Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
Chương 31 : Tiệc mừng
"Bà nội, bà tỉnh rồi?"
Vương Tuệ Lâm bước vào phòng, sau một hồi do dự, cô bước tới và nắm lấy đôi tay gầy của bà cụ.
"Tuệ Lâm! Trước đây là do bà nội không tốt, cháu đừng trách bà nội. Kỳ thực bà nội cũng không còn cách nào khác!", bà cụ tuy rằng có chút yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng phấn chấn, cố gắng làm ra vẻ tử tế.
"Tuệ Lâm. Cháu đã lớn rồi. Cháu cũng hiểu chuyện nữa. Cháu nên biết bà đã phải khó khăn như thế nào để chống đỡ nhà họ Vương một mình. Cháu cũng phải biết rằng cháu là con gái, nếu cơ nghiệp khổng lồ của nhà họ Vương giao vào tay cháu thì cũng tương đương với việc nó sẽ rơi vào tay người ngoài, đến lúc đó cả nhà họ Vương của chúng ta phải làm như thế nào đây? Vì vậy, bà nội cầu xin cháu giao công ty mới cho anh họ của cháu! Chỉ cần cháu chịu giao công ty mới cho anh họ của cháu, thì bà chết cũng có thể nhắm mắt!", bà cụ nhắm mắt van xin, hai hàng lệ già nua từ từ tuôn rơi.
Vương Tuệ Lâm trong lòng rất tức giận, cô không ngờ tới lúc này rồi mà bà nội vẫn còn hướng đến cháu trai của mình.
Nhưng nhìn dáng vẻ già nua bất lực của bà nội, hốc mắt của cô cũng không khỏi đỏ hoe, nước mắt chảy ròng ròng.
Trong lúc nhất thời cũng có chút mềm lòng.
Do dự một chút, cô cắn môi gật đầu: "Được rồi bà nội, đừng nói là trường sinh bất lão, chỉ cần bà khỏe mạnh, tất cả mọi việc Tuệ Lâm đều hứa với bà nội!"
"Tốt, tốt, tốt, cháu lúc nào cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện!"
Bà cụ liên tục vỗ vỗ vào tay Vương Tuệ Lâm, sau đó nhanh chóng trầm giọng nói với Vương Húc: "Còn không mau qua đây cảm ơn em họ cháu!"
"Bà nội, cảm ơn nó làm gì! Vinh Đỉnh đầu tư cho nó, còn không phải là bởi vì nhìn trúng tiềm lực phát triển của Tư Vận hay sao, mà công ty đó vốn là thuộc về nhà họ Vương của chúng ta, có cái gì tốt mà phải cám ơn!"
Vương Húc bĩu môi, sau đó đắc ý nói: "Lần này giao công ty cho cháu, bà chỉ cần đứng nhìn mà thôi! Cháu nhất định sẽ dẫn dắt nhà họ Vương của chúng ta trở thành một đại gia tộc hàng đầu!"
Bà cụ lắc đầu bất lực, thở dài nói: "Được rồi, bất kể nói thế nào, thì chuyện lần này nhà họ Vương của chúng ta có thể hợp tác với Vinh Đỉnh đều không thể thiếu công lao của Tuệ Lâm. Cháu là anh họ của nó, cũng nên thể hiện thành ý một chút. Như vầy đi, cháu bỏ tiền ra đặt bàn ở Tụ Tiên Lầu làm một bữa tiệc lớn, tiệc chúc mừng cho Tuệ Lâm, người nhà họ Vương của chúng ta đều phải đi!"
Tụ Tiên Lầu?
Mọi người đều sững sờ.
Đó là nhà hàng cao cấp nhất ở Vân Hải, đặt một bàn e rằng cũng phải bỏ ra số tiền hơn một trăm ngàn.
Mà nhà họ Vương có nhiều người như vậy, chỉ sợ mở tiệc cũng cần đặt đến hơn bảy tám bàn.
Lần này Vương Húc thất thoát lớn rồi!
“Bà nội, có cái gì đáng chúc mừng đâu chứ. Hơn nữa, cho dù muốn ăn mừng cũng không cần đến Tụ Tiên Lầu mà!”, Vương Húc đau khổ nói.
"Bảo cháu đi thì cháu phải đi liền cho bà!"
Bà cụ nghiêm nghị nói, chắc như sắt thép.
Vương Húc ngay lập tức bị giật mình, ảo não chạy ra ngoài.
"Bà nội, cháu nghĩ cũng không cần phải phiền phức như vậy đâu!"
Vương Tuệ Lâm khẽ cau mày.
"Tuệ Lâm, cháu cứ nghe lời bà. Cháu là công thần của cái nhà này, bữa cơm này cháu nhất định phải ăn!", bà cụ kiên trì nói.
Bà cụ đương nhiên có mục đích riêng khi muốn làm việc này.
Một mặt là để xoa dịu Vương Tuệ Lâm, mặt khác là để Vương Húc có cơ hội mở tiệc đãi khách, tạo tiền đề cho anh ta sau này có thể thuận lợi tiếp quản cơ nghiệp nhà họ Vương.
Bà cụ đã làm chủ gia tộc này mấy chục năm rồi, không ai trong nhà họ Vương có thể sánh được với bà ta về độ mưu mô.
Bất lực, Vương Tuệ Lâm không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Cô lập tức đi ra ngoài và gọi điện cho Giang Thần.
Ở phía bên kia, Giang Thần nhận được cuộc gọi từ Vương Tuệ Lâm ngay khi anh vừa về đến nhà.
“A lô, vợ à!”
Một tiếng "vợ" này thốt ra vô cùng tự nhiên, cứ như thể đã gọi trong nhiều năm rồi vậy.
Vương Tuệ Lâm hơi ngẩn ra, sau đó xấu hổ nói: "Đừng nói nhảm! Ai là vợ của anh!"
"Ồ, vậy cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
Giang Thần hỏi.
Vương Tuệ Lâm thở dài nói: "Bà nội bảo tôi giao công ty cho Vương Húc, tôi cũng không còn cách nào khác. Sau đó bà nội lại bảo Vương Húc đặt bàn tổ chức tiệc ở Tụ Tiên Lầu, bây giờ anh mau đưa mẹ tôi cùng qua đó đi!"
"Cô giao công ty Tân Tư Vận cho họ rồi?"
Giang Thần cau mày.
Mặc dù người vợ này của anh có năng lực rất mạnh, nhưng vẫn có điểm yếu.
Đó chính là vào thời điểm quan trọng cô lại quá dễ mềm lòng.
"Đây là việc riêng của tôi, không liên quan gì đến anh. Bây giờ cũng đừng nói nhiều như vậy. Anh đưa mẹ tôi đến Tụ Tiên Lầu trước đi!", Vương Tuệ Lâm bực mình, lạnh lùng ra lệnh.
Cúp điện thoại, Giang Thần bước vào nhà.
Lúc này, Điêu Ngọc Lan đang mặc một chiếc quần bó màu hồng và đang tập yoga trên thảm, bà ta có vóc dáng thon thả gần như ngang ngửa với Vương Tuệ Lâm, động tác hông vô cùng linh hoạt, sợ rằng ngay cả những cô gái trẻ tuổi cũng không làm được như bà ta.
Chương 32 :
Nếu như hai người đi chơi cùng nhau, hai mẹ con thậm chí còn có thể bị người khác nhầm là chị em.
"Bác gái, bà mau sửa soạn đi, chút nữa tôi đưa bà tới Tụ Tiên Lầu!"
Giang Thần đi qua một bên nói.
"Tụ Tiên Lầu? Ha ha, cái thứ nghèo kiết xác như cậu lại còn muốn mời tôi đến Tụ Tiên Lầu ăn cơm? Cậu mời nổi sao?", Điêu Ngọc Lan đứng lên, khinh bỉ nhìn Giang Thần.
Giang Thần lắc đầu, nói: "Không phải tôi mời. Đó là lời mời của Vương Húc. Tuệ Lâm đã giao lại công ty mới cho nhà họ Vương, nên bà cụ mới tổ chức tiệc mừng cho Tuệ Lâm!"
"Hả? Tuệ Lâm giao Tân Tư Vận cho nhà họ Vương?", Điêu Ngọc Lan chỉ sửng sốt trong chốc lát, rồi trên mặt lập tức lộ ra vẻ nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Tốt rồi, tốt rồi. Bây giờ thì không phải lo lắng đề phòng nữa!"
Mấy ngày nay Điêu Ngọc Lan cũng bởi vì chuyện của công ty mới mà lo lắng sợ hãi, rất sợ bà cụ sẽ trả thù nếu biết chuyện.
Giờ nghe tin công ty đã bị nhà họ Vương thu lại, trong lòng bà ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Giang Thần bất lực lắc đầu.
Người mẹ vợ này, đã nhát gan thì thôi đi, lại còn hết sức ngu xuẩn.
Một khi Vương Húc đã làm chủ nhà họ Vương, liệu Vương Tuệ Lâm có còn cuộc sống tốt đẹp trong nhà họ Vương nữa không?
Điêu Ngọc Lan vừa nghe nói rằng sẽ được đến Tụ Tiên Lầu để ăn tiệc, thì bà ta liền thử đi thử lại hàng chục bộ quần áo và trang điểm thật đậm trước gương một lúc lâu trước khi lên đường với Giang Thần.
Khi họ đến Tụ Tiên Lầu, thì nhà họ Vương đã đến trước.
Bà cụ không đến vì thân thể chỉ vừa mới khôi phục, Tần Tuyết đang ở nhà trông coi bà ta.
"Hôm nay Vương Húc tôi đãi tiệc, mời mọi người nâng ly!"
Vương Húc đã đặt bàn ở sảnh Tụ Tiên, nơi đắt nhất trong Tụ Tiên Lầu, bây giờ anh ta đang đứng trên sân khấu với một ly rượu trong tay, mạnh mẽ hô to.
Vốn dĩ bà cụ bảo anh ta bày tiệc ăn mừng cho Tuệ Lâm, kết quả lại thành bữa tiệc chiêu đãi của chính anh ta.
Nhưng lúc này không có ai lên tiếng thay Vương Tuệ Lâm, mọi người đều biết rõ, dù sao chỉ cần còn có bà cụ, tương lai nhà họ Vương vẫn sẽ rơi vào tay anh ta.
Thậm chí còn có không ít người đứng lên liên tục đi qua mời rượu anh ta.
Vương Tuệ Lâm không hài lòng ngồi sang một bên.
Điêu Ngọc Lan lúc này cũng đã nhận ra điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng là dự án mà Tuệ Lâm nhà chúng tôi mang về, công ty mới cũng là từ tay con gái tôi mà cướp về được, thế mà chuyện gì tốt cũng mang danh cái thằng Vương Húc đó!"
"Mẹ, bây giờ nói những lời này có ích lợi gì? Bà nội đã như vậy, lẽ nào con không đồng ý?", Vương Tuệ Lâm cắn môi, vẻ mặt bất lực cùng hối hận.
Nhưng có hối hận cũng chẳng làm được gì nữa.
Ai bảo bản thân cô lại là con gái, hơn nữa còn có một người bà trọng nam khinh nữ như vậy.
"Mẹ thấy chuyện này không trách ai được! Muốn trách thì trách bố của con, lại tìm đâu ra một đứa con rể vô dụng như vậy!"
Điêu Ngọc Lan vừa nói vừa hung hãn trợn mắt nhìn Giang Thần một cái.
"Chỉ cần có một đứa con rể giàu có quyền thế thì con cũng không cần phải vất vả như vậy, mà nhà chúng ta cũng không cần tranh giành công ty với nhà họ Vương. Tuệ Lâm, không phải mẹ nói con chứ, bây giờ bàn giao công ty mới cũng được, con cũng không có việc gì lớn, mau ly hôn với cái tên vô dụng này đi. Con của bạn mẹ đều là những người ưu tú, còn có người đi du học về nước lập nghiệp nữa cơ. Bây giờ tất cả đều là ông chủ lớn nắm trong tay cả trăm triệu tệ!"
"Cái gì vậy mẹ, mẹ còn muốn nói điều đó vào lúc này sao?"
Vương Tuệ Lâm cảm thấy bất lực, không nhịn được mà liếc nhìn Giang Thần một cái.
Bất kể nói thế nào, Giang Thần trong khoảng thời gian này biểu hiện cũng coi như không tệ, hơn nữa chuyện tòa nhà văn phòng đều là công của Giang Thần.
Ấn tượng của Vương Tuệ Lâm về anh cũng đã phần nào thay đổi.
"Tuệ Lâm, rốt cuộc con nghĩ thế nào? Không được, dù sao bố của con cũng không có ở đây, mẹ là người có tiếng nói cuối cùng trong nhà này, ngày mai con phải đi ly hôn với tên vô dụng đó ngay lập tức".
Bang! Vào lúc này, cánh cửa của sảnh Tụ Tiên đột nhiên bị đá tung ra.
Một người đàn ông to con, đầu trọc với sợi dây chuyền vàng to nặng đeo trên cổ bước vào cùng với hơn chục người khác.
"Hôm nay là sinh nhật của ông lớn, nên sảnh Tụ Tiên này đã bao cả rồi, phiền các người trả chỗ!"
Sau khi người đàn ông đầu trọc đi vào, đôi mắt của gã ta trừng lên như mắt diều hâu, liếc qua một lượt rồi hung bạo nói.
"Anh là ai? Hôm nay sảnh Tụ Tiên đã do nhà họ Vương chúng tôi bao cả rồi, các người không tìm chỗ khác được sao?"
Bốp! Vương Húc bước lên định nói trái phải thì trực tiếp bị ăn một cái bạt tai lớn, trên mặt chỉ cảm thấy nóng rát.
Gã đầu trọc khạc nhổ, khinh thường nói: "Nhà họ Vương là cái thá gì? Ông đây là Vương Đằng ở Tân Nhai, ông đây bảo mày cút thì mày phải cút!"
Vương Đằng ở Tân Nhai?
Ngay khi Vương Húc sắp tức giận, nghe thấy cái tên này thì liền bị chấn động, những người họ Vương khác cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Vương Đằng là một tên trùm khét tiếng trên đường phố Vân Hải, có thế lực khổng lồ ở Tân Nhai, mà đây còn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Điều khiến cho nhà họ Vương kiêng kị nhất chính là, đằng sau Vương Đằng còn có một người cha đỡ đầu là Lôi Hồng.
Ông ta được gọi là "ông Lôi".
Ông ta là vua của thế giới ngầm ở thành phố Vân Hải.
Ông ta không phải là người mà nhà họ Vương có thể dây vào nổi!
Chương 33 :
"Tôi xin lỗi, anh Đằng, tôi không biết là anh, tôi đúng là có mắt mà không nhìn rõ núi thái sơn, chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, trả sảnh Tụ Tiên lại cho anh!"
Vương Đằng cười khà khà, lập tức phất tay đuổi người của nhà họ Vương đi.
Người nhà họ Vương không dám nói gì, lục tục đứng dậy rời đi.
Mẹ con Vương Tuệ Lâm cũng đứng dậy và bước ra ngoài.
Nhưng khi cô đi ngang qua, ánh mắt Vương Đằng sáng lên.
Tìm khắp cái đất Vân Hải này cũng không có được mấy người đẹp đến như vậy.
“Chờ một chút!”
Vương Đằng khoát tay một cái, một đám người nhất thời bị làm cho giật mình.
"Anh Đằng, anh muốn...", Vương Húc nghi ngờ nói.
Vương Đằng khoát tay, liếc nhìn Vương Tuệ Lâm một cách thèm thuồng.
"Không ngờ nhà họ Vương nhỏ bé của các người lại có một cô nàng xinh đẹp như vậy. Cô nàng xinh đẹp này tên là gì?"
"Ồ, anh Đằng, đây là em họ Vương Tuệ Lâm của tôi, không có gì đặc biệt, khiến anh Đằng phải chê cười rồi".
Vương Húc nịnh nọt nói.
"Con mợ mày, mày cho rằng tao mù sao, thế này mà còn bảo là không có gì đặc biệt? Có mày mới là cái thứ táo tàu xấu xí!", Vương Đằng mắng một tiếng, sau đó lập tức nở nụ cười nói với Vương Tuệ Lâm: "Em Tuệ Lâm, chúng ta đều họ Vương, có lẽ năm trăm năm trước chúng ta cũng là người một nhà, mà bây giờ gặp lại nhau chính là duyên phận. Ở lại uống rượu với anh nhé, thế nào?"
"Thật ngại quá, tôi không biết uống rượu, và tôi cũng không muốn ở lại, xin lỗi!"
Vương Tuệ Lâm cau mày, quay người rời đi.
Lúc này, có hai người đàn ông đi ra từ phía sau lưng Vương Đằng và ngăn cô lại.
“Em gái, Vương Đằng anh hiếm lắm mới mời người ta uống rượu, hơn nữa hôm nay anh tổ chức sinh nhật, đừng làm mất mặt anh thế chứ!"
Vương Đằng khịt mũi, lạnh lùng nói.
Mặc dù gã ta làm ra vẻ lịch sự, nhưng mùi đe dọa trong lời nói của gã ta lại rất rõ ràng.
"Tôi nói rồi, tôi không biết uống rượu!"
Vương Tuệ Lâm cau mày, lạnh lùng nói.
"Không uống được sao? Ha ha, vậy anh sẽ dạy em!", Vương Đằng cười ha hả định nắm lấy cánh tay của Vương Tuệ Lâm, thì đã bị một bàn tay to lớn vươn ra từ bên cạnh ngăn lại.
"Xin lỗi, vợ tôi không biết uống rượu. Là chồng của cô ấy, tôi cũng sẽ không cho phép cô ấy uống rượu với đàn ông khác!"
Hàng lông mày lưỡi kiếm của Giang Thần nhăn lại, thanh âm trầm trầm nói.
"Thằng nhóc, tao bỏ qua cho mày một lần, mau bỏ tay ra khỏi người tao!"
Sắc mặt của Vương Đằng trong nháy mắt trầm xuống, muốn dùng sức, nhưng lại phát hiện mình không có cách nào thoát ra khỏi bàn tay của Giang Thần, nhất thời âm thầm có chút kinh hãi.
Lúc này những người xung quanh đều kinh ngạc, không ngờ phế vật này lại có dũng khí như vậy, dám đứng ra gây hấn với Vương Đằng! Đôi mắt đẹp của Vương Tuệ Lâm cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Vương Húc đang kinh hãi, hoàn hồn trở lại, vội vàng hét lên: "Giang Thần, cậu điên rồi sao! Mau buông ra, anh Đằng chỉ muốn mời Tuệ Lâm cùng đi uống rượu, sao cậu lại kích động như vậy!"
"Đúng đó, không phải chỉ uống một ly thôi sao? Có chuyện gì to tát đâu!"
"Tuệ Lâm, cô đi theo anh Đằng uống hai ly đi mà, coi như là vì mọi người!"
Vương Tuệ Lâm có hơi run lên một chút, quay người lạnh lùng liếc nhìn mấy người nhà họ Vương.
Người nhà họ Vương cúi đầu, không biết làm sao.
Mọi người đều biết Vương Đằng là ai.
Nói là đi bồi rượu, chẳng lẽ chỉ uống rượu đơn giản như vậy thôi sao?
Trong một khắc, trái tim của Vương Tuệ Lâm như lạnh đi.
Cô đã làm việc chăm chỉ cho nhà họ Vương ngần ấy năm, thậm chí còn chấp nhận giao lại công ty của mình vì tình hình chung.
Không ngờ khi xảy ra chuyện, không những không có ai đứng ra giúp cô mà còn muốn hy sinh cô.
Cuối cùng cô cũng đã nhận ra bộ mặt lạnh lùng thờ ơ của những người thân.
"Các người, các người không có lương tâm, vậy mà lại làm chuyện này với con gái tôi. Con gái tôi không cần các người. Tôi sẽ gọi cảnh sát ngay!"
Điêu Ngọc Lan tức giận đến mức lồng ngực không ngừng run lên từng cơn, vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.
Kết quả là bà ta bị người của Vương Đằng tóm gọn.
"Thằng nhóc, mày còn không chịu buông tay ra?"
Vương Đằng hung tợn nhìn Giang Thần.
"Được, vậy thì đừng trách tao không khách sáo. Tụi mày còn đứng đó làm cái gì! Tháo tay thằng này ra cho tao!", Vương Đằng thấy Giang Thần vẫn dửng dưng thì lập tức hét lớn một tiếng ra lệnh.
Hơn chục tên thuộc hạ vừa nghe mệnh lệnh đã vội vàng chạy về phía Giang Thần.
Giang Thần đến nhìn cũng không thèm nhìn, chân anh nhanh như chớp đá thẳng vào một tên gần đó, khiến tên đó bay ra xa, hét lên một tiếng rồi rệu rã ngã xuống.
Ngay lập tức một tên thuộc hạ khác nâng chiếc ghế gỗ chắc chắn bên cạnh và đập nó về phía lưng của Giang Thần.
“Cẩn thận!”
Vương Tuệ Lâm hét lên.
Tuy nhiên, ngay khi tiếng hét của cô vừa vang lên, thì Giang Thần đã đột nhiên kéo Vương Đằng qua thế chỗ, chiếc ghế gỗ cứng chắc đập xuống thân thể Vương Đằng, ngay lập tức nát thành từng mảnh!
"Con mẹ mày, mày không phân biệt được tao với nó hả?"
Vương Đằng bây giờ đầu đã đầy máu, gã ta đá người của mình, rồi nhặt một khúc gỗ vuông dưới đất đập về phía của Giang Thần.
Gã ta lăn lộn ở trên giang hồ đã nhiều năm như vậy, cũng không phải là không có bản lĩnh gì, tự thân cũng là một người có luyện võ, thân thủ cực kỳ bén nhạy, giống như mãnh hổ xuống núi.
Trong tiềm thức, mọi người đều nghĩ rằng lần này Giang Thần không thể qua khỏi.
Tuy nhiên, Giang Thần cũng không hề tránh né, nhẹ nhàng dùng chân nâng một chiếc ghế lên, sau đó chân của anh bắn ra như một khẩu đại pháo, chiếc ghế đập về phía Vương Đằng như một viên đạn đại bác.
Ầm một tiếng, nó vỡ ra thành nhiều mảnh.
Còn Vương Đằng cũng ngã xuống đất, ôm đầu rú lên đau đớn.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Mặc dù mọi người đều biết rằng Giang Thần là lính giải ngũ, nhưng họ không ngờ rằng anh lại có sức mạnh như vậy.
Người gì mà có thể đá bay một cái ghế gỗ nặng cả mấy chục cân?
Đây là chuyện mà một người có thể làm sao?
Nét mặt của Vương Tuệ Lâm cũng có chút ngạc nhiên, đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng nhiên lại lộ ra rất nhiều suy nghĩ.
Đến lúc này, cô mới nhận ra rằng chồng mình dường như không đến mức không thể chịu đựng được.
Chỉ với kỹ năng này, xin đi làm vệ sĩ riêng cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền! Nghĩ đến đây, Vương Tuệ Lâm không nhịn được mà cắn môi.
Chương 35 :
Lôi Hồng, được người nơi đây gọi là anh Lôi.
Vua thế giới ngầm thành phố Vân Hải.
Giang Thần chưa nói gì, đàn em bên cạnh đã kéo ghế xuống cho ông ta ngồi xuống.
“Tôi cho cậu một cơ hội là quỳ xuống rót trà cho tôi, coi như là đã dập đầu với tôi. Từ nay về sau, cậu đi theo tôi, đảm bảo địa vị không thấp!”
Lôi Hồng xoa chiếc nhẫn trong tay, lạnh nhạt nói.
Ông ta thấy được Giang Thần là một cao thủ, ắt hẳn có bản lĩnh riêng, bèn dấy lên lòng yêu quý nhân tài.
Giang Thần thì không kìm được mà bật cười.
“Thời buổi nào rồi mà lưu manh cũng có địa vị rồi vậy?”
“To gan! Thằng kia, bố nuôi tao đã cho mày cơ hội mà mày còn dám trả treo à!”
Vương Đằng không nhịn được, chửi ầm lên.
Lôi Hồng phất tay, vẻ mặt không hề tức giận mà còn nói với vẻ khích lệ: “Cậu trai à, thế giới này sao có thể phân rõ trắng đen được. Có những việc bắt buộc cần có ai đó hoàn thành. Tôi khuyên cậu nên trân trọng cơ hội này đi, nếu không đến lúc cậu hiểu về đạo lý thế giới này rồi thì sẽ hối hận đó!”.
“Cảm ơn ông đã khuyên nhủ, nhưng tiếc là Giang Thần tôi đây bắt buộc, không bao giờ, thông đồng làm bậy, với loại khuất tất như ông!”
Giang Thần thản nhiên nói.
“Thằng kia, mày láo quá rồi đấy!”
“Bố nuôi, thằng cha này kiêu ngạo quá, chúng ta đừng lắm lời với nó nữa, hãy giết chết nó đi!”
Vương Đằng tức giận khuyên Lôi Hồng.
Nếu Lôi Hồng không thích thằng nhóc này thì gã ta đã cho người xông lên lâu rồi.
Mà Lôi Hồng lúc này cũng im lặng, chỉ lắc đầu, lạnh nhạt vẫy tay.
Có hai người đàn ông to cao đột nhiên đi ra từ phía sau Lôi Hồng.
Hai người này đều là người học võ, là cánh tay đắc lực của Lôi Hồng, thậm chí một người đàn ông da đen nhẻm trong số đó còn là quyền vương được Lôi Hồng mời từ Đông Nam Á đến đây, chưa từng thua ai bao giờ.
Khi hai người này xuất hiện thì cũng xoay cổ khởi động, ác độc xông về phía Giang Thần.
Mà từ đầu đến cuối, Giang Thần chẳng thay đổi chút sắc mặt nào.
Người đàn ông da đen xông về phía Giang Thần trước, nắm đấm thép đâm thẳng vào Giang Thần.
Mà khi nắm đấm đó chỉ cách trán Giang Thần có 10 cm thì anh đột ngột ra tay, biến mất ngay trước tầm mắt hắn ta.
Khi người đàn ông đó tỉnh táo lại, hắn ta chỉ cảm thấy ngực mình đau đớn. Đến lúc hắn ta cảm thấy điều bất thường thì một nắm đấm xé gió đã đâm thẳng vào ngực hắn ta.
Một giây sau, người đàn ông bay ra ngoài như một viên đạn.
Người đàn ông phía sau sửng sốt một chút, rồi gầm lên, tăng tốc vụt về phía Giang Thần.
Rầm! Nhưng vẫn là tốc độ đó, vẫn nắm đấm đó, vẫn bị đánh bay ra ngoài một cách khó hiểu.
Lúc này tất cả đều sững sờ.
Vương Đằng thì như gặp phải ma, lúc trước gã ta đã đánh nhau với Giang Thần, biết Giang Thần có bản lĩnh.
Nhưng không ngờ lại vẫn đánh giá thấp Giang Thần.
Đến cả cánh tay đắc lực của bố nuôi còn bị giết trong một giây! Thậm chí Lôi Hồng còn không ngờ rằng tên nhóc này sẽ khỏe đến vậy.
Hai “đại tướng” của ông ta bị hạ gục chỉ bằng một chiêu.
Thật sự quá sức tưởng tượng.
Nhưng ông ta không quá lo lắng, vì ông ta mang theo rất nhiều người đến đây.
Cho dù có phải dùng chiến thuật lấy đông địch ít thì cũng đủ để đè chết thằng nhóc này. Nhưng ông ta đã tính sai rồi! Vì Giang Thần đang lạnh lùng bước về phía Lôi Hồng.
Mà tên đàn em phía sau Lôi Hồng lại không ngừng xông vào phía Giang Thần.
Nhưng cũng đều bị đạp bay ra ngoài như trước.
Không một ai có thể ngăn cản được Giang Thần.
Chỉ trong mấy lần hít thở, đám đàn em Lôi Hồng dẫn đến đã ngã toàn bộ! Mãi đến khi Giang Thần đứng trước mặt Lôi Hồng thì ông ta mới ngơ ngác.
Không động đậy, như một bù nhìn.
Giang Thần lắc đầu, vươn tay ra rút kính đen của Lôi Hồng xuống, lộ ra gương mặt kiên định.
Nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi ,từng giọt mồ hôi đang chảy từ trên trán ông ta xuống .
" Ông Lôi . ông nóng lắm à ?"
Giang Thần trêu trọc nói .
" Chàng trai, tôi thừa nhận là tôi đã đánh giá thấp cậu , nhưng cậu phải biết rằng tôi đi được đến địa vị ngày hôm nay là không chỉ dựa vào mỗi nắm đấm thôi đâu . Cậu có tin chỉ một cuộc điện thoại của tôi đủ để khiến cậu biến mất khỏi Vân Hải không hả "
Danh tiếng mà ông ta có vô cùng mạnh mẽ, nào chỉ dựa vào mỗi vũ lực .
"Bà nội, bà tỉnh rồi?"
Vương Tuệ Lâm bước vào phòng, sau một hồi do dự, cô bước tới và nắm lấy đôi tay gầy của bà cụ.
"Tuệ Lâm! Trước đây là do bà nội không tốt, cháu đừng trách bà nội. Kỳ thực bà nội cũng không còn cách nào khác!", bà cụ tuy rằng có chút yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng phấn chấn, cố gắng làm ra vẻ tử tế.
"Tuệ Lâm. Cháu đã lớn rồi. Cháu cũng hiểu chuyện nữa. Cháu nên biết bà đã phải khó khăn như thế nào để chống đỡ nhà họ Vương một mình. Cháu cũng phải biết rằng cháu là con gái, nếu cơ nghiệp khổng lồ của nhà họ Vương giao vào tay cháu thì cũng tương đương với việc nó sẽ rơi vào tay người ngoài, đến lúc đó cả nhà họ Vương của chúng ta phải làm như thế nào đây? Vì vậy, bà nội cầu xin cháu giao công ty mới cho anh họ của cháu! Chỉ cần cháu chịu giao công ty mới cho anh họ của cháu, thì bà chết cũng có thể nhắm mắt!", bà cụ nhắm mắt van xin, hai hàng lệ già nua từ từ tuôn rơi.
Vương Tuệ Lâm trong lòng rất tức giận, cô không ngờ tới lúc này rồi mà bà nội vẫn còn hướng đến cháu trai của mình.
Nhưng nhìn dáng vẻ già nua bất lực của bà nội, hốc mắt của cô cũng không khỏi đỏ hoe, nước mắt chảy ròng ròng.
Trong lúc nhất thời cũng có chút mềm lòng.
Do dự một chút, cô cắn môi gật đầu: "Được rồi bà nội, đừng nói là trường sinh bất lão, chỉ cần bà khỏe mạnh, tất cả mọi việc Tuệ Lâm đều hứa với bà nội!"
"Tốt, tốt, tốt, cháu lúc nào cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện!"
Bà cụ liên tục vỗ vỗ vào tay Vương Tuệ Lâm, sau đó nhanh chóng trầm giọng nói với Vương Húc: "Còn không mau qua đây cảm ơn em họ cháu!"
"Bà nội, cảm ơn nó làm gì! Vinh Đỉnh đầu tư cho nó, còn không phải là bởi vì nhìn trúng tiềm lực phát triển của Tư Vận hay sao, mà công ty đó vốn là thuộc về nhà họ Vương của chúng ta, có cái gì tốt mà phải cám ơn!"
Vương Húc bĩu môi, sau đó đắc ý nói: "Lần này giao công ty cho cháu, bà chỉ cần đứng nhìn mà thôi! Cháu nhất định sẽ dẫn dắt nhà họ Vương của chúng ta trở thành một đại gia tộc hàng đầu!"
Bà cụ lắc đầu bất lực, thở dài nói: "Được rồi, bất kể nói thế nào, thì chuyện lần này nhà họ Vương của chúng ta có thể hợp tác với Vinh Đỉnh đều không thể thiếu công lao của Tuệ Lâm. Cháu là anh họ của nó, cũng nên thể hiện thành ý một chút. Như vầy đi, cháu bỏ tiền ra đặt bàn ở Tụ Tiên Lầu làm một bữa tiệc lớn, tiệc chúc mừng cho Tuệ Lâm, người nhà họ Vương của chúng ta đều phải đi!"
Tụ Tiên Lầu?
Mọi người đều sững sờ.
Đó là nhà hàng cao cấp nhất ở Vân Hải, đặt một bàn e rằng cũng phải bỏ ra số tiền hơn một trăm ngàn.
Mà nhà họ Vương có nhiều người như vậy, chỉ sợ mở tiệc cũng cần đặt đến hơn bảy tám bàn.
Lần này Vương Húc thất thoát lớn rồi!
“Bà nội, có cái gì đáng chúc mừng đâu chứ. Hơn nữa, cho dù muốn ăn mừng cũng không cần đến Tụ Tiên Lầu mà!”, Vương Húc đau khổ nói.
"Bảo cháu đi thì cháu phải đi liền cho bà!"
Bà cụ nghiêm nghị nói, chắc như sắt thép.
Vương Húc ngay lập tức bị giật mình, ảo não chạy ra ngoài.
"Bà nội, cháu nghĩ cũng không cần phải phiền phức như vậy đâu!"
Vương Tuệ Lâm khẽ cau mày.
"Tuệ Lâm, cháu cứ nghe lời bà. Cháu là công thần của cái nhà này, bữa cơm này cháu nhất định phải ăn!", bà cụ kiên trì nói.
Bà cụ đương nhiên có mục đích riêng khi muốn làm việc này.
Một mặt là để xoa dịu Vương Tuệ Lâm, mặt khác là để Vương Húc có cơ hội mở tiệc đãi khách, tạo tiền đề cho anh ta sau này có thể thuận lợi tiếp quản cơ nghiệp nhà họ Vương.
Bà cụ đã làm chủ gia tộc này mấy chục năm rồi, không ai trong nhà họ Vương có thể sánh được với bà ta về độ mưu mô.
Bất lực, Vương Tuệ Lâm không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Cô lập tức đi ra ngoài và gọi điện cho Giang Thần.
Ở phía bên kia, Giang Thần nhận được cuộc gọi từ Vương Tuệ Lâm ngay khi anh vừa về đến nhà.
“A lô, vợ à!”
Một tiếng "vợ" này thốt ra vô cùng tự nhiên, cứ như thể đã gọi trong nhiều năm rồi vậy.
Vương Tuệ Lâm hơi ngẩn ra, sau đó xấu hổ nói: "Đừng nói nhảm! Ai là vợ của anh!"
"Ồ, vậy cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
Giang Thần hỏi.
Vương Tuệ Lâm thở dài nói: "Bà nội bảo tôi giao công ty cho Vương Húc, tôi cũng không còn cách nào khác. Sau đó bà nội lại bảo Vương Húc đặt bàn tổ chức tiệc ở Tụ Tiên Lầu, bây giờ anh mau đưa mẹ tôi cùng qua đó đi!"
"Cô giao công ty Tân Tư Vận cho họ rồi?"
Giang Thần cau mày.
Mặc dù người vợ này của anh có năng lực rất mạnh, nhưng vẫn có điểm yếu.
Đó chính là vào thời điểm quan trọng cô lại quá dễ mềm lòng.
"Đây là việc riêng của tôi, không liên quan gì đến anh. Bây giờ cũng đừng nói nhiều như vậy. Anh đưa mẹ tôi đến Tụ Tiên Lầu trước đi!", Vương Tuệ Lâm bực mình, lạnh lùng ra lệnh.
Cúp điện thoại, Giang Thần bước vào nhà.
Lúc này, Điêu Ngọc Lan đang mặc một chiếc quần bó màu hồng và đang tập yoga trên thảm, bà ta có vóc dáng thon thả gần như ngang ngửa với Vương Tuệ Lâm, động tác hông vô cùng linh hoạt, sợ rằng ngay cả những cô gái trẻ tuổi cũng không làm được như bà ta.
Chương 32 :
Nếu như hai người đi chơi cùng nhau, hai mẹ con thậm chí còn có thể bị người khác nhầm là chị em.
"Bác gái, bà mau sửa soạn đi, chút nữa tôi đưa bà tới Tụ Tiên Lầu!"
Giang Thần đi qua một bên nói.
"Tụ Tiên Lầu? Ha ha, cái thứ nghèo kiết xác như cậu lại còn muốn mời tôi đến Tụ Tiên Lầu ăn cơm? Cậu mời nổi sao?", Điêu Ngọc Lan đứng lên, khinh bỉ nhìn Giang Thần.
Giang Thần lắc đầu, nói: "Không phải tôi mời. Đó là lời mời của Vương Húc. Tuệ Lâm đã giao lại công ty mới cho nhà họ Vương, nên bà cụ mới tổ chức tiệc mừng cho Tuệ Lâm!"
"Hả? Tuệ Lâm giao Tân Tư Vận cho nhà họ Vương?", Điêu Ngọc Lan chỉ sửng sốt trong chốc lát, rồi trên mặt lập tức lộ ra vẻ nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Tốt rồi, tốt rồi. Bây giờ thì không phải lo lắng đề phòng nữa!"
Mấy ngày nay Điêu Ngọc Lan cũng bởi vì chuyện của công ty mới mà lo lắng sợ hãi, rất sợ bà cụ sẽ trả thù nếu biết chuyện.
Giờ nghe tin công ty đã bị nhà họ Vương thu lại, trong lòng bà ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Giang Thần bất lực lắc đầu.
Người mẹ vợ này, đã nhát gan thì thôi đi, lại còn hết sức ngu xuẩn.
Một khi Vương Húc đã làm chủ nhà họ Vương, liệu Vương Tuệ Lâm có còn cuộc sống tốt đẹp trong nhà họ Vương nữa không?
Điêu Ngọc Lan vừa nghe nói rằng sẽ được đến Tụ Tiên Lầu để ăn tiệc, thì bà ta liền thử đi thử lại hàng chục bộ quần áo và trang điểm thật đậm trước gương một lúc lâu trước khi lên đường với Giang Thần.
Khi họ đến Tụ Tiên Lầu, thì nhà họ Vương đã đến trước.
Bà cụ không đến vì thân thể chỉ vừa mới khôi phục, Tần Tuyết đang ở nhà trông coi bà ta.
"Hôm nay Vương Húc tôi đãi tiệc, mời mọi người nâng ly!"
Vương Húc đã đặt bàn ở sảnh Tụ Tiên, nơi đắt nhất trong Tụ Tiên Lầu, bây giờ anh ta đang đứng trên sân khấu với một ly rượu trong tay, mạnh mẽ hô to.
Vốn dĩ bà cụ bảo anh ta bày tiệc ăn mừng cho Tuệ Lâm, kết quả lại thành bữa tiệc chiêu đãi của chính anh ta.
Nhưng lúc này không có ai lên tiếng thay Vương Tuệ Lâm, mọi người đều biết rõ, dù sao chỉ cần còn có bà cụ, tương lai nhà họ Vương vẫn sẽ rơi vào tay anh ta.
Thậm chí còn có không ít người đứng lên liên tục đi qua mời rượu anh ta.
Vương Tuệ Lâm không hài lòng ngồi sang một bên.
Điêu Ngọc Lan lúc này cũng đã nhận ra điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng là dự án mà Tuệ Lâm nhà chúng tôi mang về, công ty mới cũng là từ tay con gái tôi mà cướp về được, thế mà chuyện gì tốt cũng mang danh cái thằng Vương Húc đó!"
"Mẹ, bây giờ nói những lời này có ích lợi gì? Bà nội đã như vậy, lẽ nào con không đồng ý?", Vương Tuệ Lâm cắn môi, vẻ mặt bất lực cùng hối hận.
Nhưng có hối hận cũng chẳng làm được gì nữa.
Ai bảo bản thân cô lại là con gái, hơn nữa còn có một người bà trọng nam khinh nữ như vậy.
"Mẹ thấy chuyện này không trách ai được! Muốn trách thì trách bố của con, lại tìm đâu ra một đứa con rể vô dụng như vậy!"
Điêu Ngọc Lan vừa nói vừa hung hãn trợn mắt nhìn Giang Thần một cái.
"Chỉ cần có một đứa con rể giàu có quyền thế thì con cũng không cần phải vất vả như vậy, mà nhà chúng ta cũng không cần tranh giành công ty với nhà họ Vương. Tuệ Lâm, không phải mẹ nói con chứ, bây giờ bàn giao công ty mới cũng được, con cũng không có việc gì lớn, mau ly hôn với cái tên vô dụng này đi. Con của bạn mẹ đều là những người ưu tú, còn có người đi du học về nước lập nghiệp nữa cơ. Bây giờ tất cả đều là ông chủ lớn nắm trong tay cả trăm triệu tệ!"
"Cái gì vậy mẹ, mẹ còn muốn nói điều đó vào lúc này sao?"
Vương Tuệ Lâm cảm thấy bất lực, không nhịn được mà liếc nhìn Giang Thần một cái.
Bất kể nói thế nào, Giang Thần trong khoảng thời gian này biểu hiện cũng coi như không tệ, hơn nữa chuyện tòa nhà văn phòng đều là công của Giang Thần.
Ấn tượng của Vương Tuệ Lâm về anh cũng đã phần nào thay đổi.
"Tuệ Lâm, rốt cuộc con nghĩ thế nào? Không được, dù sao bố của con cũng không có ở đây, mẹ là người có tiếng nói cuối cùng trong nhà này, ngày mai con phải đi ly hôn với tên vô dụng đó ngay lập tức".
Bang! Vào lúc này, cánh cửa của sảnh Tụ Tiên đột nhiên bị đá tung ra.
Một người đàn ông to con, đầu trọc với sợi dây chuyền vàng to nặng đeo trên cổ bước vào cùng với hơn chục người khác.
"Hôm nay là sinh nhật của ông lớn, nên sảnh Tụ Tiên này đã bao cả rồi, phiền các người trả chỗ!"
Sau khi người đàn ông đầu trọc đi vào, đôi mắt của gã ta trừng lên như mắt diều hâu, liếc qua một lượt rồi hung bạo nói.
"Anh là ai? Hôm nay sảnh Tụ Tiên đã do nhà họ Vương chúng tôi bao cả rồi, các người không tìm chỗ khác được sao?"
Bốp! Vương Húc bước lên định nói trái phải thì trực tiếp bị ăn một cái bạt tai lớn, trên mặt chỉ cảm thấy nóng rát.
Gã đầu trọc khạc nhổ, khinh thường nói: "Nhà họ Vương là cái thá gì? Ông đây là Vương Đằng ở Tân Nhai, ông đây bảo mày cút thì mày phải cút!"
Vương Đằng ở Tân Nhai?
Ngay khi Vương Húc sắp tức giận, nghe thấy cái tên này thì liền bị chấn động, những người họ Vương khác cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Vương Đằng là một tên trùm khét tiếng trên đường phố Vân Hải, có thế lực khổng lồ ở Tân Nhai, mà đây còn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Điều khiến cho nhà họ Vương kiêng kị nhất chính là, đằng sau Vương Đằng còn có một người cha đỡ đầu là Lôi Hồng.
Ông ta được gọi là "ông Lôi".
Ông ta là vua của thế giới ngầm ở thành phố Vân Hải.
Ông ta không phải là người mà nhà họ Vương có thể dây vào nổi!
Chương 33 :
"Tôi xin lỗi, anh Đằng, tôi không biết là anh, tôi đúng là có mắt mà không nhìn rõ núi thái sơn, chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, trả sảnh Tụ Tiên lại cho anh!"
Vương Đằng cười khà khà, lập tức phất tay đuổi người của nhà họ Vương đi.
Người nhà họ Vương không dám nói gì, lục tục đứng dậy rời đi.
Mẹ con Vương Tuệ Lâm cũng đứng dậy và bước ra ngoài.
Nhưng khi cô đi ngang qua, ánh mắt Vương Đằng sáng lên.
Tìm khắp cái đất Vân Hải này cũng không có được mấy người đẹp đến như vậy.
“Chờ một chút!”
Vương Đằng khoát tay một cái, một đám người nhất thời bị làm cho giật mình.
"Anh Đằng, anh muốn...", Vương Húc nghi ngờ nói.
Vương Đằng khoát tay, liếc nhìn Vương Tuệ Lâm một cách thèm thuồng.
"Không ngờ nhà họ Vương nhỏ bé của các người lại có một cô nàng xinh đẹp như vậy. Cô nàng xinh đẹp này tên là gì?"
"Ồ, anh Đằng, đây là em họ Vương Tuệ Lâm của tôi, không có gì đặc biệt, khiến anh Đằng phải chê cười rồi".
Vương Húc nịnh nọt nói.
"Con mợ mày, mày cho rằng tao mù sao, thế này mà còn bảo là không có gì đặc biệt? Có mày mới là cái thứ táo tàu xấu xí!", Vương Đằng mắng một tiếng, sau đó lập tức nở nụ cười nói với Vương Tuệ Lâm: "Em Tuệ Lâm, chúng ta đều họ Vương, có lẽ năm trăm năm trước chúng ta cũng là người một nhà, mà bây giờ gặp lại nhau chính là duyên phận. Ở lại uống rượu với anh nhé, thế nào?"
"Thật ngại quá, tôi không biết uống rượu, và tôi cũng không muốn ở lại, xin lỗi!"
Vương Tuệ Lâm cau mày, quay người rời đi.
Lúc này, có hai người đàn ông đi ra từ phía sau lưng Vương Đằng và ngăn cô lại.
“Em gái, Vương Đằng anh hiếm lắm mới mời người ta uống rượu, hơn nữa hôm nay anh tổ chức sinh nhật, đừng làm mất mặt anh thế chứ!"
Vương Đằng khịt mũi, lạnh lùng nói.
Mặc dù gã ta làm ra vẻ lịch sự, nhưng mùi đe dọa trong lời nói của gã ta lại rất rõ ràng.
"Tôi nói rồi, tôi không biết uống rượu!"
Vương Tuệ Lâm cau mày, lạnh lùng nói.
"Không uống được sao? Ha ha, vậy anh sẽ dạy em!", Vương Đằng cười ha hả định nắm lấy cánh tay của Vương Tuệ Lâm, thì đã bị một bàn tay to lớn vươn ra từ bên cạnh ngăn lại.
"Xin lỗi, vợ tôi không biết uống rượu. Là chồng của cô ấy, tôi cũng sẽ không cho phép cô ấy uống rượu với đàn ông khác!"
Hàng lông mày lưỡi kiếm của Giang Thần nhăn lại, thanh âm trầm trầm nói.
"Thằng nhóc, tao bỏ qua cho mày một lần, mau bỏ tay ra khỏi người tao!"
Sắc mặt của Vương Đằng trong nháy mắt trầm xuống, muốn dùng sức, nhưng lại phát hiện mình không có cách nào thoát ra khỏi bàn tay của Giang Thần, nhất thời âm thầm có chút kinh hãi.
Lúc này những người xung quanh đều kinh ngạc, không ngờ phế vật này lại có dũng khí như vậy, dám đứng ra gây hấn với Vương Đằng! Đôi mắt đẹp của Vương Tuệ Lâm cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Vương Húc đang kinh hãi, hoàn hồn trở lại, vội vàng hét lên: "Giang Thần, cậu điên rồi sao! Mau buông ra, anh Đằng chỉ muốn mời Tuệ Lâm cùng đi uống rượu, sao cậu lại kích động như vậy!"
"Đúng đó, không phải chỉ uống một ly thôi sao? Có chuyện gì to tát đâu!"
"Tuệ Lâm, cô đi theo anh Đằng uống hai ly đi mà, coi như là vì mọi người!"
Vương Tuệ Lâm có hơi run lên một chút, quay người lạnh lùng liếc nhìn mấy người nhà họ Vương.
Người nhà họ Vương cúi đầu, không biết làm sao.
Mọi người đều biết Vương Đằng là ai.
Nói là đi bồi rượu, chẳng lẽ chỉ uống rượu đơn giản như vậy thôi sao?
Trong một khắc, trái tim của Vương Tuệ Lâm như lạnh đi.
Cô đã làm việc chăm chỉ cho nhà họ Vương ngần ấy năm, thậm chí còn chấp nhận giao lại công ty của mình vì tình hình chung.
Không ngờ khi xảy ra chuyện, không những không có ai đứng ra giúp cô mà còn muốn hy sinh cô.
Cuối cùng cô cũng đã nhận ra bộ mặt lạnh lùng thờ ơ của những người thân.
"Các người, các người không có lương tâm, vậy mà lại làm chuyện này với con gái tôi. Con gái tôi không cần các người. Tôi sẽ gọi cảnh sát ngay!"
Điêu Ngọc Lan tức giận đến mức lồng ngực không ngừng run lên từng cơn, vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.
Kết quả là bà ta bị người của Vương Đằng tóm gọn.
"Thằng nhóc, mày còn không chịu buông tay ra?"
Vương Đằng hung tợn nhìn Giang Thần.
"Được, vậy thì đừng trách tao không khách sáo. Tụi mày còn đứng đó làm cái gì! Tháo tay thằng này ra cho tao!", Vương Đằng thấy Giang Thần vẫn dửng dưng thì lập tức hét lớn một tiếng ra lệnh.
Hơn chục tên thuộc hạ vừa nghe mệnh lệnh đã vội vàng chạy về phía Giang Thần.
Giang Thần đến nhìn cũng không thèm nhìn, chân anh nhanh như chớp đá thẳng vào một tên gần đó, khiến tên đó bay ra xa, hét lên một tiếng rồi rệu rã ngã xuống.
Ngay lập tức một tên thuộc hạ khác nâng chiếc ghế gỗ chắc chắn bên cạnh và đập nó về phía lưng của Giang Thần.
“Cẩn thận!”
Vương Tuệ Lâm hét lên.
Tuy nhiên, ngay khi tiếng hét của cô vừa vang lên, thì Giang Thần đã đột nhiên kéo Vương Đằng qua thế chỗ, chiếc ghế gỗ cứng chắc đập xuống thân thể Vương Đằng, ngay lập tức nát thành từng mảnh!
"Con mẹ mày, mày không phân biệt được tao với nó hả?"
Vương Đằng bây giờ đầu đã đầy máu, gã ta đá người của mình, rồi nhặt một khúc gỗ vuông dưới đất đập về phía của Giang Thần.
Gã ta lăn lộn ở trên giang hồ đã nhiều năm như vậy, cũng không phải là không có bản lĩnh gì, tự thân cũng là một người có luyện võ, thân thủ cực kỳ bén nhạy, giống như mãnh hổ xuống núi.
Trong tiềm thức, mọi người đều nghĩ rằng lần này Giang Thần không thể qua khỏi.
Tuy nhiên, Giang Thần cũng không hề tránh né, nhẹ nhàng dùng chân nâng một chiếc ghế lên, sau đó chân của anh bắn ra như một khẩu đại pháo, chiếc ghế đập về phía Vương Đằng như một viên đạn đại bác.
Ầm một tiếng, nó vỡ ra thành nhiều mảnh.
Còn Vương Đằng cũng ngã xuống đất, ôm đầu rú lên đau đớn.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Mặc dù mọi người đều biết rằng Giang Thần là lính giải ngũ, nhưng họ không ngờ rằng anh lại có sức mạnh như vậy.
Người gì mà có thể đá bay một cái ghế gỗ nặng cả mấy chục cân?
Đây là chuyện mà một người có thể làm sao?
Nét mặt của Vương Tuệ Lâm cũng có chút ngạc nhiên, đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng nhiên lại lộ ra rất nhiều suy nghĩ.
Đến lúc này, cô mới nhận ra rằng chồng mình dường như không đến mức không thể chịu đựng được.
Chỉ với kỹ năng này, xin đi làm vệ sĩ riêng cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền! Nghĩ đến đây, Vương Tuệ Lâm không nhịn được mà cắn môi.
Chương 35 :
Lôi Hồng, được người nơi đây gọi là anh Lôi.
Vua thế giới ngầm thành phố Vân Hải.
Giang Thần chưa nói gì, đàn em bên cạnh đã kéo ghế xuống cho ông ta ngồi xuống.
“Tôi cho cậu một cơ hội là quỳ xuống rót trà cho tôi, coi như là đã dập đầu với tôi. Từ nay về sau, cậu đi theo tôi, đảm bảo địa vị không thấp!”
Lôi Hồng xoa chiếc nhẫn trong tay, lạnh nhạt nói.
Ông ta thấy được Giang Thần là một cao thủ, ắt hẳn có bản lĩnh riêng, bèn dấy lên lòng yêu quý nhân tài.
Giang Thần thì không kìm được mà bật cười.
“Thời buổi nào rồi mà lưu manh cũng có địa vị rồi vậy?”
“To gan! Thằng kia, bố nuôi tao đã cho mày cơ hội mà mày còn dám trả treo à!”
Vương Đằng không nhịn được, chửi ầm lên.
Lôi Hồng phất tay, vẻ mặt không hề tức giận mà còn nói với vẻ khích lệ: “Cậu trai à, thế giới này sao có thể phân rõ trắng đen được. Có những việc bắt buộc cần có ai đó hoàn thành. Tôi khuyên cậu nên trân trọng cơ hội này đi, nếu không đến lúc cậu hiểu về đạo lý thế giới này rồi thì sẽ hối hận đó!”.
“Cảm ơn ông đã khuyên nhủ, nhưng tiếc là Giang Thần tôi đây bắt buộc, không bao giờ, thông đồng làm bậy, với loại khuất tất như ông!”
Giang Thần thản nhiên nói.
“Thằng kia, mày láo quá rồi đấy!”
“Bố nuôi, thằng cha này kiêu ngạo quá, chúng ta đừng lắm lời với nó nữa, hãy giết chết nó đi!”
Vương Đằng tức giận khuyên Lôi Hồng.
Nếu Lôi Hồng không thích thằng nhóc này thì gã ta đã cho người xông lên lâu rồi.
Mà Lôi Hồng lúc này cũng im lặng, chỉ lắc đầu, lạnh nhạt vẫy tay.
Có hai người đàn ông to cao đột nhiên đi ra từ phía sau Lôi Hồng.
Hai người này đều là người học võ, là cánh tay đắc lực của Lôi Hồng, thậm chí một người đàn ông da đen nhẻm trong số đó còn là quyền vương được Lôi Hồng mời từ Đông Nam Á đến đây, chưa từng thua ai bao giờ.
Khi hai người này xuất hiện thì cũng xoay cổ khởi động, ác độc xông về phía Giang Thần.
Mà từ đầu đến cuối, Giang Thần chẳng thay đổi chút sắc mặt nào.
Người đàn ông da đen xông về phía Giang Thần trước, nắm đấm thép đâm thẳng vào Giang Thần.
Mà khi nắm đấm đó chỉ cách trán Giang Thần có 10 cm thì anh đột ngột ra tay, biến mất ngay trước tầm mắt hắn ta.
Khi người đàn ông đó tỉnh táo lại, hắn ta chỉ cảm thấy ngực mình đau đớn. Đến lúc hắn ta cảm thấy điều bất thường thì một nắm đấm xé gió đã đâm thẳng vào ngực hắn ta.
Một giây sau, người đàn ông bay ra ngoài như một viên đạn.
Người đàn ông phía sau sửng sốt một chút, rồi gầm lên, tăng tốc vụt về phía Giang Thần.
Rầm! Nhưng vẫn là tốc độ đó, vẫn nắm đấm đó, vẫn bị đánh bay ra ngoài một cách khó hiểu.
Lúc này tất cả đều sững sờ.
Vương Đằng thì như gặp phải ma, lúc trước gã ta đã đánh nhau với Giang Thần, biết Giang Thần có bản lĩnh.
Nhưng không ngờ lại vẫn đánh giá thấp Giang Thần.
Đến cả cánh tay đắc lực của bố nuôi còn bị giết trong một giây! Thậm chí Lôi Hồng còn không ngờ rằng tên nhóc này sẽ khỏe đến vậy.
Hai “đại tướng” của ông ta bị hạ gục chỉ bằng một chiêu.
Thật sự quá sức tưởng tượng.
Nhưng ông ta không quá lo lắng, vì ông ta mang theo rất nhiều người đến đây.
Cho dù có phải dùng chiến thuật lấy đông địch ít thì cũng đủ để đè chết thằng nhóc này. Nhưng ông ta đã tính sai rồi! Vì Giang Thần đang lạnh lùng bước về phía Lôi Hồng.
Mà tên đàn em phía sau Lôi Hồng lại không ngừng xông vào phía Giang Thần.
Nhưng cũng đều bị đạp bay ra ngoài như trước.
Không một ai có thể ngăn cản được Giang Thần.
Chỉ trong mấy lần hít thở, đám đàn em Lôi Hồng dẫn đến đã ngã toàn bộ! Mãi đến khi Giang Thần đứng trước mặt Lôi Hồng thì ông ta mới ngơ ngác.
Không động đậy, như một bù nhìn.
Giang Thần lắc đầu, vươn tay ra rút kính đen của Lôi Hồng xuống, lộ ra gương mặt kiên định.
Nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi ,từng giọt mồ hôi đang chảy từ trên trán ông ta xuống .
" Ông Lôi . ông nóng lắm à ?"
Giang Thần trêu trọc nói .
" Chàng trai, tôi thừa nhận là tôi đã đánh giá thấp cậu , nhưng cậu phải biết rằng tôi đi được đến địa vị ngày hôm nay là không chỉ dựa vào mỗi nắm đấm thôi đâu . Cậu có tin chỉ một cuộc điện thoại của tôi đủ để khiến cậu biến mất khỏi Vân Hải không hả "
Danh tiếng mà ông ta có vô cùng mạnh mẽ, nào chỉ dựa vào mỗi vũ lực .