Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1460: Thiên Tử xuất trận
Khoảnh khắc trước khi hai trăm nghìn quân Phá Long chuẩn bị xuất phát, bên trong Thiên Tử Các, Thiên Tử chậm rãi đứng dậy, đi tới trước bài vị của tiên vương các đời, quỳ hai gối xuống, liên tiếp vái lạy ba lần!
“Hôm nay, Hoa Quốc sắp sửa lâm vào cảnh tàn sát đẫm máu, nếu như tiên vương các đời linh thiêng thì xin hãy bảo vệ cho Hoa Quốc muôn đời!”
Nói xong, Thiên Tử sải bước đi tới trước điện, nói với Long Thất đã đợi sẵn ở đó từ lâu: “Long Thất! Đi lấy áo giáp chiến đấu và kiếm Tần Vương của Thiên Tử lại đây!”
Long Thất không khỏi ngơ ngác, sững sờ nhìn Thiên Tử, nói: “Thiên Tử! Tuyệt đối không được đâu, theo sắp xếp khi trước, quân Phá Long xuất phát trước, sau đó là đội quân của Từ Kiêu Long, Thiên Tử là người đứng đầu cả nước, không thể tuỳ tiện tới đó!”
Thiên Tử quay đầu nhìn Long Thất, khẽ lắc đầu nói: “Tướng sĩ của Hoa Quốc chúng ta đều tắm máu vì Hoa Quốc, bản quân là Thiên Tử thì càng nên làm gương cho binh lính! Đừng nhiều lời nữa, lấy thiết giáp và binh khí cho bản quân!”
Long Thất thấy Thiên Tử đã ra quyết định thì chỉ đành nghe theo.
Chẳng bao lâu sau, mấy ngự lâm quân đã mang áo giáp chiến đấu màu vàng và cầm cả kiếm Tần Vương tới trước mặt Thiên Tử.
Nhận lấy áo giáp chiến đấu và cẩn thận mặc lên người!
Thiên Tử cầm kiếm Tần Vương trong tay, nói với ngự lâm quân đã tập kết chờ lệnh từ lâu: “Ngự lâm quân nghe lệnh! Theo bản quân xuất chinh!”
“Rõ!”
Hàng nghìn ngự lâm quân cất bước chân dứt khoát, đi theo Thiên Tử về phía Trần Gia Phố!
Bên trong Võ Thần Tông, một chấp sự bước nhanh vào trong căn phòng bí mật nơi Võ Thí Thiên đang bế quan, vội vàng nói: “Tông chủ! Đại sự không ổn rồi, cường giả ngoài lãnh thổ muốn tàn sát Hoa Quốc chúng ta, nói rằng sẽ giết hết sạch sẽ mấy tỷ dân của Hoa Quốc!”
Cái gì?
Võ Thí Thiên lập tức mở to hai mắt, lông mày không ngừng chuyển động, trầm giọng nói: “Dồn toàn lực Võ Thần Tông đi tới Trần Gia Phố!”
Sau mệnh lệnh của Võ Thí Thiên, tất cả cao thủ của Võ Thần Tông đồng loạt xuất phát!
Bất luận Võ Thí Thiên có nhòm ngó tới ngôi vị Thiên Tử hay không thì Hoa Quốc cũng tuyệt đối không thể bị tiêu diệt!
Với tư cách là một người dân của Hoa Quốc, dù Võ Thí Thiên có hy sinh trong khi chiến đấu cũng tuyệt đối không để cho các nước khác chà đạp lên giang sơn của Hoa Quốc!
Đây là giới hạn bấy lâu nay của Võ Thí Thiên, dù phải đối diện với cường giả ngoài lãnh thổ thì tuyệt đối cũng sẽ không lùi bước!
Chưa tới mười phút, hai trăm nghìn quân Phá Long, hàng nghìn ngự lâm quân và hàng chục nghìn đệ tử của Võ Thần Tông đã bao vây chật kín Trần Gia Phố!
Nhìn thấy xe của Thiên Tử ở phía xa, Võ Thí Thiên không khỏi gật đầu nói: “Xem ra Thiên Tử cũ cũng có chút tầm nhìn!”
Thiên Tử nhìn về phía Võ Thí Thiên, khẽ gật đầu, giơ thanh kiếm dài lên rồi xông thẳng vào sân đấu võ.
Cùng lúc này, bên trong sàn đấu, mười mấy cường giả ngoài lãnh thổ đã chuẩn bị xong xuôi, đồng loạt đứng dậy chuẩn bị đi chém giết các nơi trong lãnh thổ Hoa Quốc!
“Ai dám ức hiếp Hoa Quốc của tôi!”
Đột nhiên, một tiếng gào lớn vang lên, chỉ thấy Thiên Tử mặc áo giáp vàng, tay cầm kiếm Tần Vương chỉ về phía bục cao đấu võ ở nơi xa!
Ồ?
Kokura Nosuke nở một nụ cười châm biếm: “Ức hiếp Hoa Quốc của cậu thì làm sao? Đáng tiếc, cậu là Thiên Tử chứ không phải bọn họ!”
Nói rồi, lão dùng tay chỉ vào Từ Thiên Thuật và Trương Thế Phong, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khinh thường.
Thiên Tử đích thân ra trận, đối với bất cứ một quốc gia nào mà nói cũng là sự sỉ nhục cực lớn!
“Cậu đến đúng lúc đấy, chúng tôi đỡ phải tới Long Kinh để tìm cậu, dùng máu của Thiên Tử cậu để tế cờ trước đã!”
Hosoda Shinsuke bật cười lạnh lùng, hoàn toàn không coi Thiên Tử ra gì.
“Dũng khí cũng đáng khen đấy, chỉ tiếc là Hoa Quốc mấy người đã không còn ai nữa rồi!”
Một cường giả Mỹ Lục cao ngạo nhìn Thiên Tử nói.
“Chi bằng dùng máu của cậu lau dao của tôi trước nhé!”
Kokura Nosuke nói, sải bước tiến về phía Thiên Tử.
“Hoa Quốc chúng tôi không còn ai nữa ư? Ai cho ông lá gan để nói ra lời này thế? Ông tiến lên trước thêm bước nữa thử xem!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong đám người!
“Cậu muốn làm gì? Còn không mau lui xuống?”
Người đầu tiên lên tiếng mắng chửi Tiêu Chính Văn không phải người Vy Hào mà chính là Hứa Thiên Chí!
Lúc này, ngay cả Từ Thiên Thuật cũng chỉ có thể quỳ xuống van xin, Tiêu Chính Văn đứng ra vào lúc này không phải muốn chết sao?
Hơn nữa, cả võ tông Hoa Quốc đã không ai có thể ngăn cản được đám cường giả ngoài lãnh thổ này nữa rồi.
Ban nãy người ta cũng đã nói, chỉ cần không chống đối thì tất cả những người đang có mặt đều có thể bảo toàn được tính mạng!
Theo Hứa Thiên Chí thấy, tên vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn này đã không còn giá trị gì trong tình cảnh này nữa!
Nếu chọc tức đối phương thì những người Hoa Quốc có thể sống tiếp cũng sẽ bị đối phương giết sạch!
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng sau lưng, Kokura Nosuke chậm rãi quay người lại, lên tiếng: “Hừ! Con lợn Hoa Quốc ngu si! Còn dám nói thêm một chữ nữa thì tất cả người Hoa Quốc có mặt tại đây ngày hôm nay đều sẽ phải chết!”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh hoảng.
Đặc biệt là Từ Thiên Thuật càng trợn trừng hai mắt, ác độc nhìn Tiêu Chính Văn mà gào lên: “Thằng oắt con ngu đần, còn không mau lui xuống!”
“Lui xuống? Ngay cả Thiên Tử cũng không sợ chết, ngự giá đích thân ra trận rồi, ông lại bảo tôi lui xuống vào lúc này sao?”
“Bản thân ông có thể bảo toàn được cho vợ con, tham sống sợ chết mà trở về vùng ngoài lãnh thổ, nhưng muôn dân Hoa Quốc thì phải tính sao?”
“Ông luôn mồm nói phải rửa mối nhục trăm năm cho Hoa Quốc, mạnh miệng nói phải đòi lại công bằng cho Hoa Quốc, thế nhưng lúc này, trong thời khắc Hoa Quốc sắp sửa lâm nguy, ông lại bảo tôi lui xuống hả?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói với vẻ khinh thường.
“Cậu… cậu ăn nói linh tinh! Lẽ nào cậu không nhìn thấy mấy người chúng tôi căn bản không thể thắng được! Ngay cả chúng tôi cũng không phải là đối thủ, cậu đứng ra thì có tác dụng gì?”
“Ngoại trừ việc sẽ hại chết mọi người, cậu nói thử cho tôi nghe xem cậu còn có thể làm được gì cho Hoa Quốc?”
Lần này Từ Thiên Thuật thật sự đã luống cuống, con trai ông ta đang ngồi trên khán đài cách đây không xa, chỉ cần một nhát dao tuỳ ý của Kokura Nosuke thì Từ Vĩnh Hạo sẽ đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức!
“Hại chết mọi người? Ha ha! Buồn cười chết mất!”
Ánh mắt của Tiêu Chính Văn quét qua một lượt tất cả những gương mặt của người Hoa Quốc đang có mặt tại đây, lạnh lùng hỏi: “Ai trong số mấy người sợ chết thì đứng ra trước!”
Đúng vào lúc này, ông Chu đột nhiên sải bước tiến lên trước, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn và nói: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, ngay cả tiền bối Từ cũng phải cúi đầu nghe theo, cậu còn không mau câm mồm lại!”
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn nhìn về phía ông Chu: “Ngày hôm đó, lúc ông mạo phạm Thiên Tử ở Thiên Tử Các thì đã đáng chết rồi!”
Nói xong, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay chỉ điểm!
“Phụt!”
Ông Chu thậm chí còn không kịp hét lên tiếng nào đã biến thành một đống thịt vụn!
“Tiêu Chính Văn, cậu muốn làm gì? Cậu cho rằng đây là Âu Lục sao? Người mà cậu đang đối diện là cường giả ngoài lãnh thổ, lẽ nào cậu thật sự muốn hại chết mọi người?”
Từ Thiên Thuật đột nhiên bừng bừng khí thế, gào lên với Tiêu Chính Văn.
“Hại chết mọi người? Hừ, ông hỏi xem trong số bọn họ có ai sợ chết không? Ông chỉ đang muốn bảo vệ cho con trai mình và người nhà họ Từ mấy người được an toàn phải không?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt chất vấn.
“Cậu nói linh tinh! Tôi đang muốn bảo vệ cho tất cả những người Hoa Quốc có mặt tại nơi này!”
Chỉ là Từ Thiên Thuật vừa nói dứt lời, người dân Hoa Quốc đứng bên dưới bục đồng loạt đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ngay cả Thiên Tử cũng đã ngự giá đích thân xuất chinh, chúng tôi không sợ chết!”
“Đúng! Chúng tôi không sợ chết!”
“Chết thì có gì khó khăn, dù tôi có chết ở nơi này thì cũng tuyệt đối không làm một kẻ hèn yếu!”
Tiếng hét của vô số người dân Hoa Quốc chấn động cả đất trời, Từ Thiên Thuật đột nhiên gào xuống bên dưới với vẻ mặt ác độc: “Đám ngu đần!”
“Được! Mấy người không phải muốn chết sao? Vậy… vậy thì tôi cho mấy người được toại nguyện!”
Nhìn thấy Từ Thiên Thuật lại muốn ra tay với người dân Hoa Quốc, ánh mắt Tiêu Chính Văn chợt trở nên sắc lạnh, sải bước đi tới trước mặt Từ Thiên Thuật!
Một tay bóp chặt lấy cổ của Từ Thiên Thuật rồi nhấc bổng ông ta lên khỏi mặt đất.
“Tiêu Chính Văn! Không được vô lễ với tiền bối!”
Hứa Thiên Chí thấy vậy cũng sợ khiếp vía, ông ta là Từ Thiên Thuật đấy!
“Tiền bối? Hừ, ông có biết chữ người viết như thế nào không? Ông có hiểu cái gì gọi là tôn nghiêm không?”
“Không phải ông muốn bảo vệ cho nhà họ Từ sao? Hừ! Được! Vậy thì tôi sẽ hạ lệnh với thân phận là vua Bắc Lương! Người nhà họ Từ bất luận già trẻ đều sẽ bị lăng trì, mỗi người mười tám nghìn nhát dao!”
“Thiếu một nhát dao thì người hành quyết cũng xử theo như thế!”
“Đã nghe rõ chưa, không chỉ có con trai ông phải chết mà cả nhà họ Từ của ông cũng đều phải bỏ mạng!”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Thiên Tử lạnh lùng nói: “Không chỉ vua Bắc Lương, bản quân cũng hạ lệnh giết hết người nhà họ Từ, tất cả đều bị lăng trì, bắt buộc phải chém đủ mười tám nghìn nhát dao!”
“Hôm nay, Hoa Quốc sắp sửa lâm vào cảnh tàn sát đẫm máu, nếu như tiên vương các đời linh thiêng thì xin hãy bảo vệ cho Hoa Quốc muôn đời!”
Nói xong, Thiên Tử sải bước đi tới trước điện, nói với Long Thất đã đợi sẵn ở đó từ lâu: “Long Thất! Đi lấy áo giáp chiến đấu và kiếm Tần Vương của Thiên Tử lại đây!”
Long Thất không khỏi ngơ ngác, sững sờ nhìn Thiên Tử, nói: “Thiên Tử! Tuyệt đối không được đâu, theo sắp xếp khi trước, quân Phá Long xuất phát trước, sau đó là đội quân của Từ Kiêu Long, Thiên Tử là người đứng đầu cả nước, không thể tuỳ tiện tới đó!”
Thiên Tử quay đầu nhìn Long Thất, khẽ lắc đầu nói: “Tướng sĩ của Hoa Quốc chúng ta đều tắm máu vì Hoa Quốc, bản quân là Thiên Tử thì càng nên làm gương cho binh lính! Đừng nhiều lời nữa, lấy thiết giáp và binh khí cho bản quân!”
Long Thất thấy Thiên Tử đã ra quyết định thì chỉ đành nghe theo.
Chẳng bao lâu sau, mấy ngự lâm quân đã mang áo giáp chiến đấu màu vàng và cầm cả kiếm Tần Vương tới trước mặt Thiên Tử.
Nhận lấy áo giáp chiến đấu và cẩn thận mặc lên người!
Thiên Tử cầm kiếm Tần Vương trong tay, nói với ngự lâm quân đã tập kết chờ lệnh từ lâu: “Ngự lâm quân nghe lệnh! Theo bản quân xuất chinh!”
“Rõ!”
Hàng nghìn ngự lâm quân cất bước chân dứt khoát, đi theo Thiên Tử về phía Trần Gia Phố!
Bên trong Võ Thần Tông, một chấp sự bước nhanh vào trong căn phòng bí mật nơi Võ Thí Thiên đang bế quan, vội vàng nói: “Tông chủ! Đại sự không ổn rồi, cường giả ngoài lãnh thổ muốn tàn sát Hoa Quốc chúng ta, nói rằng sẽ giết hết sạch sẽ mấy tỷ dân của Hoa Quốc!”
Cái gì?
Võ Thí Thiên lập tức mở to hai mắt, lông mày không ngừng chuyển động, trầm giọng nói: “Dồn toàn lực Võ Thần Tông đi tới Trần Gia Phố!”
Sau mệnh lệnh của Võ Thí Thiên, tất cả cao thủ của Võ Thần Tông đồng loạt xuất phát!
Bất luận Võ Thí Thiên có nhòm ngó tới ngôi vị Thiên Tử hay không thì Hoa Quốc cũng tuyệt đối không thể bị tiêu diệt!
Với tư cách là một người dân của Hoa Quốc, dù Võ Thí Thiên có hy sinh trong khi chiến đấu cũng tuyệt đối không để cho các nước khác chà đạp lên giang sơn của Hoa Quốc!
Đây là giới hạn bấy lâu nay của Võ Thí Thiên, dù phải đối diện với cường giả ngoài lãnh thổ thì tuyệt đối cũng sẽ không lùi bước!
Chưa tới mười phút, hai trăm nghìn quân Phá Long, hàng nghìn ngự lâm quân và hàng chục nghìn đệ tử của Võ Thần Tông đã bao vây chật kín Trần Gia Phố!
Nhìn thấy xe của Thiên Tử ở phía xa, Võ Thí Thiên không khỏi gật đầu nói: “Xem ra Thiên Tử cũ cũng có chút tầm nhìn!”
Thiên Tử nhìn về phía Võ Thí Thiên, khẽ gật đầu, giơ thanh kiếm dài lên rồi xông thẳng vào sân đấu võ.
Cùng lúc này, bên trong sàn đấu, mười mấy cường giả ngoài lãnh thổ đã chuẩn bị xong xuôi, đồng loạt đứng dậy chuẩn bị đi chém giết các nơi trong lãnh thổ Hoa Quốc!
“Ai dám ức hiếp Hoa Quốc của tôi!”
Đột nhiên, một tiếng gào lớn vang lên, chỉ thấy Thiên Tử mặc áo giáp vàng, tay cầm kiếm Tần Vương chỉ về phía bục cao đấu võ ở nơi xa!
Ồ?
Kokura Nosuke nở một nụ cười châm biếm: “Ức hiếp Hoa Quốc của cậu thì làm sao? Đáng tiếc, cậu là Thiên Tử chứ không phải bọn họ!”
Nói rồi, lão dùng tay chỉ vào Từ Thiên Thuật và Trương Thế Phong, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khinh thường.
Thiên Tử đích thân ra trận, đối với bất cứ một quốc gia nào mà nói cũng là sự sỉ nhục cực lớn!
“Cậu đến đúng lúc đấy, chúng tôi đỡ phải tới Long Kinh để tìm cậu, dùng máu của Thiên Tử cậu để tế cờ trước đã!”
Hosoda Shinsuke bật cười lạnh lùng, hoàn toàn không coi Thiên Tử ra gì.
“Dũng khí cũng đáng khen đấy, chỉ tiếc là Hoa Quốc mấy người đã không còn ai nữa rồi!”
Một cường giả Mỹ Lục cao ngạo nhìn Thiên Tử nói.
“Chi bằng dùng máu của cậu lau dao của tôi trước nhé!”
Kokura Nosuke nói, sải bước tiến về phía Thiên Tử.
“Hoa Quốc chúng tôi không còn ai nữa ư? Ai cho ông lá gan để nói ra lời này thế? Ông tiến lên trước thêm bước nữa thử xem!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong đám người!
“Cậu muốn làm gì? Còn không mau lui xuống?”
Người đầu tiên lên tiếng mắng chửi Tiêu Chính Văn không phải người Vy Hào mà chính là Hứa Thiên Chí!
Lúc này, ngay cả Từ Thiên Thuật cũng chỉ có thể quỳ xuống van xin, Tiêu Chính Văn đứng ra vào lúc này không phải muốn chết sao?
Hơn nữa, cả võ tông Hoa Quốc đã không ai có thể ngăn cản được đám cường giả ngoài lãnh thổ này nữa rồi.
Ban nãy người ta cũng đã nói, chỉ cần không chống đối thì tất cả những người đang có mặt đều có thể bảo toàn được tính mạng!
Theo Hứa Thiên Chí thấy, tên vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn này đã không còn giá trị gì trong tình cảnh này nữa!
Nếu chọc tức đối phương thì những người Hoa Quốc có thể sống tiếp cũng sẽ bị đối phương giết sạch!
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng sau lưng, Kokura Nosuke chậm rãi quay người lại, lên tiếng: “Hừ! Con lợn Hoa Quốc ngu si! Còn dám nói thêm một chữ nữa thì tất cả người Hoa Quốc có mặt tại đây ngày hôm nay đều sẽ phải chết!”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh hoảng.
Đặc biệt là Từ Thiên Thuật càng trợn trừng hai mắt, ác độc nhìn Tiêu Chính Văn mà gào lên: “Thằng oắt con ngu đần, còn không mau lui xuống!”
“Lui xuống? Ngay cả Thiên Tử cũng không sợ chết, ngự giá đích thân ra trận rồi, ông lại bảo tôi lui xuống vào lúc này sao?”
“Bản thân ông có thể bảo toàn được cho vợ con, tham sống sợ chết mà trở về vùng ngoài lãnh thổ, nhưng muôn dân Hoa Quốc thì phải tính sao?”
“Ông luôn mồm nói phải rửa mối nhục trăm năm cho Hoa Quốc, mạnh miệng nói phải đòi lại công bằng cho Hoa Quốc, thế nhưng lúc này, trong thời khắc Hoa Quốc sắp sửa lâm nguy, ông lại bảo tôi lui xuống hả?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói với vẻ khinh thường.
“Cậu… cậu ăn nói linh tinh! Lẽ nào cậu không nhìn thấy mấy người chúng tôi căn bản không thể thắng được! Ngay cả chúng tôi cũng không phải là đối thủ, cậu đứng ra thì có tác dụng gì?”
“Ngoại trừ việc sẽ hại chết mọi người, cậu nói thử cho tôi nghe xem cậu còn có thể làm được gì cho Hoa Quốc?”
Lần này Từ Thiên Thuật thật sự đã luống cuống, con trai ông ta đang ngồi trên khán đài cách đây không xa, chỉ cần một nhát dao tuỳ ý của Kokura Nosuke thì Từ Vĩnh Hạo sẽ đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức!
“Hại chết mọi người? Ha ha! Buồn cười chết mất!”
Ánh mắt của Tiêu Chính Văn quét qua một lượt tất cả những gương mặt của người Hoa Quốc đang có mặt tại đây, lạnh lùng hỏi: “Ai trong số mấy người sợ chết thì đứng ra trước!”
Đúng vào lúc này, ông Chu đột nhiên sải bước tiến lên trước, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn và nói: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, ngay cả tiền bối Từ cũng phải cúi đầu nghe theo, cậu còn không mau câm mồm lại!”
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn nhìn về phía ông Chu: “Ngày hôm đó, lúc ông mạo phạm Thiên Tử ở Thiên Tử Các thì đã đáng chết rồi!”
Nói xong, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay chỉ điểm!
“Phụt!”
Ông Chu thậm chí còn không kịp hét lên tiếng nào đã biến thành một đống thịt vụn!
“Tiêu Chính Văn, cậu muốn làm gì? Cậu cho rằng đây là Âu Lục sao? Người mà cậu đang đối diện là cường giả ngoài lãnh thổ, lẽ nào cậu thật sự muốn hại chết mọi người?”
Từ Thiên Thuật đột nhiên bừng bừng khí thế, gào lên với Tiêu Chính Văn.
“Hại chết mọi người? Hừ, ông hỏi xem trong số bọn họ có ai sợ chết không? Ông chỉ đang muốn bảo vệ cho con trai mình và người nhà họ Từ mấy người được an toàn phải không?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt chất vấn.
“Cậu nói linh tinh! Tôi đang muốn bảo vệ cho tất cả những người Hoa Quốc có mặt tại nơi này!”
Chỉ là Từ Thiên Thuật vừa nói dứt lời, người dân Hoa Quốc đứng bên dưới bục đồng loạt đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ngay cả Thiên Tử cũng đã ngự giá đích thân xuất chinh, chúng tôi không sợ chết!”
“Đúng! Chúng tôi không sợ chết!”
“Chết thì có gì khó khăn, dù tôi có chết ở nơi này thì cũng tuyệt đối không làm một kẻ hèn yếu!”
Tiếng hét của vô số người dân Hoa Quốc chấn động cả đất trời, Từ Thiên Thuật đột nhiên gào xuống bên dưới với vẻ mặt ác độc: “Đám ngu đần!”
“Được! Mấy người không phải muốn chết sao? Vậy… vậy thì tôi cho mấy người được toại nguyện!”
Nhìn thấy Từ Thiên Thuật lại muốn ra tay với người dân Hoa Quốc, ánh mắt Tiêu Chính Văn chợt trở nên sắc lạnh, sải bước đi tới trước mặt Từ Thiên Thuật!
Một tay bóp chặt lấy cổ của Từ Thiên Thuật rồi nhấc bổng ông ta lên khỏi mặt đất.
“Tiêu Chính Văn! Không được vô lễ với tiền bối!”
Hứa Thiên Chí thấy vậy cũng sợ khiếp vía, ông ta là Từ Thiên Thuật đấy!
“Tiền bối? Hừ, ông có biết chữ người viết như thế nào không? Ông có hiểu cái gì gọi là tôn nghiêm không?”
“Không phải ông muốn bảo vệ cho nhà họ Từ sao? Hừ! Được! Vậy thì tôi sẽ hạ lệnh với thân phận là vua Bắc Lương! Người nhà họ Từ bất luận già trẻ đều sẽ bị lăng trì, mỗi người mười tám nghìn nhát dao!”
“Thiếu một nhát dao thì người hành quyết cũng xử theo như thế!”
“Đã nghe rõ chưa, không chỉ có con trai ông phải chết mà cả nhà họ Từ của ông cũng đều phải bỏ mạng!”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Thiên Tử lạnh lùng nói: “Không chỉ vua Bắc Lương, bản quân cũng hạ lệnh giết hết người nhà họ Từ, tất cả đều bị lăng trì, bắt buộc phải chém đủ mười tám nghìn nhát dao!”