Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1336: Chấn động Hoa Quốc
“Thiên Tử, không thể được! Một khi để quốc tang thì chẳng phải các nước khác sẽ biết chuyện hết sao?”
Tần Vũ tiến lên trước khuyên can.
Thiên Tử lắc đầu chỉ vào điện thoại nằm dưới đất nói với Tần Vũ: “Chuyện đến nước này, cậu nghĩ chúng ta còn có thể giấu được sao?”
“Động tĩnh đã lớn thế rồi, vệ tinh của các nước sẽ nhắm chuẩn vào núi Côn Luân ngay lập tức, chỉ cần phóng to hình ảnh lúc đó thì không khó nhận ra người trong Lôi Hải chính là Tiêu Chính Văn”.
“Nếu chúng ta giữ bí mật không công bố thì khi người dân Hoa Quốc biết được tin tức này qua truyền thông nước ngoài, cả nước đều sẽ thất vọng với hành động của chúng ta”.
“Tiêu Chính Văn không chỉ là một vua Bắc Lương mà còn là thần trong lòng rất nhiều người, là sự tồn tại trong quân hồn Hoa Quốc. Một người như thế chết trong Lôi Hải Côn Luân thì chúng ta không thể giấu được, đây là tố chất cơ bản nhất của người thống trị”.
“Truyền lệnh cho trưởng lão võ tông, trưởng lão tông miếu, hai vị ở Long Các đến gặp tôi”.
Thiên Tử hơi khàn giọng nói.
Tiêu Chính Văn gặp nguy hiểm là một đòn giáng mạnh với Thiên Tử, thậm chí không kém gì Khương Vy Nhan.
Từ trước đến nay giữa Thiên Tử và Tiêu Chính Văn trông có vẻ bằng mặt không bằng lòng, nhưng thật ra là lòng đã hiểu lòng.
Bất kể là khi đối mặt với các thế lực của các nước hay của Hoa Quốc, hai người đều là quan hệ phối hợp với nhau từ xa.
Bây giờ Tiêu Chính Văn bỗng gặp nạn tương đương với việc cắt đứt cánh tay của Thiên Tử, bao nhiêu kế hoạch đã định ra đều đổ bể.
Hơn nữa còn phải đối mặt với áp lực như dời núi lấp biển của các nước sau khi Tiêu Chính Văn chết.
Không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có chiến báo từ biên giới.
Đối mặt với tình thế nghiêm trọng này, trước tiên Thiên Tử phải ổn định lòng dân để mọi người đều biết chỉ cần đã từng cống hiến cho Hoa Quốc thì đất nước sẽ luôn ghi nhớ.
Như thế sẽ khích lệ tất cả người Hoa Quốc, cùng căm thù kẻ địch khi đất nước gặp gian nguy.
Tần Vũ hơi ngừng lại nhìn ánh mắt kiên định của Thiên Tử, biết rõ dù mình có khuyên thế nào đi nữa cũng không có tác dụng gì nên anh ta chỉ đành ra khỏi Thiên Tử Các.
Không lâu sau, ba trưởng lão lớn của võ tông, ba trưởng lão của tông miếu và hai người Long Các đến Thiên Tử Các.
“Chào Thiên Tử!”
“Chào Thiên Tử!”
“Chào Thiên Tử!”
Thiên Tử ngây người ngồi trên bậc thầm khẽ khoát tay tỏ ý họ không cần phải chào, sau đó vung tay với hai người bên cạnh.
Mấy người đó mang ghế đến cho các vị trưởng lão.
“Mọi người ngồi đi, Tần Vũ bảo người đóng cửa điện lại, không được cho bất kỳ ai đến gần trong phạm vi một trăm mét, kẻ nào chống lại lệnh thì pháp trị”.
Thiên Tử trầm giọng nói.
“Vâng!”
Tần Vũ xoay người ra khỏi đại điện rồi đóng chặt cửa điện lại.
“Thiên Tử, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Dương Đình Tự - Đại trưởng lão đương nhiệm của Long Các thấy Thiên Tử Các như gặp phải đại địch, vẻ mặt Thiên Tử lại chán nản như thế, ngay cả hành lang xung quanh cũng tăng thêm phòng vệ, lòng không khỏi chùng xuống.
“Tiêu Chính Văn gặp nạn ở gò đất Côn Luân rồi”.
Một câu nói ngắn ngủi của Thiên Tử lại như một tiếng nổ vang san bằng mặt đất.
Hả?
Đầu tiên là ba vị trưởng lão võ tông thấy ớn lạnh.
Sau đó Đại trưởng lão đứng dậy nói: “Thiên Tử, chuyện này có chứng cứ gì không? Đã tìm được thi thể của Tiêu Chính Văn chưa?”
Thiên Tử lắc đầu, thi thể ư?
Trong vòng năm cây số quanh nơi Tiêu Chính Văn gặp nạn đều thành khu vực cấm với sinh vật, đi đâu để tìm đây?
“Mọi người có thể xem video này, đây là video vệ tinh quay được cách đây một tiếng. Hơn nữa theo thăm dò, lúc đó nhiệt độ của cả khu vực cao hơn mấy chục nghìn độ, đừng nói là sinh vật, dù là sắt thép cũng sẽ biến thành nước”.
Thiên Tử mở điện thoại của Tần Vũ ra, lại phát video vệ tinh đó.
“Hả? Chuyện… chuyện này phải làm sao?”
Các trưởng lão tông miếu cũng khiếp sợ, mặt mày trắng bệch.
Không phải Hoa Quốc không có Tiêu Chính Văn thì sẽ mất nước, nhưng Tiêu Chính Văn tuyệt đối không thể chết vào lúc này.
Các nước vừa dẹp bỏ tâm tư xâm lược, Hoa Quốc đang hướng đến một thế cục tốt đẹp hơn.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại chết cũng có nghĩa là đang nói cho cả thế giới Hoa Quốc đã không còn người mạnh nữa rồi.
Cái chết của Tiêu Chính Văn có nghĩa là Bắc Lương lại trở thành lỗ hổng cho các nước tấn công Hoa Quốc.
Quân đội của các nước sẽ sớm trang bị vũ khí để tấn công.
Cùng lúc đó gia tộc Asia Lanci cũng sẽ cử ra một số lượng lớn cao thủ tiến vào Hoa Quốc làm cho võ tông Hoa Quốc tan rã.
Đồng thời trong nội bộ Hoa Quốc, các kế hoạch hành động sẽ bị phá hủy.
Mọi chuyện thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực tế sẽ đe dọa đến tình hình đất nước.
“Tôi nghĩ trước tiên nên tổ chức tang lễ cho Tiêu Chính Văn rồi để quốc tang, lập mộ an táng cùng với hoàng lăng. Ngoài người dân Long Kinh thì người dân khắp nơi ở Hoa Quốc đều có thể đến chia buồn”.
“Liễu Thanh – thống soái đương nhiệm của quân Phá Long được thăng chức lên làm Tổng chỉ huy quân đội phía Bắc, cậu ta không chỉ dẫn dắt quân Phá Long mà quân của Từ Kiêu Long cũng do cậu ta chỉ huy, hình thành chiến khu phòng ngự phía Bắc”.
“Ngoài ra, vợ của Tiêu Chính Văn được thăng một cấp quan chức thừa kế chức vị của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan được phong là Quốc Phu Nhân, được hưởng quyền lợi giống vương tước, không biết các vị có ý kiến gì khác với sắp xếp của tôi không?”
Thiên Tử suy xét hồi lâu rồi chậm rãi nói.
Nghe thế mọi người cũng rơi vào trầm tư, nửa tiếng sau Đại trưởng lão võ tông mới đứng lên nói: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng chuyện này phải được các quan chức chấp thuận”.
Ý của Đại trưởng lão võ tông rất rõ ràng.
Sau khi Tiêu Chính Văn chết, bốn gia tộc lớn chắc chắn sẽ có hành động.
Hơn nữa trong võ tông có rất nhiều người có hiềm khích với Tiêu Chính Văn.
Hiện giờ chắc chắn sẽ cùng nhau bắt tay với bốn gia tộc lớn.
Cứ như thế thì thế lực của bốn gia tộc lớn sẽ mạnh hơn ban đầu.
Thế nên quyết định của cuộc họp phải xem thái độ của bốn gia tộc lớn, đồng thời cũng đang thăm dò ý của bên Võ Thần Tông.
Trưởng lão tông miếu cũng đứng lên nói: “Thiên Tử, chuyện này phải được các quan chức xem xét, hơn nữa nên lập tức tăng cường phòng vệ của Long Kinh tránh cho đám người có mưu đồ lợi dụng sơ hở”.
Thiên Tử gật đầu, sau đó vỗ bàn nói: “Thông báo cho tất cả quan chức ở Long Kinh, bất kể là chức vụ lớn hay nhỏ đều tập trung đến Thiên Tử Các để bàn chuyện”.
“Vâng!”
Một nhân viên vội vàng nhanh chân ra khỏi Thiên Tử Các, lúc này trên bầu trời mây đen bỗng kéo đến dày đặc, mưa lớn như trút nước.
Nhìn màn mưa đằng xa, Thiên Tử ưu sầu thở dài, nói với Tần Vũ: “Tần Vũ, lập tức bảo tất cả truyền thông Hoa Quốc đăng thông báo”.
Ngay sau đó tin tức Tiêu Chính Văn gặp nạn ở Côn Luân đã truyền đi khắp Hoa Quốc.
Khi nhìn thấy tin tức này, Khương Vy Nhan bỗng choáng váng, ngất xỉu.
Sau khi được mọi người cứu chữa, Khương Vy Nhan mới từ từ tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, Khương Vy Nhan lại không kìm chế được nỗi đau thương của mình, nước mắt giàn giụa.
Không lâu sau, Lưu Sùng Hằng, Lãnh Kế Hồng chạy đến.
“Sếp Khương, xin đừng quá đau thương. Chuyện cậu Tiêu gặp nạn chỉ là suy đoán mà thôi, hình ảnh vệ tinh chụp được cũng sẽ có sai sót, huống hồ hình ảnh trên tivi chưa hiển thị rõ cậu Tiêu đã gặp nạn”.
Lãnh Kế Hồng ép mình bình tĩnh nói.
Lưu Sùng Hằng cũng nuốt nước bọt bước đến khuyên vài câu.
Nhưng bất kể là ông ta hay Lãnh Kế Hồng đều rõ một chuyện, ngày tốt của mình đã sắp hết rồi.
Võ tông và dược tông chắc chắn sẽ đến tính sổ với nhà họ Tiêu.
Đến lúc đó có lẽ chỉ có một mình Khương Vy Nhan có thể may mắn thoát được, còn hai người họ, Thanh Vân Tông và nhà họ Lãnh sẽ dính đầy máu.
“Hai vị không cần an ủi tôi đâu, cả khu vực này đến giờ vẫn là khu vực không người, dù có là thần tiên cũng không thể sống sót”.
Dứt lời, nước mắt Khương Vy Nhan lại tuôn rơi.
Tần Vũ tiến lên trước khuyên can.
Thiên Tử lắc đầu chỉ vào điện thoại nằm dưới đất nói với Tần Vũ: “Chuyện đến nước này, cậu nghĩ chúng ta còn có thể giấu được sao?”
“Động tĩnh đã lớn thế rồi, vệ tinh của các nước sẽ nhắm chuẩn vào núi Côn Luân ngay lập tức, chỉ cần phóng to hình ảnh lúc đó thì không khó nhận ra người trong Lôi Hải chính là Tiêu Chính Văn”.
“Nếu chúng ta giữ bí mật không công bố thì khi người dân Hoa Quốc biết được tin tức này qua truyền thông nước ngoài, cả nước đều sẽ thất vọng với hành động của chúng ta”.
“Tiêu Chính Văn không chỉ là một vua Bắc Lương mà còn là thần trong lòng rất nhiều người, là sự tồn tại trong quân hồn Hoa Quốc. Một người như thế chết trong Lôi Hải Côn Luân thì chúng ta không thể giấu được, đây là tố chất cơ bản nhất của người thống trị”.
“Truyền lệnh cho trưởng lão võ tông, trưởng lão tông miếu, hai vị ở Long Các đến gặp tôi”.
Thiên Tử hơi khàn giọng nói.
Tiêu Chính Văn gặp nguy hiểm là một đòn giáng mạnh với Thiên Tử, thậm chí không kém gì Khương Vy Nhan.
Từ trước đến nay giữa Thiên Tử và Tiêu Chính Văn trông có vẻ bằng mặt không bằng lòng, nhưng thật ra là lòng đã hiểu lòng.
Bất kể là khi đối mặt với các thế lực của các nước hay của Hoa Quốc, hai người đều là quan hệ phối hợp với nhau từ xa.
Bây giờ Tiêu Chính Văn bỗng gặp nạn tương đương với việc cắt đứt cánh tay của Thiên Tử, bao nhiêu kế hoạch đã định ra đều đổ bể.
Hơn nữa còn phải đối mặt với áp lực như dời núi lấp biển của các nước sau khi Tiêu Chính Văn chết.
Không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có chiến báo từ biên giới.
Đối mặt với tình thế nghiêm trọng này, trước tiên Thiên Tử phải ổn định lòng dân để mọi người đều biết chỉ cần đã từng cống hiến cho Hoa Quốc thì đất nước sẽ luôn ghi nhớ.
Như thế sẽ khích lệ tất cả người Hoa Quốc, cùng căm thù kẻ địch khi đất nước gặp gian nguy.
Tần Vũ hơi ngừng lại nhìn ánh mắt kiên định của Thiên Tử, biết rõ dù mình có khuyên thế nào đi nữa cũng không có tác dụng gì nên anh ta chỉ đành ra khỏi Thiên Tử Các.
Không lâu sau, ba trưởng lão lớn của võ tông, ba trưởng lão của tông miếu và hai người Long Các đến Thiên Tử Các.
“Chào Thiên Tử!”
“Chào Thiên Tử!”
“Chào Thiên Tử!”
Thiên Tử ngây người ngồi trên bậc thầm khẽ khoát tay tỏ ý họ không cần phải chào, sau đó vung tay với hai người bên cạnh.
Mấy người đó mang ghế đến cho các vị trưởng lão.
“Mọi người ngồi đi, Tần Vũ bảo người đóng cửa điện lại, không được cho bất kỳ ai đến gần trong phạm vi một trăm mét, kẻ nào chống lại lệnh thì pháp trị”.
Thiên Tử trầm giọng nói.
“Vâng!”
Tần Vũ xoay người ra khỏi đại điện rồi đóng chặt cửa điện lại.
“Thiên Tử, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Dương Đình Tự - Đại trưởng lão đương nhiệm của Long Các thấy Thiên Tử Các như gặp phải đại địch, vẻ mặt Thiên Tử lại chán nản như thế, ngay cả hành lang xung quanh cũng tăng thêm phòng vệ, lòng không khỏi chùng xuống.
“Tiêu Chính Văn gặp nạn ở gò đất Côn Luân rồi”.
Một câu nói ngắn ngủi của Thiên Tử lại như một tiếng nổ vang san bằng mặt đất.
Hả?
Đầu tiên là ba vị trưởng lão võ tông thấy ớn lạnh.
Sau đó Đại trưởng lão đứng dậy nói: “Thiên Tử, chuyện này có chứng cứ gì không? Đã tìm được thi thể của Tiêu Chính Văn chưa?”
Thiên Tử lắc đầu, thi thể ư?
Trong vòng năm cây số quanh nơi Tiêu Chính Văn gặp nạn đều thành khu vực cấm với sinh vật, đi đâu để tìm đây?
“Mọi người có thể xem video này, đây là video vệ tinh quay được cách đây một tiếng. Hơn nữa theo thăm dò, lúc đó nhiệt độ của cả khu vực cao hơn mấy chục nghìn độ, đừng nói là sinh vật, dù là sắt thép cũng sẽ biến thành nước”.
Thiên Tử mở điện thoại của Tần Vũ ra, lại phát video vệ tinh đó.
“Hả? Chuyện… chuyện này phải làm sao?”
Các trưởng lão tông miếu cũng khiếp sợ, mặt mày trắng bệch.
Không phải Hoa Quốc không có Tiêu Chính Văn thì sẽ mất nước, nhưng Tiêu Chính Văn tuyệt đối không thể chết vào lúc này.
Các nước vừa dẹp bỏ tâm tư xâm lược, Hoa Quốc đang hướng đến một thế cục tốt đẹp hơn.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại chết cũng có nghĩa là đang nói cho cả thế giới Hoa Quốc đã không còn người mạnh nữa rồi.
Cái chết của Tiêu Chính Văn có nghĩa là Bắc Lương lại trở thành lỗ hổng cho các nước tấn công Hoa Quốc.
Quân đội của các nước sẽ sớm trang bị vũ khí để tấn công.
Cùng lúc đó gia tộc Asia Lanci cũng sẽ cử ra một số lượng lớn cao thủ tiến vào Hoa Quốc làm cho võ tông Hoa Quốc tan rã.
Đồng thời trong nội bộ Hoa Quốc, các kế hoạch hành động sẽ bị phá hủy.
Mọi chuyện thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực tế sẽ đe dọa đến tình hình đất nước.
“Tôi nghĩ trước tiên nên tổ chức tang lễ cho Tiêu Chính Văn rồi để quốc tang, lập mộ an táng cùng với hoàng lăng. Ngoài người dân Long Kinh thì người dân khắp nơi ở Hoa Quốc đều có thể đến chia buồn”.
“Liễu Thanh – thống soái đương nhiệm của quân Phá Long được thăng chức lên làm Tổng chỉ huy quân đội phía Bắc, cậu ta không chỉ dẫn dắt quân Phá Long mà quân của Từ Kiêu Long cũng do cậu ta chỉ huy, hình thành chiến khu phòng ngự phía Bắc”.
“Ngoài ra, vợ của Tiêu Chính Văn được thăng một cấp quan chức thừa kế chức vị của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan được phong là Quốc Phu Nhân, được hưởng quyền lợi giống vương tước, không biết các vị có ý kiến gì khác với sắp xếp của tôi không?”
Thiên Tử suy xét hồi lâu rồi chậm rãi nói.
Nghe thế mọi người cũng rơi vào trầm tư, nửa tiếng sau Đại trưởng lão võ tông mới đứng lên nói: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng chuyện này phải được các quan chức chấp thuận”.
Ý của Đại trưởng lão võ tông rất rõ ràng.
Sau khi Tiêu Chính Văn chết, bốn gia tộc lớn chắc chắn sẽ có hành động.
Hơn nữa trong võ tông có rất nhiều người có hiềm khích với Tiêu Chính Văn.
Hiện giờ chắc chắn sẽ cùng nhau bắt tay với bốn gia tộc lớn.
Cứ như thế thì thế lực của bốn gia tộc lớn sẽ mạnh hơn ban đầu.
Thế nên quyết định của cuộc họp phải xem thái độ của bốn gia tộc lớn, đồng thời cũng đang thăm dò ý của bên Võ Thần Tông.
Trưởng lão tông miếu cũng đứng lên nói: “Thiên Tử, chuyện này phải được các quan chức xem xét, hơn nữa nên lập tức tăng cường phòng vệ của Long Kinh tránh cho đám người có mưu đồ lợi dụng sơ hở”.
Thiên Tử gật đầu, sau đó vỗ bàn nói: “Thông báo cho tất cả quan chức ở Long Kinh, bất kể là chức vụ lớn hay nhỏ đều tập trung đến Thiên Tử Các để bàn chuyện”.
“Vâng!”
Một nhân viên vội vàng nhanh chân ra khỏi Thiên Tử Các, lúc này trên bầu trời mây đen bỗng kéo đến dày đặc, mưa lớn như trút nước.
Nhìn màn mưa đằng xa, Thiên Tử ưu sầu thở dài, nói với Tần Vũ: “Tần Vũ, lập tức bảo tất cả truyền thông Hoa Quốc đăng thông báo”.
Ngay sau đó tin tức Tiêu Chính Văn gặp nạn ở Côn Luân đã truyền đi khắp Hoa Quốc.
Khi nhìn thấy tin tức này, Khương Vy Nhan bỗng choáng váng, ngất xỉu.
Sau khi được mọi người cứu chữa, Khương Vy Nhan mới từ từ tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, Khương Vy Nhan lại không kìm chế được nỗi đau thương của mình, nước mắt giàn giụa.
Không lâu sau, Lưu Sùng Hằng, Lãnh Kế Hồng chạy đến.
“Sếp Khương, xin đừng quá đau thương. Chuyện cậu Tiêu gặp nạn chỉ là suy đoán mà thôi, hình ảnh vệ tinh chụp được cũng sẽ có sai sót, huống hồ hình ảnh trên tivi chưa hiển thị rõ cậu Tiêu đã gặp nạn”.
Lãnh Kế Hồng ép mình bình tĩnh nói.
Lưu Sùng Hằng cũng nuốt nước bọt bước đến khuyên vài câu.
Nhưng bất kể là ông ta hay Lãnh Kế Hồng đều rõ một chuyện, ngày tốt của mình đã sắp hết rồi.
Võ tông và dược tông chắc chắn sẽ đến tính sổ với nhà họ Tiêu.
Đến lúc đó có lẽ chỉ có một mình Khương Vy Nhan có thể may mắn thoát được, còn hai người họ, Thanh Vân Tông và nhà họ Lãnh sẽ dính đầy máu.
“Hai vị không cần an ủi tôi đâu, cả khu vực này đến giờ vẫn là khu vực không người, dù có là thần tiên cũng không thể sống sót”.
Dứt lời, nước mắt Khương Vy Nhan lại tuôn rơi.