Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1342: Chĩa kiếm vào vợ Thiên Vương
Lúc này, so với cơn bão ngầm ở Giang Trung thì ở Long Kinh yên bình hơn nhiều.
Trong Long Các, một mình Thiên Tử ở trên tầng cao nhất của Thiên Tử Các, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại.
Bây giờ Tiêu Chính Văn đã không còn nữa, Hoa Quốc phải tìm một nhân vật khác để thay thế Tiêu Chính Văn.
Liễu Thanh đương nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn này.
Ít nhất, dù về thực lực hay về cảnh giới, Liễu Thanh đều không đủ để gây áp lực với các nước khác!
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bay xuống.
“Ai?”
Thiên Tử đột nhiên quay lại, quát lớn, đồng thời vươn tay định rút kiếm ở thắt lưng ra.
“Thiên Tử, là tôi!”
Hả?
Nghe thấy giọng nói này, Thiên Tử thấy vô cùng quen thuộc.
Tiêu… Tiêu Chính Văn?
Trong đầu nghĩ đến cái tên này, Thiên Tử không khỏi rùng mình!
Cậu… Cậu là người hay ma?”
Thiên Tử vừa nói vừa lùi về phía sau vài bước, chăm chú quan sát, là Tiêu Chính Văn thật.
Chỉ là Tiêu Chính Văn lúc này dường như hơi khác so với Tiêu Chính Văn trước đây.
Khí chất cũng có biến hóa rõ rệt.
Tiêu Chính Văn lúc trước mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm, còn Tiêu Chính Văn lúc này lại cho người ta cảm giác thâm sâu.
“Thiên Tử, trên đời này làm gì có ma, lúc xuống núi tôi mới biết chuyện quốc tang, nhưng thật may là tôi vẫn chưa chết!”
Tiêu Chính Văn mỉm cười.
“Chưa chết?”
Thiên Tử sửng sốt, trên mặt dần nở nụ cười, khóe mắt ngấn lệ kích động.
“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu dọa tôi sợ chết khiếp! Nếu cậu chết thật thì Hoa Quốc phải làm sao đây!”
Thiên Tử nói rồi nhanh chóng bước lên, nắm lấy cổ áo của Tiêu Chính Văn, dùng sức lắc mạnh vài cái.
“Chỉ là vợ chồng ông Nhạc lại chết vì tôi, tôi có thể sống sót quay về đều là nhờ ông Nhạc! Nếu không có hai vợ chồng ông ấy liều mạng giúp đỡ thì bây giờ người nằm dưới lớp thủy tinh đã là tôi rồi!”
Tiêu Chính Văn nói đến đây, vẻ mặt không giấu nổi sự đau buồn.
“Haiz, bản quân đã nghe nói về chuyện ông Nhạc rồi, chỉ là trên đời này có ai mà không chết chứ, cậu cũng không cần phải cảm thấy quá có lỗi, cậu có thể sống tiếp chính là điều ông Nhạc mong muốn nhất!”
Thiên Tử vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn như thể sợ anh sẽ chạy mất. Sau đó kéo anh đến ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu chưa chết, vậy mà bản quân lại tổ chức quốc tang cho cậu, cậu không cảm thấy nợ bản quân cái gì sao?”
Thiên Tử cau mày hỏi.
Không chỉ tổ chức quốc tang cho Tiêu Chính Văn mà còn phong tước cho vợ con Tiêu Chính Văn, lần này làm hơi lố rồi đấy!
Nêu bây giờ thông báo Tiêu Chính Văn vẫn chưa chết thì mặt mũi của Thiên Tử để vào đâu được nữa?
“Thiên Tử, thực ra tôi lại nghĩ đây là chuyện tốt. Phía Âu Lục có lẽ sắp có tin tức rồi, đến lúc đó, tôi sẽ dùng một thân phận khác để lẻn vào Âu Lục”.
“Nếu mọi người đều nghĩ Tiêu Chính Văn đã chết thì sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của tôi!”
Nghe vậy, Thiên Tử suy nghĩ hồi lâu sau đó khẽ gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng, người đã chết thì không thể sống lại được, nhưng còn một chuyện nữa, nếu các nước lại khởi binh tấn công thì e rằng Liễu Thanh…”
“Ý của Thiên Tử là một mình Liễu Thanh không thể gây áp lực với các nước sao?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày, khẽ cười nói.
“Đúng vậy, dù sao trình độ của Liễu Thanh cũng kém xa cậu. Như cậu vừa nói, các nước đều biết vua Bắc Lương đã chết, cho nên sẽ không nghi ngờ thân phận của cậu!”
“Nhưng Hoa Quốc mà không có vua Bắc Lương thì làm sao có thể trụ được? Đây mới là điều bản quân lo lắng nhất!”
Tiêu Chính Văn hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lo của Thiên Tử.
Cũng bởi vì điều này, Tiêu Chính Văn mới đặc biệt gấp rút trở về Long Kinh trước.
Gần như đã có thể đoán được trận chiến tiếp theo, vì vậy Tiêu Chính Văn phải sắp xếp thật hoàn hảo!
“Thực ra, Liễu Thanh chỉ cần bày binh bố trận là được, còn về phần những cao thủ kia, có một người có thể thay tôi ra tay!”
Thiên Tử nghe vậy liền ngẩng đầu hỏi: “Là ai?”
“Độ Thiên Chân Nhân! Có ông ta ở đây, Hoa Quốc sẽ không có mất mát gì. Mặc dù người này chưa gia nhập giới chính trị, nhưng dựa theo sự quan sát của tôi trong thời gian qua, người này có thể tin tưởng được!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Độ Thiên Chân Nhân?
Thiên Tử chưa từng gặp mặt Độ Thiên Chân Nhân, càng không biết người này là thần thánh phương nào.
Nhưng nếu đã là người Tiêu Chính Văn đề cử thì có lẽ tin tưởng được.
“Vậy bản quân có cần phong cho ông ta một chức vụ để ông ta toàn tâm toàn ý phục vụ đất nước không?”
Thiên Tử nghiêm túc hỏi.
Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Không cần, lúc Hoa Quốc gặp khó khăn, ông ta tự khắc sẽ đi, dù sao ông ta cũng là người của võ tông, quen với cuộc sống nhàn rỗi, cho ông ta chức vụ chính thức lại không hay lắm!”
“Sở dĩ tôi tiến cử người này là bởi vì từ bây giờ, tôi không thể xuất hiện trước mặt mọi người, cho đến khi tới Âu Lục, ít nhất không được để ai biết tôi còn sống!”
Thiên Tử nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu quả nhiên là trụ cột của đất nước! Vừa trở về không thăm vợ con mà đến gặp bản quân. Có thể thấy, bản quân rất có mắt nhìn người!”
Nguy hiểm đã được giải quyết, tâm trạng của Thiên Tử đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Tôi tới đây là để san sẻ nỗi lo với Thiên Tử, nếu mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa thì tôi xin cáo lui!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đứng dậy định rời đi thì Thiên Tử nhìn ra bóng lưng của Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, chuyến đi Côn Luân lần này xem ra đã có thu hoạch được không ít nhỉ! Không biết giờ cậu đang ở cảnh giới nào?”
Im lặng một hồi.
“Thiên Thần!”
Trong chốc lát, Tiêu Chính Văn đã biến mất không còn tăm tích, trong bầu trời đêm chỉ nghe thấy tiếng phản hồi sắc bén.
Thiên Thần?
Thiên Tử đứng bật dậy, nhìn về phía Tiêu Chính Văn biến mất, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
“Thiên Tử, vừa có người tới sao?”
Tần Vũ đẩy cửa bước ra ban công của tầng cao nhất, cảnh giác quan sát xung quanh.
“Đúng vậy, là Tiêu Chính Văn?”
Thiên Tử bình tĩnh nói.
“Tiêu Chính Văn?”
Tần Vũ nuốt nước bọt, mặc dù chưa từng tin trên đời này có ma hay thần nhưng Tiêu Chính Văn chẳng phải là đã…
“Không cần phải quá kinh ngạc, Tiêu Chính Văn chưa chết, mà ngược lại trong họa có phúc! Bây giờ cậu ấy đã trở thành một cường giả Thiên Thần của Hoa Quốc chúng ta rồi!”
Thiên Tử khẽ nói.
Cảnh giới Thiên Thần?
Tần Vũ vô cùng sửng sốt.
Tiêu Chính Văn mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã đạt cảnh giới Thiên Thần!
Đây là cường giả cảnh giới Thiên Thần trẻ nhất trong lịch sử Hoa Quốc!
Ngay cả Bạch Khởi của Võ An năm đó cũng phải ba mươi sáu tuổi mới đột phá cảnh giới Thiên Thần, đại sát bốn phương.
“Tần Vũ, cậu kinh ngạc lắm sao?”
Thiên Tử mỉm cười.
“Quả thực là rất kinh ngạc, Tiêu Chính Văn quả nhiên không phải người tầm thường, tôi vô cùng kính phục!”
Tần Vũ chắp tay nói.
Thiên Tử xua tay, nói với Tần Vũ: “Tần Vũ, đi uống với bản quân vài ly!”
Quân thần hai người một trước một sau bước ra khỏi Thiên Tử Các.
Còn chuyện Tiêu Chính Văn sống lại, Thiên Tử chưa từng nói thêm với người thứ ba!
Như Tiêu Chính Văn đã nói, càng ít người biết chuyện anh còn sống thì càng tốt!
…
Tại Giang Trung.
Sáng sớm hôm sau, Khương Vy Nhan vừa tỉnh dậy, bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu đã vang lên tiếng ồn ào.
“Khương Vy Nhan! Ra đây, trả lại công bằng cho chúng tôi!”
Ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn, khiến đám người giúp việc đều sợ hãi trốn phía xa.
Ngay sau đó, hai tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông bị đánh đẫm máu, bay ngược lại phía sau.
Trong Long Các, một mình Thiên Tử ở trên tầng cao nhất của Thiên Tử Các, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại.
Bây giờ Tiêu Chính Văn đã không còn nữa, Hoa Quốc phải tìm một nhân vật khác để thay thế Tiêu Chính Văn.
Liễu Thanh đương nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn này.
Ít nhất, dù về thực lực hay về cảnh giới, Liễu Thanh đều không đủ để gây áp lực với các nước khác!
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bay xuống.
“Ai?”
Thiên Tử đột nhiên quay lại, quát lớn, đồng thời vươn tay định rút kiếm ở thắt lưng ra.
“Thiên Tử, là tôi!”
Hả?
Nghe thấy giọng nói này, Thiên Tử thấy vô cùng quen thuộc.
Tiêu… Tiêu Chính Văn?
Trong đầu nghĩ đến cái tên này, Thiên Tử không khỏi rùng mình!
Cậu… Cậu là người hay ma?”
Thiên Tử vừa nói vừa lùi về phía sau vài bước, chăm chú quan sát, là Tiêu Chính Văn thật.
Chỉ là Tiêu Chính Văn lúc này dường như hơi khác so với Tiêu Chính Văn trước đây.
Khí chất cũng có biến hóa rõ rệt.
Tiêu Chính Văn lúc trước mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm, còn Tiêu Chính Văn lúc này lại cho người ta cảm giác thâm sâu.
“Thiên Tử, trên đời này làm gì có ma, lúc xuống núi tôi mới biết chuyện quốc tang, nhưng thật may là tôi vẫn chưa chết!”
Tiêu Chính Văn mỉm cười.
“Chưa chết?”
Thiên Tử sửng sốt, trên mặt dần nở nụ cười, khóe mắt ngấn lệ kích động.
“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu dọa tôi sợ chết khiếp! Nếu cậu chết thật thì Hoa Quốc phải làm sao đây!”
Thiên Tử nói rồi nhanh chóng bước lên, nắm lấy cổ áo của Tiêu Chính Văn, dùng sức lắc mạnh vài cái.
“Chỉ là vợ chồng ông Nhạc lại chết vì tôi, tôi có thể sống sót quay về đều là nhờ ông Nhạc! Nếu không có hai vợ chồng ông ấy liều mạng giúp đỡ thì bây giờ người nằm dưới lớp thủy tinh đã là tôi rồi!”
Tiêu Chính Văn nói đến đây, vẻ mặt không giấu nổi sự đau buồn.
“Haiz, bản quân đã nghe nói về chuyện ông Nhạc rồi, chỉ là trên đời này có ai mà không chết chứ, cậu cũng không cần phải cảm thấy quá có lỗi, cậu có thể sống tiếp chính là điều ông Nhạc mong muốn nhất!”
Thiên Tử vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn như thể sợ anh sẽ chạy mất. Sau đó kéo anh đến ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu chưa chết, vậy mà bản quân lại tổ chức quốc tang cho cậu, cậu không cảm thấy nợ bản quân cái gì sao?”
Thiên Tử cau mày hỏi.
Không chỉ tổ chức quốc tang cho Tiêu Chính Văn mà còn phong tước cho vợ con Tiêu Chính Văn, lần này làm hơi lố rồi đấy!
Nêu bây giờ thông báo Tiêu Chính Văn vẫn chưa chết thì mặt mũi của Thiên Tử để vào đâu được nữa?
“Thiên Tử, thực ra tôi lại nghĩ đây là chuyện tốt. Phía Âu Lục có lẽ sắp có tin tức rồi, đến lúc đó, tôi sẽ dùng một thân phận khác để lẻn vào Âu Lục”.
“Nếu mọi người đều nghĩ Tiêu Chính Văn đã chết thì sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của tôi!”
Nghe vậy, Thiên Tử suy nghĩ hồi lâu sau đó khẽ gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng, người đã chết thì không thể sống lại được, nhưng còn một chuyện nữa, nếu các nước lại khởi binh tấn công thì e rằng Liễu Thanh…”
“Ý của Thiên Tử là một mình Liễu Thanh không thể gây áp lực với các nước sao?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày, khẽ cười nói.
“Đúng vậy, dù sao trình độ của Liễu Thanh cũng kém xa cậu. Như cậu vừa nói, các nước đều biết vua Bắc Lương đã chết, cho nên sẽ không nghi ngờ thân phận của cậu!”
“Nhưng Hoa Quốc mà không có vua Bắc Lương thì làm sao có thể trụ được? Đây mới là điều bản quân lo lắng nhất!”
Tiêu Chính Văn hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lo của Thiên Tử.
Cũng bởi vì điều này, Tiêu Chính Văn mới đặc biệt gấp rút trở về Long Kinh trước.
Gần như đã có thể đoán được trận chiến tiếp theo, vì vậy Tiêu Chính Văn phải sắp xếp thật hoàn hảo!
“Thực ra, Liễu Thanh chỉ cần bày binh bố trận là được, còn về phần những cao thủ kia, có một người có thể thay tôi ra tay!”
Thiên Tử nghe vậy liền ngẩng đầu hỏi: “Là ai?”
“Độ Thiên Chân Nhân! Có ông ta ở đây, Hoa Quốc sẽ không có mất mát gì. Mặc dù người này chưa gia nhập giới chính trị, nhưng dựa theo sự quan sát của tôi trong thời gian qua, người này có thể tin tưởng được!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Độ Thiên Chân Nhân?
Thiên Tử chưa từng gặp mặt Độ Thiên Chân Nhân, càng không biết người này là thần thánh phương nào.
Nhưng nếu đã là người Tiêu Chính Văn đề cử thì có lẽ tin tưởng được.
“Vậy bản quân có cần phong cho ông ta một chức vụ để ông ta toàn tâm toàn ý phục vụ đất nước không?”
Thiên Tử nghiêm túc hỏi.
Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Không cần, lúc Hoa Quốc gặp khó khăn, ông ta tự khắc sẽ đi, dù sao ông ta cũng là người của võ tông, quen với cuộc sống nhàn rỗi, cho ông ta chức vụ chính thức lại không hay lắm!”
“Sở dĩ tôi tiến cử người này là bởi vì từ bây giờ, tôi không thể xuất hiện trước mặt mọi người, cho đến khi tới Âu Lục, ít nhất không được để ai biết tôi còn sống!”
Thiên Tử nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu quả nhiên là trụ cột của đất nước! Vừa trở về không thăm vợ con mà đến gặp bản quân. Có thể thấy, bản quân rất có mắt nhìn người!”
Nguy hiểm đã được giải quyết, tâm trạng của Thiên Tử đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Tôi tới đây là để san sẻ nỗi lo với Thiên Tử, nếu mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa thì tôi xin cáo lui!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đứng dậy định rời đi thì Thiên Tử nhìn ra bóng lưng của Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, chuyến đi Côn Luân lần này xem ra đã có thu hoạch được không ít nhỉ! Không biết giờ cậu đang ở cảnh giới nào?”
Im lặng một hồi.
“Thiên Thần!”
Trong chốc lát, Tiêu Chính Văn đã biến mất không còn tăm tích, trong bầu trời đêm chỉ nghe thấy tiếng phản hồi sắc bén.
Thiên Thần?
Thiên Tử đứng bật dậy, nhìn về phía Tiêu Chính Văn biến mất, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
“Thiên Tử, vừa có người tới sao?”
Tần Vũ đẩy cửa bước ra ban công của tầng cao nhất, cảnh giác quan sát xung quanh.
“Đúng vậy, là Tiêu Chính Văn?”
Thiên Tử bình tĩnh nói.
“Tiêu Chính Văn?”
Tần Vũ nuốt nước bọt, mặc dù chưa từng tin trên đời này có ma hay thần nhưng Tiêu Chính Văn chẳng phải là đã…
“Không cần phải quá kinh ngạc, Tiêu Chính Văn chưa chết, mà ngược lại trong họa có phúc! Bây giờ cậu ấy đã trở thành một cường giả Thiên Thần của Hoa Quốc chúng ta rồi!”
Thiên Tử khẽ nói.
Cảnh giới Thiên Thần?
Tần Vũ vô cùng sửng sốt.
Tiêu Chính Văn mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã đạt cảnh giới Thiên Thần!
Đây là cường giả cảnh giới Thiên Thần trẻ nhất trong lịch sử Hoa Quốc!
Ngay cả Bạch Khởi của Võ An năm đó cũng phải ba mươi sáu tuổi mới đột phá cảnh giới Thiên Thần, đại sát bốn phương.
“Tần Vũ, cậu kinh ngạc lắm sao?”
Thiên Tử mỉm cười.
“Quả thực là rất kinh ngạc, Tiêu Chính Văn quả nhiên không phải người tầm thường, tôi vô cùng kính phục!”
Tần Vũ chắp tay nói.
Thiên Tử xua tay, nói với Tần Vũ: “Tần Vũ, đi uống với bản quân vài ly!”
Quân thần hai người một trước một sau bước ra khỏi Thiên Tử Các.
Còn chuyện Tiêu Chính Văn sống lại, Thiên Tử chưa từng nói thêm với người thứ ba!
Như Tiêu Chính Văn đã nói, càng ít người biết chuyện anh còn sống thì càng tốt!
…
Tại Giang Trung.
Sáng sớm hôm sau, Khương Vy Nhan vừa tỉnh dậy, bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu đã vang lên tiếng ồn ào.
“Khương Vy Nhan! Ra đây, trả lại công bằng cho chúng tôi!”
Ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn, khiến đám người giúp việc đều sợ hãi trốn phía xa.
Ngay sau đó, hai tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông bị đánh đẫm máu, bay ngược lại phía sau.