Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Huỷ bỏ hợp tác với Trần Chí Siêu
Anh vội vàng chống tay lên tường, thở hổn hển.
Trong nhiệm vụ cuối cùng ở biên giới phía Tây, anh bị thương nặng, suýt nữa mất mạng trên chiến trường. Tuy rằng cứu lại được cái mạng nhưng lục phủ ngũ tạng đã tạo thành vết thương vĩnh viễn.
Thậm chí, lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Nếu không, dựa vào địa vị và tầm quan trọng của anh ở biên giới phía Tây, cấp trên cũng sẽ không phê chuẩn cho anh tạm thời nghỉ dưỡng thương.
Reng! Đúng lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên.
Chiếc điện thoại được phát ở Tây cảnh. Tuy là chiếc điện thoại vệ tinh kiểu cũ nhưng lại chống nước, Giang Thần ổn định lại tinh thần, cầm điện thoại ấn nút nghe.
“Alo? Cậu chủ, nghe nói cậu trở về rồi?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói già cỗi, có thể nghe ra đang rất kích động.
“Ông Hà, không ngờ tin tức của ông cũng nhạy lắm!”
Giang Thần bất lực bật cười.
Ba năm trước, lúc anh về phía Nam chấp hành nhiệm vụ, tình cờ cứu một nhà lớn nhỏ của một ông lão, thật ra cũng chỉ tiện tay mà thôi.
Nhưng ông lão lại thề ngay tại đó là trên dưới nhà họ Hà sẽ đi theo hầu hạ Giang Thần suốt đời.
“Hê hê, lần này, cậu còn đi không?”
Hà Phù Sinh vội vàng hỏi.
“Tạm thời tôi sẽ không đi, ở Vân Hải dưỡng sức một thời gian!”
Giang Thần nói.
“Cậu không đi nữa? Tốt quá rồi!”
Nếu ai có thể nhìn thấy ở đầu dây bên kia, người giàu nhất thành phố Vân Hải Hà Phù Sinh lại mang biểu cảm kích động và kính trọng đến vậy thì nhất định sẽ ngạc nhiên tới mức rớt cằm: “Nếu có chuyện gì cần lão già này xin cậu cứ dặn dò… Hay là, bây giờ tôi đến gặp cậu?”
Hà Phù Sinh kích động không thôi, giống như tìm thấy người mà mình vô cùng kính trọng.
“Ông đừng tới gặp tôi, khi nào tôi cần sẽ đi tìm ông!”
Giang Thần vội vàng từ chối.
Lần này anh trở về Vân Hải để bí mật dưỡng thương, không muốn kinh động tới quá nhiều người, nếu không sợ là sẽ làm xáo động thế cục của Tây cảnh.
“Ngoài ra, ở Vân Hải tôi cần một thân phận, tốt nhất là người làm kinh doanh!”
Giang Thần nghĩ một lát rồi nói. Làm như vậy đương nhiên là để che giấu thân phận của mình, cũng để đánh lạc hướng những kẻ thù tiềm tàng.
“Được. Nếu đã như vậy thì tôi sẽ chuyển công ty con tốt nhất trực thuộc nhà họ Hà sang tên cậu. Đó chính là công ty đầu tư Vinh Đỉnh, một lát nữa tôi sẽ bảo thư ký Trương Miêu liên hệ với cậu!”
Hà Phù Sinh nói ngay.
“Vinh Đỉnh?”
Giang Thần hơi sững lại, rồi lập tức không nhịn được mà cười khẩy một tiếng.
Hà Phù Sinh cúp điện thoại chưa tới một lát đã có cuộc điện thoại gọi tới, một giọng nói của con gái ngọt ngào vang lên: “Tổng giám đốc Giang, tôi là thư ký tổng giám đốc của công ty Vinh Đỉnh, Trương Miêu. Chủ tịch Hà đã dặn dò để tôi liên hệ với anh. Từ nay về sau, anh chính là ông chủ của tôi, có việc gì thì xin sếp cứ dặn dò ạ!”
“Có hai việc!”
Giang Thần trực tiếp hạ lệnh: “Một, huỷ hợp tác với Trần Chí Siêu, huỷ bỏ kế hoạch hợp tác với công ty kỹ thuật của anh ta!”
“Hai, chuẩn bị một chi phiếu 10 triệu, gửi tới tay của tổng giám đốc công ty Tư Vận Vương Tuệ Lâm!”
“Rõ!”
Tuy rằng Trương Miêu rất thắc mắc về hai nhiệm vụ này, nhưng người ra lệnh là ông chủ nên cô ta không dám chất vấn.
Nhưng Trần Chí Siêu thật sự đen đủi! Vì hai dự án hợp tác này đã tiến hành được một nửa. Để đón khoản đầu tư của Vinh Đỉnh mà Trần Chí Siêu đã đầu tư rất lớn trước, nếu tới lúc này mà huỷ bỏ đầu tư thì Vinh Đỉnh không có thiệt hại gì nhưng đối phương thì chắc chắn là sẽ tán gia bại sản! Tắm nước nóng một lúc, Giang Thần cảm thấy thoải mái hơn, sau khi lau khô người thì quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, ở trên giường đã đặt sẵn một bộ quần áo phẳng phiu, bao gồm cả áo sơ mi trắng.
Những đồ này do cô giúp việc chuẩn bị, chắc chắn Vương Tuệ Lâm sẽ không tự làm.
“Thưa cậu, cô cả nói đợi cậu mặc xong quần áo thì bắt buộc phải xuống lầu gặp cô ấy. Cô ấy có chuyện quan trọng muốn nói với cậu!”
Cô giúp việc liếc nhìn thân thể tráng kiện của Giang Thần, còn bĩu môi nói.
Thân hình đẹp thì có tác dụng gì, dù sao cũng chỉ là một thằng ở rể.
“Cô nói với cô ấy, tôi hơi mệt, muốn nói gì thì để nói sau!”
Giang Thần vừa mặc quần áo vừa nói.
Cô giúp việc bỗng sững sờ.
Không ngờ cậu ở rể này lại từ chối thẳng thừng luôn!
----------------------------
Chương 7: Anh đừng tham lam như vậy
“Sao cơ? Anh ta không xuống á?”
Vương Tuệ Lâm nghe người giúp việc nói xong mà sững người.
Cái tên vô dụng này dám ngó lơ mệnh lệnh của mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta vừa mới về, có lẽ thực sự mệt mỏi, bây giờ nhắc đến chuyện ly hôn quả thực không phù hợp lắm, đáng lẽ nên để người ta nghỉ ngơi một lát đã.
Nhưng Điêu Ngọc Lan thì không nhẫn nhịn được, hai mắt lập tức trợn ngược lên: “Lá gan nó to gớm nhỉ, dám không nghe lời Tuệ Lâm? Không được, bảo nó xuống ngay bây giờ!”
“Mẹ, anh ấy vừa mới về, hay là cứ để anh ấy nghỉ ngơi thêm một lát đã?”
Vương Tuệ Lâm thăm dò, bây giờ trông Điêu Ngọc Lan hoàn toàn khỏe khoắn, cô cũng biết ban nãy bà ta chỉ giả bộ.
“Sao hả, Tuệ Lâm, lẽ nào còn vẫn còn ôm hi vọng về nó?”
“Mẹ, con không có…”
“Mẹ nói cho con biết, hôm nay con nhất định phải ly hôn với nó!”
Hai mắt Điêu Ngọc Lan lập tức đỏ ửng lên: “Vốn dĩ mẹ cũng chỉ có hai đứa con gái là con với Tử Tình. Con nhỏ Tử Tình vô lương tâm, từ khi gả vào nhà họ Giang là trở thành người của nhà họ Giang luôn, một năm chẳng về nhà được mấy lần, con thì lấy cái thằng vô dụng này. Mỗi lần họp mặt bạn bè, nhìn con rể nhà người ta vừa có tiền đồ vừa hiếu thuận, mẹ ghen tị biết chừng nào!”
“Nếu biết như thế, khi xưa mẹ đẻ thằng con trai cho rồi!”
Điêu Ngọc Lan vừa vỗ đùi vừa giả bộ khóc lóc gào thét.
Vương Tuệ Lâm cắn chặt môi dưới.
Đâu phải mỗi mình mẹ cô bị người ta chê cười, đến cả cô cũng thường xuyên bị người ta chỉ trỏ sau lưng khi ở công ty.
Cô là tổng giám đốc của công ty mà lấy một tên vô dụng đi lính, khiến cô không thể ngóc đầu lên nổi ở nhà họ Vương.
Chỉ trách bản thân mình khi ấy mềm lòng mà đồng ý với lời thỉnh cầu từ bố! Nhưng bây giờ bố cô cũng khỏi bệnh rồi, cô cũng không còn gì phải kiêng dè nữa, nhân lần này Giang Thần quay về, có thể ly hôn với anh luôn.
“Được rồi mà, mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con sẽ tự đi lên nói chuyện với anh ấy, như thế chắc là được rồi chứ!”
Vương Tuệ Lâm cũng bất đắc dĩ, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô-pha, lên tầng tìm Giang Thần.
“Cô muốn ly hôn với tôi?”
Lúc này Giang Thần vừa mặc xong quần áo, biểu cảm có vẻ ngạc nhiên, không ngờ mình vừa quay về mà đối phương đã đề nghị ly hôn.
“Tối nay tôi sẽ ủy thác cho luật sư của công ty soạn một bản thỏa thuận ly hôn, nếu anh muốn điều kiện gì thì chúng ta có thể bàn thêm, chỉ cần anh chịu ký tên là được!”
Đôi mắt xinh đẹp của Vương Tuệ Lâm nhìn anh chằm chằm nhưng không có chút cảm xúc nào.
“Tôi sẽ không đồng ý ly hôn đâu, trong mục tình trạng hôn nhân của Giang Thần này không bao giờ có dòng ly hôn, chỉ có dòng vợ chết!”
Giang Thần chỉnh lại cổ áo, nghiêm nghị đáp.
“Anh, anh nói sao cơ?”
Vương Tuệ Lâm tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Giang Thần này chinh chiến năm năm, với tư cách là một chiến sĩ, tôi không cho phép cuộc đời của mình có bất kỳ vết nhơ nào. Chuyện ly hôn, cô đừng hòng nghĩ đến nữa!”
Không thể nào ly hôn được.
Anh cũng không muốn bị đám lính và mấy ông lãnh đạo của mình chê cười, huống hồ chuyện hôn sự với nhà họ Vương là di nguyện duy nhất của bố anh trước khi chết.
Anh tuyệt đối không làm trái với di nguyện của bố!
“Giang Thần, tôi nói cho anh biết, đừng có mà quá đáng! Chuyện này không phải cứ anh nói không ly hôn thì không ly hôn, tôi có thể tới tòa án khởi kiện anh!”
Cơ thể Vương Tuệ Lâm run lên bần bật vì tức giận, nhưng sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô không khỏi hòa hoãn hơn: “Tôi biết, anh đang sợ ly hôn rồi thì cuộc sống sẽ không được đảm bảo, đúng không? Tôi có một căn biệt thự ở Nam Sơn, ngoài ra tôi sẽ cho anh thêm một triệu tệ, cho dù sau này anh không tìm được công việc, cũng đủ sống rồi!”
“Hờ hờ, những thứ mà cô vừa nói không đáng một xu trong mắt tôi. Tóm lại, tôi sẽ không ly hôn đâu!”
Giang Thần quả quyết từ chối rồi xua tay: “Cô ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi”.
“Giang Thần, chẳng lẽ những thứ ấy vẫn chưa đủ à? Anh đừng tham lam quá như thế!”
Vương Tuệ Lâm bỗng chốc thấy tức giận, cô nghĩ rằng Giang Thần muốn đòi nhiều hơn thế.
“Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!”
Giang Thần cũng không giải thích.
“Được, vậy thì anh cứ đợi thư mời từ luật sư của tôi đi!”
Thấy nói mãi mà không đạt được kết quả gì, Vương Tuệ Lâm nghiến răng nghiến lợi rồi quay người đi ra ngoài.
Giang Thần đóng cửa lại, khoanh chân ngồi trên giường, điều hòa hơi thở.
Tuy rằng trong lần chấp hành nhiệm vụ này anh đã bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng gặp được cơ duyên cực kỳ lớn.
Anh vô tình lấy được một phần bí tịch thần kỳ còn sót lại, bên trên ghi chép “Huyền Thanh Quyết” được truyền lại từ thời thượng cổ. “Huyền Thanh Quyết” không rõ do ai sáng tạo ra, nhưng cực kỳ thần kỳ, giúp Giang Thần ổn định được vết thương bên bờ vực của cái chết.
Đồng thời anh cũng biết được bí mật từ phần ghi chép còn sót lại này, chủ nhân của Huyền Thanh Quyết từng luyện ra được một viên “Cửu Mệnh Kim Đan”.
Chương 8: Gặp mặt bạn cũ
Cửu Mệnh Kim Đan không những có thể cứu sống người chết, mà có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt hoàn toàn! Nhưng mảnh ghép này có tất cả chín mảnh, bây giờ anh mới chỉ lấy được một mảnh.
Muốn có được Cửu Mệnh, phải ghép đủ tất cả mảnh ghép mới được.
Nhiều tháng trước, anh đã cho người đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng tạm thời vẫn không thu được gì.
May mà có Huyền Thanh Quyết, có thể ổn định được vết thương, anh cũng không cần quá vội vàng.
Khi Giang Thần đang điều hòa nhịp thở thì Vương Tuệ Lâm tức tối quay về công ty Tư Vận.
Cô ngồi trong văn phòng của tổng giám đốc mà lòng dạ muộn phiền.
Tối nay nhà họ Vương sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị, trăm công nghìn việc còn chưa thấy xong, bây giờ trong nhà có thêm một ông chồng “khó chơi”… nghĩ thôi đã thấy nghẹn lòng.
Cô cũng là người con gái mang tư tưởng truyền thống, chuyện ly hôn này nói ra chẳng dễ nghe.
Chỉ cần Giang Thần có tư tưởng đoan chính một tí, tính tình dễ chịu một tí, ngoan ngoãn vâng lời mình, cô cũng có thể miễn cưỡng mà duy trì cuộc hôn nhân này.
Nhưng ai ngờ anh lại gai góc đến vậy.
Rõ ràng chỉ là một tên vô dụng, thế mà còn tỏ ra áp đảo, rốt cuộc anh dựa vào đâu chứ?
Nghĩ đến đây, hốc mắt Vương Tuệ Lâm đỏ lên, cô cảm thấy cực kỳ tủi hờn.
“Không được, nhất định phải ly hôn. Mình đã lỡ làng mất ba năm rồi, không thể lãng phí cả cuộc đời vào đó được!”
Vương Tuệ Lâm lau khô nước mắt, lập tức nối máy nội bộ, bảo luật sư bên phòng pháp chế qua chỗ mình, chuẩn bị soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
…Phù! Sắc trời dần tối, Giang Thần thở ra một làn khói trắng, chầm chậm mở hai mắt.
Mà đúng vào lúc này, điện thoại đột ngột đổ chuông.
“Hầu Tử?”
Giang Thần cảm thấy bất ngờ, không ngờ người gọi điện thoại cho anh là người bạn cùng lớp cũ Lưu Hậu, năm đó khi còn đi học, Lưu Hậu là người có quan hệ tốt nhất với anh, hai người chưa từng cắt đứt liên lạc dù Giang Thần ở trong quân ngũ.
“Anh Giang, hôm nay có người bạn bảo nhìn thấy cậu ở sân bay, nghe nói cậu về rồi à?”
Lưu Hậu dè dặt hỏi, ở đầu bên kia vang lên những âm thanh ồn ào, loáng thoáng có tiếng cụng ly, có người hò hét.
“Ừm, mới về hôm nay!”
Giang Thần không hề giấu giếm.
“Ờm, về rồi thì tốt, à ờm, bên bọn tôi đang tụ tập, cậu có qua đây được không?”
“Bây giờ á?”
“Ừm, họ nghe bảo cậu quay về nên muốn gặp cậu!”
Giọng nói của Lưu Hậu có vẻ không tự nhiên lắm.
Đúng lúc này, đầu dây bên kia đột nhiên ồn ào hẳn lên.
“Cậu bảo nó đến đây đi, để bọ tôi xem xem cậu hai nhà họ Giang sống thế nào rồi, có phải được làm tướng quân rồi không!”
“Ha ha! Bây giờ người ta lái hẳn xe tăng đấy nhé!”
“Hờ hờ, một thằng vô dụng bị đuổi ra khỏi nhà, nếu nó được lái xe tăng, tao còn lái hẳn hàng không mẫu hạm kia kìa!”
“Ha ha ha ha!”
“Anh Giang, cậu đợi tôi một lát, tôi ra ngoài nói chuyện với cậu!”
Ở đầu dây bên kia, Lưu Hậu vội vàng bịt điện thoại, chạy ra bên ngoài.
“Anh Giang, cậu đừng đến thì hơn!”
Lưu Hậu tiếp tục cuộc hội thoại, thở dài một tiếng: “Thực lòng tôi cũng không giấu gì cậu, cái thằng Lý Lập Vĩ kia phát đạt rồi, làm tổng giám đốc ở một doanh nghiệp Hương Cảng, chỗ tôi có một vụ làm ăn đang đợi cậu ta ký tên. Cậu ta bảo nếu tôi không lôi được cậu đến thì cậu ta sẽ không ký tên cho tôi!”
Lưu Hậu cũng là một người dứt khoát, nói chuyện không hề vòng vo, nói thẳng mọi chuyện với Giang Thần.
Giang Thần không khỏi nhíu mày, trong đầu bỗng chốc xuất hiện ra một thân hình xấu xí xiêu vẹo.
Lý Lập Vĩ! Năm đó cậu ta là một thằng khố rách áo ôm, bình thường tự ti đến mức không dám nói gì, thế mà thầm thương trộm nhớ một bạn nữ xinh đẹp trong lớp.
Mà bạn nữ xinh đẹp này lại thích Giang Thần, đồng thời còn dám nói thẳng trước mặt.
Kết quả đương nhiên là bị Giang Thần từ chối, bao nhiêu thể diện mất sạch trước đám đông.
Lý Lập Vĩ thấy nữ thần trong lòng mình chịu nhục nhã, không biết lấy đâu ra dũng cảm, đi tìm Giang Thần, kết quả đương nhiên là bị Giang Thần giẫm dưới chân.
Nỗi nhục nhã lớn nhất đời học sinh của cậu ta!
“Anh Giang, tôi cũng biết Lý Lập Vĩ muốn tìm cậu để làm gì rồi. Cậu đừng đến đây, cùng lắm thì Lưu Hậu này làm lại từ đầu, tìm công ty khác!”
Lưu Hậu biết tỏng tòng tong, bây giờ Lý Lập Ví làm tổng giám đốc rồi, tìm Giang Thần tới đây chỉ có một mục đích.
Đó là muốn đòi lại thể diện năm xưa!
“Không sao đâu Hầu Tử, Giang Thần này có sợ hãi bao giờ chứ? Không phải cậu ta muốn tôi tới đó à, tôi sẽ qua ngay bây giờ!”
Vốn dĩ Giang Thần sẽ không tham gia những ngày tụ họp như thế này đâu, nhưng chuyện liên quan đến Lưu Hậu thì anh không thể ngó lơ được.
Lưu Hậu rất kích động, anh Giang vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn luôn uy vũ và khí phách.
“Vậy được, anh Giang, cậu đang ở đâu, giờ tôi lái xe tới đón cậu!”
Giọng nói của Lưu Hậu khá kích động, vài năm không gặp, anh ấy cũng rất nhớ Giang Thần.
“Không cần đâu, cậu đưa địa chỉ cho tôi, tôi tự qua là được!”
Giang Thần hỏi địa chỉ từ Lưu Hậu, cúp điện thoại rồi khoác áo đi ra ngoài.
Nơi mà Lưu Hậu nói đến là một club có tên là “Hoa Tiền Nguyệt Hạ”.
Nơi này cách biệt thự nhà họ Vương chưa tới một ki-lô-mét, đi bộ là tới.
Tầng một club này là phòng trà, tầng trên là phòng hát.
Dịch vụ đầy đủ cả ăn uống lẫn vui chơi tính thế nào cũng phải tám trăm tới một nghìn tệ cho một người, ở thành phố Vân Hải này đã thuộc vào mức chi khá cao rồi.
Khi Giang Thần tới phòng bao ở tầng một, mười mấy người đang thưởng trà ở bên trong.
“Yo! Đây không phải cậu hai nhà họ Giang à? Mau mau mau, nhường chỗ đi!”
Lý Lập Vĩ thấy Giang Thần đến bèn lập tức sắp xếp, nhưng cậu ta chỉ nói miệng chứ cái mông không hề nhúc nhích. Những người khác cũng chỉ liếc mắt nhìn Giang Thần một cái chứ cũng không hề quan tâm.
Chỉ có Lưu Hậu vội vàng đứng dậy khỏi ghế ngồi.
“Anh Giang, cậu ngồi chỗ tôi nè!”
Nhưng vị trí chỉ có chừng ấy, Giang Thần ngồi xuống thì Lưu Hậu không còn chỗ ngồi nữa.
Sau cùng bảo nhân viên phục vụ đổi thành hai cái ghế đẩu, hai người mới miễn cưỡng ngồi xuống.
“Thần à, nghe nói cậu đi làm lính rồi hả, mấy năm nay sống trong bộ đội thế nào rồi?”
Lý Lập Vĩ hỏi một câu chẳng mặn mà cũng chẳng nhạt nhẽo, tiện tay mở một hộp thuốc lá Cửu Ngũ Chí Tôn, bắt đầu truyền cho từng người.
Ánh mắt của những người bạn khác cũng tập trung trên người Giang Thần.
Năm đó Giang Thần là cậu hai nhà họ Giang nổi danh như cồn, bây giờ ai cũng tò mò không biết gần đây anh sống thế nào rồi?
----------------------------
Chương 9: Thể diện quan trọng hơn tiền sao?
“Tôi tạm thời xuất ngũ rồi, ở nhà chờ việc!”
Giang Thần vừa gắp thức ăn vừa điềm nhiên đáp.
Anh vừa nói xong, ánh mắt của đám đông càng thêm phần khinh miệt.
Phượng hoàng rụng lông còn chẳng bằng gà, năm xưa Giang Thần là công tử nhà giàu, bên cạnh có không ít kẻ bám đuôi.
Bây giờ chẳng qua chỉ là một anh lính xuất ngũ địa vị sa sút, ai còn coi trọng anh nữa?
“Giang Thần, nếu đã chờ việc, chi bằng tới làm cùng tôi. Công ty bọn tôi đang tuyển bảo vệ, khéo ghê, phù hợp với chuyên ngành của cậu!”
Lý Lập Vĩ nói với giọng điệu như bố thí, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
“Chuyên ngành phù hợp? Lập Vĩ, cậu đừng đùa nữa. Công ty của các cậu là công ty của Hương Cảng, dù làm bảo vệ chắc cũng cần đến sinh viên đại học biết tiếng Anh nhỉ? Giang Thần còn chưa học hết cấp ba đã đi làm lính rồi, e là không thích hợp đâu!”
“Đúng đó, xã hội bây giờ mà không có nổi cái văn bằng thì đi làm bảo vệ cũng không ai thèm tuyển!”
“Nghe bảo bán thịt lợn còn đòi hỏi sinh viên đại học kia, ha ha!”
Đám đông cười nhạo, đến sau cùng, ngoại trừ Lưu Hậu, tất cả mọi người đều không nhịn được mà cười ha hả.
“À phải rồi Giang Thần, với điều kiện của cậu, chắc chưa có đối tượng đâu nhỉ? Tôi nhớ năm đó hoa khôi lớp mình thích cậu lắm, còn viết thư tình cho cậu nữa kìa!”
Mà đúng lúc này, đột nhiên có một bạn cùng lớp nhắc tới chuyện năm ấy.
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về một cô gái ăn mặc xinh đẹp ở bên cạnh.
Cô gái ăn mặc xinh đẹp này đương nhiên là cô gái năm đó từng theo đuổi Giang Thần, Trương Hân Nhiên.
Từ khi Giang Thần ngồi xuống, sắc mặt của Trương Hân Nhiên đã không được tự nhiên, đồng thời còn âm thầm đánh giá Giang Thần.
Bây giờ nghe đám đông chòng ghẹo về việc này, sắc mặt cô ta lập tức đỏ ửng.
Năm đó cô ta là hoa khôi của lớp, vì bị Giang Thần từ chối nên thể diện mới mất sạch.
Đối với cô ta mà nói, chuyện này là một vết nhơ! Sắc mặt Lý Lập Vĩ còn khó coi hơn, năm xưa vì cảm thấy bất bình thay cho Trương Hân Nhiên nên cậu ta mới bị Giang Thần giẫm dưới chân.
Cho dù chuyện này đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, cậu ta vẫn canh cánh trong lòng.
“Ôi, chuyện quá khứ còn nhắc đến làm gì, bây giờ tôi có bạn trai rồi!”
Trương Hân Nhiên nở nụ cười miễn cưỡng, vội vàng nói thêm: “Vả lại bạn trai tôi giỏi lắm, bây giờ đã là giám đốc nhân sự của công ty đầu tư Vinh Đỉnh rồi đấy!”
“Oa, Vinh Đỉnh, đấy là công ty đầu tư lớn nhất thành phố Vân Hải rồi còn gì!”
“Nghe nói lễ tân ở Vinh Đỉnh cũng có lương tháng hơn mười nghìn tệ! Bạn trai cậu là cấp giám đốc rồi, chắc lương cả năm phải mấy trăm nghìn tệ nhỉ?”
“Hân Nhiên, bạn trai cậu đỉnh thế, còn trẻ mà có tài ghê!”
Trương Hân Nhiên được khen ngợi nên lòng dạ sướng âm ỉ, lập tức liếc nhìn Giang Thần một cái, bất giác cười khẩy đầy ngạo mạn.
“Thế nên tôi mới bảo nè, các chị em, tìm đối tượng thì phải tìm người có năng lực như bạn trai tôi, cho dù gia đình lụn bại cũng có thể tìm được chỗ đứng dựa vào năng lực của bản thân!”
“Chứ không giống vài người nào đó, gia đình sa sút là chỉ có thể đi làm lính, biến thành một tên vô dụng!”
Trương Hân Nhiên cười khẩy, ý tứ ám chỉ rất rõ.
Cô ta ám chỉ ai thì mọi người đều hiểu cả, ai cũng cười trộm, trong ánh mắt càng lộ ra vẻ khinh thường.
Lưu Hậu liếc mắt nhìn Giang Thần với vẻ lo lắng, thấy Giang Thần dường như không hề để tâm mới thở phào một hơi.
Bấy giờ ăn uống cũng gần xong rồi, có người đề nghị lên tầng hát karaoke.
Lý Lập Vĩ tiếp tục thể hiện thực lực kinh tế của mình, mở hầu bao gọi hẳn mấy chai Rémy Martin.
“Lập Vĩ, được của nó đấy, Rémy Martin này phải hơn ba nghìn tệ một chai nhỉ?”
“Haizz, Lập Vĩ nhà người ta bây giờ là giám đốc rồi, lương cả năm vài trăm nghìn tệ, mấy chai này đáng là bao!”
“Đỉnh đấy đỉnh đấy, anh Vĩ sau này phải bảo kê cho đám bạn cũ nào nhiều vào nhé!”
Một đám bạn cũ thi nhau nịnh bợ.
Đúng vậy, tuổi còn trẻ mà thu nhập hàng năm lên đến tiền triệu, đúng là tinh anh trong hàng ngũ tinh anh rồi.
Người thành công! Lý Lập Vĩ cũng tỏ ra đắc ý, mặt mày hớn hở: “Hầy! Như thế này đáng là gì, hiện giờ tôi với công ty Vinh Đỉnh có vài đơn hàng lớn, nếu thành công, tôi sẽ lập tức biến thành phó tổng giám đốc! Tiền lương hàng triệu một năm!”
“Đến lúc đó tôi mời các bạn tới Thủy Thượng Nhân Gian vui vẻ một phen!”
Đám đông hai mắt sáng ngời, Thủy Thượng Nhân Gian đấy, club đỉnh nhất Kinh Châu, thiên đường của người lắm tiền, đám đông mới chỉ nghe nói chứ chưa từng tới.
Vì thế đám người này lại nhao nhao nịnh bợ Lý Lập Vĩ.
Bầu không khí có vẻ sôi nổi, đám đông luân phiên vây quanh Lý Lập Vĩ mà mời rượu, còn bắt đầu chơi trò chơi, bỏ mặc Lưu Hậu và Giang Thần ở một bên.
Hai người tự uống rượu và trò chuyện với nhau, lòng dạ Lưu Hậu vẫn luôn lơ đễnh không yên, thỉnh thoảng lại liếc về phía Lý Lập Vĩ.
Uống được nửa chừng, Lưu Hậu lấy từ trong túi công văn của mình ra một bản hợp đồng rồi đi về phía Lý Lập Vĩ.
“Lập Vĩ...”, giọng nói của Lưu Hậu khá nhỏ, Lý Lập Vĩ đang chơi đổ xúc xắc uống rượu cùng mấy người kia nên vờ như không nghe thấy.
“Lập Vĩ, chuyện trước đó nói cùng cậu...”, Lưu Hậu vỗ vai Lý Lập Vĩ.
“A, Lưu Hậu đấy hả, có chuyện gì thế?”
“Trước kia cậu bảo tôi mời anh Giang đến thì cậu ký vào hợp đồng này cho tôi, vừa đúng lúc, tôi mang hợp đồng đây rồi, hay là...”
“Cậu xem cậu kìa, vội vàng gì chứ, hôm nay bạn bè tụ tập với nhau, cậu bảo tôi ký tên cho cậu, cậu thấy có hợp lý không?”
Lý Lập Vĩ không khỏi cười khẩy.
“Đúng đó, Lưu Hậu à, làm việc mà không nhìn hoàn cảnh gì cả. Lập Vĩ đang uống rượu đây này, cậu bảo người ta ký tên á? Đầu óc chập mạch à!”
Xung quanh bỗng chốc vang lên đầy tiếng chế nhạo.
----------------------------
Chương 10: Giẫm mày dưới chân
“Ôi, đừng nói thế chứ, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn tôi sẽ không nuông chiều cái thói xấu này đâu, nhưng mọi người là bạn cùng lớp mà, giúp được thì giúp nhau một tay!”
Lý Lập Vĩ đột nhiên nói.
“Thế này đi, Hầu Tử, cậu uống chỗ bia trên bài đi, tỏ lòng một tí!”
Trên bàn có hơn mười chai bia, Lưu Hậu nhìn thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt.
“Được, cậu nói đấy nhé, tôi uống!”
Lưu Hậu cũng không lằng nhằng, cầm chai bia lên dốc cạn, uống xong thực sự thấy chếnh choáng, đứng cũng không vững nữa.
“Bây, bây giờ cậu có thể ký tên cho tôi rồi chứ?”
Lưu Hậu lại hỏi.
“Hờ hờ, Lưu Hậu, cậu phải biết rằng lợi nhuận của dự án này khủng tới cỡ nào, cậu cảm thấy mấy chai này đủ không?”
Khóe miệng Lý Lập Vĩ thoáng nhếch lên, có vẻ bỡn cợt.
“Lập Vĩ, cậu nói xem phải làm thế nào, hay là tôi uống thêm mấy chai nữa nhé?”
Lưu Hậu hỏi với ý thăm dò.
“Lưu Hậu à, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện này!”
Đúng lúc này, Lý Lập Vĩ đột nhiên búng tay một cái, sắc mặt cũng dần dần lạnh đi.
“Năm đó tôi vì chuyện của Hân nhiên mà đi tìm Giang Thần tính sổ, thế rồi bị một thằng chạy việc đánh ngã trên nền đất!”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, người năm đó là cậu nhỉ?”
Lý Lập Vĩ đột nhiên nở nụ cười hờ hững như không.
Lưu Hậu sững người, sắc mặt cũng dần trở nên mất tự nhiên.
Bao nhiêu năm qua rồi, không ngờ Lý Lập Vĩ vẫn còn nhớ đến chuyện này.
“Thế này đi, bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi vì chuyện năm đó, tôi sẽ ký tên cho cậu!”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Lý Lập Vĩ đột nhiên lên tiếng.
Mà nghe thấy câu nói ấy, đám đông cũng sững sờ, đến cả mấy cô gái đang hát karaoke cũng dừng lại, đồng loạt nhìn về phía này.
Ánh mắt họ lại đồng loạt nhìn về phía Giang Thần.
Ai cũng biết rõ mười mươi ân oán năm đó giữa hai người họ, suy cho cùng thì Lý Lập Vĩ đang làm khó Giang Thần.
Dù sao thì năm đó Lưu Hậu là “cái đuôi” của Giang Thần, bây giờ cái đuôi này bị người ta ép phải quỳ xuống.
Giang Thần có thể trơ mắt nhìn mà không nhúng tay vào sao?
Mà Giang Thần từ đầu đến cuối vẫn bưng ly rượu, ngồi trên sô-pha, không nói năng gì.
“Lập Vĩ, năm đó chúng ta vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, bây giờ cậu lật lại món nợ cũ, hơi quá đáng đấy nhỉ?”
Sắc mặt Lưu Hậu cực kỳ khó coi, năm đó anh ấy chỉ là đứa trẻ con hơn mười tuổi, va chạm với nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Mà bây giờ ai cũng sắp đầu ba cả rồi, bên dưới đầu gối đàn ông là tôn nghiêm, sao có thể bảo quỳ là quỳ được?
“Lưu Hậu, bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn chứ. Cậu phải biết rằng, xã hội này là thế đấy, muốn có được thứ gì thì phải hi sinh tương xứng!”
“Nếu cậu đã muốn làm ăn với tôi, mẹ kiếp, đừng đòi hỏi tôn nghiêm gì đó trước mặt tôi!”
Lý Lập Vĩ nói rồi đứng dậy, cầm một chai bia dội thẳng từ trên đầu Lưu Hậu xuống.
Chất lỏng từ trên đỉnh đầu chảy xuống, bàn tay của Lưu Hậu siết chặt đến mức nổi gân xanh, cảm thấy hết sức nhục nhã.
Mà đám đông có mặt tại đó không một ai nói đỡ cho Lưu Hậu, ai cũng nhìn anh ấy với vẻ chế giễu.
“Lập Vĩ, chúng ta là bạn cùng lớp, không cần thiết phải tỏ ra tuyệt tình thế đâu nhỉ?”
Lưu Hậu đang kích động nên giọng nói cũng hơi run run.
“Lưu Hậu, hôm nay tôi cứ tuyên bố thẳng như thế, chỉ cần cậu quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ ký tên cho cậu!”
Lý Lập Vĩ vẫn kiên quyết với điều kiện của mình.
“Trước kia chẳng phải cậu bảo với tôi, con trai cậu mua sữa bột cần đến tiền à? Vợ cậu sắp không sống nổi với cậu nữa rồi nhỉ?”
“Cậu đã thành ra thế này rồi còn giữ thể diện làm gì nhỉ? Mẹ kiếp, muốn kiếm tiền thì quỳ xuống đi chứ!”
Lý Lập Vĩ cười điên khùng, gào rống lên.
Lưu Hậu tức đến mức toàn thân run rẩy.
Hôm nay anh ấy hoàn toàn có thể quay người bỏ đi luôn.
Nhưng khi về đến nhà, anh ấy sẽ phải đối mặt với tình cảnh khốn cùng của mình và lời mắng nhiếc từ vợ! Thế giới của người trưởng thành đâu dễ dàng gì chứ… Hai mắt Lưu Hậu ướt nhèm, đôi chân không thể kiềm chế được mà dần khuỵu xuống, nhưng đúng vào lúc này, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay anh ấy, vững vàng đỡ anh ấy lên.
“Anh Giang…”, Lưu Hậu quay đầu nhìn Giang Thần bằng đôi mắt đỏ ửng.
“Không sao đâu người anh em, có tôi ở đây mà!”
Giang Thần mỉm cười vỗ vai Lưu Hậu.
“Sao đây hả Giang Thần? Chẳng lẽ cậu muốn quỳ thay Lưu Hậu à?”
Lý Lập Vĩ không nhịn được mà cười khẩy.
“Hôm nay tôi sẽ giúp cậu hiểu ra một đạo lý, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, thịnh suy nay khác rồi!”
“Mười năm trước cậu là cậu hai nhà họ Giang, nhưng bây giờ thì sao? Hờ hờ, cậu chỉ là thứ rác rưởi…”
Bốp! Câu này còn chưa dứt, đầu của Lý Lập Vĩ đã “nở hoa” rồi, chai rượu vừa tan tành, máu tươi ào ào chảy xuống.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao à?”
Lý Lập Vĩ trợn trừng hai mắt, ôm đầu ngồi bệt xuống đất, trên đầu toàn là máu! Những người khác cũng trợn mắt há miệng, không ngờ rằng Giang Thần dám ra tay?
Giang Thần không hề để tâm tới ánh mắt của đám đông, tiếp tục đạp Lý Lập Vĩ ngã vật ra đất, sau đó đút tay vào túi quần, rảo bước tới phía trước, giẫm mạnh vào bả vai của Lý Lập Vĩ.
“Đừng tưởng rằng có được một tí thành tựu là có thể giễu võ dương oai trước mặt bạn bè!”
“Hôm nay mọi người tề tựu ở đây là vì mọi người kết giao trong thời đại không có mưu đồ về công danh hay lợi ích”.
“Bạn bè tụ tập không phải công cụ để mày khoe khoang, càng không phải nơi để mày chèn ép trả thù người khác!”
Giang Thần cúi người, lạnh lùng nhìn Lý Lập Vĩ: “Nếu mày cứ thích dây dưa chuyện năm xưa, thế thì mày nghe cho rõ đây!”
“Năm năm trước tao có thể giẫm mày dưới chân, năm năm sau tao vẫn có thể giẫm mày dưới chân!”
----------------------------
Anh vội vàng chống tay lên tường, thở hổn hển.
Trong nhiệm vụ cuối cùng ở biên giới phía Tây, anh bị thương nặng, suýt nữa mất mạng trên chiến trường. Tuy rằng cứu lại được cái mạng nhưng lục phủ ngũ tạng đã tạo thành vết thương vĩnh viễn.
Thậm chí, lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Nếu không, dựa vào địa vị và tầm quan trọng của anh ở biên giới phía Tây, cấp trên cũng sẽ không phê chuẩn cho anh tạm thời nghỉ dưỡng thương.
Reng! Đúng lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên.
Chiếc điện thoại được phát ở Tây cảnh. Tuy là chiếc điện thoại vệ tinh kiểu cũ nhưng lại chống nước, Giang Thần ổn định lại tinh thần, cầm điện thoại ấn nút nghe.
“Alo? Cậu chủ, nghe nói cậu trở về rồi?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói già cỗi, có thể nghe ra đang rất kích động.
“Ông Hà, không ngờ tin tức của ông cũng nhạy lắm!”
Giang Thần bất lực bật cười.
Ba năm trước, lúc anh về phía Nam chấp hành nhiệm vụ, tình cờ cứu một nhà lớn nhỏ của một ông lão, thật ra cũng chỉ tiện tay mà thôi.
Nhưng ông lão lại thề ngay tại đó là trên dưới nhà họ Hà sẽ đi theo hầu hạ Giang Thần suốt đời.
“Hê hê, lần này, cậu còn đi không?”
Hà Phù Sinh vội vàng hỏi.
“Tạm thời tôi sẽ không đi, ở Vân Hải dưỡng sức một thời gian!”
Giang Thần nói.
“Cậu không đi nữa? Tốt quá rồi!”
Nếu ai có thể nhìn thấy ở đầu dây bên kia, người giàu nhất thành phố Vân Hải Hà Phù Sinh lại mang biểu cảm kích động và kính trọng đến vậy thì nhất định sẽ ngạc nhiên tới mức rớt cằm: “Nếu có chuyện gì cần lão già này xin cậu cứ dặn dò… Hay là, bây giờ tôi đến gặp cậu?”
Hà Phù Sinh kích động không thôi, giống như tìm thấy người mà mình vô cùng kính trọng.
“Ông đừng tới gặp tôi, khi nào tôi cần sẽ đi tìm ông!”
Giang Thần vội vàng từ chối.
Lần này anh trở về Vân Hải để bí mật dưỡng thương, không muốn kinh động tới quá nhiều người, nếu không sợ là sẽ làm xáo động thế cục của Tây cảnh.
“Ngoài ra, ở Vân Hải tôi cần một thân phận, tốt nhất là người làm kinh doanh!”
Giang Thần nghĩ một lát rồi nói. Làm như vậy đương nhiên là để che giấu thân phận của mình, cũng để đánh lạc hướng những kẻ thù tiềm tàng.
“Được. Nếu đã như vậy thì tôi sẽ chuyển công ty con tốt nhất trực thuộc nhà họ Hà sang tên cậu. Đó chính là công ty đầu tư Vinh Đỉnh, một lát nữa tôi sẽ bảo thư ký Trương Miêu liên hệ với cậu!”
Hà Phù Sinh nói ngay.
“Vinh Đỉnh?”
Giang Thần hơi sững lại, rồi lập tức không nhịn được mà cười khẩy một tiếng.
Hà Phù Sinh cúp điện thoại chưa tới một lát đã có cuộc điện thoại gọi tới, một giọng nói của con gái ngọt ngào vang lên: “Tổng giám đốc Giang, tôi là thư ký tổng giám đốc của công ty Vinh Đỉnh, Trương Miêu. Chủ tịch Hà đã dặn dò để tôi liên hệ với anh. Từ nay về sau, anh chính là ông chủ của tôi, có việc gì thì xin sếp cứ dặn dò ạ!”
“Có hai việc!”
Giang Thần trực tiếp hạ lệnh: “Một, huỷ hợp tác với Trần Chí Siêu, huỷ bỏ kế hoạch hợp tác với công ty kỹ thuật của anh ta!”
“Hai, chuẩn bị một chi phiếu 10 triệu, gửi tới tay của tổng giám đốc công ty Tư Vận Vương Tuệ Lâm!”
“Rõ!”
Tuy rằng Trương Miêu rất thắc mắc về hai nhiệm vụ này, nhưng người ra lệnh là ông chủ nên cô ta không dám chất vấn.
Nhưng Trần Chí Siêu thật sự đen đủi! Vì hai dự án hợp tác này đã tiến hành được một nửa. Để đón khoản đầu tư của Vinh Đỉnh mà Trần Chí Siêu đã đầu tư rất lớn trước, nếu tới lúc này mà huỷ bỏ đầu tư thì Vinh Đỉnh không có thiệt hại gì nhưng đối phương thì chắc chắn là sẽ tán gia bại sản! Tắm nước nóng một lúc, Giang Thần cảm thấy thoải mái hơn, sau khi lau khô người thì quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, ở trên giường đã đặt sẵn một bộ quần áo phẳng phiu, bao gồm cả áo sơ mi trắng.
Những đồ này do cô giúp việc chuẩn bị, chắc chắn Vương Tuệ Lâm sẽ không tự làm.
“Thưa cậu, cô cả nói đợi cậu mặc xong quần áo thì bắt buộc phải xuống lầu gặp cô ấy. Cô ấy có chuyện quan trọng muốn nói với cậu!”
Cô giúp việc liếc nhìn thân thể tráng kiện của Giang Thần, còn bĩu môi nói.
Thân hình đẹp thì có tác dụng gì, dù sao cũng chỉ là một thằng ở rể.
“Cô nói với cô ấy, tôi hơi mệt, muốn nói gì thì để nói sau!”
Giang Thần vừa mặc quần áo vừa nói.
Cô giúp việc bỗng sững sờ.
Không ngờ cậu ở rể này lại từ chối thẳng thừng luôn!
----------------------------
Chương 7: Anh đừng tham lam như vậy
“Sao cơ? Anh ta không xuống á?”
Vương Tuệ Lâm nghe người giúp việc nói xong mà sững người.
Cái tên vô dụng này dám ngó lơ mệnh lệnh của mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta vừa mới về, có lẽ thực sự mệt mỏi, bây giờ nhắc đến chuyện ly hôn quả thực không phù hợp lắm, đáng lẽ nên để người ta nghỉ ngơi một lát đã.
Nhưng Điêu Ngọc Lan thì không nhẫn nhịn được, hai mắt lập tức trợn ngược lên: “Lá gan nó to gớm nhỉ, dám không nghe lời Tuệ Lâm? Không được, bảo nó xuống ngay bây giờ!”
“Mẹ, anh ấy vừa mới về, hay là cứ để anh ấy nghỉ ngơi thêm một lát đã?”
Vương Tuệ Lâm thăm dò, bây giờ trông Điêu Ngọc Lan hoàn toàn khỏe khoắn, cô cũng biết ban nãy bà ta chỉ giả bộ.
“Sao hả, Tuệ Lâm, lẽ nào còn vẫn còn ôm hi vọng về nó?”
“Mẹ, con không có…”
“Mẹ nói cho con biết, hôm nay con nhất định phải ly hôn với nó!”
Hai mắt Điêu Ngọc Lan lập tức đỏ ửng lên: “Vốn dĩ mẹ cũng chỉ có hai đứa con gái là con với Tử Tình. Con nhỏ Tử Tình vô lương tâm, từ khi gả vào nhà họ Giang là trở thành người của nhà họ Giang luôn, một năm chẳng về nhà được mấy lần, con thì lấy cái thằng vô dụng này. Mỗi lần họp mặt bạn bè, nhìn con rể nhà người ta vừa có tiền đồ vừa hiếu thuận, mẹ ghen tị biết chừng nào!”
“Nếu biết như thế, khi xưa mẹ đẻ thằng con trai cho rồi!”
Điêu Ngọc Lan vừa vỗ đùi vừa giả bộ khóc lóc gào thét.
Vương Tuệ Lâm cắn chặt môi dưới.
Đâu phải mỗi mình mẹ cô bị người ta chê cười, đến cả cô cũng thường xuyên bị người ta chỉ trỏ sau lưng khi ở công ty.
Cô là tổng giám đốc của công ty mà lấy một tên vô dụng đi lính, khiến cô không thể ngóc đầu lên nổi ở nhà họ Vương.
Chỉ trách bản thân mình khi ấy mềm lòng mà đồng ý với lời thỉnh cầu từ bố! Nhưng bây giờ bố cô cũng khỏi bệnh rồi, cô cũng không còn gì phải kiêng dè nữa, nhân lần này Giang Thần quay về, có thể ly hôn với anh luôn.
“Được rồi mà, mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con sẽ tự đi lên nói chuyện với anh ấy, như thế chắc là được rồi chứ!”
Vương Tuệ Lâm cũng bất đắc dĩ, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô-pha, lên tầng tìm Giang Thần.
“Cô muốn ly hôn với tôi?”
Lúc này Giang Thần vừa mặc xong quần áo, biểu cảm có vẻ ngạc nhiên, không ngờ mình vừa quay về mà đối phương đã đề nghị ly hôn.
“Tối nay tôi sẽ ủy thác cho luật sư của công ty soạn một bản thỏa thuận ly hôn, nếu anh muốn điều kiện gì thì chúng ta có thể bàn thêm, chỉ cần anh chịu ký tên là được!”
Đôi mắt xinh đẹp của Vương Tuệ Lâm nhìn anh chằm chằm nhưng không có chút cảm xúc nào.
“Tôi sẽ không đồng ý ly hôn đâu, trong mục tình trạng hôn nhân của Giang Thần này không bao giờ có dòng ly hôn, chỉ có dòng vợ chết!”
Giang Thần chỉnh lại cổ áo, nghiêm nghị đáp.
“Anh, anh nói sao cơ?”
Vương Tuệ Lâm tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Giang Thần này chinh chiến năm năm, với tư cách là một chiến sĩ, tôi không cho phép cuộc đời của mình có bất kỳ vết nhơ nào. Chuyện ly hôn, cô đừng hòng nghĩ đến nữa!”
Không thể nào ly hôn được.
Anh cũng không muốn bị đám lính và mấy ông lãnh đạo của mình chê cười, huống hồ chuyện hôn sự với nhà họ Vương là di nguyện duy nhất của bố anh trước khi chết.
Anh tuyệt đối không làm trái với di nguyện của bố!
“Giang Thần, tôi nói cho anh biết, đừng có mà quá đáng! Chuyện này không phải cứ anh nói không ly hôn thì không ly hôn, tôi có thể tới tòa án khởi kiện anh!”
Cơ thể Vương Tuệ Lâm run lên bần bật vì tức giận, nhưng sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô không khỏi hòa hoãn hơn: “Tôi biết, anh đang sợ ly hôn rồi thì cuộc sống sẽ không được đảm bảo, đúng không? Tôi có một căn biệt thự ở Nam Sơn, ngoài ra tôi sẽ cho anh thêm một triệu tệ, cho dù sau này anh không tìm được công việc, cũng đủ sống rồi!”
“Hờ hờ, những thứ mà cô vừa nói không đáng một xu trong mắt tôi. Tóm lại, tôi sẽ không ly hôn đâu!”
Giang Thần quả quyết từ chối rồi xua tay: “Cô ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi”.
“Giang Thần, chẳng lẽ những thứ ấy vẫn chưa đủ à? Anh đừng tham lam quá như thế!”
Vương Tuệ Lâm bỗng chốc thấy tức giận, cô nghĩ rằng Giang Thần muốn đòi nhiều hơn thế.
“Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!”
Giang Thần cũng không giải thích.
“Được, vậy thì anh cứ đợi thư mời từ luật sư của tôi đi!”
Thấy nói mãi mà không đạt được kết quả gì, Vương Tuệ Lâm nghiến răng nghiến lợi rồi quay người đi ra ngoài.
Giang Thần đóng cửa lại, khoanh chân ngồi trên giường, điều hòa hơi thở.
Tuy rằng trong lần chấp hành nhiệm vụ này anh đã bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng gặp được cơ duyên cực kỳ lớn.
Anh vô tình lấy được một phần bí tịch thần kỳ còn sót lại, bên trên ghi chép “Huyền Thanh Quyết” được truyền lại từ thời thượng cổ. “Huyền Thanh Quyết” không rõ do ai sáng tạo ra, nhưng cực kỳ thần kỳ, giúp Giang Thần ổn định được vết thương bên bờ vực của cái chết.
Đồng thời anh cũng biết được bí mật từ phần ghi chép còn sót lại này, chủ nhân của Huyền Thanh Quyết từng luyện ra được một viên “Cửu Mệnh Kim Đan”.
Chương 8: Gặp mặt bạn cũ
Cửu Mệnh Kim Đan không những có thể cứu sống người chết, mà có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt hoàn toàn! Nhưng mảnh ghép này có tất cả chín mảnh, bây giờ anh mới chỉ lấy được một mảnh.
Muốn có được Cửu Mệnh, phải ghép đủ tất cả mảnh ghép mới được.
Nhiều tháng trước, anh đã cho người đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng tạm thời vẫn không thu được gì.
May mà có Huyền Thanh Quyết, có thể ổn định được vết thương, anh cũng không cần quá vội vàng.
Khi Giang Thần đang điều hòa nhịp thở thì Vương Tuệ Lâm tức tối quay về công ty Tư Vận.
Cô ngồi trong văn phòng của tổng giám đốc mà lòng dạ muộn phiền.
Tối nay nhà họ Vương sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị, trăm công nghìn việc còn chưa thấy xong, bây giờ trong nhà có thêm một ông chồng “khó chơi”… nghĩ thôi đã thấy nghẹn lòng.
Cô cũng là người con gái mang tư tưởng truyền thống, chuyện ly hôn này nói ra chẳng dễ nghe.
Chỉ cần Giang Thần có tư tưởng đoan chính một tí, tính tình dễ chịu một tí, ngoan ngoãn vâng lời mình, cô cũng có thể miễn cưỡng mà duy trì cuộc hôn nhân này.
Nhưng ai ngờ anh lại gai góc đến vậy.
Rõ ràng chỉ là một tên vô dụng, thế mà còn tỏ ra áp đảo, rốt cuộc anh dựa vào đâu chứ?
Nghĩ đến đây, hốc mắt Vương Tuệ Lâm đỏ lên, cô cảm thấy cực kỳ tủi hờn.
“Không được, nhất định phải ly hôn. Mình đã lỡ làng mất ba năm rồi, không thể lãng phí cả cuộc đời vào đó được!”
Vương Tuệ Lâm lau khô nước mắt, lập tức nối máy nội bộ, bảo luật sư bên phòng pháp chế qua chỗ mình, chuẩn bị soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
…Phù! Sắc trời dần tối, Giang Thần thở ra một làn khói trắng, chầm chậm mở hai mắt.
Mà đúng vào lúc này, điện thoại đột ngột đổ chuông.
“Hầu Tử?”
Giang Thần cảm thấy bất ngờ, không ngờ người gọi điện thoại cho anh là người bạn cùng lớp cũ Lưu Hậu, năm đó khi còn đi học, Lưu Hậu là người có quan hệ tốt nhất với anh, hai người chưa từng cắt đứt liên lạc dù Giang Thần ở trong quân ngũ.
“Anh Giang, hôm nay có người bạn bảo nhìn thấy cậu ở sân bay, nghe nói cậu về rồi à?”
Lưu Hậu dè dặt hỏi, ở đầu bên kia vang lên những âm thanh ồn ào, loáng thoáng có tiếng cụng ly, có người hò hét.
“Ừm, mới về hôm nay!”
Giang Thần không hề giấu giếm.
“Ờm, về rồi thì tốt, à ờm, bên bọn tôi đang tụ tập, cậu có qua đây được không?”
“Bây giờ á?”
“Ừm, họ nghe bảo cậu quay về nên muốn gặp cậu!”
Giọng nói của Lưu Hậu có vẻ không tự nhiên lắm.
Đúng lúc này, đầu dây bên kia đột nhiên ồn ào hẳn lên.
“Cậu bảo nó đến đây đi, để bọ tôi xem xem cậu hai nhà họ Giang sống thế nào rồi, có phải được làm tướng quân rồi không!”
“Ha ha! Bây giờ người ta lái hẳn xe tăng đấy nhé!”
“Hờ hờ, một thằng vô dụng bị đuổi ra khỏi nhà, nếu nó được lái xe tăng, tao còn lái hẳn hàng không mẫu hạm kia kìa!”
“Ha ha ha ha!”
“Anh Giang, cậu đợi tôi một lát, tôi ra ngoài nói chuyện với cậu!”
Ở đầu dây bên kia, Lưu Hậu vội vàng bịt điện thoại, chạy ra bên ngoài.
“Anh Giang, cậu đừng đến thì hơn!”
Lưu Hậu tiếp tục cuộc hội thoại, thở dài một tiếng: “Thực lòng tôi cũng không giấu gì cậu, cái thằng Lý Lập Vĩ kia phát đạt rồi, làm tổng giám đốc ở một doanh nghiệp Hương Cảng, chỗ tôi có một vụ làm ăn đang đợi cậu ta ký tên. Cậu ta bảo nếu tôi không lôi được cậu đến thì cậu ta sẽ không ký tên cho tôi!”
Lưu Hậu cũng là một người dứt khoát, nói chuyện không hề vòng vo, nói thẳng mọi chuyện với Giang Thần.
Giang Thần không khỏi nhíu mày, trong đầu bỗng chốc xuất hiện ra một thân hình xấu xí xiêu vẹo.
Lý Lập Vĩ! Năm đó cậu ta là một thằng khố rách áo ôm, bình thường tự ti đến mức không dám nói gì, thế mà thầm thương trộm nhớ một bạn nữ xinh đẹp trong lớp.
Mà bạn nữ xinh đẹp này lại thích Giang Thần, đồng thời còn dám nói thẳng trước mặt.
Kết quả đương nhiên là bị Giang Thần từ chối, bao nhiêu thể diện mất sạch trước đám đông.
Lý Lập Vĩ thấy nữ thần trong lòng mình chịu nhục nhã, không biết lấy đâu ra dũng cảm, đi tìm Giang Thần, kết quả đương nhiên là bị Giang Thần giẫm dưới chân.
Nỗi nhục nhã lớn nhất đời học sinh của cậu ta!
“Anh Giang, tôi cũng biết Lý Lập Vĩ muốn tìm cậu để làm gì rồi. Cậu đừng đến đây, cùng lắm thì Lưu Hậu này làm lại từ đầu, tìm công ty khác!”
Lưu Hậu biết tỏng tòng tong, bây giờ Lý Lập Ví làm tổng giám đốc rồi, tìm Giang Thần tới đây chỉ có một mục đích.
Đó là muốn đòi lại thể diện năm xưa!
“Không sao đâu Hầu Tử, Giang Thần này có sợ hãi bao giờ chứ? Không phải cậu ta muốn tôi tới đó à, tôi sẽ qua ngay bây giờ!”
Vốn dĩ Giang Thần sẽ không tham gia những ngày tụ họp như thế này đâu, nhưng chuyện liên quan đến Lưu Hậu thì anh không thể ngó lơ được.
Lưu Hậu rất kích động, anh Giang vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn luôn uy vũ và khí phách.
“Vậy được, anh Giang, cậu đang ở đâu, giờ tôi lái xe tới đón cậu!”
Giọng nói của Lưu Hậu khá kích động, vài năm không gặp, anh ấy cũng rất nhớ Giang Thần.
“Không cần đâu, cậu đưa địa chỉ cho tôi, tôi tự qua là được!”
Giang Thần hỏi địa chỉ từ Lưu Hậu, cúp điện thoại rồi khoác áo đi ra ngoài.
Nơi mà Lưu Hậu nói đến là một club có tên là “Hoa Tiền Nguyệt Hạ”.
Nơi này cách biệt thự nhà họ Vương chưa tới một ki-lô-mét, đi bộ là tới.
Tầng một club này là phòng trà, tầng trên là phòng hát.
Dịch vụ đầy đủ cả ăn uống lẫn vui chơi tính thế nào cũng phải tám trăm tới một nghìn tệ cho một người, ở thành phố Vân Hải này đã thuộc vào mức chi khá cao rồi.
Khi Giang Thần tới phòng bao ở tầng một, mười mấy người đang thưởng trà ở bên trong.
“Yo! Đây không phải cậu hai nhà họ Giang à? Mau mau mau, nhường chỗ đi!”
Lý Lập Vĩ thấy Giang Thần đến bèn lập tức sắp xếp, nhưng cậu ta chỉ nói miệng chứ cái mông không hề nhúc nhích. Những người khác cũng chỉ liếc mắt nhìn Giang Thần một cái chứ cũng không hề quan tâm.
Chỉ có Lưu Hậu vội vàng đứng dậy khỏi ghế ngồi.
“Anh Giang, cậu ngồi chỗ tôi nè!”
Nhưng vị trí chỉ có chừng ấy, Giang Thần ngồi xuống thì Lưu Hậu không còn chỗ ngồi nữa.
Sau cùng bảo nhân viên phục vụ đổi thành hai cái ghế đẩu, hai người mới miễn cưỡng ngồi xuống.
“Thần à, nghe nói cậu đi làm lính rồi hả, mấy năm nay sống trong bộ đội thế nào rồi?”
Lý Lập Vĩ hỏi một câu chẳng mặn mà cũng chẳng nhạt nhẽo, tiện tay mở một hộp thuốc lá Cửu Ngũ Chí Tôn, bắt đầu truyền cho từng người.
Ánh mắt của những người bạn khác cũng tập trung trên người Giang Thần.
Năm đó Giang Thần là cậu hai nhà họ Giang nổi danh như cồn, bây giờ ai cũng tò mò không biết gần đây anh sống thế nào rồi?
----------------------------
Chương 9: Thể diện quan trọng hơn tiền sao?
“Tôi tạm thời xuất ngũ rồi, ở nhà chờ việc!”
Giang Thần vừa gắp thức ăn vừa điềm nhiên đáp.
Anh vừa nói xong, ánh mắt của đám đông càng thêm phần khinh miệt.
Phượng hoàng rụng lông còn chẳng bằng gà, năm xưa Giang Thần là công tử nhà giàu, bên cạnh có không ít kẻ bám đuôi.
Bây giờ chẳng qua chỉ là một anh lính xuất ngũ địa vị sa sút, ai còn coi trọng anh nữa?
“Giang Thần, nếu đã chờ việc, chi bằng tới làm cùng tôi. Công ty bọn tôi đang tuyển bảo vệ, khéo ghê, phù hợp với chuyên ngành của cậu!”
Lý Lập Vĩ nói với giọng điệu như bố thí, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
“Chuyên ngành phù hợp? Lập Vĩ, cậu đừng đùa nữa. Công ty của các cậu là công ty của Hương Cảng, dù làm bảo vệ chắc cũng cần đến sinh viên đại học biết tiếng Anh nhỉ? Giang Thần còn chưa học hết cấp ba đã đi làm lính rồi, e là không thích hợp đâu!”
“Đúng đó, xã hội bây giờ mà không có nổi cái văn bằng thì đi làm bảo vệ cũng không ai thèm tuyển!”
“Nghe bảo bán thịt lợn còn đòi hỏi sinh viên đại học kia, ha ha!”
Đám đông cười nhạo, đến sau cùng, ngoại trừ Lưu Hậu, tất cả mọi người đều không nhịn được mà cười ha hả.
“À phải rồi Giang Thần, với điều kiện của cậu, chắc chưa có đối tượng đâu nhỉ? Tôi nhớ năm đó hoa khôi lớp mình thích cậu lắm, còn viết thư tình cho cậu nữa kìa!”
Mà đúng lúc này, đột nhiên có một bạn cùng lớp nhắc tới chuyện năm ấy.
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về một cô gái ăn mặc xinh đẹp ở bên cạnh.
Cô gái ăn mặc xinh đẹp này đương nhiên là cô gái năm đó từng theo đuổi Giang Thần, Trương Hân Nhiên.
Từ khi Giang Thần ngồi xuống, sắc mặt của Trương Hân Nhiên đã không được tự nhiên, đồng thời còn âm thầm đánh giá Giang Thần.
Bây giờ nghe đám đông chòng ghẹo về việc này, sắc mặt cô ta lập tức đỏ ửng.
Năm đó cô ta là hoa khôi của lớp, vì bị Giang Thần từ chối nên thể diện mới mất sạch.
Đối với cô ta mà nói, chuyện này là một vết nhơ! Sắc mặt Lý Lập Vĩ còn khó coi hơn, năm xưa vì cảm thấy bất bình thay cho Trương Hân Nhiên nên cậu ta mới bị Giang Thần giẫm dưới chân.
Cho dù chuyện này đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, cậu ta vẫn canh cánh trong lòng.
“Ôi, chuyện quá khứ còn nhắc đến làm gì, bây giờ tôi có bạn trai rồi!”
Trương Hân Nhiên nở nụ cười miễn cưỡng, vội vàng nói thêm: “Vả lại bạn trai tôi giỏi lắm, bây giờ đã là giám đốc nhân sự của công ty đầu tư Vinh Đỉnh rồi đấy!”
“Oa, Vinh Đỉnh, đấy là công ty đầu tư lớn nhất thành phố Vân Hải rồi còn gì!”
“Nghe nói lễ tân ở Vinh Đỉnh cũng có lương tháng hơn mười nghìn tệ! Bạn trai cậu là cấp giám đốc rồi, chắc lương cả năm phải mấy trăm nghìn tệ nhỉ?”
“Hân Nhiên, bạn trai cậu đỉnh thế, còn trẻ mà có tài ghê!”
Trương Hân Nhiên được khen ngợi nên lòng dạ sướng âm ỉ, lập tức liếc nhìn Giang Thần một cái, bất giác cười khẩy đầy ngạo mạn.
“Thế nên tôi mới bảo nè, các chị em, tìm đối tượng thì phải tìm người có năng lực như bạn trai tôi, cho dù gia đình lụn bại cũng có thể tìm được chỗ đứng dựa vào năng lực của bản thân!”
“Chứ không giống vài người nào đó, gia đình sa sút là chỉ có thể đi làm lính, biến thành một tên vô dụng!”
Trương Hân Nhiên cười khẩy, ý tứ ám chỉ rất rõ.
Cô ta ám chỉ ai thì mọi người đều hiểu cả, ai cũng cười trộm, trong ánh mắt càng lộ ra vẻ khinh thường.
Lưu Hậu liếc mắt nhìn Giang Thần với vẻ lo lắng, thấy Giang Thần dường như không hề để tâm mới thở phào một hơi.
Bấy giờ ăn uống cũng gần xong rồi, có người đề nghị lên tầng hát karaoke.
Lý Lập Vĩ tiếp tục thể hiện thực lực kinh tế của mình, mở hầu bao gọi hẳn mấy chai Rémy Martin.
“Lập Vĩ, được của nó đấy, Rémy Martin này phải hơn ba nghìn tệ một chai nhỉ?”
“Haizz, Lập Vĩ nhà người ta bây giờ là giám đốc rồi, lương cả năm vài trăm nghìn tệ, mấy chai này đáng là bao!”
“Đỉnh đấy đỉnh đấy, anh Vĩ sau này phải bảo kê cho đám bạn cũ nào nhiều vào nhé!”
Một đám bạn cũ thi nhau nịnh bợ.
Đúng vậy, tuổi còn trẻ mà thu nhập hàng năm lên đến tiền triệu, đúng là tinh anh trong hàng ngũ tinh anh rồi.
Người thành công! Lý Lập Vĩ cũng tỏ ra đắc ý, mặt mày hớn hở: “Hầy! Như thế này đáng là gì, hiện giờ tôi với công ty Vinh Đỉnh có vài đơn hàng lớn, nếu thành công, tôi sẽ lập tức biến thành phó tổng giám đốc! Tiền lương hàng triệu một năm!”
“Đến lúc đó tôi mời các bạn tới Thủy Thượng Nhân Gian vui vẻ một phen!”
Đám đông hai mắt sáng ngời, Thủy Thượng Nhân Gian đấy, club đỉnh nhất Kinh Châu, thiên đường của người lắm tiền, đám đông mới chỉ nghe nói chứ chưa từng tới.
Vì thế đám người này lại nhao nhao nịnh bợ Lý Lập Vĩ.
Bầu không khí có vẻ sôi nổi, đám đông luân phiên vây quanh Lý Lập Vĩ mà mời rượu, còn bắt đầu chơi trò chơi, bỏ mặc Lưu Hậu và Giang Thần ở một bên.
Hai người tự uống rượu và trò chuyện với nhau, lòng dạ Lưu Hậu vẫn luôn lơ đễnh không yên, thỉnh thoảng lại liếc về phía Lý Lập Vĩ.
Uống được nửa chừng, Lưu Hậu lấy từ trong túi công văn của mình ra một bản hợp đồng rồi đi về phía Lý Lập Vĩ.
“Lập Vĩ...”, giọng nói của Lưu Hậu khá nhỏ, Lý Lập Vĩ đang chơi đổ xúc xắc uống rượu cùng mấy người kia nên vờ như không nghe thấy.
“Lập Vĩ, chuyện trước đó nói cùng cậu...”, Lưu Hậu vỗ vai Lý Lập Vĩ.
“A, Lưu Hậu đấy hả, có chuyện gì thế?”
“Trước kia cậu bảo tôi mời anh Giang đến thì cậu ký vào hợp đồng này cho tôi, vừa đúng lúc, tôi mang hợp đồng đây rồi, hay là...”
“Cậu xem cậu kìa, vội vàng gì chứ, hôm nay bạn bè tụ tập với nhau, cậu bảo tôi ký tên cho cậu, cậu thấy có hợp lý không?”
Lý Lập Vĩ không khỏi cười khẩy.
“Đúng đó, Lưu Hậu à, làm việc mà không nhìn hoàn cảnh gì cả. Lập Vĩ đang uống rượu đây này, cậu bảo người ta ký tên á? Đầu óc chập mạch à!”
Xung quanh bỗng chốc vang lên đầy tiếng chế nhạo.
----------------------------
Chương 10: Giẫm mày dưới chân
“Ôi, đừng nói thế chứ, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn tôi sẽ không nuông chiều cái thói xấu này đâu, nhưng mọi người là bạn cùng lớp mà, giúp được thì giúp nhau một tay!”
Lý Lập Vĩ đột nhiên nói.
“Thế này đi, Hầu Tử, cậu uống chỗ bia trên bài đi, tỏ lòng một tí!”
Trên bàn có hơn mười chai bia, Lưu Hậu nhìn thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt.
“Được, cậu nói đấy nhé, tôi uống!”
Lưu Hậu cũng không lằng nhằng, cầm chai bia lên dốc cạn, uống xong thực sự thấy chếnh choáng, đứng cũng không vững nữa.
“Bây, bây giờ cậu có thể ký tên cho tôi rồi chứ?”
Lưu Hậu lại hỏi.
“Hờ hờ, Lưu Hậu, cậu phải biết rằng lợi nhuận của dự án này khủng tới cỡ nào, cậu cảm thấy mấy chai này đủ không?”
Khóe miệng Lý Lập Vĩ thoáng nhếch lên, có vẻ bỡn cợt.
“Lập Vĩ, cậu nói xem phải làm thế nào, hay là tôi uống thêm mấy chai nữa nhé?”
Lưu Hậu hỏi với ý thăm dò.
“Lưu Hậu à, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện này!”
Đúng lúc này, Lý Lập Vĩ đột nhiên búng tay một cái, sắc mặt cũng dần dần lạnh đi.
“Năm đó tôi vì chuyện của Hân nhiên mà đi tìm Giang Thần tính sổ, thế rồi bị một thằng chạy việc đánh ngã trên nền đất!”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, người năm đó là cậu nhỉ?”
Lý Lập Vĩ đột nhiên nở nụ cười hờ hững như không.
Lưu Hậu sững người, sắc mặt cũng dần trở nên mất tự nhiên.
Bao nhiêu năm qua rồi, không ngờ Lý Lập Vĩ vẫn còn nhớ đến chuyện này.
“Thế này đi, bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi vì chuyện năm đó, tôi sẽ ký tên cho cậu!”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Lý Lập Vĩ đột nhiên lên tiếng.
Mà nghe thấy câu nói ấy, đám đông cũng sững sờ, đến cả mấy cô gái đang hát karaoke cũng dừng lại, đồng loạt nhìn về phía này.
Ánh mắt họ lại đồng loạt nhìn về phía Giang Thần.
Ai cũng biết rõ mười mươi ân oán năm đó giữa hai người họ, suy cho cùng thì Lý Lập Vĩ đang làm khó Giang Thần.
Dù sao thì năm đó Lưu Hậu là “cái đuôi” của Giang Thần, bây giờ cái đuôi này bị người ta ép phải quỳ xuống.
Giang Thần có thể trơ mắt nhìn mà không nhúng tay vào sao?
Mà Giang Thần từ đầu đến cuối vẫn bưng ly rượu, ngồi trên sô-pha, không nói năng gì.
“Lập Vĩ, năm đó chúng ta vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, bây giờ cậu lật lại món nợ cũ, hơi quá đáng đấy nhỉ?”
Sắc mặt Lưu Hậu cực kỳ khó coi, năm đó anh ấy chỉ là đứa trẻ con hơn mười tuổi, va chạm với nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Mà bây giờ ai cũng sắp đầu ba cả rồi, bên dưới đầu gối đàn ông là tôn nghiêm, sao có thể bảo quỳ là quỳ được?
“Lưu Hậu, bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn chứ. Cậu phải biết rằng, xã hội này là thế đấy, muốn có được thứ gì thì phải hi sinh tương xứng!”
“Nếu cậu đã muốn làm ăn với tôi, mẹ kiếp, đừng đòi hỏi tôn nghiêm gì đó trước mặt tôi!”
Lý Lập Vĩ nói rồi đứng dậy, cầm một chai bia dội thẳng từ trên đầu Lưu Hậu xuống.
Chất lỏng từ trên đỉnh đầu chảy xuống, bàn tay của Lưu Hậu siết chặt đến mức nổi gân xanh, cảm thấy hết sức nhục nhã.
Mà đám đông có mặt tại đó không một ai nói đỡ cho Lưu Hậu, ai cũng nhìn anh ấy với vẻ chế giễu.
“Lập Vĩ, chúng ta là bạn cùng lớp, không cần thiết phải tỏ ra tuyệt tình thế đâu nhỉ?”
Lưu Hậu đang kích động nên giọng nói cũng hơi run run.
“Lưu Hậu, hôm nay tôi cứ tuyên bố thẳng như thế, chỉ cần cậu quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ ký tên cho cậu!”
Lý Lập Vĩ vẫn kiên quyết với điều kiện của mình.
“Trước kia chẳng phải cậu bảo với tôi, con trai cậu mua sữa bột cần đến tiền à? Vợ cậu sắp không sống nổi với cậu nữa rồi nhỉ?”
“Cậu đã thành ra thế này rồi còn giữ thể diện làm gì nhỉ? Mẹ kiếp, muốn kiếm tiền thì quỳ xuống đi chứ!”
Lý Lập Vĩ cười điên khùng, gào rống lên.
Lưu Hậu tức đến mức toàn thân run rẩy.
Hôm nay anh ấy hoàn toàn có thể quay người bỏ đi luôn.
Nhưng khi về đến nhà, anh ấy sẽ phải đối mặt với tình cảnh khốn cùng của mình và lời mắng nhiếc từ vợ! Thế giới của người trưởng thành đâu dễ dàng gì chứ… Hai mắt Lưu Hậu ướt nhèm, đôi chân không thể kiềm chế được mà dần khuỵu xuống, nhưng đúng vào lúc này, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay anh ấy, vững vàng đỡ anh ấy lên.
“Anh Giang…”, Lưu Hậu quay đầu nhìn Giang Thần bằng đôi mắt đỏ ửng.
“Không sao đâu người anh em, có tôi ở đây mà!”
Giang Thần mỉm cười vỗ vai Lưu Hậu.
“Sao đây hả Giang Thần? Chẳng lẽ cậu muốn quỳ thay Lưu Hậu à?”
Lý Lập Vĩ không nhịn được mà cười khẩy.
“Hôm nay tôi sẽ giúp cậu hiểu ra một đạo lý, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, thịnh suy nay khác rồi!”
“Mười năm trước cậu là cậu hai nhà họ Giang, nhưng bây giờ thì sao? Hờ hờ, cậu chỉ là thứ rác rưởi…”
Bốp! Câu này còn chưa dứt, đầu của Lý Lập Vĩ đã “nở hoa” rồi, chai rượu vừa tan tành, máu tươi ào ào chảy xuống.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao à?”
Lý Lập Vĩ trợn trừng hai mắt, ôm đầu ngồi bệt xuống đất, trên đầu toàn là máu! Những người khác cũng trợn mắt há miệng, không ngờ rằng Giang Thần dám ra tay?
Giang Thần không hề để tâm tới ánh mắt của đám đông, tiếp tục đạp Lý Lập Vĩ ngã vật ra đất, sau đó đút tay vào túi quần, rảo bước tới phía trước, giẫm mạnh vào bả vai của Lý Lập Vĩ.
“Đừng tưởng rằng có được một tí thành tựu là có thể giễu võ dương oai trước mặt bạn bè!”
“Hôm nay mọi người tề tựu ở đây là vì mọi người kết giao trong thời đại không có mưu đồ về công danh hay lợi ích”.
“Bạn bè tụ tập không phải công cụ để mày khoe khoang, càng không phải nơi để mày chèn ép trả thù người khác!”
Giang Thần cúi người, lạnh lùng nhìn Lý Lập Vĩ: “Nếu mày cứ thích dây dưa chuyện năm xưa, thế thì mày nghe cho rõ đây!”
“Năm năm trước tao có thể giẫm mày dưới chân, năm năm sau tao vẫn có thể giẫm mày dưới chân!”
----------------------------