Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1819
Chương 1819:
Vẻ mặt của Tư Mã trưởng lão liền thay đổi, cười một cách đau khổ lắc đầu nói: “Giang Ninh là một người giữ lời và có quy tắc”
“Nếu dòng họ Tư Mã đã bỏ mặc tôi, thì tôi không còn lời gì để nói nữa Nói xong, Tư Mã Tuyền liền quay về phòng, cách đóng cửa cho thấy sự bất lực và phân nộ của ông ta.
Các trưởng lão khác nhìn nhau, họ không hiểu đã xảy ra chuyện gĩ?
Từ Mã Tuyền bị dòng họ Tư Mã bỏ rơi sao?
Chuyện là thế nào nhỉ?
Phương Uy đã trở về núi Chung Nam, có lẽ là đã báo tin cho bảy dòng họ khác rồi, còn đây chính là lời hồi đáp của họ sao?
Chỉ cần họ viết ra bốn chữ, thì Giang Ninh sẽ để họ đi.
Bảy trưởng lão còn lại nhìn nhau, họ không chần chữ nữa lập tức bảo.
A Cẩu mang giấy bút tới, họ sẽ viết bốn chữ “Thiên Đạo Vô Cực” theo như được yêu cầu.
Các trưởng lão phải viết bằng văn tự riêng của dòng họ họ.
Họ cũng chưa từng nhìn thấy văn tự riêng của nhau, tất nhiên là mỗi người sẽ viết bốn chữ này theo kiểu khác nhau.
Hiện tại, các trưởng lão không nghĩ được nhiều như thế.
Nhiệm vụ trước mắt là phải rời khỏi vùng đất Đông Hải này, thoát khỏi một người đáng sợ như Giang Ninh.
Chỉ cần trở về núi Chung Nam, về với gia tộc của mình.
A Cẩu sau khi lấy được chữ của họ, liền quay người rời đi A Cấu vừa đi vừa nói: “Mọi người có thể đi rồi, sẽ không có ai cản đâu, đừng ở lại Đông Hải nữa, nếu không thì không đi nổi nữa đâu.
Mấy trưởng lão nhìn nhau, hơi cau mày rồi cùng quay đầu nhìn về phía phòng của trưởng lão Tư Mã Tuyền.
Trưởng lão Hoàng Phủ gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi cùng nhau”
Không ngờ rằng, Tư Mã Tuyền trưởng lão lại từ chối họ : “Mọi người cứ đi đi”
Trưởng lão Hoàng Phủ khuyên: “Trưởng lão Tư Mã Tuyền, đây không phải nơi chúng ta có thể ở được, tên Giang Ninh đó rất bất thường, không thể đoán trước được, ở lại đây thì chín phần là sẽ chết”
“Chúng ta cùng trở về, nghĩ cách để liên minh lại với nhau, chắc chắn.
sẽ tìm ra cách thôi” Cả nhà tải app truyen Hola về đọc thêm chương nhé!
“Mọi người quay về đi!”
Tư Mã Tuyền nói: “Dòng họ Tư Mã đã bỏ rơi t đó nữa nên tôi sẽ không thể quay về đó nữa”
Sau đó thì không còn âm thanh gì nữa tôi không có vị trí gì ở Các trưởng lão nghe vậy đều thở dài.
Họ biết rõ, trong một dòng họ người có tiếng nói nhất là đại trưởng lão, kế cả là chủ nhà cũng không dám không tuân theo đại trưởng lão.
Mặc dù họ đều là trưởng lão nhưng đứng trước mặt đại trưởng lão cũng chỉ như là người hầu phải nghe lệnh của chủ nhân mà thôi.
Họ không nói gì thêm nữa, nhanh chóng rời khỏi võ quán Cực Đạo, rời khỏi Đông Hải Trong phòng, Tư Mã Tuyền ngồi im một ch, chỉ một lúc thôi mà trông ông ta như giả thêm vài tuổi Ông ta nhìn ra xa, nhìn về phía núi Chung Nam.
Nhìn về phía dòng họ Tư Mã.
Lúc này ở phía núi Chung Nam, Tư Mã Cương ngồi trầm mặc.
Từ Mã Hãng ngồi trên ghế, hai chân của anh ta đã tàn phế, nói với giọng tức giận: “Đại trưởng lão, chúng ta không thể nuốt nổi cục tức này”
Anhta thấy Tư Mã Cương không nói gì thì nói tiếp : “Chú, cháu là truyền nhân duy nhất của chú. Nhưng giờ cháu cũng tàn phế rồi. Bố mẹ cháu dưới suối vàng biết được, nhất định là sẽ bưồn lắm”
“Tư Mã vừa nghe thấy vậy liền đập tay lên bàn.”
Vẻ mặt của Tư Mã trưởng lão liền thay đổi, cười một cách đau khổ lắc đầu nói: “Giang Ninh là một người giữ lời và có quy tắc”
“Nếu dòng họ Tư Mã đã bỏ mặc tôi, thì tôi không còn lời gì để nói nữa Nói xong, Tư Mã Tuyền liền quay về phòng, cách đóng cửa cho thấy sự bất lực và phân nộ của ông ta.
Các trưởng lão khác nhìn nhau, họ không hiểu đã xảy ra chuyện gĩ?
Từ Mã Tuyền bị dòng họ Tư Mã bỏ rơi sao?
Chuyện là thế nào nhỉ?
Phương Uy đã trở về núi Chung Nam, có lẽ là đã báo tin cho bảy dòng họ khác rồi, còn đây chính là lời hồi đáp của họ sao?
Chỉ cần họ viết ra bốn chữ, thì Giang Ninh sẽ để họ đi.
Bảy trưởng lão còn lại nhìn nhau, họ không chần chữ nữa lập tức bảo.
A Cẩu mang giấy bút tới, họ sẽ viết bốn chữ “Thiên Đạo Vô Cực” theo như được yêu cầu.
Các trưởng lão phải viết bằng văn tự riêng của dòng họ họ.
Họ cũng chưa từng nhìn thấy văn tự riêng của nhau, tất nhiên là mỗi người sẽ viết bốn chữ này theo kiểu khác nhau.
Hiện tại, các trưởng lão không nghĩ được nhiều như thế.
Nhiệm vụ trước mắt là phải rời khỏi vùng đất Đông Hải này, thoát khỏi một người đáng sợ như Giang Ninh.
Chỉ cần trở về núi Chung Nam, về với gia tộc của mình.
A Cẩu sau khi lấy được chữ của họ, liền quay người rời đi A Cấu vừa đi vừa nói: “Mọi người có thể đi rồi, sẽ không có ai cản đâu, đừng ở lại Đông Hải nữa, nếu không thì không đi nổi nữa đâu.
Mấy trưởng lão nhìn nhau, hơi cau mày rồi cùng quay đầu nhìn về phía phòng của trưởng lão Tư Mã Tuyền.
Trưởng lão Hoàng Phủ gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi cùng nhau”
Không ngờ rằng, Tư Mã Tuyền trưởng lão lại từ chối họ : “Mọi người cứ đi đi”
Trưởng lão Hoàng Phủ khuyên: “Trưởng lão Tư Mã Tuyền, đây không phải nơi chúng ta có thể ở được, tên Giang Ninh đó rất bất thường, không thể đoán trước được, ở lại đây thì chín phần là sẽ chết”
“Chúng ta cùng trở về, nghĩ cách để liên minh lại với nhau, chắc chắn.
sẽ tìm ra cách thôi” Cả nhà tải app truyen Hola về đọc thêm chương nhé!
“Mọi người quay về đi!”
Tư Mã Tuyền nói: “Dòng họ Tư Mã đã bỏ rơi t đó nữa nên tôi sẽ không thể quay về đó nữa”
Sau đó thì không còn âm thanh gì nữa tôi không có vị trí gì ở Các trưởng lão nghe vậy đều thở dài.
Họ biết rõ, trong một dòng họ người có tiếng nói nhất là đại trưởng lão, kế cả là chủ nhà cũng không dám không tuân theo đại trưởng lão.
Mặc dù họ đều là trưởng lão nhưng đứng trước mặt đại trưởng lão cũng chỉ như là người hầu phải nghe lệnh của chủ nhân mà thôi.
Họ không nói gì thêm nữa, nhanh chóng rời khỏi võ quán Cực Đạo, rời khỏi Đông Hải Trong phòng, Tư Mã Tuyền ngồi im một ch, chỉ một lúc thôi mà trông ông ta như giả thêm vài tuổi Ông ta nhìn ra xa, nhìn về phía núi Chung Nam.
Nhìn về phía dòng họ Tư Mã.
Lúc này ở phía núi Chung Nam, Tư Mã Cương ngồi trầm mặc.
Từ Mã Hãng ngồi trên ghế, hai chân của anh ta đã tàn phế, nói với giọng tức giận: “Đại trưởng lão, chúng ta không thể nuốt nổi cục tức này”
Anhta thấy Tư Mã Cương không nói gì thì nói tiếp : “Chú, cháu là truyền nhân duy nhất của chú. Nhưng giờ cháu cũng tàn phế rồi. Bố mẹ cháu dưới suối vàng biết được, nhất định là sẽ bưồn lắm”
“Tư Mã vừa nghe thấy vậy liền đập tay lên bàn.”