Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chưuong 1754
Chương 1754:
Vẻ mặt có thể nói là ngông cuồng vênh váo, tự cao tự đại hết mức, thậm chí là còn mang cả vẻ khinh bỉ nữa, khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ!
Giang Hải định động thủ thì bị Giang Đạo Nhiên đột nhiên ngăn cản lại.
“Vấn đề của ông hỏi thì tôi có thể trả lời cho ông được”
Giang Đạo Nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tư Mã Cao, mấy ngày hôm nay những việc mà Tống Tiểu Vũ làm thì ông ấy đều biết, ông ấy cũng đã đoán ra được là chắc chắn Tống Tiểu Vũ đã bị người khác uy hiếp rồi.
Sợ rằng người đó chính là người đang đứng ở trước mặt ông ấy đây.
Nhìn khí chất trên người của ông ta thì có lẽ là người đi ra từ núi Chung Nam.
“Ông giết được tôi thì không có ảnh hưởng gì đến Lâm thị hết, đối với bản thân ông thì có ảnh hưởng rất lớn đấy”
Giang Đạo Nhiên nói xong, nhẹ nhàng đặt quân cờ trong †ay xuống, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý, nhìn về phía Hạ Lâm Bắc: “Chiếu tướng!”
“Sao đã chiếu tướng rồi?”
Hạ Lâm Bắc mở to mắt: “Không đúng nha, tôi vẫn luôn nhìn mà, sao lại bị ông chiếu tướng rồi?”
Ông ta vừa nói vừa nghĩ đối sách, ánh mắt không hề nhìn tới Tới Mã Cao ở bên, giống như bọn họ không hề tồn tại vậy.
“Đánh cờ phải chuyên tâm, không chuyên tâm thì rất dễ bị thua đấy, ha ha haI”
Giang Đạo Nhiên cười to, trên mặt vô cùng đắc ý.
Điều này khiến Tư Mã Cao không vui lắm.
Ông ta nhíu mày, nhìn về phía mấy người, sắc mặt không tốt đẹp gì.
Bản thân mình đứng ở trước mặt bọn họ như vậy, nhưng dường như lại không nhận được sự tôn trọng nên có.
“Gia tộc giàu có bậc nhất miền Bắc quả nhiên không giống như những gia tộc khác, sự bình tĩnh của ông Giang, khí chất thản nhiên của ông, tôi thật sự rất bội phục”
Tư Mã Cao tiến lên trước một bước: “Chỉ là, không biết hai vị đây có thể ngăn được tôi không?”
Trên người ông ta dần tỏa ra sát khí, không chút che giấu nào!
Thấy vậy, Hạ Lâm Bắc quay đầu lại, nhìn Tư Mã Cao một cái, mặt không vui: “Xem người khác chơi cờ đừng nói chuyện, đây là tố chất cần có của mỗi người, loại người như ông đúng là không ra gì!”
“Ba mẹ ông chưa dạy ông hay sao? Không có gia giáo!”
Khi mắng người, ông ta không chút khách sáo nào!
“Ông muốn tìm Giang Ninh?”
Yến Xích Nam hừ môt tiếng. vừa uống trà vừa nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, ông muốn tìm Giang Ninh thì cứ trực tiếp đi tìm anh ta, tới đây gây sự không có ý nghĩa gì hết”
Sắc mặt Tư Mã Cao càng khó coi hơn.
Từ trước tới giờ ông ta chưa từng bị người khác xem thường như vậy.
Cái gì mà gia tộc giàu có bậc nhất miền Bắc, gia đình Tư Mã ông ta mà muốn thì có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ!
Hai lão già trước mắt này, cho dù có thực lực đại tông sư lớn cỡ nào, ở trong mắt ông ta cũng chỉ là con kiến mà thôi.
Tìm Giang Ninh?
Vẻ mặt có thể nói là ngông cuồng vênh váo, tự cao tự đại hết mức, thậm chí là còn mang cả vẻ khinh bỉ nữa, khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ!
Giang Hải định động thủ thì bị Giang Đạo Nhiên đột nhiên ngăn cản lại.
“Vấn đề của ông hỏi thì tôi có thể trả lời cho ông được”
Giang Đạo Nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tư Mã Cao, mấy ngày hôm nay những việc mà Tống Tiểu Vũ làm thì ông ấy đều biết, ông ấy cũng đã đoán ra được là chắc chắn Tống Tiểu Vũ đã bị người khác uy hiếp rồi.
Sợ rằng người đó chính là người đang đứng ở trước mặt ông ấy đây.
Nhìn khí chất trên người của ông ta thì có lẽ là người đi ra từ núi Chung Nam.
“Ông giết được tôi thì không có ảnh hưởng gì đến Lâm thị hết, đối với bản thân ông thì có ảnh hưởng rất lớn đấy”
Giang Đạo Nhiên nói xong, nhẹ nhàng đặt quân cờ trong †ay xuống, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý, nhìn về phía Hạ Lâm Bắc: “Chiếu tướng!”
“Sao đã chiếu tướng rồi?”
Hạ Lâm Bắc mở to mắt: “Không đúng nha, tôi vẫn luôn nhìn mà, sao lại bị ông chiếu tướng rồi?”
Ông ta vừa nói vừa nghĩ đối sách, ánh mắt không hề nhìn tới Tới Mã Cao ở bên, giống như bọn họ không hề tồn tại vậy.
“Đánh cờ phải chuyên tâm, không chuyên tâm thì rất dễ bị thua đấy, ha ha haI”
Giang Đạo Nhiên cười to, trên mặt vô cùng đắc ý.
Điều này khiến Tư Mã Cao không vui lắm.
Ông ta nhíu mày, nhìn về phía mấy người, sắc mặt không tốt đẹp gì.
Bản thân mình đứng ở trước mặt bọn họ như vậy, nhưng dường như lại không nhận được sự tôn trọng nên có.
“Gia tộc giàu có bậc nhất miền Bắc quả nhiên không giống như những gia tộc khác, sự bình tĩnh của ông Giang, khí chất thản nhiên của ông, tôi thật sự rất bội phục”
Tư Mã Cao tiến lên trước một bước: “Chỉ là, không biết hai vị đây có thể ngăn được tôi không?”
Trên người ông ta dần tỏa ra sát khí, không chút che giấu nào!
Thấy vậy, Hạ Lâm Bắc quay đầu lại, nhìn Tư Mã Cao một cái, mặt không vui: “Xem người khác chơi cờ đừng nói chuyện, đây là tố chất cần có của mỗi người, loại người như ông đúng là không ra gì!”
“Ba mẹ ông chưa dạy ông hay sao? Không có gia giáo!”
Khi mắng người, ông ta không chút khách sáo nào!
“Ông muốn tìm Giang Ninh?”
Yến Xích Nam hừ môt tiếng. vừa uống trà vừa nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, ông muốn tìm Giang Ninh thì cứ trực tiếp đi tìm anh ta, tới đây gây sự không có ý nghĩa gì hết”
Sắc mặt Tư Mã Cao càng khó coi hơn.
Từ trước tới giờ ông ta chưa từng bị người khác xem thường như vậy.
Cái gì mà gia tộc giàu có bậc nhất miền Bắc, gia đình Tư Mã ông ta mà muốn thì có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ!
Hai lão già trước mắt này, cho dù có thực lực đại tông sư lớn cỡ nào, ở trong mắt ông ta cũng chỉ là con kiến mà thôi.
Tìm Giang Ninh?
Bình luận facebook