Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1308: Ông Nhạc
Lúc này Tiêu Chính Văn đã rơi vào đường cùng.
Có thực lực cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao nhưng chẳng thể làm được gì.
Từ trường của bản thân đang điên cuồng lưu chuyển, hoàn toàn không thể sử dụng bất kỳ trận pháp nào, càng không thể dùng từ trường.
Thậm chí không cần đám người Đoàn Hải Long ra tay, dù chỉ là một đệ tử tông võ mới nhập môn cũng có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn một cách dễ dàng.
“Bây giờ đừng nói là tôi, dù là một người bình thường cũng có thể dễ dàng giết được cậu. Lẽ nào Thiên Sơn Thư Lục quan trọng hơn tính mạng của cậu sao?”
Bạch Diên Vũ vẫn không mất hy vọng, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
Giết Tiêu Chính Văn rồi dĩ nhiên lão sẽ có thể lấy được Thiên Sơn Thư Lục.
Nhưng chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể phân biệt được loại chữ viết trong đó, dù Bạch Diên Vũ có thể lấy được Thiên Sơn Thư Lục cũng chỉ như đọc thiên thư, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Không chỉ là võ tông mà ngay cả danh sơn cũng biết rõ điều này.
Lệnh cấm cảnh giới Thiên Thần không được can thiệp vào chuyện thế tục đó rất có thể sẽ không có hiệu lực trong thời gian ngắn.
Những người giống Bạch Diên Vũ chỉ có một con đường duy nhất là mau chóng tăng cảnh giới, đột phá cảnh giới Thiên Thần mới có thể tự bảo vệ mình.
Nếu không vô số kẻ thù trong nhiều năm sẽ tìm đến tận cửa, thậm chí sẽ có cường giả cảnh giới Thiên Thần tìm lão gây rắc rối, đến lúc đó lão chỉ có đường chết mà thôi.
Đây cũng chính là lý do tại sao người như Đoàn Hải Long không ngại trở thành kẻ thù của Thiên Tử và giới chính trị chỉ vì có thể gia nhập vào Thiên Sơn.
“Bảo vệ Thiên Sơn Thư Lục là sứ mệnh của người nhà họ Tiêu. Bạch Diên Vũ, ông đừng tốn công vô ích nữa”.
Tiêu Chính Văn bình thản nhìn Bạch Diên Vũ dường như mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
Ngay cả Bạch Diên Vũ cũng phải nể phục vẻ lạnh nhạt và điềm tĩnh này của anh.
Quả nhiên Tiêu Chính Văn là danh tướng của Hoa Quốc, đến khi sắp chết cũng vẫn có thể điềm tĩnh như thế.
“Tiêu Chính Văn, tôi mong cậu có thể suy nghĩ cẩn thận, mạng người chỉ có một, hễ mất đi rồi hối hận cũng không kịp. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu chết thảm, dù sao cậu cũng có công với Hoa Quốc”.
Vẻ mặt của Bạch Diên Vũ thêm vài phần do dự nói.
“Không cần suy nghĩ nữa, quả thật bây giờ tôi thế suy sức yếu, chỉ cần một đòn tấn công thì kết cục là mạng của tôi không còn, cứ tự nhiên”.
Tiêu Chính Văn vẫn xem thường cái chết, vẻ mặt cực kỳ bình thản.
“Tiền bối Bạch, không thể giữ mạng tên này lại được”.
Lúc này Đông Phương Tiếu khàn giọng gào lên với Bạch Diên Vũ.
Hôm nay rõ ràng Tiêu Chính Văn đã rơi vào đường cùng, nếu ngay cả lúc này mà để Tiêu Chính Văn thoát được thì đúng là ông trời không có mắt.
Cụ ta chỉ ước gì có thể băm vằm Tiêu Chính Văn ra mới có thể trút được nỗi thống hận trong lòng mình.
“Nhìn thấy rồi chứ? Không chỉ có bốn gia tộc lớn mà tất cả những người có mặt ở đây đều muốn cậu chết, tôi cũng chỉ thuận theo mệnh trời, tùy theo ý người. Tiêu Chính Văn, đi đường bình an”.
Dứt lời, Bạch Diên Vũ cũng không nói thêm nhiều lời nữa, lão giơ kiếm lên nhanh chân bước đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Đại trưởng lão có lòng bước đến ngăn cản nhưng hai chân cứ như đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích dù một chút.
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, bây giờ anh đã rơi vào đường cùng thật rồi, dù có muốn đánh trả cũng chẳng được gì.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại.
“Xoẹt!”
Một luồng kiếm quang xoẹt qua trước mặt Tiêu Chính Văn.
Nhưng mãi đến một lúc sau thanh kiếm dài của Bạch Diên Vũ cũng không rơi xuống.
Xung quanh cũng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, thậm chí có thể nghe rõ tiếng thở của Đại trưởng lão và Đoàn Hải Long.
Một lúc lâu sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy có một ông lão tóc bạc đứng trước mặt mình.
Lúc này thanh kiếm dài của Bạch Diên Vũ bị ông lão kẹp chặt giữa hai ngón tay.
Sắc mặt Bạch Diên Vũ trắng bệch như giấy, mồ hôi chảy ra như tắm ngây ngốc nhìn ông lão.
Đám người Đoàn Hải Long run lẩy bẩy vì sợ hãi, tất cả đều nằm rạp xuống đất.
Chỉ có Đại trưởng lão nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Đám khỉ các ông, ỷ đông mà bắt nạt người thế à?”
Ông lão lạnh lùng nói.
“Tôi thấy đám các ông ai nấy cũng nên bị tống cổ về quê cho rồi”.
Lúc này một giọng nói già nua vang lên từ con đường quanh co dưới núi.
Vừa dứt lời thì thấy một bà lão tay chống gậy đầu rồng lảo đảo bước lên đàn tế.
“Đây… ông cụ Nhạc?”
Tiêu Chính Văn ngây người nhìn ông lão trước mặt, chính là Nhạc Trung Kỳ ở Côn Luân.
Lần này ngay cả vợ ông Nhạc cũng đến cùng với cụ ấy.
So với Nhạc Trung Kỳ vẻ mặt tràn đầy nụ cười thì khuôn mặt của vợ cụ ấy chứa đầy sát khí.
Nhất là thực lực của bà ấy, thậm chí có thể nói là cao hơn Nhạc Trung Kỳ một bậc.
Mỗi một bước đi của bà ấy, núi Thương Lĩnh đều phát ra tiếng rung chuyển cực vang.
Chỉ thấy bà cụ khẽ khàng vung tay lên, một vầng sáng phát ra từ cây gậy đầu rồng của bà ấy.
“Ầm!”
“Rầm rầm rầm”.
Cách đó khá xa, đỉnh núi nhỏ mà lúc nãy Bạch Diên Vũ vừa bày bố Thất Tinh Đại Trận cũng vỡ tan tành theo tiếng động cực lớn đó.
“Phụt!”
Thất Tinh Đại Trận bị phá, Bạch Diên Vũ nôn ra một ngụm máu, cơ thể liên tục lùi về sau mấy bước, sau đó ngã nhào xuống đất.
“Bà nó ơi, bà còn đợi gì nữa? Tiễn ông ta lên đường luôn đi”.
Bà cụ lấy cây gậy đầu rồng chỉ vào Bạch Diên Vũ khiến lão sợ hãi đến độ tè trong quần.
Thực lực giữa lão và đối phương cách biệt quá lớn, chỉ riêng uy lực của đối phương thôi cũng đã khiến lão không thể động đậy.
Đừng nói là đánh trả, bây giờ lão còn chẳng có can đảm vùng vẫy nữa là.
“Ông Nhạc, chúng tôi… chúng tôi biết sai rồi”.
Đoàn Hải Long quỳ xuống đất nói.
Nhạc Trung Kỳ là huyền thoại của mấy trăm năm.
Là sự tồn tại bất khả chiến bại trong năm Hồng Vũ Đại Minh của Hoa Quốc.
Truyền kỳ sống thật sự!
Đừng nói đến cấp bậc của Đoàn Hải Long, dù chưởng giáo của năm đại danh sơn đến cũng phải cung kính gọi người ta một tiếng tiền bối.
“Sai ư? Ha ha”.
Nhạc Trung Kỳ cười khẩy, đảo mắt nhìn đám người Đoàn Hải Long với ánh mắt đầy ẩn ý.
Đoàn Hải Long hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn trực diện vào mắt Nhạc Trung Kỳ.
“Nếu tôi không đến có phải đầu của cậu này đã nằm trên chỗ cống vật rồi không?”
Nhạc Trung Kỳ hơi nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sát khí.
Tiêu Chính Văn là người duy nhất có hy vọng dung hợp năm quả tim rồng trong vài trăm năm nay.
Nói cách khác, sự sống chết của anh sẽ ảnh hưởng đến Quốc Vận của Hoa Quốc.
Tổ Long khôi phục còn cần phải có một người kế thừa vận mệnh.
Nếu người kế thừa vận mệnh này xảy ra chuyện gì trước khi Quốc Vận hưng thịnh thì Quốc Vận của Hoa Quốc sẽ lụi tàn.
Thiên Tử cũ sẽ mất mạng một cách uổng công vô ích.
Nhạc Trung Kỳ là người canh mộ của Đế Tuấn, đã không còn mặn mà gì với danh lợi ở thế gian.
Một lòng chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh bảo vệ tim rồng Bạch Long của mình, đợi đến lúc người có thể đưa Quốc Vận Hoa Quốc đi lên thì dẫn người đó đi lấy tim rồng Bạch Long để Hoa Quốc được đứng lên đỉnh cao của thế giới lần nữa.
“Ông cụ, ông nghe tôi nghe nói đã, là nhà họ Trương, là nhà họ Trương! Vì Tiêu Chính Văn giết người nhà họ Trương nên tôi… tôi chỉ làm theo lệnh, tôi… tôi thật sự không có ý đồ này”.
“Hơn nữa Tiêu Chính Văn không thù không oán với tôi, tại sao tôi phải mưu hại cậu ta chứ? Mong ông cụ suy xét rõ ràng, cầu xin ông cụ tha mạng”.
Dứt lời, nước mắt Đoàn Hải Long tuôn rơi, quỳ xuống đất ra sức dập đầu.
Có thực lực cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao nhưng chẳng thể làm được gì.
Từ trường của bản thân đang điên cuồng lưu chuyển, hoàn toàn không thể sử dụng bất kỳ trận pháp nào, càng không thể dùng từ trường.
Thậm chí không cần đám người Đoàn Hải Long ra tay, dù chỉ là một đệ tử tông võ mới nhập môn cũng có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn một cách dễ dàng.
“Bây giờ đừng nói là tôi, dù là một người bình thường cũng có thể dễ dàng giết được cậu. Lẽ nào Thiên Sơn Thư Lục quan trọng hơn tính mạng của cậu sao?”
Bạch Diên Vũ vẫn không mất hy vọng, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
Giết Tiêu Chính Văn rồi dĩ nhiên lão sẽ có thể lấy được Thiên Sơn Thư Lục.
Nhưng chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể phân biệt được loại chữ viết trong đó, dù Bạch Diên Vũ có thể lấy được Thiên Sơn Thư Lục cũng chỉ như đọc thiên thư, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Không chỉ là võ tông mà ngay cả danh sơn cũng biết rõ điều này.
Lệnh cấm cảnh giới Thiên Thần không được can thiệp vào chuyện thế tục đó rất có thể sẽ không có hiệu lực trong thời gian ngắn.
Những người giống Bạch Diên Vũ chỉ có một con đường duy nhất là mau chóng tăng cảnh giới, đột phá cảnh giới Thiên Thần mới có thể tự bảo vệ mình.
Nếu không vô số kẻ thù trong nhiều năm sẽ tìm đến tận cửa, thậm chí sẽ có cường giả cảnh giới Thiên Thần tìm lão gây rắc rối, đến lúc đó lão chỉ có đường chết mà thôi.
Đây cũng chính là lý do tại sao người như Đoàn Hải Long không ngại trở thành kẻ thù của Thiên Tử và giới chính trị chỉ vì có thể gia nhập vào Thiên Sơn.
“Bảo vệ Thiên Sơn Thư Lục là sứ mệnh của người nhà họ Tiêu. Bạch Diên Vũ, ông đừng tốn công vô ích nữa”.
Tiêu Chính Văn bình thản nhìn Bạch Diên Vũ dường như mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
Ngay cả Bạch Diên Vũ cũng phải nể phục vẻ lạnh nhạt và điềm tĩnh này của anh.
Quả nhiên Tiêu Chính Văn là danh tướng của Hoa Quốc, đến khi sắp chết cũng vẫn có thể điềm tĩnh như thế.
“Tiêu Chính Văn, tôi mong cậu có thể suy nghĩ cẩn thận, mạng người chỉ có một, hễ mất đi rồi hối hận cũng không kịp. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu chết thảm, dù sao cậu cũng có công với Hoa Quốc”.
Vẻ mặt của Bạch Diên Vũ thêm vài phần do dự nói.
“Không cần suy nghĩ nữa, quả thật bây giờ tôi thế suy sức yếu, chỉ cần một đòn tấn công thì kết cục là mạng của tôi không còn, cứ tự nhiên”.
Tiêu Chính Văn vẫn xem thường cái chết, vẻ mặt cực kỳ bình thản.
“Tiền bối Bạch, không thể giữ mạng tên này lại được”.
Lúc này Đông Phương Tiếu khàn giọng gào lên với Bạch Diên Vũ.
Hôm nay rõ ràng Tiêu Chính Văn đã rơi vào đường cùng, nếu ngay cả lúc này mà để Tiêu Chính Văn thoát được thì đúng là ông trời không có mắt.
Cụ ta chỉ ước gì có thể băm vằm Tiêu Chính Văn ra mới có thể trút được nỗi thống hận trong lòng mình.
“Nhìn thấy rồi chứ? Không chỉ có bốn gia tộc lớn mà tất cả những người có mặt ở đây đều muốn cậu chết, tôi cũng chỉ thuận theo mệnh trời, tùy theo ý người. Tiêu Chính Văn, đi đường bình an”.
Dứt lời, Bạch Diên Vũ cũng không nói thêm nhiều lời nữa, lão giơ kiếm lên nhanh chân bước đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Đại trưởng lão có lòng bước đến ngăn cản nhưng hai chân cứ như đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích dù một chút.
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, bây giờ anh đã rơi vào đường cùng thật rồi, dù có muốn đánh trả cũng chẳng được gì.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại.
“Xoẹt!”
Một luồng kiếm quang xoẹt qua trước mặt Tiêu Chính Văn.
Nhưng mãi đến một lúc sau thanh kiếm dài của Bạch Diên Vũ cũng không rơi xuống.
Xung quanh cũng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, thậm chí có thể nghe rõ tiếng thở của Đại trưởng lão và Đoàn Hải Long.
Một lúc lâu sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy có một ông lão tóc bạc đứng trước mặt mình.
Lúc này thanh kiếm dài của Bạch Diên Vũ bị ông lão kẹp chặt giữa hai ngón tay.
Sắc mặt Bạch Diên Vũ trắng bệch như giấy, mồ hôi chảy ra như tắm ngây ngốc nhìn ông lão.
Đám người Đoàn Hải Long run lẩy bẩy vì sợ hãi, tất cả đều nằm rạp xuống đất.
Chỉ có Đại trưởng lão nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Đám khỉ các ông, ỷ đông mà bắt nạt người thế à?”
Ông lão lạnh lùng nói.
“Tôi thấy đám các ông ai nấy cũng nên bị tống cổ về quê cho rồi”.
Lúc này một giọng nói già nua vang lên từ con đường quanh co dưới núi.
Vừa dứt lời thì thấy một bà lão tay chống gậy đầu rồng lảo đảo bước lên đàn tế.
“Đây… ông cụ Nhạc?”
Tiêu Chính Văn ngây người nhìn ông lão trước mặt, chính là Nhạc Trung Kỳ ở Côn Luân.
Lần này ngay cả vợ ông Nhạc cũng đến cùng với cụ ấy.
So với Nhạc Trung Kỳ vẻ mặt tràn đầy nụ cười thì khuôn mặt của vợ cụ ấy chứa đầy sát khí.
Nhất là thực lực của bà ấy, thậm chí có thể nói là cao hơn Nhạc Trung Kỳ một bậc.
Mỗi một bước đi của bà ấy, núi Thương Lĩnh đều phát ra tiếng rung chuyển cực vang.
Chỉ thấy bà cụ khẽ khàng vung tay lên, một vầng sáng phát ra từ cây gậy đầu rồng của bà ấy.
“Ầm!”
“Rầm rầm rầm”.
Cách đó khá xa, đỉnh núi nhỏ mà lúc nãy Bạch Diên Vũ vừa bày bố Thất Tinh Đại Trận cũng vỡ tan tành theo tiếng động cực lớn đó.
“Phụt!”
Thất Tinh Đại Trận bị phá, Bạch Diên Vũ nôn ra một ngụm máu, cơ thể liên tục lùi về sau mấy bước, sau đó ngã nhào xuống đất.
“Bà nó ơi, bà còn đợi gì nữa? Tiễn ông ta lên đường luôn đi”.
Bà cụ lấy cây gậy đầu rồng chỉ vào Bạch Diên Vũ khiến lão sợ hãi đến độ tè trong quần.
Thực lực giữa lão và đối phương cách biệt quá lớn, chỉ riêng uy lực của đối phương thôi cũng đã khiến lão không thể động đậy.
Đừng nói là đánh trả, bây giờ lão còn chẳng có can đảm vùng vẫy nữa là.
“Ông Nhạc, chúng tôi… chúng tôi biết sai rồi”.
Đoàn Hải Long quỳ xuống đất nói.
Nhạc Trung Kỳ là huyền thoại của mấy trăm năm.
Là sự tồn tại bất khả chiến bại trong năm Hồng Vũ Đại Minh của Hoa Quốc.
Truyền kỳ sống thật sự!
Đừng nói đến cấp bậc của Đoàn Hải Long, dù chưởng giáo của năm đại danh sơn đến cũng phải cung kính gọi người ta một tiếng tiền bối.
“Sai ư? Ha ha”.
Nhạc Trung Kỳ cười khẩy, đảo mắt nhìn đám người Đoàn Hải Long với ánh mắt đầy ẩn ý.
Đoàn Hải Long hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn trực diện vào mắt Nhạc Trung Kỳ.
“Nếu tôi không đến có phải đầu của cậu này đã nằm trên chỗ cống vật rồi không?”
Nhạc Trung Kỳ hơi nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sát khí.
Tiêu Chính Văn là người duy nhất có hy vọng dung hợp năm quả tim rồng trong vài trăm năm nay.
Nói cách khác, sự sống chết của anh sẽ ảnh hưởng đến Quốc Vận của Hoa Quốc.
Tổ Long khôi phục còn cần phải có một người kế thừa vận mệnh.
Nếu người kế thừa vận mệnh này xảy ra chuyện gì trước khi Quốc Vận hưng thịnh thì Quốc Vận của Hoa Quốc sẽ lụi tàn.
Thiên Tử cũ sẽ mất mạng một cách uổng công vô ích.
Nhạc Trung Kỳ là người canh mộ của Đế Tuấn, đã không còn mặn mà gì với danh lợi ở thế gian.
Một lòng chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh bảo vệ tim rồng Bạch Long của mình, đợi đến lúc người có thể đưa Quốc Vận Hoa Quốc đi lên thì dẫn người đó đi lấy tim rồng Bạch Long để Hoa Quốc được đứng lên đỉnh cao của thế giới lần nữa.
“Ông cụ, ông nghe tôi nghe nói đã, là nhà họ Trương, là nhà họ Trương! Vì Tiêu Chính Văn giết người nhà họ Trương nên tôi… tôi chỉ làm theo lệnh, tôi… tôi thật sự không có ý đồ này”.
“Hơn nữa Tiêu Chính Văn không thù không oán với tôi, tại sao tôi phải mưu hại cậu ta chứ? Mong ông cụ suy xét rõ ràng, cầu xin ông cụ tha mạng”.
Dứt lời, nước mắt Đoàn Hải Long tuôn rơi, quỳ xuống đất ra sức dập đầu.