách dữ dội.
Một tên điên phải không?
Đêm hôm khuya khoät lại nhảy ra dọa người!
Cô ấy võ ngực nhưng vần hơi sợ hãi.
Sau khi đợi đủ hai phút Tiểu Triệu mới bình tĩnh lại, cẩn thận quay đầu, lại nhìn xuống cửa sổ. Dưới lầu đã trống không, không còn một ai.
Chỉ là một kẻ lang thang thôi!
Cô ấy tự an ủi mình như vậy, rồi lại ngồi xuống mở máy tính.
“Ding Ding Ding!”
Còn chưa kịp gõ một chữ thì điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
Tiểu Triệu hết hồn hết vía!
Cô ấy có hơi tức giận mà nghe điện thoại, còn chưa nói thì đầu bên kia truyền tới một tiếng cười kỳ quái.
“Một mình, cô đơn không? Tôi sẽ mau chóng tới với cô…”
Nói xong thì cúp máy, hoàn toàn không cho Tiểu Triệu cơ hội nói câu nào.
Nhất thời sắc mặt Tiểu Triệu hơi tái nhợt. Tuy cô ấy là một người kiên cường, nhưng liên tiếp bị người ta quấy rối còn là ở nước ngoài nơi đất khách quê người nên cũng có hơi hoảng loạn.
Dù sao cô ấy cũng là con gái mài Cô ấy có thể dũng cảm quên mình đứng chắn phía trước cho Lâm Vũ Chân, chẳng hề sợ những tên bại hoại kia.
Bình luận facebook