• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (29 Viewers)

  • Chương 1321: Ép giao ra phương thuốc

“Đúng thế, tốc độ lây lan của cadaverine rất nhanh, đặc biệt khi hiện giờ bệnh viện còn chưa có cách giải quyết nào, gần như ngày nào cũng có hàng trăm người chết một cách đau đớn, nếu như chúng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn thì quả thực là làm trái với ý trời!”

Lưu Sùng Hằng cũng tiến lên trước giải thích.

“Theo tôi thấy, chuyện này vẫn cần thảo luận với cậu Tiêu!”, Độ Thiên Chân Nhân nhíu mày nói.

Khương Vy Nhan trầm tư hồi lâu, sau đó bước nhanh lên phòng ngủ trên tầng hai, nói cho Tiêu Chính Văn nghe đại khái về chuyện phát sinh gần đây.

“Em có cách gì không?”

Sau mấy ngày điều dưỡng, tình hình của Tiêu Chính Văn đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là thực lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn mà thôi.

Ít nhất việc xuống giường đi lại loanh quanh cũng không còn khó khăn nhiều nữa.

Hơn nữa, thi thoảng còn có thể đánh võ, chỉ là sẽ hơi mệt mỏi, toàn thân vô lực.

“Em cảm thấy thời gian không đợi ai cả, bắt buộc phải tới thành phố Thiên Phủ ngay lập tức, lỡ như Bát Cực Tục Mệnh Đan thật sự có thể giải độc, vậy thì chẳng phải là chúng ta sẽ cứu sống được rất nhiều người hay sao!”

Khương Vy Nhan nghiêm túc nói.

Nghe thấy Khương Vy Nhan nói ra những lời này, Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thấy vui mừng.

Mặc dù Khương Vy Nhan là một người phụ nữ thế nhưng cũng biết lo cho nước cho dân, điều này vô cùng đáng quý.

“Em nói không sai, chỉ là tình trạng cơ thể của anh lúc này e là không cho phép, hay là thế này đi, em và Lưu Sùng Hằng tới thành phố Thiên Phủ trước, mấy ngày nữa anh và Độ Thiên Chân Nhân sẽ cùng tới đó sau!”

Sau khi trầm tư hồi lâu, Tiêu Chính Văn nói với Khương Vy Nhan.

“Được, vậy thì sáng ngày mai em sẽ tới thành phố Thiên Phủ cùng Lưu Sùng Hằng!”

Khương Vy Nhan nói xong thì dặn dò Lưu Sùng Hằng một lượt.

Sáng ngày hôm sau, Khương Vy Nhan và Lưu Sùng Hằng ngồi máy bay tới thành phố Thiên Phủ!

Máy bay vừa cất cánh, nhà họ Lạc đã nhận được tin tình báo.

“Ông hai, tin tốt đây, Khương Vy Nhan quả nhiên trúng kế rồi! Có phải lúc bọn chúng xuống máy bay thì chúng ta…”

Lạc Thiên Trạch đan hai bàn tay vào nhau, nói.

“Không! Loại cadaverine này chỉ có Bát Cực Tục Mệnh Đan có thể giải, bất luận là Khương Vy Nhan hay dược sư Hoàng, chỉ cần bọn chúng mang Bát Cực Tục Mệnh Đan tới thì sẽ rơi vào cái bẫy mà chúng ta đã bố trí đâu ra đó, tới lúc đấy lại dùng những thủ đoạn khác để ép bọn chúng giao nộp phương thuốc!”

Ông lão nói, trong mắt loé lên tia sáng sắc lạnh.

Thật ra nhà họ Lạc không chỉ có địa vị rất cao ở trong võ tông mà ở trong thế tục cũng có mạng lưới quan hệ dày đặc của riêng mình.

Chủ tịch thành phố Thiên Phủ chính là một trong những thân tín của nhà họ Lạc!

Tới lúc đó chỉ cần lấy lý do cứu người dân toàn thành phố là có thể ép Khương Vy Nhan giao nộp phương thuốc!

Mà từ đầu tới cuối, nhà họ Lạc vẫn cứ trốn sau tấm rèm, bất cứ ai cũng không có cách nào phát giác ra tất cả những chuyện này đều là một vở kịch do nhà họ Lạc đạo diễn!

“Rõ! Vậy tôi sẽ đi liên hệ với chủ tịch thành phố La, bảo ông ta quan tâm chu đáo tới Khương Vy Nhan!”

Lạc Thiên Trạch nói với ông lão.

“Đi đi! Nhớ kỹ, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được để lộ sớm”.

Ông lão trầm giọng dặn dò.

Lúc này, bên trong Dược Vương Cốc, dược sư Hoàng cũng đang xem tờ báo đó.

Dược sư Hoàng vừa nhìn là đã nhận ra ngay mấy trò mèo này của nhà họ Lạc.

“Hừ! Muốn ép Khương Vy Nhan nghe lời chỉ với phương thức như này ư? Lạc Kỳ Anh đúng là ngây thơ!”

Nói xong, dược sư Hoàng đặt tờ báo đó lên trên mặt bàn, rót tách trà rồi nhấp một ngụm nhỏ.

“Môn chủ, hiện giờ cả dược tông của tỉnh Xuyên đều đã tới thành phố Thiên Phủ rồi, chúng ta có cần cử người tới đó hay không?”

Đại trưởng lão ngẩng đầu hỏi.

Quan hệ giữa võ tông và Hoa Quốc vốn thân thiết từ đời này sang đời khác.

Bất cứ nơi nào xảy ra sự kiện trọng đại gì cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của võ tông.

Đây cũng là một trong số những nguyên nhân quan trọng để giới chính trị Hoa Quốc có thể cho phép võ tông tồn tại!

“Không! Chúng ta tạm thời án binh bất động, xem phản ứng của Tiêu Chính Văn rồi tính sau, nếu như Khương Vy Nhan xảy ra chuyện bất trắc gì thì Tiêu Chính Văn nhất định sẽ ra tay với Thiên Thần Tông!”

“Tới lúc đó, chúng ta lại liên thủ với Tiêu Chính Văn để tiêu diệt Thiên Thần Tông, như vậy vừa có thể khiến cho người của dược tông nhìn thấy được thực lực của chúng ta lại vừa có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên người Tiêu Chính Văn!”

Dược sư Hoàng cười nham hiểm, nói.

“Môn chủ, chỉ là… nếu như chúng ta không lộ diện thì có lẽ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Dược Vương Cốc!”

Đại trưởng lão nhíu mày nói.

“Không phải không lộ diện mà là phải lựa chọn một thời cơ lộ diện thích đáng, cứ làm theo những gì tôi nói đi!”

Dược sư Hoàng xua tay nói với Đại trưởng lão.

“Vâng!”

Đại trưởng lão thấy thái độ của dược sư Hoàng rất kiên quyết nên vội vàng đi ra khỏi phòng trà.

Lúc này, Khương Vy Nhan và Lưu Sùng Hằng đã tới thành phố Thiên Phủ và đến bệnh viện nhân dân số một thành phố.

Phòng bệnh đã chật kín những bệnh nhân trúng phải cadaverine.

“Ôi chao… ôi… cứu tôi với! Cứu tôi với!”

“Để cho tôi chết một cách thoải mái đi, tôi không muốn sống nữa, thực sự quá khổ rồi!”

Nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn của mọi người trên giường bệnh, sắc mặt của Khương Vy Nhan càng trở nên nghiêm trọng.

Những bệnh nhân này quả thực giống như những gì báo chí nói, toàn thân đều đang chảy ra máu mủ màu đen, hơn nữa làn da và bắp thịt đều đã thối rữa hết cả.

Khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

“Cô Khương, bọn họ đáng thương quá, hay là chúng ta thử dùng Bát Cực Tục Mệnh Đan trước xem sao?”

Lưu Sùng Hằng nhíu mày nói.

“Ừ, cũng được, nếu như không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác!”

Khương Vy Nhan gật đầu nói với Lưu Sùng Hằng.

Lưu Sùng Hằng vội vàng lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ từ bên trong ra mười mấy viên Bát Cực Tục Mệnh Đan rồi bảo y tá mang tới cho mình một chút nước sôi.

Cô bỏ Bát Cực Tục Mệnh Đan dung hoà hoàn toàn vào trong nước sôi, sau đó mới bảo người cho những bệnh nhân nặng nhất uống chỗ thuốc này.

Để tăng cường hiệu quả thuốc, Lưu Sùng Hằng còn đặc biệt dung hoà thêm mấy viên đan dược, đích thân bôi lên trên cơ thể của những bệnh nhân này.

Trong đêm hôm đó, số bệnh nhân có bệnh tình nghiêm trọng nhất kia đã có những chuyển biến tốt đẹp vô cùng rõ rệt.

Hơn nữa trên người cũng không còn chảy máu mủ, chỉ trong một buổi chiều đã thu được hiệu quả tốt như vậy, điều này lập tức thu hút sự chú ý của các bệnh viện!

Sáng ngày hôm sau, mấy bệnh nhân đó đã hoàn toàn bình phục.

Tin tức này lan ra khắp thành phố Thiên Phủ rất nhanh, thậm chí ngay cả chủ tịch thành phố La Trường Minh cũng trực tiếp tìm đến.

Nhìn thấy đám người túm tụm xung quanh một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi cùng bước vào phòng bệnh, Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày.

Bởi vì bên trong đám người lại có một gương mặt vô cùng quen thuộc với cô – Lạc Thiên Vũ!”

“Chủ tịch La, theo tôi được biết, phương thuốc dùng để cứu người có tên là Bát Cực Tục Mệnh Đan! Bên trong thành phố Thiên Phủ hiện giờ có nhiều người nhiễm bệnh như vậy, tôi thấy, chi bằng bảo sếp Khương thể hiện trái tim nhân từ bằng cách hiến tặng phương thuốc để cứu muôn dân ra khỏi kiếp lầm than!”

Lạc Thiên Vũ đi tới giữa phòng nói lớn tiếng ngay trước mặt Khương Vy Nhan và các môn chủ dược tông.

Lời này vừa mới thốt ra, gần như tất cả mọi người đều hiểu được ý của Lạc Thiên Vũ.

Thế nhưng chỉ cần là người của dược tông thì có ai là không nhòm ngó tới Bát Cực Tục Mệnh Đan?

Nếu như có thể tận dụng cơ hội này mà nhìn một lần thì cũng coi như chuyến đi tới thành phố Thiên Phủ không hề tốn công vô ích!

Vậy nên dù mọi người đều hiểu yêu cầu của Lạc Thiên Vũ vô cùng quá đáng thì căn bản cũng chẳng có ai đứng ra nói đỡ lời cho Khương Vy Nhan.

“Ừ! Nói rất có lý, nếu như hiến tặng phương thuốc thì thành phố có thể cử người sản xuất với số lượng lớn, rất nhanh có thể giải quyết vấn đề nguy hiểm tới tính mạng! Sếp Khương, không biết ý của cô thế nào?”

La Trường Minh và Lạc Thiên Vũ kẻ tung người hứng nói.

“Cái gì?”

Không đợi Khương Vy Nhan đáp lời, Lưu Sùng Hằng là người đầu tiên đứng ra nhìn Lạc Thiên Vũ và La Trường Minh, nói: “Mấy người đang có ý gì? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi giao nộp phương thuốc chứ?”

“Hơn nữa, dù có là vì cứu người thì chúng tôi cũng có thể tự mình chế luyện, không cần người khác phải giúp đỡ!”

Nghe thấy lời này, lông mày của Lạc Thiên Vũ khẽ chuyển động, hắn lạnh lùng cười nói: “Tôi khuyên mấy người vẫn nên giao nộp phương thuốc đó ra đi, chuyện này ảnh hưởng tới tính mạng của cả trăm nghìn người ngoài kia!”

“Hơn nữa, đây không phải lời thỉnh cầu của nhà họ Lạc chúng tôi với mấy người mà là yêu cầu của quốc gia!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom