Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 510
Chương 510: Động phòng
Khuôn mặt Khương Vy Nhan đỏ bừng, đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn cơ thể hoàn hảo không khuyết điểm của mình.
Một lúc sau, cô tắm xong bước ra, nhìn giường cưới màu trắng phủ đầy hoa hồng đỏ, gò má lại ửng hồng.
“Tối nay phải ngủ cùng anh ấy sao?”
Khương Vy Nhan nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Cô khẽ cắn đôi môi đỏ, nhìn chiếc giường cưới trước mặt, cảm thấy gò má mình bắt đầu phát sốt, sau đó cả người cũng nóng bừng theo.
Tuy năm năm trước, cô và Tiêu Chính Văn đã có một đêm bên nhau, về sau còn sinh ra Na Na.
Nhưng đêm hôm đó, Khương Vy Nhan chỉ cảm thấy sự đau đớn khi bị xé rách, sau đó chịu đủ sự sỉ nhục của nhà họ Khương, thậm chí còn bị đuổi đi, chịu bao khổ sở.
Vậy nên, đối với Khương Vy Nhan, ký ức đêm đó không được tốt đẹp cho lắm, thậm chí còn là cơn ác mộng của cô.
Nhưng hiện giờ, Tiêu Chính Văn đã thực sự trở thành chồng cô, mang đến ánh sáng vào đúng lúc cô tuyệt vọng nhất, tăm tối nhất.
Hơn nữa, anh ấy là chủ soái Bắc Lương, là sự tồn tại rất cao, thậm chí còn tổ chức lễ cưới vô cùng hạnh phúc này cho cô.
Trải qua thời gian dài sống với Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan đã quên đi ký ức trước kia rồi.
Bây giờ, trong lòng cô ngập tràn hình bóng của Tiêu Chính Văn và lễ cưới hoàn hảo ngày hôm nay.
Những điều này đều do Tiêu Chính Văn tự tay làm cho cô, trong lòng cô đã chìm đắm rất sâu.
Cứ mải nghĩ ngợi, Khương Vy Nhan hít sâu một hơi, tuy trong lòng rất căng thẳng, nhưng đôi tay cô đã nhẹ nhàng vuốt ve mép giường, vò nhăn nhúm chiếc chăn đơn trong tay.
Cuối cùng, cô đã hạ quyết tâm, đó là: đêm nay, Khương Vy Nhan cô muốn thực sự trở thành người phụ nữ của Tiêu Chính Văn! Muốn thực sự “động phòng” với anh!
Dù sao cô cũng đã là người của Tiêu Chính Văn, không thể chấp nhận người đàn ông nào khác.
Khương Vy Nhan hít thở thật sâu hết lần này đến lần khác, không ngừng điều chỉnh trạng thái của bản thân, khiến mình bình tĩnh lại.
Đồng thời, cô không ngừng thầm cổ vũ chính mình: “Khương Vy Nhan, mày làm được! Hãy tin anh ấy, anh ấy là người đàn ông mày yêu nhất trên đời này! Mày là vợ của anh ấy, mày có thể làm được! Hơn nữa, mày cũng từng cho anh ấy, lần này mày cũng làm được!”
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Bóng đêm nhanh chóng ập tới.
Khương Vy Nhan không ngừng tự cổ vũ bản thân, cuối cùng, giây phút cánh cửa vang lên tiếng động, cô vẫn căng thẳng đứng dậy, lồng ngực phập phồng.
Anh ấy đến rồi sao?
“Vy Nhan? Vy Nhan, em có trong phòng không? Anh vào nhé…”
Là giọng nói của Tiêu Chính Văn, nghe rất dịu dàng.
Lúc này, tim Khương Vy Nhan đang đập thình thịch, gò má đỏ bừng, thậm chí, cô còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Cô cố gắng muốn đứng dậy ra mở cửa cho Tiêu Chính Văn, nhưng hai chân không nghe theo sai khiến, không nhấc lên nổi…
“Đến… đến đây…”
Cuối cùng, Khương Vy Nhan lấy hết dũng khí, vừa căng thẳng vừa ngại ngùng bước đến sau cánh cửa, thò tay ra, nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Tiêu Chính Văn đứng ở cửa, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Khương Vy Nhan, anh quan tâm hỏi han: “Vy Nhan, em sao thế? Mặt em đỏ quá, em bị sốt à?”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đặt tay lên trán cô.
Hành động này khiến Khương Vy Nhan sợ đến mức vội vàng nghiêng người tránh đi, cô cúi đầu, cắn đôi môi đỏ mọng, nói: “Không… không sao, anh vào đi…”
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhìn vào trong phòng, hỏi: “Na Na đâu rồi?”
“Na Na được mẹ em dẫn đi rồi…”, Khương Vy Nhan nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong lòng lo lắng, không dám nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn vẫn mặc quân phục, bóng lưng thẳng tắp, ngồi luôn xuống giường.
Hôm nay thực sự là anh uống quá nhiều, sắp không chống nổi nữa rồi.
Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn ngồi ở mép giường, căng thẳng xoắn ngón tay, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi bước tới, đứng trước mặt anh, giúp anh cởi bộ quân phục bên ngoài, treo lên giá áo bên cạnh.
“Anh hơi mệt, chúng ta ngủ thôi”, Tiêu Chính Văn nói.
“Hả? Bây giờ… bây giờ sao?”
Gò má Khương Vy Nhan đỏ lên, ánh mắt chớp chớp, nhìn Tiêu Chính Văn, hai tay siết chặt chiếc áo lót ren màu đen trên người.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, cảm thấy Khương Vy Nhan hôm nay rất lạ, nhất là khuôn mặt cô, cứ đỏ ửng suốt, nhưng nhìn rất hấp dẫn.
“Em sao thế? Lại đây ngồi đi”.
Tiêu Chính Văn chìa tay, kéo Khương Vy Nhan lại.
Bước chân cô lảo đảo, ngã vào lòng Tiêu Chính Văn, cô vội vàng đứng dậy, ngồi sang bên cạnh anh, giữ một khoảng cách nhỏ, nói: “Anh… anh muốn làm gì?”
Nhìn dáng vẻ lúng túng của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn đột nhiên hiểu ra gì đó, anh nhếch môi nở nụ cười xấu xa: “Vợ này, em kỳ lạ lắm, chắc không phải em nghĩ anh sẽ làm chuyện kia với em đấy chứ?”
“Hả? Lẽ nào… không phải sao?”
Khương Vy Nhan sắp ngại muốn chết, căng thẳng cúi đầu xuống.
Tiêu Chính Văn thì hay rồi, bật cười ha hả, giơ tay véo nhẹ chiếc mũi xinh xắn của Khương Vy Nhan, sau đó nằm ngửa lên giường, nói: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, nếu em không muốn thì anh sẽ không ép em”.
Câu nói này khiến tâm trạng đang căng thẳng của Khương Vy Nhan cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn Tiêu Chính Văn ở bên cạnh.
Anh ấy nói là sẽ không ép mình?
“Tiêu Chính Văn, anh thực sự không muốn làm chuyện đó với em sao? Hôm nay… là ngày cưới của chúng ta… Chẳng phải đều động phòng sao?”
Khương Vy Nhan bất ngờ hỏi, gò má vẫn ửng đỏ.
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu qua, cười nói: “Được rồi, cả ngày trong đầu em nghĩ những gì thế… Ai quy định ngày cưới thì phải động phòng chứ?”
“Không… không phải thế sao?”, Khương Vy Nhan nói lí nhí.
Thấy dường như Tiêu Chính Văn thực sự không định làm gì mình, đột nhiên Khương Vy Nhan thấy hơi tủi thân.
Lẽ nào anh ấy không có hứng thú với mình sao?
Là do cô không đủ xinh đẹp, hay là vóc dáng cô quá tệ?
Hay là do cô đã già rồi?
Cứ nghĩ ngợi lung tung như vậy, Khương Vy Nhan dùng sức siết chặt nắm tay, cô quay người, lấy hết dũng khí, ngồi lên người Tiêu Chính Văn, đôi mắt to nghiêm túc nhìn anh đang tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Chính Văn, hôm nay anh thực sự không muốn động phòng với em sao?”
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã sững sờ, nhìn Khương Vy Nhan mặt mũi đỏ bừng, xinh đẹp như tiên trước mặt, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.
Hôm nay cô ấy thật đẹp.
Cái cổ như thiên nga trắng nõn, ánh mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng, vòng một đẫy đà, cái nào cũng kích thích hormone nam tính của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng là đàn ông, sao anh có thể chống được sự dụ dỗ này của Khương Vy Nhan chứ?
Anh ngẩn người, nói: “Em… chẳng phải em…”
Nhưng.
Tiêu Chính Văn còn chưa nói xong, Khương Vy Nhan đã hôn mạnh lên môi anh, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cắn mạnh đôi môi, nói: “Bất kể anh có muốn hay không, thì tối nay, Khương Vy Nhan em cũng muốn thực sự trở thành người phụ nữ của Tiêu Chính Văn anh!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan cúi người, đè lên người Tiêu Chính Văn, hôn ngấu nghiến và chậm rãi nhắm mắt lại…
Khuôn mặt Khương Vy Nhan đỏ bừng, đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn cơ thể hoàn hảo không khuyết điểm của mình.
Một lúc sau, cô tắm xong bước ra, nhìn giường cưới màu trắng phủ đầy hoa hồng đỏ, gò má lại ửng hồng.
“Tối nay phải ngủ cùng anh ấy sao?”
Khương Vy Nhan nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Cô khẽ cắn đôi môi đỏ, nhìn chiếc giường cưới trước mặt, cảm thấy gò má mình bắt đầu phát sốt, sau đó cả người cũng nóng bừng theo.
Tuy năm năm trước, cô và Tiêu Chính Văn đã có một đêm bên nhau, về sau còn sinh ra Na Na.
Nhưng đêm hôm đó, Khương Vy Nhan chỉ cảm thấy sự đau đớn khi bị xé rách, sau đó chịu đủ sự sỉ nhục của nhà họ Khương, thậm chí còn bị đuổi đi, chịu bao khổ sở.
Vậy nên, đối với Khương Vy Nhan, ký ức đêm đó không được tốt đẹp cho lắm, thậm chí còn là cơn ác mộng của cô.
Nhưng hiện giờ, Tiêu Chính Văn đã thực sự trở thành chồng cô, mang đến ánh sáng vào đúng lúc cô tuyệt vọng nhất, tăm tối nhất.
Hơn nữa, anh ấy là chủ soái Bắc Lương, là sự tồn tại rất cao, thậm chí còn tổ chức lễ cưới vô cùng hạnh phúc này cho cô.
Trải qua thời gian dài sống với Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan đã quên đi ký ức trước kia rồi.
Bây giờ, trong lòng cô ngập tràn hình bóng của Tiêu Chính Văn và lễ cưới hoàn hảo ngày hôm nay.
Những điều này đều do Tiêu Chính Văn tự tay làm cho cô, trong lòng cô đã chìm đắm rất sâu.
Cứ mải nghĩ ngợi, Khương Vy Nhan hít sâu một hơi, tuy trong lòng rất căng thẳng, nhưng đôi tay cô đã nhẹ nhàng vuốt ve mép giường, vò nhăn nhúm chiếc chăn đơn trong tay.
Cuối cùng, cô đã hạ quyết tâm, đó là: đêm nay, Khương Vy Nhan cô muốn thực sự trở thành người phụ nữ của Tiêu Chính Văn! Muốn thực sự “động phòng” với anh!
Dù sao cô cũng đã là người của Tiêu Chính Văn, không thể chấp nhận người đàn ông nào khác.
Khương Vy Nhan hít thở thật sâu hết lần này đến lần khác, không ngừng điều chỉnh trạng thái của bản thân, khiến mình bình tĩnh lại.
Đồng thời, cô không ngừng thầm cổ vũ chính mình: “Khương Vy Nhan, mày làm được! Hãy tin anh ấy, anh ấy là người đàn ông mày yêu nhất trên đời này! Mày là vợ của anh ấy, mày có thể làm được! Hơn nữa, mày cũng từng cho anh ấy, lần này mày cũng làm được!”
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Bóng đêm nhanh chóng ập tới.
Khương Vy Nhan không ngừng tự cổ vũ bản thân, cuối cùng, giây phút cánh cửa vang lên tiếng động, cô vẫn căng thẳng đứng dậy, lồng ngực phập phồng.
Anh ấy đến rồi sao?
“Vy Nhan? Vy Nhan, em có trong phòng không? Anh vào nhé…”
Là giọng nói của Tiêu Chính Văn, nghe rất dịu dàng.
Lúc này, tim Khương Vy Nhan đang đập thình thịch, gò má đỏ bừng, thậm chí, cô còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Cô cố gắng muốn đứng dậy ra mở cửa cho Tiêu Chính Văn, nhưng hai chân không nghe theo sai khiến, không nhấc lên nổi…
“Đến… đến đây…”
Cuối cùng, Khương Vy Nhan lấy hết dũng khí, vừa căng thẳng vừa ngại ngùng bước đến sau cánh cửa, thò tay ra, nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Tiêu Chính Văn đứng ở cửa, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Khương Vy Nhan, anh quan tâm hỏi han: “Vy Nhan, em sao thế? Mặt em đỏ quá, em bị sốt à?”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đặt tay lên trán cô.
Hành động này khiến Khương Vy Nhan sợ đến mức vội vàng nghiêng người tránh đi, cô cúi đầu, cắn đôi môi đỏ mọng, nói: “Không… không sao, anh vào đi…”
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhìn vào trong phòng, hỏi: “Na Na đâu rồi?”
“Na Na được mẹ em dẫn đi rồi…”, Khương Vy Nhan nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong lòng lo lắng, không dám nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn vẫn mặc quân phục, bóng lưng thẳng tắp, ngồi luôn xuống giường.
Hôm nay thực sự là anh uống quá nhiều, sắp không chống nổi nữa rồi.
Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn ngồi ở mép giường, căng thẳng xoắn ngón tay, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi bước tới, đứng trước mặt anh, giúp anh cởi bộ quân phục bên ngoài, treo lên giá áo bên cạnh.
“Anh hơi mệt, chúng ta ngủ thôi”, Tiêu Chính Văn nói.
“Hả? Bây giờ… bây giờ sao?”
Gò má Khương Vy Nhan đỏ lên, ánh mắt chớp chớp, nhìn Tiêu Chính Văn, hai tay siết chặt chiếc áo lót ren màu đen trên người.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, cảm thấy Khương Vy Nhan hôm nay rất lạ, nhất là khuôn mặt cô, cứ đỏ ửng suốt, nhưng nhìn rất hấp dẫn.
“Em sao thế? Lại đây ngồi đi”.
Tiêu Chính Văn chìa tay, kéo Khương Vy Nhan lại.
Bước chân cô lảo đảo, ngã vào lòng Tiêu Chính Văn, cô vội vàng đứng dậy, ngồi sang bên cạnh anh, giữ một khoảng cách nhỏ, nói: “Anh… anh muốn làm gì?”
Nhìn dáng vẻ lúng túng của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn đột nhiên hiểu ra gì đó, anh nhếch môi nở nụ cười xấu xa: “Vợ này, em kỳ lạ lắm, chắc không phải em nghĩ anh sẽ làm chuyện kia với em đấy chứ?”
“Hả? Lẽ nào… không phải sao?”
Khương Vy Nhan sắp ngại muốn chết, căng thẳng cúi đầu xuống.
Tiêu Chính Văn thì hay rồi, bật cười ha hả, giơ tay véo nhẹ chiếc mũi xinh xắn của Khương Vy Nhan, sau đó nằm ngửa lên giường, nói: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, nếu em không muốn thì anh sẽ không ép em”.
Câu nói này khiến tâm trạng đang căng thẳng của Khương Vy Nhan cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn Tiêu Chính Văn ở bên cạnh.
Anh ấy nói là sẽ không ép mình?
“Tiêu Chính Văn, anh thực sự không muốn làm chuyện đó với em sao? Hôm nay… là ngày cưới của chúng ta… Chẳng phải đều động phòng sao?”
Khương Vy Nhan bất ngờ hỏi, gò má vẫn ửng đỏ.
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu qua, cười nói: “Được rồi, cả ngày trong đầu em nghĩ những gì thế… Ai quy định ngày cưới thì phải động phòng chứ?”
“Không… không phải thế sao?”, Khương Vy Nhan nói lí nhí.
Thấy dường như Tiêu Chính Văn thực sự không định làm gì mình, đột nhiên Khương Vy Nhan thấy hơi tủi thân.
Lẽ nào anh ấy không có hứng thú với mình sao?
Là do cô không đủ xinh đẹp, hay là vóc dáng cô quá tệ?
Hay là do cô đã già rồi?
Cứ nghĩ ngợi lung tung như vậy, Khương Vy Nhan dùng sức siết chặt nắm tay, cô quay người, lấy hết dũng khí, ngồi lên người Tiêu Chính Văn, đôi mắt to nghiêm túc nhìn anh đang tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Chính Văn, hôm nay anh thực sự không muốn động phòng với em sao?”
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã sững sờ, nhìn Khương Vy Nhan mặt mũi đỏ bừng, xinh đẹp như tiên trước mặt, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.
Hôm nay cô ấy thật đẹp.
Cái cổ như thiên nga trắng nõn, ánh mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng, vòng một đẫy đà, cái nào cũng kích thích hormone nam tính của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng là đàn ông, sao anh có thể chống được sự dụ dỗ này của Khương Vy Nhan chứ?
Anh ngẩn người, nói: “Em… chẳng phải em…”
Nhưng.
Tiêu Chính Văn còn chưa nói xong, Khương Vy Nhan đã hôn mạnh lên môi anh, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cắn mạnh đôi môi, nói: “Bất kể anh có muốn hay không, thì tối nay, Khương Vy Nhan em cũng muốn thực sự trở thành người phụ nữ của Tiêu Chính Văn anh!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan cúi người, đè lên người Tiêu Chính Văn, hôn ngấu nghiến và chậm rãi nhắm mắt lại…
Bình luận facebook