Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1167: Ai phạm thượng làm loạn thế?
Chỉ trong thoáng chốc, Thiên Tử Các rơi vào cảnh tượng hỗn loạn.
Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc nhân cơ hội này bảo vệ Thiên Tử ở phía sau từ từ lùi ra điện sau.
Lúc này một mình Tiêu Chính Văn bị ba người bao vây tấn công, nếu không phải vì trước đó bị thương nặng thì có lẽ anh vẫn còn sức để đánh trả.
Nhưng lúc này vừa đánh chưa được hai phút, Tiêu Chính Văn đã cảm thấy hoa mắt choáng váng, từng cơn khí huyết trào lên.
Tiêu Chính Văn chỉ có thể cắn răng kiên trì, một khi vết thương cũ tái phát thì hôm nay chắc chắn là ngày chết của anh.
Dù có đổ máu cũng phải bảo vệ Thiên Tử rời khỏi đây an toàn.
“Phụt!”
Bên ngoài đại điện vang lên âm thanh chói tai, Thu Vạn Hành bị văng ra ngoài như một viên đạn pháo.
Võ Thí Thiên khinh thường liếc nhìn thi thể của Thu Vạn Hành, ông ta hừ một tiếng rồi sải bước đi vào Thiên Tử Các.
Ông ta muốn tự tay giết chết Tần Vương.
Để lấy lại ngôi vị sau này của mình, giữ vững căn cơ.
Lý Quốc Song vội vã chạy đến cản lại.
Nhưng thực lực giữa cụ ta và Thu Vạn Hành khác xa một trời một vực.
Bốn người họ đều là Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Nhưng mức độ thực lực lại khác nhau.
Trong bốn người chỉ có một mình Thu Vạn Hành là người có khả năng đánh với Võ Thí Thiên.
Dù như thế, Thu Vạn Hành cũng không đỡ được quá mười chiêu đã bị Võ Thí Thiên giết chết.
Lúc này Võ Thí Thiên đã dung hợp gần một nửa trái tim rồng Hắc Long, mà tim rồng Hắc Long lại thiên về chém giết!
Thế nên mặc dù Võ Thí Thiên chưa đột phá đến cảnh giới Thiên Thần, nhưng thực lực đã vượt xa mức độ mà Thiên Vương bốn sao có thể đối địch.
Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao thì ông ta cũng có sức đánh một trận.
“Xoẹt!”
Một vòng sáng màu bạc lóe lên trong lòng bàn tay Võ Thí Thiên, thanh kiếm dài chém về phía Lý Quốc Song.
Đòn tấn công này vừa không có uy thế đáng sợ gì vừa không có âm thanh xé tan bầu trời cực lớn nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sát khí kinh khủng.
“A!”
Thậm chí Lý Quốc Song không kịp ra tay đã kêu lên một tiếng thảm thiết, thi thể bị Võ Thí Thiên chém làm đôi.
Vù!
Dược sư Hoàng liếc mắt nhìn sang.
Lúc này thực lực của Võ Thí Thiên đã mạnh hơn một tháng trước không biết bao nhiêu lần.
Lẽ nào…
Các quan chức đứng một bên cũng đồng loạt lùi về sau nửa bước chừa ra một đường cho Võ Thí Thiên.
Võ Thí Thiên cao ngạo bước vào Thiên Tử Các, lạnh lùng nói: “Tần Vương, hôm nay Võ Thần Tông tôi sẽ thay Thiên Tử chém chết ông, có lời trăng trối gì thì cứ nói trước đi”.
Giọng nói này lọt vào tai Tần Vương – người đang dùng hết sức bình sinh tấn công Tiêu Chính Văn.
Tần Vương không khỏi kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Thu Vạn Hành đã chết thảm ngoài cửa đại điện và Lý Quốc Song cũng bị chém làm đôi.
Cụ ta không khỏi hốt hoảng, vội vàng lùi về sau nhìn chằm chằm vào Võ Thí Thiên.
“Võ Thần Tông? Chẳng qua cũng là kẻ cướp ngôi mà thôi, cậu có tư cách gì mà trừng trị tôi thay Thiên Tử?”
Tần Vương cầm thanh kiếm dài lên tức giận nhìn Võ Thí Thiên.
“Giết ông còn cần lý do sao?”
Dứt lời, Võ Thí Thiên lại chém ra một nhát.
Trận chiến hôm nay Võ Thí Thiên nghĩ nhất định sẽ thắng.
Thế nên ông ta ra tay rất nham hiểm, không hề nương tay chút nào.
Dù trong tay Tần Vương có bảo kiếm cũng bị ông ta chém gãy.
Nhưng khi thanh kiếm dài của Võ Thí Thiên sắp đánh vào người Tần Vương, người Tần Vương bỗng phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt.
Khí Vận Tổ Long!
“Keng!”
Nhát kiếm này rất mạnh nhưng không thể khiến Tần Vương bị thương.
Tuy nhiên Võ Thí Thiên lại bị chấn động, hai cánh tay hơi tê rần, tay cầm thanh kiếm dài cũng không khỏi run rẩy.
Tần Vương tránh được một nhát kiếm cũng khiếp sợ đến mức ngây người.
Nhát kiếm vừa nãy suýt nữa đã tiễn cụ ta vào quỷ môn quan.
“Ha ha…”
Sau khi hoàn hồn lại, Tần Vương bỗng ngửa mặt lên trời bật cười thành tiếng.
Khí Vận này là một thứ rất kỳ diệu.
Không ngờ Khí Vận vốn dĩ bảo vệ cho gia tộc hoàng thất lại giúp cụ ta thoát chết.
“Võ Thí Thiên, cậu đã thấy chưa? Đây chính là sự khác biệt giữa dân thường như cậu và huyết mạch hoàng tộc đấy. Mặc dù tôi không phải là Thiên Tử nhưng lại là hoàng tộc cũ trước đây, có Khí Vận trong người thì cậu đâu thể tùy tiện làm tôi bị thương được chứ?”
Hừ!
Võ Thí Thiên nghiến răng, cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Cũng may ông ta không trở mặt hoàn toàn với Thiên Tử, nếu không kết cục khó mà tưởng tượng được.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã bị Triệu Kính Hải và Lưu Việt Long áp sát vào góc chết, sắp không thể chống đỡ được nữa.
Mà lúc này Võ Thí Thiên cũng đã có suy nghĩ muốn rút lui.
Nếu đối phương đã có Khí Vận trong người thì không phải là người mà ông ta có thể chém giết dễ dàng.
Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc không khỏi thở dài.
Cho dù Võ Thí Thiên và dược sư Hoàng đến đây cũng khó mà xoay chuyển tình thế.
“Thiên Tử, xem ra ván cờ của chúng ta thiếu sót một chút nữa”.
Tần Hán Quốc không khỏi cười gượng, mặc dù ông ấy vừa biết được kế hoạch của Thiên Tử và Tiêu Chính Văn nhưng vẫn không khỏi thở dài.
“Dừng tay lại!”
Thiên Tử thấy tình hình này thì biết mọi chuyện đã xác định được bên nào thắng, nếu tiếp tục đánh cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Tôi đồng ý nhường ngôi lại cho Tần Vương, nhưng tôi có một yêu cầu, tha ông Giang, ông Tần và Tiêu Chính Văn, để họ đi”.
Thiên Tử bước ra từ điện sau nói.
“Nếu tôi không tha thì sao?”
Tần Vương khoát tay với Triệu Kính Hải và Lưu Việt Long, hai người lần lượt lùi ra một bước không bao vây tấn công Tiêu Chính Văn nữa.
Lúc này Tiêu Chính Văn cũng đã kiệt sức, vết thương cũ trên người lại tái phát, miễn cưỡng chống đỡ không ngã xuống mà thôi.
“Không tha thì tôi sẽ tự sát ngay tại đây, trước mặt tất cả các quan chức! Để tôi xem ông lên ngôi thế nào?”
Nói xong, Thiên Tử rút một thanh kiếm dài từ trên người cảnh vệ quân bên cạnh để lên cổ mình.
Xoẹt!
Sắc mặt Tần Vương thay đổi, cụ ta có thể ép Thiên Tử nhường lại vị trí nhưng tuyệt đối không thể giết.
Càng không thể ép Thiên Tử vào chỗ chết.
Nếu không vị trí Thiên Tử sẽ không bao giờ thuộc về cụ ta nữa.
“Hừ, được! Rất tốt! Tôi đồng ý với cậu tha mạng cho ba người họ, nhưng cậu…”
Tần Vương mới nói được một nửa, trên bức tường ngoài điện vang lên tiếng ho khan.
“Khụ khụ!”
Nghe thấy âm thanh này, Tiêu Chính Văn quay phắt lại.
Giọng điệu này cực kỳ quen thuộc, chính là ông lão anh từng gặp ở gần gò Côn Luân.
“Haizz! Mấy người toàn là một đám vô tích sự, Thiên Tử cũ tốn bao nhiêu tiền nuôi một đám các người cũng chẳng bằng nuôi một ông già như tôi”.
Dứt lời, ông lão lắc mình nhảy xuống bờ tường.
“Ông cụ!”
Tiêu Chính Văn là người đầu tiên nhận ra ông lão, anh nhanh chóng bước đến.
Tình hình gay go hôm nay được cứu rồi.
“Ôi trời, thằng nhóc cậu không cần mạng nữa à, bị thương nặng thế này mà vẫn có thể đánh được ba người, quả là dũng cảm, đáng được khen. Nhưng vẫn thiếu chút đầu óc”.
Dứt lời, ông lão lấy tay chỉ vào đầu của mình.
Cụ ấy lấy một bình thuốc từ trong ngực ra đưa cho Tiêu Chính Văn nói: “Uống nó rồi học theo ông già tôi đây này. Đánh nhau đâu phức tạp đến thế”.
Tiêu Chính Văn nhận lấy bình thuốc, không nói nhiều mà lấy một viên thuốc màu đen trong đó cho vào miệng.
Cảm giác mát lạnh bỗng truyền khắp cơ thể, từng cơn khí huyết trào lên lúc nãy bỗng biến mất.
Đám người Võ Thí Thiên và Tần Vương đồng loạt nhìn chằm chằm ông lão.
Mặc dù không nhìn ra ông lão này mạnh thế nào nhưng chắc chắn người này không đơn giản.
Từ đầu đến giờ, không chỉ có đám người Tần Vương mà ngay cả Võ Thí Thiên và dược sư Hoàng cũng không phát hiện ra sự tồn tại của ông lão.
“À thì… ai muốn phạm thượng làm loạn thế?”
Ông lão bước vào đại điện đảo mắt nhìn mọi người, mỉm cười ẩn ý hỏi.
“Ông già, ông đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy!”
Tần Vương chỉ vào ông lão nháy mắt ra hiệu cho Triệu Kính Hải.
Soạt!
Triệu Kính Hải không nhiều lời, đâm thẳng một kiếm về phía tim ông lão.
Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc nhân cơ hội này bảo vệ Thiên Tử ở phía sau từ từ lùi ra điện sau.
Lúc này một mình Tiêu Chính Văn bị ba người bao vây tấn công, nếu không phải vì trước đó bị thương nặng thì có lẽ anh vẫn còn sức để đánh trả.
Nhưng lúc này vừa đánh chưa được hai phút, Tiêu Chính Văn đã cảm thấy hoa mắt choáng váng, từng cơn khí huyết trào lên.
Tiêu Chính Văn chỉ có thể cắn răng kiên trì, một khi vết thương cũ tái phát thì hôm nay chắc chắn là ngày chết của anh.
Dù có đổ máu cũng phải bảo vệ Thiên Tử rời khỏi đây an toàn.
“Phụt!”
Bên ngoài đại điện vang lên âm thanh chói tai, Thu Vạn Hành bị văng ra ngoài như một viên đạn pháo.
Võ Thí Thiên khinh thường liếc nhìn thi thể của Thu Vạn Hành, ông ta hừ một tiếng rồi sải bước đi vào Thiên Tử Các.
Ông ta muốn tự tay giết chết Tần Vương.
Để lấy lại ngôi vị sau này của mình, giữ vững căn cơ.
Lý Quốc Song vội vã chạy đến cản lại.
Nhưng thực lực giữa cụ ta và Thu Vạn Hành khác xa một trời một vực.
Bốn người họ đều là Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Nhưng mức độ thực lực lại khác nhau.
Trong bốn người chỉ có một mình Thu Vạn Hành là người có khả năng đánh với Võ Thí Thiên.
Dù như thế, Thu Vạn Hành cũng không đỡ được quá mười chiêu đã bị Võ Thí Thiên giết chết.
Lúc này Võ Thí Thiên đã dung hợp gần một nửa trái tim rồng Hắc Long, mà tim rồng Hắc Long lại thiên về chém giết!
Thế nên mặc dù Võ Thí Thiên chưa đột phá đến cảnh giới Thiên Thần, nhưng thực lực đã vượt xa mức độ mà Thiên Vương bốn sao có thể đối địch.
Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao thì ông ta cũng có sức đánh một trận.
“Xoẹt!”
Một vòng sáng màu bạc lóe lên trong lòng bàn tay Võ Thí Thiên, thanh kiếm dài chém về phía Lý Quốc Song.
Đòn tấn công này vừa không có uy thế đáng sợ gì vừa không có âm thanh xé tan bầu trời cực lớn nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sát khí kinh khủng.
“A!”
Thậm chí Lý Quốc Song không kịp ra tay đã kêu lên một tiếng thảm thiết, thi thể bị Võ Thí Thiên chém làm đôi.
Vù!
Dược sư Hoàng liếc mắt nhìn sang.
Lúc này thực lực của Võ Thí Thiên đã mạnh hơn một tháng trước không biết bao nhiêu lần.
Lẽ nào…
Các quan chức đứng một bên cũng đồng loạt lùi về sau nửa bước chừa ra một đường cho Võ Thí Thiên.
Võ Thí Thiên cao ngạo bước vào Thiên Tử Các, lạnh lùng nói: “Tần Vương, hôm nay Võ Thần Tông tôi sẽ thay Thiên Tử chém chết ông, có lời trăng trối gì thì cứ nói trước đi”.
Giọng nói này lọt vào tai Tần Vương – người đang dùng hết sức bình sinh tấn công Tiêu Chính Văn.
Tần Vương không khỏi kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Thu Vạn Hành đã chết thảm ngoài cửa đại điện và Lý Quốc Song cũng bị chém làm đôi.
Cụ ta không khỏi hốt hoảng, vội vàng lùi về sau nhìn chằm chằm vào Võ Thí Thiên.
“Võ Thần Tông? Chẳng qua cũng là kẻ cướp ngôi mà thôi, cậu có tư cách gì mà trừng trị tôi thay Thiên Tử?”
Tần Vương cầm thanh kiếm dài lên tức giận nhìn Võ Thí Thiên.
“Giết ông còn cần lý do sao?”
Dứt lời, Võ Thí Thiên lại chém ra một nhát.
Trận chiến hôm nay Võ Thí Thiên nghĩ nhất định sẽ thắng.
Thế nên ông ta ra tay rất nham hiểm, không hề nương tay chút nào.
Dù trong tay Tần Vương có bảo kiếm cũng bị ông ta chém gãy.
Nhưng khi thanh kiếm dài của Võ Thí Thiên sắp đánh vào người Tần Vương, người Tần Vương bỗng phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt.
Khí Vận Tổ Long!
“Keng!”
Nhát kiếm này rất mạnh nhưng không thể khiến Tần Vương bị thương.
Tuy nhiên Võ Thí Thiên lại bị chấn động, hai cánh tay hơi tê rần, tay cầm thanh kiếm dài cũng không khỏi run rẩy.
Tần Vương tránh được một nhát kiếm cũng khiếp sợ đến mức ngây người.
Nhát kiếm vừa nãy suýt nữa đã tiễn cụ ta vào quỷ môn quan.
“Ha ha…”
Sau khi hoàn hồn lại, Tần Vương bỗng ngửa mặt lên trời bật cười thành tiếng.
Khí Vận này là một thứ rất kỳ diệu.
Không ngờ Khí Vận vốn dĩ bảo vệ cho gia tộc hoàng thất lại giúp cụ ta thoát chết.
“Võ Thí Thiên, cậu đã thấy chưa? Đây chính là sự khác biệt giữa dân thường như cậu và huyết mạch hoàng tộc đấy. Mặc dù tôi không phải là Thiên Tử nhưng lại là hoàng tộc cũ trước đây, có Khí Vận trong người thì cậu đâu thể tùy tiện làm tôi bị thương được chứ?”
Hừ!
Võ Thí Thiên nghiến răng, cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Cũng may ông ta không trở mặt hoàn toàn với Thiên Tử, nếu không kết cục khó mà tưởng tượng được.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã bị Triệu Kính Hải và Lưu Việt Long áp sát vào góc chết, sắp không thể chống đỡ được nữa.
Mà lúc này Võ Thí Thiên cũng đã có suy nghĩ muốn rút lui.
Nếu đối phương đã có Khí Vận trong người thì không phải là người mà ông ta có thể chém giết dễ dàng.
Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc không khỏi thở dài.
Cho dù Võ Thí Thiên và dược sư Hoàng đến đây cũng khó mà xoay chuyển tình thế.
“Thiên Tử, xem ra ván cờ của chúng ta thiếu sót một chút nữa”.
Tần Hán Quốc không khỏi cười gượng, mặc dù ông ấy vừa biết được kế hoạch của Thiên Tử và Tiêu Chính Văn nhưng vẫn không khỏi thở dài.
“Dừng tay lại!”
Thiên Tử thấy tình hình này thì biết mọi chuyện đã xác định được bên nào thắng, nếu tiếp tục đánh cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Tôi đồng ý nhường ngôi lại cho Tần Vương, nhưng tôi có một yêu cầu, tha ông Giang, ông Tần và Tiêu Chính Văn, để họ đi”.
Thiên Tử bước ra từ điện sau nói.
“Nếu tôi không tha thì sao?”
Tần Vương khoát tay với Triệu Kính Hải và Lưu Việt Long, hai người lần lượt lùi ra một bước không bao vây tấn công Tiêu Chính Văn nữa.
Lúc này Tiêu Chính Văn cũng đã kiệt sức, vết thương cũ trên người lại tái phát, miễn cưỡng chống đỡ không ngã xuống mà thôi.
“Không tha thì tôi sẽ tự sát ngay tại đây, trước mặt tất cả các quan chức! Để tôi xem ông lên ngôi thế nào?”
Nói xong, Thiên Tử rút một thanh kiếm dài từ trên người cảnh vệ quân bên cạnh để lên cổ mình.
Xoẹt!
Sắc mặt Tần Vương thay đổi, cụ ta có thể ép Thiên Tử nhường lại vị trí nhưng tuyệt đối không thể giết.
Càng không thể ép Thiên Tử vào chỗ chết.
Nếu không vị trí Thiên Tử sẽ không bao giờ thuộc về cụ ta nữa.
“Hừ, được! Rất tốt! Tôi đồng ý với cậu tha mạng cho ba người họ, nhưng cậu…”
Tần Vương mới nói được một nửa, trên bức tường ngoài điện vang lên tiếng ho khan.
“Khụ khụ!”
Nghe thấy âm thanh này, Tiêu Chính Văn quay phắt lại.
Giọng điệu này cực kỳ quen thuộc, chính là ông lão anh từng gặp ở gần gò Côn Luân.
“Haizz! Mấy người toàn là một đám vô tích sự, Thiên Tử cũ tốn bao nhiêu tiền nuôi một đám các người cũng chẳng bằng nuôi một ông già như tôi”.
Dứt lời, ông lão lắc mình nhảy xuống bờ tường.
“Ông cụ!”
Tiêu Chính Văn là người đầu tiên nhận ra ông lão, anh nhanh chóng bước đến.
Tình hình gay go hôm nay được cứu rồi.
“Ôi trời, thằng nhóc cậu không cần mạng nữa à, bị thương nặng thế này mà vẫn có thể đánh được ba người, quả là dũng cảm, đáng được khen. Nhưng vẫn thiếu chút đầu óc”.
Dứt lời, ông lão lấy tay chỉ vào đầu của mình.
Cụ ấy lấy một bình thuốc từ trong ngực ra đưa cho Tiêu Chính Văn nói: “Uống nó rồi học theo ông già tôi đây này. Đánh nhau đâu phức tạp đến thế”.
Tiêu Chính Văn nhận lấy bình thuốc, không nói nhiều mà lấy một viên thuốc màu đen trong đó cho vào miệng.
Cảm giác mát lạnh bỗng truyền khắp cơ thể, từng cơn khí huyết trào lên lúc nãy bỗng biến mất.
Đám người Võ Thí Thiên và Tần Vương đồng loạt nhìn chằm chằm ông lão.
Mặc dù không nhìn ra ông lão này mạnh thế nào nhưng chắc chắn người này không đơn giản.
Từ đầu đến giờ, không chỉ có đám người Tần Vương mà ngay cả Võ Thí Thiên và dược sư Hoàng cũng không phát hiện ra sự tồn tại của ông lão.
“À thì… ai muốn phạm thượng làm loạn thế?”
Ông lão bước vào đại điện đảo mắt nhìn mọi người, mỉm cười ẩn ý hỏi.
“Ông già, ông đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy!”
Tần Vương chỉ vào ông lão nháy mắt ra hiệu cho Triệu Kính Hải.
Soạt!
Triệu Kính Hải không nhiều lời, đâm thẳng một kiếm về phía tim ông lão.