Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1190-1193
Chương 1190:
Rất lâu sao. Phương Mật mới đứng dậy, lưng của anh ta sớm đã ướt đâm mồ hôi.
Anh ta lập tức gọi người, không phải là để báo thù Giang Ninh, mà là rón ra rón rén cẩn thận tỉ mỉ khiên từng đàn em một của mình đi.
Không dám phát ra một tiếng ồn nào.
Mà lúc này.
Lâu trên, trong một căn phòng của Giang Ninh.
Tô Vân đã thay xong áo ngủ, cùng với Lâm Vũ Chân, có chút nhăn nhó đi đến trước mặt của Giang Ninh.
“Buổi tối Tô Vân không dám ngủ một mình, muốn ngủ cùng chúng ta” Mặt của Lâm Vũ Chân cũng tự ngượng.
Rõ ràng là một câu nói rất nghiêm chỉnh, tại sao nghe thì có chút kỳ cục vậy.
“Không được” Giang Ninh từ chối không chút do dự.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Tô Vân một cái: “Bao nhiêu tuổi rồi? Cô còn muốn ngủ cùng chúng tôi, còn thanh danh của tôi thì sao?”
Tô Vân gần như muôn phun máu, mở to mắt nhìn không chút động đậy nhìn Giang Ninh.
Căn bản là không dám tin, da mặt của ai đó, lại có thể dày đến mức độ này.
Thanh danh của ai chứ?
“Vợ ơi, em quá cưng chiêu cô ta rồi, như vậy không tốt đâu: ‘Vẻ mặt Giang Ninh tràn đây uất ức, nếu như Phương Mật có mặt ở đây, đánh chết anh ta cũng không dám tin Giang Ninh lại có biểu hiện như thế.
“Cái này mà bị truyền ra ngoài, anh làm sao có thể làm người nữa?”
Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân, giọng nói càng uất ức.
Mặt của Lâm Vũ Chân càng đỏ.
Đúng vậy, truyền đi như vậy danh tiếng đích thực là không dễ nghe.
Người khác sẽ nói Giang Ninh thế nào?
Nói anh ở rể vậy mà không được ngủ cùng cô, cô còn muốn ở cùng Tô Vân…
Vậy làm sao được.
Nhưng anh là chồng cô.
“Tô Vân, hình như không được.”
Lâm Vũ Chân quay đầu, nhìn Tô Vân: “Chị đã nói không thích hợp” Lời cô còn chưa xong, Tô Vân khoát tay áo.
“Chị, em không sợ.”
Vẻ mặt Tô Vân tràn đầy bất đắc dĩ, liên tục nói: “Em cảm thấy chồng chị mới là kẻ đáng sợ nhất trên đời này, người khác so với anh ấy chỉ là con tôm nhỏ” Nói đùa gì chứ?
Tưởng cô ấy chưa từng thấy thân thủ dũng mãnh của Giang Ninh sao?
Tưởng cô ấy chưa từng thấy da mặt còn dày hơn da mặt Giang Ninh sao?
Vậy mà nói cô ấy sẽ ảnh hưởng thanh danh của anh, biểu tượng truyền kỳ của tỉnh thành, nồi này cô ta thật sự không thể cõng.
Nếu lại có người xấu đến… vậy chà đạp cứ để bọn họ chà đạp đi.
Chuyện đó dù sao cũng tốt hơn tên anh rể Giang Ninh làm mình tức đến đau bụng, ngày mai không ăn được này nhiều lắm.
Lâm Vũ Chân nhìn Tô Vân, ngáp dài, cô về phòng mình, trong lòng vẫn có hơi bận tâm.
“Ông xã, khách sạn này ban đêm an toàn chứ?”
“An toàn” Giang Ninh thản nhiên nói.
Bây giờ khách sạn này tuyệt đối là khách sạn an toàn nhất Nam Đảo, anh biết bên ngoài ít ra còn có mười mấy người đang nhìn chằm chằm mình, những người này ở đây thì sẽ không có ai còn dám bước vào nửa bước.
Giang Ninh đưa tay đánh ngáp một cái: “Bà xã, không còn sớm, chúng ta tắm rửa rồi ngủ thôi, ngày đầu tiên hưởng tuần trăng mật, có phải nên bắn pháo, chúng mừng một chút không” Lâm Vũ Chân không nói chuyện, mặt đã đỏ đến tận cổ, cô cúi đầu đi theo Giang Ninh vào phòng.
Ầm ầm…
Tiếng sấm vẫn vang dội như cũ, tia chớp xẹt qua trời cao, trong giây lát trời đã tối.
Mưa rào tầm tã tuôn rơi, tạt vào cửa sổ trên mái hiên, phá ra ba tiếng lộp bộp… không ngớt bên tai.
Mưa to rơi suốt cả đêm, Phương Mật ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh nhà mình cũng trọn một đêm.
Đôi mắt của anh ta cũng đã đỏ bừng, tơ máu che kín, ẩn chứa một tia lệ khí tản ra.
“Anh Phương, người đó nương tay không cần mạng của mấy người chúng ta cũng xem như là may mắn” Trong giọng nói bọn thuộc hạ đầy vẻ kiêng kị.
Hơn một trăm người bị một mình Giang Ninh quật ngã, ngay cả chút sức phản kháng cũng không có.
Nếu Giang Ninh thật sự muốn giết bọn họ, vậy tối nay trừ Phương Mật ra, sẽ không còn kẻ thứ hai còn sống ra khỏi khách sạn.
Quá khủng bố.
Phương Mật hít sâu một hơi.
Anh ta suy nghĩ thật lâu, chính là để suy nghĩ cho rõ rốt cuộc Giang Ninh muốn làm chuyện gì.
Mưu đồ của anh là gì?
Nghĩ cả đêm, anh ta cảm thấy Giang Ninh nói mình nghĩ quá nhiều cũng không phải là nói dối.
“Anh ta cao thủ như vậy, chỉ sợ cũng sẽ có địa vị vô thượng ở phương Bắc” Phương Mật nị ối với tôi, anh ta vốn cũng không cần xài thủ đoạn, đó là vẽ vời thêm chuyện thôi”
“Chỉ có thể giải thích chính là anh ta thật sự không muốn lên giọng, không muốn mình bại lộ, cho nên mới mượn tay tôi lấy đảo Càn Khôn” Tài liệu của đảo Càn Khôn này, anh ta đã nhìn đi nhìn lại nhiều lần, xác định trăm phần trăm đây chẳng qua là một khu ngắm cảnh bình thường, thậm chí trong khu ngắm cảnh Nam Đảo cũng vốn xếp hạng không cao.
Nhân vật lớn như Giang Ninh đây muốn nơi này làm gì?
Hơn nữa chỉ cần một thời gian ngắn.
Phương Mật nghĩ mãi mà không rõ.
Chuyện anh ta nghĩ mãi mà không ra thì không dám tuỳ tiện làm.
“Anh Phương” Vẻ mặt Phương Mật âu sầu, dáng vẻ vừa căng thẳng lại bất an, bọn đàn em không nhịn được mở miệng: “Ngài Giang kia… hình như đưa vợ đến hưởng tuần trăng mật” Phương Mật quay đầu, ánh mắt sáng lên.
“Tren đảo Càn Khôn, có đá Tam Sinh Duyên, tượng trưng cho tình yêu tốt đẹp, đến chết cũng không đổi, anh ta có thể hay không…”
“Đúng vậy” Phương Mật võ đùi.
Khẳng định là thế này.
Nhân vật lớn như vậy tốn công tốn sức như thế đưa phụ nữ tới Nam Đảo, nói là đến hưởng tuần trăng mật, nhưng lại không chịu phô trương, chỉ sự người phụ nữ đó cũng không phải là vợ cả của anh.
Giang Ninh muốn khiêm tốn, chỉ là không muốn phức tạp, lặng lẽ đưa người tình theo làm xăng làm bậy trên đảo Càn Khôn chứ gì?
Kiểu nói này thì giải thích được ngay.
Phương Mật thở ra một hơi thật dài, nhìn thuộc hạ này của mình một chút, khẽ gật đầu: “Anh nói không sai, khẳng định chính là như vậy” Đã như vậy thì thật sự như Giang Ninh nói, theo như nhu cầu của mọi người.
Con mắt Phương Mật lập tức liền phát sáng.
Nam Đảo.
Anh ta muốn thay thế Nam Bá Thiên, nắm trong tay khu vực thế giới ngầm của Nam Đảo.
“Dặn dò đi, thời cơ đêm nay… đã đến” Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn, giờ phút này mới vừa hửng sáng, anh ta có thời gian một ngày sắp xếp và bố trí.
Đêm nay chính là lúc anh ta lấy được quyền khống chế khu vực thế giới ngầm của Nam Đảo và thay thế Nam Bá Thiên.
“Mặc khác, theo dõi sát sao Giang Ninh bên kia cho tôi.”
Anh ta không dám có chút chủ quan nào với Giang Ninh.
Phương Mật biết Giang Ninh không phải nhân vật anh ta có thể đắc tội, nhưng anh ta chắn chẳng cũng phải đề phòng, đề phòng đột nhiên Giang Ninh muốn giết mình, anh ta có thể kịp thời trốn thoát…
Chuyện khu vực thế giới ngầm trên Nam Đảo, Giang Ninh vốn không có hứng nhúng tay.
Những người Sở Môn kia thì rất hiểu rõ, nếu không khiến Giang Ninh hài lòng, làm tốt mọi chuyện, vậy Giang Ninh chỉ sợ cũng sẽ có hứng thú.
Hơn nữa sẽ có hứng thú xử lý tất cả bọn họ.
Giang Ninh bây giờ chỉ muốn bên cạnh Lâm Vũ Chân, giải quyết xong công chuyện của công ty du lịch Mộng Thiên Nhai.
Việc bàn giao công ty không gặp quá nhiều khó khăn và thậm chí không cần đoàn đội Lâm thị tới.
Lâm Vũ Chân nghĩ răng những ngành công nghiệp bị mua lại này nên duy trì phương thức kinh doanh ban đầu của họ càng nhiều càng tốt, nhưng họ cần phải nhập lại văn hóa và giá trị doanh nghiệp.
Để tất cả nhân viên biết trên người mình từ từ sẽ có dấu ấn của Lâm thị ăn sâu bén rễ.
Biểu hiện mấy ngày nay của Phương Sở, Lâm Vũ Chân xem như hài lòng.
“Cứ tiếp tục giữ vững như vậy, có một ngày tôi nhìn thấy công ty du lịch Mộng Thiên Nhai ở trên bảng danh sách đề cử liên quan xếp hạng thứ nhất, tôi sẽ khen thưởng” Trong phòng họp công ty, Lâm Vũ Chân nhìn nhân viên phía dưới, lớn tiếng nói.
Cụ thể khen thưởng gì… Cô quay đầu nhìn Giang Ninh một chút, thầm nghĩ Giang Ninh thêm tiền thưởng, nhưng cho tới bây giờ cũng vô cùng rộng rãi, mình cũng không thể làm mất mặt anh.
“Như vậy đi, tôi trích ra ba trăm năm mươi tỷ đồng, làm tiền thưởng cho mọi người” Vừa dứt lời, tiếng hít thở trong phòng hợp nháy mắt ngừng lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hoàn cảnh giống như Giang Ninh nói một trăm triệu lần trước, giống nhau như đúc.
Lâm Vũ Chân nhìn thoáng qua, tất cả mọi người nhìn chằm chằm, tròng mắt cũng sắp rơi xuống, bao gồm cả Giang Ninh.
“Tổng giám đốc Lâm…”
Hầu kết Phương Sở di chuyển, há to miệng, cẩn thận từng li từng, nhẹ giọng nói: “Một năm lợi nhuận của chúng ta mới hơn mười triệu nhân dân tệ” Anh ta cảm thấy Lâm Vũ Chân nhất định là nói nhầm rồi.
Lợi nhuận vốn có một năm của bọn họ bây giờ mới mười triệu, Lâm Vũ Chân dám lấy ra ba trăm năm mươi tỷ đồng làm tiền khen thưởng cho mọi người?
Nói đùa gì vậy.
Đây là mở công ty hay làm từ thiện.
Lâm Vũ Chân đỏ mặt, trong lòng cô chỉ muốn làm giống như Giang Ninh lần trước, cô quên mất công ty này khác, nhưng lời đã nói ra.
“Không sao” Lâm Vũ Chân vung tay lên, thấy Giang Ninh khế gật đầu, cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh: “Chỉ cần các người trèo lên top một bảng đề cử thì tiền thưởng sẽ là một trăm triệu”
“Lâm Vũ Chân chân tôi nói được thì làm được.”
Cái gì gọi là vô cùng phấn khích?
Cái này được gọi là vô cùng phấn khích đó!
Cái gì gọi là vô cùng giàu có?
Cái này được gọi là vô cùng giàu có đó!
Phương Sở ngây người, công ty du lịch, tất cả nhân viên trong công ty, tất cả cũng đều sững sờ.
Bọn họ giống như là bị sét đánh trúng vậy, ngoại trừ việc trên đầu không có khói đen bốc lên, thì cả người đã sớm chết lặng, linh hồn cũng đang run rẩy.
Ba trăm năm mươi tỷ đồng!
Ba trăm năm mươi tỷ đồng đó!
Mặc dù chỉ là mấy chữ, nhưng mà lực sát thương cũng quá mức mạnh mế rồi.
Lâm Vũ Chân nói, chỉ cần bọn họ đạt được yêu cầu, thì sẽ lập tức phát cho bọn họ số tiền thưởng là ba trăm năm mươi tỷ đồng?
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm! Chúng tôi nhất định sẽ không để cho ngài phải thất vọng!”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm, cho dù tôi có phải liều mạng, cũng nhất định sẽ đạt được mục tiêu!”
“Mọi người cố gắng lên, trăm ngàn lần không thể phụ lòng tổng giám đốc Lâm được!”
Giọng nói của cả một đám người đều đang run rẩy.
Không ít người đã đỏ cả mắt lên, hưng phấn giống như là uống máu gà vậy.
Ba trăm năm mươi tỷ đồng đó!
Con mẹ nó, Lâm thị đây quả thật chính là giàu nứt đố đổ vách mà, có thể được công ty như vậy thu mua, thật sự là may mắn của bọn họ.
Còn có thể gặp được một ông chủ lớn như vậy, cũng không biết là đời trước đã phải làm bao nhiêu việc tốt, mới có thể có được sự may mắn như này.
Rất lâu sao. Phương Mật mới đứng dậy, lưng của anh ta sớm đã ướt đâm mồ hôi.
Anh ta lập tức gọi người, không phải là để báo thù Giang Ninh, mà là rón ra rón rén cẩn thận tỉ mỉ khiên từng đàn em một của mình đi.
Không dám phát ra một tiếng ồn nào.
Mà lúc này.
Lâu trên, trong một căn phòng của Giang Ninh.
Tô Vân đã thay xong áo ngủ, cùng với Lâm Vũ Chân, có chút nhăn nhó đi đến trước mặt của Giang Ninh.
“Buổi tối Tô Vân không dám ngủ một mình, muốn ngủ cùng chúng ta” Mặt của Lâm Vũ Chân cũng tự ngượng.
Rõ ràng là một câu nói rất nghiêm chỉnh, tại sao nghe thì có chút kỳ cục vậy.
“Không được” Giang Ninh từ chối không chút do dự.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Tô Vân một cái: “Bao nhiêu tuổi rồi? Cô còn muốn ngủ cùng chúng tôi, còn thanh danh của tôi thì sao?”
Tô Vân gần như muôn phun máu, mở to mắt nhìn không chút động đậy nhìn Giang Ninh.
Căn bản là không dám tin, da mặt của ai đó, lại có thể dày đến mức độ này.
Thanh danh của ai chứ?
“Vợ ơi, em quá cưng chiêu cô ta rồi, như vậy không tốt đâu: ‘Vẻ mặt Giang Ninh tràn đây uất ức, nếu như Phương Mật có mặt ở đây, đánh chết anh ta cũng không dám tin Giang Ninh lại có biểu hiện như thế.
“Cái này mà bị truyền ra ngoài, anh làm sao có thể làm người nữa?”
Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân, giọng nói càng uất ức.
Mặt của Lâm Vũ Chân càng đỏ.
Đúng vậy, truyền đi như vậy danh tiếng đích thực là không dễ nghe.
Người khác sẽ nói Giang Ninh thế nào?
Nói anh ở rể vậy mà không được ngủ cùng cô, cô còn muốn ở cùng Tô Vân…
Vậy làm sao được.
Nhưng anh là chồng cô.
“Tô Vân, hình như không được.”
Lâm Vũ Chân quay đầu, nhìn Tô Vân: “Chị đã nói không thích hợp” Lời cô còn chưa xong, Tô Vân khoát tay áo.
“Chị, em không sợ.”
Vẻ mặt Tô Vân tràn đầy bất đắc dĩ, liên tục nói: “Em cảm thấy chồng chị mới là kẻ đáng sợ nhất trên đời này, người khác so với anh ấy chỉ là con tôm nhỏ” Nói đùa gì chứ?
Tưởng cô ấy chưa từng thấy thân thủ dũng mãnh của Giang Ninh sao?
Tưởng cô ấy chưa từng thấy da mặt còn dày hơn da mặt Giang Ninh sao?
Vậy mà nói cô ấy sẽ ảnh hưởng thanh danh của anh, biểu tượng truyền kỳ của tỉnh thành, nồi này cô ta thật sự không thể cõng.
Nếu lại có người xấu đến… vậy chà đạp cứ để bọn họ chà đạp đi.
Chuyện đó dù sao cũng tốt hơn tên anh rể Giang Ninh làm mình tức đến đau bụng, ngày mai không ăn được này nhiều lắm.
Lâm Vũ Chân nhìn Tô Vân, ngáp dài, cô về phòng mình, trong lòng vẫn có hơi bận tâm.
“Ông xã, khách sạn này ban đêm an toàn chứ?”
“An toàn” Giang Ninh thản nhiên nói.
Bây giờ khách sạn này tuyệt đối là khách sạn an toàn nhất Nam Đảo, anh biết bên ngoài ít ra còn có mười mấy người đang nhìn chằm chằm mình, những người này ở đây thì sẽ không có ai còn dám bước vào nửa bước.
Giang Ninh đưa tay đánh ngáp một cái: “Bà xã, không còn sớm, chúng ta tắm rửa rồi ngủ thôi, ngày đầu tiên hưởng tuần trăng mật, có phải nên bắn pháo, chúng mừng một chút không” Lâm Vũ Chân không nói chuyện, mặt đã đỏ đến tận cổ, cô cúi đầu đi theo Giang Ninh vào phòng.
Ầm ầm…
Tiếng sấm vẫn vang dội như cũ, tia chớp xẹt qua trời cao, trong giây lát trời đã tối.
Mưa rào tầm tã tuôn rơi, tạt vào cửa sổ trên mái hiên, phá ra ba tiếng lộp bộp… không ngớt bên tai.
Mưa to rơi suốt cả đêm, Phương Mật ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh nhà mình cũng trọn một đêm.
Đôi mắt của anh ta cũng đã đỏ bừng, tơ máu che kín, ẩn chứa một tia lệ khí tản ra.
“Anh Phương, người đó nương tay không cần mạng của mấy người chúng ta cũng xem như là may mắn” Trong giọng nói bọn thuộc hạ đầy vẻ kiêng kị.
Hơn một trăm người bị một mình Giang Ninh quật ngã, ngay cả chút sức phản kháng cũng không có.
Nếu Giang Ninh thật sự muốn giết bọn họ, vậy tối nay trừ Phương Mật ra, sẽ không còn kẻ thứ hai còn sống ra khỏi khách sạn.
Quá khủng bố.
Phương Mật hít sâu một hơi.
Anh ta suy nghĩ thật lâu, chính là để suy nghĩ cho rõ rốt cuộc Giang Ninh muốn làm chuyện gì.
Mưu đồ của anh là gì?
Nghĩ cả đêm, anh ta cảm thấy Giang Ninh nói mình nghĩ quá nhiều cũng không phải là nói dối.
“Anh ta cao thủ như vậy, chỉ sợ cũng sẽ có địa vị vô thượng ở phương Bắc” Phương Mật nị ối với tôi, anh ta vốn cũng không cần xài thủ đoạn, đó là vẽ vời thêm chuyện thôi”
“Chỉ có thể giải thích chính là anh ta thật sự không muốn lên giọng, không muốn mình bại lộ, cho nên mới mượn tay tôi lấy đảo Càn Khôn” Tài liệu của đảo Càn Khôn này, anh ta đã nhìn đi nhìn lại nhiều lần, xác định trăm phần trăm đây chẳng qua là một khu ngắm cảnh bình thường, thậm chí trong khu ngắm cảnh Nam Đảo cũng vốn xếp hạng không cao.
Nhân vật lớn như Giang Ninh đây muốn nơi này làm gì?
Hơn nữa chỉ cần một thời gian ngắn.
Phương Mật nghĩ mãi mà không rõ.
Chuyện anh ta nghĩ mãi mà không ra thì không dám tuỳ tiện làm.
“Anh Phương” Vẻ mặt Phương Mật âu sầu, dáng vẻ vừa căng thẳng lại bất an, bọn đàn em không nhịn được mở miệng: “Ngài Giang kia… hình như đưa vợ đến hưởng tuần trăng mật” Phương Mật quay đầu, ánh mắt sáng lên.
“Tren đảo Càn Khôn, có đá Tam Sinh Duyên, tượng trưng cho tình yêu tốt đẹp, đến chết cũng không đổi, anh ta có thể hay không…”
“Đúng vậy” Phương Mật võ đùi.
Khẳng định là thế này.
Nhân vật lớn như vậy tốn công tốn sức như thế đưa phụ nữ tới Nam Đảo, nói là đến hưởng tuần trăng mật, nhưng lại không chịu phô trương, chỉ sự người phụ nữ đó cũng không phải là vợ cả của anh.
Giang Ninh muốn khiêm tốn, chỉ là không muốn phức tạp, lặng lẽ đưa người tình theo làm xăng làm bậy trên đảo Càn Khôn chứ gì?
Kiểu nói này thì giải thích được ngay.
Phương Mật thở ra một hơi thật dài, nhìn thuộc hạ này của mình một chút, khẽ gật đầu: “Anh nói không sai, khẳng định chính là như vậy” Đã như vậy thì thật sự như Giang Ninh nói, theo như nhu cầu của mọi người.
Con mắt Phương Mật lập tức liền phát sáng.
Nam Đảo.
Anh ta muốn thay thế Nam Bá Thiên, nắm trong tay khu vực thế giới ngầm của Nam Đảo.
“Dặn dò đi, thời cơ đêm nay… đã đến” Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn, giờ phút này mới vừa hửng sáng, anh ta có thời gian một ngày sắp xếp và bố trí.
Đêm nay chính là lúc anh ta lấy được quyền khống chế khu vực thế giới ngầm của Nam Đảo và thay thế Nam Bá Thiên.
“Mặc khác, theo dõi sát sao Giang Ninh bên kia cho tôi.”
Anh ta không dám có chút chủ quan nào với Giang Ninh.
Phương Mật biết Giang Ninh không phải nhân vật anh ta có thể đắc tội, nhưng anh ta chắn chẳng cũng phải đề phòng, đề phòng đột nhiên Giang Ninh muốn giết mình, anh ta có thể kịp thời trốn thoát…
Chuyện khu vực thế giới ngầm trên Nam Đảo, Giang Ninh vốn không có hứng nhúng tay.
Những người Sở Môn kia thì rất hiểu rõ, nếu không khiến Giang Ninh hài lòng, làm tốt mọi chuyện, vậy Giang Ninh chỉ sợ cũng sẽ có hứng thú.
Hơn nữa sẽ có hứng thú xử lý tất cả bọn họ.
Giang Ninh bây giờ chỉ muốn bên cạnh Lâm Vũ Chân, giải quyết xong công chuyện của công ty du lịch Mộng Thiên Nhai.
Việc bàn giao công ty không gặp quá nhiều khó khăn và thậm chí không cần đoàn đội Lâm thị tới.
Lâm Vũ Chân nghĩ răng những ngành công nghiệp bị mua lại này nên duy trì phương thức kinh doanh ban đầu của họ càng nhiều càng tốt, nhưng họ cần phải nhập lại văn hóa và giá trị doanh nghiệp.
Để tất cả nhân viên biết trên người mình từ từ sẽ có dấu ấn của Lâm thị ăn sâu bén rễ.
Biểu hiện mấy ngày nay của Phương Sở, Lâm Vũ Chân xem như hài lòng.
“Cứ tiếp tục giữ vững như vậy, có một ngày tôi nhìn thấy công ty du lịch Mộng Thiên Nhai ở trên bảng danh sách đề cử liên quan xếp hạng thứ nhất, tôi sẽ khen thưởng” Trong phòng họp công ty, Lâm Vũ Chân nhìn nhân viên phía dưới, lớn tiếng nói.
Cụ thể khen thưởng gì… Cô quay đầu nhìn Giang Ninh một chút, thầm nghĩ Giang Ninh thêm tiền thưởng, nhưng cho tới bây giờ cũng vô cùng rộng rãi, mình cũng không thể làm mất mặt anh.
“Như vậy đi, tôi trích ra ba trăm năm mươi tỷ đồng, làm tiền thưởng cho mọi người” Vừa dứt lời, tiếng hít thở trong phòng hợp nháy mắt ngừng lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hoàn cảnh giống như Giang Ninh nói một trăm triệu lần trước, giống nhau như đúc.
Lâm Vũ Chân nhìn thoáng qua, tất cả mọi người nhìn chằm chằm, tròng mắt cũng sắp rơi xuống, bao gồm cả Giang Ninh.
“Tổng giám đốc Lâm…”
Hầu kết Phương Sở di chuyển, há to miệng, cẩn thận từng li từng, nhẹ giọng nói: “Một năm lợi nhuận của chúng ta mới hơn mười triệu nhân dân tệ” Anh ta cảm thấy Lâm Vũ Chân nhất định là nói nhầm rồi.
Lợi nhuận vốn có một năm của bọn họ bây giờ mới mười triệu, Lâm Vũ Chân dám lấy ra ba trăm năm mươi tỷ đồng làm tiền khen thưởng cho mọi người?
Nói đùa gì vậy.
Đây là mở công ty hay làm từ thiện.
Lâm Vũ Chân đỏ mặt, trong lòng cô chỉ muốn làm giống như Giang Ninh lần trước, cô quên mất công ty này khác, nhưng lời đã nói ra.
“Không sao” Lâm Vũ Chân vung tay lên, thấy Giang Ninh khế gật đầu, cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh: “Chỉ cần các người trèo lên top một bảng đề cử thì tiền thưởng sẽ là một trăm triệu”
“Lâm Vũ Chân chân tôi nói được thì làm được.”
Cái gì gọi là vô cùng phấn khích?
Cái này được gọi là vô cùng phấn khích đó!
Cái gì gọi là vô cùng giàu có?
Cái này được gọi là vô cùng giàu có đó!
Phương Sở ngây người, công ty du lịch, tất cả nhân viên trong công ty, tất cả cũng đều sững sờ.
Bọn họ giống như là bị sét đánh trúng vậy, ngoại trừ việc trên đầu không có khói đen bốc lên, thì cả người đã sớm chết lặng, linh hồn cũng đang run rẩy.
Ba trăm năm mươi tỷ đồng!
Ba trăm năm mươi tỷ đồng đó!
Mặc dù chỉ là mấy chữ, nhưng mà lực sát thương cũng quá mức mạnh mế rồi.
Lâm Vũ Chân nói, chỉ cần bọn họ đạt được yêu cầu, thì sẽ lập tức phát cho bọn họ số tiền thưởng là ba trăm năm mươi tỷ đồng?
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm! Chúng tôi nhất định sẽ không để cho ngài phải thất vọng!”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm, cho dù tôi có phải liều mạng, cũng nhất định sẽ đạt được mục tiêu!”
“Mọi người cố gắng lên, trăm ngàn lần không thể phụ lòng tổng giám đốc Lâm được!”
Giọng nói của cả một đám người đều đang run rẩy.
Không ít người đã đỏ cả mắt lên, hưng phấn giống như là uống máu gà vậy.
Ba trăm năm mươi tỷ đồng đó!
Con mẹ nó, Lâm thị đây quả thật chính là giàu nứt đố đổ vách mà, có thể được công ty như vậy thu mua, thật sự là may mắn của bọn họ.
Còn có thể gặp được một ông chủ lớn như vậy, cũng không biết là đời trước đã phải làm bao nhiêu việc tốt, mới có thể có được sự may mắn như này.