Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 9 Vui trên nỗi đau của người khác
Đêm đã khuya.
Đã đến giờ đi ngủ nhưng Lâm Vũ Chân lại trắn trọc không sao ngủ được.
Cô thấy căng thẳng.
Cho dù cô cảm thấy trên thế giới chắc chắn có nhiều người tốt hơn người xấu, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới một ngày. quen biết Giang Ninh được có
Hơn nữa, trong tài liệu nói Giang Ninh có bệnh tâm thần, nếu chẳng may anh không kiểm soát được bản thân thì sao?
Giang Ninh nằm ở trên sàn nhà có thể cảm giác được tiếng hít thở của Lâm Vũ Chân có chút gấp gáp.
"Em không cần để kéo ở dưới gối đâu."
Giang Ninh mở miệng nói: “Em cứ yên tâm ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Giang Ninh nói xong liền nhắm mắt lại trước.
Tim Lâm Vũ Chân chững lại một nhịp, rút tay từ dưới gối ra.
Cô khẽ cắn môi. Sao Giang Ninh biết mình để kéo dưới gối chứ?
"Anh ấy sẽ không làm hại mình đâu."
Không biết tại sao, ý nghĩ này càng lúc càng kiên định hơn trong đầu Lâm Vũ Chân.
Cô nghĩ đến đây liền bình tĩnh, nhắm mắt lại ngủ.
Một đêm bình an vô sự.
Khi Lâm Vũ Chân tỉnh lại, vẫn tính là có một giấc ngủ ngon. Cô đi tới phòng ngoài liền thấy Giang Ninh đang ăn sáng.
Ngược lại hai mắt Tô Mai đỏ ngầu, rõ ràng ngủ không được ngon giấc.
"Em nhanh ăn sáng đi, mẹ đã dậy sớm nấu đấy."
Giang Ninh thật sự vẫn không biết khách sáo là gì.
Tô Mai thấy Lâm Vũ Chân vào phòng vệ sinh thì vội vàng đi vào theo.
"Tối hôm qua, cậu ta không làm gì con chứ..."
"Không có đâu, mẹ.”
Mặt Lâm Vũ Chân đỏ bừng: “Anh ấy ngủ trên sàn nhà, không hề động vào con."
Lâm Vũ Chân nói xong lời này, trong lòng trái lại có hơi nghi ngờ.
Không biết cô nên khen Giang Ninh là người đàn ông đứng đắn hay bản thân không có sức hấp dẫn đây?
Không thể nào. Từ nhỏ tới lớn, Lâm Vũ Chân cô cũng có tiếng là xinh đẹp, chỉ riêng số thư tình nhận được cũng đủ để ninh một nồi cháo đấy.
Tô Mai nghe cô nói thế mới yên lòng.
Trong lòng bà vẫn hi vọng chờ tới lúc Lâm Vũ Chân trưởng thành, cô và Giang Ninh sẽ tách ra, bọn họ không phải là người đi cùng một đường.
"Đi thôi, anh đưa em đi làm."
Ăn sáng xong, Giang Ninh muốn đưa Lâm Vũ Chân đi làm.
"Không cần, tôi tự đi được."
Lâm Vũ Chân nói: “Anh vẫn ở nhà đi, ra ngoài nguy hiểm lắm."
Nếu chẳng may Lâm Phong lại âm thầm ra tay với Giang Ninh thì làm thế nào?
"Không sao, bọn họ không dám đâu"
Giang Ninh thấy Lâm Vũ Chân đẩy xe điện ra thì khẽ nhíu mày.
Đi xe điện sao?
Thân là cháu gái nhà họ Lâm nhưng điều kiện sinh hoạt như vậy thì quả thật không được tốt lắm.
"Vậy cám ơn anh."
Lâm Vũ Chân không tiện từ chối, lại để cho Giang Ninh lái xe đưa cô đi, cô trốn ở sau lưng Giang Ninh, ít nhất sẽ đỡ bị gió lạnh thổi tới. Cảm giác này có chút khác lạ.
Lúc này, ở cửa lớn của trụ sở chính của tập đoàn Lâm thị đã có hơn trăm nhân viên đứng sẵn cửa ở ngoài cửa, chờ đón tiếp Lâm Vũ Chân.
Nhưng rõ ràng có thể thấy được vẻ tức giận và bất mãn trên mặt mỗi người.
Một, hai giờ sáng nay, bọn họ mới nhận được thông báo là phải tới công ty trước một giờ chỉ để đón tiếp Lâm Vũ Chân.
Dựa vào đâu chứ?
Đặc biệt còn có tin đồn truyền tới, nói Lâm Vũ Chân dụ dỗ được Sếp Hoàng tiếng tăm lừng lẫy, cố ý tạo áp lực với tập đoàn Lâm thị!
Cô không những làm cho Lâm thị tổn thất lợi ích cực lớn còn tùy hứng không muốn đi làm thì không đi làm.
Ngay cả Lâm Cường là bác cả của cô cũng không tránh khỏi phải ăn nói khép nép đi cầu xin cô đi làm!
Thật quá đáng!
Làm sao lại có thể có người như vậy chứ?
Một đám nhân viên vô cùng tức giận.
Lâm Cường đứng ở phía trước tất nhiên có thể cảm nhận được cơn giận của tất cả nhân viên, đây chính là hiệu quả mà ông ta muốn có.
Ông ta cũng không tin Lâm Vũ Chân chọc giận nhiều người như vậy còn có thể tiếp tục ở lại tập đoàn Lâm thị!
Chờ cô ký hợp đồng xong sẽ phải xám xịt mặt mày mà tự mình cút đi thôi.
"Đã gọi điện thoại cho sếp Hoàng bên kia chưa?"
Lâm Cường hỏi.
"Con gọi rồi, con nói Lâm Vũ Chân tới ký, anh ta nói sẽ đích thân tới đây."
Lâm Phong nói với giọng điệu đầy ghen ghét.
Gã đi ký hợp đồng, thậm chí còn chẳng có tư cách gặp mặt sếp Hoàng lấy một lần. Thế mà bảo Lâm Vũ Chân tới ký, sếp Hoàng còn tự mình tới tận Lâm thị.
Con đàn bà đê tiện này đúng là có thủ đoạn thật đấy.
Lần này thì hay rồi, để cho cả Lâm thị nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm Vũ Chân!
Giang Ninh đi xe điện, Lâm Vũ Chân ngồi phía sau không biết đặt tay vào đây, đành phải nắm nhẹ lấy góc áo của Giang Ninh.
"Không ngờ đấy."
Từ phía xa, Giang Ninh đã nhìn thấy Lâm Cường dẫn theo một đám nhân viên đứng ở cửa, trên mặt hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Xem ra Lâm Cường này thật sự không biết sống chết.
Lâm Vũ Chân xuống xe, lập tức bị dọa tới giật mình.
Không phải chỉ có Lâm Cường à? Sao tất cả nhân viên đều tới đây chờ mình thế?
Cô hơi mất tự nhiên.
"Chào mừng cô Lâm trở về!"
Lâm Phong nháy mắt ra hiệu, thư ký của gã lập tức mở miệng kêu lên.
Bất chợt, hơn một trăm nhân viên cùng kêu to.
Lâm Vũ Chân có thể cảm giác được rõ ràng trong giọng nói của bọn họ đầy phẫn nộ, oán giận, bất mãn, thậm chí còn cả xem thường.
Bọn họ bị bắt chờ trong gió rét lâu như vậy, đổi lại là ai thì trong lòng cũng sẽ mất hứng thôi.
Cô không ngờ Lâm Cường lại có yêu cầu này.
"Vũ Chân, bây giờ cháu đã hài lòng chưa?"
Trên mặt Lâm Cường tươi cười, nhưng nghe lời này lại có hơi kỳ lạ.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Dường như bọn họ làm tất cả những điều này đều là bị Lâm Vũ Chân ép, bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp.
Mặt Lâm Vũ Chân hơi đỏ lên, áy náy không biết nên giải thích thế nào.
Cô giải thích thế nào cũng vô dụng đi?
Ánh mắt những nhân viên kia nhìn về phía cô gần như muốn giết chết cô!
"Vẫn tính là thỏa mãn."
Giang Ninh lại khẽ gật đầu, liếc nhìn Lâm Cường và thản nhiên nói: “Ông biểu hiện không tệ."
Một câu nói này làm cho trong mắt Lâm Cường lập tức muốn phun ra lửa!
Giang Ninh nói vậy là có ý gì?
Giống như đang biểu dương một con chó vậy!
Ông ta muốn nói gì đó nhưng Giang Ninh đã không để ý tới ông ta nữa, dẫn theo Lâm Vũ Chân đi thẳng vào công ty.
"Người nào vậy, thật sự tưởng rằng mình là nhân vật lớn à!"
"Thật là phách lối. Không trách được Lâm Vũ Chân cũng lớn lối như vậy, lại không phải chỉ là một kẻ tới ở rể thôi sao?"
"Nghe nói anh ta còn là một gã vô gia cư cộng thêm mắc bệnh tâm thần đấy. Sở thích của Lâm Vũ Chân đúng là khác người nhỉ?"
Một đám nhân viên xì xào bàn tán, trong lòng lại càng căm giận hơn.
Bọn họ vốn không tin Lâm Vũ Chân là người như vậy, dù sao bình thường bọn họ cũng tiếp xúc nhiều với cô.
Nhưng bây giờ, người chồng vô dụng kia của Lâm Vũ Chân còn lớn lối như thế, dám châm chọc Lâm Cường, vậy chẳng phải Lâm Vũ Chân càng ngang ngược hơn sao?
Xem ra, trước đây đều là giả vờ thôi.
Dối trá quá mà!
Viền mắt Lâm Vũ Chân ửng đỏ. Cô không phải là người điếc, một vài lời nói dù không lớn nhưng vẫn lọt vào trong tai cô.
Cô uất ức. Việc này đâu phải do cô đâu chứ?
"Em đừng để ý tới ánh mắt của những người khác."
Giang Ninh khẽ nói: “Người không với tới em mới phải liều mạng chửi bới em, hiểu chưa?"
Lâm Vũ Chân ngây người nhìn Giang Ninh và khẽ gật đầu.
Lâm Cường đã thu xếp lại văn phòng cho cô, cô một mình một phòng còn lớn hơn trước, sang trọng và tốt hơn trước nhiều.
Điều này lại càng làm cho các nhân viên khác bất mãn.
Lâm Vũ Chân muốn từ chối nhưng Giang Ninh đã đẩy cửa bước thẳng vào, không hề khách sáo.
trong mắt hắn, vợ hắn phải ở trong văn phòng như vậy đã là uất ức cho cô rồi đấy.
"Ba, sợ rằng bây giờ tất cả mọi người trong công ty đều căm ghét Lâm Vũ Chân rồi."
Lâm Phong vui trên nỗi đau của người khác: "Còn cả tên tâm thần đó nữa!"
Lâm Cường cười lạnh. Có rất nhiều cách để đối phó với một người. Chỉ là một Lâm Vũ Chân, còn không cần ông ta phải tốn quá nhiều tâm tư.
"Sếp Hoàng đến chưa?"
"Cũng sắp đến rồi."
Lâm Cường gật đầu: "Đợi lát nữa, Lâm Vũ Chân sẽ lộ ra bộ mặt thật. Con nói xem, nếu tên tâm thần Giang Ninh đó biết vợ mình từng bị sếp Hoàng chơi nát, cậu ta có thể lên cơn thần kinh mà đánh chết sếp Hoàng không?"
Nói đến đây, trên mặt hai ba con bọn họ lại có vẻ nghiền ngẫm.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Đêm đã khuya.
Đã đến giờ đi ngủ nhưng Lâm Vũ Chân lại trắn trọc không sao ngủ được.
Cô thấy căng thẳng.
Cho dù cô cảm thấy trên thế giới chắc chắn có nhiều người tốt hơn người xấu, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới một ngày. quen biết Giang Ninh được có
Hơn nữa, trong tài liệu nói Giang Ninh có bệnh tâm thần, nếu chẳng may anh không kiểm soát được bản thân thì sao?
Giang Ninh nằm ở trên sàn nhà có thể cảm giác được tiếng hít thở của Lâm Vũ Chân có chút gấp gáp.
"Em không cần để kéo ở dưới gối đâu."
Giang Ninh mở miệng nói: “Em cứ yên tâm ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Giang Ninh nói xong liền nhắm mắt lại trước.
Tim Lâm Vũ Chân chững lại một nhịp, rút tay từ dưới gối ra.
Cô khẽ cắn môi. Sao Giang Ninh biết mình để kéo dưới gối chứ?
"Anh ấy sẽ không làm hại mình đâu."
Không biết tại sao, ý nghĩ này càng lúc càng kiên định hơn trong đầu Lâm Vũ Chân.
Cô nghĩ đến đây liền bình tĩnh, nhắm mắt lại ngủ.
Một đêm bình an vô sự.
Khi Lâm Vũ Chân tỉnh lại, vẫn tính là có một giấc ngủ ngon. Cô đi tới phòng ngoài liền thấy Giang Ninh đang ăn sáng.
Ngược lại hai mắt Tô Mai đỏ ngầu, rõ ràng ngủ không được ngon giấc.
"Em nhanh ăn sáng đi, mẹ đã dậy sớm nấu đấy."
Giang Ninh thật sự vẫn không biết khách sáo là gì.
Tô Mai thấy Lâm Vũ Chân vào phòng vệ sinh thì vội vàng đi vào theo.
"Tối hôm qua, cậu ta không làm gì con chứ..."
"Không có đâu, mẹ.”
Mặt Lâm Vũ Chân đỏ bừng: “Anh ấy ngủ trên sàn nhà, không hề động vào con."
Lâm Vũ Chân nói xong lời này, trong lòng trái lại có hơi nghi ngờ.
Không biết cô nên khen Giang Ninh là người đàn ông đứng đắn hay bản thân không có sức hấp dẫn đây?
Không thể nào. Từ nhỏ tới lớn, Lâm Vũ Chân cô cũng có tiếng là xinh đẹp, chỉ riêng số thư tình nhận được cũng đủ để ninh một nồi cháo đấy.
Tô Mai nghe cô nói thế mới yên lòng.
Trong lòng bà vẫn hi vọng chờ tới lúc Lâm Vũ Chân trưởng thành, cô và Giang Ninh sẽ tách ra, bọn họ không phải là người đi cùng một đường.
"Đi thôi, anh đưa em đi làm."
Ăn sáng xong, Giang Ninh muốn đưa Lâm Vũ Chân đi làm.
"Không cần, tôi tự đi được."
Lâm Vũ Chân nói: “Anh vẫn ở nhà đi, ra ngoài nguy hiểm lắm."
Nếu chẳng may Lâm Phong lại âm thầm ra tay với Giang Ninh thì làm thế nào?
"Không sao, bọn họ không dám đâu"
Giang Ninh thấy Lâm Vũ Chân đẩy xe điện ra thì khẽ nhíu mày.
Đi xe điện sao?
Thân là cháu gái nhà họ Lâm nhưng điều kiện sinh hoạt như vậy thì quả thật không được tốt lắm.
"Vậy cám ơn anh."
Lâm Vũ Chân không tiện từ chối, lại để cho Giang Ninh lái xe đưa cô đi, cô trốn ở sau lưng Giang Ninh, ít nhất sẽ đỡ bị gió lạnh thổi tới. Cảm giác này có chút khác lạ.
Lúc này, ở cửa lớn của trụ sở chính của tập đoàn Lâm thị đã có hơn trăm nhân viên đứng sẵn cửa ở ngoài cửa, chờ đón tiếp Lâm Vũ Chân.
Nhưng rõ ràng có thể thấy được vẻ tức giận và bất mãn trên mặt mỗi người.
Một, hai giờ sáng nay, bọn họ mới nhận được thông báo là phải tới công ty trước một giờ chỉ để đón tiếp Lâm Vũ Chân.
Dựa vào đâu chứ?
Đặc biệt còn có tin đồn truyền tới, nói Lâm Vũ Chân dụ dỗ được Sếp Hoàng tiếng tăm lừng lẫy, cố ý tạo áp lực với tập đoàn Lâm thị!
Cô không những làm cho Lâm thị tổn thất lợi ích cực lớn còn tùy hứng không muốn đi làm thì không đi làm.
Ngay cả Lâm Cường là bác cả của cô cũng không tránh khỏi phải ăn nói khép nép đi cầu xin cô đi làm!
Thật quá đáng!
Làm sao lại có thể có người như vậy chứ?
Một đám nhân viên vô cùng tức giận.
Lâm Cường đứng ở phía trước tất nhiên có thể cảm nhận được cơn giận của tất cả nhân viên, đây chính là hiệu quả mà ông ta muốn có.
Ông ta cũng không tin Lâm Vũ Chân chọc giận nhiều người như vậy còn có thể tiếp tục ở lại tập đoàn Lâm thị!
Chờ cô ký hợp đồng xong sẽ phải xám xịt mặt mày mà tự mình cút đi thôi.
"Đã gọi điện thoại cho sếp Hoàng bên kia chưa?"
Lâm Cường hỏi.
"Con gọi rồi, con nói Lâm Vũ Chân tới ký, anh ta nói sẽ đích thân tới đây."
Lâm Phong nói với giọng điệu đầy ghen ghét.
Gã đi ký hợp đồng, thậm chí còn chẳng có tư cách gặp mặt sếp Hoàng lấy một lần. Thế mà bảo Lâm Vũ Chân tới ký, sếp Hoàng còn tự mình tới tận Lâm thị.
Con đàn bà đê tiện này đúng là có thủ đoạn thật đấy.
Lần này thì hay rồi, để cho cả Lâm thị nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm Vũ Chân!
Giang Ninh đi xe điện, Lâm Vũ Chân ngồi phía sau không biết đặt tay vào đây, đành phải nắm nhẹ lấy góc áo của Giang Ninh.
"Không ngờ đấy."
Từ phía xa, Giang Ninh đã nhìn thấy Lâm Cường dẫn theo một đám nhân viên đứng ở cửa, trên mặt hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Xem ra Lâm Cường này thật sự không biết sống chết.
Lâm Vũ Chân xuống xe, lập tức bị dọa tới giật mình.
Không phải chỉ có Lâm Cường à? Sao tất cả nhân viên đều tới đây chờ mình thế?
Cô hơi mất tự nhiên.
"Chào mừng cô Lâm trở về!"
Lâm Phong nháy mắt ra hiệu, thư ký của gã lập tức mở miệng kêu lên.
Bất chợt, hơn một trăm nhân viên cùng kêu to.
Lâm Vũ Chân có thể cảm giác được rõ ràng trong giọng nói của bọn họ đầy phẫn nộ, oán giận, bất mãn, thậm chí còn cả xem thường.
Bọn họ bị bắt chờ trong gió rét lâu như vậy, đổi lại là ai thì trong lòng cũng sẽ mất hứng thôi.
Cô không ngờ Lâm Cường lại có yêu cầu này.
"Vũ Chân, bây giờ cháu đã hài lòng chưa?"
Trên mặt Lâm Cường tươi cười, nhưng nghe lời này lại có hơi kỳ lạ.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Dường như bọn họ làm tất cả những điều này đều là bị Lâm Vũ Chân ép, bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp.
Mặt Lâm Vũ Chân hơi đỏ lên, áy náy không biết nên giải thích thế nào.
Cô giải thích thế nào cũng vô dụng đi?
Ánh mắt những nhân viên kia nhìn về phía cô gần như muốn giết chết cô!
"Vẫn tính là thỏa mãn."
Giang Ninh lại khẽ gật đầu, liếc nhìn Lâm Cường và thản nhiên nói: “Ông biểu hiện không tệ."
Một câu nói này làm cho trong mắt Lâm Cường lập tức muốn phun ra lửa!
Giang Ninh nói vậy là có ý gì?
Giống như đang biểu dương một con chó vậy!
Ông ta muốn nói gì đó nhưng Giang Ninh đã không để ý tới ông ta nữa, dẫn theo Lâm Vũ Chân đi thẳng vào công ty.
"Người nào vậy, thật sự tưởng rằng mình là nhân vật lớn à!"
"Thật là phách lối. Không trách được Lâm Vũ Chân cũng lớn lối như vậy, lại không phải chỉ là một kẻ tới ở rể thôi sao?"
"Nghe nói anh ta còn là một gã vô gia cư cộng thêm mắc bệnh tâm thần đấy. Sở thích của Lâm Vũ Chân đúng là khác người nhỉ?"
Một đám nhân viên xì xào bàn tán, trong lòng lại càng căm giận hơn.
Bọn họ vốn không tin Lâm Vũ Chân là người như vậy, dù sao bình thường bọn họ cũng tiếp xúc nhiều với cô.
Nhưng bây giờ, người chồng vô dụng kia của Lâm Vũ Chân còn lớn lối như thế, dám châm chọc Lâm Cường, vậy chẳng phải Lâm Vũ Chân càng ngang ngược hơn sao?
Xem ra, trước đây đều là giả vờ thôi.
Dối trá quá mà!
Viền mắt Lâm Vũ Chân ửng đỏ. Cô không phải là người điếc, một vài lời nói dù không lớn nhưng vẫn lọt vào trong tai cô.
Cô uất ức. Việc này đâu phải do cô đâu chứ?
"Em đừng để ý tới ánh mắt của những người khác."
Giang Ninh khẽ nói: “Người không với tới em mới phải liều mạng chửi bới em, hiểu chưa?"
Lâm Vũ Chân ngây người nhìn Giang Ninh và khẽ gật đầu.
Lâm Cường đã thu xếp lại văn phòng cho cô, cô một mình một phòng còn lớn hơn trước, sang trọng và tốt hơn trước nhiều.
Điều này lại càng làm cho các nhân viên khác bất mãn.
Lâm Vũ Chân muốn từ chối nhưng Giang Ninh đã đẩy cửa bước thẳng vào, không hề khách sáo.
trong mắt hắn, vợ hắn phải ở trong văn phòng như vậy đã là uất ức cho cô rồi đấy.
"Ba, sợ rằng bây giờ tất cả mọi người trong công ty đều căm ghét Lâm Vũ Chân rồi."
Lâm Phong vui trên nỗi đau của người khác: "Còn cả tên tâm thần đó nữa!"
Lâm Cường cười lạnh. Có rất nhiều cách để đối phó với một người. Chỉ là một Lâm Vũ Chân, còn không cần ông ta phải tốn quá nhiều tâm tư.
"Sếp Hoàng đến chưa?"
"Cũng sắp đến rồi."
Lâm Cường gật đầu: "Đợi lát nữa, Lâm Vũ Chân sẽ lộ ra bộ mặt thật. Con nói xem, nếu tên tâm thần Giang Ninh đó biết vợ mình từng bị sếp Hoàng chơi nát, cậu ta có thể lên cơn thần kinh mà đánh chết sếp Hoàng không?"
Nói đến đây, trên mặt hai ba con bọn họ lại có vẻ nghiền ngẫm.
Mời đọc truyện trên truyện 88