Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1276: Thiên Sơn Thất Kiếm
“Tiêu Chính Văn, cậu còn dám đánh trả ư? Cậu nghĩ cái này có thể chặn được tôi sao? Tôi nói cho cậu biết đó chỉ là chiêu mở đầu thôi”.
Trương Đạo Linh lớn tiếng hét lên.
Ngay sau đó một kiếm chém ngang lao đến.
Cột sáng đó lập tức khuấy động trời đất, mây trời đổi sắc, ngay cả mấy đám mây trong không trung cũng bị khuấy động cuộn trào.
Hành động kinh thiên động địa vung kiếm áp đảo khí thế bốn phương này quả thật khiến mọi người đều kinh ngạc.
Thảo nào Trương Đạo Linh ở ẩn hai mươi mấy năm, nhưng uy danh của cụ ta vẫn có thể vang đội cả Hoa Quốc.
Vừa xuống núi đã được môn chủ của rất nhiều võ tông và các ông lớn giới kinh doanh đến đón hệt như ngôi sao nghệ sĩ lớn nào đó.
“Thảo nào nhà họ Trương trước giờ vẫn luôn xem thường võ tông, Trương Đạo Linh chỉ là một người dạo chơi trong thế gian mà thôi”.
Nhìn thấy cảnh tượng này Độ Thiên Chân Nhân không khỏi cảm khái từ tận đáy lòng.
Cụ ta tin trong số những người ở đây cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn mới có thể chặn được uy lực của nhát kiếm này.
Nhưng cũng chỉ là có khả năng mà thôi.
Không phải Độ Thiên Chân Nhân không có lòng tin vào Tiêu Chính Văn, mà là Trương Đạo Linh thật sự quá mạnh.
Thậm chí có thể nói không ai ở dưới cảnh giới Thiên Thần có thể địch lại được.
Cho dù là nhiều cường giả ở Âu Lục thì khi nhắc đến cái tên Trương Đạo Linh cũng đều tỏ ra sợ hãi.
Nhiều người của võ tông cũng lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
“E là trên thế giới này chỉ có một mình Trương Đạo Linh mới có thể kết hợp trận pháp với kiếm pháp tuyệt diệu như vậy”.
Không ít môn chủ của tông môn cũng lên tiếng cảm thán.
Đồng thời ánh mắt họ nhìn Tiêu Chính Văn lại thêm một phần đồng tình, cảm thông.
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ nhấc tay lên, thuận thế tung một đòn tới.
Con dao quân đội năm cạnh như có thêm sức sống lập tức vẽ ra một đường cong hoàn hảo, nghênh đón kiếm Thất Tinh Tang Môn của Trương Đạo Linh lần nữa.
“Ầm!”
Ngay khi con dao quân đội năm cạnh va chạm với kiếm Thất Tinh Tang Môn, giữa không trung bỗng vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Hệt như sấm sét từ chín tầng mây nổ vang trong tai mọi người.
Chỉ uy lực còn lại cũng đủ khiến cây cối xung quanh bật tung cả gốc.
Sau đó lại bị một luồng sóng khí màu xanh nhạt biến thành bột mịn.
“Ồ!”
“Trời ạ!”
“Thảo nào Đông Phương Ngạo Vũ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn. Uy… uy lực này cũng dị thường quá!”
Mấy người lớp trẻ của võ tông cùng trang lứa với Tiêu Chính Văn đều xem đến ngây người.
Thậm chí trong số bọn họ có mấy người lớn hơn Tiêu Chính Văn vài tuổi.
Nhưng bất kể là sức mạnh hay cảnh giới đều không thể so được với Tiêu Chính Văn.
“Muốn chết hả?”
Đòn tấn công mà Trương Đạo Linh tự cho rằng là đòn tất chết lại phá vỡ, cụ ta lập tức nổi giận.
Cụ ta vung thanh kiếm dài trong tay lên liên tục chém về phía Tiêu Chính Văn, không hề có ý dừng lại.
Tiêu Chính Văn cũng không tỏ ra yếu thế, vẫn bình tĩnh đỡ đòn, nhưng so với Trương Đạo Linh thì thực lực của Tiêu Chính Văn vẫn kém hơn rất nhiều.
Suy cho cùng Trương Đạo Linh đã đứng vững ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mấy chục năm.
Hơn nữa sự kết hợp giữa trận pháp và kỹ năng võ thuật của cụ ta đã đạt đến mức thượng thừa.
Mặc dù Tiêu Chính Văn rất mạnh nhưng vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi học hỏi.
Dao kiếm lại va chạm vào nhau, trên bầu trời thế mà lại phát ra một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt.
Như thể một vệt sao băng lướt qua trên bầu trời, bầu trời vốn dĩ đã bị mây đen giăng kín lập tức được ánh sáng trắng này chiếu rọi.
Lúc này Tần Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang ở trong trận đấu, chỉ sợ Tiêu Chính Văn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trận đấu ở mức độ này đã không phải là trận mà Tần Vũ có thể gia nhập vào, anh ta càng không thể giúp gì được, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Tiêu Chính Văn thôi.
Không lâu sau, ánh sáng trên bầu trời tan biến.
Tiêu Chính Văn đã so được hơn một trăm chiêu với Trương Đạo Linh, hai người bay lên rồi đáp xuống đất, Trương Đạo Linh không khỏi nhíu mày.
“Chả trách cậu lại ngông cuồng dám giết con cháu nhà họ Trương như thế, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh đấy”.
Mấy lời này của Trương Đạo Linh hiển nhiên là đã đánh giá Tiêu Chính Văn theo cách khác.
Từ khi xuất đạo, dựa vào trận pháp của nhà họ Trương và kiếm pháp của riêng mình, cụ ta gần như đã đánh bại rất nhiều đối thủ bất khả chiến bại và chưa từng thua trận chiến nào.
Hơn nữa đến nay vẫn chưa có ai có thể đánh quá một trăm chiêu với cụ ta mà không gục ngã.
Năm nay Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi?
Hai mươi mấy tuổi mà đã có sức chiến đấu như thế, sao có thể không khiến Trương Đạo Linh lau mắt mà nhìn cho được.
“Ông cũng rất khá, nếu đổi thành Đông Phương Ngạo Vũ thì đã chết nãy giờ rồi”.
Tiêu Chính Văn để một tay sau lưng bình thản cười nói.
Nhưng Tần Vũ lại để ý thấy cánh tay để sau lưng của Tiêu Chính Văn đang khẽ run.
Hơn nữa hình như giữa kẽ tay còn chảy máu.
Ôi!
Tần Vũ không khỏi bắt đầu lo lắng cho Tiêu Chính Văn.
Chắc Tiêu Chính Văn đã bị trúng không ít đòn trong trận quyết đấu vừa rồi.
Nhưng có thể đánh quá một trăm chiêu với Trương Đạo Linh mà không gục ngã đã là một kỳ tích lớn.
“Ha ha ha!”
Trương Đạo Linh ngửa mặt lên trời cười nói: “Nhóc con, cậu mồm mép cũng giảo hoạt đấy. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng cậu thật sự rất khá. Nếu cậu không chết, qua mười năm nữa cậu chắc chắn sẽ là người cực kỳ xuất sắc, nhưng tiếc là ông trời không ủng hộ cậu”.
“Cậu không nên giết người nhà họ Trương!”
“Bây giờ Quốc Vận khởi động, người người đều biết đến lúc Quốc Vận thịnh vượng thì sẽ có lợi rất lớn với mỗi người dân Hoa Quốc, đợi thêm hai năm nữa e là ngay cả khi tôi muốn giết cậu cũng phải phí mất sức lực khá lớn”.
“Nhưng tôi không phải người biết trân trọng tài năng, trước đó những anh tài giống như cậu cũng có đến mấy chục người chết dưới kiếm của tôi. Hôm nay nếu cậu đã ép tôi ra tay thì cậu chỉ có một kết cục thôi”.
Nghe cụ ta nói thế, Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ không khỏi kinh hoảng!
Lẽ nào vừa rồi mới chỉ là làm nóng người thôi sao?
Trương Đạo Linh vẫn chưa đánh hết sức à?
Lúc này mọi người xung quanh càng ngạc nhiên hơn, đã đánh đến mức này rồi mà vẫn chỉ đang thăm dò thực lực à?
“Vừa rồi chỉ là làm nóng người sao? Đó… đó quả thật là bản lĩnh đáng sợ”.
“Không đúng, với uy danh của tiền bối Trương thì chắc chắn không thể đánh ngang tài ngang sức với Tiêu Chính Văn trong khi đang đánh hết sức được”.
“Đúng thế, tiếp theo mới là chính thức bắt đầu”.
Mấy người võ tông cùng nhìn về phía Trương Đạo Linh, ánh mắt lóe lên vẻ phấn khích khác thường.
“Mọi người chẳng có tí kiến thức nào, năm đó khi ông Trương tự tay giải quyết tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp còn đáng sợ hơn trận đấu này nhiều, vừa rồi chỉ là chút khởi động nhỏ thôi”.
Ông Lư chắp hai tay sau lưng kiêu ngạo nói.
Cụ ta cũng là một trong số ít những người chứng kiến trận chiến năm đó.
Nhưng nếu không phải vì vài nguyên nhân đặc biệt, tin tức bị phong tỏa thì chắc chắn trận chiến đấu đó đã được ghi vào trong lịch sử của Hoa Quốc.
“Nhưng tiếp theo, Tiêu Chính Văn sẽ không được yên ổn như thế đâu, có thể khiến ông Trương tức giận thì mạng sống của cậu ta cũng đi đến hồi kết rồi”.
Ông Lư cười khẩy nói.
Những gì cụ ta nói quả đúng là sự thật, bởi vì sát chiêu thật sự của Trương Đạo Linh là Thiên Sơn Thất Kiếm.
Thất Kiếm có thể chém trời diệt đất, Thất Kiếm có thể trừ ma giết thần.
Năm đó tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp cũng chỉ có thể đỡ được ba kiếm của cụ ta mà thôi.
Nhưng khi cụ ta vừa đánh ra nhát kiếm thứ tư, tất cả mọi người gần như chỉ có thể để mặc cho Trương Đạo Linh tàn sát.
Đó không phải là giết bình thường mà là tàn sát.
Tám người đều bị giết chết trong vòng hai chiêu, không một ai còn sống.
Thậm chí họ còn không có cơ hội để chạy trốn.
Phải biết đó là tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đấy.
Chỉ cần Thiên Thần không xuất đầu lộ diện thì họ chính là người có sức chiến đấu hàng đầu trên thế giới.
Nhưng dù là thế thì họ vẫn yếu kém khi đứng trước mặt Trương Đạo Linh.
Còn Tiêu Chính Văn vừa thăng cấp lên cảnh giới Thiên Vương thiên cấp năm sao, cảnh giới vẫn chưa ổn định, lấy cái gì để so với Trương Đạo Linh đây?
“Cậu Tiêu, cẩn thận Thiên Sơn Thất Kiếm của ông ta”.
Độ Thiên Chân Nhân vô thức nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày ngước mắt lên nhìn Trương Đạo Linh.
“Nhưng không biết cậu có thể đỡ được mấy kiếm tiếp theo của tôi. Năm đó tôi cũng chỉ dùng bốn kiếm để giết toàn bộ tám cảnh giới Thiên Vương long cấp”.
Trương Đạo Linh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nói.
Trương Đạo Linh lớn tiếng hét lên.
Ngay sau đó một kiếm chém ngang lao đến.
Cột sáng đó lập tức khuấy động trời đất, mây trời đổi sắc, ngay cả mấy đám mây trong không trung cũng bị khuấy động cuộn trào.
Hành động kinh thiên động địa vung kiếm áp đảo khí thế bốn phương này quả thật khiến mọi người đều kinh ngạc.
Thảo nào Trương Đạo Linh ở ẩn hai mươi mấy năm, nhưng uy danh của cụ ta vẫn có thể vang đội cả Hoa Quốc.
Vừa xuống núi đã được môn chủ của rất nhiều võ tông và các ông lớn giới kinh doanh đến đón hệt như ngôi sao nghệ sĩ lớn nào đó.
“Thảo nào nhà họ Trương trước giờ vẫn luôn xem thường võ tông, Trương Đạo Linh chỉ là một người dạo chơi trong thế gian mà thôi”.
Nhìn thấy cảnh tượng này Độ Thiên Chân Nhân không khỏi cảm khái từ tận đáy lòng.
Cụ ta tin trong số những người ở đây cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn mới có thể chặn được uy lực của nhát kiếm này.
Nhưng cũng chỉ là có khả năng mà thôi.
Không phải Độ Thiên Chân Nhân không có lòng tin vào Tiêu Chính Văn, mà là Trương Đạo Linh thật sự quá mạnh.
Thậm chí có thể nói không ai ở dưới cảnh giới Thiên Thần có thể địch lại được.
Cho dù là nhiều cường giả ở Âu Lục thì khi nhắc đến cái tên Trương Đạo Linh cũng đều tỏ ra sợ hãi.
Nhiều người của võ tông cũng lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
“E là trên thế giới này chỉ có một mình Trương Đạo Linh mới có thể kết hợp trận pháp với kiếm pháp tuyệt diệu như vậy”.
Không ít môn chủ của tông môn cũng lên tiếng cảm thán.
Đồng thời ánh mắt họ nhìn Tiêu Chính Văn lại thêm một phần đồng tình, cảm thông.
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ nhấc tay lên, thuận thế tung một đòn tới.
Con dao quân đội năm cạnh như có thêm sức sống lập tức vẽ ra một đường cong hoàn hảo, nghênh đón kiếm Thất Tinh Tang Môn của Trương Đạo Linh lần nữa.
“Ầm!”
Ngay khi con dao quân đội năm cạnh va chạm với kiếm Thất Tinh Tang Môn, giữa không trung bỗng vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Hệt như sấm sét từ chín tầng mây nổ vang trong tai mọi người.
Chỉ uy lực còn lại cũng đủ khiến cây cối xung quanh bật tung cả gốc.
Sau đó lại bị một luồng sóng khí màu xanh nhạt biến thành bột mịn.
“Ồ!”
“Trời ạ!”
“Thảo nào Đông Phương Ngạo Vũ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn. Uy… uy lực này cũng dị thường quá!”
Mấy người lớp trẻ của võ tông cùng trang lứa với Tiêu Chính Văn đều xem đến ngây người.
Thậm chí trong số bọn họ có mấy người lớn hơn Tiêu Chính Văn vài tuổi.
Nhưng bất kể là sức mạnh hay cảnh giới đều không thể so được với Tiêu Chính Văn.
“Muốn chết hả?”
Đòn tấn công mà Trương Đạo Linh tự cho rằng là đòn tất chết lại phá vỡ, cụ ta lập tức nổi giận.
Cụ ta vung thanh kiếm dài trong tay lên liên tục chém về phía Tiêu Chính Văn, không hề có ý dừng lại.
Tiêu Chính Văn cũng không tỏ ra yếu thế, vẫn bình tĩnh đỡ đòn, nhưng so với Trương Đạo Linh thì thực lực của Tiêu Chính Văn vẫn kém hơn rất nhiều.
Suy cho cùng Trương Đạo Linh đã đứng vững ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mấy chục năm.
Hơn nữa sự kết hợp giữa trận pháp và kỹ năng võ thuật của cụ ta đã đạt đến mức thượng thừa.
Mặc dù Tiêu Chính Văn rất mạnh nhưng vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi học hỏi.
Dao kiếm lại va chạm vào nhau, trên bầu trời thế mà lại phát ra một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt.
Như thể một vệt sao băng lướt qua trên bầu trời, bầu trời vốn dĩ đã bị mây đen giăng kín lập tức được ánh sáng trắng này chiếu rọi.
Lúc này Tần Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang ở trong trận đấu, chỉ sợ Tiêu Chính Văn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trận đấu ở mức độ này đã không phải là trận mà Tần Vũ có thể gia nhập vào, anh ta càng không thể giúp gì được, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Tiêu Chính Văn thôi.
Không lâu sau, ánh sáng trên bầu trời tan biến.
Tiêu Chính Văn đã so được hơn một trăm chiêu với Trương Đạo Linh, hai người bay lên rồi đáp xuống đất, Trương Đạo Linh không khỏi nhíu mày.
“Chả trách cậu lại ngông cuồng dám giết con cháu nhà họ Trương như thế, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh đấy”.
Mấy lời này của Trương Đạo Linh hiển nhiên là đã đánh giá Tiêu Chính Văn theo cách khác.
Từ khi xuất đạo, dựa vào trận pháp của nhà họ Trương và kiếm pháp của riêng mình, cụ ta gần như đã đánh bại rất nhiều đối thủ bất khả chiến bại và chưa từng thua trận chiến nào.
Hơn nữa đến nay vẫn chưa có ai có thể đánh quá một trăm chiêu với cụ ta mà không gục ngã.
Năm nay Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi?
Hai mươi mấy tuổi mà đã có sức chiến đấu như thế, sao có thể không khiến Trương Đạo Linh lau mắt mà nhìn cho được.
“Ông cũng rất khá, nếu đổi thành Đông Phương Ngạo Vũ thì đã chết nãy giờ rồi”.
Tiêu Chính Văn để một tay sau lưng bình thản cười nói.
Nhưng Tần Vũ lại để ý thấy cánh tay để sau lưng của Tiêu Chính Văn đang khẽ run.
Hơn nữa hình như giữa kẽ tay còn chảy máu.
Ôi!
Tần Vũ không khỏi bắt đầu lo lắng cho Tiêu Chính Văn.
Chắc Tiêu Chính Văn đã bị trúng không ít đòn trong trận quyết đấu vừa rồi.
Nhưng có thể đánh quá một trăm chiêu với Trương Đạo Linh mà không gục ngã đã là một kỳ tích lớn.
“Ha ha ha!”
Trương Đạo Linh ngửa mặt lên trời cười nói: “Nhóc con, cậu mồm mép cũng giảo hoạt đấy. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng cậu thật sự rất khá. Nếu cậu không chết, qua mười năm nữa cậu chắc chắn sẽ là người cực kỳ xuất sắc, nhưng tiếc là ông trời không ủng hộ cậu”.
“Cậu không nên giết người nhà họ Trương!”
“Bây giờ Quốc Vận khởi động, người người đều biết đến lúc Quốc Vận thịnh vượng thì sẽ có lợi rất lớn với mỗi người dân Hoa Quốc, đợi thêm hai năm nữa e là ngay cả khi tôi muốn giết cậu cũng phải phí mất sức lực khá lớn”.
“Nhưng tôi không phải người biết trân trọng tài năng, trước đó những anh tài giống như cậu cũng có đến mấy chục người chết dưới kiếm của tôi. Hôm nay nếu cậu đã ép tôi ra tay thì cậu chỉ có một kết cục thôi”.
Nghe cụ ta nói thế, Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ không khỏi kinh hoảng!
Lẽ nào vừa rồi mới chỉ là làm nóng người thôi sao?
Trương Đạo Linh vẫn chưa đánh hết sức à?
Lúc này mọi người xung quanh càng ngạc nhiên hơn, đã đánh đến mức này rồi mà vẫn chỉ đang thăm dò thực lực à?
“Vừa rồi chỉ là làm nóng người sao? Đó… đó quả thật là bản lĩnh đáng sợ”.
“Không đúng, với uy danh của tiền bối Trương thì chắc chắn không thể đánh ngang tài ngang sức với Tiêu Chính Văn trong khi đang đánh hết sức được”.
“Đúng thế, tiếp theo mới là chính thức bắt đầu”.
Mấy người võ tông cùng nhìn về phía Trương Đạo Linh, ánh mắt lóe lên vẻ phấn khích khác thường.
“Mọi người chẳng có tí kiến thức nào, năm đó khi ông Trương tự tay giải quyết tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp còn đáng sợ hơn trận đấu này nhiều, vừa rồi chỉ là chút khởi động nhỏ thôi”.
Ông Lư chắp hai tay sau lưng kiêu ngạo nói.
Cụ ta cũng là một trong số ít những người chứng kiến trận chiến năm đó.
Nhưng nếu không phải vì vài nguyên nhân đặc biệt, tin tức bị phong tỏa thì chắc chắn trận chiến đấu đó đã được ghi vào trong lịch sử của Hoa Quốc.
“Nhưng tiếp theo, Tiêu Chính Văn sẽ không được yên ổn như thế đâu, có thể khiến ông Trương tức giận thì mạng sống của cậu ta cũng đi đến hồi kết rồi”.
Ông Lư cười khẩy nói.
Những gì cụ ta nói quả đúng là sự thật, bởi vì sát chiêu thật sự của Trương Đạo Linh là Thiên Sơn Thất Kiếm.
Thất Kiếm có thể chém trời diệt đất, Thất Kiếm có thể trừ ma giết thần.
Năm đó tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp cũng chỉ có thể đỡ được ba kiếm của cụ ta mà thôi.
Nhưng khi cụ ta vừa đánh ra nhát kiếm thứ tư, tất cả mọi người gần như chỉ có thể để mặc cho Trương Đạo Linh tàn sát.
Đó không phải là giết bình thường mà là tàn sát.
Tám người đều bị giết chết trong vòng hai chiêu, không một ai còn sống.
Thậm chí họ còn không có cơ hội để chạy trốn.
Phải biết đó là tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đấy.
Chỉ cần Thiên Thần không xuất đầu lộ diện thì họ chính là người có sức chiến đấu hàng đầu trên thế giới.
Nhưng dù là thế thì họ vẫn yếu kém khi đứng trước mặt Trương Đạo Linh.
Còn Tiêu Chính Văn vừa thăng cấp lên cảnh giới Thiên Vương thiên cấp năm sao, cảnh giới vẫn chưa ổn định, lấy cái gì để so với Trương Đạo Linh đây?
“Cậu Tiêu, cẩn thận Thiên Sơn Thất Kiếm của ông ta”.
Độ Thiên Chân Nhân vô thức nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày ngước mắt lên nhìn Trương Đạo Linh.
“Nhưng không biết cậu có thể đỡ được mấy kiếm tiếp theo của tôi. Năm đó tôi cũng chỉ dùng bốn kiếm để giết toàn bộ tám cảnh giới Thiên Vương long cấp”.
Trương Đạo Linh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nói.