Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1215: Tôi tên là Tiêu Chính Văn
Nguyệt Ảnh khẽ gật đầu nói: “Đương nhiên đã từng gặp, nếu chuyện này không liên quan đến anh thì có sẽ tôi sẽ không bao giờ nói cho anh biết, người này có cứu hay không cũng không còn ý nghĩa gì lớn nữa!”
Tiêu Chính Văn nghe vậy hơi nhíu mày hỏi: “Ý của cô là gì? Lẽ nào, ông ta chết rồi sao?”
“Không, Lục Hoài Viễn vẫn chưa chết, chỉ là người này đã phản bội Hoa Quốc, bây giờ ông ta đã khách quý của gia tộc Asia Lanci, hơn nữa, tin tức ông ta bị bắt cóc cũng là giả!”
“Ban đầu, đám người này chỉ muốn thông qua chuyện ông ta bị bắt cóc để uy hiếp Hoa Quốc”.
“Nhưng bây giờ người này không chỉ trở thành thẻ bài, mà còn trở thành miếng mồi nhử”.
Hả?
Tiêu Chính Văn không ngờ sẽ có được nhiều thông tin nội bộ như vậy.
Lục Hoài Viễn phản bội sao?
“Nguyệt Ảnh, chúng ta quen nhau ba năm rồi, tôi tự nhủ, giữa chúng ta không có mâu thuẫn gì, vả lại còn có thể coi là bạn! Cô vừa nói Lục Hoài Viễn đã phản bội Hoa Quốc, rốt cuộc là thật hay giả?”
Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.
“Đó là sự thật! Anh không tin cũng được, chúng ta cùng bình tĩnh chờ xem! Đêm nay, có khả năng anh sẽ nhìn thấy Lục Hoài Viễn!”
Nguyệt Ảnh tự tin nói.
“Cô có ý gì?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.
“Đêm nay, lúc một giờ sáng, đại diện của gia tộc Asia Lanci và Lục Hoài Viễn sẽ đích thân đến Memphis để gặp mặt một số ông trùm dầu mỏ và người của gia tộc Russell Rowland!”
“Những điều tôi nói có đúng hay không, anh cứ đợi thì biết!”
Dứt lời Nguyệt Ảnh quay người đi về phía quán rượu.
Ban đầu, cô ta định thuyết phục Tiêu Chính Văn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhưng bây giờ, cho dù Tiêu Chính Văn có chạy đi đâu thì cũng sẽ bị người của gia tộc gia tộc Asia Lanci tìm ra!
Đối mặt với sự sống chết tốt hơn việc trốn tránh nó.
Tiêu Chính Văn nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Ảnh, trầm ngâm một lát rồi lên xe, cầm điện thoại vệ tinh gọi cho Tần Vũ.
“Cậu Tiêu? Tình hình thế nào rồi?”
Tần Vũ sốt sắng hỏi.
“Lục Hoài Viễn đã phản bội đất nước rồi, chuyện này anh không biết thật sao?”
Giọng của Tiêu Chính Văn hơi lạnh lùng.
“Chuyện này... cậu Tiêu, thực ra chuyện này rất phức tạp... Sở dĩ Thiên Tử muốn tôi đích thân đi hoặc là để cậu đi là bởi vì Lục Hoài Viễn không chỉ là một thương nhân bình thường!”
“Ông ta là gián điệp thương mại của Hắc Băng Đài chúng tôi! Người này có phản bội đất nước hay không thì còn phải xác nhận lại! Nếu ông ta thật sự quên đi tổ tiên của mình thì cứ để xác của ông ta ở lại nước ngoài đi!”
Tần Vũ trầm giọng nói.
Có một số chuyện Tần Vũ rất khó nói trước mặt Thiên Tử, nhưng lúc này cũng không cần giấu giếm làm gì nữa.
Tình báo chiến tranh thường xuyên như vậy.
Gián điệp của mình, người khác cũng có thể sử dụng.
Nhưng phải xem lòng người đó đặt ở bên nào.
Tiêu Chính Văn trầm mặc hồi lâu, rồi cúp điện thoại.
Nếu đúng như Nguyệt Ảnh nói thì tính mạng của mấy người Trần Cương và Dương Linh Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
Điều đáng sợ không phải là đối thủ mạnh, mà là bọn họ đang cứu một kẻ phản bội!
Một sai lầm nhỏ cũng đủ để giết chết cả ba người bọn họ.
Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn vội vàng gọi cho Trần Cương.
“Anh Tiêu...”
“Bây giờ nghe tôi nói, ba người các cậu lập tức rời khỏi quán rượu, trở về xe! Nếu có thể nhanh chóng trở về Carlo thì hãy về Carlo! Nếu không được thì cũng phải rời khỏi Memphis!”
“Nếu không, đêm nay, các cậu đều sẽ gặp nguy hiểm…”
Tiêu Chính Văn mới nói được một nửa thì một giọng nói quen thuộc đã truyền đến từ đầu bên kia.
“Ồ, đây chẳng phải là con chó của nhà chúng ta sao?”
Ngay sau đó là tiếng chén, đĩa vỡ vụn, điện thoại bị cưỡng chế cúp máy.
Cùng lúc đó, có tiếng bước chân dồn dập ở phía cửa sau quán rượu.
Tiêu Chính Văn tập trung quan sát, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc lễ phục giáo hội, đi theo sau vài người đàn ông mặc vest, nhanh chóng bước vào quán rượu.
“Không hay rồi!”
Tiêu Chính Văn vội vàng đặt điện thoại vệ tinh trong tay xuống, lao vào quán rượu.
Lúc này, Thira và một người đàn ông da trắng đang vây quanh trước bàn của Trần Cương.
“Thira, giữa tao và mày đã không còn quan hệ gì, hơn nữa tao đã xin từ chức với bố mày rồi, mày mãn nguyện rồi chứ!”
Trần Cương ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Thira.
“Ha ha!”
Thira lắc nhẹ ngón tay nói: “Trần Cương, tao thấy hình như mày quên mất một chuyện rồi, cái tát mày đã đánh tao thì tính thế nào đây?”
Vừa nói, Thira vừa liếc nhìn ba người trước bàn, ánh mắt dừng lại trên người Dương Linh Nhi thêm vài giây.
Dương Linh Nhi vô cùng khó chịu với loại ánh mắt thèm khát đó.
Nhưng lúc này trong quán rượu, bầu không khí trở nên rất căng thẳng.
Không chỉ đám lính đánh thuê mà ngay cả Dương Linh Nhi cũng cảm nhận được hơi thở của cái chết đang cận kề.
“Tao có thể xin lỗi mày, rồi mày để mấy người bạn của tao đi có được không?”
Trần Cương vừa nói vừa chậm rãi đứng lên.
“Ha ha ha!”
Nghe thấy vậy, Thira bật cười ha hả, những mấy người đàn ông da trắng phía sau, nói: “Các người nghe rõ hắn nói gì không? Thả bạn của hắn đi ư? Haiz, Trần Cương à, đừng nói đến chuyện chúng ta có thù, cho dù không có thù hận gì thì hôm nay ai trong số chúng mày cũng không thể rời đi!”
Nói xong, hắn nháy mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh.
Lúc này, trên tay người đàn ông đang cầm một con dao găm đẫm máu.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, vẻ mặt vô cảm nhìn Trần Cương.
Ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay thì một viên đá bắn trúng con dao găm của hắn.
“Keng!”
Một tiếng động vang lên, người đàn ông kia chỉ cảm thấy con dao găm trong tay như đâm trúng một ngọn núi nhỏ, lập tức bay ra khỏi tay.
“Ai nói hôm nay không ai trong chúng tôi có thể rời đi? Đừng khoác lác thế chứ!”
Tiêu Chính Văn chầm chậm bước vào, ra hiệu cho đám người Trần Cương: “Xe ở bên ngoài, các cậu đi đi!”
“Anh Tiêu… Tôi…”
“Đừng phí lời nữa, mau đi đi!”
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám người đàn ông da trắng và gã đàn ông trung niên mặc lễ phục giáo hội.
“Mày là ai?”
Thira còn chưa kịp lên tiếng, thì một người thanh niên mặc vest hàng hiệu đã bước lên, nhìn Tiêu Chính Văn hết lượt này đến lượt khác.
Lúc này, đám lính đánh thuê trong quán rượu cũng lấy vũ khí ra.
Lời Thira nói lúc nãy đã khiến bọn họ không còn hy vọng gì nữa!
Những người này đa phần là muốn giết chết bọn họ.
Mà nguyên nhân đã không còn quan trọng nữa rồi!
“Tôi tên là Tiêu Chính Văn!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh đáp.
“Tiêu Chính Văn?”
Người thanh niên trẻ kia khẽ nhíu mày, hai mắt chợt sáng lên, kinh ngạc nói: “Mày là người đã giết Charlie sao?”
“Có thể coi là vậy, ai bảo hắn không ngoan ngoãn ở nhà, lại cứ thích ra ngoài gây chuyện, đương nhiên chỉ có con đường chết thôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của người thanh niên chợt trở nên lạnh lùng, nhìn đám người Trần Cương ra khỏi quán rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt: “Tiêu Chính Văn, vốn dĩ bọn tao đang muốn đi tìm mày, không ngờ mày lại tự tìm đến cửa, vậy thì không thể trách bọn tao được rồi!”
Tiêu Chính Văn nghe vậy hơi nhíu mày hỏi: “Ý của cô là gì? Lẽ nào, ông ta chết rồi sao?”
“Không, Lục Hoài Viễn vẫn chưa chết, chỉ là người này đã phản bội Hoa Quốc, bây giờ ông ta đã khách quý của gia tộc Asia Lanci, hơn nữa, tin tức ông ta bị bắt cóc cũng là giả!”
“Ban đầu, đám người này chỉ muốn thông qua chuyện ông ta bị bắt cóc để uy hiếp Hoa Quốc”.
“Nhưng bây giờ người này không chỉ trở thành thẻ bài, mà còn trở thành miếng mồi nhử”.
Hả?
Tiêu Chính Văn không ngờ sẽ có được nhiều thông tin nội bộ như vậy.
Lục Hoài Viễn phản bội sao?
“Nguyệt Ảnh, chúng ta quen nhau ba năm rồi, tôi tự nhủ, giữa chúng ta không có mâu thuẫn gì, vả lại còn có thể coi là bạn! Cô vừa nói Lục Hoài Viễn đã phản bội Hoa Quốc, rốt cuộc là thật hay giả?”
Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.
“Đó là sự thật! Anh không tin cũng được, chúng ta cùng bình tĩnh chờ xem! Đêm nay, có khả năng anh sẽ nhìn thấy Lục Hoài Viễn!”
Nguyệt Ảnh tự tin nói.
“Cô có ý gì?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.
“Đêm nay, lúc một giờ sáng, đại diện của gia tộc Asia Lanci và Lục Hoài Viễn sẽ đích thân đến Memphis để gặp mặt một số ông trùm dầu mỏ và người của gia tộc Russell Rowland!”
“Những điều tôi nói có đúng hay không, anh cứ đợi thì biết!”
Dứt lời Nguyệt Ảnh quay người đi về phía quán rượu.
Ban đầu, cô ta định thuyết phục Tiêu Chính Văn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhưng bây giờ, cho dù Tiêu Chính Văn có chạy đi đâu thì cũng sẽ bị người của gia tộc gia tộc Asia Lanci tìm ra!
Đối mặt với sự sống chết tốt hơn việc trốn tránh nó.
Tiêu Chính Văn nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Ảnh, trầm ngâm một lát rồi lên xe, cầm điện thoại vệ tinh gọi cho Tần Vũ.
“Cậu Tiêu? Tình hình thế nào rồi?”
Tần Vũ sốt sắng hỏi.
“Lục Hoài Viễn đã phản bội đất nước rồi, chuyện này anh không biết thật sao?”
Giọng của Tiêu Chính Văn hơi lạnh lùng.
“Chuyện này... cậu Tiêu, thực ra chuyện này rất phức tạp... Sở dĩ Thiên Tử muốn tôi đích thân đi hoặc là để cậu đi là bởi vì Lục Hoài Viễn không chỉ là một thương nhân bình thường!”
“Ông ta là gián điệp thương mại của Hắc Băng Đài chúng tôi! Người này có phản bội đất nước hay không thì còn phải xác nhận lại! Nếu ông ta thật sự quên đi tổ tiên của mình thì cứ để xác của ông ta ở lại nước ngoài đi!”
Tần Vũ trầm giọng nói.
Có một số chuyện Tần Vũ rất khó nói trước mặt Thiên Tử, nhưng lúc này cũng không cần giấu giếm làm gì nữa.
Tình báo chiến tranh thường xuyên như vậy.
Gián điệp của mình, người khác cũng có thể sử dụng.
Nhưng phải xem lòng người đó đặt ở bên nào.
Tiêu Chính Văn trầm mặc hồi lâu, rồi cúp điện thoại.
Nếu đúng như Nguyệt Ảnh nói thì tính mạng của mấy người Trần Cương và Dương Linh Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
Điều đáng sợ không phải là đối thủ mạnh, mà là bọn họ đang cứu một kẻ phản bội!
Một sai lầm nhỏ cũng đủ để giết chết cả ba người bọn họ.
Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn vội vàng gọi cho Trần Cương.
“Anh Tiêu...”
“Bây giờ nghe tôi nói, ba người các cậu lập tức rời khỏi quán rượu, trở về xe! Nếu có thể nhanh chóng trở về Carlo thì hãy về Carlo! Nếu không được thì cũng phải rời khỏi Memphis!”
“Nếu không, đêm nay, các cậu đều sẽ gặp nguy hiểm…”
Tiêu Chính Văn mới nói được một nửa thì một giọng nói quen thuộc đã truyền đến từ đầu bên kia.
“Ồ, đây chẳng phải là con chó của nhà chúng ta sao?”
Ngay sau đó là tiếng chén, đĩa vỡ vụn, điện thoại bị cưỡng chế cúp máy.
Cùng lúc đó, có tiếng bước chân dồn dập ở phía cửa sau quán rượu.
Tiêu Chính Văn tập trung quan sát, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc lễ phục giáo hội, đi theo sau vài người đàn ông mặc vest, nhanh chóng bước vào quán rượu.
“Không hay rồi!”
Tiêu Chính Văn vội vàng đặt điện thoại vệ tinh trong tay xuống, lao vào quán rượu.
Lúc này, Thira và một người đàn ông da trắng đang vây quanh trước bàn của Trần Cương.
“Thira, giữa tao và mày đã không còn quan hệ gì, hơn nữa tao đã xin từ chức với bố mày rồi, mày mãn nguyện rồi chứ!”
Trần Cương ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Thira.
“Ha ha!”
Thira lắc nhẹ ngón tay nói: “Trần Cương, tao thấy hình như mày quên mất một chuyện rồi, cái tát mày đã đánh tao thì tính thế nào đây?”
Vừa nói, Thira vừa liếc nhìn ba người trước bàn, ánh mắt dừng lại trên người Dương Linh Nhi thêm vài giây.
Dương Linh Nhi vô cùng khó chịu với loại ánh mắt thèm khát đó.
Nhưng lúc này trong quán rượu, bầu không khí trở nên rất căng thẳng.
Không chỉ đám lính đánh thuê mà ngay cả Dương Linh Nhi cũng cảm nhận được hơi thở của cái chết đang cận kề.
“Tao có thể xin lỗi mày, rồi mày để mấy người bạn của tao đi có được không?”
Trần Cương vừa nói vừa chậm rãi đứng lên.
“Ha ha ha!”
Nghe thấy vậy, Thira bật cười ha hả, những mấy người đàn ông da trắng phía sau, nói: “Các người nghe rõ hắn nói gì không? Thả bạn của hắn đi ư? Haiz, Trần Cương à, đừng nói đến chuyện chúng ta có thù, cho dù không có thù hận gì thì hôm nay ai trong số chúng mày cũng không thể rời đi!”
Nói xong, hắn nháy mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh.
Lúc này, trên tay người đàn ông đang cầm một con dao găm đẫm máu.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, vẻ mặt vô cảm nhìn Trần Cương.
Ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay thì một viên đá bắn trúng con dao găm của hắn.
“Keng!”
Một tiếng động vang lên, người đàn ông kia chỉ cảm thấy con dao găm trong tay như đâm trúng một ngọn núi nhỏ, lập tức bay ra khỏi tay.
“Ai nói hôm nay không ai trong chúng tôi có thể rời đi? Đừng khoác lác thế chứ!”
Tiêu Chính Văn chầm chậm bước vào, ra hiệu cho đám người Trần Cương: “Xe ở bên ngoài, các cậu đi đi!”
“Anh Tiêu… Tôi…”
“Đừng phí lời nữa, mau đi đi!”
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám người đàn ông da trắng và gã đàn ông trung niên mặc lễ phục giáo hội.
“Mày là ai?”
Thira còn chưa kịp lên tiếng, thì một người thanh niên mặc vest hàng hiệu đã bước lên, nhìn Tiêu Chính Văn hết lượt này đến lượt khác.
Lúc này, đám lính đánh thuê trong quán rượu cũng lấy vũ khí ra.
Lời Thira nói lúc nãy đã khiến bọn họ không còn hy vọng gì nữa!
Những người này đa phần là muốn giết chết bọn họ.
Mà nguyên nhân đã không còn quan trọng nữa rồi!
“Tôi tên là Tiêu Chính Văn!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh đáp.
“Tiêu Chính Văn?”
Người thanh niên trẻ kia khẽ nhíu mày, hai mắt chợt sáng lên, kinh ngạc nói: “Mày là người đã giết Charlie sao?”
“Có thể coi là vậy, ai bảo hắn không ngoan ngoãn ở nhà, lại cứ thích ra ngoài gây chuyện, đương nhiên chỉ có con đường chết thôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của người thanh niên chợt trở nên lạnh lùng, nhìn đám người Trần Cương ra khỏi quán rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt: “Tiêu Chính Văn, vốn dĩ bọn tao đang muốn đi tìm mày, không ngờ mày lại tự tìm đến cửa, vậy thì không thể trách bọn tao được rồi!”