• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (26 Viewers)

  • Chương 1150: Chó cùng rứt giậu

Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Quốc Hoa, lạnh lùng lên tiếng: “Kể từ ngày nhà họ Trần quyết tâm đối đầu với tập đoàn Vy Nhan chúng tôi thì chúng tôi đã trở mặt rồi!”

Dứt lời, Khương Vy Nhan không hề dừng lại, mà bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Lãnh Kế Hồng cười khẩy, nói với Trần Quốc Hoa: “Ông cụ Trần, thời gian đang dần trôi qua, nếu nhà họ Trần không giao nộp sản nghiệp thì ông sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi kết quả sẽ thế nào đâu!”

Nói xong, Lãnh Kế Hồng cũng bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Khương Vy Nhan lại dám bỏ mặc cụ ta trong phòng, không buồn để tâm thêm nữa.

“Khá khen cho Khương Vy Nhan, cô thật sự muốn ép tôi phải lật mặt với cô phải không?”

Dứt lời, Trần Quốc Hoa tức tối đập mạnh vào mặt bàn, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi! Sớm muộn gì cũng sẽ tới lúc cô ta phải quỳ xuống cầu xin chúng ta!”

Trần Quốc Hoa lấy lại tinh thần, sải bước ra khỏi phòng họp với thái độ bực tức.

Tô Tĩnh vừa hay chạm mặt với Trần Quốc Hoa trong hành lang, bởi vì trong đầu đang suy nghĩ tới công việc nên hoàn toàn không để ý tới Trần Quốc Hoa, bị cụ ta va vào liền ngã xuống đất, đống văn kiện đang ôm trong tay cũng rơi lả tả khắp nơi.

“Ôi chao!”

Tô Tĩnh vội vàng nhặt đống văn kiện rơi trên đất lên, còn không ngừng nói xin lỗi với Trần Quốc Hoa.

“Hừ! Một con chó của tập đoàn Vy Nhan cũng dám ngáng đường của tôi! Tránh ra!”

Hai mắt Trần Quốc Hoa lộ ra vẻ hung hãn, trừng mắt nhìn Tô Tĩnh đầy độc địa.

Tô Tĩnh vội vàng giải thích: “Xin lỗi ông, tôi… tôi đang nghĩ tới một vụ thu mua nên…nên không chú ý trong hành lang có người, xin ông thứ lỗi!”

“Bốp!”

Tô Tĩnh vừa dứt lời!

Trần Lập Tân đã lao tới, giơ tay lên giáng một bạt tai vào mặt Tô Tĩnh, phẫn nộ nói: “Con nhỏ này, mày chửi ai không phải người hả?”

Mẹ kiếp!

Tô Tĩnh vẫn luôn dịu dàng nho nhã suýt thì thốt ra tiếng chửi thề!

Bố con nhà họ Trần rõ ràng đang bới lông tìm vết!

Tô Tĩnh ôm lấy bên má bị đánh đỏ ửng, ngực nhấp nhô lên xuống, thế nhưng vẫn đè nén lửa giận trong lòng, liên tục nói xin lỗi bố con nhà họ Trần.

“Hừ!”

Trần Quốc Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh về phía cửa thang bộ.

Nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Hoa, Tô Tĩnh cố nhẫn nhịn ấm ức trong lòng, đi tới phòng làm việc của Khương Vy Nhan, đặt văn kiện xuống trước mặt cô rồi nói: “Sếp Khương, đây là tư liệu mà tôi đã thu thập xong xuôi, quy mô của những công ty trong này đều tương đối nhỏ, không thích hợp để thu mua chỉnh thể!”

Dứt lời, cô ấy lại mở túi văn kiện ra, chỉ từng cái một cho Khương Vy Nhan xem.

Ban đầu Khương Vy Nhan còn không chú ý tới, sau đó tình cờ mới phát hiện ra má trái của Tô Tĩnh vừa đỏ vừa sưng.

“Tiểu Tĩnh, mặt của cô…”

“Không… không sao, sếp Khương, là do tôi không cẩn thận… va… va đụng một chút”.

Tô Tĩnh vội vàng giải thích.

Chuyện cô ấy lừa gạt Khương Vy Nhan lúc trước, tới bây giờ Khương Vy Nhan cũng không truy cứu thêm gì nữa, trong lòng Tô Tĩnh cảm thấy vô cùng cảm kích Khương Vy Nhan.

Hơn nữa, khi đó nếu như Tiêu Chính Văn không tới kịp thời, thì không chỉ có Tô Tĩnh, mà ngay cả bố mẹ của cô ấy e là cũng không giữ nổi tính mạng!

Vậy nên Tô Tĩnh mới không muốn gây thêm phiền phức cho Khương Vy Nhan.

Mặc dù vừa bị ăn một bạt tai, trong lòng cũng rất ấm ức, thế nhưng cô ấy vẫn muốn cố gắng không làm ầm lên, nhân nhượng hết khả năng cho khỏi phiền hà!

“Va đụng?”

Khương Vy Nhan càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt dừng lại trên mặt Tô Tĩnh, đồng thời giơ tay gỡ bỏ bàn tay đang ôm lấy má của Tô Tĩnh ra.

Năm ngón tay in hằn rất rõ, làm gì có chuyện va đụng gì, rõ ràng là bị người ta đánh!

“Đụng kiểu gì mà có thể tạo ra được vết hằn hình năm ngón tay thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Sắc mặt Khương Vy Nhan lập tức biến đổi, giọng điệu tức giận.

“Sếp Khương! Tôi…”

Tô Tĩnh thấy mắt Khương Vy Nhan đã loé lên vẻ phẫn nộ cũng không dám giấu giếm thêm nữa, chỉ đành thuật lại một lượt chuyện mình bị đánh.

“Lúc đó sao cô không gọi người tới!”

Khương Vy Nhan tức tới mức gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, siết chặt lòng bàn tay.

“Sếp Khương, tôi chỉ bị đánh một cái mà thôi, không có gì to tát cả, cũng không mất miếng thịt nào, tôi thấy hay là thôi bỏ đi!”

Tô Tĩnh biết rõ, người nhà họ Trần không hề dễ động vào, ngay cả người đứng đầu thành phố Giang Trung cũng phải nể mặt nhà họ Trần mấy phần.

“Được rồi, cô đi làm việc đi!”

Khương Vy Nhan thấy Tô Tĩnh khép na khép nép, dáng vẻ lo sợ sẽ gây rắc rối nên đành xua tay nói.

Sau khi Tô Tĩnh bước ra khỏi phòng làm việc, Lãnh Kế Hồng cau mày nói: “Sếp Khương, mười phần thì có tới tám, chín phần là nhà họ Trần đang báo thù chúng ta, theo tôi thấy, hôm nay đừng bảo tài xế của cô đón cô nữa!”

Dứt lời, Lãnh Kế Hồng gửi một tin nhắn cho Độ Thiên Chân Nhân.

Mọi người đều là người trên cùng một chiếc thuyền, nên làm gì có chuyện Lãnh Kế Hồng bỏ qua cơ hội nịnh bợ Độ Thiên Chân Nhân?

Do đó ông ta đã lấy số điện thoại của Độ Thiên Chân Nhân từ lâu.

Hơn nữa, những ngày này, chỉ cần có cơ hội là ông ta sẽ chiêu đãi Độ Thiên Chân Nhân ở nhà họ Lãnh.

“Tôi không tin người nhà họ Trần còn có thể không có luật pháp như thế! Giang Trung vẫn là một nơi có luật pháp!”

Khương Vy Nhan nghiến răng, kiềm chế sự phẫn nộ trong lồng ngực, nói.

“Sếp Khương, làm việc gì cũng phải cẩn thận kỹ lưỡng thì mới đảm bảo được sự an toàn, cậu Tiêu hiện không ở Giang Trung, nếu như cô có mệnh hệ gì thì sẽ mất hai mạng một lúc đấy!”

Lãnh Kế Hồng dè dặt nói.

Nghe thấy lời này, Khương Vy Nhan mới miễn cưỡng đồng ý để cho Độ Thiên Chân Nhân đích thân tới đón mình.

Dù gì trong bụng cô cũng đang mang cốt nhục của Tiêu Chính Văn, lỡ như thật sự có sơ suất gì thì Khương Vy Nhan có hối hận cũng không còn kịp nữa.

Chẳng bao lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân đã dẫn theo hai đệ tử cùng tiến vào trong phòng làm việc, đầu tiên là hỏi Khương Vy Nhan về những tình tiết trước đó, sau đó mới nặng nề gật đầu, nói: “Chủ mẫu, người này quả thực không dễ động vào!”

“Cho dù là người của võ tông chúng tôi thì cũng phải kiêng nể Trần Quốc Hoa vài phần! Từ những năm trước, người này đã có ơn rất lớn với những môn chủ tương lai, vậy nên chuyện nhà họ Trần quả thực nan giải!”

“Ồ? Ý của ông là tôi nên giảng hoà với nhà họ Trần sao?”

Khương Vy Nhan ngẩng đầu nhìn Độ Thiên Chân Nhân, nói.

Độ Thiên Chân Nhân khẽ lắc đầu.

Giảng hoà?

Nằm mơ đi!

“Chủ mẫu, tôi không hề có ý này, tốt nhất chúng ta cứ đợi chủ thượng trở về rồi mới khống chế nhà họ Trần. Nếu có chủ thượng ở đây, cộng thêm lão già tôi nữa, mấy tông môn đó có lẽ sẽ không dám làm gì chúng ta đâu!”

“Việc còn lại là chuyện sát phạt trên thương trường với nhà họ Trần, phương diện này cô hiểu rõ hơn tôi!”

Độ Thiên Chân Nhân nói với vẻ chân thành khẩn thiết.

Bảo cụ ta một địch với ba, không phải Độ Thiên Chân Nhân không dám mà là không nắm chắc.

Trước khi Tiêu Chính Văn đi đã giao gia đình của anh cho ông ta, Độ Thiên Chân Nhân cảm nhận được sâu sắc trách nhiệm nặng nề.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện bất trắc gì thì biết ăn nói thế nào với Tiêu Chính Văn đây?

Bởi vậy, lúc này Độ Thiên Chân Nhân chỉ cầu một chữ “ổn”!

“Thế nhưng tôi vừa cho nhà họ Trần kỳ hạn cuối cùng, chuyện này sẽ không ép bọn chúng đến mức chó cùng rứt giậu đấy chứ?”

Khương Vy Nhan suy tư hỏi.

“Chắc là không đâu, dù gì quyền quyết định cũng không nằm trong tay bọn chúng, Trần Quốc Hoa đã đích thân có lời mời, mấy môn chủ cũng sẽ không dám sơ suất, dù gì chủ thượng cũng không phải một người tầm thường!”

Độ Thiên Chân Nhân khẽ cười nói.

“Vậy được, chúng ta về trước thôi, cũng không còn sớm nữa”.

Nói xong, Khương Vy Nhan lại nói với Lãnh Kế Hồng: “Sếp Lãnh, mấy ngày này ông cũng phải chú ý an toàn đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom