Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1119: Gò Côn Luân
Tiêu Chính Văn thản nhiên nói: “Lấy được tim rồng Kim Long rồi, nhưng còn phải đi xem thử rốt cuộc mấy người Vy Hào này còn phát hiện ra điều gì nữa hay không!”
Lần này Tiêu Chính Văn có thể thuận lợi lấy được tim rồng Kim Long cũng không phải do tim rồng Kim Long dễ lấy.
Mà đều nhờ Âm Dương Tôn nên Tiêu Chính Văn mới có thể tìm ra nơi cất giấu tim rồng Kim Long khi không cần tốn chút sức lực nào.
Nếu không có sự chỉ dẫn của Âm Dương Tôn và đám cấp dưới của gã thì bản thân anh cũng khó mà tìm được chỗ cất tim rồng Kim Long!
Hai người bước vào một trong những căn phòng gỗ bên cạnh, trong đó còn chất hàng đống tài liệu nghiên cứu.
Lục lọi gần cả buổi tối, Tiêu Chính Văn mới tìm ra một tấm bản đồ Hoa Quốc trong mớ tài liệu được chất thành đống.
Tổng cộng trên bản đồ đánh dấu ba chỗ, một chỗ ở Đại Tây Nam, chính là ngọn núi Dã Nhân khét tiếng, chỗ được đánh dấu khác là gò Côn Luân.
Chỗ thứ ba chính là Thương Lĩnh!
Nhìn phương hướng được đánh dấu trên bản đồ, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày, gò Côn Luân ư?
Tại Hoa Quốc chỉ có núi Côn Luân chứ chưa từng nghe nhắc tới gò Côn Luân!
Lẽ nào…
“Long Vương, hình như không hề có chỗ này!”
Long Ngao cũng để ý tới chỗ được đánh dấu trên đó, hơi nghi ngờ hỏi.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, nhất định trong này có ẩn ý khác!
“Đi đến Côn Luân!”
Tiêu Chính Văn nói một cách dứt khoát.
Sau đó, anh lại bỏ tất cả tài liệu liên quan tới gò Côn Luân mà mấy người Vy Hào nắm giữ vào trong túi.
Bước tới cổng doanh trại Tiêu Chính Văn lấy ra một cây đuốc trên hàng rào cổng, thắp sáng nó rồi ném vào một căn phòng gỗ trong đó.
Lửa lớn cháy hừng hực đã biến doanh trại này thành tro bụi một cách nhanh chóng.
Hai người Tiêu Chính Văn và Long Ngao ngồi máy bay tới Côn Luân rồi vào thẳng thị trấn Côn Sơn dưới chân núi Côn Luân.
Vào lúc này, truyền thông trên mạng và truyền hình đã choáng ngợp với các cuộc bàn tán về chủ đề Viên Hỗn Thiên gửi lời khiêu chiến cho Tiêu Chính Văn.
Thậm chí một vài kênh truyền hình còn tổ chức một chương trình đặc biệt liên quan đến trận đấu lần này.
Người chủ trì trong chương trình đặt câu hỏi cho một đại sư võ tông, trong hai người Tiêu Chính Văn và Viên Hỗn Thiên, ai có khả năng dành phần thắng trong trận đấu lần này.
“Theo tôi được biết thì Tiêu Chính Văn từng là vua Bắc Lương nhưng chỉ mới đạt tới cảnh giới chủ soái, so với cụ tổ nhà họ Viên thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!”
“Có lẽ mọi người không nhớ, mấy chục năm trước, Viên Hỗn Thiên là một trong năm cụ tổ của nhà họ Viên, từng đánh bại năm cường giả cảnh giới chủ soái nước ngoài!”
“Vì vậy, tôi cho rằng trận đấu này không đáng để mong chờ lắm đâu. Chỉ là liệu Tiêu Chính Văn sẽ thất bại thảm hại đến mức nào mà thôi, vả lại tôi cũng đã dùng hết gia tài của mình để đặt cược Viên Hỗn Thiên - cụ tổ nhà họ Viên sẽ thắng!”
Chương trình này vừa phát sóng lập tức dẫn tới lời bàn luận náo nhiệt từ mọi nơi.
Nhiều công ty dược phẩm ở Giang Trung và các gia tộc đều âm thầm đưa ra lựa chọn.
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Lãnh ở Giang Trung.
“Chú ba, theo cháu thấy chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ thua trong trận đấu này, chúng ta nên thức thời ra sức ủng hộ nhà họ Viên, chèn ép tập đoàn Vy Nhan, như vậy chúng ta có thể sẽ được chia một phần lợi ích!”
Lãnh Hàn Băng đẩy mắt kính, đề xuất với người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha.
Nhà họ Lãnh thuộc gia tộc hạng nhất ở Giang Trung, là nhà cung cấp nguyên liệu thuốc Đông y lớn nhất.
Nếu nhà họ Lãnh đột nhiên cắt đứt tất cả việc kinh doanh buôn bán với tập đoàn Vy Nhan thì có thể dẫn tới sự đã kích không nhỏ cho tập đoàn Vy Nhan về mặt nguồn nguyên liệu.
“Chuyện này không được nóng vội, Tiêu Chính Văn vẫn mãi chưa chịu lên tiếng, theo chú thấy chưa hẳn Tiêu Chính Văn không đấu lại được, cũng chưa chắc là nhát gan sợ sệt. Chuyện này liên quan tới tương lai sau này của nhà họ Lãnh chúng ta tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất”.
Người đàn ông trung niên tên là Lãnh Kế Hồng, một trong những người quản lý nhà họ Lãnh hiện giờ, cũng được xem là một nhân vật cực kỳ có tài, trăm năm khó gặp của nhà họ Lãnh.
Trước đó lúc tập đoàn Vy Nhan gặp phải sự chèn ép của Dược Vương Cốc, Lãnh Kế Hồng cũng một mực kiên trì hợp tác tiếp với tập đoàn Vy Nhan.
Vì vậy, nhà họ Lãnh là một trong ít công ty dược phẩm ở Giang Trung giữ được lợi ích cho mình!
Lần này Lãnh Kế Hồng vẫn cực kỳ tin tưởng Tiêu Chính Văn!
Chủ yếu là do phản ứng của Tiêu Chính Văn quá bất thường.
Rõ ràng trận đấu lớn sắp diễn ra nhưng lại đột nhiên chơi trò mất tích, việc này nói rõ trong đó còn có ẩn ý!
“Chú ba, tới lúc này rồi, chúng ta không thể đợi thêm nữa, có rất nhiều công ty dược phẩm đã dừng hợp tác với tập đoàn Vy Nhan! Ngoài ra, lần này cũng rất khác lần trước, lần trước là người của Dược Vương Cốc muốn cắt đứt con đường tiêu thụ của tập đoàn Vy Nhan!”
“Còn lần này là đối mặt với cụ tổ nhà họ Viên đấy, người này rất mạnh, không phải là người mà Tiêu Chính Văn – người chơi trò mất tích mấy ngày, có thể xử lý được!”
Lãnh Hàn Băng sốt sắng nói.
“Không, Tiêu Chính Văn không còn ở Giang Trung mà đã đến Thương Lĩnh rồi, cậu ta đi tới đó làm gì? Một người vì sợ hãi, không dám nghênh chiến sẽ có thời gian nhàn hạ vậy sao? Mọi chuyện đều phải động não nhiều vào!”
“Chuyện bất thường xảy ra ắt có ẩn ý! Giống như lần trước, cả tập đoàn Vy Nhan đều rơi vào bầu không khí trầm lặng, nhưng Tiêu Chính Văn thì sao? Cậu ta vẫn ăn uống vui chơi, tất cả mọi việc đều diễn ra như thường, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là cậu ta có lòng tin”.
Đôi mắt Lãnh Kế Hồng lóe lên tia sáng, nói năng hùng hồn.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, nhà họ Lãnh chúng ta vẫn sẽ ủng hộ Tiêu Chính Văn như trước, nếu có hậu quả gì thì một mình chú sẽ chịu trách nhiệm!”
Dứt lời, Lãnh Kế Hồng mất kiên nhẫn xua tay với Lãnh Hàn Băng.
Lúc này, Giang Vạn Long đang ở Tây Nam xa xôi cũng chắp hai tay sau lưng, bước tới bước lui trong sân nhà cũ.
Dạo gần đây, tin tức trận đánh giữa Tiêu Chính Văn và Viên Hỗn Thiên đã truyền đi khắp Nam Bắc cả nước.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại như thể đã bốc hơi, không hề có tin tức nào.
“Ông nội, ông đừng đi qua đi lại nữa, ông đi tới mức cháu hoa mắt luôn rồi!”
Một bé trai tầm mười một mười hai tuổi kéo Giang Vạn Long, tỏ vẻ đau khổ nói.
“Nhóc con thì hiểu gì, sang bên kia chơi đi!”
Giang Vạn Long nhíu mày, lạnh lùng trách móc.
“Bố, bố đang lo lắng chuyện của Tiêu Chính Văn và Viên Hỗn Thiên sao?”
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bước tới, mỉm cười hỏi.
“Ừ! Viên Hỗn Thiên không phải người bình thường, thằng nhóc Tiêu Chính Văn đúng là không khiến bố thất vọng, cứ như vậy mà bốc hơi khỏi thế gian, khiến Viên Hỗn Thiên lực bất tòng tâm! Bố chỉ lo lỡ như ngày nào đó Tiêu Chính Văn không nhẫn nhịn được nữa lại chủ động ứng chiến, vậy thì...”
Giang Vạn Long không dám nghĩ tới kết quả của trận đánh này, cũng không phải ông ấy không tin Tiêu Chính Văn, mà vì Viên Hỗn Thiên quá mạnh!
Bốn gia tộc lớn của Hoa Quốc đều có nền móng riêng, nếu không cũng không thể vững mạnh như mặt trời ban trưa ở Hoa Quốc!
Có thể nói, nếu Tiêu Long không xuất hiện thì chắc chắn Viên Hỗn Thiên không có đối thủ!
Nếu như Tiêu Chính Văn chết trong tay Viên Hỗn Thiên thì sẽ là tổn thất lớn nhất cho Hoa Quốc!
“Tôi nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ không ứng chiến đâu, nếu không, tin tức đã phát tán lâu như vậy thì cậu ấy đã nhận lời từ sớm rồi!”
Lúc này, Tần Hán Quốc chắp tay sau lưng, bước vào sân.
Vốn dĩ hai nhà cách nhau không xa, hơn nữa khi nhàn rỗi ở nhà, hầu như Tần Hán Quốc đều sẽ tới nhà Giang Vạn Long để cùng đánh cờ.
Vừa bước tới cửa, ông ấy đã nghe thấy nỗi lo âu của Giang Vạn Long.
“Hừ, không sợ gặp chuyện xấu, chỉ sợ không gặp người tốt! Giờ mấy nhà truyền thông này cũng không biết điểm giới hạn!”
Giang Vạn Long vừa nói vừa thở hổn hển, đập mạnh vào bàn.
“Truyền thông ư? Bọn họ cũng không thao túng được gì, ngược lại tôi còn lo là nhà họ Viên sẽ chủ động đánh tới Giang Trung!”
Tần Hán Quốc nheo mắt, không khỏi lo lắng nói.
Lần này Tiêu Chính Văn có thể thuận lợi lấy được tim rồng Kim Long cũng không phải do tim rồng Kim Long dễ lấy.
Mà đều nhờ Âm Dương Tôn nên Tiêu Chính Văn mới có thể tìm ra nơi cất giấu tim rồng Kim Long khi không cần tốn chút sức lực nào.
Nếu không có sự chỉ dẫn của Âm Dương Tôn và đám cấp dưới của gã thì bản thân anh cũng khó mà tìm được chỗ cất tim rồng Kim Long!
Hai người bước vào một trong những căn phòng gỗ bên cạnh, trong đó còn chất hàng đống tài liệu nghiên cứu.
Lục lọi gần cả buổi tối, Tiêu Chính Văn mới tìm ra một tấm bản đồ Hoa Quốc trong mớ tài liệu được chất thành đống.
Tổng cộng trên bản đồ đánh dấu ba chỗ, một chỗ ở Đại Tây Nam, chính là ngọn núi Dã Nhân khét tiếng, chỗ được đánh dấu khác là gò Côn Luân.
Chỗ thứ ba chính là Thương Lĩnh!
Nhìn phương hướng được đánh dấu trên bản đồ, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày, gò Côn Luân ư?
Tại Hoa Quốc chỉ có núi Côn Luân chứ chưa từng nghe nhắc tới gò Côn Luân!
Lẽ nào…
“Long Vương, hình như không hề có chỗ này!”
Long Ngao cũng để ý tới chỗ được đánh dấu trên đó, hơi nghi ngờ hỏi.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, nhất định trong này có ẩn ý khác!
“Đi đến Côn Luân!”
Tiêu Chính Văn nói một cách dứt khoát.
Sau đó, anh lại bỏ tất cả tài liệu liên quan tới gò Côn Luân mà mấy người Vy Hào nắm giữ vào trong túi.
Bước tới cổng doanh trại Tiêu Chính Văn lấy ra một cây đuốc trên hàng rào cổng, thắp sáng nó rồi ném vào một căn phòng gỗ trong đó.
Lửa lớn cháy hừng hực đã biến doanh trại này thành tro bụi một cách nhanh chóng.
Hai người Tiêu Chính Văn và Long Ngao ngồi máy bay tới Côn Luân rồi vào thẳng thị trấn Côn Sơn dưới chân núi Côn Luân.
Vào lúc này, truyền thông trên mạng và truyền hình đã choáng ngợp với các cuộc bàn tán về chủ đề Viên Hỗn Thiên gửi lời khiêu chiến cho Tiêu Chính Văn.
Thậm chí một vài kênh truyền hình còn tổ chức một chương trình đặc biệt liên quan đến trận đấu lần này.
Người chủ trì trong chương trình đặt câu hỏi cho một đại sư võ tông, trong hai người Tiêu Chính Văn và Viên Hỗn Thiên, ai có khả năng dành phần thắng trong trận đấu lần này.
“Theo tôi được biết thì Tiêu Chính Văn từng là vua Bắc Lương nhưng chỉ mới đạt tới cảnh giới chủ soái, so với cụ tổ nhà họ Viên thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!”
“Có lẽ mọi người không nhớ, mấy chục năm trước, Viên Hỗn Thiên là một trong năm cụ tổ của nhà họ Viên, từng đánh bại năm cường giả cảnh giới chủ soái nước ngoài!”
“Vì vậy, tôi cho rằng trận đấu này không đáng để mong chờ lắm đâu. Chỉ là liệu Tiêu Chính Văn sẽ thất bại thảm hại đến mức nào mà thôi, vả lại tôi cũng đã dùng hết gia tài của mình để đặt cược Viên Hỗn Thiên - cụ tổ nhà họ Viên sẽ thắng!”
Chương trình này vừa phát sóng lập tức dẫn tới lời bàn luận náo nhiệt từ mọi nơi.
Nhiều công ty dược phẩm ở Giang Trung và các gia tộc đều âm thầm đưa ra lựa chọn.
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Lãnh ở Giang Trung.
“Chú ba, theo cháu thấy chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ thua trong trận đấu này, chúng ta nên thức thời ra sức ủng hộ nhà họ Viên, chèn ép tập đoàn Vy Nhan, như vậy chúng ta có thể sẽ được chia một phần lợi ích!”
Lãnh Hàn Băng đẩy mắt kính, đề xuất với người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha.
Nhà họ Lãnh thuộc gia tộc hạng nhất ở Giang Trung, là nhà cung cấp nguyên liệu thuốc Đông y lớn nhất.
Nếu nhà họ Lãnh đột nhiên cắt đứt tất cả việc kinh doanh buôn bán với tập đoàn Vy Nhan thì có thể dẫn tới sự đã kích không nhỏ cho tập đoàn Vy Nhan về mặt nguồn nguyên liệu.
“Chuyện này không được nóng vội, Tiêu Chính Văn vẫn mãi chưa chịu lên tiếng, theo chú thấy chưa hẳn Tiêu Chính Văn không đấu lại được, cũng chưa chắc là nhát gan sợ sệt. Chuyện này liên quan tới tương lai sau này của nhà họ Lãnh chúng ta tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất”.
Người đàn ông trung niên tên là Lãnh Kế Hồng, một trong những người quản lý nhà họ Lãnh hiện giờ, cũng được xem là một nhân vật cực kỳ có tài, trăm năm khó gặp của nhà họ Lãnh.
Trước đó lúc tập đoàn Vy Nhan gặp phải sự chèn ép của Dược Vương Cốc, Lãnh Kế Hồng cũng một mực kiên trì hợp tác tiếp với tập đoàn Vy Nhan.
Vì vậy, nhà họ Lãnh là một trong ít công ty dược phẩm ở Giang Trung giữ được lợi ích cho mình!
Lần này Lãnh Kế Hồng vẫn cực kỳ tin tưởng Tiêu Chính Văn!
Chủ yếu là do phản ứng của Tiêu Chính Văn quá bất thường.
Rõ ràng trận đấu lớn sắp diễn ra nhưng lại đột nhiên chơi trò mất tích, việc này nói rõ trong đó còn có ẩn ý!
“Chú ba, tới lúc này rồi, chúng ta không thể đợi thêm nữa, có rất nhiều công ty dược phẩm đã dừng hợp tác với tập đoàn Vy Nhan! Ngoài ra, lần này cũng rất khác lần trước, lần trước là người của Dược Vương Cốc muốn cắt đứt con đường tiêu thụ của tập đoàn Vy Nhan!”
“Còn lần này là đối mặt với cụ tổ nhà họ Viên đấy, người này rất mạnh, không phải là người mà Tiêu Chính Văn – người chơi trò mất tích mấy ngày, có thể xử lý được!”
Lãnh Hàn Băng sốt sắng nói.
“Không, Tiêu Chính Văn không còn ở Giang Trung mà đã đến Thương Lĩnh rồi, cậu ta đi tới đó làm gì? Một người vì sợ hãi, không dám nghênh chiến sẽ có thời gian nhàn hạ vậy sao? Mọi chuyện đều phải động não nhiều vào!”
“Chuyện bất thường xảy ra ắt có ẩn ý! Giống như lần trước, cả tập đoàn Vy Nhan đều rơi vào bầu không khí trầm lặng, nhưng Tiêu Chính Văn thì sao? Cậu ta vẫn ăn uống vui chơi, tất cả mọi việc đều diễn ra như thường, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là cậu ta có lòng tin”.
Đôi mắt Lãnh Kế Hồng lóe lên tia sáng, nói năng hùng hồn.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, nhà họ Lãnh chúng ta vẫn sẽ ủng hộ Tiêu Chính Văn như trước, nếu có hậu quả gì thì một mình chú sẽ chịu trách nhiệm!”
Dứt lời, Lãnh Kế Hồng mất kiên nhẫn xua tay với Lãnh Hàn Băng.
Lúc này, Giang Vạn Long đang ở Tây Nam xa xôi cũng chắp hai tay sau lưng, bước tới bước lui trong sân nhà cũ.
Dạo gần đây, tin tức trận đánh giữa Tiêu Chính Văn và Viên Hỗn Thiên đã truyền đi khắp Nam Bắc cả nước.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại như thể đã bốc hơi, không hề có tin tức nào.
“Ông nội, ông đừng đi qua đi lại nữa, ông đi tới mức cháu hoa mắt luôn rồi!”
Một bé trai tầm mười một mười hai tuổi kéo Giang Vạn Long, tỏ vẻ đau khổ nói.
“Nhóc con thì hiểu gì, sang bên kia chơi đi!”
Giang Vạn Long nhíu mày, lạnh lùng trách móc.
“Bố, bố đang lo lắng chuyện của Tiêu Chính Văn và Viên Hỗn Thiên sao?”
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bước tới, mỉm cười hỏi.
“Ừ! Viên Hỗn Thiên không phải người bình thường, thằng nhóc Tiêu Chính Văn đúng là không khiến bố thất vọng, cứ như vậy mà bốc hơi khỏi thế gian, khiến Viên Hỗn Thiên lực bất tòng tâm! Bố chỉ lo lỡ như ngày nào đó Tiêu Chính Văn không nhẫn nhịn được nữa lại chủ động ứng chiến, vậy thì...”
Giang Vạn Long không dám nghĩ tới kết quả của trận đánh này, cũng không phải ông ấy không tin Tiêu Chính Văn, mà vì Viên Hỗn Thiên quá mạnh!
Bốn gia tộc lớn của Hoa Quốc đều có nền móng riêng, nếu không cũng không thể vững mạnh như mặt trời ban trưa ở Hoa Quốc!
Có thể nói, nếu Tiêu Long không xuất hiện thì chắc chắn Viên Hỗn Thiên không có đối thủ!
Nếu như Tiêu Chính Văn chết trong tay Viên Hỗn Thiên thì sẽ là tổn thất lớn nhất cho Hoa Quốc!
“Tôi nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ không ứng chiến đâu, nếu không, tin tức đã phát tán lâu như vậy thì cậu ấy đã nhận lời từ sớm rồi!”
Lúc này, Tần Hán Quốc chắp tay sau lưng, bước vào sân.
Vốn dĩ hai nhà cách nhau không xa, hơn nữa khi nhàn rỗi ở nhà, hầu như Tần Hán Quốc đều sẽ tới nhà Giang Vạn Long để cùng đánh cờ.
Vừa bước tới cửa, ông ấy đã nghe thấy nỗi lo âu của Giang Vạn Long.
“Hừ, không sợ gặp chuyện xấu, chỉ sợ không gặp người tốt! Giờ mấy nhà truyền thông này cũng không biết điểm giới hạn!”
Giang Vạn Long vừa nói vừa thở hổn hển, đập mạnh vào bàn.
“Truyền thông ư? Bọn họ cũng không thao túng được gì, ngược lại tôi còn lo là nhà họ Viên sẽ chủ động đánh tới Giang Trung!”
Tần Hán Quốc nheo mắt, không khỏi lo lắng nói.