Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1241: Sỉ nhục quân Phá Long, giết
Lâm Mộng Mộng nhìn lướt qua Tiêu Chính Văn nũng nịu nói: “Anh Tiêu, anh đừng khách sáo với tôi, ai bảo tôi trước đó cũng là một trong số những người hâm mộ anh làm gì, cứ nghĩ anh là một nhân vật tầm cỡ rất giỏi giang cơ đấy”.
“Mặc dù hình như tôi nhìn lầm nhưng dù sao cũng là giấc mộng thời con gái của tôi. Đừng nhìn bây giờ anh đã sa sút phong độ mà lầm, mặc dù thường nói phượng hoàng sụt giảm phong độ còn chẳng bằng con gà nhưng tôi lại là người có trái tim nhân hậu”.
Lời nói bóng gió của Lâm Mộng Mộng sắc bén như dao, dường như câu nào cũng ngấm ngầm làm tổn thương Tiêu Chính Văn.
Hàm ý của cô ta cũng rất rõ, đừng thấy anh từng là ánh hào quang mà lầm, bây giờ anh không còn như trước thì cũng chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả.
Tôi lấy hành lý giúp anh chẳng qua chỉ là đang bố thí mà thôi.
Chẳng khác gì tôi bố thí tiền lẻ cho ăn xin ven đường.
“Anh Tiêu, không biết anh còn nhớ không? Mấy năm trước cũng tại sân bay này, lúc đó anh tham gia… à phải rồi, anh trở về Long Kinh từ Hiệp hội cấp cao chín nước”.
“Anh biết không? Sáng hôm đó tôi ngốc nghếch đợi ở cửa sân bay hơn bốn tiếng chỉ vì muốn xin chữ ký của anh, nhưng tiếc là cảnh vệ của anh không cho tôi bước đến trước”.
“Lúc đó tôi thật sự cảm thấy rất hụt hẫng, suýt nữa đã tự sát vì chuyện này, bây giờ nhớ lại lúc đó mình ngốc thật, chỉ vì một người đàn ông mà làm thế đúng là không đáng”.
“Anh nhìn người đàn ông bên kia đi, tôi thấy anh ta còn dễ nhìn hơn anh bây giờ nhiều”.
Lâm Mộng Mộng không hề che giấu hận thù trong lòng mình, nói thẳng mấy lời chế giễu châm chọc.
Tiêu Chính Văn lười để ý đến người phụ nữ không biết tên trước mặt, anh xoay người nói với Lý Thừa Vận: “Lúc nãy ông nói sao? Ông là ông trời ở đây à?”
“Còn nữa, ông nói công lao của quân Phá Long đều là giả ư?”
Tiêu Chính Văn nở nụ cười bình thản, nhưng trong mắt lại hiện lên sát khí ngùn ngụt.
Sỉ nhục anh thì không sao, Tiêu Chính Văn cũng không so đo với đám hề này.
Nhưng quân Phá Long không thể bị vu oan.
Đó là một đội quân thép vô số lần vượt qua chông gai, đắm mình trong biển lửa chiến đấu vì Hoa Quốc.
Mỗi người trong số họ đều đáng được kính trọng.
Mỗi một người đều cống hiến nhiệt huyết của mình cho đất nước này.
Như một vị binh sĩ già của quân Phá Long đã xuất ngũ vì thương tật từng nói: “Sở dĩ trong mắt tôi thường chứa đầy nước mắt là vì tôi cực kỳ yêu đất nước này, yêu mảnh đất này”.
Những người như thế sao có thể để loại người không có học thức như Đông Phương Lăng và Lý Thừa Vận tùy ý hạ thấp, mắng nhiếc?
“Ông đây đã nói đấy, thế nào? Cậu muốn đánh người à? Đến đây đi, hai bên mặt ông đây này, muốn đánh thế nào thì cứ đánh, đừng nương tay”.
Lý Thừa Vận đưa mặt mình ra, rồi lại rụt đầu lại bật cười thành tiếng.
“Cậu nói đúng, ông đây chính là ông trời ở sân bay này. Hơn nữa ông đây có thể nói cho cậu biết, hôm nay ông muốn giúp cậu chủ nhà họ Đông Phương công kích cậu. Cả đời này cậu đừng mơ có thể lấy được hành lý…”
“Bốp!”
Ông ta chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã tát lên mặt ông ta một bạt tai đau điếng.
Cả người Lý Thừa Vận bị đánh văng ra xa hơn mười mét.
“Phụt!”
Lý Thừa Vận còn chưa rơi xuống đất đã nôn ra một ngụm máu lớn.
“Cậu… cậu dám đánh tôi ư? Tiêu Chính Văn đánh người! Tiêu Chính Văn ức hiếp người dân!”
Lý Thừa Vận vùng vẫy bò dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng hét: “Tiêu Chính Văn, cả sân bay đều có camera, cậu dám đánh tôi, đằng sau ông đây còn có nhà họ…”
“Bốp!”
Lần này không phải là một cú tát nữa, mà là một cú đấm.
Cả người Lý Thừa Vận như diều đứt dây văng ra xa, đập mạnh người vào cửa kính ở sảnh lớn phòng chờ.
Choang!
Từng miếng thủy tinh bị cả người ông ta đập vào vỡ tan tành.
“Đằng sau ông là nhà họ Đông Phương à?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười, chẳng qua nụ cười của anh cực kỳ lạnh lẽo.
“Dù gia chủ nhà Đông Phương có đến cũng không xứng vênh váo ở trước mặt tôi”.
Thấy Tiêu Chính Văn đến gần mình, Lý Thừa Vận hoảng sợ hai chân mềm nhũn, không đứng lên được.
“Mau… mau lên! Bảo vệ sân bay đâu? Mau bắt cậu ta lại, cậu ta… cậu ta quấy rối trật tự ở sân bay, ra tay đánh người! Mau bắt cậu ta lại!”
Lý Thừa Vận vội vàng bò ra phía cửa, thi thoảng còn quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.
“Tên nào không sợ chết cứ bước đến đây”.
Lời nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn lọt vào tai bảo vệ khiến đám bảo vệ khiếp sợ đứng ngây ngốc ở đó.
Người… người đó, người đó là Tiêu Chính Văn.
Kết cục của liên quân năm nước thế nào?
Còn không phải bị Tiêu Chính Văn chặt đầu hết hai trăm nghìn người đó sao?
Thống soái năm nước ra sao?
Còn không phải chết trong tay Tiêu Chính Văn đó sao?
Họ…
Chẳng là cái quái gì cả.
Mấy chục bảo vệ như người gỗ đứng sững sờ nhìn Tiêu Chính Văn, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Thấy đám bảo vệ không dám động đậy, Lý Thừa Vận hung ác trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, cậu… cậu đã không còn là vua Bắc Lương nữa, cậu dám đánh tôi sao? Tôi chưa xong chuyện với cậu đâu”.
“Ồ? Chưa xong chuyện với tôi cơ à? Được thôi, vậy tôi muốn xem xem ông sẽ làm gì”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc xéo Lý Thừa Vận.
Mới có một tháng ngắn ngủi không về Long Kinh mà Long Kinh đã thay đổi khiến Tiêu Chính Văn rất ngạc nhiên.
Có vẻ như nhà họ Đông Phương lại nhảy ra làm loạn sau nhà họ Viên.
Xem ra bốn gia tộc lớn vẫn chưa nhận được bài học nhớ đời.
Nói xong, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra tìm đến một số điện thoại, sau đó gọi đi.
“Cậu Tiêu? Cậu đến Long Kinh rồi à? Tôi đi đón cậu”.
Đầu bên kia vang lên giọng nói khách sáo của Tần Vũ.
“Không cần đâu, tổng giám đốc sân bay nói ông ta là ông trời ở đây. Hơn nữa còn bắt tay với nhà họ Đông Phương nhắm vào tôi, anh đến đây thì đừng để bị ông ta giữ lại”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp máy luôn.
Nghe âm thanh cúp máy ở đầu bên kia, mặt mày Tần Vũ trắng bệch.
Ai cũng có thể nghe ra sự tức giận đã đến cực điểm trong lời nói của Tiêu Chính Văn.
Mẹ kiếp!
Tần Vũ thầm nghiến răng, cầm điện thoại gọi cho Lư Phụng Quân – chủ tịch sân bay quốc tế Long Kinh.
“Lư Phụng Quân, mẹ kiếp, ông ăn gan hùm rồi hay sao mà dám chặn đường vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn thế hả? Bất kể bây giờ cậu ta có binh quyền hay không thì cái danh vẫn còn đó. Cấp dưới mà mạo phạm cấp trên thì chỉ có khả năng cả gia tộc bị giết. Mẹ kiếp, ông tự nghĩ cách làm sao đi”.
Nói xong Tần Vũ không đợi Lư Phụng Quân giải thích bèn cúp máy luôn.
Lúc này Lư Phụng Quân trợn mắt, thậm chí chưa kịp nói câu nào đã nghe đầu bên kia điện thoại mắng nhiếc, sau đó bị cúp máy.
Nhưng Lư Phụng Quân cũng phản ứng lại rất nhanh, gọi trợ lý: “Mau lên, đến sảnh lớn”.
Cùng lúc đó.
Trong sảnh lớn ở sân bay.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ cậu vẫn là vua Bắc Lương như trước đây sao? Còn giả vờ giả vịt nữa! Đắc tội với bốn gia tộc lớn, ai sẽ chống lưng cho cậu?”
Lý Thừa Vận vừa lau máu bên khóe môi vừa tức giận mắng nhiếc.
Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến ông ta, chỉ chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng đó khẽ nhắm hai mắt lại đợi kết quả.
Không đến năm phút sau, Lư Phụng Quân dẫn theo một đoàn người chạy đến sảnh lớn với tốc độ chạy nước rút một trăm mét.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, lần này cậu tiêu rồi. Chắc chắn chủ tịch đã nhìn thấy video cậu đánh người, cậu cứ đợi ngồi tù đi”.
Lý Thừa Vận chỉ vào Tiêu Chính Văn đắc ý bật cười nói.
“Bốp!”
Vừa dứt lời, Lư Phụng Quân đã tát lên mặt Lý Thừa Vận một bạt tai.
“Ông ăn gan hùm rồi hay sao đấy? Ngay cả vua Bắc Lương mà cũng dám cản đường. Bản thân ông muốn chết thì tự đi nhảy lầu hoặc treo cổ đi, đừng làm liên lụy đến ông đây, mẹ kiếp!”
“Ông có thể gọi thẳng danh hiệu vua Bắc Lương được sao? Người đâu!”
Lư Phụng Quân sắp tức phát điên.
Lúc nhận được điện thoại của Tần Vũ, cả người ông ta vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
Nhưng khi xem camera giám sát, hai mắt ông ta suýt nữa rơi ra ngoài.
“Sếp Lư… sếp Lư, tôi…”
Lý Thừa Vận hoảng hốt, mặt đầy mồ hôi lạnh.
“Người đâu, đánh chết cho tôi, đánh đến chết mới được ngừng”.
Lư Phụng Quân chỉ vào Lý Thừa Vận tức giận quát.
Thấy mấy bảo vệ bước đến bao vây mình, Lý Thừa Vận cũng sửng sốt.
Không để ông ta giải thích thêm lời nào, tiếng tát tai vang lên rất rõ trong sảnh lớn sân bay.
“Mặc dù hình như tôi nhìn lầm nhưng dù sao cũng là giấc mộng thời con gái của tôi. Đừng nhìn bây giờ anh đã sa sút phong độ mà lầm, mặc dù thường nói phượng hoàng sụt giảm phong độ còn chẳng bằng con gà nhưng tôi lại là người có trái tim nhân hậu”.
Lời nói bóng gió của Lâm Mộng Mộng sắc bén như dao, dường như câu nào cũng ngấm ngầm làm tổn thương Tiêu Chính Văn.
Hàm ý của cô ta cũng rất rõ, đừng thấy anh từng là ánh hào quang mà lầm, bây giờ anh không còn như trước thì cũng chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả.
Tôi lấy hành lý giúp anh chẳng qua chỉ là đang bố thí mà thôi.
Chẳng khác gì tôi bố thí tiền lẻ cho ăn xin ven đường.
“Anh Tiêu, không biết anh còn nhớ không? Mấy năm trước cũng tại sân bay này, lúc đó anh tham gia… à phải rồi, anh trở về Long Kinh từ Hiệp hội cấp cao chín nước”.
“Anh biết không? Sáng hôm đó tôi ngốc nghếch đợi ở cửa sân bay hơn bốn tiếng chỉ vì muốn xin chữ ký của anh, nhưng tiếc là cảnh vệ của anh không cho tôi bước đến trước”.
“Lúc đó tôi thật sự cảm thấy rất hụt hẫng, suýt nữa đã tự sát vì chuyện này, bây giờ nhớ lại lúc đó mình ngốc thật, chỉ vì một người đàn ông mà làm thế đúng là không đáng”.
“Anh nhìn người đàn ông bên kia đi, tôi thấy anh ta còn dễ nhìn hơn anh bây giờ nhiều”.
Lâm Mộng Mộng không hề che giấu hận thù trong lòng mình, nói thẳng mấy lời chế giễu châm chọc.
Tiêu Chính Văn lười để ý đến người phụ nữ không biết tên trước mặt, anh xoay người nói với Lý Thừa Vận: “Lúc nãy ông nói sao? Ông là ông trời ở đây à?”
“Còn nữa, ông nói công lao của quân Phá Long đều là giả ư?”
Tiêu Chính Văn nở nụ cười bình thản, nhưng trong mắt lại hiện lên sát khí ngùn ngụt.
Sỉ nhục anh thì không sao, Tiêu Chính Văn cũng không so đo với đám hề này.
Nhưng quân Phá Long không thể bị vu oan.
Đó là một đội quân thép vô số lần vượt qua chông gai, đắm mình trong biển lửa chiến đấu vì Hoa Quốc.
Mỗi người trong số họ đều đáng được kính trọng.
Mỗi một người đều cống hiến nhiệt huyết của mình cho đất nước này.
Như một vị binh sĩ già của quân Phá Long đã xuất ngũ vì thương tật từng nói: “Sở dĩ trong mắt tôi thường chứa đầy nước mắt là vì tôi cực kỳ yêu đất nước này, yêu mảnh đất này”.
Những người như thế sao có thể để loại người không có học thức như Đông Phương Lăng và Lý Thừa Vận tùy ý hạ thấp, mắng nhiếc?
“Ông đây đã nói đấy, thế nào? Cậu muốn đánh người à? Đến đây đi, hai bên mặt ông đây này, muốn đánh thế nào thì cứ đánh, đừng nương tay”.
Lý Thừa Vận đưa mặt mình ra, rồi lại rụt đầu lại bật cười thành tiếng.
“Cậu nói đúng, ông đây chính là ông trời ở sân bay này. Hơn nữa ông đây có thể nói cho cậu biết, hôm nay ông muốn giúp cậu chủ nhà họ Đông Phương công kích cậu. Cả đời này cậu đừng mơ có thể lấy được hành lý…”
“Bốp!”
Ông ta chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã tát lên mặt ông ta một bạt tai đau điếng.
Cả người Lý Thừa Vận bị đánh văng ra xa hơn mười mét.
“Phụt!”
Lý Thừa Vận còn chưa rơi xuống đất đã nôn ra một ngụm máu lớn.
“Cậu… cậu dám đánh tôi ư? Tiêu Chính Văn đánh người! Tiêu Chính Văn ức hiếp người dân!”
Lý Thừa Vận vùng vẫy bò dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng hét: “Tiêu Chính Văn, cả sân bay đều có camera, cậu dám đánh tôi, đằng sau ông đây còn có nhà họ…”
“Bốp!”
Lần này không phải là một cú tát nữa, mà là một cú đấm.
Cả người Lý Thừa Vận như diều đứt dây văng ra xa, đập mạnh người vào cửa kính ở sảnh lớn phòng chờ.
Choang!
Từng miếng thủy tinh bị cả người ông ta đập vào vỡ tan tành.
“Đằng sau ông là nhà họ Đông Phương à?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười, chẳng qua nụ cười của anh cực kỳ lạnh lẽo.
“Dù gia chủ nhà Đông Phương có đến cũng không xứng vênh váo ở trước mặt tôi”.
Thấy Tiêu Chính Văn đến gần mình, Lý Thừa Vận hoảng sợ hai chân mềm nhũn, không đứng lên được.
“Mau… mau lên! Bảo vệ sân bay đâu? Mau bắt cậu ta lại, cậu ta… cậu ta quấy rối trật tự ở sân bay, ra tay đánh người! Mau bắt cậu ta lại!”
Lý Thừa Vận vội vàng bò ra phía cửa, thi thoảng còn quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.
“Tên nào không sợ chết cứ bước đến đây”.
Lời nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn lọt vào tai bảo vệ khiến đám bảo vệ khiếp sợ đứng ngây ngốc ở đó.
Người… người đó, người đó là Tiêu Chính Văn.
Kết cục của liên quân năm nước thế nào?
Còn không phải bị Tiêu Chính Văn chặt đầu hết hai trăm nghìn người đó sao?
Thống soái năm nước ra sao?
Còn không phải chết trong tay Tiêu Chính Văn đó sao?
Họ…
Chẳng là cái quái gì cả.
Mấy chục bảo vệ như người gỗ đứng sững sờ nhìn Tiêu Chính Văn, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Thấy đám bảo vệ không dám động đậy, Lý Thừa Vận hung ác trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, cậu… cậu đã không còn là vua Bắc Lương nữa, cậu dám đánh tôi sao? Tôi chưa xong chuyện với cậu đâu”.
“Ồ? Chưa xong chuyện với tôi cơ à? Được thôi, vậy tôi muốn xem xem ông sẽ làm gì”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc xéo Lý Thừa Vận.
Mới có một tháng ngắn ngủi không về Long Kinh mà Long Kinh đã thay đổi khiến Tiêu Chính Văn rất ngạc nhiên.
Có vẻ như nhà họ Đông Phương lại nhảy ra làm loạn sau nhà họ Viên.
Xem ra bốn gia tộc lớn vẫn chưa nhận được bài học nhớ đời.
Nói xong, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra tìm đến một số điện thoại, sau đó gọi đi.
“Cậu Tiêu? Cậu đến Long Kinh rồi à? Tôi đi đón cậu”.
Đầu bên kia vang lên giọng nói khách sáo của Tần Vũ.
“Không cần đâu, tổng giám đốc sân bay nói ông ta là ông trời ở đây. Hơn nữa còn bắt tay với nhà họ Đông Phương nhắm vào tôi, anh đến đây thì đừng để bị ông ta giữ lại”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp máy luôn.
Nghe âm thanh cúp máy ở đầu bên kia, mặt mày Tần Vũ trắng bệch.
Ai cũng có thể nghe ra sự tức giận đã đến cực điểm trong lời nói của Tiêu Chính Văn.
Mẹ kiếp!
Tần Vũ thầm nghiến răng, cầm điện thoại gọi cho Lư Phụng Quân – chủ tịch sân bay quốc tế Long Kinh.
“Lư Phụng Quân, mẹ kiếp, ông ăn gan hùm rồi hay sao mà dám chặn đường vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn thế hả? Bất kể bây giờ cậu ta có binh quyền hay không thì cái danh vẫn còn đó. Cấp dưới mà mạo phạm cấp trên thì chỉ có khả năng cả gia tộc bị giết. Mẹ kiếp, ông tự nghĩ cách làm sao đi”.
Nói xong Tần Vũ không đợi Lư Phụng Quân giải thích bèn cúp máy luôn.
Lúc này Lư Phụng Quân trợn mắt, thậm chí chưa kịp nói câu nào đã nghe đầu bên kia điện thoại mắng nhiếc, sau đó bị cúp máy.
Nhưng Lư Phụng Quân cũng phản ứng lại rất nhanh, gọi trợ lý: “Mau lên, đến sảnh lớn”.
Cùng lúc đó.
Trong sảnh lớn ở sân bay.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ cậu vẫn là vua Bắc Lương như trước đây sao? Còn giả vờ giả vịt nữa! Đắc tội với bốn gia tộc lớn, ai sẽ chống lưng cho cậu?”
Lý Thừa Vận vừa lau máu bên khóe môi vừa tức giận mắng nhiếc.
Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến ông ta, chỉ chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng đó khẽ nhắm hai mắt lại đợi kết quả.
Không đến năm phút sau, Lư Phụng Quân dẫn theo một đoàn người chạy đến sảnh lớn với tốc độ chạy nước rút một trăm mét.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, lần này cậu tiêu rồi. Chắc chắn chủ tịch đã nhìn thấy video cậu đánh người, cậu cứ đợi ngồi tù đi”.
Lý Thừa Vận chỉ vào Tiêu Chính Văn đắc ý bật cười nói.
“Bốp!”
Vừa dứt lời, Lư Phụng Quân đã tát lên mặt Lý Thừa Vận một bạt tai.
“Ông ăn gan hùm rồi hay sao đấy? Ngay cả vua Bắc Lương mà cũng dám cản đường. Bản thân ông muốn chết thì tự đi nhảy lầu hoặc treo cổ đi, đừng làm liên lụy đến ông đây, mẹ kiếp!”
“Ông có thể gọi thẳng danh hiệu vua Bắc Lương được sao? Người đâu!”
Lư Phụng Quân sắp tức phát điên.
Lúc nhận được điện thoại của Tần Vũ, cả người ông ta vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
Nhưng khi xem camera giám sát, hai mắt ông ta suýt nữa rơi ra ngoài.
“Sếp Lư… sếp Lư, tôi…”
Lý Thừa Vận hoảng hốt, mặt đầy mồ hôi lạnh.
“Người đâu, đánh chết cho tôi, đánh đến chết mới được ngừng”.
Lư Phụng Quân chỉ vào Lý Thừa Vận tức giận quát.
Thấy mấy bảo vệ bước đến bao vây mình, Lý Thừa Vận cũng sửng sốt.
Không để ông ta giải thích thêm lời nào, tiếng tát tai vang lên rất rõ trong sảnh lớn sân bay.