Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1176-1180
“Được rồi được rồi” Giang Ninh khoát khoát tay, hơi buồn cười nói: “Nói vào việc chính luôn đi” ‘Yết hầu Phương Sở giật giật, ngượng ngùng cười.
“Anh Giang, từ nay về sau chúng tôi là người của Lâm thị, anh phải bảo vệ chúng tôi đấy” Trên mặt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Sở Môn đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà gật đầu.
“Người của Nam Đảo chỉ cần nghe tới tên Nam Bá Thiên là lại hoảng sợ, chúng tôi… chúng tôi chỉ là những người dân nhỏ bé mà thôi!”
“Sợ cái rắm!”
Anh Cấu không nhịn được mà chửi một câu: “Tôi cho anh biết, là người dân nhỏ bé thì càng không cần sợi” Bọn họ cùng đi tới từ Đông Hải, từ đầu đến cuối Giang Ninh đã nói cho bọn họ biết, dân chúng mới là người mạnh nhất, xã hội phát triển tiến bộ, không phải tất cả đều phụ thuộc vào dân chúng cả sao?
Bọn họ sợ cái gì chứ?
Cái gì bọn họ cũng không cần phải sợ!
Chắc chắn Giang Ninh sẽ bảo vệ bọn họ.
Anh ta nhìn Phương Sở và Sở Môn một cái, khẽ nói: “Đừng nói là Nam Bá Thiên gì gì đó, có là Bắc Bá Thiên, Gà Bá Thiên, Vịt Bá Thiên thì dù kẻ nào dám làm xăng làm bậy thì ông đây sẽ cắt đứt cổ người đó mà không cần đại ca của tôi phải ra tay!”
Phương Sở liên tục gật đầu.
Lời anh Cẩu nói thì anh ta nào dám phản bác chứ.
Chỉ cần Giang Ninh bảo vệ bọn họ thì bọn họ sẽ không cần sợ, mặc dù trong lòng không chắc chắn nhưng ít nhất là có người dám đứng ra, nếu không thì ngoại trừ cúi đầu trước Nam Bá Thiên ra thì bọn họ còn có thể làm gì chứ?
“Được rồi, chuyện của Nam Bá Thiên mấy người không cần quan tâm” Giang Ninh nói: “Các người chỉ cần tiếp tục duy trì, làm tốt chuyện mà mình cần làm là được rồi”
“Vâng!”
Phương Sở và Sở Môn cùng đồng thanh.
Giang Ninh dặn dò vài câu rồi bèn bảo hai người bọn họ đi làm việc.
Anh không thể nào cứ ở mãi chỗ Nam Đảo này được, tương lai nơi này sẽ phải phát triển như thế nào, phải quản lý ra sao là chuyện của bọn họ, anh chỉ chịu trách nhiệm giải quyết một vài vấn đề thực tế mà thôi.
Giang Ninh đứng lên, nắm tay Lâm Vũ Chân.
“Đi thôi, đã đi hưởng tuần trăng mật thì phải đúng nghĩa đi trăng mật chứ, chúng ta đi chơi thôi.”
Phong cảnh của Nam Đảo này đúng là không tệ, nếu không thì cũng sế không thu hút nhiều khách du lịch như vậy.
Dù cho nơi này thiếu thốn nhiều như vậy, nhưng cuối cùng cũng sẽ khiến người ta không thể kiềm chế nổi mà tới đây.
Đã tới đây rồi mà không đi du ngoạn một chuyến thì đúng là lãng phí thời gian.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi phía trước, anh Cẩu và Tô Vân giữ khoảng cách đi phía sau.
Bọn họ không muốn làm kỳ đà cản mũi, đồng thời cũng muốn bảo vệ mình, sợ hai người Giang Ninh mà thân thân mật mật thì sẽ không chịu nổi.
“Anh Cẩu, mời anh ăn kẹo!”
Tô Vân lấy ra hai cây kẹo từ trong túi, bóc vỏ kẹo ra rồi đưa cho anh Cẩu: “Năm xu nhân dân tệ một cái, đắt quá!”
Anh Gẩu liếc mắt, không nói gì mà chỉ nhận lấy cái kẹo rồi nhét vào trong miệng.
Chỉ có năm xu nhân dân tệ mà còn cố nhấn mạnh, chuyện tiêu tiền trong truyền thuyết của Tỉnh Thành đúng là tính toán rất kỹ lưỡng.
Ở phía trước, Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân bước vào một quán cà phê rất nổi tiếng trên mạng.
Giang Ninh không có hứng thú gì, nhưng Lâm Vũ Chân ngược lại lại rất thích cách bày trí của quán này.
“Hai cốc latte” Lâm Vũ Chân nói với nhân viên phục vụ.
Hai người ngồi đó, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, mỗi du khách đều chụp ảnh, hoặc là viết giấy nhắn, hoặc là trò chuyện, hiển nhiên là không thể chống cự lại loại quán cà phê nổi tiếng trên mạng như thế này.
“Chúng ta cũng chụp mấy tấm đi” Lâm Vũ Chân lấy điện thoại di động ra rồi lôi kéo Giang Ninh đang tràn đầy bất đắc dĩ, mặc kệ anh có muốn hay không.
Cô điều chỉnh góc độ, tựa vào vai Giang Ninh, đang định chụp ảnh thì đột nhiên có một người ngồi xuống đối diện họ.
Lâm Vũ Chân khẽ giật mình, cô đặt điện thoại di động xuống, còn chưa kịp hỏi thì người đàn ông khôi ngô tuấn tú đối diện chợt mỉm cười hơi gian tà và hỏi: “Mỹ nữ, tôi giúp cô chụp nhé?”
Người đàn ông không thèm để ý tới sự tồn tại của Giang Ninh, nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chân, ánh mắt rõ ràng mang theo lòng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt: “Tôi rất thích chụp ảnh, cho dù là ở đây hay là trên giường”
“Anh có bị điên không thết” Lâm Vũ Chân lập tức nổi đoá, cô quát lớn: “Anh nổi điên cái gì thế, mời anh lập tức rời đi cho!”
“Ha ha, đúng là tôi bị điên thật” Người đàn ông đó đứng lên, lấy một tấm thẻ chứng nhận y học nhăn nheo từ trong túi ra, cười như điên như dại: “Bệnh †âm thần, có đôi khi tôi không thể tự khống chế nổi mình” Lâm Vũ Chân biến sắc.
Cô không biết người trước mắt này có ý gì, xem ra anh ta chẳng có thiện ý gì.
Giang Ninh nhẹ nhàng võ vỗ tay cô, sắc mặt không hề thay đổi, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh tên là gì?”
“Khôi Hùng”
“Anh muốn làm gì?”
Khôi Hùng nhếch môi, lại ngồi xuống, dùng tay chống cằm, trong con ngươi tràn đầy vẻ hung ác!
“Tôi chỉ muốn đánh chết hai người, hoặc là bị hai người đánh chết!”
Anh ta nhìn chằm chằm Giang Ninh, vẻ khiêu khích cùng hung tợn trong mắt không hề che giấu, sát ý điên cuồng kia gần như lập tức làm lạnh không khí xung quanh.
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng, và những khách du lịch xung quanh rõ ràng là cảm thấy có điều gì đó không ổn, lần lượt rời đi và chạy ra khỏi cửa hàng.
Và một số nhân viên phục vụ cửa hàng còn tái mặt hơn, bọn họ nào không thể nhận ra người đàn ông trước mặt họ là Khôi Hùng nổi tiếng ở Nam Đảo!
Người bị bênh thần kinh, đánh người giết người không chuyện gì không làm, Khôi Hùng đó!
Thôi xong!
Cửa hàng của họ sắp xảy ra tai nạn chết người!
Tổn thất là nhỏ, một khi Giang Ninh và những người khác bị giết, cửa hàng của họ chắc chắn sẽ bị bỏ đi, còn ai dám đến cửa hàng nơi xảy ra án mạng để mua đồ chứ?
Nhưng vào lúc này, họ không thể làm gì được, bởi vì họ biết rằng Khôi Hùng này là một con người bạo lực, đáng sợ.
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, không khí như đông cứng lại!
Một số người phục vụ nín thở, hồi hộp và lo lắng, muốn cố gắng ngăn họ lại, nhưng họ không có đủ can đảm.
Giang Ninh liếc mắt nhìn con gấu bỗng nhiên cười không trả lời.
Khôi Hùng vẫn nở nụ cười quái dị, nụ cười khiến người ta vừa nhìn thấy đã thấy sợ hãi ở trong lòng.
Giang Ninh bưng ly cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm, trực tiếp nhíu mày.
“Cà phê, quả nhiên không trà ngon” Nói xong, anh ngẩng đầu lên, chiếc cốc trong tay đột nhiên nâng lên: “Không bằng, tôi tặng lại cho anh uống?”
HuhI Cú đánh này đột ngột đến nỗi ngay cả Khôi Hùng cũng không ngờ rằng Giang Ninh lại dám làm điều này với chính mình.
“A!”
Cà phê nóng tạt vào mặt khiến anh ta hét lên.
“Xem ra anh cũng không thích uống * Vẻ mặt Giang Ninh thất vọng lắc đầu, mặc kệ tiếng la hét của Khôi Hùng, quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân thở dài.
“Bà xã, cà phê ở quán này nhìn không ngon, em đừng uống. Về pha trà, uống trà giữ gìn sức khỏe” Lâm Vũ Chân thật sự ngoan ngoãn gật đầu, cùng Giang Ninh đứng dậy rời đi.
“Các người tìm cái chết!”
Khôi Hùng giận dữ!
Anh ta không ngờ rằng Giang Ninh lại dám làm anh ta thành ra như thế này.
Anh ta hét lên, giơ nắm đấm đấm thẳng vào sau đầu Giang NinhI Cú đấm này mạnh đến mức có thể làm vỡ đầu Giang Ninh!
Một số nhân viên hét lên kinh hãi, họ sợ hãi nhìn họ nhắm mắt lại và cả người run lên.
Dường như bọn họ đã nhìn thấy Giang Ninh bị ngã xuống đất, máu chảy ròng ròng, ngay sau đó liên mất đi hơi thở.
Nhưng bùm!
Giang Ninh còn không có quay đầu lại, lập tức đạp ngược.
chân về phía sau, trực tiếp đạp lên bụng Khôi Hùng, đá Khôi Hùng bay ra ngoài, đập vào mấy cái bàn, cơ thể mới có thể ổn định.
“phun–” Khôi Hùng mở miệng, chưa kịp nói lời nào, nó đã phun ra một ngụm máu.
Anh ta cố gắng gượng dậy nhưng lại hét lên vì đau đớn và cảm thấy khó thở trong bụng, choáng váng và anh ta cảm thấy gần như các cơ quan nội tạng của mình đang vỡ ra!
“Mày…tao muốn mày chết!”
Mà Giang Ninh, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại, vẫn nắm tay Lâm Vũ Chân, đi về phía bên ngoài cửa hàng.
Khôi Hùng điên cuồng giấy dụa đứng lên, cầm lên một cái ghế đuổi theo ra ngoài, hung hăng muốn đập vào đầu Giang Ninh!
“Bốp!”
Vẫn là một cú đánh!
Giang Ninh vẫn không quay đầu nhìn lại, cú đá này chính xác đá Khôi Hùng một phát, Khôi Hùng đập vào tường kêu to một tiếng, nhẹ nhàng ngã xuống không phát ra tiếng kêu.
“Đã có giấy chứng nhận bệnh thần kinh, vậy thì trở thành bệnh nhân bị bệnh thần kinh thực sự đi” Giang Ninh không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Vào bệnh viện tâm thần nằm cả đời.”
Những người xung quanh đã bị sốc!
Giang Ninh làm sao có thể mạnh như vậy?
Hai cú vừa rồi như muốn đạp vào lòng mọi người, khiến bọn họ cảm thấy lồng ngực có chút run lên.
Giang Ninh không quay đầu lại, nắm tay Lâm Vũ Chân rời đi.
Còn Khôi Hùng, ngã xuống dưới bức tường, mắt mở to, nhưng vẫn còn tỉnh táo, thậm chí anh ta có thể cảm nhận được bàn tay và bàn chân của mình, nhưng nó không thể cử động được.
Anh ta không biết đã gãy bao nhiêu xương, kiếp này anh ta sẽ không thể nào phục hồi được nữa.
Ý có giấy chứng minh bệnh tâm thần, không cần phải chịu trách nhiệm, là có thể làm xăng bậy?
Giang Ninh không quen với những người như vậy.
“Ùng ục…ùng ục…”
Thân hình cồng kềnh của Khôi Hùng rơi xuống đó, máu trào ra từ khóe miệng, và đôi mắt mở to đầy sợ hãi vẻ mặt Giang Ninh không chút thay đổi, cũng không đặt Khôi Hùng vào mắt chút nào.
Anh không những không tức giận mà ngược lại còn có chút buồn cười.
Cho rằng để một người bị bệnh tâm thần đến và ra tay gây phiền phức là được rồi?
“Em cảm thấy dường như anh bị khinh thường.”
Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng thực sự nghĩ như vậy.
Cô đã từng gặp những đối thủ trước đây của Giang Ninh, cho dù đó là Phó Gia, những người ở phía đông nam, hay những người ở phía bắc, cũng đều là người có tiếng tăm.
Người ở Nam đảo có chút quá đáng, để cho người bị bệnh thần kinh đối phó với Giang Ninh.
Họ không biết rằng Giang Ninh cũng là một vị thần…
Giang Ninh đảo mắt, không quan tâm chút nào, trong nháy mắt liền quên mất, nắm tay Lâm Vũ Chân đi dạo phố đi bộ.
Rất nhanh.
Trước cửa quán cà phê, nhiều người ra vào nhìn thấy Khôi Hùng nằm bất động trên mặt đất như vũng bùn, trông sắc mặt ai cũng rất khó coi.
“Anh Phương, Khôi Hùng đã bỏ đi” Một trong số họ sắc mặt vô cùng xấu xí.
Họ nghĩ rằng để cho Khôi Hùng mất trí hành động là đủ để giải quyết những vấn đề này.
Ngay cả khi Khôi Hùng phải chịu trách nhiệm, thì có thể làm gì với anh ta nếu anh ta bị điên?
Thật không ngờ, Khôi Hùng lại bị đánh đến thế kia!
Phương Mật đứng đó không nói tiếng nào, đi thẳng vào cửa hàng khiến cô nhân viên rùng mình sợ hãi.
“Quản lí, mở ra, tôi muốn xem” Khôi Hùng không chỉ bị phế đi, quả thật là một vũng bùn!
Không ngờ tên đó lại có sức mạnh như vậy, đây không phải là người thường, Phương Mật cũng không ngốc, không tìm hiểu rõ đối phương mà lại vội vàng phạm ra tay, anh ta đã đã phạm sai lâm một lần rồi.
Tuyệt đối, không thể có lần thứ hai!
Anh ta muốn tạo dựng uy tín bây giờ, chứ không phải để phá hủy danh tiếng của mình!
Nhân viên bán hàng không dám từ chối, mở màn hình máy tính lên, trên màn hình Giang Ninh cũng không thèm nhìn, chỉ dùng hai chân đá vào Khôi Hùng.
Mặt Phương Mật đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Qủa nhiên là giàu kinh nghiệm, chẳng trách dám gây chuyện ở Nam đảo” Phương Mật nheo mắt.
“Cảm ơn” Anh ta quay đầu lại, liếc nhìn nhân viên bán hàng, rồi đột nhiên nói lời cảm ơn, điều này khiến nhân viên bán hàng có chút thụ sủng nhược kinh.
Anh chàng này … lịch sự đến thế sao?
Phương Mật nói xong liền đi ra ngoài không thèm nhìn tới Khôi Hùng, vẻ mặt lãnh đạm, hừ nói: “Mang về!”
Chuyện này có chút rắc rối.
Phương Mật không ngờ rằng đối thủ lại có khả năng như Vậy.
Anh ta ở trong thế giới ngầm nhiều năm, cũng biết rất rõ khó khăn nhất không phải quan chức cấp cao, đi chân đất không sợ mang giày, ngược lại rất kiêng kị với những người có năng lực cao như vậy!
Bởi vì những người trong thế giới ngầm vẫn tuân thủ nguyên tắc trong việc làm và phải tuân theo các quy trình, nhưng sao có thể quan tâm đến nhiều người trong thế giới ngầm như vậy?
Bản thân nó là một thế giới rất khốc liệt, so xem nắm tay của ai đó cứng hơn, so xem xương của ai đó cứng hơn!
Anh ta biết rất rõ kỹ năng của Khôi Hùng, năm sáu người bình thường không thể tới gần, nhưng từ việc quan sát hiện trường, Khôi Hùng thậm chí không có cơ hội đánh trả!
Hai bàn chân!
Anh ta trực tiếp bị đá thẳng vào một đống rác.
“Anh Phương Mật, kết quả khám nghiệm đây rồi. Hầu như tất cả xương trên Khôi Hùng đều bị gấy”” Sắc mặt thuộc hạ nhìn có chút khói coi, tràn đầy kiêng ky, hiển nhiên là chưa từng thấy loại thương thế này, nhưng cũng chưa từng thấy, bị đá vào bụng, xương đùi bị nát bấy!
Phương Mật cau mày, và trái tim anh ta chợt chùng xuống.
“Sao có thể như thế được?”
Anh ta tự hỏi trong vô thức.
Điều này là không thể.
Anh ta nhìn màn hình trong cửa hàng, chỉ muốn xem, người bên kia là loại kỹ năng gì?
Với hai bàn chân đó, anh có thể đá bay Khôi Hùng, và anh †a đã nghĩ rằng nó rất mạnh.
Bây giờ, kết quả giám định là xương của Khôi Hùng đều là gãy xương?
Anh ta không thể hiểu được!
“Kết quả của cuộc kiểm tra không có vấn đề gì. Đó thực sự là tất cả các vết nứt gấy xương và không thể chữa khỏi.
Giọng anh ta nghiêm túc: “Đời này Khôi Hùng chỉ có thể nằm trên giường” Phương Mật không nói ột lúc lâu.
Một lúc sau, anh ta nói: “Gửi đến bệnh viện tâm thần, ở đó sẽ thu người lại”.
“Vâng ạ” Thuộc hạ nói ngay.
Khôi Hùng đã trở thành kẻ vô dụng, đâu còn có thể sử dụng, cần người chăm sóc, bọn họ không có thời gian này.
Phương Mật ngồi đó, vẻ mặt nghiêm nghị.
Đã gặp một cao thủ.
Anh ta không ngờ người tên Giang Ninh này lại mạnh như Vậy.
“Cho dù anh lợi hại như thế nào, cũng chỉ có một người, Nam Đảo này … trăm an hem của tôi, không đối phó được với anh sao?”
Mắt Phương Mật dần dần lạnh đi. Mong cả nhà thông cảm vì số chương viết cách khó chịu. Vì nạn các trang khác lấy tự động, nên để chống lại truyen 1 chấm one phải đảo thứ tự và viết số cách khó chịu mong cả nhà thông cảm. Cả nhà cứ bấm next thứ tự chương sẽ không ảnh hưởng gì cả nhé! Chúc cả nhà vui!
“Anh Giang, từ nay về sau chúng tôi là người của Lâm thị, anh phải bảo vệ chúng tôi đấy” Trên mặt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Sở Môn đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà gật đầu.
“Người của Nam Đảo chỉ cần nghe tới tên Nam Bá Thiên là lại hoảng sợ, chúng tôi… chúng tôi chỉ là những người dân nhỏ bé mà thôi!”
“Sợ cái rắm!”
Anh Cấu không nhịn được mà chửi một câu: “Tôi cho anh biết, là người dân nhỏ bé thì càng không cần sợi” Bọn họ cùng đi tới từ Đông Hải, từ đầu đến cuối Giang Ninh đã nói cho bọn họ biết, dân chúng mới là người mạnh nhất, xã hội phát triển tiến bộ, không phải tất cả đều phụ thuộc vào dân chúng cả sao?
Bọn họ sợ cái gì chứ?
Cái gì bọn họ cũng không cần phải sợ!
Chắc chắn Giang Ninh sẽ bảo vệ bọn họ.
Anh ta nhìn Phương Sở và Sở Môn một cái, khẽ nói: “Đừng nói là Nam Bá Thiên gì gì đó, có là Bắc Bá Thiên, Gà Bá Thiên, Vịt Bá Thiên thì dù kẻ nào dám làm xăng làm bậy thì ông đây sẽ cắt đứt cổ người đó mà không cần đại ca của tôi phải ra tay!”
Phương Sở liên tục gật đầu.
Lời anh Cẩu nói thì anh ta nào dám phản bác chứ.
Chỉ cần Giang Ninh bảo vệ bọn họ thì bọn họ sẽ không cần sợ, mặc dù trong lòng không chắc chắn nhưng ít nhất là có người dám đứng ra, nếu không thì ngoại trừ cúi đầu trước Nam Bá Thiên ra thì bọn họ còn có thể làm gì chứ?
“Được rồi, chuyện của Nam Bá Thiên mấy người không cần quan tâm” Giang Ninh nói: “Các người chỉ cần tiếp tục duy trì, làm tốt chuyện mà mình cần làm là được rồi”
“Vâng!”
Phương Sở và Sở Môn cùng đồng thanh.
Giang Ninh dặn dò vài câu rồi bèn bảo hai người bọn họ đi làm việc.
Anh không thể nào cứ ở mãi chỗ Nam Đảo này được, tương lai nơi này sẽ phải phát triển như thế nào, phải quản lý ra sao là chuyện của bọn họ, anh chỉ chịu trách nhiệm giải quyết một vài vấn đề thực tế mà thôi.
Giang Ninh đứng lên, nắm tay Lâm Vũ Chân.
“Đi thôi, đã đi hưởng tuần trăng mật thì phải đúng nghĩa đi trăng mật chứ, chúng ta đi chơi thôi.”
Phong cảnh của Nam Đảo này đúng là không tệ, nếu không thì cũng sế không thu hút nhiều khách du lịch như vậy.
Dù cho nơi này thiếu thốn nhiều như vậy, nhưng cuối cùng cũng sẽ khiến người ta không thể kiềm chế nổi mà tới đây.
Đã tới đây rồi mà không đi du ngoạn một chuyến thì đúng là lãng phí thời gian.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi phía trước, anh Cẩu và Tô Vân giữ khoảng cách đi phía sau.
Bọn họ không muốn làm kỳ đà cản mũi, đồng thời cũng muốn bảo vệ mình, sợ hai người Giang Ninh mà thân thân mật mật thì sẽ không chịu nổi.
“Anh Cẩu, mời anh ăn kẹo!”
Tô Vân lấy ra hai cây kẹo từ trong túi, bóc vỏ kẹo ra rồi đưa cho anh Cẩu: “Năm xu nhân dân tệ một cái, đắt quá!”
Anh Gẩu liếc mắt, không nói gì mà chỉ nhận lấy cái kẹo rồi nhét vào trong miệng.
Chỉ có năm xu nhân dân tệ mà còn cố nhấn mạnh, chuyện tiêu tiền trong truyền thuyết của Tỉnh Thành đúng là tính toán rất kỹ lưỡng.
Ở phía trước, Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân bước vào một quán cà phê rất nổi tiếng trên mạng.
Giang Ninh không có hứng thú gì, nhưng Lâm Vũ Chân ngược lại lại rất thích cách bày trí của quán này.
“Hai cốc latte” Lâm Vũ Chân nói với nhân viên phục vụ.
Hai người ngồi đó, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, mỗi du khách đều chụp ảnh, hoặc là viết giấy nhắn, hoặc là trò chuyện, hiển nhiên là không thể chống cự lại loại quán cà phê nổi tiếng trên mạng như thế này.
“Chúng ta cũng chụp mấy tấm đi” Lâm Vũ Chân lấy điện thoại di động ra rồi lôi kéo Giang Ninh đang tràn đầy bất đắc dĩ, mặc kệ anh có muốn hay không.
Cô điều chỉnh góc độ, tựa vào vai Giang Ninh, đang định chụp ảnh thì đột nhiên có một người ngồi xuống đối diện họ.
Lâm Vũ Chân khẽ giật mình, cô đặt điện thoại di động xuống, còn chưa kịp hỏi thì người đàn ông khôi ngô tuấn tú đối diện chợt mỉm cười hơi gian tà và hỏi: “Mỹ nữ, tôi giúp cô chụp nhé?”
Người đàn ông không thèm để ý tới sự tồn tại của Giang Ninh, nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chân, ánh mắt rõ ràng mang theo lòng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt: “Tôi rất thích chụp ảnh, cho dù là ở đây hay là trên giường”
“Anh có bị điên không thết” Lâm Vũ Chân lập tức nổi đoá, cô quát lớn: “Anh nổi điên cái gì thế, mời anh lập tức rời đi cho!”
“Ha ha, đúng là tôi bị điên thật” Người đàn ông đó đứng lên, lấy một tấm thẻ chứng nhận y học nhăn nheo từ trong túi ra, cười như điên như dại: “Bệnh †âm thần, có đôi khi tôi không thể tự khống chế nổi mình” Lâm Vũ Chân biến sắc.
Cô không biết người trước mắt này có ý gì, xem ra anh ta chẳng có thiện ý gì.
Giang Ninh nhẹ nhàng võ vỗ tay cô, sắc mặt không hề thay đổi, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh tên là gì?”
“Khôi Hùng”
“Anh muốn làm gì?”
Khôi Hùng nhếch môi, lại ngồi xuống, dùng tay chống cằm, trong con ngươi tràn đầy vẻ hung ác!
“Tôi chỉ muốn đánh chết hai người, hoặc là bị hai người đánh chết!”
Anh ta nhìn chằm chằm Giang Ninh, vẻ khiêu khích cùng hung tợn trong mắt không hề che giấu, sát ý điên cuồng kia gần như lập tức làm lạnh không khí xung quanh.
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng, và những khách du lịch xung quanh rõ ràng là cảm thấy có điều gì đó không ổn, lần lượt rời đi và chạy ra khỏi cửa hàng.
Và một số nhân viên phục vụ cửa hàng còn tái mặt hơn, bọn họ nào không thể nhận ra người đàn ông trước mặt họ là Khôi Hùng nổi tiếng ở Nam Đảo!
Người bị bênh thần kinh, đánh người giết người không chuyện gì không làm, Khôi Hùng đó!
Thôi xong!
Cửa hàng của họ sắp xảy ra tai nạn chết người!
Tổn thất là nhỏ, một khi Giang Ninh và những người khác bị giết, cửa hàng của họ chắc chắn sẽ bị bỏ đi, còn ai dám đến cửa hàng nơi xảy ra án mạng để mua đồ chứ?
Nhưng vào lúc này, họ không thể làm gì được, bởi vì họ biết rằng Khôi Hùng này là một con người bạo lực, đáng sợ.
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, không khí như đông cứng lại!
Một số người phục vụ nín thở, hồi hộp và lo lắng, muốn cố gắng ngăn họ lại, nhưng họ không có đủ can đảm.
Giang Ninh liếc mắt nhìn con gấu bỗng nhiên cười không trả lời.
Khôi Hùng vẫn nở nụ cười quái dị, nụ cười khiến người ta vừa nhìn thấy đã thấy sợ hãi ở trong lòng.
Giang Ninh bưng ly cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm, trực tiếp nhíu mày.
“Cà phê, quả nhiên không trà ngon” Nói xong, anh ngẩng đầu lên, chiếc cốc trong tay đột nhiên nâng lên: “Không bằng, tôi tặng lại cho anh uống?”
HuhI Cú đánh này đột ngột đến nỗi ngay cả Khôi Hùng cũng không ngờ rằng Giang Ninh lại dám làm điều này với chính mình.
“A!”
Cà phê nóng tạt vào mặt khiến anh ta hét lên.
“Xem ra anh cũng không thích uống * Vẻ mặt Giang Ninh thất vọng lắc đầu, mặc kệ tiếng la hét của Khôi Hùng, quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân thở dài.
“Bà xã, cà phê ở quán này nhìn không ngon, em đừng uống. Về pha trà, uống trà giữ gìn sức khỏe” Lâm Vũ Chân thật sự ngoan ngoãn gật đầu, cùng Giang Ninh đứng dậy rời đi.
“Các người tìm cái chết!”
Khôi Hùng giận dữ!
Anh ta không ngờ rằng Giang Ninh lại dám làm anh ta thành ra như thế này.
Anh ta hét lên, giơ nắm đấm đấm thẳng vào sau đầu Giang NinhI Cú đấm này mạnh đến mức có thể làm vỡ đầu Giang Ninh!
Một số nhân viên hét lên kinh hãi, họ sợ hãi nhìn họ nhắm mắt lại và cả người run lên.
Dường như bọn họ đã nhìn thấy Giang Ninh bị ngã xuống đất, máu chảy ròng ròng, ngay sau đó liên mất đi hơi thở.
Nhưng bùm!
Giang Ninh còn không có quay đầu lại, lập tức đạp ngược.
chân về phía sau, trực tiếp đạp lên bụng Khôi Hùng, đá Khôi Hùng bay ra ngoài, đập vào mấy cái bàn, cơ thể mới có thể ổn định.
“phun–” Khôi Hùng mở miệng, chưa kịp nói lời nào, nó đã phun ra một ngụm máu.
Anh ta cố gắng gượng dậy nhưng lại hét lên vì đau đớn và cảm thấy khó thở trong bụng, choáng váng và anh ta cảm thấy gần như các cơ quan nội tạng của mình đang vỡ ra!
“Mày…tao muốn mày chết!”
Mà Giang Ninh, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại, vẫn nắm tay Lâm Vũ Chân, đi về phía bên ngoài cửa hàng.
Khôi Hùng điên cuồng giấy dụa đứng lên, cầm lên một cái ghế đuổi theo ra ngoài, hung hăng muốn đập vào đầu Giang Ninh!
“Bốp!”
Vẫn là một cú đánh!
Giang Ninh vẫn không quay đầu nhìn lại, cú đá này chính xác đá Khôi Hùng một phát, Khôi Hùng đập vào tường kêu to một tiếng, nhẹ nhàng ngã xuống không phát ra tiếng kêu.
“Đã có giấy chứng nhận bệnh thần kinh, vậy thì trở thành bệnh nhân bị bệnh thần kinh thực sự đi” Giang Ninh không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Vào bệnh viện tâm thần nằm cả đời.”
Những người xung quanh đã bị sốc!
Giang Ninh làm sao có thể mạnh như vậy?
Hai cú vừa rồi như muốn đạp vào lòng mọi người, khiến bọn họ cảm thấy lồng ngực có chút run lên.
Giang Ninh không quay đầu lại, nắm tay Lâm Vũ Chân rời đi.
Còn Khôi Hùng, ngã xuống dưới bức tường, mắt mở to, nhưng vẫn còn tỉnh táo, thậm chí anh ta có thể cảm nhận được bàn tay và bàn chân của mình, nhưng nó không thể cử động được.
Anh ta không biết đã gãy bao nhiêu xương, kiếp này anh ta sẽ không thể nào phục hồi được nữa.
Ý có giấy chứng minh bệnh tâm thần, không cần phải chịu trách nhiệm, là có thể làm xăng bậy?
Giang Ninh không quen với những người như vậy.
“Ùng ục…ùng ục…”
Thân hình cồng kềnh của Khôi Hùng rơi xuống đó, máu trào ra từ khóe miệng, và đôi mắt mở to đầy sợ hãi vẻ mặt Giang Ninh không chút thay đổi, cũng không đặt Khôi Hùng vào mắt chút nào.
Anh không những không tức giận mà ngược lại còn có chút buồn cười.
Cho rằng để một người bị bệnh tâm thần đến và ra tay gây phiền phức là được rồi?
“Em cảm thấy dường như anh bị khinh thường.”
Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng thực sự nghĩ như vậy.
Cô đã từng gặp những đối thủ trước đây của Giang Ninh, cho dù đó là Phó Gia, những người ở phía đông nam, hay những người ở phía bắc, cũng đều là người có tiếng tăm.
Người ở Nam đảo có chút quá đáng, để cho người bị bệnh thần kinh đối phó với Giang Ninh.
Họ không biết rằng Giang Ninh cũng là một vị thần…
Giang Ninh đảo mắt, không quan tâm chút nào, trong nháy mắt liền quên mất, nắm tay Lâm Vũ Chân đi dạo phố đi bộ.
Rất nhanh.
Trước cửa quán cà phê, nhiều người ra vào nhìn thấy Khôi Hùng nằm bất động trên mặt đất như vũng bùn, trông sắc mặt ai cũng rất khó coi.
“Anh Phương, Khôi Hùng đã bỏ đi” Một trong số họ sắc mặt vô cùng xấu xí.
Họ nghĩ rằng để cho Khôi Hùng mất trí hành động là đủ để giải quyết những vấn đề này.
Ngay cả khi Khôi Hùng phải chịu trách nhiệm, thì có thể làm gì với anh ta nếu anh ta bị điên?
Thật không ngờ, Khôi Hùng lại bị đánh đến thế kia!
Phương Mật đứng đó không nói tiếng nào, đi thẳng vào cửa hàng khiến cô nhân viên rùng mình sợ hãi.
“Quản lí, mở ra, tôi muốn xem” Khôi Hùng không chỉ bị phế đi, quả thật là một vũng bùn!
Không ngờ tên đó lại có sức mạnh như vậy, đây không phải là người thường, Phương Mật cũng không ngốc, không tìm hiểu rõ đối phương mà lại vội vàng phạm ra tay, anh ta đã đã phạm sai lâm một lần rồi.
Tuyệt đối, không thể có lần thứ hai!
Anh ta muốn tạo dựng uy tín bây giờ, chứ không phải để phá hủy danh tiếng của mình!
Nhân viên bán hàng không dám từ chối, mở màn hình máy tính lên, trên màn hình Giang Ninh cũng không thèm nhìn, chỉ dùng hai chân đá vào Khôi Hùng.
Mặt Phương Mật đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Qủa nhiên là giàu kinh nghiệm, chẳng trách dám gây chuyện ở Nam đảo” Phương Mật nheo mắt.
“Cảm ơn” Anh ta quay đầu lại, liếc nhìn nhân viên bán hàng, rồi đột nhiên nói lời cảm ơn, điều này khiến nhân viên bán hàng có chút thụ sủng nhược kinh.
Anh chàng này … lịch sự đến thế sao?
Phương Mật nói xong liền đi ra ngoài không thèm nhìn tới Khôi Hùng, vẻ mặt lãnh đạm, hừ nói: “Mang về!”
Chuyện này có chút rắc rối.
Phương Mật không ngờ rằng đối thủ lại có khả năng như Vậy.
Anh ta ở trong thế giới ngầm nhiều năm, cũng biết rất rõ khó khăn nhất không phải quan chức cấp cao, đi chân đất không sợ mang giày, ngược lại rất kiêng kị với những người có năng lực cao như vậy!
Bởi vì những người trong thế giới ngầm vẫn tuân thủ nguyên tắc trong việc làm và phải tuân theo các quy trình, nhưng sao có thể quan tâm đến nhiều người trong thế giới ngầm như vậy?
Bản thân nó là một thế giới rất khốc liệt, so xem nắm tay của ai đó cứng hơn, so xem xương của ai đó cứng hơn!
Anh ta biết rất rõ kỹ năng của Khôi Hùng, năm sáu người bình thường không thể tới gần, nhưng từ việc quan sát hiện trường, Khôi Hùng thậm chí không có cơ hội đánh trả!
Hai bàn chân!
Anh ta trực tiếp bị đá thẳng vào một đống rác.
“Anh Phương Mật, kết quả khám nghiệm đây rồi. Hầu như tất cả xương trên Khôi Hùng đều bị gấy”” Sắc mặt thuộc hạ nhìn có chút khói coi, tràn đầy kiêng ky, hiển nhiên là chưa từng thấy loại thương thế này, nhưng cũng chưa từng thấy, bị đá vào bụng, xương đùi bị nát bấy!
Phương Mật cau mày, và trái tim anh ta chợt chùng xuống.
“Sao có thể như thế được?”
Anh ta tự hỏi trong vô thức.
Điều này là không thể.
Anh ta nhìn màn hình trong cửa hàng, chỉ muốn xem, người bên kia là loại kỹ năng gì?
Với hai bàn chân đó, anh có thể đá bay Khôi Hùng, và anh †a đã nghĩ rằng nó rất mạnh.
Bây giờ, kết quả giám định là xương của Khôi Hùng đều là gãy xương?
Anh ta không thể hiểu được!
“Kết quả của cuộc kiểm tra không có vấn đề gì. Đó thực sự là tất cả các vết nứt gấy xương và không thể chữa khỏi.
Giọng anh ta nghiêm túc: “Đời này Khôi Hùng chỉ có thể nằm trên giường” Phương Mật không nói ột lúc lâu.
Một lúc sau, anh ta nói: “Gửi đến bệnh viện tâm thần, ở đó sẽ thu người lại”.
“Vâng ạ” Thuộc hạ nói ngay.
Khôi Hùng đã trở thành kẻ vô dụng, đâu còn có thể sử dụng, cần người chăm sóc, bọn họ không có thời gian này.
Phương Mật ngồi đó, vẻ mặt nghiêm nghị.
Đã gặp một cao thủ.
Anh ta không ngờ người tên Giang Ninh này lại mạnh như Vậy.
“Cho dù anh lợi hại như thế nào, cũng chỉ có một người, Nam Đảo này … trăm an hem của tôi, không đối phó được với anh sao?”
Mắt Phương Mật dần dần lạnh đi. Mong cả nhà thông cảm vì số chương viết cách khó chịu. Vì nạn các trang khác lấy tự động, nên để chống lại truyen 1 chấm one phải đảo thứ tự và viết số cách khó chịu mong cả nhà thông cảm. Cả nhà cứ bấm next thứ tự chương sẽ không ảnh hưởng gì cả nhé! Chúc cả nhà vui!