Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-100
Chương 100
Giang Ninh nói câu thứ hai đã làm cho lãnh đạo Tiểu Trương bên kia lập tức cảm giác da đầu tê dại.
“Nếu vậy, tôi sẽ đóng cửa đổi chỗ khác thôi.”
Câu nói thứ ba càng giống như sấm chớp động trời, làm cho hai chân lãnh đạo Tiểu Trương cũng nhũn ra, liên tục nói: “Tôi đến ngay!”
Giang Ninh cúp máy, lại tiếp tục pha trà giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, ở tầng cao nhất của trụ sở chính trong tập đoàn.
Người trong văn phòng đều ngẩng đầu lên, rõ ràng bọn họ không ngờ sẽ có người đột nhiên tới kiểm tra.
“Thủ tục và giấy chứng nhận liên quan đều ở đây, xin hỏi còn thiếu gì không?”
Sác mặt người quản lý chính của phòng Hành Chính không tốt lắm.
Thủ tục gì cũng đầy đủ hết, thế mà vẫn có người tới gây sự.
"Đầy đủ hết à?” Vũ Bình nhìn qua mấy lần rồi hừ một tiếng: “Lẽ nào các người không biết bây giờ phải thay đổi giấy phép kinh doanh mới à? Thay chậm là phải có trách nhiệm!”
Người quản lý chính của phòng Hành Chính rõ ràng không phải là người mới, cố nén cơn giận nói: “Trách nhiệm gì?”
“Anh không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
Vũ Bình không ngờ người của Lâm thị này lại không biết điều như vậy.
Đổi lại thành người khác đã sớm ăn nói khép nép, ngoan ngoãn lấy lòng, nói lập tức đi làm ngay, đồng thời khách sáo mời bọn họ vào trong uống trà nói chuyện.
Nhưng người trước mắt này lại không có mắt!
“Hay là nói, Lâm thị anh muốn tôi tới mỗi ngày một chuyến vậy?”
Lời này có ẩn ý rõ ràng.
Vẻ mặt quản lý chính của phòng Hành Chính trầm xuống, lúc này anh ta làm sao không biết được suy nghĩ trong lòng Vũ Bình.
Đây rõ ràng là tới quấy rối!
“Chuyện gì vậy?”
Nghe được tiếng động bên ngoài, Lâm Vũ Chân đi ra và liếc nhìn Vũ Bình, khẽ hỏi.
“Tổng giám đốc Lâm, người này nói công ty của chúng ta không đủ thủ tục, không thể tiếp tục triển khai hoạt động kinh doanh, chờ tới lúc làm đầy đủ thủ tục mới được”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Cứ có người tới gây khó dễ như vậy, bọn họ còn làm việc thế nào?
Mấy dự án một khi gián đoạn thì sẽ bị tổn thất không thể lường được!
Ban đầu vốn không có vấn đề gì, những tên khốn kiếp này lại khăng khăng đòi tìm xương trong bánh đúc!
Vẻ mặt Lâm Vũ Chân vô cảm, liếc nhìn Vũ Bình: “Thiếu thủ tục gì? Anh nói, tôi sẽ lập tức đi làm.”
Vũ Bình nhìn Lâm Vũ Chân và khẽ nhíu mày, có chút bất mãn về giọng điệu của Lâm Vũ Chân.
“Làm thủ tục là một quá trình rất rắc rối. Công ty các người còn chưa chắc có thể được thông qua. Tạm thời dừng kinh doanh, chờ thông báo sau.”
Gã lười phải nói nhiều. Nếu Lâm Vũ Chân không biết điều như vậy, đừng trách gã độc ác.
Dù sao nên xử lý thế nào, nghiêm khắc nhất và thả lỏng nhất là do gã quyết định!
“Tạm dừng kinh doanh à?”
Vẻ mặt Lâm Vũ Chân vẫn bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm cho Vũ Bình có cảm giác bất an.
“Được, vậy chúng tôi sẽ tạm dừng kinh doanh.”
Vũ Bình nghe thấy Lâm Vũ Chân nói vậy thì không khỏi ngẩn người ra.
Gã không ngờ Lâm Vũ Chân lại đồng ý luôn, hơn nữa còn chẳng thèm chất vấn lấy một câu.
Điều này không bình thường.
Ngay cả quản lý cấp cao đứng bên cạnh Lâm Vũ Chân cũng ngẩn người ra, không ngờ cô sẽ đồng ý.
“Hôm nay bắt đầu nghỉ, cho đến khi bọn họ cho chúng ta biết thủ tục đã đầy đủ, có thể kinh doanh lại mới thôi.”
Giọng điệu của Lâm Vũ Chân vẫn rất bình tĩnh.
Cô càng bình tĩnh thì trong lòng Vũ Bình lại càng bất an. Nghe thấy Lâm Vũ Chân nói vậy, quản lý cấp cao kia liền gật đầu và lập tức thông báo xuống. Chẳng mấy chốc, mấy nhân viên đã thu dọn đồ xong, chào Lâm Vũ Chân rồi định đi.
Vũ Bình sa sầm mặt.
Gã vốn định lấy điều này để tạo áp lực làm cho Lâm Vũ Chân trở nên biết điều một chút, nhưng không ngờ cô lại giận dỗi, nói tạm dừng kinh doanh là tạm dừng kinh doanh.
“Ha ha, tổng giám đốc Lâm đúng là người quả quyết đấy”
Gã cười lạnh một tiếng, nói với ý không tốt: “Vậy thủ tục làm tới khi nào, cô cứ chờ chúng tôi thông báo đi!”
Vũ Bình nói xong liền quay người rời đi.
Dù sao gã cũng chẳng mất mát gì, còn sợ Lâm Vũ Chân giận dỗi à?
Gà cũng không tin, một công ty lớn như vậy mà nói tạm dừng kinh doanh là tạm dừng kinh doanh được, như vậy sẽ tổn thất rất lớn, Lâm Vũ Chân thật sự chịu được sao?
“Bịch”
Vũ Bình dẫn theo người rời đi. Bọn họ vừa mới ra khỏi thang máy, lại thấy một bóng người dẫn theo mười mấy người đang bước nhanh đến. Cổ họng của gã lập tức khô khốc.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Giang Ninh nói câu thứ hai đã làm cho lãnh đạo Tiểu Trương bên kia lập tức cảm giác da đầu tê dại.
“Nếu vậy, tôi sẽ đóng cửa đổi chỗ khác thôi.”
Câu nói thứ ba càng giống như sấm chớp động trời, làm cho hai chân lãnh đạo Tiểu Trương cũng nhũn ra, liên tục nói: “Tôi đến ngay!”
Giang Ninh cúp máy, lại tiếp tục pha trà giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, ở tầng cao nhất của trụ sở chính trong tập đoàn.
Người trong văn phòng đều ngẩng đầu lên, rõ ràng bọn họ không ngờ sẽ có người đột nhiên tới kiểm tra.
“Thủ tục và giấy chứng nhận liên quan đều ở đây, xin hỏi còn thiếu gì không?”
Sác mặt người quản lý chính của phòng Hành Chính không tốt lắm.
Thủ tục gì cũng đầy đủ hết, thế mà vẫn có người tới gây sự.
"Đầy đủ hết à?” Vũ Bình nhìn qua mấy lần rồi hừ một tiếng: “Lẽ nào các người không biết bây giờ phải thay đổi giấy phép kinh doanh mới à? Thay chậm là phải có trách nhiệm!”
Người quản lý chính của phòng Hành Chính rõ ràng không phải là người mới, cố nén cơn giận nói: “Trách nhiệm gì?”
“Anh không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
Vũ Bình không ngờ người của Lâm thị này lại không biết điều như vậy.
Đổi lại thành người khác đã sớm ăn nói khép nép, ngoan ngoãn lấy lòng, nói lập tức đi làm ngay, đồng thời khách sáo mời bọn họ vào trong uống trà nói chuyện.
Nhưng người trước mắt này lại không có mắt!
“Hay là nói, Lâm thị anh muốn tôi tới mỗi ngày một chuyến vậy?”
Lời này có ẩn ý rõ ràng.
Vẻ mặt quản lý chính của phòng Hành Chính trầm xuống, lúc này anh ta làm sao không biết được suy nghĩ trong lòng Vũ Bình.
Đây rõ ràng là tới quấy rối!
“Chuyện gì vậy?”
Nghe được tiếng động bên ngoài, Lâm Vũ Chân đi ra và liếc nhìn Vũ Bình, khẽ hỏi.
“Tổng giám đốc Lâm, người này nói công ty của chúng ta không đủ thủ tục, không thể tiếp tục triển khai hoạt động kinh doanh, chờ tới lúc làm đầy đủ thủ tục mới được”
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Cứ có người tới gây khó dễ như vậy, bọn họ còn làm việc thế nào?
Mấy dự án một khi gián đoạn thì sẽ bị tổn thất không thể lường được!
Ban đầu vốn không có vấn đề gì, những tên khốn kiếp này lại khăng khăng đòi tìm xương trong bánh đúc!
Vẻ mặt Lâm Vũ Chân vô cảm, liếc nhìn Vũ Bình: “Thiếu thủ tục gì? Anh nói, tôi sẽ lập tức đi làm.”
Vũ Bình nhìn Lâm Vũ Chân và khẽ nhíu mày, có chút bất mãn về giọng điệu của Lâm Vũ Chân.
“Làm thủ tục là một quá trình rất rắc rối. Công ty các người còn chưa chắc có thể được thông qua. Tạm thời dừng kinh doanh, chờ thông báo sau.”
Gã lười phải nói nhiều. Nếu Lâm Vũ Chân không biết điều như vậy, đừng trách gã độc ác.
Dù sao nên xử lý thế nào, nghiêm khắc nhất và thả lỏng nhất là do gã quyết định!
“Tạm dừng kinh doanh à?”
Vẻ mặt Lâm Vũ Chân vẫn bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm cho Vũ Bình có cảm giác bất an.
“Được, vậy chúng tôi sẽ tạm dừng kinh doanh.”
Vũ Bình nghe thấy Lâm Vũ Chân nói vậy thì không khỏi ngẩn người ra.
Gã không ngờ Lâm Vũ Chân lại đồng ý luôn, hơn nữa còn chẳng thèm chất vấn lấy một câu.
Điều này không bình thường.
Ngay cả quản lý cấp cao đứng bên cạnh Lâm Vũ Chân cũng ngẩn người ra, không ngờ cô sẽ đồng ý.
“Hôm nay bắt đầu nghỉ, cho đến khi bọn họ cho chúng ta biết thủ tục đã đầy đủ, có thể kinh doanh lại mới thôi.”
Giọng điệu của Lâm Vũ Chân vẫn rất bình tĩnh.
Cô càng bình tĩnh thì trong lòng Vũ Bình lại càng bất an. Nghe thấy Lâm Vũ Chân nói vậy, quản lý cấp cao kia liền gật đầu và lập tức thông báo xuống. Chẳng mấy chốc, mấy nhân viên đã thu dọn đồ xong, chào Lâm Vũ Chân rồi định đi.
Vũ Bình sa sầm mặt.
Gã vốn định lấy điều này để tạo áp lực làm cho Lâm Vũ Chân trở nên biết điều một chút, nhưng không ngờ cô lại giận dỗi, nói tạm dừng kinh doanh là tạm dừng kinh doanh.
“Ha ha, tổng giám đốc Lâm đúng là người quả quyết đấy”
Gã cười lạnh một tiếng, nói với ý không tốt: “Vậy thủ tục làm tới khi nào, cô cứ chờ chúng tôi thông báo đi!”
Vũ Bình nói xong liền quay người rời đi.
Dù sao gã cũng chẳng mất mát gì, còn sợ Lâm Vũ Chân giận dỗi à?
Gà cũng không tin, một công ty lớn như vậy mà nói tạm dừng kinh doanh là tạm dừng kinh doanh được, như vậy sẽ tổn thất rất lớn, Lâm Vũ Chân thật sự chịu được sao?
“Bịch”
Vũ Bình dẫn theo người rời đi. Bọn họ vừa mới ra khỏi thang máy, lại thấy một bóng người dẫn theo mười mấy người đang bước nhanh đến. Cổ họng của gã lập tức khô khốc.
Mời đọc truyện trên Vietwriter