Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1113: Âm Dương Tôn
Tới cửa doanh trại, có một cô gái trẻ tuổi mặc bộ quần áo truyền thống của Vy Hào đang đứng chờ ở cửa.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Long Ngao, cô gái khẽ cúi người, nói bằng tiếng Hoa Quốc lưu loát: "Mời hai anh vào trong!"
Tiêu Chính Văn liếc nhìn cô gái này, trông có vẻ yếu đuối nhưng lại có năng lực chiến đấu của chủ soái huyền cấp hai sao!
Long Ngao cũng rất ngạc nhiên nhìn cô gái.
Không phải vì năng lực chiến đấu của cô ta cao đến mức nào mà là cô ta còn quá trẻ.
Nhìn mặt nhiều nhất cũng chỉ khoảng tầm mười sáu mười bảy.
Trẻ như vậy mà năng lực chiến đấu đã cao đến thế, cho dù là Tiêu Chính Văn cũng không khỏi đánh giá cao cô gái này.
Lúc đẩy cửa gỗ ra, chính thức bước chân vào doanh trại, Long Ngao bất giác rùng mình ớn lạnh.
Từ bên ngoài nhìn vào, nơi đây chỉ là một chiếc lều trại nhỏ vô cùng sơ sài mà thôi.
Nhưng lúc anh ta và Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước vào, bên trong lại là đình đài sơn thủy, không thiếu thứ gì!
Chiếc sân trước mặt phải rộng đến mấy trăm mét vuông, con đường nhỏ được lát đá uốn lượn dẫn tới một căn phòng bằng gỗ, căn phòng gỗ này hoàn toàn được xây dựng theo phong cách Vy Hào thời xưa.
Trong sân có dựng mười mấy giá cắm nến bằng đá.
Mười mấy ánh đèn nhìn thấy từ trên sườn núi kia có lẽ phát ra từ những chiếc giá cắm này.
"Long Vương! Đây...”
Long Ngạo bất an nói.
Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, ra hiệu Long Ngao đừng quá hoảng hốt.
Hai người bước lên con đường đá nhỏ, đi đến thẳng cửa căn phòng gỗ, cô gái khẽ đẩy cửa ra, ngồi quỳ ở hành lang trước cửa, cung kính nói: "Hai vị, mời vào!"
Tiêu Chính Văn không hề chần chừ do dự, bước thẳng vào phòng.
Vì đề phòng có gì bất thường, Long Ngao ở lại bên ngoài, theo dõi động tĩnh bốn phía.
Lúc này, ngoại trừ căn phòng này ra, vẫn có hai căn phòng gỗ còn đang sáng đèn.
Thỉnh thoảng còn truyền vài tiếng đàn ông người Vy Hào tranh luận.
"Xin chào!"
Tiêu Chính Văn vừa bước vào phòng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục truyền thống của Vy Hào, khẽ mỉm cười chào hỏi Tiêu Chính Văn.
"Xin chào!"
Tiêu Chính Văn thản nhiên đáp lại một câu, không chút khách khí ngồi xuống trước mặt người đàn ông trẻ tuổi.
"Nếu đoán không sai, chắc anh là anh Tiêu?"
Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười hỏi.
Cô gái ban nãy đón Tiêu Chính Văn và Long Ngao bưng bộ ấm trà bước vào, còn lấy ra một chiếc cối xay nhỏ, đặt vào hai lá trà tươi non.
"Asuka, vị khách này đến từ Hoa Quốc, không quen uống trà xay của chúng ta, đi lấy chút trà khô lại đây!"
Người đàn ông trẻ hờ hững căn dặn.
"Không cần, văn hóa trà xay vốn dĩ bắt nguồn từ Hoa Quốc, từ thời Tống, trà xay của Hoa Quốc mới truyền tới Vy Hào!"
Tiêu Chính Văn bình tĩnh thoải mái nói.
Người đàn ông hơi nhíu mày, trong mắt chợt lóe ra tia sáng lạnh lẽo, mỉm cười gật đầu nói: "Vậy được, pha trà!"
Asuka hơi cúi người, cẩn thận rót đầy nước vào hai chén trà, lần lượt chuyển cho người đàn ông trẻ và Tiêu Chính Văn, sau đó cung kính lui ra ngoài.
"Xem ra anh biết tôi? Vậy xin hỏi quý danh của anh?"
Tiêu Chính Văn ung dung hỏi.
"Tôi sao?"
Người đàn ông trẻ dường như nhớ lại điều gì đó, than thở lắc đầu nói: "Thời gian lâu quá rồi, không nhớ nữa, có người gọi tôi là Âm Dương Sứ, có người gọi tôi là Âm Dương Tôn!"
"Tên cũng chỉ là một biệt hiệu mà thôi, quan trọng lắm sao?"
Người đàn ông đưa đôi tay trắng nõn tinh tế ra bưng lấy chén trà, nhâm nhi một ngụm nhỏ.
Âm Dương Tôn?
"Anh là Thập Tôn Quang Minh sao?"
Tiêu Chính Văn vô thức nói.
Người đàn ông trẻ không trả lời chỉ khẽ gật đầu.
"Nhà họ Âm Dương giỏi nhất là trận pháp, vậy chắc thứ chúng tôi nhìn thấy trên đỉnh núi là ảo giác rồi”.
Tiêu Chính Văn vừa nhâm nhi ly trà vừa cười nói.
Người đàn ông trẻ cười tươi gật đầu nói: "Ánh sáng, ảo ảnh, sương mù, hình tượng, mọi vật trên thế gian đều có thể phân thành hai phần âm dương, lẽ nào tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trước mắt không phải là ảo giác của thế giới bao la này mang lại sao?"
"Anh là người nhà họ Âm Dương ở Vy Hào à?"
Tiêu Chính Văn trầm ngâm nhìn người đàn ông trẻ tuổi.
Người này đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.
Nhưng rõ ràng sức mạnh tự nhiên mà gã nắm giữ hoàn toàn không giống với anh, ông nội Tiêu Long và Độ Thiên Chân Nhân!
Ánh sáng, ảo ảnh, sương mù thật ra là sức mạnh chân thật mà gã nắm giữ.
Còn hình tượng chỉ là một loại biến hóa của ba loại vật chất hữu hình hoặc vô hình phía trên!
"Không, thuật âm dương bắt nguồn từ Hoa Quốc, vì vậy, khi chúng tôi đạt tới một cảnh giới nhất định đều phải quay về tổ địa Hoa Quốc, tìm lại nguồn gốc thật sự”.
"Anh quả thật không tồi, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của anh, tôi hy vọng có thể đi cùng anh trên một con đường, tìm kiếm bí mật bị thất lạc mấy ngàn năm nay!"
Người đàn ông trẻ tuổi hờ hững nhìn Tiêu Chính Văn.
Ánh mắt anh lúc nào cũng dửng dưng như vậy, giống như một ao nước tù, dù cho có chuyện gì cũng không thể khiến lòng anh gợn lên bất cứ con sóng nào!
"Bí mật gì cơ?"
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
"Bịch!"
Người đàn ông lấy một phiến đá từ dưới gầm bàn đặt lên trên mặt bàn và nói: "Anh là người nhà họ Tiêu, kiểu chữ này anh biết đọc chứ?"
Tiêu Chính Văn nhận lấy phiến đá từ tay người đàn ông trẻ.
Kiểu chữ này hoàn toàn không giống với chữ trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục nhà họ Tiêu, nhưng lại có các đường nét tương tự”.
"Thiếu Hạo!"
Từ hai ký hiệu, Tiêu Chính Văn đọc ra được hai chữ, sau đó theo suy đoán này tiếp tục đọc tiếp, bỗng âm thầm kinh hãi!
Bản ghi chép trên phiến đá này nói về đoạn bí sử Thiếu Hạo phục hưng.
Thiếu Hạo kế thừa từ Thái Hạo, trong lịch sử được xưng là Bạch Đế!
Còn trong đó, có sự gián đoạn tới mấy ngàn năm.
Vì vậy, người trong tộc Hạo Thiên mới suy yếu, còn nguyên nhân của chuyện này lại chính là vì thất lạc tim rồng!
Tim rồng?
Tiêu Chính Văn càng đọc càng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nội dung trên phiến đá cũng chỉ ghi tới đây, không có đoạn phía sau.
Trong quá trình này, người đàn ông trẻ luôn chăm chú nhìn Tiêu Chính Văn.
Thấy anh bỏ phiến đá xuống, gã lại lấy một tờ giấy đầy chữ nhỏ ra, đưa cho Tiêu Chính Văn và nói: "Anh Tiêu, đây là bản dịch chúng tôi dịch ra, không biết có chỗ nào sai sót hay không?"
Tiêu Chính Văn thuận tay cầm lấy, liếc nhìn, không biến sắc gật đầu nói: "Về cơ bản thì hoàn toàn chính xác!"
Thật ra, bản dịch này đã nhầm lẫn sang hẳn hướng khác, những người Vy Hào dịch Thiếu Hào thành Thái Hào, thất lạc tim rồng lại dịch thành mất đi sự che chở của Long Hồn!
Sự sai sót này quá lớn, quả thật không thể dùng được từ nào để hình dung.
Người đàn ông trẻ híp mắt lại đánh giá Tiêu Chính Văn một hồi mới đứng dậy bước đi thong thả nói: "Anh Tiêu, tôi nghĩ anh cũng rõ, từ lúc tới đây, đám thuộc hạ của anh vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay tôi!"
"Tôi không giết bọn họ, không phải là tôi không dám, cũng không phải tôi không thể mà tôi biết rõ, bọn họ là thành viên của một tổ chức tên là điện Thần Long, còn anh Tiêu chính là thủ lĩnh của tổ chức đó!"
"Tôi rất có thành ý! Không biết anh Tiêu suy nghĩ thế nào?"
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trẻ: "Tín nhiệm!"
Người đàn ông trẻ quay đầy lại nhìn Tiêu Chính Văn, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi từ trong kẽ răng thốt lên hai chữ: "Cộng hưởng!"
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Long Ngao, cô gái khẽ cúi người, nói bằng tiếng Hoa Quốc lưu loát: "Mời hai anh vào trong!"
Tiêu Chính Văn liếc nhìn cô gái này, trông có vẻ yếu đuối nhưng lại có năng lực chiến đấu của chủ soái huyền cấp hai sao!
Long Ngao cũng rất ngạc nhiên nhìn cô gái.
Không phải vì năng lực chiến đấu của cô ta cao đến mức nào mà là cô ta còn quá trẻ.
Nhìn mặt nhiều nhất cũng chỉ khoảng tầm mười sáu mười bảy.
Trẻ như vậy mà năng lực chiến đấu đã cao đến thế, cho dù là Tiêu Chính Văn cũng không khỏi đánh giá cao cô gái này.
Lúc đẩy cửa gỗ ra, chính thức bước chân vào doanh trại, Long Ngao bất giác rùng mình ớn lạnh.
Từ bên ngoài nhìn vào, nơi đây chỉ là một chiếc lều trại nhỏ vô cùng sơ sài mà thôi.
Nhưng lúc anh ta và Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước vào, bên trong lại là đình đài sơn thủy, không thiếu thứ gì!
Chiếc sân trước mặt phải rộng đến mấy trăm mét vuông, con đường nhỏ được lát đá uốn lượn dẫn tới một căn phòng bằng gỗ, căn phòng gỗ này hoàn toàn được xây dựng theo phong cách Vy Hào thời xưa.
Trong sân có dựng mười mấy giá cắm nến bằng đá.
Mười mấy ánh đèn nhìn thấy từ trên sườn núi kia có lẽ phát ra từ những chiếc giá cắm này.
"Long Vương! Đây...”
Long Ngạo bất an nói.
Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, ra hiệu Long Ngao đừng quá hoảng hốt.
Hai người bước lên con đường đá nhỏ, đi đến thẳng cửa căn phòng gỗ, cô gái khẽ đẩy cửa ra, ngồi quỳ ở hành lang trước cửa, cung kính nói: "Hai vị, mời vào!"
Tiêu Chính Văn không hề chần chừ do dự, bước thẳng vào phòng.
Vì đề phòng có gì bất thường, Long Ngao ở lại bên ngoài, theo dõi động tĩnh bốn phía.
Lúc này, ngoại trừ căn phòng này ra, vẫn có hai căn phòng gỗ còn đang sáng đèn.
Thỉnh thoảng còn truyền vài tiếng đàn ông người Vy Hào tranh luận.
"Xin chào!"
Tiêu Chính Văn vừa bước vào phòng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục truyền thống của Vy Hào, khẽ mỉm cười chào hỏi Tiêu Chính Văn.
"Xin chào!"
Tiêu Chính Văn thản nhiên đáp lại một câu, không chút khách khí ngồi xuống trước mặt người đàn ông trẻ tuổi.
"Nếu đoán không sai, chắc anh là anh Tiêu?"
Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười hỏi.
Cô gái ban nãy đón Tiêu Chính Văn và Long Ngao bưng bộ ấm trà bước vào, còn lấy ra một chiếc cối xay nhỏ, đặt vào hai lá trà tươi non.
"Asuka, vị khách này đến từ Hoa Quốc, không quen uống trà xay của chúng ta, đi lấy chút trà khô lại đây!"
Người đàn ông trẻ hờ hững căn dặn.
"Không cần, văn hóa trà xay vốn dĩ bắt nguồn từ Hoa Quốc, từ thời Tống, trà xay của Hoa Quốc mới truyền tới Vy Hào!"
Tiêu Chính Văn bình tĩnh thoải mái nói.
Người đàn ông hơi nhíu mày, trong mắt chợt lóe ra tia sáng lạnh lẽo, mỉm cười gật đầu nói: "Vậy được, pha trà!"
Asuka hơi cúi người, cẩn thận rót đầy nước vào hai chén trà, lần lượt chuyển cho người đàn ông trẻ và Tiêu Chính Văn, sau đó cung kính lui ra ngoài.
"Xem ra anh biết tôi? Vậy xin hỏi quý danh của anh?"
Tiêu Chính Văn ung dung hỏi.
"Tôi sao?"
Người đàn ông trẻ dường như nhớ lại điều gì đó, than thở lắc đầu nói: "Thời gian lâu quá rồi, không nhớ nữa, có người gọi tôi là Âm Dương Sứ, có người gọi tôi là Âm Dương Tôn!"
"Tên cũng chỉ là một biệt hiệu mà thôi, quan trọng lắm sao?"
Người đàn ông đưa đôi tay trắng nõn tinh tế ra bưng lấy chén trà, nhâm nhi một ngụm nhỏ.
Âm Dương Tôn?
"Anh là Thập Tôn Quang Minh sao?"
Tiêu Chính Văn vô thức nói.
Người đàn ông trẻ không trả lời chỉ khẽ gật đầu.
"Nhà họ Âm Dương giỏi nhất là trận pháp, vậy chắc thứ chúng tôi nhìn thấy trên đỉnh núi là ảo giác rồi”.
Tiêu Chính Văn vừa nhâm nhi ly trà vừa cười nói.
Người đàn ông trẻ cười tươi gật đầu nói: "Ánh sáng, ảo ảnh, sương mù, hình tượng, mọi vật trên thế gian đều có thể phân thành hai phần âm dương, lẽ nào tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trước mắt không phải là ảo giác của thế giới bao la này mang lại sao?"
"Anh là người nhà họ Âm Dương ở Vy Hào à?"
Tiêu Chính Văn trầm ngâm nhìn người đàn ông trẻ tuổi.
Người này đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.
Nhưng rõ ràng sức mạnh tự nhiên mà gã nắm giữ hoàn toàn không giống với anh, ông nội Tiêu Long và Độ Thiên Chân Nhân!
Ánh sáng, ảo ảnh, sương mù thật ra là sức mạnh chân thật mà gã nắm giữ.
Còn hình tượng chỉ là một loại biến hóa của ba loại vật chất hữu hình hoặc vô hình phía trên!
"Không, thuật âm dương bắt nguồn từ Hoa Quốc, vì vậy, khi chúng tôi đạt tới một cảnh giới nhất định đều phải quay về tổ địa Hoa Quốc, tìm lại nguồn gốc thật sự”.
"Anh quả thật không tồi, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của anh, tôi hy vọng có thể đi cùng anh trên một con đường, tìm kiếm bí mật bị thất lạc mấy ngàn năm nay!"
Người đàn ông trẻ tuổi hờ hững nhìn Tiêu Chính Văn.
Ánh mắt anh lúc nào cũng dửng dưng như vậy, giống như một ao nước tù, dù cho có chuyện gì cũng không thể khiến lòng anh gợn lên bất cứ con sóng nào!
"Bí mật gì cơ?"
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
"Bịch!"
Người đàn ông lấy một phiến đá từ dưới gầm bàn đặt lên trên mặt bàn và nói: "Anh là người nhà họ Tiêu, kiểu chữ này anh biết đọc chứ?"
Tiêu Chính Văn nhận lấy phiến đá từ tay người đàn ông trẻ.
Kiểu chữ này hoàn toàn không giống với chữ trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục nhà họ Tiêu, nhưng lại có các đường nét tương tự”.
"Thiếu Hạo!"
Từ hai ký hiệu, Tiêu Chính Văn đọc ra được hai chữ, sau đó theo suy đoán này tiếp tục đọc tiếp, bỗng âm thầm kinh hãi!
Bản ghi chép trên phiến đá này nói về đoạn bí sử Thiếu Hạo phục hưng.
Thiếu Hạo kế thừa từ Thái Hạo, trong lịch sử được xưng là Bạch Đế!
Còn trong đó, có sự gián đoạn tới mấy ngàn năm.
Vì vậy, người trong tộc Hạo Thiên mới suy yếu, còn nguyên nhân của chuyện này lại chính là vì thất lạc tim rồng!
Tim rồng?
Tiêu Chính Văn càng đọc càng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nội dung trên phiến đá cũng chỉ ghi tới đây, không có đoạn phía sau.
Trong quá trình này, người đàn ông trẻ luôn chăm chú nhìn Tiêu Chính Văn.
Thấy anh bỏ phiến đá xuống, gã lại lấy một tờ giấy đầy chữ nhỏ ra, đưa cho Tiêu Chính Văn và nói: "Anh Tiêu, đây là bản dịch chúng tôi dịch ra, không biết có chỗ nào sai sót hay không?"
Tiêu Chính Văn thuận tay cầm lấy, liếc nhìn, không biến sắc gật đầu nói: "Về cơ bản thì hoàn toàn chính xác!"
Thật ra, bản dịch này đã nhầm lẫn sang hẳn hướng khác, những người Vy Hào dịch Thiếu Hào thành Thái Hào, thất lạc tim rồng lại dịch thành mất đi sự che chở của Long Hồn!
Sự sai sót này quá lớn, quả thật không thể dùng được từ nào để hình dung.
Người đàn ông trẻ híp mắt lại đánh giá Tiêu Chính Văn một hồi mới đứng dậy bước đi thong thả nói: "Anh Tiêu, tôi nghĩ anh cũng rõ, từ lúc tới đây, đám thuộc hạ của anh vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay tôi!"
"Tôi không giết bọn họ, không phải là tôi không dám, cũng không phải tôi không thể mà tôi biết rõ, bọn họ là thành viên của một tổ chức tên là điện Thần Long, còn anh Tiêu chính là thủ lĩnh của tổ chức đó!"
"Tôi rất có thành ý! Không biết anh Tiêu suy nghĩ thế nào?"
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trẻ: "Tín nhiệm!"
Người đàn ông trẻ quay đầy lại nhìn Tiêu Chính Văn, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi từ trong kẽ răng thốt lên hai chữ: "Cộng hưởng!"