Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-85
Chương 81: Say rồi
“Tổng giám đốc Lý, tuy cậu Giang cũng là người giám định nhưng với kinh nghiệm của cậu ấy thì chắc đây cũng là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy Phật đầu nhỉ?”
Sự khinh thường được viết hẳn trên mặt Liêu đại sư, giọng nói cũng khá là bất mãn.
Người xưa có câu nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, ông ta làm công cho Lý Minh Viễn nhiều năm, cũng là một nhân vật có tiếng nói trong ngành, những thứ ông ta mang về mà Lý Minh Viễn còn tìm người khác đến xem xét, rõ ràng là không tin tưởng ông ta.
“Liêu đại sư đừng hiểu lầm, cậu Giang đây có nghiên cứu một vài điều về hang Mạc Cao nên chúng ta không ngại nghe thử xem cậu ấy nói thế nào!”
Lý Minh Viễn cười cười, dời ánh mắt sang Giang Thần.
Giang Thần gật đầu, trực tiếp lên tiếng: “Phật đầu thời kì đầu của hang Mạc Cao thường lấy màu đỏ gạch làm màu lót, xanh đậm hoặc trắng để tô da, màu sắc được phối hợp cực kì nhiều, đường cong mạnh mẽ và đơn giản, hình tượng nhân vật cao ngất ngưởng, đó là nét đặc sắc của Phật giáo Tây Vực.
Phật đầu này có các đặc điểm hoàn toàn trùng khớp, hơn nữa nó còn thật hơn cả Phật đầu thật tôi được nhìn thấy!”
Giang Thần dừng lại một chút rồi tiếp tục thản nhiên nói: “Nhưng vì nó quá thật nên lại trở nên bất thường”.
“Sơ hở của Phật đầu này chính là quá hoàn hảo!”
“Ha ha ha!”
Liêu đại sư kiềm lòng không đặng bật cười, tất nhiên là cười nhạo, ông ta nói với Lý Minh Viễn: “Tổng giám đốc Lý, cậu Giang thích nói đùa thật đấy, quá thật nên ngược lại thành giả, anh nghe thử xem cậu ta đang nói cái gì!”
Nói thế mà cũng nói được ư?
Ông ta thấy giống đang cố gắng lấp liếm để lấy lòng mọi người thì đúng hơn!
“Cậu Giang, thế này…”, Lý Minh Viễn cũng bất giác nhíu mày, suy cho cùng thì những lời đó cũng có vẻ rất sáo rỗng.
“Trong giới có lưu truyền một phương pháp nung mới đó là dùng lửa cao thật cao để đốt lên, khiến Phật đầu trông có vẻ đã hơn ngàn năm tuổi, người ta có dùng máy cũng chưa chắc đã xác định được thật giả!”
Giang Thần chậm rãi lên tiếng nói cho hết lời, nụ cười trên mặt Liêu đại sư cương cứng.
Trông như nghẹn cả quả pháo hoa, cực kì buồn cười.
Lý Minh Viễn thấy thế lập tức cân nhắc suy nghĩ, Giang Thần nói thế thì chắc chắn tám mươi phần trăm là thật rồi!
“Cậu Giang không biết gì thì đừng nói lung tung, rõ ràng đầu Phật này chính là món hàng thượng phẩm của hang Mạc Cao cả về tính chất lẫn thần thái, những lời cậu nói chẳng có tí căn cứ nào cả!”, Liêu đại sư cười lạnh mở miệng nói.
“Tôi không hề nói lung tung, bản thân ông biết rất rõ, người làm trời đang nhìn, thứ ông thấy là Phật đầu còn cái tôi xem xét là lòng người!”
Giang Thần vẫn bình tĩnh không hề nóng nảy, thản nhiên mở miệng nói.
“Cậu Giang, cậu nói thế là sao, ý cậu là tôi đang tìm người bắt tay lừa gạt tổng giám đốc Lý ư?”
Liêu đại sư lập tức đứng lên.
Rồi lại vội vàng nói với Lý Minh Viễn: “Tổng giám đốc Lý, tôi đã làm việc cho anh một khoảng thời gian rất dài, tôi là người thế nào thì anh biết rõ, làm gì có chuyện tôi ăn cây táo rào cây sung như thế được?”
“Huống chi trong cái lĩnh vực đồ cổ này thì nhìn nhầm một vài lần cũng là chuyện hết sức bình thường, chắc anh không nghi ngờ tôi vì một vài lời nói vớ vẩn như thế chứ?”
Lý Minh Viễn còn chưa nói gì thì Liêu đại sư đã vội vàng chứng tỏ sự trong sạch, nói úp nói mở để chừa lại đường lui cho mình, rõ ràng ông ta đã bắt đầu chột dạ.
“Liêu đại sư đừng xúc động quá, tôi chưa nói là không tin ông, Với tôi thì hai mươi triệu cũng chẳng đáng là bao, tôi vẫn tin vào trình độ của ông!”
Tuy Lý Minh Viễn nói thế nhưng ông ta đã lặng lẽ gửi tin nhắn cho người của mình ở Vân Sơn đi điều tra xem Liêu đại sư đã tiếp xúc với những người nào khi đấu giá bên đó.
Chẳng mấy chốc đã có tin nhắn gửi về, một tháng trước Liêu đại sư đã lặng lẽ nhập cổ phần vào một hội đấu giá tên Hội Vân Sơn Hải, trùng hợp là hội bán đấu giá này cũng chính là nơi hôm nay Liêu đại sư mua được Phật đầu! Lý Minh Viễn bắt đầu cân nhắc!
“Đúng là nước trong cái hồ đồ cổ này rất sâu!”, Giang Thần lắc đầu, anh đã ăn được lửng dạ nên lấy khăn lau miệng, tiếp tục nói: “Người ta có câu họa hổ họa bì nan họa cốt, biết người biết mặt không biết lòng, muốn xem coi Phật đầu là thật hay giả thì rất dễ nhưng nhìn thấu lòng người lại quá khó khăn!”
“Ranh con, cậu bớt nói xỏ nói xiên như thế đi, rõ ràng Phật đầu này là hàng thật, nói gì cũng phải có bằng chứng!”
Chương 82: Lộ tẩy
Liêu đại sư đã tức lắm rồi nên mới đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Giang Thần, nói: “Cậu tưởng cậu là ai?”
“Cậu có chứng nhận tư cách chuyên gia giám định không?”
“Cậu có nghiên cứu về nền lịch sử văn hiến ngày nào đêm nào chưa?”
“Cậu đã được học về khảo cổ chính quy chưa? Nếu như không có thì cậu lấy cái gì để chứng minh rằng Phật đầu này là giả!”
Giang Thần rời khỏi chỗ ngồi, đi tới Phật đầu, trực tiếp cầm nó lên.
Quan sát một lát anh lại nói: “Phật đầu này được thấm hỏa bằng phương pháp mới nhất nên đúng là có thể đánh tráo được thật giả, nếu muốn xem xét thì chỉ có một phương pháp, đó là những mảnh vỡ của Phật đầu thật sẽ tạo thành hình cánh hoa, nhưng hàng giả thì sẽ vỡ thành một đống rác hệt như thủy tinh công nghiệp vậy!”
Liêu đại sư ngây người, bất giác cười lạnh nói: “Ranh con, cậu thích giỡn quá nhỉ, Phật đầu này trị giá hai mươi triệu đấy, cậu lại bảo là ném vỡ để giám định thật giả ư?”
Vẻ mặt Liêu đại sư tràn ngập vẻ khinh thường.
Anh cũng chỉ là một chuyên gia giám định nho nhỏ thôi chứ có được gì?
Dù có là hàng giả đi nữa thì liệu anh có dám đập không?
Có cái gan để làm việc đó không?
“Học hành chưa đến nơi đến chốn thì về trường tiếp tục trau dồi thêm đi, đừng có ở đây lấy tiếng trước mặt mọi người, lại còn ném vỡ nữa?”
“Nhỡ như nó là hàng thật thì cậu có thể bồi thường được…”, bốp! Chữ “không” còn chưa kịp nói ra miệng thì Giang Thần đã ném Phật đầu xuống đất.
Nhất thời, Phật đầu vỡ vụn thành bột phấn hệt như thủy tinh công nghiệp!
“Cậu!”, Liêu đại sư giật mình hoảng hốt, ông ta không ngờ rằng tên ranh này lại dám làm chuyện như thế! Hai mươi triệu, thế mà anh lại trực tiếp ném vỡ, còn chẳng thèm nháy mắt lấy một lần, anh ăn gan hùm hay mật báo?
Nhà lắm tiền nhiều của hả?
“Liêu đại sư, bây giờ ông còn gì muốn nói nữa không!”
Sắc mặt Lý Minh Viễn dần trở nên lạnh lẽo.
Kết quả đả bày ra trước mắt, chẳng còn đường nào cho Liêu đại sư đặt điều bịa chuyện nữa.
Mặt Liêu đại sư đỏ lên, biến thành màu gan heo nhưng vẫn cứng cổ nói: “Tổng giám đốc Lý, đúng là tôi đề cử Phật đầu này cho anh, nhưng cuối cùng người quyết định vẫn là anh đấy thôi?”
“Mua bán đồ cổ thì bị lừa là chuyện hết sức bình thường, anh không thể trách tôi được chứ?”
“Không, tôi không trách ông lừa gạt! Nếu như ông muốn ăn lời một trăm triệu thì tôi cũng chẳng nhíu mày lấy một lần! Thế nhưng ông lại bắt tay với người ngoài để lừa gạt tôi, ông làm thế liệu có còn mặt mũi nào ăn nói với tôi không?”
Sắc mặt Lý Minh Viễn âm u đến đáng sợ.
“Tổng giám đốc Lý, anh ngậm máu phu người, chuyện không làm thì tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu!”
Liêu đại sư tỏ vẻ mình đã là lợn chết nên không sợ nước sôi, vẫn liều chết không chịu thừa nhận.
“Ồ?”
“Thế hả?”
“Thế thì hội đấu giá Vân Sơn Hải đó là sao?”
Lý Minh Viễn nói xong lập tức đặt điện thoại di động trên bàn, trên đó có tất cả những bằng chứng xác thực về việc Liêu đại sư cấu kết với hội Vân Sơn Hải!
“Cái này, cái này, tôi sai rồi tổng giám đốc Lý! Tôi không hề cố ý, con tôi bị bệnh ở nhà, tôi còn có mẹ già phải nuôi nên tôi thật sự rất cần tiền! Cầu xin anh hãy tha cho tôi lần này đi!”
Liêu đại sư trực tiếp quỵ bộp xuống đất, trông cực kì hoảng sợ.
Lần này thì tiêu tùng thật rồi! Tất cả mọi thứ đều tiêu tùng thật rồi! Ông ta biết rõ tính cách con người Lý Minh Viễn, nếu ông ta thất bại thì cũng chẳng sao, nhưng một khi để Lý Minh Viễn biết ông ta cố tình lừa gạt thì chắc chắn chờ đợi ông ta sẽ là cái chết.
Rầm! Lý Minh Viễn gọi một cuộc điện thoại, bên ngoài có mấy người lao vào kéo Liêu đại sư ra ngoài, e là ông ta sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
“Cậu Giang, chuyện hôm nay phải cảm ơn cậu rồi, nếu không có cậu nhắc nhở đúng lúc thì không biết tôi còn bị lão già đó che mắt đến khi nào nữa! Tôi nhất định phải cảm ơn cậu thật nhiều!”, Lý Minh Viễn chợt thở dài rồi lại chìm vào im lặng, bởi vì lúc này ông ta trông thấy Giang Thần ngồi xổm xuống đất, dường như đang muốn tìm kiếm gì đó trong đống mảnh vỡ của Phật đầu.
“Cậu Giang?”
“Cậu đang…”, Giang Thần đột nhiên khoát tay áo để ngăn những lời Lý Minh Viễn đang muốn nói.
Anh bỗng giơ ngón cái lên nghiền đống vỡ nát rồi đưa lên mũi ngửi nhẹ.
Ánh mắt bỗng nhiên thay đổi.
“Tổng giám đốc Lý, nếu như ông muốn cảm ơn tôi thì chi bằng ông giúp tôi điều tra một chuyện!”
Giang Thần chậm rãi đứng lên, khôi phục tư thế cao ngất.
“Cậu Giang, cậu cứ nói đi đó là chuyện gì, tôi có thể làm được thì nhất định sẽ dốc hết sức mình!”
Giang Thần phẩy áo nói: “Không phải việc gì khó, tôi muốn ông giúp tôi điều tra thêm xem rốt cuộc đất để nung Phật đầu này được lấy từ đâu!”
Khi nói chuyện, Giang Thần có thể cảm nhận được Huyền Thanh quyết trong người nên hơi giật mình.
Chương 83: Có thấy mình thấp kém không?
“À, cậu Giang, chỉ thế thôi á?”
Lý Minh Viễn hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Được, với tôi thì đó cũng không phải việc gì khó, có vẻ viên Phật đầu này được nung chế ở gần Vân Sơn, bây giờ tôi sẽ cử người đi thăm dò ngay!”
Giang Thần gật đầu, hai người khách sáo với nhau vài câu rồi rời khỏi Thúy Vân Lầu.
Về đến nhà, Giang Thần lập tức trở về phòng ngủ, bắt đầu ngồi xuống điều chỉnh hơi thở.
Khi kiểm tra mảnh vỡ Phật đầu anh đã hao phí một ít công lực.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ trong đống đất nung đó.
Tuy hơi thở đó cực kì mỏng manh nhưng sau khi tiêu tốn một phần công lực thì anh vẫn nắm giữ được.
Và loại đất nung này có tên là Huyền Minh Thổ.
Khi người tu luyện bế quan luyện công thì sẽ không nhận thức được sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh, thậm chí đất xung quanh cũng sẽ nhiễm một phần hơi thở của công pháp, đó chính là Huyền Minh Thổ.
Giang Thần nhờ Lý Minh Viễn điều tra về Huyền Minh Thổ bởi vì anh cảm nhận được hơi thở của Huyền Thanh quyết trong đó.
Huyền Thanh Quyết là do chủ nhân nó sáng tạo ra, chưa bao giờ truyền thừa cho bất kì ai, có thể nói trên đời này chỉ có mỗi mình Giang Thần tu hành Huyền Thanh quyết.
Nói cách khác thì nơi có Huyền Minh Thổ đó chắc chắn là một nơi bế quan của chủ nhân Huyền Thanh quyết.
Cũng như năm đó anh xông vào trong hang động, nếu như có thể tìm được nơi bế quan đó thì nói không chừng có thể tìm thấy tung tích của Cửu Mệnh!
Khi Giang Thần đang điều chỉnh lại hơi thở thì biệt thự nhà họ Vương có một vị khách không mời mà đến, Từ Duyệt đi đôi giày cao gót, nổi giận đùng đùng chạy tới gõ cửa nhà họ Vương.
“Ồ, Duyệt đấy hả, đến tìm Tuệ Lâm phải không con, vào đi, con bé đang ở trên lầu, để bác gọi bảo mẫu đi kêu con bé!”
Điêu Ngọc Lan thấy Từ Duyệt nổi giận đùng đùng thì hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mời cô ta vào.
“Bác gái, Giang Thần có nhà không?”
Từ Duyệt vừa chạy vào nhà đã cau mày hỏi.
“À, cái thằng vô dụng đó ấy hả, nó vừa mới về, con tìm nó làm gì vậy!”
“Mẹ, làm gì có ai bảo con rể mình là thằng vô dụng trước mặt người ngoài như thế!”
Vương Tuệ Lâm bước từ trên cầu thang xuống thì nghe bà ta nói thế nên không nhịn được nhíu mày nói.
“Hừ! Nó không vô dụng thì là gì, lại còn bảo là mình vừa mới tìm được việc ở Vinh Đỉnh, đi làm tài xế cho ông chủ nhà người ta ư?”
“Cái thứ như nó thì có mà xách giày cho ông chủ Vinh Đỉnh còn không được nữa là lái xe?”
“Mẹ khinh nhé!”
Điêu Ngọc Lan lại nhổ nước bọt, vẻ mặt cực kì khinh thường.
“Bác gái, bác, bác nói cái gì?”
“Bác nói là Giang Thần làm tài xế lái xe cho ông chủ Vinh Đỉnh ư?”
Từ Duyệt lập tức nghệt mặt ra, sắc mặt trở nên dữ tợn.
Hay! Hay lắm Giang Thần! Suýt chút nữa là bị anh hù được rồi! Thì ra cửa hàng 4S đó không phải do anh mua! Mà là anh đến ký hợp đồng thay ông chủ mình thôi chứ gì?
“Từ Duyệt, cậu đừng nghe mẹ tớ nói linh tinh, lần này Giang Thần tìm được công việc thật đấy”.
“Tớ cũng vừa mới biết ông chủ Vinh Đỉnh là bạn anh ấy, quan hệ của hai người họ rất tốt, bây giờ đang hỗ trợ làm việc cho bạn mình!”
Vương Tuệ Lâm cũng cần thể diện, nói hỗ trợ sẽ hay hơn là tài xế lái xe cho người ta.
Từ Duyệt đã nhanh chóng xác nhận suy đoán của mình trước đó! Sáng nay cô ta đã thấy chuyện này có gì đó sai sai rồi, Giang Thần chỉ là thằng rể vô dụng nhà họ Vương thôi thì làm sao có thể thay đổi nhanh chóng trở thành ông chủ lớn có giá trị con người hơn một tỷ được?
Thì ra tên đó chỉ là cáo mượn oai hùm, tất cả đều là giả vờ! Lúc chạy đến đây cô ta vẫn còn hơi kiêng dè, vì suy cho cùng Giang Thần cũng là ông chủ lớn, dù rằng cô ta có bạn thân làm chỗ dựa.
Nói chung là vẫn thấy lấn cấn trong lòng.
Nhưng bây giờ.
Tất nhiên là chẳng còn quái gì phải lo nữa.
“Tuệ Lâm, tớ kể cậu nghe chuyện này”.
“Tên chồng này của cậu đúng là không ra gì, anh ta dám bảo cửa hàng 4S giam xe tớ và bắt tớ phải trả một triệu tiền sửa xe đấy!”
Từ Duyệt nổi giận đùng đùng, nhanh chóng mách lại với Vương Tuệ Lâm, kể hết chuyện hồi sáng lại một lượt từ đầu đến cuối.
Vương Tuệ Lâm nghe xong thì nhướng mày lên thật cao.
“Giang Thần, anh cút xuống đây cho tôi!”
Bấy giờ Giang Thần đã điều chỉnh hơi thở xong, nghe thấy tiếng sư sử Hà Đông rống thì bất giác nhíu mày nhưng vẫn xuống lầu.
Khi nhìn thấy Từ Duyệt thì anh lập tức hiểu ra, chắc chắn là cô gái này chạy tới đây để mách lẻo với vợ anh rồi.
“Giang Thần, Từ Duyệt là bạn thân của tôi, anh bảo cửa hàng 4S giam xe của cậu ấy thế có quá đáng không! Bây giờ anh chỉ là một kẻ làm công ăn lương thôi đã hống hách như thế rồi, nếu để anh làm ông chủ nữa thì anh sẽ thế nào đây, hả?”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Vương Tuệ Lâm đầy vẻ thất vọng và tức giận.
Chương 84: Đập nát cho tôi
“Nó mà cũng lên làm ông chủ lớn được á?”
“Cùng lắm là chân chạy vặt, mãi mãi không thể làm ra chuyện gì nên hồn được thôi!”
Điêu Ngọc Lan buột miệng mỉa mai, vẫn là vẻ mặt khinh thường đó.
Dù Giang Thần có một người bạn làm ông chủ Vinh Đỉnh thì sao?
Bạn bè có tiền chứ không phải anh có tiền, chẳng có tí liên quan nào cả! Vẫn là một thằng hết sức vô dụng! Một thằng rác rưởi không thể làm gì nên hồn mà thôi!
“Giang Thần, bây giờ anh lập tức dẫn Từ Duyệt đến cửa hàng 4S, giúp cậu ấy lấy xe ra, phí sửa do anh trả, anh còn dám bắt nạt bạn tốt của tôi nữa thì tôi sẽ…”, Vương Tuệ Lâm định nói sẽ ly hôn.
Nhưng nhớ đến lời hứa hẹn với Giang Thần nên lập tức cứng họng, mặt bối rối.
“Ừ, được rồi, vợ đừng tức giận”.
“Tôi dẫn cô ta đi lấy xe!"
Giang Thần gật đầu, sau đó nói với Từ Duyệt: “Cô Từ, cô theo tôi đi!”
Nói xong bèn sải bước ra ngoài.
vietwriter.vn
Từ Duyệt ra dấu chiến thắng với Vương Tuệ Lâm, sau đó vội vàng đi theo.
“Hừ, vô dụng, đàn ông không có bản lĩnh thì chẳng có địa vị gì đáng nói, ở nhà vẫn phải nghe lời Tuệ Lâm đấy thôi, cậu ấy bảo anh đi về phía đông anh cũng chả dám đi về phía tây!”
Từ Duyệt vừa ra tới đã cười lạnh, mỉa mai nói với vẻ đầy đắc ý.
Mặt Giang Thần vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi, anh nghiêng đầu nói: “Lên xe đi!”
Từ Duyệt hừ lạnh, nhìn lướt qua xe Giang Thần rồi lập tức ngây ngẩn, bất giác thốt lên: “Rolls-Royce?”
“Chiếc này ít nhất cũng phải mười triệu chứ nhỉ?”
“Của ông chủ anh ư?”
Giang Thần không quan tâm, trực tiếp lên xe, Từ Duyệt bĩu môi rồi cũng đi theo.
Dọc đường đi, Từ Duyệt nhìn trái ngó phải, thích những thứ trong xe không nỡ buông tay: “Ông chủ của các người nhiều tiền thật đấy, đúng là ông chủ lớn có giá trị con người hơn một tỷ có khác, hôm nào có dịp anh giới thiệu cho tôi đi, khi nào tôi phất lên rồi sẽ cho anh làm quản lý gì gì đó, nói chung là tốt hơn cái chức tài xế quèn này nhiều đấy chứ nhỉ?”
Mặt Giang Thần vẫn không có biểu cảm gì.
Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào ngã tư Thành Tây, cửa hàng 4S.
Triệu Khải vừa trông thấy chiếc Rolls-Royce chạy đến thì lập tức chạy ra đón, người có thể lái được chiếc xe thế này thì chắc chắn là khách hàng lớn!
Khi Giang Thần và Từ Duyệt bước xuống xe thì Triệu Khải lập tức ngây người.
“Ông, ông chủ? Anh…”
“Xe Từ Duyệt đâu?”
Giang Thần trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Ở gian sau, tôi dẫn hai người đi!”
Triệu Khải ngu ngơ không hiểu mô tê gì, xem ra ông chủ tới để lấy xe cho Từ Duyệt.
Không phải hai người này mâu thuẫn với nhau à?
Mới đó đã làm hòa rồi?
Sau khi vào đến nơi thì Triệu Khải mới biết mình suy nghĩ nhầm rồi.
Giang Thần chỉ tay vào chiếc BMW Brilliance trị giá hơn hai trăm ngàn của Từ Duyệt và nói: “Đập cho tôi!”
Triệu Khải ngơ khác, vội vàng lấy lại tinh thần và nói to với nhân viên sửa xe: “Còn đứng trơ ra đó làm gì, không nghe ông chủ nói gì hả?”
“Mau đập nát chiếc xe này cho tôi!”
Nhân viên sửa xe nghe nói đó là lệnh của ông chủ thì lập tức điều khiển cần cẩu tạ có sẵn ở đó, chẳng nói chẳng rằng ầm ầm đi tới.
Có người cầm theo máy khoan điện.
“Mẹ nó chứ! Giang Thần, anh điên rồi hả!”
“Anh muốn phá xe tôi ư?”
“Dừng tay, anh mau bảo bọn họ dừng tay lại!”
Từ Duyệt lập tức ngu người, gấp đến nỗi suýt tè ra quần, vội vàng chạy tới định cản lại.
“Gọi bố đi!”
Giang Thần vung tay lên, cục tạ dừng lại ngay trên trần xe.
“Bố bố bố!”
Từ Duyệt cắn chặt răng, mặt đỏ như đít khỉ, cảm thấy hết sức nhục nhã, nhưng bấy giờ cô ta chỉ có thể cắn răng nhịn để gọi Giang Thần là bố.
Thế nhưng Giang Thần lại cười lạnh, thả tay xuống! Ầm ầm! Tiếng cần cẩu thả quả tạ xuống.
Từ Duyệt trơ mắt nhìn chiếc xe nát thành từng mảnh trước mặt mình!
“Tôi định giam xe lại vài ngày sẽ trả cho cô, không ngờ cô lại lôi vợ tôi ra để chèn ép tôi!”
“Cô nói xem cô có thấp hèn quá không cơ chứ!”
Giang Thần lạnh lùng mở miệng nói.
“Anh! A a a a! Giang Thần, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi sẽ tìm người giết chết anh!”
Từ Duyệt thật sự điên lên rồi, cô ta có cảm giác mình có thể nổ tung.
Cô ta đã gọi anh là bố rồi, không ngờ Giang Thần vẫn đập xe! Cô ta tức đến nỗi vội vàng lấy điện thoại ra nhấn số.
“Alo chồng hả? Anh lập tức đến cửa hàng 4S ở ngã tư bắc Thành Tây một lát, em, em bị người ta bắt nạt này hu hu hu!”
Từ Duyệt khóc lóc kể lể với cái điện thoại.
Chương 85: Thích đi thì đi không đi thì thôi
Từ Duyệt cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau đã có bảy tám chiếc xe Toyota Corolla đến, ngay sau đó, một người đàn ông mặc âu phục màu đen dẫn theo bảy tám người từ trên xe đi xuống.
Trong tay đều cầm theo ‘đồ chơi’.
"Chồng!"
Từ Duyệt khóc nức nở chạy tới, nhào vào trong lòng người đàn ông.
"Duyệt Duyệt, nói chồng nghe, là ai dám bắt nạt em?"
Người đàn ông lạnh giọng hỏi.
"Chính là anh ta, chính là tên khốn đó, đợt trước anh ta còn đánh anh trước cửa nhà thuốc Hà Thị, hôm nay lại đập bể xe của em, hu hu, anh nhất định phải trút giận thay cho em đó!"
Từ Duyệt hung hăng chỉ Giang Thần, lớn tiếng gào lên nói.
Triệu Quân vừa nghe vậy, đầu tiên là sững người, sau đó lập tức nhìn về hướng Giang Thần.
Vừa nhìn thấy Giang Thần, mồ hôi lạnh của hắn đã bắt đầu túa ra.
Tôi ngoan ngoãn như vậy, sao lại gặp phải vị Tôn đại Phật này nữa rồi!
"Ông chủ, hay là anh tạm thời tránh về phía sau trước được không?”
“Tôi gọi điện thoại cho anh Kê tới!"
Đúng lúc này Triệu Khải vội vàng chạy tới, nhỏ giọng khuyên Giang Thần.
Mặc dù anh ta không biết những người này làm gì, nhưng nhìn bộ dạng thì trông cũng không dễ đụng vào, sợ Giang Thần sẽ bị thịt mất.
Giang Thần xua tay, lạnh nhạt cười nói: "Cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám lỗ mãng trước mặt tôi!"
"Giang Thần, lúc này là lúc nào rồi mà anh còn khoa trương nữa! Anh Quân nhà tôi là tổng giám đốc của nhà thuốc Hà Thị, cho dù anh có quen với anh Kê thì đã sao, anh Kê cũng không dám đối đầu với nhà họ Hà đâu”.
“Tôi nói cho anh biết anh chỉ là một tên rác rưởi không ngóc đầu lên được".
"Bốp!"
Còn chưa nói hết câu, Từ Duyệt đã bị Triệu Quân cho một cái tát lên mặt.
"Chồng...anh".
"Mẹ kiếp, ai là chồng của mày! Trước mặt vị này tao chỉ là một con rệp thôi!"
Triệu Quân quát lớn nói, sau đó vội vàng cúi đầu khom lưng chạy lon ton đến trước mặt Giang Thần, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, cung kính đưa tới, vẻ mặt tươi cười nói: "Cậu Giang, hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm thôi! Mời anh hút thuốc!"
"Cảm ơn! Tôi không hút thuốc!"
Giang Thần nhận lấy điếu thuốc rồi trực tiếp ném xuống dưới chân nghiền nát.
Nếu như đổi lại là người khác thì có lẽ Triệu Quân đã tức giận rồi, nhưng lúc này ngay đến rắm cũng không dám thả, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.
Nực cười! Trước mắt đây là ai chứ?
Ngay đến Hà Phù Sinh mà gặp cũng phải cung kính tôn trọng, chẳng khác nào một đứa học sinh tiểu học, nhân vật như vậy anh ta dám chọc vào sao?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Từ Duyệt lập tức chết sững tại chỗ.
Vốn cho rằng sau khi Triệu Quân đến sẽ có thể giáo huấn cho Giang Thần một trận nên thân thay cho cô ta, nhưng không ngờ lúc này lại sợ giống như một đứa trẻ lên ba vậy, quả thật là không thể hiểu nổi!
"Anh Quân, anh là tổng giám đốc của nhà thuốc Hà Thị, cốt cán của nhà họ Hà, sao anh lại phải sợ tên vô dụng này chứ?"
Từ Duyệt thật sự không thể nhịn nổi nữa nên hỏi.
"Cút về nhà thuốc Hà Thị cái mẹ gì đó đi, ông đây từ lâu đã bị nhà họ Hà đuổi cổ rồi!"
Triệu Quân quay đầu lại, chỉ vào Từ Duyệt chửi: "Nếu như không phải do mày ra ngoài đắc tội với cậu đây thì tao sao đến nỗi bị nhà họ Hà xóa tên?"
"Mày biết tao bây giờ đang trải qua những ngày như thế nào không?"
"Mẹ kiếp, tao bây giờ chỉ có thể đi chạy xe thuê thôi!"
"Cái gì, anh bị nhà họ Hà đuổi việc rồi sao?"
"Vì anh ta?"
Từ Duyệt lập tức ngây dại.
"Còn có thể vì ai, mày cũng không mở to mắt ra mà nhìn, còn nói người ta là phế vật? Người ta là khách quý của ông Hà, thậm chí ông Hà còn tặng cả Vinh Đỉnh lại cho vị này đó, loại tiện nhân như mày là cái thá gì mà cũng dám lỗ mãng trước mặt anh ấy!"
Triệu Quân lớn tiếng chửi mắng, anh ta cũng có một vài tai mắt ở nhà họ Hà, về sau nghe ngóng được nên biết được nội tình của Giang Thần.
Mà càng biết nhiều thì lại càng sợ hãi, anh ta tuyệt đối không thể đắc tội với người trước mặt đây!
"Anh... anh nói cái gì?"
"Anh ta là khách quý của ông Hà?"
"Hơn nữa ông Hà còn đã tặng lại Vinh Đỉnh cho anh ta rồi?"
Từ Duyệt hoàn toàn khiếp sợ, người ta căn bản không phải là tài xế gì cả! Người ta căn bản chính là ông chủ của Vinh Đỉnh!
Chớp mắt, Từ Duyệt sụp đổ rồi, ngồi phịch xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy, cắn chặt môi, khó có thể tin nổi nhìn Giang Thần.
"Cậu Giang, nếu đã không còn việc gì nữa vậy thì tôi đi chạy xe đây, có chuyện gì anh cứ dặn dò!"
Triệu Quân cung kính chào hỏi, sau đó chuẩn bị chuồn đi.
Lúc này Từ Duyệt nghĩ đến gì đó nên vội vàng bò dậy, chạy tới trước mặt anh ta ngăn lại nói: "Anh Quân, anh đang lừa em có đúng không, anh cố ý muốn đá em đi nên mới nói như vậy".
"Anh muốn đá em cũng được, nhưng đơn đặt hàng đó anh phải ký cho em, nếu như không ký được, ông chủ sẽ đuổi việc em mất!"
“Tổng giám đốc Lý, tuy cậu Giang cũng là người giám định nhưng với kinh nghiệm của cậu ấy thì chắc đây cũng là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy Phật đầu nhỉ?”
Sự khinh thường được viết hẳn trên mặt Liêu đại sư, giọng nói cũng khá là bất mãn.
Người xưa có câu nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, ông ta làm công cho Lý Minh Viễn nhiều năm, cũng là một nhân vật có tiếng nói trong ngành, những thứ ông ta mang về mà Lý Minh Viễn còn tìm người khác đến xem xét, rõ ràng là không tin tưởng ông ta.
“Liêu đại sư đừng hiểu lầm, cậu Giang đây có nghiên cứu một vài điều về hang Mạc Cao nên chúng ta không ngại nghe thử xem cậu ấy nói thế nào!”
Lý Minh Viễn cười cười, dời ánh mắt sang Giang Thần.
Giang Thần gật đầu, trực tiếp lên tiếng: “Phật đầu thời kì đầu của hang Mạc Cao thường lấy màu đỏ gạch làm màu lót, xanh đậm hoặc trắng để tô da, màu sắc được phối hợp cực kì nhiều, đường cong mạnh mẽ và đơn giản, hình tượng nhân vật cao ngất ngưởng, đó là nét đặc sắc của Phật giáo Tây Vực.
Phật đầu này có các đặc điểm hoàn toàn trùng khớp, hơn nữa nó còn thật hơn cả Phật đầu thật tôi được nhìn thấy!”
Giang Thần dừng lại một chút rồi tiếp tục thản nhiên nói: “Nhưng vì nó quá thật nên lại trở nên bất thường”.
“Sơ hở của Phật đầu này chính là quá hoàn hảo!”
“Ha ha ha!”
Liêu đại sư kiềm lòng không đặng bật cười, tất nhiên là cười nhạo, ông ta nói với Lý Minh Viễn: “Tổng giám đốc Lý, cậu Giang thích nói đùa thật đấy, quá thật nên ngược lại thành giả, anh nghe thử xem cậu ta đang nói cái gì!”
Nói thế mà cũng nói được ư?
Ông ta thấy giống đang cố gắng lấp liếm để lấy lòng mọi người thì đúng hơn!
“Cậu Giang, thế này…”, Lý Minh Viễn cũng bất giác nhíu mày, suy cho cùng thì những lời đó cũng có vẻ rất sáo rỗng.
“Trong giới có lưu truyền một phương pháp nung mới đó là dùng lửa cao thật cao để đốt lên, khiến Phật đầu trông có vẻ đã hơn ngàn năm tuổi, người ta có dùng máy cũng chưa chắc đã xác định được thật giả!”
Giang Thần chậm rãi lên tiếng nói cho hết lời, nụ cười trên mặt Liêu đại sư cương cứng.
Trông như nghẹn cả quả pháo hoa, cực kì buồn cười.
Lý Minh Viễn thấy thế lập tức cân nhắc suy nghĩ, Giang Thần nói thế thì chắc chắn tám mươi phần trăm là thật rồi!
“Cậu Giang không biết gì thì đừng nói lung tung, rõ ràng đầu Phật này chính là món hàng thượng phẩm của hang Mạc Cao cả về tính chất lẫn thần thái, những lời cậu nói chẳng có tí căn cứ nào cả!”, Liêu đại sư cười lạnh mở miệng nói.
“Tôi không hề nói lung tung, bản thân ông biết rất rõ, người làm trời đang nhìn, thứ ông thấy là Phật đầu còn cái tôi xem xét là lòng người!”
Giang Thần vẫn bình tĩnh không hề nóng nảy, thản nhiên mở miệng nói.
“Cậu Giang, cậu nói thế là sao, ý cậu là tôi đang tìm người bắt tay lừa gạt tổng giám đốc Lý ư?”
Liêu đại sư lập tức đứng lên.
Rồi lại vội vàng nói với Lý Minh Viễn: “Tổng giám đốc Lý, tôi đã làm việc cho anh một khoảng thời gian rất dài, tôi là người thế nào thì anh biết rõ, làm gì có chuyện tôi ăn cây táo rào cây sung như thế được?”
“Huống chi trong cái lĩnh vực đồ cổ này thì nhìn nhầm một vài lần cũng là chuyện hết sức bình thường, chắc anh không nghi ngờ tôi vì một vài lời nói vớ vẩn như thế chứ?”
Lý Minh Viễn còn chưa nói gì thì Liêu đại sư đã vội vàng chứng tỏ sự trong sạch, nói úp nói mở để chừa lại đường lui cho mình, rõ ràng ông ta đã bắt đầu chột dạ.
“Liêu đại sư đừng xúc động quá, tôi chưa nói là không tin ông, Với tôi thì hai mươi triệu cũng chẳng đáng là bao, tôi vẫn tin vào trình độ của ông!”
Tuy Lý Minh Viễn nói thế nhưng ông ta đã lặng lẽ gửi tin nhắn cho người của mình ở Vân Sơn đi điều tra xem Liêu đại sư đã tiếp xúc với những người nào khi đấu giá bên đó.
Chẳng mấy chốc đã có tin nhắn gửi về, một tháng trước Liêu đại sư đã lặng lẽ nhập cổ phần vào một hội đấu giá tên Hội Vân Sơn Hải, trùng hợp là hội bán đấu giá này cũng chính là nơi hôm nay Liêu đại sư mua được Phật đầu! Lý Minh Viễn bắt đầu cân nhắc!
“Đúng là nước trong cái hồ đồ cổ này rất sâu!”, Giang Thần lắc đầu, anh đã ăn được lửng dạ nên lấy khăn lau miệng, tiếp tục nói: “Người ta có câu họa hổ họa bì nan họa cốt, biết người biết mặt không biết lòng, muốn xem coi Phật đầu là thật hay giả thì rất dễ nhưng nhìn thấu lòng người lại quá khó khăn!”
“Ranh con, cậu bớt nói xỏ nói xiên như thế đi, rõ ràng Phật đầu này là hàng thật, nói gì cũng phải có bằng chứng!”
Chương 82: Lộ tẩy
Liêu đại sư đã tức lắm rồi nên mới đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Giang Thần, nói: “Cậu tưởng cậu là ai?”
“Cậu có chứng nhận tư cách chuyên gia giám định không?”
“Cậu có nghiên cứu về nền lịch sử văn hiến ngày nào đêm nào chưa?”
“Cậu đã được học về khảo cổ chính quy chưa? Nếu như không có thì cậu lấy cái gì để chứng minh rằng Phật đầu này là giả!”
Giang Thần rời khỏi chỗ ngồi, đi tới Phật đầu, trực tiếp cầm nó lên.
Quan sát một lát anh lại nói: “Phật đầu này được thấm hỏa bằng phương pháp mới nhất nên đúng là có thể đánh tráo được thật giả, nếu muốn xem xét thì chỉ có một phương pháp, đó là những mảnh vỡ của Phật đầu thật sẽ tạo thành hình cánh hoa, nhưng hàng giả thì sẽ vỡ thành một đống rác hệt như thủy tinh công nghiệp vậy!”
Liêu đại sư ngây người, bất giác cười lạnh nói: “Ranh con, cậu thích giỡn quá nhỉ, Phật đầu này trị giá hai mươi triệu đấy, cậu lại bảo là ném vỡ để giám định thật giả ư?”
Vẻ mặt Liêu đại sư tràn ngập vẻ khinh thường.
Anh cũng chỉ là một chuyên gia giám định nho nhỏ thôi chứ có được gì?
Dù có là hàng giả đi nữa thì liệu anh có dám đập không?
Có cái gan để làm việc đó không?
“Học hành chưa đến nơi đến chốn thì về trường tiếp tục trau dồi thêm đi, đừng có ở đây lấy tiếng trước mặt mọi người, lại còn ném vỡ nữa?”
“Nhỡ như nó là hàng thật thì cậu có thể bồi thường được…”, bốp! Chữ “không” còn chưa kịp nói ra miệng thì Giang Thần đã ném Phật đầu xuống đất.
Nhất thời, Phật đầu vỡ vụn thành bột phấn hệt như thủy tinh công nghiệp!
“Cậu!”, Liêu đại sư giật mình hoảng hốt, ông ta không ngờ rằng tên ranh này lại dám làm chuyện như thế! Hai mươi triệu, thế mà anh lại trực tiếp ném vỡ, còn chẳng thèm nháy mắt lấy một lần, anh ăn gan hùm hay mật báo?
Nhà lắm tiền nhiều của hả?
“Liêu đại sư, bây giờ ông còn gì muốn nói nữa không!”
Sắc mặt Lý Minh Viễn dần trở nên lạnh lẽo.
Kết quả đả bày ra trước mắt, chẳng còn đường nào cho Liêu đại sư đặt điều bịa chuyện nữa.
Mặt Liêu đại sư đỏ lên, biến thành màu gan heo nhưng vẫn cứng cổ nói: “Tổng giám đốc Lý, đúng là tôi đề cử Phật đầu này cho anh, nhưng cuối cùng người quyết định vẫn là anh đấy thôi?”
“Mua bán đồ cổ thì bị lừa là chuyện hết sức bình thường, anh không thể trách tôi được chứ?”
“Không, tôi không trách ông lừa gạt! Nếu như ông muốn ăn lời một trăm triệu thì tôi cũng chẳng nhíu mày lấy một lần! Thế nhưng ông lại bắt tay với người ngoài để lừa gạt tôi, ông làm thế liệu có còn mặt mũi nào ăn nói với tôi không?”
Sắc mặt Lý Minh Viễn âm u đến đáng sợ.
“Tổng giám đốc Lý, anh ngậm máu phu người, chuyện không làm thì tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu!”
Liêu đại sư tỏ vẻ mình đã là lợn chết nên không sợ nước sôi, vẫn liều chết không chịu thừa nhận.
“Ồ?”
“Thế hả?”
“Thế thì hội đấu giá Vân Sơn Hải đó là sao?”
Lý Minh Viễn nói xong lập tức đặt điện thoại di động trên bàn, trên đó có tất cả những bằng chứng xác thực về việc Liêu đại sư cấu kết với hội Vân Sơn Hải!
“Cái này, cái này, tôi sai rồi tổng giám đốc Lý! Tôi không hề cố ý, con tôi bị bệnh ở nhà, tôi còn có mẹ già phải nuôi nên tôi thật sự rất cần tiền! Cầu xin anh hãy tha cho tôi lần này đi!”
Liêu đại sư trực tiếp quỵ bộp xuống đất, trông cực kì hoảng sợ.
Lần này thì tiêu tùng thật rồi! Tất cả mọi thứ đều tiêu tùng thật rồi! Ông ta biết rõ tính cách con người Lý Minh Viễn, nếu ông ta thất bại thì cũng chẳng sao, nhưng một khi để Lý Minh Viễn biết ông ta cố tình lừa gạt thì chắc chắn chờ đợi ông ta sẽ là cái chết.
Rầm! Lý Minh Viễn gọi một cuộc điện thoại, bên ngoài có mấy người lao vào kéo Liêu đại sư ra ngoài, e là ông ta sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
“Cậu Giang, chuyện hôm nay phải cảm ơn cậu rồi, nếu không có cậu nhắc nhở đúng lúc thì không biết tôi còn bị lão già đó che mắt đến khi nào nữa! Tôi nhất định phải cảm ơn cậu thật nhiều!”, Lý Minh Viễn chợt thở dài rồi lại chìm vào im lặng, bởi vì lúc này ông ta trông thấy Giang Thần ngồi xổm xuống đất, dường như đang muốn tìm kiếm gì đó trong đống mảnh vỡ của Phật đầu.
“Cậu Giang?”
“Cậu đang…”, Giang Thần đột nhiên khoát tay áo để ngăn những lời Lý Minh Viễn đang muốn nói.
Anh bỗng giơ ngón cái lên nghiền đống vỡ nát rồi đưa lên mũi ngửi nhẹ.
Ánh mắt bỗng nhiên thay đổi.
“Tổng giám đốc Lý, nếu như ông muốn cảm ơn tôi thì chi bằng ông giúp tôi điều tra một chuyện!”
Giang Thần chậm rãi đứng lên, khôi phục tư thế cao ngất.
“Cậu Giang, cậu cứ nói đi đó là chuyện gì, tôi có thể làm được thì nhất định sẽ dốc hết sức mình!”
Giang Thần phẩy áo nói: “Không phải việc gì khó, tôi muốn ông giúp tôi điều tra thêm xem rốt cuộc đất để nung Phật đầu này được lấy từ đâu!”
Khi nói chuyện, Giang Thần có thể cảm nhận được Huyền Thanh quyết trong người nên hơi giật mình.
Chương 83: Có thấy mình thấp kém không?
“À, cậu Giang, chỉ thế thôi á?”
Lý Minh Viễn hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Được, với tôi thì đó cũng không phải việc gì khó, có vẻ viên Phật đầu này được nung chế ở gần Vân Sơn, bây giờ tôi sẽ cử người đi thăm dò ngay!”
Giang Thần gật đầu, hai người khách sáo với nhau vài câu rồi rời khỏi Thúy Vân Lầu.
Về đến nhà, Giang Thần lập tức trở về phòng ngủ, bắt đầu ngồi xuống điều chỉnh hơi thở.
Khi kiểm tra mảnh vỡ Phật đầu anh đã hao phí một ít công lực.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ trong đống đất nung đó.
Tuy hơi thở đó cực kì mỏng manh nhưng sau khi tiêu tốn một phần công lực thì anh vẫn nắm giữ được.
Và loại đất nung này có tên là Huyền Minh Thổ.
Khi người tu luyện bế quan luyện công thì sẽ không nhận thức được sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh, thậm chí đất xung quanh cũng sẽ nhiễm một phần hơi thở của công pháp, đó chính là Huyền Minh Thổ.
Giang Thần nhờ Lý Minh Viễn điều tra về Huyền Minh Thổ bởi vì anh cảm nhận được hơi thở của Huyền Thanh quyết trong đó.
Huyền Thanh Quyết là do chủ nhân nó sáng tạo ra, chưa bao giờ truyền thừa cho bất kì ai, có thể nói trên đời này chỉ có mỗi mình Giang Thần tu hành Huyền Thanh quyết.
Nói cách khác thì nơi có Huyền Minh Thổ đó chắc chắn là một nơi bế quan của chủ nhân Huyền Thanh quyết.
Cũng như năm đó anh xông vào trong hang động, nếu như có thể tìm được nơi bế quan đó thì nói không chừng có thể tìm thấy tung tích của Cửu Mệnh!
Khi Giang Thần đang điều chỉnh lại hơi thở thì biệt thự nhà họ Vương có một vị khách không mời mà đến, Từ Duyệt đi đôi giày cao gót, nổi giận đùng đùng chạy tới gõ cửa nhà họ Vương.
“Ồ, Duyệt đấy hả, đến tìm Tuệ Lâm phải không con, vào đi, con bé đang ở trên lầu, để bác gọi bảo mẫu đi kêu con bé!”
Điêu Ngọc Lan thấy Từ Duyệt nổi giận đùng đùng thì hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mời cô ta vào.
“Bác gái, Giang Thần có nhà không?”
Từ Duyệt vừa chạy vào nhà đã cau mày hỏi.
“À, cái thằng vô dụng đó ấy hả, nó vừa mới về, con tìm nó làm gì vậy!”
“Mẹ, làm gì có ai bảo con rể mình là thằng vô dụng trước mặt người ngoài như thế!”
Vương Tuệ Lâm bước từ trên cầu thang xuống thì nghe bà ta nói thế nên không nhịn được nhíu mày nói.
“Hừ! Nó không vô dụng thì là gì, lại còn bảo là mình vừa mới tìm được việc ở Vinh Đỉnh, đi làm tài xế cho ông chủ nhà người ta ư?”
“Cái thứ như nó thì có mà xách giày cho ông chủ Vinh Đỉnh còn không được nữa là lái xe?”
“Mẹ khinh nhé!”
Điêu Ngọc Lan lại nhổ nước bọt, vẻ mặt cực kì khinh thường.
“Bác gái, bác, bác nói cái gì?”
“Bác nói là Giang Thần làm tài xế lái xe cho ông chủ Vinh Đỉnh ư?”
Từ Duyệt lập tức nghệt mặt ra, sắc mặt trở nên dữ tợn.
Hay! Hay lắm Giang Thần! Suýt chút nữa là bị anh hù được rồi! Thì ra cửa hàng 4S đó không phải do anh mua! Mà là anh đến ký hợp đồng thay ông chủ mình thôi chứ gì?
“Từ Duyệt, cậu đừng nghe mẹ tớ nói linh tinh, lần này Giang Thần tìm được công việc thật đấy”.
“Tớ cũng vừa mới biết ông chủ Vinh Đỉnh là bạn anh ấy, quan hệ của hai người họ rất tốt, bây giờ đang hỗ trợ làm việc cho bạn mình!”
Vương Tuệ Lâm cũng cần thể diện, nói hỗ trợ sẽ hay hơn là tài xế lái xe cho người ta.
Từ Duyệt đã nhanh chóng xác nhận suy đoán của mình trước đó! Sáng nay cô ta đã thấy chuyện này có gì đó sai sai rồi, Giang Thần chỉ là thằng rể vô dụng nhà họ Vương thôi thì làm sao có thể thay đổi nhanh chóng trở thành ông chủ lớn có giá trị con người hơn một tỷ được?
Thì ra tên đó chỉ là cáo mượn oai hùm, tất cả đều là giả vờ! Lúc chạy đến đây cô ta vẫn còn hơi kiêng dè, vì suy cho cùng Giang Thần cũng là ông chủ lớn, dù rằng cô ta có bạn thân làm chỗ dựa.
Nói chung là vẫn thấy lấn cấn trong lòng.
Nhưng bây giờ.
Tất nhiên là chẳng còn quái gì phải lo nữa.
“Tuệ Lâm, tớ kể cậu nghe chuyện này”.
“Tên chồng này của cậu đúng là không ra gì, anh ta dám bảo cửa hàng 4S giam xe tớ và bắt tớ phải trả một triệu tiền sửa xe đấy!”
Từ Duyệt nổi giận đùng đùng, nhanh chóng mách lại với Vương Tuệ Lâm, kể hết chuyện hồi sáng lại một lượt từ đầu đến cuối.
Vương Tuệ Lâm nghe xong thì nhướng mày lên thật cao.
“Giang Thần, anh cút xuống đây cho tôi!”
Bấy giờ Giang Thần đã điều chỉnh hơi thở xong, nghe thấy tiếng sư sử Hà Đông rống thì bất giác nhíu mày nhưng vẫn xuống lầu.
Khi nhìn thấy Từ Duyệt thì anh lập tức hiểu ra, chắc chắn là cô gái này chạy tới đây để mách lẻo với vợ anh rồi.
“Giang Thần, Từ Duyệt là bạn thân của tôi, anh bảo cửa hàng 4S giam xe của cậu ấy thế có quá đáng không! Bây giờ anh chỉ là một kẻ làm công ăn lương thôi đã hống hách như thế rồi, nếu để anh làm ông chủ nữa thì anh sẽ thế nào đây, hả?”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Vương Tuệ Lâm đầy vẻ thất vọng và tức giận.
Chương 84: Đập nát cho tôi
“Nó mà cũng lên làm ông chủ lớn được á?”
“Cùng lắm là chân chạy vặt, mãi mãi không thể làm ra chuyện gì nên hồn được thôi!”
Điêu Ngọc Lan buột miệng mỉa mai, vẫn là vẻ mặt khinh thường đó.
Dù Giang Thần có một người bạn làm ông chủ Vinh Đỉnh thì sao?
Bạn bè có tiền chứ không phải anh có tiền, chẳng có tí liên quan nào cả! Vẫn là một thằng hết sức vô dụng! Một thằng rác rưởi không thể làm gì nên hồn mà thôi!
“Giang Thần, bây giờ anh lập tức dẫn Từ Duyệt đến cửa hàng 4S, giúp cậu ấy lấy xe ra, phí sửa do anh trả, anh còn dám bắt nạt bạn tốt của tôi nữa thì tôi sẽ…”, Vương Tuệ Lâm định nói sẽ ly hôn.
Nhưng nhớ đến lời hứa hẹn với Giang Thần nên lập tức cứng họng, mặt bối rối.
“Ừ, được rồi, vợ đừng tức giận”.
“Tôi dẫn cô ta đi lấy xe!"
Giang Thần gật đầu, sau đó nói với Từ Duyệt: “Cô Từ, cô theo tôi đi!”
Nói xong bèn sải bước ra ngoài.
Chiến Thần Điện Hạ
Truyện Chiến Thần Điện Hạ - Giang Thần Từ một đại thiếu gia của gia tộc hào môn, trước giờ luôn sống trong nhung lụa, chỉ sau một đêm bị kẻ ác hãm hại, gia đình Giang Thần lâm vào cảnh nợ nần, bố anh không chịu được cú sốc lên cơn đau tim phải nằm viện, sau đó vì không có tiền chữa trị mà qua...
“Hừ, vô dụng, đàn ông không có bản lĩnh thì chẳng có địa vị gì đáng nói, ở nhà vẫn phải nghe lời Tuệ Lâm đấy thôi, cậu ấy bảo anh đi về phía đông anh cũng chả dám đi về phía tây!”
Từ Duyệt vừa ra tới đã cười lạnh, mỉa mai nói với vẻ đầy đắc ý.
Mặt Giang Thần vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi, anh nghiêng đầu nói: “Lên xe đi!”
Từ Duyệt hừ lạnh, nhìn lướt qua xe Giang Thần rồi lập tức ngây ngẩn, bất giác thốt lên: “Rolls-Royce?”
“Chiếc này ít nhất cũng phải mười triệu chứ nhỉ?”
“Của ông chủ anh ư?”
Giang Thần không quan tâm, trực tiếp lên xe, Từ Duyệt bĩu môi rồi cũng đi theo.
Dọc đường đi, Từ Duyệt nhìn trái ngó phải, thích những thứ trong xe không nỡ buông tay: “Ông chủ của các người nhiều tiền thật đấy, đúng là ông chủ lớn có giá trị con người hơn một tỷ có khác, hôm nào có dịp anh giới thiệu cho tôi đi, khi nào tôi phất lên rồi sẽ cho anh làm quản lý gì gì đó, nói chung là tốt hơn cái chức tài xế quèn này nhiều đấy chứ nhỉ?”
Mặt Giang Thần vẫn không có biểu cảm gì.
Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào ngã tư Thành Tây, cửa hàng 4S.
Triệu Khải vừa trông thấy chiếc Rolls-Royce chạy đến thì lập tức chạy ra đón, người có thể lái được chiếc xe thế này thì chắc chắn là khách hàng lớn!
Khi Giang Thần và Từ Duyệt bước xuống xe thì Triệu Khải lập tức ngây người.
“Ông, ông chủ? Anh…”
“Xe Từ Duyệt đâu?”
Giang Thần trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Ở gian sau, tôi dẫn hai người đi!”
Triệu Khải ngu ngơ không hiểu mô tê gì, xem ra ông chủ tới để lấy xe cho Từ Duyệt.
Không phải hai người này mâu thuẫn với nhau à?
Mới đó đã làm hòa rồi?
Sau khi vào đến nơi thì Triệu Khải mới biết mình suy nghĩ nhầm rồi.
Giang Thần chỉ tay vào chiếc BMW Brilliance trị giá hơn hai trăm ngàn của Từ Duyệt và nói: “Đập cho tôi!”
Triệu Khải ngơ khác, vội vàng lấy lại tinh thần và nói to với nhân viên sửa xe: “Còn đứng trơ ra đó làm gì, không nghe ông chủ nói gì hả?”
“Mau đập nát chiếc xe này cho tôi!”
Nhân viên sửa xe nghe nói đó là lệnh của ông chủ thì lập tức điều khiển cần cẩu tạ có sẵn ở đó, chẳng nói chẳng rằng ầm ầm đi tới.
Có người cầm theo máy khoan điện.
“Mẹ nó chứ! Giang Thần, anh điên rồi hả!”
“Anh muốn phá xe tôi ư?”
“Dừng tay, anh mau bảo bọn họ dừng tay lại!”
Từ Duyệt lập tức ngu người, gấp đến nỗi suýt tè ra quần, vội vàng chạy tới định cản lại.
“Gọi bố đi!”
Giang Thần vung tay lên, cục tạ dừng lại ngay trên trần xe.
“Bố bố bố!”
Từ Duyệt cắn chặt răng, mặt đỏ như đít khỉ, cảm thấy hết sức nhục nhã, nhưng bấy giờ cô ta chỉ có thể cắn răng nhịn để gọi Giang Thần là bố.
Thế nhưng Giang Thần lại cười lạnh, thả tay xuống! Ầm ầm! Tiếng cần cẩu thả quả tạ xuống.
Từ Duyệt trơ mắt nhìn chiếc xe nát thành từng mảnh trước mặt mình!
“Tôi định giam xe lại vài ngày sẽ trả cho cô, không ngờ cô lại lôi vợ tôi ra để chèn ép tôi!”
“Cô nói xem cô có thấp hèn quá không cơ chứ!”
Giang Thần lạnh lùng mở miệng nói.
“Anh! A a a a! Giang Thần, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi sẽ tìm người giết chết anh!”
Từ Duyệt thật sự điên lên rồi, cô ta có cảm giác mình có thể nổ tung.
Cô ta đã gọi anh là bố rồi, không ngờ Giang Thần vẫn đập xe! Cô ta tức đến nỗi vội vàng lấy điện thoại ra nhấn số.
“Alo chồng hả? Anh lập tức đến cửa hàng 4S ở ngã tư bắc Thành Tây một lát, em, em bị người ta bắt nạt này hu hu hu!”
Từ Duyệt khóc lóc kể lể với cái điện thoại.
Chương 85: Thích đi thì đi không đi thì thôi
Từ Duyệt cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau đã có bảy tám chiếc xe Toyota Corolla đến, ngay sau đó, một người đàn ông mặc âu phục màu đen dẫn theo bảy tám người từ trên xe đi xuống.
Trong tay đều cầm theo ‘đồ chơi’.
"Chồng!"
Từ Duyệt khóc nức nở chạy tới, nhào vào trong lòng người đàn ông.
"Duyệt Duyệt, nói chồng nghe, là ai dám bắt nạt em?"
Người đàn ông lạnh giọng hỏi.
"Chính là anh ta, chính là tên khốn đó, đợt trước anh ta còn đánh anh trước cửa nhà thuốc Hà Thị, hôm nay lại đập bể xe của em, hu hu, anh nhất định phải trút giận thay cho em đó!"
Từ Duyệt hung hăng chỉ Giang Thần, lớn tiếng gào lên nói.
Triệu Quân vừa nghe vậy, đầu tiên là sững người, sau đó lập tức nhìn về hướng Giang Thần.
Vừa nhìn thấy Giang Thần, mồ hôi lạnh của hắn đã bắt đầu túa ra.
Tôi ngoan ngoãn như vậy, sao lại gặp phải vị Tôn đại Phật này nữa rồi!
"Ông chủ, hay là anh tạm thời tránh về phía sau trước được không?”
“Tôi gọi điện thoại cho anh Kê tới!"
Đúng lúc này Triệu Khải vội vàng chạy tới, nhỏ giọng khuyên Giang Thần.
Mặc dù anh ta không biết những người này làm gì, nhưng nhìn bộ dạng thì trông cũng không dễ đụng vào, sợ Giang Thần sẽ bị thịt mất.
Giang Thần xua tay, lạnh nhạt cười nói: "Cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám lỗ mãng trước mặt tôi!"
"Giang Thần, lúc này là lúc nào rồi mà anh còn khoa trương nữa! Anh Quân nhà tôi là tổng giám đốc của nhà thuốc Hà Thị, cho dù anh có quen với anh Kê thì đã sao, anh Kê cũng không dám đối đầu với nhà họ Hà đâu”.
“Tôi nói cho anh biết anh chỉ là một tên rác rưởi không ngóc đầu lên được".
"Bốp!"
Còn chưa nói hết câu, Từ Duyệt đã bị Triệu Quân cho một cái tát lên mặt.
"Chồng...anh".
"Mẹ kiếp, ai là chồng của mày! Trước mặt vị này tao chỉ là một con rệp thôi!"
Triệu Quân quát lớn nói, sau đó vội vàng cúi đầu khom lưng chạy lon ton đến trước mặt Giang Thần, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, cung kính đưa tới, vẻ mặt tươi cười nói: "Cậu Giang, hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm thôi! Mời anh hút thuốc!"
"Cảm ơn! Tôi không hút thuốc!"
Giang Thần nhận lấy điếu thuốc rồi trực tiếp ném xuống dưới chân nghiền nát.
Nếu như đổi lại là người khác thì có lẽ Triệu Quân đã tức giận rồi, nhưng lúc này ngay đến rắm cũng không dám thả, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.
Nực cười! Trước mắt đây là ai chứ?
Ngay đến Hà Phù Sinh mà gặp cũng phải cung kính tôn trọng, chẳng khác nào một đứa học sinh tiểu học, nhân vật như vậy anh ta dám chọc vào sao?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Từ Duyệt lập tức chết sững tại chỗ.
Vốn cho rằng sau khi Triệu Quân đến sẽ có thể giáo huấn cho Giang Thần một trận nên thân thay cho cô ta, nhưng không ngờ lúc này lại sợ giống như một đứa trẻ lên ba vậy, quả thật là không thể hiểu nổi!
"Anh Quân, anh là tổng giám đốc của nhà thuốc Hà Thị, cốt cán của nhà họ Hà, sao anh lại phải sợ tên vô dụng này chứ?"
Từ Duyệt thật sự không thể nhịn nổi nữa nên hỏi.
"Cút về nhà thuốc Hà Thị cái mẹ gì đó đi, ông đây từ lâu đã bị nhà họ Hà đuổi cổ rồi!"
Triệu Quân quay đầu lại, chỉ vào Từ Duyệt chửi: "Nếu như không phải do mày ra ngoài đắc tội với cậu đây thì tao sao đến nỗi bị nhà họ Hà xóa tên?"
"Mày biết tao bây giờ đang trải qua những ngày như thế nào không?"
"Mẹ kiếp, tao bây giờ chỉ có thể đi chạy xe thuê thôi!"
"Cái gì, anh bị nhà họ Hà đuổi việc rồi sao?"
"Vì anh ta?"
Từ Duyệt lập tức ngây dại.
"Còn có thể vì ai, mày cũng không mở to mắt ra mà nhìn, còn nói người ta là phế vật? Người ta là khách quý của ông Hà, thậm chí ông Hà còn tặng cả Vinh Đỉnh lại cho vị này đó, loại tiện nhân như mày là cái thá gì mà cũng dám lỗ mãng trước mặt anh ấy!"
Triệu Quân lớn tiếng chửi mắng, anh ta cũng có một vài tai mắt ở nhà họ Hà, về sau nghe ngóng được nên biết được nội tình của Giang Thần.
Mà càng biết nhiều thì lại càng sợ hãi, anh ta tuyệt đối không thể đắc tội với người trước mặt đây!
"Anh... anh nói cái gì?"
"Anh ta là khách quý của ông Hà?"
"Hơn nữa ông Hà còn đã tặng lại Vinh Đỉnh cho anh ta rồi?"
Từ Duyệt hoàn toàn khiếp sợ, người ta căn bản không phải là tài xế gì cả! Người ta căn bản chính là ông chủ của Vinh Đỉnh!
Chớp mắt, Từ Duyệt sụp đổ rồi, ngồi phịch xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy, cắn chặt môi, khó có thể tin nổi nhìn Giang Thần.
"Cậu Giang, nếu đã không còn việc gì nữa vậy thì tôi đi chạy xe đây, có chuyện gì anh cứ dặn dò!"
Triệu Quân cung kính chào hỏi, sau đó chuẩn bị chuồn đi.
Lúc này Từ Duyệt nghĩ đến gì đó nên vội vàng bò dậy, chạy tới trước mặt anh ta ngăn lại nói: "Anh Quân, anh đang lừa em có đúng không, anh cố ý muốn đá em đi nên mới nói như vậy".
"Anh muốn đá em cũng được, nhưng đơn đặt hàng đó anh phải ký cho em, nếu như không ký được, ông chủ sẽ đuổi việc em mất!"