Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1220: Thiên Thần rất ít
Đường Quốc Hào cầm lấy điện thoại của Thiên Tử đọc tin nhắn trong đó, lúc đầu không để ý lắm nhưng sau khi đọc xong nội dung tin nhắn, cụ ấy không khỏi biến sắc.
“Cái gì? Đám Âu Lục khốn kiếp, chúng bị điên rồi sao? Cường giả cảnh giới Thiên Thần gia nhập vào giới thế tục, muốn hủy diệt thế giới đấy à?”
Đại trưởng lão đã gần một trăm tuổi.
Cụ ấy từng tận mắt nhìn thấy cường giả cảnh giới Thiên Thần đáng sợ thế nào.
Dù là mấy chục năm trước thì hai cột khói do bom nổ cũng kém xa sức công phá mà một cường giả cảnh giới Thiên Thần tạo ra.
“Đại trưởng lão, chúng ta đã không còn cách nào ngăn chặn chuyện này, tôi chỉ muốn biết Hoa Quốc, hay nói cách khác võ tông Hoa Quốc có bao nhiêu cường giả cảnh giới Thiên Thần”.
Vẻ mặt Thiên Tử rất nghiêm nghị, trịnh trọng hỏi.
“Chuyện này… trước mắt thì đa số cường giả cảnh giới Thiên Thần đã biết đều ở Võ Thần Tông, nhưng cũng chỉ có bốn người. Hơn nữa còn là mấy ông già ở ẩn vài chục năm, ham mê võ thuật học chưa từng xuất thế, các tông môn còn lại nhiều nhất cũng không vượt quá mười người”.
“Cảnh giới Thiên Thần khác với cảnh giới Thiên Vương, bất kỳ một võ sĩ nào đột phá lên cảnh giới Thiên Thần đều là đứa con của trời. Bất kể là tài năng hay sự hiểu biết đều là sự tồn tại có một không hai”.
Đại trưởng lão nói thế chỉ muốn nói lên một ý là thật ra cường giả cảnh giới Thiên Thần của Hoa Quốc không nhiều như mọi người vẫn thường nghĩ.
Đối phó với một hai nước trong đó vẫn được.
Nhưng đối phó với cả thế giới, e là Hoa Quốc không gánh nổi trọng trách.
Đây giống như chiếc hộp Pandora, một khi mở ra thì không thể xoay chuyển tình thế.
Đúng lúc này Tần Vũ cũng vội vàng chạy vào.
Anh ta vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Thiên Tử và Đại trưởng lão nhíu mày không nói gì, bầu không khí cực kỳ nặng nề.
“Thiên Tử, xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Vũ quay đầu nhìn Đại trưởng lão.
Lẽ nào võ tông có ý kiến lớn về sự cải cách của Thiên Tử?
“Cậu đọc tin nhắn này đi đã”.
Nói xong Thiên Tử đưa điện thoại cho Tần Vũ.
Nhận lấy điện thoại, Tần Vũ đọc lướt qua một lần, kinh ngạc nói: “Chúng muốn phá hủy sự cân bằng của thế giới!”
“Cân bằng ư? Chúng là muốn động tay động chân với giang sơn rộng lớn của Hoa Quốc, muốn hủy diệt hoàn toàn nhánh chính võ thuật của Hoa Quốc đấy”.
Thiên Tử tức giận đập bàn nói.
“Thiên Tử, tôi nghĩ việc cấp bách nhất lúc này là điều tra rõ xem có những ai đã nhận được lời mời, còn phải tăng cường giám sát”.
Tần Vũ trầm giọng nói.
Giám sát?
Thiên Tử khẽ lắc đầu nói: “Khó!”
“Thử nghĩ mà xem, việc chọn địa điểm ở học viện võ thuật này chắc chắn là trong khu vực nằm trong mấy gia tộc lớn ở Âu Lục, chúng ta muốn nhúng tay vào, muốn sắp xếp tai mắt còn khó hơn lên trời. Nhưng có thể chọn ra một đến người hai trong đó rồi tiêu diệt, sau đó đổi thành người của mình”.
Tất nhiên Thiên Tử sẽ dùng cách vừa nhanh chóng vừa dứt khoát để giải quyết những chuyện liên quan đến vận mệnh của đất nước.
Những người bí mật tham gia vào học viện võ thuật này đều là kẻ không trung thành với nước, bất hiếu với gia đình, tất nhiên phải giết.
“Thuộc hạ hiểu, nhưng…”
Nói đến đây, Tần Vũ quay đầu lại nhìn Đại trưởng lão.
“Thiên Tử, chuyện này chỉ có thể tiến hành trong bí mật, nếu truyền ra ngoài e là sẽ khiến những người trong võ tông bất mãn, ngược lại làm hỏng chuyện”.
Đại trưởng lão do dự nói.
“Được, nhưng chuyện này không thể để cho bốn gia tộc lớn biết, càng không thể để Võ Thí Thiên biết”.
Thiên Tử trầm giọng dặn dò.
Đại trưởng lão và Tần Vũ đều cúi người chào Thiên Tử, sau đó đi ra khỏi đại điện.
Sáng hôm sau, mãi đến khi mấy người Tiêu Chính Văn thức dậy, Jason vẫn còn đang hôn mê.
Thương Nguyệt tạt cho Jason một thùng nước lạnh để hắn tỉnh lại, sau đó xách cổ áo lên kéo hắn về quán rượu.
“Anh… anh Tiêu, tôi… tôi đã nói những gì tôi…”
“Gọi cho gia tộc của anh, đầu tiên là báo bình an, sau đó nói rõ lại chuyện tối hôm qua, cứ nói là sau khi Emmanuel chạy trốn, đám người Santos ra tay đánh bọn tôi, tôi đã bị Nguyệt Anh và Thương Nguyệt kết hợp với nhau đánh chết”.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa ném một chiếc điện thoại đến trước mặt Jason.
Nghe anh nói thế, Jason không khỏi nuốt nước bọt.
Trước đó hắn chỉ bán đứng gia tộc chứ không hề có ý phản bội.
Nếu bây giờ gọi cho gia tộc, sau này sự thật bị điều tra ra thì hắn chính là kẻ phản bội của gia tộc Asia Lanci.
“Anh… Anh Tiêu, tôi… tôi gọi cuộc điện thoại này e là không đáng tin lắm, một thằng vô dụng không biết làm gì như tôi lại có thể sống sót, chuyện… chuyện này không hợp lý”.
Jason run rẩy nói.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, chỉ vào tấm kính sau lưng hắn nói: “Anh yên tâm, anh không phải không bị thương, soi gương thử đi rồi anh sẽ rõ”.
Nghe thế Jason hoảng sợ đến độ mặt mày trắng bệch vội xoay người lại.
Lúc nhìn thấy gương mặt đẹp trai của mình xuất hiện rất nhiều vết sẹo do dao, hắn phẫn nộ đến cực điểm.
Nhưng người ta là dao, còn hắn đang là cá nằm trên thớt.
Jason hít sâu một hơi kiềm chế cơn giận, sau đó xoay người lại cầm điện thoại ở trước mặt lên run rẩy ấn một dãy số.
Vết dao này đã nói lên tất cả.
Bây giờ giá trị duy nhất của hắn là xóa bỏ nghi ngờ của gia tộc Russell Rowland và gia tộc Asia Lanci.
Nếu dám nói nửa chữ không thì con dao đó sẽ không rạch xuống mặt hắn mà là kề lên cổ hắn.
Không lâu sau, cuộc gọi video được kết nối, đầu bên kia là một ông lão đầu bạc trắng, mắt sáng long lanh nhìn Jason.
“Ông ba, cháu… cháu là Jason!”
“Jason, giờ cháu đang ở đâu? Sao trong nhà không liên lạc được với cháu? Còn nữa, Emmanuel nói cháu đã lành ít dữ nhiều, tối qua đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ông lão tóc bạc hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Jason mà chỉ muốn biết rõ chuyện đã xảy ra vào tối hôm trước.
Đây cũng là sự xót xa khi sinh ra trong gia tộc lớn, lúc này Jason vờ ngạc nhiên nói: “Ồ! Ông ba, cháu đang muốn nói chuyện này với ông đây, đêm qua đúng là khủng khiếp thật”.
“Capua chết, Tiêu Chính Văn cũng chết, Santos và một chủ tế nữa cũng chết rồi”.
“Dù sao cũng có rất nhiều thi thể và người chết, ông ba mau cứu cháu với, đón cháu về đi, cháu không muốn ở đây đón người của gia tộc Russell Rowland đâu, cháu sợ lắm, ông nhìn mặt cháu này…”
Lúc này Jason tỏ vẻ sợ hãi vô cùng thật, vì chỉ cần sơ suất một chút thôi thì hắn sẽ chết.
“Cháu nói gì? Tiêu Chính Văn cũng chết rồi à?”
Ông lão tóc bạc ở phía đối diện trầm giọng hỏi.
Hiển nhiên cụ ta rất nghi ngờ về cái chết của Tiêu Chính Văn.
“Chết rồi ạ! Sau khi Emmanuel rời đi, Santos ra tay đánh Tiêu Chính Văn, vốn dĩ hai người họ ngang tài ngang sức nhưng không ngờ vào thời khắc quan trọng Nguyệt Ảnh và Thương Nguyệt bỗng ra tay giết Tiêu Chính Văn luôn”.
“Một tên đồng bọn khác của Santos cũng bị Thương Nguyệt giết, cuối cùng Santos cũng chết, hai người Vy Hào chết tiệt kia chiếm được món hời lớn”.
“Bây giờ cháu chỉ có một mình, cháu thật sự rất sợ, ông ba…”
Jason vừa nói bật khóc thảm thiết.
Ông lão ở đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu mới trợn mắt nhìn Jason nói: “Thằng vô dụng! Gia tộc cho mày cơm ngon áo ấm không phải để mày tỏ ra hèn nhát, bắt buộc phải tiếp tục tiến hành đàm phán với gia tộc Russell Rowland”.
“Ông, vậy cháu mong được giáo chủ Emmanuel bảo vệ, cháu không cần vệ sĩ, chúng đều là lũ vô dụng”.
Jason khàn giọng hét lên.
“Thằng ngu ngốc, Emmanuel không thể đặt chân đến Memphis nữa, mày cứ đợi ở đó, gia tộc sẽ cử người đến bảo vệ mày, còn nữa phải giữ chân Thương Nguyệt và Nguyệt Ảnh lại, thế nhé”.
Dứt lời, ông lão tóc bạc cúp máy luôn.
Nhìn màn hình đen thui, Jason siết chặt nắm đấm.
“Xem ra số anh cũng lận đận ghê, hình như ông ta không hề quan tâm đến sự sống chết của anh”.
Tiêu Chính Văn giật lấy điện thoại từ tay Jason, cười nhạo nói.
“Cái gì? Đám Âu Lục khốn kiếp, chúng bị điên rồi sao? Cường giả cảnh giới Thiên Thần gia nhập vào giới thế tục, muốn hủy diệt thế giới đấy à?”
Đại trưởng lão đã gần một trăm tuổi.
Cụ ấy từng tận mắt nhìn thấy cường giả cảnh giới Thiên Thần đáng sợ thế nào.
Dù là mấy chục năm trước thì hai cột khói do bom nổ cũng kém xa sức công phá mà một cường giả cảnh giới Thiên Thần tạo ra.
“Đại trưởng lão, chúng ta đã không còn cách nào ngăn chặn chuyện này, tôi chỉ muốn biết Hoa Quốc, hay nói cách khác võ tông Hoa Quốc có bao nhiêu cường giả cảnh giới Thiên Thần”.
Vẻ mặt Thiên Tử rất nghiêm nghị, trịnh trọng hỏi.
“Chuyện này… trước mắt thì đa số cường giả cảnh giới Thiên Thần đã biết đều ở Võ Thần Tông, nhưng cũng chỉ có bốn người. Hơn nữa còn là mấy ông già ở ẩn vài chục năm, ham mê võ thuật học chưa từng xuất thế, các tông môn còn lại nhiều nhất cũng không vượt quá mười người”.
“Cảnh giới Thiên Thần khác với cảnh giới Thiên Vương, bất kỳ một võ sĩ nào đột phá lên cảnh giới Thiên Thần đều là đứa con của trời. Bất kể là tài năng hay sự hiểu biết đều là sự tồn tại có một không hai”.
Đại trưởng lão nói thế chỉ muốn nói lên một ý là thật ra cường giả cảnh giới Thiên Thần của Hoa Quốc không nhiều như mọi người vẫn thường nghĩ.
Đối phó với một hai nước trong đó vẫn được.
Nhưng đối phó với cả thế giới, e là Hoa Quốc không gánh nổi trọng trách.
Đây giống như chiếc hộp Pandora, một khi mở ra thì không thể xoay chuyển tình thế.
Đúng lúc này Tần Vũ cũng vội vàng chạy vào.
Anh ta vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Thiên Tử và Đại trưởng lão nhíu mày không nói gì, bầu không khí cực kỳ nặng nề.
“Thiên Tử, xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Vũ quay đầu nhìn Đại trưởng lão.
Lẽ nào võ tông có ý kiến lớn về sự cải cách của Thiên Tử?
“Cậu đọc tin nhắn này đi đã”.
Nói xong Thiên Tử đưa điện thoại cho Tần Vũ.
Nhận lấy điện thoại, Tần Vũ đọc lướt qua một lần, kinh ngạc nói: “Chúng muốn phá hủy sự cân bằng của thế giới!”
“Cân bằng ư? Chúng là muốn động tay động chân với giang sơn rộng lớn của Hoa Quốc, muốn hủy diệt hoàn toàn nhánh chính võ thuật của Hoa Quốc đấy”.
Thiên Tử tức giận đập bàn nói.
“Thiên Tử, tôi nghĩ việc cấp bách nhất lúc này là điều tra rõ xem có những ai đã nhận được lời mời, còn phải tăng cường giám sát”.
Tần Vũ trầm giọng nói.
Giám sát?
Thiên Tử khẽ lắc đầu nói: “Khó!”
“Thử nghĩ mà xem, việc chọn địa điểm ở học viện võ thuật này chắc chắn là trong khu vực nằm trong mấy gia tộc lớn ở Âu Lục, chúng ta muốn nhúng tay vào, muốn sắp xếp tai mắt còn khó hơn lên trời. Nhưng có thể chọn ra một đến người hai trong đó rồi tiêu diệt, sau đó đổi thành người của mình”.
Tất nhiên Thiên Tử sẽ dùng cách vừa nhanh chóng vừa dứt khoát để giải quyết những chuyện liên quan đến vận mệnh của đất nước.
Những người bí mật tham gia vào học viện võ thuật này đều là kẻ không trung thành với nước, bất hiếu với gia đình, tất nhiên phải giết.
“Thuộc hạ hiểu, nhưng…”
Nói đến đây, Tần Vũ quay đầu lại nhìn Đại trưởng lão.
“Thiên Tử, chuyện này chỉ có thể tiến hành trong bí mật, nếu truyền ra ngoài e là sẽ khiến những người trong võ tông bất mãn, ngược lại làm hỏng chuyện”.
Đại trưởng lão do dự nói.
“Được, nhưng chuyện này không thể để cho bốn gia tộc lớn biết, càng không thể để Võ Thí Thiên biết”.
Thiên Tử trầm giọng dặn dò.
Đại trưởng lão và Tần Vũ đều cúi người chào Thiên Tử, sau đó đi ra khỏi đại điện.
Sáng hôm sau, mãi đến khi mấy người Tiêu Chính Văn thức dậy, Jason vẫn còn đang hôn mê.
Thương Nguyệt tạt cho Jason một thùng nước lạnh để hắn tỉnh lại, sau đó xách cổ áo lên kéo hắn về quán rượu.
“Anh… anh Tiêu, tôi… tôi đã nói những gì tôi…”
“Gọi cho gia tộc của anh, đầu tiên là báo bình an, sau đó nói rõ lại chuyện tối hôm qua, cứ nói là sau khi Emmanuel chạy trốn, đám người Santos ra tay đánh bọn tôi, tôi đã bị Nguyệt Anh và Thương Nguyệt kết hợp với nhau đánh chết”.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa ném một chiếc điện thoại đến trước mặt Jason.
Nghe anh nói thế, Jason không khỏi nuốt nước bọt.
Trước đó hắn chỉ bán đứng gia tộc chứ không hề có ý phản bội.
Nếu bây giờ gọi cho gia tộc, sau này sự thật bị điều tra ra thì hắn chính là kẻ phản bội của gia tộc Asia Lanci.
“Anh… Anh Tiêu, tôi… tôi gọi cuộc điện thoại này e là không đáng tin lắm, một thằng vô dụng không biết làm gì như tôi lại có thể sống sót, chuyện… chuyện này không hợp lý”.
Jason run rẩy nói.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, chỉ vào tấm kính sau lưng hắn nói: “Anh yên tâm, anh không phải không bị thương, soi gương thử đi rồi anh sẽ rõ”.
Nghe thế Jason hoảng sợ đến độ mặt mày trắng bệch vội xoay người lại.
Lúc nhìn thấy gương mặt đẹp trai của mình xuất hiện rất nhiều vết sẹo do dao, hắn phẫn nộ đến cực điểm.
Nhưng người ta là dao, còn hắn đang là cá nằm trên thớt.
Jason hít sâu một hơi kiềm chế cơn giận, sau đó xoay người lại cầm điện thoại ở trước mặt lên run rẩy ấn một dãy số.
Vết dao này đã nói lên tất cả.
Bây giờ giá trị duy nhất của hắn là xóa bỏ nghi ngờ của gia tộc Russell Rowland và gia tộc Asia Lanci.
Nếu dám nói nửa chữ không thì con dao đó sẽ không rạch xuống mặt hắn mà là kề lên cổ hắn.
Không lâu sau, cuộc gọi video được kết nối, đầu bên kia là một ông lão đầu bạc trắng, mắt sáng long lanh nhìn Jason.
“Ông ba, cháu… cháu là Jason!”
“Jason, giờ cháu đang ở đâu? Sao trong nhà không liên lạc được với cháu? Còn nữa, Emmanuel nói cháu đã lành ít dữ nhiều, tối qua đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ông lão tóc bạc hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Jason mà chỉ muốn biết rõ chuyện đã xảy ra vào tối hôm trước.
Đây cũng là sự xót xa khi sinh ra trong gia tộc lớn, lúc này Jason vờ ngạc nhiên nói: “Ồ! Ông ba, cháu đang muốn nói chuyện này với ông đây, đêm qua đúng là khủng khiếp thật”.
“Capua chết, Tiêu Chính Văn cũng chết, Santos và một chủ tế nữa cũng chết rồi”.
“Dù sao cũng có rất nhiều thi thể và người chết, ông ba mau cứu cháu với, đón cháu về đi, cháu không muốn ở đây đón người của gia tộc Russell Rowland đâu, cháu sợ lắm, ông nhìn mặt cháu này…”
Lúc này Jason tỏ vẻ sợ hãi vô cùng thật, vì chỉ cần sơ suất một chút thôi thì hắn sẽ chết.
“Cháu nói gì? Tiêu Chính Văn cũng chết rồi à?”
Ông lão tóc bạc ở phía đối diện trầm giọng hỏi.
Hiển nhiên cụ ta rất nghi ngờ về cái chết của Tiêu Chính Văn.
“Chết rồi ạ! Sau khi Emmanuel rời đi, Santos ra tay đánh Tiêu Chính Văn, vốn dĩ hai người họ ngang tài ngang sức nhưng không ngờ vào thời khắc quan trọng Nguyệt Ảnh và Thương Nguyệt bỗng ra tay giết Tiêu Chính Văn luôn”.
“Một tên đồng bọn khác của Santos cũng bị Thương Nguyệt giết, cuối cùng Santos cũng chết, hai người Vy Hào chết tiệt kia chiếm được món hời lớn”.
“Bây giờ cháu chỉ có một mình, cháu thật sự rất sợ, ông ba…”
Jason vừa nói bật khóc thảm thiết.
Ông lão ở đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu mới trợn mắt nhìn Jason nói: “Thằng vô dụng! Gia tộc cho mày cơm ngon áo ấm không phải để mày tỏ ra hèn nhát, bắt buộc phải tiếp tục tiến hành đàm phán với gia tộc Russell Rowland”.
“Ông, vậy cháu mong được giáo chủ Emmanuel bảo vệ, cháu không cần vệ sĩ, chúng đều là lũ vô dụng”.
Jason khàn giọng hét lên.
“Thằng ngu ngốc, Emmanuel không thể đặt chân đến Memphis nữa, mày cứ đợi ở đó, gia tộc sẽ cử người đến bảo vệ mày, còn nữa phải giữ chân Thương Nguyệt và Nguyệt Ảnh lại, thế nhé”.
Dứt lời, ông lão tóc bạc cúp máy luôn.
Nhìn màn hình đen thui, Jason siết chặt nắm đấm.
“Xem ra số anh cũng lận đận ghê, hình như ông ta không hề quan tâm đến sự sống chết của anh”.
Tiêu Chính Văn giật lấy điện thoại từ tay Jason, cười nhạo nói.
Bình luận facebook