Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1135: Tiêu Chính Văn ra tay
Một tay Độ Thiên Chân Nhân cầm kiếm, tay còn lại để ra sau lưng, ánh mắt đầy vẻ sâu xa nhìn Viên Thắng Thiên.
Lúc này đôi mắt Viên Thắng Thiên đỏ ngầu, sát khí tỏa ra xung quanh cứ như thần chết bước ra từ địa ngục.
Cụ ta chưa ra tay mà Độ Thiên Chân Nhân đã cảm nhận được một uy lực cực lớn bao phủ lấy mình.
Trán Độ Thiên Chân Nhân vô thức đầm đìa mồ hôi.
“Độ Thiên Chân Nhân, nhà họ Viên có thù oán gì với ông mà ông lại giết Hỗn Thiên nhà tôi?”
Viên Thắng Thiên vừa nói vừa giơ tay lên đánh một chưởng vào ngực Độ Thiên Chân Nhân.
Độ Thiên Chân Nhân giơ thanh kiếm dài lên đỡ lấy đòn tấn công bằng kiếm khí vô cùng hung hãn.
“Ầm!”
Khi thanh kiếm và cú đánh chạm nhau, trên võ đài bỗng phát ra âm thanh cực lớn như sấm rền.
Vô số kiếm ảnh tụ lại một chỗ, nhưng không thể xuyên thủng khí thế trước mặt Viên Thắng Thiên.
“Chết đi!”
Một tay Viên Thắng Thiên dùng sức đẩy mạnh về phía trước.
Ngay tức khắc một luồng sóng khí mạnh mẽ đánh nát khí thế vô hình trước mặt Độ Thiên Chân Nhân.
“Phụt!”
Không đợi Độ Thiên Chân Nhân định thần lại, một luồng sức mạnh đã đánh trúng vào ngực cụ ta.
Cả người Độ Thiên Chân Nhân như diều đứt dây văng thẳng về phía sau.
Cơ thể cụ ta vẫn chưa rơi xuống đất nhưng đã phun ra một màn sương máu.
“Đi đâu hả? Bỏ mạng lại đây!”
Viên Thắng Thiên nhanh chóng lao về phía trước, đánh vào người Độ Thiên Chân Nhân.
Tiêu Chính Văn ngồi trên khán đài khẽ nheo mắt.
Viên Thắng Thiên quả thật là một đối thủ mạnh hơn Viên Hỗn Thiên rất nhiều.
So với Viên Hỗn Thiên, uy thế Viên Thắng Thiên vừa thể hiện lúc nãy hệt như một vị thần giáng thế.
Thảo nào cụ ta là cao thủ chỉ còn cách cảnh giới Thiên Thần một bước duy nhất.
Ngay lúc Viên Thắng Thiên sắp đuổi kịp Độ Thiên Chân Nhân, một bóng người bỗng chặn ngay trước mặt Viên Thắng Thiên ép cụ ta lùi lại mấy bước.
“Tiêu Chính Văn!”
Người chặn Viên Thắng Thiên chính là Tiêu Chính Văn.
Nếu anh vẫn không ra tay nữa thì e là Độ Thiên Chân Nhân sẽ chết thảm trong tay Viên Thắng Thiên.
“Chủ thượng, bản lĩnh của người này quá mạnh, cậu… cậu phải cẩn thận!”
Độ Thiên Chân Nhân ôm ngực, miễn cưỡng ngồi dậy, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu rồi sải bước đi về phía Viên Thắng Thiên nói: “Tiêu Chính Văn tôi có thù oán gì với nhà họ Viên các ông? Tại sao nhà họ Viên cứ cắn chặt, hãm hại tôi không buông thế?”
“Hừ!”
Viên Thắng Thiên khẽ nhíu mày, càng nghe càng cảm thấy không đúng.
“Cậu… thằng ranh nhà cậu lại còn dám nói mấy lời vu oan giá họa, sỉ nhục tôi!”
Viên Thắng Thiên chỉ vào Tiêu Chính Văn, trong mắt lóe lên sát khí lạnh băng.
Tiêu Chính Văn rút con dao quân đội năm cạnh ra cảnh giác nhìn Viên Thắng Thiên.
Mặc dù luồng hơi thở của Viên Thắng Thiên yếu hơn ông nội của anh nhiều nhưng một chiêu đã đánh bại Độ Thiên Chân Nhân thì có thể thấy thực lực cũng không hề tầm thường!
Đối mặt với cao thủ như vậy, tất nhiên Tiêu Chính Văn không dám có ý xem thường.
“Nếu cậu đã khăng khăng dấn thân vào chỗ chết thì hôm nay tôi sẽ thay Hỗn Thiên lấy mạng cậu”.
Viên Thắng Thiên cũng không dám xem thường Tiêu Chính Văn.
Lúc này mặc dù Tiêu Chính Văn vẫn chưa toát hết khí thế của mình ra nhưng một người có thể khiến Thiên Vương thiên cấp bốn sao cúi đầu nhận chủ nhân thì thực lực chắc chắn cũng không kém cạnh là bao.
Chỉ thấy Viên Thắng Thiên cũng rút một thanh kiếm mềm ra.
Thanh kiếm đó vừa được rút ra thì dường như lóe lên một tia sáng dưới ánh mặt trời, chói lóa đến mức những người dưới võ đài đến đồng loạt quay đầu né tránh ánh sáng đó.
“Lấy mạng tôi sao? Ông không phải là người đầu tiên nói mấy lời này, nhưng trước đó những người kia đều đã chết rồi”.
Tiêu Chính Văn chậm rãi giơ con dao quân đội năm cạnh ra, mặc dù nói tốc độ rất chậm hệt như đang phát lại một đoạn chuyển động chậm, nhưng trong không khí xung quanh lại nổi lên từng đợt gợn sóng.
Thấy cảnh tượng này, Viên Thắng Thiên không khỏi hơi kinh ngạc.
Nói chính xác hơn, mặc dù Tiêu Chính Văn đang sử dụng con dao quân đội năm cạnh nhưng cũng đã lĩnh hội được Kiếm Cảnh.
Hơn nữa sức mạnh không hề thua kém Độ Thiên Chân Nhân.
Người ở độ tuổi của Độ Thiên Chân Nhân có thể lĩnh hội được Kiếm Cảnh đã hiếm thấy, khả năng tiếp thu cực cao.
Còn Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi mà đã lĩnh hội được Kiếm Cảnh, quả thật có thể dùng từ quái vật để hình dung về anh.
“Hừ! Kiếm Cảnh ư?”
Viên Thắng Thiên cười nhạo, sau đó cụ ta giơ thanh kiếm dài lên, thanh kiếm lóe lên một luồng sức mạnh màu bạc đâm về phía Tiêu Chính Văn.
Bất kể là khán giả ở hiện trường hay đang theo dõi trận đấu qua màn ảnh nhỏ đều nín thở nhìn hai người đang đánh nhau.
Khi hai luồng sáng màu bạc bỗng va chạm vào nhau, tim mọi người như nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên rồi bỗng phát nổ ở giữa võ đài.
Ngay sau đó, nền đất được lát cẩm thạch dưới võ đài chấn động tạo ra một vết nứt sâu mấy mét.
Sóng khí cực mạnh như cuồng phong quét khắp quảng trường.
Rất nhiều khán giả đều bị cơn gió này làm cho chao đảo.
Vừa nãy bầu trời vẫn còn trong xanh, thế mà giờ bỗng trở nên âm u, mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đùng.
“Phụt!”
Hai luồng sức mạnh lại va chạm vào nhau.
Tiêu Chính Văn chỉ thấy khí huyết trong người mình đang cuộn trào, cả người không khỏi lùi về sau mười mấy bước.
Viên Thắng Thiên cũng bị luồng khí mạnh đẩy lùi mấy bước.
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân dưới võ đài lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.
Đòn tấn công lúc nãy của Viên Thắng Thiên thế mà lại phá được Kiếm Cảnh của Tiêu Chính Văn.
Rõ ràng Tiêu Chính Văn đã bị thương vì phản lực vừa nãy, nhưng Viên Thắng Thiên lại không hề bị thương tổn gì.
“Chủ thượng, nhất định phải cẩn thận!”
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân cũng bị thương không nhẹ, hoàn toàn không thể giúp được gì cho Tiêu Chính Văn.
Một tay Tiêu Chính Văn ôm ngực, khóe môi khẽ nhếch lên nhìn Viên Thắng Thiên nói: “Cụ tổ nhà họ Viên quả nhiên có bản lĩnh siêu phàm, nhưng cũng vừa đúng ý tôi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại vung con dao quân đội năm cạnh lên đâm về phía Viên Thắng Thiên với tốc độ như chớp.
Viên Thắng Thiên cũng cười khẩy, vung thanh kiếm dài trong tay lên đỡ đòn của Tiêu Chính Văn.
Qua đòn tấn công vừa rồi, Viên Thắng Thiên đã nhìn ra thực lực của Tiêu Chính Văn, chẳng qua chỉ là một thanh niên đang ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà thôi.
Thậm chí nếu so với Độ Thiên Chân Nhân thì vẫn còn yếu hơn nửa bậc cảnh giới.
Viên Thắng Thiên lập tức lấy lại tự tin.
“Chỉ là Bán Bộ Thiên Vương bốn sao mà cũng dám giở trò trước mặt tôi à? Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết núi cao còn có núi cao hơn!”
Dứt lời, thanh kiếm dài của Viên Thắng Thiên bỗng lóe sáng.
Cụ ta trở tay, mấy chục đóa hoa kiếm bỗng bao phủ lấy Tiêu Chính Văn.
Đừng nhìn Tiêu Chính Văn trông bình tĩnh mà lầm, thật ra đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình nửa cảnh giới như Viên Thắng Thiên, áp lực của anh vô cùng lớn.
Đối mặt với lưới kiếm đan trước mặt mình, Tiêu Chính Văn chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Sức chiến đấu của Thiên Vương long cấp năm sao quả nhiên không phải là cấp bậc như Độ Thiên Chân Nhân có thể so sánh.
Thậm chí Tiêu Chính Văn phải dựa vào giác quan thứ sáu của mình để đoán mỗi một đường kiếm của Viên Thắng Thiên.
Vì tốc độ quá nhanh, mắt thường có thể chưa nhìn thấy kiếm quang nhưng sát khí đã đến ngay trước mặt.
“Keng keng keng!”
Liên tiếp đỡ được ba kiếm của Viên Thắng Thiên, Tiêu Chính Văn không khỏi lùi về sau, bàn tay nắm chặt con dao quân đội năm cạnh cũng hơi run rẩy.
Lúc này đôi mắt Viên Thắng Thiên đỏ ngầu, sát khí tỏa ra xung quanh cứ như thần chết bước ra từ địa ngục.
Cụ ta chưa ra tay mà Độ Thiên Chân Nhân đã cảm nhận được một uy lực cực lớn bao phủ lấy mình.
Trán Độ Thiên Chân Nhân vô thức đầm đìa mồ hôi.
“Độ Thiên Chân Nhân, nhà họ Viên có thù oán gì với ông mà ông lại giết Hỗn Thiên nhà tôi?”
Viên Thắng Thiên vừa nói vừa giơ tay lên đánh một chưởng vào ngực Độ Thiên Chân Nhân.
Độ Thiên Chân Nhân giơ thanh kiếm dài lên đỡ lấy đòn tấn công bằng kiếm khí vô cùng hung hãn.
“Ầm!”
Khi thanh kiếm và cú đánh chạm nhau, trên võ đài bỗng phát ra âm thanh cực lớn như sấm rền.
Vô số kiếm ảnh tụ lại một chỗ, nhưng không thể xuyên thủng khí thế trước mặt Viên Thắng Thiên.
“Chết đi!”
Một tay Viên Thắng Thiên dùng sức đẩy mạnh về phía trước.
Ngay tức khắc một luồng sóng khí mạnh mẽ đánh nát khí thế vô hình trước mặt Độ Thiên Chân Nhân.
“Phụt!”
Không đợi Độ Thiên Chân Nhân định thần lại, một luồng sức mạnh đã đánh trúng vào ngực cụ ta.
Cả người Độ Thiên Chân Nhân như diều đứt dây văng thẳng về phía sau.
Cơ thể cụ ta vẫn chưa rơi xuống đất nhưng đã phun ra một màn sương máu.
“Đi đâu hả? Bỏ mạng lại đây!”
Viên Thắng Thiên nhanh chóng lao về phía trước, đánh vào người Độ Thiên Chân Nhân.
Tiêu Chính Văn ngồi trên khán đài khẽ nheo mắt.
Viên Thắng Thiên quả thật là một đối thủ mạnh hơn Viên Hỗn Thiên rất nhiều.
So với Viên Hỗn Thiên, uy thế Viên Thắng Thiên vừa thể hiện lúc nãy hệt như một vị thần giáng thế.
Thảo nào cụ ta là cao thủ chỉ còn cách cảnh giới Thiên Thần một bước duy nhất.
Ngay lúc Viên Thắng Thiên sắp đuổi kịp Độ Thiên Chân Nhân, một bóng người bỗng chặn ngay trước mặt Viên Thắng Thiên ép cụ ta lùi lại mấy bước.
“Tiêu Chính Văn!”
Người chặn Viên Thắng Thiên chính là Tiêu Chính Văn.
Nếu anh vẫn không ra tay nữa thì e là Độ Thiên Chân Nhân sẽ chết thảm trong tay Viên Thắng Thiên.
“Chủ thượng, bản lĩnh của người này quá mạnh, cậu… cậu phải cẩn thận!”
Độ Thiên Chân Nhân ôm ngực, miễn cưỡng ngồi dậy, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu rồi sải bước đi về phía Viên Thắng Thiên nói: “Tiêu Chính Văn tôi có thù oán gì với nhà họ Viên các ông? Tại sao nhà họ Viên cứ cắn chặt, hãm hại tôi không buông thế?”
“Hừ!”
Viên Thắng Thiên khẽ nhíu mày, càng nghe càng cảm thấy không đúng.
“Cậu… thằng ranh nhà cậu lại còn dám nói mấy lời vu oan giá họa, sỉ nhục tôi!”
Viên Thắng Thiên chỉ vào Tiêu Chính Văn, trong mắt lóe lên sát khí lạnh băng.
Tiêu Chính Văn rút con dao quân đội năm cạnh ra cảnh giác nhìn Viên Thắng Thiên.
Mặc dù luồng hơi thở của Viên Thắng Thiên yếu hơn ông nội của anh nhiều nhưng một chiêu đã đánh bại Độ Thiên Chân Nhân thì có thể thấy thực lực cũng không hề tầm thường!
Đối mặt với cao thủ như vậy, tất nhiên Tiêu Chính Văn không dám có ý xem thường.
“Nếu cậu đã khăng khăng dấn thân vào chỗ chết thì hôm nay tôi sẽ thay Hỗn Thiên lấy mạng cậu”.
Viên Thắng Thiên cũng không dám xem thường Tiêu Chính Văn.
Lúc này mặc dù Tiêu Chính Văn vẫn chưa toát hết khí thế của mình ra nhưng một người có thể khiến Thiên Vương thiên cấp bốn sao cúi đầu nhận chủ nhân thì thực lực chắc chắn cũng không kém cạnh là bao.
Chỉ thấy Viên Thắng Thiên cũng rút một thanh kiếm mềm ra.
Thanh kiếm đó vừa được rút ra thì dường như lóe lên một tia sáng dưới ánh mặt trời, chói lóa đến mức những người dưới võ đài đến đồng loạt quay đầu né tránh ánh sáng đó.
“Lấy mạng tôi sao? Ông không phải là người đầu tiên nói mấy lời này, nhưng trước đó những người kia đều đã chết rồi”.
Tiêu Chính Văn chậm rãi giơ con dao quân đội năm cạnh ra, mặc dù nói tốc độ rất chậm hệt như đang phát lại một đoạn chuyển động chậm, nhưng trong không khí xung quanh lại nổi lên từng đợt gợn sóng.
Thấy cảnh tượng này, Viên Thắng Thiên không khỏi hơi kinh ngạc.
Nói chính xác hơn, mặc dù Tiêu Chính Văn đang sử dụng con dao quân đội năm cạnh nhưng cũng đã lĩnh hội được Kiếm Cảnh.
Hơn nữa sức mạnh không hề thua kém Độ Thiên Chân Nhân.
Người ở độ tuổi của Độ Thiên Chân Nhân có thể lĩnh hội được Kiếm Cảnh đã hiếm thấy, khả năng tiếp thu cực cao.
Còn Tiêu Chính Văn mới hơn hai mươi tuổi mà đã lĩnh hội được Kiếm Cảnh, quả thật có thể dùng từ quái vật để hình dung về anh.
“Hừ! Kiếm Cảnh ư?”
Viên Thắng Thiên cười nhạo, sau đó cụ ta giơ thanh kiếm dài lên, thanh kiếm lóe lên một luồng sức mạnh màu bạc đâm về phía Tiêu Chính Văn.
Bất kể là khán giả ở hiện trường hay đang theo dõi trận đấu qua màn ảnh nhỏ đều nín thở nhìn hai người đang đánh nhau.
Khi hai luồng sáng màu bạc bỗng va chạm vào nhau, tim mọi người như nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên rồi bỗng phát nổ ở giữa võ đài.
Ngay sau đó, nền đất được lát cẩm thạch dưới võ đài chấn động tạo ra một vết nứt sâu mấy mét.
Sóng khí cực mạnh như cuồng phong quét khắp quảng trường.
Rất nhiều khán giả đều bị cơn gió này làm cho chao đảo.
Vừa nãy bầu trời vẫn còn trong xanh, thế mà giờ bỗng trở nên âm u, mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đùng.
“Phụt!”
Hai luồng sức mạnh lại va chạm vào nhau.
Tiêu Chính Văn chỉ thấy khí huyết trong người mình đang cuộn trào, cả người không khỏi lùi về sau mười mấy bước.
Viên Thắng Thiên cũng bị luồng khí mạnh đẩy lùi mấy bước.
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân dưới võ đài lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.
Đòn tấn công lúc nãy của Viên Thắng Thiên thế mà lại phá được Kiếm Cảnh của Tiêu Chính Văn.
Rõ ràng Tiêu Chính Văn đã bị thương vì phản lực vừa nãy, nhưng Viên Thắng Thiên lại không hề bị thương tổn gì.
“Chủ thượng, nhất định phải cẩn thận!”
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân cũng bị thương không nhẹ, hoàn toàn không thể giúp được gì cho Tiêu Chính Văn.
Một tay Tiêu Chính Văn ôm ngực, khóe môi khẽ nhếch lên nhìn Viên Thắng Thiên nói: “Cụ tổ nhà họ Viên quả nhiên có bản lĩnh siêu phàm, nhưng cũng vừa đúng ý tôi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại vung con dao quân đội năm cạnh lên đâm về phía Viên Thắng Thiên với tốc độ như chớp.
Viên Thắng Thiên cũng cười khẩy, vung thanh kiếm dài trong tay lên đỡ đòn của Tiêu Chính Văn.
Qua đòn tấn công vừa rồi, Viên Thắng Thiên đã nhìn ra thực lực của Tiêu Chính Văn, chẳng qua chỉ là một thanh niên đang ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà thôi.
Thậm chí nếu so với Độ Thiên Chân Nhân thì vẫn còn yếu hơn nửa bậc cảnh giới.
Viên Thắng Thiên lập tức lấy lại tự tin.
“Chỉ là Bán Bộ Thiên Vương bốn sao mà cũng dám giở trò trước mặt tôi à? Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết núi cao còn có núi cao hơn!”
Dứt lời, thanh kiếm dài của Viên Thắng Thiên bỗng lóe sáng.
Cụ ta trở tay, mấy chục đóa hoa kiếm bỗng bao phủ lấy Tiêu Chính Văn.
Đừng nhìn Tiêu Chính Văn trông bình tĩnh mà lầm, thật ra đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình nửa cảnh giới như Viên Thắng Thiên, áp lực của anh vô cùng lớn.
Đối mặt với lưới kiếm đan trước mặt mình, Tiêu Chính Văn chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Sức chiến đấu của Thiên Vương long cấp năm sao quả nhiên không phải là cấp bậc như Độ Thiên Chân Nhân có thể so sánh.
Thậm chí Tiêu Chính Văn phải dựa vào giác quan thứ sáu của mình để đoán mỗi một đường kiếm của Viên Thắng Thiên.
Vì tốc độ quá nhanh, mắt thường có thể chưa nhìn thấy kiếm quang nhưng sát khí đã đến ngay trước mặt.
“Keng keng keng!”
Liên tiếp đỡ được ba kiếm của Viên Thắng Thiên, Tiêu Chính Văn không khỏi lùi về sau, bàn tay nắm chặt con dao quân đội năm cạnh cũng hơi run rẩy.