Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1317: Dược sư Hoàng ra tay
“Đi thông báo một tiếng, nói có vợ cậu Tiêu đích thân đến thăm, xin được gặp dược sư Hoàng!”
Độ Thiên Chân Nhân nghiêm nghị nói.
Hả?
Hai tên đệ tử trông cửa của Dược Vương Cốc liếc nhìn Khương Vy Nhan vài lần, sau đó một người chạy như bay vào trong cốc.
“Báo... báo cáo! Khương... Khương Vy Nhan đến rồi!”
Tên đệ tử kia lao nhanh vào sảnh lớn, thở dốc, lắp bắp nói.
Lúc này, dược sư Hoàng đang bàn chuyện với Đại trưởng lão và những người khác xem làm thế nào để đối phó với Tiêu Chính Văn trong tương lai và củng cố sức mạnh của Dược Vương Cốc.
Nghe thấy tiếng đệ tử báo cáo, bọn họ cùng quay đầu lại nhìn.
“Cậu nói cái gì? Khương Vy Nhan đến đây sao?”
Đại trưởng lão cau mày hỏi.
“Vâng! Còn có ông già lúc nãy đến lấy dược liệu của chúng ta... tên Độ Thiên gì đó nữa, hai người bọn họ cùng đến, còn nói muốn gặp môn chủ!”
Tên đệ tử báo cáo.
“Ồ? Khương Vy Nhan muốn gặp tôi sao?”
Lông mày của dược sư Hoàng hơi nhíu lại.
“Môn chủ, chúng ta có gặp hay không?”
Đại trưởng lão quay lại nhìn dược sư Hoàng hỏi.
“Gặp! Tập hợp toàn đội, xếp hàng đón tiếp cô Khương!”
Dược sư Hoàng trầm giọng nói.
“Rõ!”
Tên đệ tử bước nhanh ra khỏi sảnh lớn.
Không lâu sau, hai cánh cổng chính của Dược Vương Cốc đồng thời mở ra, dược sư Hoàng đích thân dẫn theo bảy vị trưởng lão của Dược Vương Cốc, cũng như toàn bộ đệ tử cùng bước ra cửa.
“Tôi, dược sư Hoàng, Cốc chủ Dược Vương Cốc, kính chào cô Khương!”
Dược sư Hoàng chắp tay chào Khương Vy Nhan.
“Xin chào, môn chủ Hoàng, hôm nay tôi đến đây hơi đột ngột, nhưng tôi mong môn chủ Hoàng có thể bỏ qua hết những hiểu lầm trước đây, ra tay giúp đỡ chúng tôi!”
Khương Vy Nhan đi thẳng vào vấn đề, nói ra lý do đến đây.
“Ồ? Không biết là có chuyện gì vậy? Mời cô Khương vào trong nói chuyện!”
Dược sư Hoàng nói rồi làm động tác mời Khương Vy Nhan.
“Không cần đâu. Tiêu Chính Văn bị trúng độc, theo tôi được biết, chỉ có ông mới có thể cứu anh ấy, không biết môn chủ Hoàng có sẵn lòng ra tay cứu giúp hay không?”
Khương Vy Nhan từ chối luôn lời mời của dược sư Hoàng rồi nói thẳng.
Tiêu Chính Văn trúng độc ư?
Dược sư Hoàng khẽ nhíu mày.
Theo lý mà nói, Tiêu Chính Văn đã là cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, khiến Tiêu Chính Văn trúng độc là chuyện khó như lên trời.
Hơn nữa, với sức mạnh của Tiêu Chính Văn, cho dù trúng độc thì cũng sẽ không nghiêm trọng.
Nhưng nhìn biểu hiện của Khương Vy Nhan, có vẻ như tình hình của Tiêu Chính Văn không mấy lạc quan.
Trong lòng dược sư Hoàng cũng rối bời.
Nếu Tiêu Chính Văn đang thử thăm dò cụ ta, mà cụ ta lại không ra tay giúp đỡ thì e rằng mọi nỗ lực trước đó đều trở nên vô ích.
Nhưng nếu Tiêu Chính Văn thật sự trúng độc thì…
Trong một giây ngắn ngủi, trong đầu dược sư Hoàng đã tưởng tượng ra hơn chục tình huống có thể xảy ra.
“Được! Nếu cô Khương đã tin tưởng tôi đến vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức! Người đâu, mau chuẩn bị xe!”
Sau khi cân nhắc cẩn thận, dược sư Hoàng quyết định ra tay giúp đỡ dù cho chuyện này là thật hay giả.
Nếu Tiêu Chính Văn thật sự trúng độc, cụ ta cứu một mạng, vậy chẳng phải Tiêu Chính Văn sẽ biết ơn cụ ta sao?
Bằng cách này, sẽ có thể xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
“Cảm ơn môn chủ Hoàng! Ơn cứu mạng suốt đời khó quên!”
Khương Vy Nhan chắp tay nói với dược sư Hoàng.
“Cô Khương khách sáo quá, tôi ra tay cứu giúp, nguyện trở thành bạn tốt với cậu Tiêu và cô Khương. Cậu Tiêu gặp nạn tôi đương nhiên phải dốc toàn lực giúp đỡ!”
Nói xong, dược sư Hoàng lịch sự mời Khương Vy Nhan rồi quay đầu lên xe của mình.
Khương Vy Nhan và Độ Thiên Chân Nhân cũng không chậm trễ nữa, vội vàng trở lại xe, dẫn dược sư Hoàng về biệt thự nhà họ Tiêu.
Lúc này, Lưu Sùng Hằng lo lắng đi qua đi lại.
Tiêu Chính Văn ở trên sô pha, tình hình đã trở nên không mấy lạc quan, mặc dù sắc mặt vẫn bình thường nhưng trong miệng đã chảy máu.
Điều này cho thấy Tiêu Chính Văn trúng độc rất nặng.
Nếu không được chữa trị ngay thì có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
“Cuối cùng cô cũng về rồi, dược sư Hoàng...”
Nhìn thấy dược sư Hoàng phía sau Khương Vy Nhan, Lưu Sùng Hằng nuốt xuống nửa câu hỏi còn lại.
Ông ta vội vàng đi đến chỗ dược sư Hoàng, nói: “Xin chào môn chủ Hoàng!”
Dược sư Hoàng không thèm để ý đến Lưu Sùng Hằng, bước nhanh đến chỗ sô pha, cẩn thận quan sát Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu trúng độc lúc nào, mọi người biết không?”
“Chuyện này...”
Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan cùng lắc đầu.
“Nói thật chất độc mà cậu Tiêu trúng có lẽ là một loại độc mãn tính. Tuy nhiên, trong quá trình đó, cậu Tiêu đã đánh nhau với người khác, vì vậy chất độc nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể. Bây giờ tôi cũng khó mà cứu giúp!”
Dược sư Hoàng nhíu mày, đi đi lại lại.
Nếu Tiêu Chính Văn bị trúng độc hơn tám tiếng đồng hồ thì với tình hình hiện tại của anh, cho dù là thần tiên giáng trần cũng không có cách nào cứu chữa!
“Ý của môn chủ Hoàng là người hạ độc cố ý phái sát thủ đến để ép Tiêu Chính Văn ra tay để đạt được mục đích giết người sao?”
Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, đối phương biết rất rõ đặc điểm của loại độc này, nếu tôi không nhầm thì người hạ độc có lẽ là nhà họ Lạc của Thiên Thần Tông! Loại độc này có nguồn gốc từ Thiên Thần Tông!”
“Những người khác hoàn toàn không biết người trúng loại độc này nếu chiến đấu với người khác trong thời gian ngắn sẽ đẩy nhanh độc tố lan rộng và sẽ giết chết người đó!”
“Trên thực tế, cho dù cậu Tiêu được cứu sống thì cũng phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục, trong thời gian này, cậu Tiêu không thể chiến đấu, nếu không, một khi độc lại phát tác thì khó mà bảo toàn tính mạng!”
Dược sư Hoàng vừa nói, vừa kéo mí mắt của Tiêu Chính Văn lên kiểm tra, rồi lại bắt mạch.
“Nhà họ Lạc? Từ trước đến nay, chúng tôi không có ân oán gì với nhà họ Lạc, tại sao bọn họ lại làm như vậy chứ?”
Khương Vy Nhan khó hiểu hỏi.
"Nói rõ hơn, có lẽ chuyện này phải trách Dược Vương Cốc chúng tôi. Ba năm trước, tôi từng đồng ý với nhà họ Lạc rằng nếu nhà họ Lạc giao công thức thuốc giải của Thiên Độc Tán cho Dược Vương Cốc thì Dược Vương Cốc sẽ giao phương thức luyện Bát Cực Cục Mệnh Đan cho nhà họ Lạc!"
“Chỉ là ba năm trôi qua, tôi đã quên mất giao ước với nhà họ Lạc, hôm nay lại giao phương thuốc luyện đan cho cô, có lẽ bọn họ muốn dùng tính mạng của cậu Tiêu để ép cô giao phương thức luyện đan ra!”
“Nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, với tình trạng hiện tại của cậu Tiêu, ít nhất vẫn có thể cứu chữa”.
Dược sư Hoàng vừa nói vừa biết ra một đơn thuốc, đưa cho Độ Thiên Chân Nhân: “Độ Thiên Chân Nhân, phiền ông trở lại Dược Vương Cốc, bảo đệ tử của tôi điều chế thuốc giải theo đơn thuốc này!”
Độ Thiên Chân Nhân cầm lấy đơn thuốc, cau mày nói: “Không thể lấy nguyên liệu từ tiệm thuốc trong thành phố sao? Đi tới Dược Vương Cốc rồi về ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng, cứu người như cứu lửa, không thể chậm trễ được!”
“Độ Thiên Chân Nhân, dược liệu ở hiệu thuốc trong thành phố không đủ thanh kiết, thuốc cũng không đủ mạnh. Hơn nữa, ngoại trừ người của Dược Vương Cốc chúng tôi ra thì không ai biết điều chế loại thuốc giải này, vì vậy chúng ta không còn lựa chọn nào khác!”
Dược sư Hoàng nghiêm mặt nói.
Độ Thiên Chân Nhân nghiêm nghị nói.
Hả?
Hai tên đệ tử trông cửa của Dược Vương Cốc liếc nhìn Khương Vy Nhan vài lần, sau đó một người chạy như bay vào trong cốc.
“Báo... báo cáo! Khương... Khương Vy Nhan đến rồi!”
Tên đệ tử kia lao nhanh vào sảnh lớn, thở dốc, lắp bắp nói.
Lúc này, dược sư Hoàng đang bàn chuyện với Đại trưởng lão và những người khác xem làm thế nào để đối phó với Tiêu Chính Văn trong tương lai và củng cố sức mạnh của Dược Vương Cốc.
Nghe thấy tiếng đệ tử báo cáo, bọn họ cùng quay đầu lại nhìn.
“Cậu nói cái gì? Khương Vy Nhan đến đây sao?”
Đại trưởng lão cau mày hỏi.
“Vâng! Còn có ông già lúc nãy đến lấy dược liệu của chúng ta... tên Độ Thiên gì đó nữa, hai người bọn họ cùng đến, còn nói muốn gặp môn chủ!”
Tên đệ tử báo cáo.
“Ồ? Khương Vy Nhan muốn gặp tôi sao?”
Lông mày của dược sư Hoàng hơi nhíu lại.
“Môn chủ, chúng ta có gặp hay không?”
Đại trưởng lão quay lại nhìn dược sư Hoàng hỏi.
“Gặp! Tập hợp toàn đội, xếp hàng đón tiếp cô Khương!”
Dược sư Hoàng trầm giọng nói.
“Rõ!”
Tên đệ tử bước nhanh ra khỏi sảnh lớn.
Không lâu sau, hai cánh cổng chính của Dược Vương Cốc đồng thời mở ra, dược sư Hoàng đích thân dẫn theo bảy vị trưởng lão của Dược Vương Cốc, cũng như toàn bộ đệ tử cùng bước ra cửa.
“Tôi, dược sư Hoàng, Cốc chủ Dược Vương Cốc, kính chào cô Khương!”
Dược sư Hoàng chắp tay chào Khương Vy Nhan.
“Xin chào, môn chủ Hoàng, hôm nay tôi đến đây hơi đột ngột, nhưng tôi mong môn chủ Hoàng có thể bỏ qua hết những hiểu lầm trước đây, ra tay giúp đỡ chúng tôi!”
Khương Vy Nhan đi thẳng vào vấn đề, nói ra lý do đến đây.
“Ồ? Không biết là có chuyện gì vậy? Mời cô Khương vào trong nói chuyện!”
Dược sư Hoàng nói rồi làm động tác mời Khương Vy Nhan.
“Không cần đâu. Tiêu Chính Văn bị trúng độc, theo tôi được biết, chỉ có ông mới có thể cứu anh ấy, không biết môn chủ Hoàng có sẵn lòng ra tay cứu giúp hay không?”
Khương Vy Nhan từ chối luôn lời mời của dược sư Hoàng rồi nói thẳng.
Tiêu Chính Văn trúng độc ư?
Dược sư Hoàng khẽ nhíu mày.
Theo lý mà nói, Tiêu Chính Văn đã là cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, khiến Tiêu Chính Văn trúng độc là chuyện khó như lên trời.
Hơn nữa, với sức mạnh của Tiêu Chính Văn, cho dù trúng độc thì cũng sẽ không nghiêm trọng.
Nhưng nhìn biểu hiện của Khương Vy Nhan, có vẻ như tình hình của Tiêu Chính Văn không mấy lạc quan.
Trong lòng dược sư Hoàng cũng rối bời.
Nếu Tiêu Chính Văn đang thử thăm dò cụ ta, mà cụ ta lại không ra tay giúp đỡ thì e rằng mọi nỗ lực trước đó đều trở nên vô ích.
Nhưng nếu Tiêu Chính Văn thật sự trúng độc thì…
Trong một giây ngắn ngủi, trong đầu dược sư Hoàng đã tưởng tượng ra hơn chục tình huống có thể xảy ra.
“Được! Nếu cô Khương đã tin tưởng tôi đến vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức! Người đâu, mau chuẩn bị xe!”
Sau khi cân nhắc cẩn thận, dược sư Hoàng quyết định ra tay giúp đỡ dù cho chuyện này là thật hay giả.
Nếu Tiêu Chính Văn thật sự trúng độc, cụ ta cứu một mạng, vậy chẳng phải Tiêu Chính Văn sẽ biết ơn cụ ta sao?
Bằng cách này, sẽ có thể xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
“Cảm ơn môn chủ Hoàng! Ơn cứu mạng suốt đời khó quên!”
Khương Vy Nhan chắp tay nói với dược sư Hoàng.
“Cô Khương khách sáo quá, tôi ra tay cứu giúp, nguyện trở thành bạn tốt với cậu Tiêu và cô Khương. Cậu Tiêu gặp nạn tôi đương nhiên phải dốc toàn lực giúp đỡ!”
Nói xong, dược sư Hoàng lịch sự mời Khương Vy Nhan rồi quay đầu lên xe của mình.
Khương Vy Nhan và Độ Thiên Chân Nhân cũng không chậm trễ nữa, vội vàng trở lại xe, dẫn dược sư Hoàng về biệt thự nhà họ Tiêu.
Lúc này, Lưu Sùng Hằng lo lắng đi qua đi lại.
Tiêu Chính Văn ở trên sô pha, tình hình đã trở nên không mấy lạc quan, mặc dù sắc mặt vẫn bình thường nhưng trong miệng đã chảy máu.
Điều này cho thấy Tiêu Chính Văn trúng độc rất nặng.
Nếu không được chữa trị ngay thì có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
“Cuối cùng cô cũng về rồi, dược sư Hoàng...”
Nhìn thấy dược sư Hoàng phía sau Khương Vy Nhan, Lưu Sùng Hằng nuốt xuống nửa câu hỏi còn lại.
Ông ta vội vàng đi đến chỗ dược sư Hoàng, nói: “Xin chào môn chủ Hoàng!”
Dược sư Hoàng không thèm để ý đến Lưu Sùng Hằng, bước nhanh đến chỗ sô pha, cẩn thận quan sát Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu trúng độc lúc nào, mọi người biết không?”
“Chuyện này...”
Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan cùng lắc đầu.
“Nói thật chất độc mà cậu Tiêu trúng có lẽ là một loại độc mãn tính. Tuy nhiên, trong quá trình đó, cậu Tiêu đã đánh nhau với người khác, vì vậy chất độc nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể. Bây giờ tôi cũng khó mà cứu giúp!”
Dược sư Hoàng nhíu mày, đi đi lại lại.
Nếu Tiêu Chính Văn bị trúng độc hơn tám tiếng đồng hồ thì với tình hình hiện tại của anh, cho dù là thần tiên giáng trần cũng không có cách nào cứu chữa!
“Ý của môn chủ Hoàng là người hạ độc cố ý phái sát thủ đến để ép Tiêu Chính Văn ra tay để đạt được mục đích giết người sao?”
Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, đối phương biết rất rõ đặc điểm của loại độc này, nếu tôi không nhầm thì người hạ độc có lẽ là nhà họ Lạc của Thiên Thần Tông! Loại độc này có nguồn gốc từ Thiên Thần Tông!”
“Những người khác hoàn toàn không biết người trúng loại độc này nếu chiến đấu với người khác trong thời gian ngắn sẽ đẩy nhanh độc tố lan rộng và sẽ giết chết người đó!”
“Trên thực tế, cho dù cậu Tiêu được cứu sống thì cũng phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục, trong thời gian này, cậu Tiêu không thể chiến đấu, nếu không, một khi độc lại phát tác thì khó mà bảo toàn tính mạng!”
Dược sư Hoàng vừa nói, vừa kéo mí mắt của Tiêu Chính Văn lên kiểm tra, rồi lại bắt mạch.
“Nhà họ Lạc? Từ trước đến nay, chúng tôi không có ân oán gì với nhà họ Lạc, tại sao bọn họ lại làm như vậy chứ?”
Khương Vy Nhan khó hiểu hỏi.
"Nói rõ hơn, có lẽ chuyện này phải trách Dược Vương Cốc chúng tôi. Ba năm trước, tôi từng đồng ý với nhà họ Lạc rằng nếu nhà họ Lạc giao công thức thuốc giải của Thiên Độc Tán cho Dược Vương Cốc thì Dược Vương Cốc sẽ giao phương thức luyện Bát Cực Cục Mệnh Đan cho nhà họ Lạc!"
“Chỉ là ba năm trôi qua, tôi đã quên mất giao ước với nhà họ Lạc, hôm nay lại giao phương thuốc luyện đan cho cô, có lẽ bọn họ muốn dùng tính mạng của cậu Tiêu để ép cô giao phương thức luyện đan ra!”
“Nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, với tình trạng hiện tại của cậu Tiêu, ít nhất vẫn có thể cứu chữa”.
Dược sư Hoàng vừa nói vừa biết ra một đơn thuốc, đưa cho Độ Thiên Chân Nhân: “Độ Thiên Chân Nhân, phiền ông trở lại Dược Vương Cốc, bảo đệ tử của tôi điều chế thuốc giải theo đơn thuốc này!”
Độ Thiên Chân Nhân cầm lấy đơn thuốc, cau mày nói: “Không thể lấy nguyên liệu từ tiệm thuốc trong thành phố sao? Đi tới Dược Vương Cốc rồi về ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng, cứu người như cứu lửa, không thể chậm trễ được!”
“Độ Thiên Chân Nhân, dược liệu ở hiệu thuốc trong thành phố không đủ thanh kiết, thuốc cũng không đủ mạnh. Hơn nữa, ngoại trừ người của Dược Vương Cốc chúng tôi ra thì không ai biết điều chế loại thuốc giải này, vì vậy chúng ta không còn lựa chọn nào khác!”
Dược sư Hoàng nghiêm mặt nói.
Bình luận facebook