• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chiến Thần Bất Bại (1 Viewer)

  • Chương 64

Nếu như nói Đường Thiên xa lạ cái gì nhất trong mấy loại vũ kỹ của chuyên gia cận chiến, thì nhất định là Quan Tiết Kỹ


Quan Tiết Kỹ là lấy các khớp xương làm mục tiêu, từ đó phát triển thành một loại vũ kỹ đặc biệt. Khớp xương là nơi tương đối yếu trên cơ thể, dễ dàng làm bị thương. Hơn nữa cường hóa khớp xương có độ khó cao hơn nhiều so với các nơi khác


Võ giả am hiểu Quan Tiết kỹ khiến người khác vô cùng kiêng kỵ. Một khi bị cao thủ Quan Tiết kỹ áp sát, ác mộng coi như bắt đầu. Thân thể người bất kỳ bộ phận nào đều có khả năng trở thành mục tiêu của hắn. Những võ giả này đối với những khớp xương được cơ nhục bảo kia như lòng bàn tay, đồng thời cũng cũng am hiểu cách làm tổn thương những vị trí đó
(Dễ hình dung thì mọi người cứ liên tưởng tới Bát đoạn té của chị Tiểu Vũ trong truyện Đấu La Đại Lục – Đường Gia Tam Thiếu ấy)


Tuy nhiên, Quan Tiết kỹ phi thường khó học


Các thẻ hồn tướng loại này rất khó mua, ngoài ra còn có một nguyên nhân trọng yếu chính là nó cần một đối tượng để bồi luyện. Không có đối tượng bồi luyện, vĩnh viễn không luyện thành Quan Tiết kỹ chân chính


Cái này cũng là vấn đề mà Đường Thiên lúc trước gặp phải. Bốn loại vũ kỹ khác hắn đều đã tu luyện đến tình trạng hoàn mỹ, trong đó ba loại công kích vũ kỹ còn lĩnh ngộ sát chiêu. Chỉ có Quan Tiết kỹ trở thành thiếu sót hàng đầu của Đường Thiên


Đường Thiên lúc trước không có nghĩ đến. Chỉ khi vừa rồi, hắn bỗng nhiên phát hiện, Lục Đàn Tí Viên am hiểu cận chiến tay không chẳng phải là đối tượng bội luyện hoàn hảo sao?


Còn cao giai chân lực khiến hắn cả người sưng phù càng giúp cả người hắn có một tầng lực lượng bảo vệ. Chỉ cần bảo vệ tốt con mắt và các vị trí yếu hại, hắn hoàn toàn không cần phải lo lắng chuyện thụ thương. Vừa rồi hắn đã thử qua, nắm tay Lục Đàn Tí Viên lực lượng mười phần nhưng đánh vào người hắn lại không có chuyện gì.


Đường Thiên nghĩ tới chuyện này khiến hắn muốn ngửa mặt lên trời cười to.


Không nói hai lời, hắn liền không kiêng nể tiến tới hướng Lục Đàn Tí Viên


Bang bang bang!


Nắm tay Lục Đàn tí viên không ngừng đánh vào trên thân Đường Thiên nhưng hắn lại không chút nào né tránh, trong nháy mắt áp sát tới trước mặt Lục Đàn tí viên. Các loại Quan Tiết kỹ không ngừng được thi triển ra


Một màn vô cùng quái dị xuất hiện. Đường Thiên như cẩu bì cao (một loại cao dán, ý là dính chặt như keo) bám sát Lục Đàn Tí Viên, tung hết các loại kỹ thuật lên người Lục Đàn Tí Viên, đập nó xuống đất. Còn Lục Đàn Tí Viên thì nắm đấm như mưa, không ngừng đánh lên toàn thân quấn vải của Đường Thiên.


Mọi người đã bị đấu pháp không sợ chết ấy hù dọa.


Đầu trọc sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Cái này… Cái này kỳ thực là không muốn sống nữa mà…”


Mỗi một quyền của Lục Đàn Tí Viên đều mạnh mẽ đánh lên người Đường Thiên khiến toàn thân chấn động. Nhưng mà Đường Thiên lại coi như không có việc gì, tiếp tục nhào tới. Mặt đất hỗn độn, không có một chỗ nào còn hoàn hảo.


Nhìn Đường Thiên dáng vẻ như một con sói đói, không để ý đến mưa quyền đang hướng tới, kiên quyết ôm lấy chân Lục Đàn Tí Viên.


Thanh âm quyền chạm vào da thịt khiến mọi người ở đây sắc mặt trắng bệch, không đành lòng nhìn.


Hắn … đang làm gì vậy?


Bọn ngơ ngác nhìn Đường Thiên đang ôm bắp đùi Lục Đàn Tí Viên, hai tay đang không ngừng sờ mó. Mọi người trong lòng xuất hiện một trận gió lạnh.


Lẽ nào…. Hắn… hắn ..hắn…


Đường Thiên ôm đầu gối Lục Đàn Tí Viên, tay không ngừng sờ mó. Trong tiếng từng quyền va chạm với da thịt mình, Đường Thiên hai mắt tỏa sáng, trong miệng nói lảm nhảm: “Không đúng…Thủ pháp hình như không đúng… Ồ, chỗ sau đầu gối này quá cứng, à…là cái này!”


Răng rắc!


Quyền của Lục Đàn Tí Viên bỗng dưng đình chỉ, rồi đột nhiên nó phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.


Vù vù vù ….


Đường Thiên lau băng vải bị mồ hôi làm cho ướt sũng, cuối cùng cũng tháo rời được đầu gối của tên gia hỏa này. Sau đó tay hắn lại hướng về đầu gối kia của Lục đàn Tí Viên.


Lục Đàn Tí Viên trong mắt lộ ra vẻ e sợ, nhưng lập tức biến thành tức giận. Nó điên cuồng công kích Đường Thiên. Đường Thiên hoàn toàn bị mưa quyền bao phủ. Mặt đất xung quanh ầm ầm nổ tung, bùn đất bay lên tứ tung.


Răng rắc!


Cái đầu gối kia cũng bị tháo rời rồi!


Răng rắc!


Khớp xương hai cánh tay cũng bị tháo rời ngay sau đó!


Lục Đàn Tí Viên như một bãi bùn nhão nằm trên mặt đất, điên cuồng giãy dụa thân thể nhưng thủy chung không mảy may nhúc nhích.


Đám đầu trọc bị hù dọa, triệt để bị hù dọa rồi. Trong mắt bọn họ, thân ảnh cả người quấn chặt băng vải kia đáng sợ tựa như ma quỷ trong địa ngục. Bọn họ không cách nào dùng từ ngữ hình dung nỗi sợ trong lòng bọn họ lúc này. Một màn rõ ràng trước mặt làm bọn họ không rét mà run.


Lục Đàn Tí Viên điên cuồng công kích, đánh vào thân người, đáng lẽ hắn sớm phải trở thành cục thịt nát. Lẽ nào thân thể Đường Thiên được làm bằng sắt thép?


Điều khiến bọn họ càng sợ run đó là trong công kích cuồng bạo như vậy, Đường Thiên lại không có nửa điểm phân tâm, kiên trì tháo rời khớp xương Lục Đàn Tí Viên. Trong mắt đám người đầu trọc, cái này là thứ cố chấp, thứ điên cuồng đến bậc nào!


Bỗng dưng bãi bùn nhão Lục Đàn Tí Viên phát ra một tiếng gầm giận dữ.


Tiếng rống giận này với tiếng rống lúc trước hoàn toàn bất đồng, truyền đi rất xa


“Không ổn, nó đang kêu gọi đồng bạn!” Đầu trọc khẩn trương: “Đại ca, chạy mau! Nó đang kêu gọi đồng bạn!”


Đường Thiên mắt sáng ngời, hắn đang lúc hứng khởi, làm sao chịu ly khai lúc này được, phất tay: “Các ngươi đi trước”


Đầu trọc do dự một hồi, nhưng trông thấy toàn bộ rừng rậm đang ầm ầm rung động, hắn trong lòng hoảng sợ, mang theo mọi người rời đi.


Đầu trọc nội tâm bối rối vô cùng.


Một giờ trôi qua, Đường Thiên không có trở về, đầu trọc trong lòng lo lắng, lẽ nào….


Nếu nói một con Lục Đàn Tí Viên đã đáng sợ, thì một đám Lục Đàn Tí Viên không phải sức người có thể chống lại.


Đường Thiên có lẽ đã chết rồi.


Đầu trọc yên lặng nghĩ trong lòng, do dự một chút, rồi chậm rãi đi tới chỗ giếng trời kia. Hắn tâm lý hoàn toàn chuẩn bị, một khi cảm thấy tình huống không ổn liền xoay người bỏ chạy. Khinh công hắn không tệ, hơn nữa Lục Đàn Tí Viên cũng không thích ly khai giếng trời.


Tuy rằng gọi ngươi một tiếng đại ca dù không tình nguyện, nhưng nếu đã gọi thì ta coi như làm một việc thiện, nhặt xác cho người. Để người dù làm quỷ cũng không tới dây dưa với ta.


Đầu trọc vừa nói thầm trong lòng, vừa tiến tới hướng giếng trời.


Vượt qua chỗ rẽ phía trước chính là giếng trời. Đầu trọc nín thở, hắn biết rất rõ rằng Lục Đàn Tí Viên thính giác vô cùng nhạy cảm. Vì thế Đầu trọc cẩn thận từng li từng tí mà rẽ nham thạch, từng chút ló ra cái đầu.


Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ.


Cả đám Lục Đàn tí viên nằm ở khắp nơi trên mặt đất, kêu rên, tất cả tứ chi đều bị tháo rời khớp xương. Phóng mắt ra xa, tối thiểu là bốn năm trăm con, cảnh vật đồ sộ tới cực điểm.


Tại nơi đó, một thân ảnh cả người quấn đầy băng, đỡ đầu gối thở dốc. Âm thanh thở dốc thô trọng ấy ở rất xa chỗ đầu trọc, nhưng hắn lại nghe thấy một cách rõ ràng.


Trên băng vải trắng dính đầy bùn đất, còn dính cả tiên huyết hỗn tạp. Nhiều chỗ còn bị tổn hại không thể hình dung, nhìn qua vô cùng chật vật.


Nhưng Đầu trọc lại không hề thấy một điểm chật vật, hắn đã cả kinh đến ngây người một cách triệt để.


Trước mắt hắn một màn đồ sộ, hắn phát hiện, hắn không hề có một từ nào để có thể hình dung một màn này


“Uy, tới rồi thì tới đây phụ một tay!”


Đường Thiên bỗng nhiên nghiêng đầu qua một cái, hướng chỗ đầu trọc ẩn thân hô lên.


Thùm thụp!


Đầu trọc giật nảy mình, trực tiếp ngã xuống, cái miệng găm vào bùn.


Đường Thiên không để ý tới hắn, nhìn đám Lục Đàn Tí Viên đang nằm đầy trên đất kêu rên, trong lòng sung sướng cảm nhận thành tựu. Một ngày hôm nay, hắn ở Quan Tiết kỹ đạt được tiến bộ, so với luyện tập lúc trước hữu hiệu hơn nhiều. Hắn không biết đã bị đánh bao nhiêu quyền, nhưng trong đầu chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm, Quan Tiết Kỹ!


Công kích vô cùng cường liệt cho nên cao giai chân lực trong cơ thể hắn cũng bắt đầu không có cách nào chống lại.


Vì vậy trên người Đường Thiên mới xuất hiện vết máu.


Nhưng tất cả điều này đều đáng giá! Qua một trận chiến hôm nay, lý giải của hắn đối với Quan Tiết kỹ đã đạt được một cảnh giới hoàn toàn mới. Trong trạng thái vô cùng nguy hiểm, tinh thần lực của hắn lại tập trung chưa từng có, hiệu quả tốt một cách phi thường. Hắn chỉ cần trở về thể ngộ thật kỹ, Quan Tiết Kỹ còn có khả năng tăng thêm một tầng.


Thiếu sót sau cùng của hắn sắp được bổ sung rồi.


Mỗi một bước tiến bộ, hắn sẽ đều cảm thấy khoảng cách đối với Thiên Huệ càng gần thêm một chút, đối với mộng tưởng của chính mình càng gần thêm một chút.


Cảm giác này thật tuyệt!


Thở dốc một tiếng, Đường Thiên nhếch miệng cười.


Khi Đường Thiên trở lại ngoại doanh, toàn bộ ngoại danh hoàn toàn bị oanh động. Không có người nghĩ đến Đường Thiền sẽ còn sống trở về. Bọn họ càng không thể tưởng tượng rằng Đường Thiên còn mang theo năm trăm hồn hạch trở về. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Đường Thiên không phải e sợ, mà là cuồng nhiệt.


Con người này so với bọn hắn không hơn bao nhiêu, vậy mà lại hoàn thành một kỳ tích như vậy!


Không sai, đây là một kỳ tích!


Bình thường ngoại danh luôn rất ảm đạm, hiện tại cũng phảng phất thêm mấy phần ánh nắng


Đường Thiên vừa trở lại doanh địa đã bắt đầu bế quan.


Đường Thiên kiểm tra thân thể của chính mình. Hắn thất kinh, trong cơ thể, những chân lực sung mãn nguy hiểm kia tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đường Thiên cảm thấy kỳ quái vô cùng. Không phải a, dù cho nó bị hấp thu, cũng không được hấp thu nhanh như vậy. Cho đến khi Đường Thiên phát hiện trong cơ thể chính mình nhiều thêm một cái đồ vật mơ hồ, hắn mới chân chính thất kinh.


Đồ vật kia, như sương khói, nhưng cũng như hỏa, an tĩnh phập phồng tại đan điền dưới.


Trong thân thể của mình, vậy mà lại nhiều thêm một cái đồ vật! Đường Thiên lập tức giật mình, vội vàng chảy tới quang môn, tìm đến Binh đại thúc.


“Binh đại thúc, ở trong cơ thể ta, có chút không thích hợp.”


Thanh âm Binh khô khan, mơ hồ lộ ra một tia kinh ngạc: “Không có gì, đó là võ hồn.”


“Võ hồn ?” Đường Thiên sửng sốt, lúc này mới trầm tĩnh lại, vò đầu hỏi: “Nguyên lai là võ hồn, làm ta hoảng sợ một phen. Mà không đúng, ta mới tam giai, không có khả năng ngưng ra võ hồn. Không phải tứ giải mới có thể ngưng ra võ hồn sao?”


“Bình thường mà nói thì đúng vậy” Binh nói: “Nhưng tình huống của ngươi lại đặc thù. Cao giai chân lực, Hạc Thân kình, mấy thứ này ta cũng không quá minh bạch.”


Đường Thiên vô cùng hưng phấn: “Ta đây có phải hiện tại rất lợi hại rồi phải không?”


“Ngươi tuy ngưng ra võ hồn, nhưng lại không dùng được”. Bỗng nhiên Nông quỷ trảo bên cạnh Binh mở miệng.


Đường Thiên không nghĩ tới Nông quỷ trảo cũng biết nói chuyện, nhưng mà lúc này hắn lại bị lời nói kia hấp dẫn, vội vàng hỏi: “Vì sao vậy?”


“Trước thất giai, ngươi không thể trực tiếp sử dụng võ hồn” Nông quỷ trảo nói: “Hiện tại tác dụng lớn nhất của nó đối với ngươi là giúp ngươi cùng bí bảo thành lập liên hệ, tăng cường uy lực bí bảo. Nhưng hiện tại người đừng trông cậy vào nó quá nhiều, võ hồn của ngươi quá yếu, thành lập liên hệ cũng không tăng cường được bao nhiêu.”


Đường Thiên hoàn toàn thất vọng, trong miệng lầm bầm: “Ta còn cho rằng nhặt được món hời lớn chứ, hại ta mừng hụt một trận.”


“Nó còn một tác dụng” Binh mở miệng: “Ngươi nếu đã ngưng ra võ hồn, vậy có thể mở ra võ hồn điện.”


“Võ hồn điện?” Đường Thiên sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới Võ hồn điện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom