Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1260: Người nhà họ Trương giở trò
Trận chiến trên đỉnh núi Bách Nhật bên ngoài Long Kinh lập tức lan truyền khắp cả nước.
Tin tức Tiêu Chính Văn vung tay giết chết Đông Phương Ngạo Vũ - cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đã nhanh chóng truyền đến Giang Trung.
Lúc này, rất nhiều thế gia đi theo tập đoàn Vy Nhan trước đó đều lần lượt cảm thấy may mắn.
Nếu không, một khi Tiêu Chính Văn quay về, căn bản không cần Tiêu Chính Văn mở miệng, thì bọn họ cũng sẽ bị chèn ép đến chết.
Trong biệt thự nhà họ Tiêu, một cô gái trẻ đang ngồi trên mép giường của Khương Vy Nhan lau nước mắt.
Cô ấy tên Đàm Hiểu Linh, là một trong số ít bạn thân của Khương Vy Nhan.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Đàm Hiểu Linh đã đi du học.
Một năm trước mới trở về Giang Lăng, trong khoảng thời gian đó còn giúp gia đình quản lý chuyện kinh doanh.
Nhưng có chuyện không hay xảy ra vì nhan sắc xinh đẹp của Đàm Hiểu Linh.
Vừa trở về Giang Lăng chưa đến một tháng, cô ấy đã được hai cậu chủ giàu có ở Giang Lăng để mắt tới.
Hai cậu chủ này, một người được mệnh danh là hoàng tử Giang Lăng tên Lý Tuyết Phi, còn một người là con trai của người giàu nhất Giang Lăng tên Lạc Thiếu Tông.
Hai người họ thường xuyên thể hiện tình cảm của mình với Đàm Hiểu Lăng, nhưng đều bị Đàm Hiểu Linh từ chối một cách vô tình.
Ban đầu, hai người bọn họ không nói gì nhiều.
Nhưng sau một thời gian dài, hai người bọn họ từ yêu sinh hận, bắt đầu dùng mọi thủ đoạn để chèn ép việc kinh doanh của nhà họ Đàm.
Trong vòng chưa đầy một tháng, chi nhánh do Đàm Hiểu Linh quản lý đã rơi vào đường cùng.
Nhà họ Đàm cũng biết rõ chuyện này, mấy lần khuyên Đàm Hiểu Linh nghĩ thoáng một chút, sớm muộn gì cũng phải gả chồng, gả cho nhà họ Lý hay nhà họ Lạc đều không chịu thiệt.
Nhưng Đàm Hiểu Linh luôn kiêu ngạo, sao có thể gả cho hai tên cậu chủ lười biếng này được chứ?
Cuối cùng, cô ấy tức giận chạy đến Giang Trung.
Lúc đến Giang Trung, lại nghe tin Khương Vy Nhan đang ở nhà dưỡng thai, nên mới đến nhà họ Tiêu.
Nghe Đàm Hiểu Linh than khóc xong, Khương Vy Nhan cũng thấy đồng cảm.
Nhưng dù sao cũng chỉ là phận nữ, cho dù tức giận thì cũng có thể làm gì đâu!
Bây giờ, người duy nhất có thể giúp Đàm Hiểu Linh, chỉ có Tiêu Chính Văn thôi.
“Hiểu Linh, cậu đừng lo, vài ngày nữa Chính Văn sẽ về. Mình thấy, đợi mình sinh xong, mình sẽ bảo Chính Văn cùng cậu trở về Giang Lăng nhé!”
Khương Vy Nhan cũng nghe nói về trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ.
Chắc Tiêu Chính Văn sẽ về Giang Trung sớm thôi.
Ngày sinh dự kiến của Khương Vy Nhan sẽ là hai ngày sau, nên cô chỉ có thể đợi sau khi mình sinh xong, rồi mới bảo Tiêu Chính Văn ra mặt giúp Đàm Hiểu Linh giải quyết vấn đề lớn kia.
“Haiz! Anh ta đi thì có tác dụng gì chứ, dù sao thì đó là ở Giang Lăng chứ không phải Giang Trung, kỳ thật mình cũng chỉ là muốn than thở với cậu chút thôi, mấy ngày tới mình sẽ ở lại chăm sóc cậu!”
Đàm Hiểu Linh dịu dàng nói.
Suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, cô ấy không hề quan tâm đến trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ, càng không biết đến chuyện đánh bại cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao là thế nào.
Đàm Hiểu Linh vô cùng cảm kích khi Khương Vy Nhan nghĩ đến việc để Tiêu Chính Văn ra mặt giúp cô ấy giải quyết vấn đề.
“Mời cô dùng trà!”
Lúc này, Độ Thiên Chân Nhân đích thân bưng một chén trà đến, đưa cho Đàm Hiểu Linh.
Đàm Hiểu Linh lịch sự cảm ơn rồi đặt chén trà sang một bên.
Sau đó gọt táo cho Khương Vy Nhan.
Vừa gọt táo, Đàm Hiểu Linh vừa thắc mắc hỏi: “Vy Nhan, thật không ngờ cậu đã có hai đứa con rồi, gả đi sớm như vậy, cậu không sợ...”
Đàm Hiểu Linh còn chưa kịp nói xong, Khương Vy Nhan đã lắc đầu cười nói: “Không sợ! Có anh ấy ở bên cạnh, mình không sợ gì hết! Hơn nữa, mình cảm thấy vô cùng may mắn khi được gả cho anh ấy!”
Trong lòng Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn không chỉ là một anh hùng đã nhiều lần cứu đất nước khỏi nguy hiểm, mà còn là một người chồng tốt yêu gia đình!
Trong thời gian qua, Khương Vy Nhan đã phải chịu rất nhiều ấm ức, chính Tiêu Chính Văn luôn là người đứng trước che mưa chắn gió cho cô.
Thấy Khương Vy Nhan kiên quyết như vậy, Đàm Hiểu Kinh không khỏi mỉm cười tự giễu.
Trong mấy người bạn thân, chỉ có Khương Vy Nhan được nếm trải vị ngọt của tình yêu, còn lại vẫn độc thân đến tận bây giờ.
“Anh ta thật sự tốt như cậu nói sao?”
Đàm Hiểu Linh nhi ngờ hỏi.
Khương Vy Nhan gật đầu chắc chắn.
Đúng lúc này, một đệ tử của Thiên Kiếm Tông nhanh chóng bước vào, nói nhỏ vào tai Độ Thiên Chân Nhân vài câu.
“Cô Khương, cậu Tiêu về rồi, khoảng hai giờ chiều máy bay sẽ hạ cánh ở Giang Trung, tôi sẽ thu xếp để đón cậu Tiêu!”
Độ Thiên Chân Nhân nói xong liền cung kính cầu đầu chào Khương Vy Nhan.
“Ừ, tốt quá! Nói với anh ấy rằng bây giờ tôi thật sự không thể cử động được, nhưng tôi rất muốn gặp anh ấy!”
Khương Vy Nhan nói.
“Vâng!”
Độ Thiên Chân Nhân đáp một tiếng sau đó quay người rời đi.
Lúc này, cả Giang Trung, không chỉ những đại gia trong giới kinh doanh mà ngay cả người của rất nhiều võ tông cũng lần lượt đến sân bay tiếp đón.
Mà lúc này, tại sân bay Giang Lăng.
Chủ tịch Lữ - chủ tịch thành phố Giang Lăng dẫn theo môn đám quan chức và hàng trăm doanh nhân giàu có đứng kính cẩn xung quanh sân bay.
Trên vài đường băng nên cạnh, có rất nhiều cô gái đang đợi để được gặp Tiêu Chính Văn, có thể nói là tất cả đều rất mong chờ.
Cảnh tượng này còn hoành tráng hơn nhiều so với việc chào đón những ngôi sao lớn.
Dù sao thì hiện giờ danh tiếng của Tiêu Chính Văn quá lớn, vượt qua cả bốn gia tộc lớn.
Một người làm lu mờ cả bốn gia tộc lớn, đây là chuyện lạ trăm năm ở Hoa Quốc.
Hàng nghìn cảnh sát bao vây khu vực lân cận sân bay.
Một số tuyến đường chính ở Giang Lăng cũng phong tỏa và kiểm soát nghiêm ngặt.
Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng, khi cửa vừa mở ra, một người đàn ông trẻ khí thế chậm rãi bước ra khỏi cabin.
Chủ tịch Lữ lập tức vẫy tay với đám nhân viên phía sau, mấy người đàn ông mặc đồ đen cũng nhanh chóng tiến lên trải thảm đỏ.
Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, người đàn ông trẻ vững vàng bước xuống thang cuốn.
Nhìn thấy đám người đang chào đón nồng nhiệt xung quanh sân bay, người đàn ông khẽ gật đầu, tự đắc liếc nhìn chủ tịch Lữ, cười nói: “Làm phiền chủ tịch Lữ rồi!”
Lúc này, nếu không nhìn kỹ, người này đúng thật rất giống Tiêu Chính Văn.
Nhưng những người quen biết Tiêu Chính Văn đều có thể nhận ra ngay người này không phải Tiêu Chính Văn.
Bởi vì Tiêu Chính Văn đối xử với ai đều rất lịch sự và khiêm tốn, không hề kiêu ngạo chút nào.
Còn người này lại vô cùng kiêu ngạo.
Đây là điểm khác biệt lớn giữa “hàng thật và hàng nhái”.
Nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì khó hiểu, dù sao thì Tiêu Chính Văn cũng đã vào sinh ra tử vô số lần, để bảo vệ người dân Hoa Quốc khỏi kẻ thù.
Sao có thể coi thường người mà mình dùng tính mạng để bảo vệ chứ?
Trương Nguyệt Đông vừa nói, vừa chậm rãi bước trên thảm đỏ.
Hắn là người của nhà họ Trương ở tỉnh Xuyên, người canh giữ lăng mộ Tổ Long ở Thiên Sơn.
Lần này tới đây cũng chủ ý của ông Lư - người của liên minh võ thuật và Lâm Thiên Đức - người của Quỷ Y Môn.
Hắn muốn giả danh Tiêu Chính Văn, hủy hoại danh tiếng của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, chủ tịch Lữ vội vàng chào hỏi, cười nói: “Cậu Tiêu, cậu đến Giang Lăng, đúng là khiến toàn bộ người dân Giang Lăng nở mày nở mặt!”
Lúc này, một đám doanh nhân giàu có cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, cậu Tiêu tài năng xuất chúng, che được cả trời đất, cậu đến Giang Lăng, đúng thật là dát vàng lên mặt chúng tôi!”
Trương Nguyệt Đông gật đầu đắc ý.
Nghĩ có vẻ như bộ mặt giả của mình đã thực sự phát huy tác dụng, ngay cả chủ tịch thành phố cũng không nhận ra.
Lúc này, ánh mắt của hắn chuyển dời vào người một cô gái trẻ, trong lòng lập tức nảy sinh ý nghĩ xấu...
Hắn đã đi đến rất nhiều thành phố, tiền tài cũng không thiếu, nhưng chưa có cô gái nào thật sự có thể lọt vào mắt của hắn.
Nhưng cô gái trước mắt vừa nhìn đã biết được sinh ra trong gia đình giàu có, nếu mượn danh nghĩa Tiêu Chính Văn, khiến bụng cô gái này to lên, vậy thì danh tiếng của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Nghĩ vậy, Trương Nguyệt Đông chỉ tay vào cô gái rồi nói: “Chủ tịch Lữ, lát nữa bảo cô ấy đến khách sạn cùng tôi, hầu hạ tôi nghỉ ngơi!”
Chủ tịch Lữ quay đầu lại nhìn, không khỏi sững sờ.
Đó là cô hai nhà họ Đàm, mặc dù nói nhà họ Đàm luôn thuộc thế gia hạng hai, nhưng...
“Sao thế?”
Trương Nguyệt Đông thấy sắc mặt khó coi của chủ tịch Lữ, trong mắt liền lóe lên vẻ nham hiểm, sau đó khẽ vung tay lên, tia sáng vàng từ trong lòng bàn tay tỏa ra, trong sân bay lập tức nổi lên một trận gió lớn.
Gây rối cả nửa ngày, Trương Nguyệt Đông này cũng không phải là tên vô dụng bất tài.
Người nhà họ Trương có tài năng bẩm sinh với loại trận pháp này, dù sao thì canh giữ Tổ Long cũng không thể thiếu trận pháp như vậy.
Chủ tịch Lữ sợ hãi, ai mà không biết thực lực của Tiêu Chính Văn chứ?
“Được được được, tôi sẽ làm theo lời cậu Tiêu nói!”
Chủ tịch Lữ quay đầu liếc nhìn ngầm ra hiệu cho Đàm Xương Vận - người quản lý nhà họ Đàm.
Tin tức Tiêu Chính Văn vung tay giết chết Đông Phương Ngạo Vũ - cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đã nhanh chóng truyền đến Giang Trung.
Lúc này, rất nhiều thế gia đi theo tập đoàn Vy Nhan trước đó đều lần lượt cảm thấy may mắn.
Nếu không, một khi Tiêu Chính Văn quay về, căn bản không cần Tiêu Chính Văn mở miệng, thì bọn họ cũng sẽ bị chèn ép đến chết.
Trong biệt thự nhà họ Tiêu, một cô gái trẻ đang ngồi trên mép giường của Khương Vy Nhan lau nước mắt.
Cô ấy tên Đàm Hiểu Linh, là một trong số ít bạn thân của Khương Vy Nhan.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Đàm Hiểu Linh đã đi du học.
Một năm trước mới trở về Giang Lăng, trong khoảng thời gian đó còn giúp gia đình quản lý chuyện kinh doanh.
Nhưng có chuyện không hay xảy ra vì nhan sắc xinh đẹp của Đàm Hiểu Linh.
Vừa trở về Giang Lăng chưa đến một tháng, cô ấy đã được hai cậu chủ giàu có ở Giang Lăng để mắt tới.
Hai cậu chủ này, một người được mệnh danh là hoàng tử Giang Lăng tên Lý Tuyết Phi, còn một người là con trai của người giàu nhất Giang Lăng tên Lạc Thiếu Tông.
Hai người họ thường xuyên thể hiện tình cảm của mình với Đàm Hiểu Lăng, nhưng đều bị Đàm Hiểu Linh từ chối một cách vô tình.
Ban đầu, hai người bọn họ không nói gì nhiều.
Nhưng sau một thời gian dài, hai người bọn họ từ yêu sinh hận, bắt đầu dùng mọi thủ đoạn để chèn ép việc kinh doanh của nhà họ Đàm.
Trong vòng chưa đầy một tháng, chi nhánh do Đàm Hiểu Linh quản lý đã rơi vào đường cùng.
Nhà họ Đàm cũng biết rõ chuyện này, mấy lần khuyên Đàm Hiểu Linh nghĩ thoáng một chút, sớm muộn gì cũng phải gả chồng, gả cho nhà họ Lý hay nhà họ Lạc đều không chịu thiệt.
Nhưng Đàm Hiểu Linh luôn kiêu ngạo, sao có thể gả cho hai tên cậu chủ lười biếng này được chứ?
Cuối cùng, cô ấy tức giận chạy đến Giang Trung.
Lúc đến Giang Trung, lại nghe tin Khương Vy Nhan đang ở nhà dưỡng thai, nên mới đến nhà họ Tiêu.
Nghe Đàm Hiểu Linh than khóc xong, Khương Vy Nhan cũng thấy đồng cảm.
Nhưng dù sao cũng chỉ là phận nữ, cho dù tức giận thì cũng có thể làm gì đâu!
Bây giờ, người duy nhất có thể giúp Đàm Hiểu Linh, chỉ có Tiêu Chính Văn thôi.
“Hiểu Linh, cậu đừng lo, vài ngày nữa Chính Văn sẽ về. Mình thấy, đợi mình sinh xong, mình sẽ bảo Chính Văn cùng cậu trở về Giang Lăng nhé!”
Khương Vy Nhan cũng nghe nói về trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ.
Chắc Tiêu Chính Văn sẽ về Giang Trung sớm thôi.
Ngày sinh dự kiến của Khương Vy Nhan sẽ là hai ngày sau, nên cô chỉ có thể đợi sau khi mình sinh xong, rồi mới bảo Tiêu Chính Văn ra mặt giúp Đàm Hiểu Linh giải quyết vấn đề lớn kia.
“Haiz! Anh ta đi thì có tác dụng gì chứ, dù sao thì đó là ở Giang Lăng chứ không phải Giang Trung, kỳ thật mình cũng chỉ là muốn than thở với cậu chút thôi, mấy ngày tới mình sẽ ở lại chăm sóc cậu!”
Đàm Hiểu Linh dịu dàng nói.
Suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, cô ấy không hề quan tâm đến trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ, càng không biết đến chuyện đánh bại cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao là thế nào.
Đàm Hiểu Linh vô cùng cảm kích khi Khương Vy Nhan nghĩ đến việc để Tiêu Chính Văn ra mặt giúp cô ấy giải quyết vấn đề.
“Mời cô dùng trà!”
Lúc này, Độ Thiên Chân Nhân đích thân bưng một chén trà đến, đưa cho Đàm Hiểu Linh.
Đàm Hiểu Linh lịch sự cảm ơn rồi đặt chén trà sang một bên.
Sau đó gọt táo cho Khương Vy Nhan.
Vừa gọt táo, Đàm Hiểu Linh vừa thắc mắc hỏi: “Vy Nhan, thật không ngờ cậu đã có hai đứa con rồi, gả đi sớm như vậy, cậu không sợ...”
Đàm Hiểu Linh còn chưa kịp nói xong, Khương Vy Nhan đã lắc đầu cười nói: “Không sợ! Có anh ấy ở bên cạnh, mình không sợ gì hết! Hơn nữa, mình cảm thấy vô cùng may mắn khi được gả cho anh ấy!”
Trong lòng Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn không chỉ là một anh hùng đã nhiều lần cứu đất nước khỏi nguy hiểm, mà còn là một người chồng tốt yêu gia đình!
Trong thời gian qua, Khương Vy Nhan đã phải chịu rất nhiều ấm ức, chính Tiêu Chính Văn luôn là người đứng trước che mưa chắn gió cho cô.
Thấy Khương Vy Nhan kiên quyết như vậy, Đàm Hiểu Kinh không khỏi mỉm cười tự giễu.
Trong mấy người bạn thân, chỉ có Khương Vy Nhan được nếm trải vị ngọt của tình yêu, còn lại vẫn độc thân đến tận bây giờ.
“Anh ta thật sự tốt như cậu nói sao?”
Đàm Hiểu Linh nhi ngờ hỏi.
Khương Vy Nhan gật đầu chắc chắn.
Đúng lúc này, một đệ tử của Thiên Kiếm Tông nhanh chóng bước vào, nói nhỏ vào tai Độ Thiên Chân Nhân vài câu.
“Cô Khương, cậu Tiêu về rồi, khoảng hai giờ chiều máy bay sẽ hạ cánh ở Giang Trung, tôi sẽ thu xếp để đón cậu Tiêu!”
Độ Thiên Chân Nhân nói xong liền cung kính cầu đầu chào Khương Vy Nhan.
“Ừ, tốt quá! Nói với anh ấy rằng bây giờ tôi thật sự không thể cử động được, nhưng tôi rất muốn gặp anh ấy!”
Khương Vy Nhan nói.
“Vâng!”
Độ Thiên Chân Nhân đáp một tiếng sau đó quay người rời đi.
Lúc này, cả Giang Trung, không chỉ những đại gia trong giới kinh doanh mà ngay cả người của rất nhiều võ tông cũng lần lượt đến sân bay tiếp đón.
Mà lúc này, tại sân bay Giang Lăng.
Chủ tịch Lữ - chủ tịch thành phố Giang Lăng dẫn theo môn đám quan chức và hàng trăm doanh nhân giàu có đứng kính cẩn xung quanh sân bay.
Trên vài đường băng nên cạnh, có rất nhiều cô gái đang đợi để được gặp Tiêu Chính Văn, có thể nói là tất cả đều rất mong chờ.
Cảnh tượng này còn hoành tráng hơn nhiều so với việc chào đón những ngôi sao lớn.
Dù sao thì hiện giờ danh tiếng của Tiêu Chính Văn quá lớn, vượt qua cả bốn gia tộc lớn.
Một người làm lu mờ cả bốn gia tộc lớn, đây là chuyện lạ trăm năm ở Hoa Quốc.
Hàng nghìn cảnh sát bao vây khu vực lân cận sân bay.
Một số tuyến đường chính ở Giang Lăng cũng phong tỏa và kiểm soát nghiêm ngặt.
Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng, khi cửa vừa mở ra, một người đàn ông trẻ khí thế chậm rãi bước ra khỏi cabin.
Chủ tịch Lữ lập tức vẫy tay với đám nhân viên phía sau, mấy người đàn ông mặc đồ đen cũng nhanh chóng tiến lên trải thảm đỏ.
Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, người đàn ông trẻ vững vàng bước xuống thang cuốn.
Nhìn thấy đám người đang chào đón nồng nhiệt xung quanh sân bay, người đàn ông khẽ gật đầu, tự đắc liếc nhìn chủ tịch Lữ, cười nói: “Làm phiền chủ tịch Lữ rồi!”
Lúc này, nếu không nhìn kỹ, người này đúng thật rất giống Tiêu Chính Văn.
Nhưng những người quen biết Tiêu Chính Văn đều có thể nhận ra ngay người này không phải Tiêu Chính Văn.
Bởi vì Tiêu Chính Văn đối xử với ai đều rất lịch sự và khiêm tốn, không hề kiêu ngạo chút nào.
Còn người này lại vô cùng kiêu ngạo.
Đây là điểm khác biệt lớn giữa “hàng thật và hàng nhái”.
Nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì khó hiểu, dù sao thì Tiêu Chính Văn cũng đã vào sinh ra tử vô số lần, để bảo vệ người dân Hoa Quốc khỏi kẻ thù.
Sao có thể coi thường người mà mình dùng tính mạng để bảo vệ chứ?
Trương Nguyệt Đông vừa nói, vừa chậm rãi bước trên thảm đỏ.
Hắn là người của nhà họ Trương ở tỉnh Xuyên, người canh giữ lăng mộ Tổ Long ở Thiên Sơn.
Lần này tới đây cũng chủ ý của ông Lư - người của liên minh võ thuật và Lâm Thiên Đức - người của Quỷ Y Môn.
Hắn muốn giả danh Tiêu Chính Văn, hủy hoại danh tiếng của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, chủ tịch Lữ vội vàng chào hỏi, cười nói: “Cậu Tiêu, cậu đến Giang Lăng, đúng là khiến toàn bộ người dân Giang Lăng nở mày nở mặt!”
Lúc này, một đám doanh nhân giàu có cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, cậu Tiêu tài năng xuất chúng, che được cả trời đất, cậu đến Giang Lăng, đúng thật là dát vàng lên mặt chúng tôi!”
Trương Nguyệt Đông gật đầu đắc ý.
Nghĩ có vẻ như bộ mặt giả của mình đã thực sự phát huy tác dụng, ngay cả chủ tịch thành phố cũng không nhận ra.
Lúc này, ánh mắt của hắn chuyển dời vào người một cô gái trẻ, trong lòng lập tức nảy sinh ý nghĩ xấu...
Hắn đã đi đến rất nhiều thành phố, tiền tài cũng không thiếu, nhưng chưa có cô gái nào thật sự có thể lọt vào mắt của hắn.
Nhưng cô gái trước mắt vừa nhìn đã biết được sinh ra trong gia đình giàu có, nếu mượn danh nghĩa Tiêu Chính Văn, khiến bụng cô gái này to lên, vậy thì danh tiếng của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Nghĩ vậy, Trương Nguyệt Đông chỉ tay vào cô gái rồi nói: “Chủ tịch Lữ, lát nữa bảo cô ấy đến khách sạn cùng tôi, hầu hạ tôi nghỉ ngơi!”
Chủ tịch Lữ quay đầu lại nhìn, không khỏi sững sờ.
Đó là cô hai nhà họ Đàm, mặc dù nói nhà họ Đàm luôn thuộc thế gia hạng hai, nhưng...
“Sao thế?”
Trương Nguyệt Đông thấy sắc mặt khó coi của chủ tịch Lữ, trong mắt liền lóe lên vẻ nham hiểm, sau đó khẽ vung tay lên, tia sáng vàng từ trong lòng bàn tay tỏa ra, trong sân bay lập tức nổi lên một trận gió lớn.
Gây rối cả nửa ngày, Trương Nguyệt Đông này cũng không phải là tên vô dụng bất tài.
Người nhà họ Trương có tài năng bẩm sinh với loại trận pháp này, dù sao thì canh giữ Tổ Long cũng không thể thiếu trận pháp như vậy.
Chủ tịch Lữ sợ hãi, ai mà không biết thực lực của Tiêu Chính Văn chứ?
“Được được được, tôi sẽ làm theo lời cậu Tiêu nói!”
Chủ tịch Lữ quay đầu liếc nhìn ngầm ra hiệu cho Đàm Xương Vận - người quản lý nhà họ Đàm.