Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1325: Bùa chú của Thần Nông Cốc
“Vốn dĩ tôi không muốn ức hiếp một người phụ nữ mềm yếu như cô, thế nhưng vì muôn dân trong thiên hạ, tôi cũng chỉ đành phá lệ một lần!”
Mấy người Sở Thiên Thư đang bày ra dáng vẻ chèn ép người khác, mà miệng vẫn còn nói ra được mấy lời quang minh chính đại như vậy.
“Vì muôn dân trong thiên hạ? Sao cadaverine có thể lây lan tới tận khu thành phố? Tất cả những ngôi mộ lớn đều được khai quật ở những vùng núi xa xôi, ông cho rằng tôi không biết rõ hay sao?”
“Mục đích của mấy người chẳng qua chỉ là phương thuốc trong tay tôi, lấy danh nghĩa của muôn dân trong thiên hạ để ép buộc tôi!”
Khương Vy Nhan chế giễu không chút nhượng bộ.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của mấy người Sở Thiên Thư lập tức đỏ tới tận mang tai.
Bọn họ quả thực đã bị nhà họ Lạc dụ dỗ, chỉ cần có được phương thuốc thì mọi người đều có thể cùng hưởng.
Nếu không thì mấy người Sở Thiên Thư sẽ chẳng lặn lội đường xa từ Thần Nông Cốc tìm tới đây.
Tuy nhiên có một số chuyện biết là như vậy nhưng không thể nói ra, nếu như nói toẹt ra ngoài thì sẽ cực kỳ khó nghe!
“Con đàn bà khốn nạn! Cô dám bôi nhọ chúng tôi sao?”
Không đợi Sở Thiên Thư lên tiếng, mặt của một ông lão tóc trắng đứng trong đám người đã đỏ bừng bừng chỉ vào Khương Vy Nhan mà mắng chửi.
“Khương Vy Nhan, cô đừng nói mấy tiền bối chúng tôi cậy thế chèn ép người khác, bắt nạt một cô gái nhỏ bé như cô, nếu cô biết điều giao phương thuốc ra thì chúng tôi sẽ không làm gì cô hết, ít nhất có thể để cho hai người rời khỏi nơi này bình an vô sự!”
Thừa Tiếu Thiên chắp hai tay sau lưng, nói với dáng vẻ đang xem kịch hay.
Lúc này, hơi thở ở cảnh giới chủ soái trên người Thừa Tiếu Thiên đã bộc lộ hết ra bên ngoài!
Ngay cả La Trường Minh đứng bên cạnh hắn cũng cảm nhận được áp lực vô hình, chèn ép đến độ bản thân không thể thở nổi.
“Cái gì? Cho chúng tôi rời khỏi nơi này bình an vô sự ư? Mấy người đúng là vô liêm sỉ!”
Khương Vy Nhan nghiến răng, lạnh lùng lên tiếng.
“Cô gái, tôi cũng không ngại nói thật cho cô biết, dù môn chủ của võ tông tới thì cũng không dám làm trái ý của mấy người chúng tôi, nếu không thì kết cục sẽ đều thảm y như thế!”
“Nếu cô và Lưu Sùng Hằng đã tới đây thì cũng nên biết địa vị và tầm ảnh hưởng của dược tông ở trong võ tông!”
Sở Thiên Thư thật sự phẫn nộ.
Hơn nữa theo cụ ta thấy, mặc dù Khương Vy Nhan không phải người trong võ tông.
Nhưng chắc chắn Lưu Sùng Hằng đã từng nói cho cô biết về địa vị của dược tông bên trong võ tông!
Trong số những người đang có mặt ở đây, ngoài dược sư Hoàng ra thì gần như tất cả những nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất trong dược tông đều đã tề tựu đông đủ.
Ở trước mặt mấy người bọn họ, Khương Vy Nhan vẫn dám tỏ thái độ ương ngạnh như thế, Sở Thiên Thư đột nhiên nảy sinh ý định muốn giết Khương Vy Nhan!
“Mấy người là ai thì cũng chẳng có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ biết rằng Khương Vy Nhan tôi tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất cứ kẻ nào cậy thế chèn ép người khác!”
Khương Vy Nhan nói với vẻ mặt bướng bỉnh.
“Cô gái, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn không chịu giao phương thuốc ra thì tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu! Một kẻ ở cảnh giới chiến thần bốn sao như cô căn bản không phải đối thủ của chủ soái huyền cấp hai sao!”
“Tôi tin rằng chắc hẳn Tiêu Chính Văn cũng đã nói với cô rồi, cách biệt giữa cảnh giới chiến thần và cảnh giới chủ soái rốt cuộc là bao xa!”
Lúc này, những tia sáng lạnh lẽo như đang lập loè trong đáy mắt của Sở Thiên Thư.
Sát khí khắp người đột nhiên bộc phát ra ngoài, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống ba độ!
Đừng thấy Sở Thiên Thư nói hay như thế mà lầm, thực tế mục đích chính của cụ ta chỉ là cướp phương thuốc trong tay Khương Vy Nhan mà thôi.
Tuy nhiên nếu thật sự ra tay với một người phụ nữ yếu đuối thì lại là cậy đông người chèn ép con gái nhà người ta, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn danh tiếng của mấy người Sở Thiên Thư sẽ bị ảnh hưởng.
Vậy nên cụ ta mới chần chừ mãi chưa ra tay.
“Cô gái, cô có biết đắc tội với cốc chủ Sở sẽ có kết cục như thế nào không? Có lẽ cô đã từng nghe nói tới Dược Vương Cốc, thế nhưng cô đã nghe nói tới Thần Nông Cốc hay chưa?”
“Xét về tầm ảnh hưởng trong võ tông, Thần Nông Cốc tuyệt đối không hề thua kém Dược Vương Cốc! Hơn nữa, những tông môn từng nhận ân huệ của Thần Nông Cốc nhiều không kể xiết! Chỉ cần một câu nói của cốc chủ Sở là có thể diệt sạch cả nhà cô chỉ trong nháy mắt!”
“Mấy người không cần phải đe doạ tôi, hôm nay trừ phi tôi chết ở nơi này, còn không sẽ tuyệt đối không giao nộp phương thuốc cho mấy người!”
Khương Vy Nhan cứng rắn nói.
“Tôi thấy hôm nay không dạy dỗ cô một chút thì cô sẽ chẳng biết thế nào là tốt xấu!”
Sở Thiên Thư nói rồi tiến lên trước một bước!
Mặc dù Lạc Thiên Vũ cũng ở cảnh giới chủ soái, thế nhưng dù gì cũng thấp hơn Sở Thiên Thư một bậc, hơn nữa Sở Thiên Thư là cốc chủ của Thần Nông Cốc nên cũng chẳng phải hạng tầm thường.
Thần Nông Cốc từ xưa đã lưu truyền một loại bùa chú thần bí, nghe nói có thể khiến cho nước sông Trường Giang và Hoàng Hà ngừng chảy, lại còn có thể trấn giữ trời đất một phương!
Thế nhưng ít nhất đã mấy trăm năm qua, chưa có thêm ai được thấy loại bùa chú này nữa.
Ngay cả người của võ tông dường như cũng quên béng chuyện này mất rồi!
Đây không chỉ là vì đệ tử của Thần Nông Cốc đều vô cùng kín tiếng mà là bởi lẽ Thần Nông Cốc trong những năm tháng trước đây vẫn luôn là sự tồn tại đáng ngưỡng mộ của các tông môn lớn trong võ tông.
Cũng chỉ có mấy chục năm gần đây mới bắt đầu suy tàn.
Có điều, với tư cách là cốc chủ của Thần Nông Cốc, Sở Thiên Thư đương nhiên vô cùng quen thuộc với trận pháp của loại bùa chú này!
Từ trước tới nay vẫn chưa có người nào có thể ép buộc cụ ta thi triển nó.
Thế nhưng cú tát ban nãy của Khương Vy Nhan khiến cho Lạc Thiên Vũ thừa sống thiếu chết, Sở Thiên Thư cũng không thể không thêm phần cẩn thận.
Vậy nên, vừa mới ra tay đã dùng tới bí mật không truyền ra ngoài của Thần Nông Cốc để đối phó với Khương Vy Nhan!
Chỉ thấy Sở Thiên Thư đột nhiên giơ tay lên, một lá bùa giấy viết đầy những loại ký hiệu kỳ quái bị ném ra phía trước.
Lá bùa giấy đó vừa mới gặp không khí đã vang lên tiếng ầm rồi biến mất tăm.
Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một cảm giác khác lạ, giống như không khí xung quanh đang bị thứ gì đó giam cầm lại.
“Cảm nhận được chưa hả? Chỉ cần tôi ném thêm một lá bùa giấy nữa ra thì ngay cả việc cử động cánh tay cũng là chuyện xa xỉ với cô!”
Sở Thiên Thư cười nham hiểm nói.
“Ồ? Đây chính là trận pháp bùa chú của Thần Nông Cốc trong truyền thuyết đó sao?”
“Hoá ra truyền thuyết đều là thật!”
“Chả trách Sở Thiên Thư lại tự tin tới thế!”
Mọi người xung quanh bàn tán không ngừng.
Ngay cả La Trường Minh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc!
Phải nói rằng một người bình thường giống như La Trường Minh đương nhiên sẽ cảm nhận được rõ ràng nhất.
Lúc lá bùa giấy đó biến mất, La Trường Minh đã cảm nhận được chân tay của mình như bị một loại sức mạnh vô hình trói chặt lấy, đừng nói là nhấc cánh tay lên, dù cử động ngón tay cũng vô cùng vất vả.
Lúc này, trên người Sở Thiên Thư cũng phát sinh những biến hoá dị thường, chỉ thấy những luồng sáng màu vàng xuất hiện giữa khoảng không, chậm rãi hạ xuống rồi cứ quanh quẩn mãi khắp người Sở Thiên Thư.
Nhìn thấy những luồng sáng màu vàng đó, ngay cả Thừa Tiếu Thiên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc!
“Sư huynh Sở, anh… anh đây là…”
“Ha ha, đây chính là đại trận bùa chú của Thần Nông Cốc, chỉ cần ở trong phạm vi một trăm mét, tất cả mọi người đều sẽ bị đại trận bùa chú trói buộc, không một ai có thể thoát ra!”
“Cô gái, bây giờ cô đã hối hận chưa?”
Sở Thiên Thư cười đắc ý nói.
Không đợi Khương Vy Nhan trả lời, Sở Thiên Thư đã hoá thân thành một tia sáng màu vàng, nhanh như điện giật lao thẳng về phía Khương Vy Nhan.
Cùng là kết hợp võ thuật và trận pháp lại với nhau, thế nhưng những động tác này của Sở Thiên Thư nhìn lại chói mắt hơn nhiều so với cú tát kia của Khương Vy Nhan.
Khi Sở Thiên Thư tung cú đấm ra, thậm chí trong không khí cũng xuất hiện cả tiếng sấm rền.
Tiếng vang đùng đoàng rõ ràng chấn động tới đinh tai nhức óc.
Uy thế trong cú đấm này của cụ ta lại càng giống như núi cao đè ép xuống!
Cứ như cú đấm này mà giáng xuống thì cả toà nhà lớn đều sẽ sụp đổ!
Lúc này, Sở Thiên Thư càng tràn đầy tự tin, đối diện với Khương Vy Nhan căn bản không có cách gì đáp trả, cú đấm này của cụ ta không đánh cho đối phương nát thịt đã là nương tay lắm rồi!
“Sư huynh Sở, đừng giết cô ta vội, đợi sau khi lấy được phương thuốc thì giết cũng chưa muộn!”
Thừa Tiếu Thiên vội vàng lớn tiếng ngăn cản.
Thế nhưng lời này của Thừa Tiếu Thiên rõ ràng đã quá muộn màng.
Thái độ ban nãy của Khương Vy Nhan đã khiến Sở Thiên Thư nổi cơn thịnh nộ, vậy nên vừa mới ra tay đã là một đòn chết chắc!
“Chỉ một con đàn bà nhỏ bé mà cũng dám không coi tôi ra gì, hôm nay tôi sẽ cho cô nếm mùi vị cái chết!”
Sau khi tiếng “chết” thốt ra khỏi miệng, nắm đấm của Sở Thiên Thư giống như một ngôi sao băng mang theo ánh sáng màu vàng rớt xuống, nhắm thẳng vào ngực của Khương Vy Nhan.
Mấy người Sở Thiên Thư đang bày ra dáng vẻ chèn ép người khác, mà miệng vẫn còn nói ra được mấy lời quang minh chính đại như vậy.
“Vì muôn dân trong thiên hạ? Sao cadaverine có thể lây lan tới tận khu thành phố? Tất cả những ngôi mộ lớn đều được khai quật ở những vùng núi xa xôi, ông cho rằng tôi không biết rõ hay sao?”
“Mục đích của mấy người chẳng qua chỉ là phương thuốc trong tay tôi, lấy danh nghĩa của muôn dân trong thiên hạ để ép buộc tôi!”
Khương Vy Nhan chế giễu không chút nhượng bộ.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của mấy người Sở Thiên Thư lập tức đỏ tới tận mang tai.
Bọn họ quả thực đã bị nhà họ Lạc dụ dỗ, chỉ cần có được phương thuốc thì mọi người đều có thể cùng hưởng.
Nếu không thì mấy người Sở Thiên Thư sẽ chẳng lặn lội đường xa từ Thần Nông Cốc tìm tới đây.
Tuy nhiên có một số chuyện biết là như vậy nhưng không thể nói ra, nếu như nói toẹt ra ngoài thì sẽ cực kỳ khó nghe!
“Con đàn bà khốn nạn! Cô dám bôi nhọ chúng tôi sao?”
Không đợi Sở Thiên Thư lên tiếng, mặt của một ông lão tóc trắng đứng trong đám người đã đỏ bừng bừng chỉ vào Khương Vy Nhan mà mắng chửi.
“Khương Vy Nhan, cô đừng nói mấy tiền bối chúng tôi cậy thế chèn ép người khác, bắt nạt một cô gái nhỏ bé như cô, nếu cô biết điều giao phương thuốc ra thì chúng tôi sẽ không làm gì cô hết, ít nhất có thể để cho hai người rời khỏi nơi này bình an vô sự!”
Thừa Tiếu Thiên chắp hai tay sau lưng, nói với dáng vẻ đang xem kịch hay.
Lúc này, hơi thở ở cảnh giới chủ soái trên người Thừa Tiếu Thiên đã bộc lộ hết ra bên ngoài!
Ngay cả La Trường Minh đứng bên cạnh hắn cũng cảm nhận được áp lực vô hình, chèn ép đến độ bản thân không thể thở nổi.
“Cái gì? Cho chúng tôi rời khỏi nơi này bình an vô sự ư? Mấy người đúng là vô liêm sỉ!”
Khương Vy Nhan nghiến răng, lạnh lùng lên tiếng.
“Cô gái, tôi cũng không ngại nói thật cho cô biết, dù môn chủ của võ tông tới thì cũng không dám làm trái ý của mấy người chúng tôi, nếu không thì kết cục sẽ đều thảm y như thế!”
“Nếu cô và Lưu Sùng Hằng đã tới đây thì cũng nên biết địa vị và tầm ảnh hưởng của dược tông ở trong võ tông!”
Sở Thiên Thư thật sự phẫn nộ.
Hơn nữa theo cụ ta thấy, mặc dù Khương Vy Nhan không phải người trong võ tông.
Nhưng chắc chắn Lưu Sùng Hằng đã từng nói cho cô biết về địa vị của dược tông bên trong võ tông!
Trong số những người đang có mặt ở đây, ngoài dược sư Hoàng ra thì gần như tất cả những nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất trong dược tông đều đã tề tựu đông đủ.
Ở trước mặt mấy người bọn họ, Khương Vy Nhan vẫn dám tỏ thái độ ương ngạnh như thế, Sở Thiên Thư đột nhiên nảy sinh ý định muốn giết Khương Vy Nhan!
“Mấy người là ai thì cũng chẳng có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ biết rằng Khương Vy Nhan tôi tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất cứ kẻ nào cậy thế chèn ép người khác!”
Khương Vy Nhan nói với vẻ mặt bướng bỉnh.
“Cô gái, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn không chịu giao phương thuốc ra thì tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu! Một kẻ ở cảnh giới chiến thần bốn sao như cô căn bản không phải đối thủ của chủ soái huyền cấp hai sao!”
“Tôi tin rằng chắc hẳn Tiêu Chính Văn cũng đã nói với cô rồi, cách biệt giữa cảnh giới chiến thần và cảnh giới chủ soái rốt cuộc là bao xa!”
Lúc này, những tia sáng lạnh lẽo như đang lập loè trong đáy mắt của Sở Thiên Thư.
Sát khí khắp người đột nhiên bộc phát ra ngoài, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống ba độ!
Đừng thấy Sở Thiên Thư nói hay như thế mà lầm, thực tế mục đích chính của cụ ta chỉ là cướp phương thuốc trong tay Khương Vy Nhan mà thôi.
Tuy nhiên nếu thật sự ra tay với một người phụ nữ yếu đuối thì lại là cậy đông người chèn ép con gái nhà người ta, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn danh tiếng của mấy người Sở Thiên Thư sẽ bị ảnh hưởng.
Vậy nên cụ ta mới chần chừ mãi chưa ra tay.
“Cô gái, cô có biết đắc tội với cốc chủ Sở sẽ có kết cục như thế nào không? Có lẽ cô đã từng nghe nói tới Dược Vương Cốc, thế nhưng cô đã nghe nói tới Thần Nông Cốc hay chưa?”
“Xét về tầm ảnh hưởng trong võ tông, Thần Nông Cốc tuyệt đối không hề thua kém Dược Vương Cốc! Hơn nữa, những tông môn từng nhận ân huệ của Thần Nông Cốc nhiều không kể xiết! Chỉ cần một câu nói của cốc chủ Sở là có thể diệt sạch cả nhà cô chỉ trong nháy mắt!”
“Mấy người không cần phải đe doạ tôi, hôm nay trừ phi tôi chết ở nơi này, còn không sẽ tuyệt đối không giao nộp phương thuốc cho mấy người!”
Khương Vy Nhan cứng rắn nói.
“Tôi thấy hôm nay không dạy dỗ cô một chút thì cô sẽ chẳng biết thế nào là tốt xấu!”
Sở Thiên Thư nói rồi tiến lên trước một bước!
Mặc dù Lạc Thiên Vũ cũng ở cảnh giới chủ soái, thế nhưng dù gì cũng thấp hơn Sở Thiên Thư một bậc, hơn nữa Sở Thiên Thư là cốc chủ của Thần Nông Cốc nên cũng chẳng phải hạng tầm thường.
Thần Nông Cốc từ xưa đã lưu truyền một loại bùa chú thần bí, nghe nói có thể khiến cho nước sông Trường Giang và Hoàng Hà ngừng chảy, lại còn có thể trấn giữ trời đất một phương!
Thế nhưng ít nhất đã mấy trăm năm qua, chưa có thêm ai được thấy loại bùa chú này nữa.
Ngay cả người của võ tông dường như cũng quên béng chuyện này mất rồi!
Đây không chỉ là vì đệ tử của Thần Nông Cốc đều vô cùng kín tiếng mà là bởi lẽ Thần Nông Cốc trong những năm tháng trước đây vẫn luôn là sự tồn tại đáng ngưỡng mộ của các tông môn lớn trong võ tông.
Cũng chỉ có mấy chục năm gần đây mới bắt đầu suy tàn.
Có điều, với tư cách là cốc chủ của Thần Nông Cốc, Sở Thiên Thư đương nhiên vô cùng quen thuộc với trận pháp của loại bùa chú này!
Từ trước tới nay vẫn chưa có người nào có thể ép buộc cụ ta thi triển nó.
Thế nhưng cú tát ban nãy của Khương Vy Nhan khiến cho Lạc Thiên Vũ thừa sống thiếu chết, Sở Thiên Thư cũng không thể không thêm phần cẩn thận.
Vậy nên, vừa mới ra tay đã dùng tới bí mật không truyền ra ngoài của Thần Nông Cốc để đối phó với Khương Vy Nhan!
Chỉ thấy Sở Thiên Thư đột nhiên giơ tay lên, một lá bùa giấy viết đầy những loại ký hiệu kỳ quái bị ném ra phía trước.
Lá bùa giấy đó vừa mới gặp không khí đã vang lên tiếng ầm rồi biến mất tăm.
Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một cảm giác khác lạ, giống như không khí xung quanh đang bị thứ gì đó giam cầm lại.
“Cảm nhận được chưa hả? Chỉ cần tôi ném thêm một lá bùa giấy nữa ra thì ngay cả việc cử động cánh tay cũng là chuyện xa xỉ với cô!”
Sở Thiên Thư cười nham hiểm nói.
“Ồ? Đây chính là trận pháp bùa chú của Thần Nông Cốc trong truyền thuyết đó sao?”
“Hoá ra truyền thuyết đều là thật!”
“Chả trách Sở Thiên Thư lại tự tin tới thế!”
Mọi người xung quanh bàn tán không ngừng.
Ngay cả La Trường Minh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc!
Phải nói rằng một người bình thường giống như La Trường Minh đương nhiên sẽ cảm nhận được rõ ràng nhất.
Lúc lá bùa giấy đó biến mất, La Trường Minh đã cảm nhận được chân tay của mình như bị một loại sức mạnh vô hình trói chặt lấy, đừng nói là nhấc cánh tay lên, dù cử động ngón tay cũng vô cùng vất vả.
Lúc này, trên người Sở Thiên Thư cũng phát sinh những biến hoá dị thường, chỉ thấy những luồng sáng màu vàng xuất hiện giữa khoảng không, chậm rãi hạ xuống rồi cứ quanh quẩn mãi khắp người Sở Thiên Thư.
Nhìn thấy những luồng sáng màu vàng đó, ngay cả Thừa Tiếu Thiên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc!
“Sư huynh Sở, anh… anh đây là…”
“Ha ha, đây chính là đại trận bùa chú của Thần Nông Cốc, chỉ cần ở trong phạm vi một trăm mét, tất cả mọi người đều sẽ bị đại trận bùa chú trói buộc, không một ai có thể thoát ra!”
“Cô gái, bây giờ cô đã hối hận chưa?”
Sở Thiên Thư cười đắc ý nói.
Không đợi Khương Vy Nhan trả lời, Sở Thiên Thư đã hoá thân thành một tia sáng màu vàng, nhanh như điện giật lao thẳng về phía Khương Vy Nhan.
Cùng là kết hợp võ thuật và trận pháp lại với nhau, thế nhưng những động tác này của Sở Thiên Thư nhìn lại chói mắt hơn nhiều so với cú tát kia của Khương Vy Nhan.
Khi Sở Thiên Thư tung cú đấm ra, thậm chí trong không khí cũng xuất hiện cả tiếng sấm rền.
Tiếng vang đùng đoàng rõ ràng chấn động tới đinh tai nhức óc.
Uy thế trong cú đấm này của cụ ta lại càng giống như núi cao đè ép xuống!
Cứ như cú đấm này mà giáng xuống thì cả toà nhà lớn đều sẽ sụp đổ!
Lúc này, Sở Thiên Thư càng tràn đầy tự tin, đối diện với Khương Vy Nhan căn bản không có cách gì đáp trả, cú đấm này của cụ ta không đánh cho đối phương nát thịt đã là nương tay lắm rồi!
“Sư huynh Sở, đừng giết cô ta vội, đợi sau khi lấy được phương thuốc thì giết cũng chưa muộn!”
Thừa Tiếu Thiên vội vàng lớn tiếng ngăn cản.
Thế nhưng lời này của Thừa Tiếu Thiên rõ ràng đã quá muộn màng.
Thái độ ban nãy của Khương Vy Nhan đã khiến Sở Thiên Thư nổi cơn thịnh nộ, vậy nên vừa mới ra tay đã là một đòn chết chắc!
“Chỉ một con đàn bà nhỏ bé mà cũng dám không coi tôi ra gì, hôm nay tôi sẽ cho cô nếm mùi vị cái chết!”
Sau khi tiếng “chết” thốt ra khỏi miệng, nắm đấm của Sở Thiên Thư giống như một ngôi sao băng mang theo ánh sáng màu vàng rớt xuống, nhắm thẳng vào ngực của Khương Vy Nhan.