Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1154: Biết là sẽ chết mà vẫn đến
Vèo!
Lạc Cửu Anh không nhịn được quay đầu nhìn về phía Đường Bách Thành, tên này đến để gây chuyện đây mà!
Không đợi Lạc Cửu Anh lên tiếng, Độ Thiên Chân Nhân đã lạnh lùng cười nói: “Xem ra ý của các vị là muốn dùng vũ lực để giải quyết phải không?”
“Không không không! Chúng tôi tuyệt đối không có ý này!”
Lạc Cửu Anh không đợi Đường Bách Thành lên tiếng đã vội vàng cướp lời giải thích.
“Thật ra, bắt nhà họ Trần giao nộp toàn bộ sản nghiệp quả thực hợp tình hợp lý. Thế nhưng có thể xin sếp Khương đối xử khoan hồng, cho nhà họ Trần một con đường sống hay không?”
Lạc Cửu Anh ôn hoà giải thích.
Khương Vy Nhan nhìn sâu vào mắt Lạc Cửu Anh, khẽ cười nói: “Các vị tiền bối, thật ra chúng ta có thể đổi vị trí mà suy xét một chút, nếu như ngày đó người nhà họ Viên thắng thì sếp Trần có cho tập đoàn Vy Nhan của chúng tôi một còn đường sống hay không?”
“Sự việc đi tới nước này đã không còn đơn giản chỉ là vấn đề làm ăn kinh doanh nữa rồi. Ông xem, những công ty này vốn dĩ đều đã giao nộp hết sản nghiệp ra, thế nhưng tại sao chúng tôi lại trả lại cho bọn họ chứ?”
“Bởi vì bọn họ không phải chủ mưu mà chỉ là tòng phạm mà thôi, kẻ quân tử nên có trái tim nghĩ suy cho cả thiên hạ, diệt trừ kẻ đầu sỏ, tránh hậu hoạ về sau! Ông có nghĩ là đạo lý này không?”
“Tôi…”
Lạc Cửu Anh ho khan vài tiếng, không khỏi thầm khen ngợi.
Đừng nhìn Khương Vy Nhan chỉ là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi đầu mà lầm, lời cô nói quả thực chữ nào chữ nấy cũng đều rất sắc bén sâu xa.
Khiến cho một lão làng giang hồ như cụ ta không tìm được kẽ hở nào!
“Họ Khương kia, bớt nói nhảm, rốt cuộc cô muốn thế nào, nói thẳng ra luôn đi!”
Đường Bách Thành thấy mình nói lý không lại, chỉ có thể cắt ngang!
Trần Quốc Hoa cũng híp mắt nói: “Sếp Khương, thật ra hiện giờ căn nguyên của toàn bộ sự việc đã không còn quan trọng nữa, những môn chủ này đều đã tới đây, nếu như cô còn cố chấp thêm nữa thì cô không chỉ đắc tội với nhà họ Trần chúng tôi mà còn với cả bốn tông môn lớn nữa!”
“Tập đoàn Vy Nhan nhỏ bé của cô có gánh nổi không?” Đọc nhanh tại Vietwriter
Lời nói của Trần Quốc Hoa hơi nặng nề.
Độ Thiên Chân Nhân cầm bảo kiếm, lạnh lùng cười nói: “Tập đoàn Vy Nhan không gánh nổi thì Thiên Kiếm Tông của tôi sẽ thay tập đoàn Vy Nhan gánh!”
Vừa dứt lời, cả phòng hội nghị lập tức trở nên lặng ngắt như tờ!
Mọi người đều trầm mặc mất vài giây, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Trần Quốc Hoa và Khương Vy Nhan.
“Tốt! Rất tốt!”
Đường Bách Thành chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng cười nói: “Xem ra Độ Thiên Chân Nhân và sếp Khương không định giữ thể diện cho chúng tôi rồi!”
“Xin lỗi, không phải chúng tôi không giữ thể diện mà là mấy người không có chút thể diện nào!”
Độ Thiên Chân Nhân cướp lời đáp trả.
Nếu như không phải Khương Vy Nhan đang ở đây, Độ Thiên Chân Nhân đã tiễn Đường Bách Thành xuống chầu Diêm Vương từ lâu.
Làm gì có chuyện để tên này vui vẻ lâu như vậy.
“Hừ! Nếu như đây chính là thái độ cuối cùng của mấy người thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Hai tông chủ của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông đứng phắt dậy, trong đáy mắt hơi loé lên ánh sáng sắc lạnh.
Bốn đánh một, dù cho Độ Thiên Chân Nhân đã lĩnh ngộ được Kiếm Cảnh thì đã sao?
Độ Thiên Chân Nhân thấy vậy thì khẽ cười, sau đó vỗ tay ba tiếng ra ngoài cửa.
Cửa phòng hội nghị mở toang, hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông bước thẳng vào trong phòng hội nghị.
“Sếp Khương, mời cô ra ngoài nghỉ ngơi một lát, tôi có vài lời cần nói với mấy anh em này!”
Độ Thiên Chân Nhân đứng dậy nói.
Sắc mặt Khương Vy Nhan hơi cứng đờ.
Bốn chọi một, lúc trước Độ Thiên Chân Nhân cũng từng bị thương nặng!
“Ông à, không được đâu!”
Nói xong, Khương Vy Nhan khẽ giữ lấy thanh kiếm dài của Độ Thiên Chân Nhân, trầm giọng nói: “Dù thế nào thì mấy người cũng phải để cho chúng tôi bàn bạc đã chứ, giờ này ngày mai tôi sẽ cho mấy người câu trả lời, thế nào?”
Thấy Khương Vy Nhan đã có dáng vẻ chịu thua, Lạc Cửu Anh vội vàng đứng dậy nói: “Đương nhiên là được, chúng tôi cũng không phải những kẻ không biết điều, nhưng hy vọng sếp Khương đừng có mà không nể mặt mấy lão già chúng tôi!”
Dứt lời, cụ ta kéo theo Trần Quốc Hoa cùng bước ra khỏi phòng hội nghị.
Thấy Trần Quốc Hoa bị lôi đi, mấy người Đường Bách Thành cũng đành đi theo.
Thế nhưng trước khi ra khỏi cửa, Đường Bách Thành còn đặc biệt nhìn Độ Thiên Chân Nhân bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Trong ánh mắt của cụ ta toát lên sát khí ngút trời!
Mãi tới khi bọn họ đi xa, Khương Vy Nhan mới nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông à, trên người ông có vết thương, một đấu với bốn thì chắc chắn chỉ còn đường chết mà thôi! Thà rằng từ bỏ sản nghiệp nhà họ Trần chứ không thể để cho ông vì việc này mà gặp chuyện được!”
Nghe thấy lời này, Độ Thiên Chân Nhân cảm động không thôi.
Cụ ta nhìn Khương Vy Nhan một lúc lâu, sau đó quỳ xuống trước mặt Khương Vy Nhan, run giọng nói: “Tôi sẽ nhớ mãi không quên ân tình của chủ mẫu, thế nhưng chuyện này e là chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực!”
“Có điều xin chủ mẫu yên tâm, vài ngày nữa bốn thủ lĩnh của Thiên Kiếm Tông chúng tôi sẽ tới Giang Trung! Trước khi cậu Tiêu trở về, dù cho tôi có xương tan thịt nát thì cũng nhất định phải bảo vệ chủ mẫu an toàn!”
Nghe thấy lời này, Khương Vy Nhan cũng rất cảm động, vội vàng dùng hai tay đỡ Độ Thiên Chân Nhân dậy.
“Chủ mẫu, đêm nay tốt nhất cô đừng trở về, hoặc có thể qua bên nhà họ Lãnh nghỉ tạm một đêm!”
Độ Thiên Chân Nhân lo nghĩ nói.
Ánh mắt lạnh lùng ban nãy của Đường Bách Thành khiến Độ Thiên Chân Nhân luôn có dự cảm chẳng lành.
Địch ở trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, cách tốt nhất là tạm thời lẩn tránh!
“Chuyện này…”
Lãnh Kế Hồng vẫn luôn ngồi bên cạnh chưa nói lời nào vội vàng đứng dậy lên tiếng: “Ông ấy nói đúng đấy, sếp Khương, cô yên tâm, nhà họ Lãnh chúng tôi còn có một căn biệt thự ở ngoại thành, người ngoài đều không biết tới!”
“Tôi cử người giúp cô dọn dẹp lại một chút rồi phái thêm vệ sĩ qua bảo vệ cho sự an toàn của cô, trước khi cậu Tiêu trở về thì sự an toàn của cô mới là số một!”
Thấy Lãnh Kế Hồng và Độ Thiên Chân Nhân đều hết lời khuyên giải, Khương Vy Nhan cũng chỉ đành nghe theo.
Thấy Khương Vy Nhan gật đầu, Lãnh Kế Hồng và Độ Thiên Chân Nhân đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cho người đưa Khương Vy Nhan tới căn biệt thự còn lại của nhà họ Lãnh, Lãnh Kế Hồng mới cau mày nói: “Ông à, ý của ông là đêm nay bọn chúng có thể sẽ tập kích bất ngờ sao?”
“Mười phần thì có tới tám chín phần là vậy! Trong số những tên này, đại đa số đều không phải là người lương thiện! Vậy nên chúng ta không thể không phòng bị!”
Độ Thiên Chân Nhân hít sâu vào một hơi, rồi nói.
“Ông vẫn còn có vết thương trên người, hay là thế này, nhà họ Lãnh chúng tôi còn có mấy cao thủ biết dùng súng, chi bằng cũng cử nốt qua đây, mặc dù không có tác dụng lớn gì nhưng nếu bị đánh úp thì có lẽ vẫn dùng được!”
Nghe tới đây, Độ Thiên Chân Nhân lắc đầu cười khổ.
Dù có là cường giả ở cảnh giới chiến thần cấp thiên thì cũng không có chuyện dùng súng đạn là có thể tuỳ tiện làm bị thương chứ đừng nói là giết chết!
Đạt tới cảnh giới Thiên Vương, đừng nói là dùng súng bắn, có dùng pháo nổ thì cũng chưa chắc đã có thể giết chết!
“Sếp Lãnh, không cần đâu, tôi tự có cách. Cậu bảo vệ sếp Khương cho tốt, hai đệ tử của tôi cũng giao cho cậu, cậu chỉ cần bảo đảm sếp Khương bình an vô sự là được!”
Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân sải bước ra khỏi phòng hội nghị.
Sau khi Khương Vy Nhan rời đi, trong lòng cô vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Độ Thiên Chân Nhân, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ở trụ sở chính của điện Thần Long, chú ý động thái của các bên mọi lúc.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, sau đó nhận điện thoại.
“Chồng à, anh đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Khương Vy Nhan.
Lạc Cửu Anh không nhịn được quay đầu nhìn về phía Đường Bách Thành, tên này đến để gây chuyện đây mà!
Không đợi Lạc Cửu Anh lên tiếng, Độ Thiên Chân Nhân đã lạnh lùng cười nói: “Xem ra ý của các vị là muốn dùng vũ lực để giải quyết phải không?”
“Không không không! Chúng tôi tuyệt đối không có ý này!”
Lạc Cửu Anh không đợi Đường Bách Thành lên tiếng đã vội vàng cướp lời giải thích.
“Thật ra, bắt nhà họ Trần giao nộp toàn bộ sản nghiệp quả thực hợp tình hợp lý. Thế nhưng có thể xin sếp Khương đối xử khoan hồng, cho nhà họ Trần một con đường sống hay không?”
Lạc Cửu Anh ôn hoà giải thích.
Khương Vy Nhan nhìn sâu vào mắt Lạc Cửu Anh, khẽ cười nói: “Các vị tiền bối, thật ra chúng ta có thể đổi vị trí mà suy xét một chút, nếu như ngày đó người nhà họ Viên thắng thì sếp Trần có cho tập đoàn Vy Nhan của chúng tôi một còn đường sống hay không?”
“Sự việc đi tới nước này đã không còn đơn giản chỉ là vấn đề làm ăn kinh doanh nữa rồi. Ông xem, những công ty này vốn dĩ đều đã giao nộp hết sản nghiệp ra, thế nhưng tại sao chúng tôi lại trả lại cho bọn họ chứ?”
“Bởi vì bọn họ không phải chủ mưu mà chỉ là tòng phạm mà thôi, kẻ quân tử nên có trái tim nghĩ suy cho cả thiên hạ, diệt trừ kẻ đầu sỏ, tránh hậu hoạ về sau! Ông có nghĩ là đạo lý này không?”
“Tôi…”
Lạc Cửu Anh ho khan vài tiếng, không khỏi thầm khen ngợi.
Đừng nhìn Khương Vy Nhan chỉ là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi đầu mà lầm, lời cô nói quả thực chữ nào chữ nấy cũng đều rất sắc bén sâu xa.
Khiến cho một lão làng giang hồ như cụ ta không tìm được kẽ hở nào!
“Họ Khương kia, bớt nói nhảm, rốt cuộc cô muốn thế nào, nói thẳng ra luôn đi!”
Đường Bách Thành thấy mình nói lý không lại, chỉ có thể cắt ngang!
Trần Quốc Hoa cũng híp mắt nói: “Sếp Khương, thật ra hiện giờ căn nguyên của toàn bộ sự việc đã không còn quan trọng nữa, những môn chủ này đều đã tới đây, nếu như cô còn cố chấp thêm nữa thì cô không chỉ đắc tội với nhà họ Trần chúng tôi mà còn với cả bốn tông môn lớn nữa!”
“Tập đoàn Vy Nhan nhỏ bé của cô có gánh nổi không?” Đọc nhanh tại Vietwriter
Lời nói của Trần Quốc Hoa hơi nặng nề.
Độ Thiên Chân Nhân cầm bảo kiếm, lạnh lùng cười nói: “Tập đoàn Vy Nhan không gánh nổi thì Thiên Kiếm Tông của tôi sẽ thay tập đoàn Vy Nhan gánh!”
Vừa dứt lời, cả phòng hội nghị lập tức trở nên lặng ngắt như tờ!
Mọi người đều trầm mặc mất vài giây, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Trần Quốc Hoa và Khương Vy Nhan.
“Tốt! Rất tốt!”
Đường Bách Thành chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng cười nói: “Xem ra Độ Thiên Chân Nhân và sếp Khương không định giữ thể diện cho chúng tôi rồi!”
“Xin lỗi, không phải chúng tôi không giữ thể diện mà là mấy người không có chút thể diện nào!”
Độ Thiên Chân Nhân cướp lời đáp trả.
Nếu như không phải Khương Vy Nhan đang ở đây, Độ Thiên Chân Nhân đã tiễn Đường Bách Thành xuống chầu Diêm Vương từ lâu.
Làm gì có chuyện để tên này vui vẻ lâu như vậy.
“Hừ! Nếu như đây chính là thái độ cuối cùng của mấy người thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Hai tông chủ của Võ Anh Tông và Thiên Vũ Tông đứng phắt dậy, trong đáy mắt hơi loé lên ánh sáng sắc lạnh.
Bốn đánh một, dù cho Độ Thiên Chân Nhân đã lĩnh ngộ được Kiếm Cảnh thì đã sao?
Độ Thiên Chân Nhân thấy vậy thì khẽ cười, sau đó vỗ tay ba tiếng ra ngoài cửa.
Cửa phòng hội nghị mở toang, hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông bước thẳng vào trong phòng hội nghị.
“Sếp Khương, mời cô ra ngoài nghỉ ngơi một lát, tôi có vài lời cần nói với mấy anh em này!”
Độ Thiên Chân Nhân đứng dậy nói.
Sắc mặt Khương Vy Nhan hơi cứng đờ.
Bốn chọi một, lúc trước Độ Thiên Chân Nhân cũng từng bị thương nặng!
“Ông à, không được đâu!”
Nói xong, Khương Vy Nhan khẽ giữ lấy thanh kiếm dài của Độ Thiên Chân Nhân, trầm giọng nói: “Dù thế nào thì mấy người cũng phải để cho chúng tôi bàn bạc đã chứ, giờ này ngày mai tôi sẽ cho mấy người câu trả lời, thế nào?”
Thấy Khương Vy Nhan đã có dáng vẻ chịu thua, Lạc Cửu Anh vội vàng đứng dậy nói: “Đương nhiên là được, chúng tôi cũng không phải những kẻ không biết điều, nhưng hy vọng sếp Khương đừng có mà không nể mặt mấy lão già chúng tôi!”
Dứt lời, cụ ta kéo theo Trần Quốc Hoa cùng bước ra khỏi phòng hội nghị.
Thấy Trần Quốc Hoa bị lôi đi, mấy người Đường Bách Thành cũng đành đi theo.
Thế nhưng trước khi ra khỏi cửa, Đường Bách Thành còn đặc biệt nhìn Độ Thiên Chân Nhân bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Trong ánh mắt của cụ ta toát lên sát khí ngút trời!
Mãi tới khi bọn họ đi xa, Khương Vy Nhan mới nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông à, trên người ông có vết thương, một đấu với bốn thì chắc chắn chỉ còn đường chết mà thôi! Thà rằng từ bỏ sản nghiệp nhà họ Trần chứ không thể để cho ông vì việc này mà gặp chuyện được!”
Nghe thấy lời này, Độ Thiên Chân Nhân cảm động không thôi.
Cụ ta nhìn Khương Vy Nhan một lúc lâu, sau đó quỳ xuống trước mặt Khương Vy Nhan, run giọng nói: “Tôi sẽ nhớ mãi không quên ân tình của chủ mẫu, thế nhưng chuyện này e là chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực!”
“Có điều xin chủ mẫu yên tâm, vài ngày nữa bốn thủ lĩnh của Thiên Kiếm Tông chúng tôi sẽ tới Giang Trung! Trước khi cậu Tiêu trở về, dù cho tôi có xương tan thịt nát thì cũng nhất định phải bảo vệ chủ mẫu an toàn!”
Nghe thấy lời này, Khương Vy Nhan cũng rất cảm động, vội vàng dùng hai tay đỡ Độ Thiên Chân Nhân dậy.
“Chủ mẫu, đêm nay tốt nhất cô đừng trở về, hoặc có thể qua bên nhà họ Lãnh nghỉ tạm một đêm!”
Độ Thiên Chân Nhân lo nghĩ nói.
Ánh mắt lạnh lùng ban nãy của Đường Bách Thành khiến Độ Thiên Chân Nhân luôn có dự cảm chẳng lành.
Địch ở trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, cách tốt nhất là tạm thời lẩn tránh!
“Chuyện này…”
Lãnh Kế Hồng vẫn luôn ngồi bên cạnh chưa nói lời nào vội vàng đứng dậy lên tiếng: “Ông ấy nói đúng đấy, sếp Khương, cô yên tâm, nhà họ Lãnh chúng tôi còn có một căn biệt thự ở ngoại thành, người ngoài đều không biết tới!”
“Tôi cử người giúp cô dọn dẹp lại một chút rồi phái thêm vệ sĩ qua bảo vệ cho sự an toàn của cô, trước khi cậu Tiêu trở về thì sự an toàn của cô mới là số một!”
Thấy Lãnh Kế Hồng và Độ Thiên Chân Nhân đều hết lời khuyên giải, Khương Vy Nhan cũng chỉ đành nghe theo.
Thấy Khương Vy Nhan gật đầu, Lãnh Kế Hồng và Độ Thiên Chân Nhân đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cho người đưa Khương Vy Nhan tới căn biệt thự còn lại của nhà họ Lãnh, Lãnh Kế Hồng mới cau mày nói: “Ông à, ý của ông là đêm nay bọn chúng có thể sẽ tập kích bất ngờ sao?”
“Mười phần thì có tới tám chín phần là vậy! Trong số những tên này, đại đa số đều không phải là người lương thiện! Vậy nên chúng ta không thể không phòng bị!”
Độ Thiên Chân Nhân hít sâu vào một hơi, rồi nói.
“Ông vẫn còn có vết thương trên người, hay là thế này, nhà họ Lãnh chúng tôi còn có mấy cao thủ biết dùng súng, chi bằng cũng cử nốt qua đây, mặc dù không có tác dụng lớn gì nhưng nếu bị đánh úp thì có lẽ vẫn dùng được!”
Nghe tới đây, Độ Thiên Chân Nhân lắc đầu cười khổ.
Dù có là cường giả ở cảnh giới chiến thần cấp thiên thì cũng không có chuyện dùng súng đạn là có thể tuỳ tiện làm bị thương chứ đừng nói là giết chết!
Đạt tới cảnh giới Thiên Vương, đừng nói là dùng súng bắn, có dùng pháo nổ thì cũng chưa chắc đã có thể giết chết!
“Sếp Lãnh, không cần đâu, tôi tự có cách. Cậu bảo vệ sếp Khương cho tốt, hai đệ tử của tôi cũng giao cho cậu, cậu chỉ cần bảo đảm sếp Khương bình an vô sự là được!”
Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân sải bước ra khỏi phòng hội nghị.
Sau khi Khương Vy Nhan rời đi, trong lòng cô vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Độ Thiên Chân Nhân, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ở trụ sở chính của điện Thần Long, chú ý động thái của các bên mọi lúc.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, sau đó nhận điện thoại.
“Chồng à, anh đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Khương Vy Nhan.