Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1300: Thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn
Cứu ư?
Cứu thế nào?
Đoàn Hải Long thậm chí có thể cảm nhận được rất rõ từng dòng điện lưu trong không khí, nói chính xác hơn là từ trường!
Nếu như đòn công kích này của Tiêu Chính Văn phát ra thì sẽ có uy thế long trời lở đất tới mức nào, ngay chính Đoàn Hải Long cũng không mường tượng ra được!
Bây giờ cuối cùng cụ ta cũng đã hiểu, Tiêu Chính Văn là một nhân tài mới xuất hiện mà ngay cả cụ ta cũng không động vào nổi.
Cụ ta vốn dĩ có thể không nhúng tay vào chuyện này, vốn dĩ có thể cứ mãi bế quan, thế nhưng…
“Nếu như mấy người muốn ép Tiêu Chính Văn tôi tới đường cùng, vậy thì hôm nay cũng đừng ai mong được sống tiếp!”
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã thật sự nổi giận!
Danh sơn và liên minh võ thuật là cái quái gì chứ?
Ngay cả Thiên Tử và dân chúng mà đám sâu mọt này cũng coi như cỏ rác, để cho bọn chúng sống trên đời thêm một ngày là đang lãng phí không khí!
Cùng lúc Tiêu Chính Văn thốt ra lời này, ánh sáng trắng khắp xung quanh lại bùng phát thêm lần nữa, anh cũng đồng thời tung một cú đấm ra.
“Rẹt!”
Những tia điện ban nãy còn mảnh như sợi tóc bỗng trở nên thô dày, cả núi Thương Lĩnh đều đang không ngừng rung chuyển.
Cứ như xảy ra động đất cấp mười, không ít kẻ nhát gan đã quỳ rạp trên mặt đất, kêu gào thống khổ!
“Nguy rồi! Núi Thiên Lĩnh sắp sụp rồi!”
“Xin tha mạng, tôi vẫn còn chưa sống đủ! Tôi vẫn còn trẻ mà!”
“Minh chủ, tha cho Tiêu Chính Văn đi, chúng tôi không muốn chết đâu!”
Lúc này, những tiếng gào khóc và xin tha mạng cứ nối tiếp nhau vang lên.
Một tia điện thô dày như thùng nước đánh thẳng lên trên người ông lão tóc trắng.
“Rẹt” một tiếng, ông lão tóc trắng đó lập tức hoá thành than đen!
Gió vừa thổi qua cụ ta đã biến thành chất dinh dưỡng của núi rừng.
“Thiên Hà Đảo Tả!”
Lúc này, gân xanh trên trán Tiêu Chính Văn nổi lên chằng chịt, khi anh tung ra một cú đấm, trong tay cũng đột nhiên phát ra tia sáng trắng cực mạnh.
Đây chính là biểu hiện của việc anh đã huy động từ trường trong cơ thể tới mức cực hạn!
Một cột sáng năng lượng cực đại dần được hình thành, giống như một tháp ngọc chọc trời, lập tức hướng về phía bục cao nơi mấy người Đoàn Hải Long đang đứng!
Uy thế dời non lấp biển đó giống như một con sóng lớn ụp xuống, căn bản không một người nào có thể chống đỡ!
Chỉ cần cột sáng cực đại đó đổ xuống, tất cả mọi người đứng trên bục cao đều sẽ hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!
Thậm chí ngay cả Đại trưởng lão cũng không có cách nào thoát nạn!
“Đại trưởng lão, mau… mau ngăn cậu ta lại! Món đồ chơi này mà rơi xuống thì chúng ta đều sẽ chết chắc!”
Đông Phương Tiếu hoảng loạn túm lấy áo của Đại trưởng lão, liều mạng lắc lắc.
Đại trưởng lão chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, so với sự hoảng loạn của những người khác, Đại trưởng lão ngược lại vô cùng bình thản.
Chết ở đây thì cũng có làm sao?
Từ khoảnh khắc Đại trưởng lão đặt chân lên núi Thương Lĩnh đã không còn nghĩ đến chuyện bản thân có thể sống sót trở về!
“Đại trưởng lão, Hoa Quốc không thể không có ông, võ tông vẫn cần có ông đứng ra chủ trì!”
Viên Sùng Long sợ tới độ quần cũng ướt sũng, quỳ phịch xuống trước mặt Đại trưởng lão.
Lúc này chỉ có một mình Đại trưởng lão còn có thể khiến cho Tiêu Chính Văn dừng tay lại!
“Tôi đứng ra chủ trì ư? Ông nhìn bên dưới đi, cả trăm cả nghìn người, có ai chịu nghe tôi không? Có ai chịu tuân theo võ tông hay không?”
“E rằng nếu không phải tới thời khắc sinh tử thì ngay cả bốn gia tộc lớn mấy người cũng chẳng thèm coi võ tông chúng tôi ra gì!”
Đại trưởng lão phất ống tay áo, hất thẳng Viên Sùng Long đang quỳ trước mặt mình ra xa hơn ba mét.
Thương Nhan Bách sợ hãi quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu van xin Tiêu Chính Văn!
Chỉ cần có thể sống sót, thể diện gì đó hoàn toàn chỉ là phù du!
Thế nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn vẫn chỉ có duy nhất vẻ tuyệt tình, cột sáng cực đại mang theo những tiếng vang lớn đổ xuống bục cao!
“Láo xược!”
Vào lúc mọi người trên bục cao đồng loạt nhắm mắt lại, gần như chỉ có thể chờ chết thì một tiếng quát rất lớn đột nhiên vang lên, cả núi Thương Lĩnh đều không ngừng vọng lại tiếng quát này!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bức tường ánh sáng màu vàng cao và rộng mấy trăm mét!
“Ầm!”
Cột sáng cực đại va vào bức tường ánh sáng màu vàng đó rồi biến mất tăm!
Vào khoảnh khắc cột sáng đó biến mất, núi Thương Lĩnh không ngừng rung chuyển, áp lực trong không khí cũng đồng thời tan biến!
Giống như tất cả chỉ là một giấc mơ!
Dù là như vậy, mồ hôi lạnh trên trán mọi người vẫn đang không ngừng túa ra!
Vừa ban nãy, chỉ cần cột sáng đó đổ xuống bục cao, không chỉ có mấy người Đoàn Hải Long phải chết mà toàn bộ núi Thương Lĩnh cũng sẽ bị san phẳng.
Vào khoảnh khắc cột sáng va vào bức tường ánh sáng, một ngọn núi nhỏ cách xa mấy trăm mét phát nổ thành một cái hố lớn!
Đó cũng chỉ là uy lực còn sót lại mà thôi!
Mẹ kiếp!
Không ít người đã ngất luôn tại chỗ, ngay cả Đoàn Hải Long cũng thở hổn hển.
Chỉ có Thương Nhan Bách nhìn xuống dưới núi với vẻ mặt vui mừng.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu xanh, chắp một tay sau lưng đang rảo bước men theo sườn núi.
Người vẫn còn chưa đến nơi đã có thể bộc lộ được sức mạnh lớn như vậy, không phải thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn thì còn có thể là ai được nữa!
“Hừ, thằng ranh Tiêu Chính Văn đúng là điên cuồng!”
Người đàn ông trung niên sải bước, đi thẳng lên đàn tế, cặp mắt sắc lạnh như diều hâu nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã vận dụng thể lực tới mức cực hạn!
Ngay cả con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng như nặng tới nghìn cân!
Lúc anh nhìn vào người đàn ông trung niên phía đối diện, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác tuyệt vọng!
“Nguy rồi!”
Tiêu Chính Văn nghiến răng ken két, hít sâu vào một hơi, dùng hết sức lực trong cơ thể mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, không ngờ cậu cũng có thể lĩnh hội được đến bước này, thật là vượt xa so với dự tính của tôi!”
Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, trong ánh mắt ngược lại còn mang theo vẻ tán thưởng.
Chỉ là Tiêu Chính Văn nghiến răng đứng nguyên tại chỗ, lúc này, anh thậm chí còn không dám mở miệng, sợ rằng chỉ cần bản thân lên tiếng thì sẽ mất đi ngụm khí này, tới lúc đó thể lực sẽ không chống đỡ nổi!
“Là sư bá Hứa Hoài Viễn!”
Mấy đệ tử của Hoa Sơn vui mừng trông ra, thậm chí còn sung sướng hô hào.
Hứa Hoài Viễn?
Ánh mắt của Đoàn Hải Long không khỏi đổ dồn về phía người đàn ông trung niên, người này ít nhất cũng đã trăm tuổi, thế nhưng trông vẫn còn rất tráng kiệt!
Mặc dù xung quanh cơ thể không có hơi thở cường đại, thế nhưng lại cho người khác cảm giác ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm!
“Chúng tôi xin được chào đón tiền bối Hứa!”
Đoàn Hải Long rất nhanh trí, lập tức tiến lên trước một bước khom lưng nói với Hứa Hoài Viễn!
Những người khác cũng khom người hành lễ theo!
Ngay cả Lâm Phi Dương cũng khom lưng rất sâu với Hứa Hoài Viễn!
Suy cho cùng người ta cũng vừa cứu hắn một mạng, dù hắn là đệ tử số một của thủ lĩnh Thiên Sơn thì cũng phải tỏ lòng biết ơn với Hứa Hoài Viễn!
“Ông Hứa, cuối cùng thì ông cũng tới rồi, nếu như không phải ông tới kịp thời thì chúng tôi… chúng tôi đã chết chắc rồi!”
“Tên Tiêu Chính Văn này rõ ràng là một kẻ điên cuồng ác độc, muốn trừ khử hết tất cả chúng tôi cùng một lúc, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua cho cậu ta!”
Khuôn mặt Thương Nhan Bách méo mó chỉ vào Tiêu Chính Văn rồi lớn tiếng nói với Hứa Hoài Viễn.
Hứa Hoài Viễn quan sát Tiêu Chính Văn, liên tục gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn tầng mây mịt mờ trên bầu trời, trầm giọng nói: “Người này quả nhiên không tầm thường!”
“Bên dưới Thiên Tinh Trận còn có thể tạo ra chiến tích như vậy, tốt! Rất tốt! Mấy người có biết tại sao Thiên Tinh Trận không thể áp chế được chiến lực của cậu ta không?”
Hứa Hoài Viễn chắp một tay sau lưng, cười hỏi.
“Đúng thế, chúng tôi cũng đang cảm thấy rất khó hiểu!”
Thương Nhan Bách nói với vẻ nịnh nọt.
“Bởi vì từ trường! Cậu ta cũng lĩnh hội được điểm đó, vận dụng từ trường của bản thân thuận lợi hơn rất nhiều so với việc vận dụng thế giới bên ngoài, uy lực cũng sẽ lớn hơn! Thật sự khiến tôi rất bất ngờ, ba mươi năm trước tôi mới lĩnh hội được huyền cơ, mà năm nay thằng ranh này mới hai mươi mấy tuổi!”
Trong mắt Hứa Hoài Viễn loé lên tia sáng, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tham lam, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đã bước vào đường cùng rồi, chỉ cần cậu bái tôi làm thầy, chuyện ngày hôm nay, thậm chí là ân oán giữa cậu và nhà họ Trương đều có thể xoá bỏ toàn bộ!”
Cứu thế nào?
Đoàn Hải Long thậm chí có thể cảm nhận được rất rõ từng dòng điện lưu trong không khí, nói chính xác hơn là từ trường!
Nếu như đòn công kích này của Tiêu Chính Văn phát ra thì sẽ có uy thế long trời lở đất tới mức nào, ngay chính Đoàn Hải Long cũng không mường tượng ra được!
Bây giờ cuối cùng cụ ta cũng đã hiểu, Tiêu Chính Văn là một nhân tài mới xuất hiện mà ngay cả cụ ta cũng không động vào nổi.
Cụ ta vốn dĩ có thể không nhúng tay vào chuyện này, vốn dĩ có thể cứ mãi bế quan, thế nhưng…
“Nếu như mấy người muốn ép Tiêu Chính Văn tôi tới đường cùng, vậy thì hôm nay cũng đừng ai mong được sống tiếp!”
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã thật sự nổi giận!
Danh sơn và liên minh võ thuật là cái quái gì chứ?
Ngay cả Thiên Tử và dân chúng mà đám sâu mọt này cũng coi như cỏ rác, để cho bọn chúng sống trên đời thêm một ngày là đang lãng phí không khí!
Cùng lúc Tiêu Chính Văn thốt ra lời này, ánh sáng trắng khắp xung quanh lại bùng phát thêm lần nữa, anh cũng đồng thời tung một cú đấm ra.
“Rẹt!”
Những tia điện ban nãy còn mảnh như sợi tóc bỗng trở nên thô dày, cả núi Thương Lĩnh đều đang không ngừng rung chuyển.
Cứ như xảy ra động đất cấp mười, không ít kẻ nhát gan đã quỳ rạp trên mặt đất, kêu gào thống khổ!
“Nguy rồi! Núi Thiên Lĩnh sắp sụp rồi!”
“Xin tha mạng, tôi vẫn còn chưa sống đủ! Tôi vẫn còn trẻ mà!”
“Minh chủ, tha cho Tiêu Chính Văn đi, chúng tôi không muốn chết đâu!”
Lúc này, những tiếng gào khóc và xin tha mạng cứ nối tiếp nhau vang lên.
Một tia điện thô dày như thùng nước đánh thẳng lên trên người ông lão tóc trắng.
“Rẹt” một tiếng, ông lão tóc trắng đó lập tức hoá thành than đen!
Gió vừa thổi qua cụ ta đã biến thành chất dinh dưỡng của núi rừng.
“Thiên Hà Đảo Tả!”
Lúc này, gân xanh trên trán Tiêu Chính Văn nổi lên chằng chịt, khi anh tung ra một cú đấm, trong tay cũng đột nhiên phát ra tia sáng trắng cực mạnh.
Đây chính là biểu hiện của việc anh đã huy động từ trường trong cơ thể tới mức cực hạn!
Một cột sáng năng lượng cực đại dần được hình thành, giống như một tháp ngọc chọc trời, lập tức hướng về phía bục cao nơi mấy người Đoàn Hải Long đang đứng!
Uy thế dời non lấp biển đó giống như một con sóng lớn ụp xuống, căn bản không một người nào có thể chống đỡ!
Chỉ cần cột sáng cực đại đó đổ xuống, tất cả mọi người đứng trên bục cao đều sẽ hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!
Thậm chí ngay cả Đại trưởng lão cũng không có cách nào thoát nạn!
“Đại trưởng lão, mau… mau ngăn cậu ta lại! Món đồ chơi này mà rơi xuống thì chúng ta đều sẽ chết chắc!”
Đông Phương Tiếu hoảng loạn túm lấy áo của Đại trưởng lão, liều mạng lắc lắc.
Đại trưởng lão chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, so với sự hoảng loạn của những người khác, Đại trưởng lão ngược lại vô cùng bình thản.
Chết ở đây thì cũng có làm sao?
Từ khoảnh khắc Đại trưởng lão đặt chân lên núi Thương Lĩnh đã không còn nghĩ đến chuyện bản thân có thể sống sót trở về!
“Đại trưởng lão, Hoa Quốc không thể không có ông, võ tông vẫn cần có ông đứng ra chủ trì!”
Viên Sùng Long sợ tới độ quần cũng ướt sũng, quỳ phịch xuống trước mặt Đại trưởng lão.
Lúc này chỉ có một mình Đại trưởng lão còn có thể khiến cho Tiêu Chính Văn dừng tay lại!
“Tôi đứng ra chủ trì ư? Ông nhìn bên dưới đi, cả trăm cả nghìn người, có ai chịu nghe tôi không? Có ai chịu tuân theo võ tông hay không?”
“E rằng nếu không phải tới thời khắc sinh tử thì ngay cả bốn gia tộc lớn mấy người cũng chẳng thèm coi võ tông chúng tôi ra gì!”
Đại trưởng lão phất ống tay áo, hất thẳng Viên Sùng Long đang quỳ trước mặt mình ra xa hơn ba mét.
Thương Nhan Bách sợ hãi quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu van xin Tiêu Chính Văn!
Chỉ cần có thể sống sót, thể diện gì đó hoàn toàn chỉ là phù du!
Thế nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn vẫn chỉ có duy nhất vẻ tuyệt tình, cột sáng cực đại mang theo những tiếng vang lớn đổ xuống bục cao!
“Láo xược!”
Vào lúc mọi người trên bục cao đồng loạt nhắm mắt lại, gần như chỉ có thể chờ chết thì một tiếng quát rất lớn đột nhiên vang lên, cả núi Thương Lĩnh đều không ngừng vọng lại tiếng quát này!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bức tường ánh sáng màu vàng cao và rộng mấy trăm mét!
“Ầm!”
Cột sáng cực đại va vào bức tường ánh sáng màu vàng đó rồi biến mất tăm!
Vào khoảnh khắc cột sáng đó biến mất, núi Thương Lĩnh không ngừng rung chuyển, áp lực trong không khí cũng đồng thời tan biến!
Giống như tất cả chỉ là một giấc mơ!
Dù là như vậy, mồ hôi lạnh trên trán mọi người vẫn đang không ngừng túa ra!
Vừa ban nãy, chỉ cần cột sáng đó đổ xuống bục cao, không chỉ có mấy người Đoàn Hải Long phải chết mà toàn bộ núi Thương Lĩnh cũng sẽ bị san phẳng.
Vào khoảnh khắc cột sáng va vào bức tường ánh sáng, một ngọn núi nhỏ cách xa mấy trăm mét phát nổ thành một cái hố lớn!
Đó cũng chỉ là uy lực còn sót lại mà thôi!
Mẹ kiếp!
Không ít người đã ngất luôn tại chỗ, ngay cả Đoàn Hải Long cũng thở hổn hển.
Chỉ có Thương Nhan Bách nhìn xuống dưới núi với vẻ mặt vui mừng.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu xanh, chắp một tay sau lưng đang rảo bước men theo sườn núi.
Người vẫn còn chưa đến nơi đã có thể bộc lộ được sức mạnh lớn như vậy, không phải thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn thì còn có thể là ai được nữa!
“Hừ, thằng ranh Tiêu Chính Văn đúng là điên cuồng!”
Người đàn ông trung niên sải bước, đi thẳng lên đàn tế, cặp mắt sắc lạnh như diều hâu nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã vận dụng thể lực tới mức cực hạn!
Ngay cả con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng như nặng tới nghìn cân!
Lúc anh nhìn vào người đàn ông trung niên phía đối diện, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác tuyệt vọng!
“Nguy rồi!”
Tiêu Chính Văn nghiến răng ken két, hít sâu vào một hơi, dùng hết sức lực trong cơ thể mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, không ngờ cậu cũng có thể lĩnh hội được đến bước này, thật là vượt xa so với dự tính của tôi!”
Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, trong ánh mắt ngược lại còn mang theo vẻ tán thưởng.
Chỉ là Tiêu Chính Văn nghiến răng đứng nguyên tại chỗ, lúc này, anh thậm chí còn không dám mở miệng, sợ rằng chỉ cần bản thân lên tiếng thì sẽ mất đi ngụm khí này, tới lúc đó thể lực sẽ không chống đỡ nổi!
“Là sư bá Hứa Hoài Viễn!”
Mấy đệ tử của Hoa Sơn vui mừng trông ra, thậm chí còn sung sướng hô hào.
Hứa Hoài Viễn?
Ánh mắt của Đoàn Hải Long không khỏi đổ dồn về phía người đàn ông trung niên, người này ít nhất cũng đã trăm tuổi, thế nhưng trông vẫn còn rất tráng kiệt!
Mặc dù xung quanh cơ thể không có hơi thở cường đại, thế nhưng lại cho người khác cảm giác ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm!
“Chúng tôi xin được chào đón tiền bối Hứa!”
Đoàn Hải Long rất nhanh trí, lập tức tiến lên trước một bước khom lưng nói với Hứa Hoài Viễn!
Những người khác cũng khom người hành lễ theo!
Ngay cả Lâm Phi Dương cũng khom lưng rất sâu với Hứa Hoài Viễn!
Suy cho cùng người ta cũng vừa cứu hắn một mạng, dù hắn là đệ tử số một của thủ lĩnh Thiên Sơn thì cũng phải tỏ lòng biết ơn với Hứa Hoài Viễn!
“Ông Hứa, cuối cùng thì ông cũng tới rồi, nếu như không phải ông tới kịp thời thì chúng tôi… chúng tôi đã chết chắc rồi!”
“Tên Tiêu Chính Văn này rõ ràng là một kẻ điên cuồng ác độc, muốn trừ khử hết tất cả chúng tôi cùng một lúc, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua cho cậu ta!”
Khuôn mặt Thương Nhan Bách méo mó chỉ vào Tiêu Chính Văn rồi lớn tiếng nói với Hứa Hoài Viễn.
Hứa Hoài Viễn quan sát Tiêu Chính Văn, liên tục gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn tầng mây mịt mờ trên bầu trời, trầm giọng nói: “Người này quả nhiên không tầm thường!”
“Bên dưới Thiên Tinh Trận còn có thể tạo ra chiến tích như vậy, tốt! Rất tốt! Mấy người có biết tại sao Thiên Tinh Trận không thể áp chế được chiến lực của cậu ta không?”
Hứa Hoài Viễn chắp một tay sau lưng, cười hỏi.
“Đúng thế, chúng tôi cũng đang cảm thấy rất khó hiểu!”
Thương Nhan Bách nói với vẻ nịnh nọt.
“Bởi vì từ trường! Cậu ta cũng lĩnh hội được điểm đó, vận dụng từ trường của bản thân thuận lợi hơn rất nhiều so với việc vận dụng thế giới bên ngoài, uy lực cũng sẽ lớn hơn! Thật sự khiến tôi rất bất ngờ, ba mươi năm trước tôi mới lĩnh hội được huyền cơ, mà năm nay thằng ranh này mới hai mươi mấy tuổi!”
Trong mắt Hứa Hoài Viễn loé lên tia sáng, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tham lam, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đã bước vào đường cùng rồi, chỉ cần cậu bái tôi làm thầy, chuyện ngày hôm nay, thậm chí là ân oán giữa cậu và nhà họ Trương đều có thể xoá bỏ toàn bộ!”
Bình luận facebook