Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1283
Chương 1283:
“Anh Giang” Trần Hoang Đường nói: “Với thân phận của anh, không đến nổi phải doạ nạt tôi chứ” Khoé miệng ông ta khẽ co giật, trong đầu chợt hiện lên tình huống gặp gỡ Giang Ninh khi ở nước ngoài năm ấy.
Ông ta của lúc đó, gần như là tẩu hoả nhập ma!
Vì muốn bản thân trở nên mạnh hơn, điên cuồng kiếm người đánh giết, trong thành phố cờ bạc ở nước ngoài, cái tên Sát Thần điên loạn đã được lan truyền.
Và khi ông ta gặp gỡ Giang Ninh, liên tiếp tám lần đều bị Giang Ninh đánh đến ngã gục xuống đất, cả người Trần Hoang Đường gần như sắp sụp đổ.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại gục dưới tay của một người trẻ tuổi như vậy!
Khi ông ta xấu hổ và giận dữ đến mức muốn tự sát, Giang Ninh đã tát tỉnh ông ta.
Không chỉ khiến cho ông ta tỉnh táo, mà còn là tỉnh ngộ, khiến cho quyền pháp của ông ta tiến bộ đáng kể!
Bị Giang Ninh tát một bạt tai, ông ta cảm kích đến bây giờ.
Ân huệ của cái tát này, đến hôm nay mới được đền đáp.
“Tôi chỉ muốn trả thù” Trần Hoang Đường nói.
“Đương nhiên là tôi biết” Giang Ninh rót cho ông ta một tách trà: “Đã nhiều năm như vậy, người nên giết đều đã giết rồi, nhưng tên đầu sỏ thì vẫn còn sống, ông cũng cảm thấy khó chịu” Trần Hoang Đường không lên tiếng.
“Đã điều tra rõ ràng rồi? Tôi không gạt ông chứ” Trần Hoang Đường vẫn không lên tiếng.
“Lần trở về nước này, e rằng người ta chính là muốn ông đến nộp mạng” Giang Ninh thở dài.
Cho dù không chết trong tay mình, Trần Hoang Đường cũng phải chết ở miền Bắc, trong tay của các cao thủ dòng dõi danh giá quyền thế.
Miền Bắc hiện giờ đã khác với hai mươi năm trước!
Miền Bắc hiện giờ, tập trung nhiều cao thủ!
Không nói đến thứ khác, chỉ hai cao thủ bậc thầy của nhà họ Giang thôi, một khi bao vây để giết Trần Hoang Đường, thì ông ta hầu như là chết chắc.
Trân Hoang Đường khẽ nhằm mắt lại, ông ta đương nhiên biết rằng, lần này Bảo Vinh Đông yêu cầu ông ta quay về, chính là vì muốn ông ta chết!
Trước đây, người hại chết người phụ nữ của mình, chính là vị gia chủ tham lam này của nhà họ Bảo đã làm ra tất cả!
Vì muốn có được mình dưới trướng của ông ta, nên đã cẩn thận thiết kế mọi thứ…
Nếu không phải quen biết với Giang Ninh, mượn sự giúp đỡ của Giang Ninh, thì Trân Hoang Đường cả đời này sẽ không biết được, sẽ chỉ bị Bảo Vinh Đông xem là công cụ, lợi dụng cả đời.
“Ông ta đã nhận thấy rồi” Trần Hoang Đường nói: “Những năm gần đây tôi không cống hiến nhiều như trước, cho dù không nghỉ ngờ tôi, thì ông ta cũng không cho phép chuyện như vậy tồn tại” Đột nhiên, vẻ mặt của ông ta đằng đẳng sát khít “Trong mắt của ông ta, tất cả mọi người đều là công cụ, một khi không đạt được giá trị trong lòng ông ta cần, thì không cần thiết phải tồn tại nữa!” Hướng Cao là vậy, những người khác là vậy, cho dù ông ta là cao thủ bậc thầy, thì cũng sẽ như vậy!
Nhìn vẻ mặt đầy sự ghê tởm của Trần Hoang Đường, Giang Ninh vẫn không có cảm xúc, Lâm Vũ Chân có chút kinh hãi, nhưng điều cô cảm thấy nhiều hơn, chính là sự thê lương và đau khổ trong lòng của Trần Hoang Đường.
Cho dù Trần Hoang Đường không nói, cô cũng có thể cảm nhận được, người đàn ông này tức giận và tuyệt vọng như thế nào.
“Uống trà rồi, ân huệ cần trả, tôi trả rồi, phần còn lại, đợi tôi còn sống sẽ trả” Nói xong, Trân Hoang Đường đứng dậy, quay người rời đi.
“Anh Giang” Trần Hoang Đường nói: “Với thân phận của anh, không đến nổi phải doạ nạt tôi chứ” Khoé miệng ông ta khẽ co giật, trong đầu chợt hiện lên tình huống gặp gỡ Giang Ninh khi ở nước ngoài năm ấy.
Ông ta của lúc đó, gần như là tẩu hoả nhập ma!
Vì muốn bản thân trở nên mạnh hơn, điên cuồng kiếm người đánh giết, trong thành phố cờ bạc ở nước ngoài, cái tên Sát Thần điên loạn đã được lan truyền.
Và khi ông ta gặp gỡ Giang Ninh, liên tiếp tám lần đều bị Giang Ninh đánh đến ngã gục xuống đất, cả người Trần Hoang Đường gần như sắp sụp đổ.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại gục dưới tay của một người trẻ tuổi như vậy!
Khi ông ta xấu hổ và giận dữ đến mức muốn tự sát, Giang Ninh đã tát tỉnh ông ta.
Không chỉ khiến cho ông ta tỉnh táo, mà còn là tỉnh ngộ, khiến cho quyền pháp của ông ta tiến bộ đáng kể!
Bị Giang Ninh tát một bạt tai, ông ta cảm kích đến bây giờ.
Ân huệ của cái tát này, đến hôm nay mới được đền đáp.
“Tôi chỉ muốn trả thù” Trần Hoang Đường nói.
“Đương nhiên là tôi biết” Giang Ninh rót cho ông ta một tách trà: “Đã nhiều năm như vậy, người nên giết đều đã giết rồi, nhưng tên đầu sỏ thì vẫn còn sống, ông cũng cảm thấy khó chịu” Trần Hoang Đường không lên tiếng.
“Đã điều tra rõ ràng rồi? Tôi không gạt ông chứ” Trần Hoang Đường vẫn không lên tiếng.
“Lần trở về nước này, e rằng người ta chính là muốn ông đến nộp mạng” Giang Ninh thở dài.
Cho dù không chết trong tay mình, Trần Hoang Đường cũng phải chết ở miền Bắc, trong tay của các cao thủ dòng dõi danh giá quyền thế.
Miền Bắc hiện giờ đã khác với hai mươi năm trước!
Miền Bắc hiện giờ, tập trung nhiều cao thủ!
Không nói đến thứ khác, chỉ hai cao thủ bậc thầy của nhà họ Giang thôi, một khi bao vây để giết Trần Hoang Đường, thì ông ta hầu như là chết chắc.
Trân Hoang Đường khẽ nhằm mắt lại, ông ta đương nhiên biết rằng, lần này Bảo Vinh Đông yêu cầu ông ta quay về, chính là vì muốn ông ta chết!
Trước đây, người hại chết người phụ nữ của mình, chính là vị gia chủ tham lam này của nhà họ Bảo đã làm ra tất cả!
Vì muốn có được mình dưới trướng của ông ta, nên đã cẩn thận thiết kế mọi thứ…
Nếu không phải quen biết với Giang Ninh, mượn sự giúp đỡ của Giang Ninh, thì Trân Hoang Đường cả đời này sẽ không biết được, sẽ chỉ bị Bảo Vinh Đông xem là công cụ, lợi dụng cả đời.
“Ông ta đã nhận thấy rồi” Trần Hoang Đường nói: “Những năm gần đây tôi không cống hiến nhiều như trước, cho dù không nghỉ ngờ tôi, thì ông ta cũng không cho phép chuyện như vậy tồn tại” Đột nhiên, vẻ mặt của ông ta đằng đẳng sát khít “Trong mắt của ông ta, tất cả mọi người đều là công cụ, một khi không đạt được giá trị trong lòng ông ta cần, thì không cần thiết phải tồn tại nữa!” Hướng Cao là vậy, những người khác là vậy, cho dù ông ta là cao thủ bậc thầy, thì cũng sẽ như vậy!
Nhìn vẻ mặt đầy sự ghê tởm của Trần Hoang Đường, Giang Ninh vẫn không có cảm xúc, Lâm Vũ Chân có chút kinh hãi, nhưng điều cô cảm thấy nhiều hơn, chính là sự thê lương và đau khổ trong lòng của Trần Hoang Đường.
Cho dù Trần Hoang Đường không nói, cô cũng có thể cảm nhận được, người đàn ông này tức giận và tuyệt vọng như thế nào.
“Uống trà rồi, ân huệ cần trả, tôi trả rồi, phần còn lại, đợi tôi còn sống sẽ trả” Nói xong, Trân Hoang Đường đứng dậy, quay người rời đi.