Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1111: Tổ Long
Đông Phương Viêm khom lưng nhìn mọi người xung quanh, lộ ra vẻ mặt lúng túng.
Viên Sùng Long xua tay sang hai bên, mấy người giúp việc đồng loạt lùi ra sau, lúc này Đông Phương Viêm mới nhỏ giọng nói: “Gia chủ Viên, tôi đến để tặng cho ông một món quà lớn!”
Đông Phương Viêm vừa nói, vừa lấy ra một bản tư liệu từ trong túi công văn rồi đưa cho ông ta.
Viên Sùng Long liếc nhìn nội dung bên trên, đều là một số thứ dưới dạng bảng biểu, khẽ nhíu mày nói: “Cháu trai, đây là…”
Nhà họ Viên đã không còn quan tâm tới mấy thứ có tính thương mại từ lâu rồi.
Với thế lực của nhà họ Viên và thực lực tiền bạc hùng hậu phía sau, bất cứ sản nghiệp nào, chỉ là nhà họ Viên có muốn làm, có muốn nhúng tay vào hay không mà thôi.
Công ty có tốt tới mấy thì trong mắt nhà họ Viên cũng chỉ giống như rác rưởi, căn bản không có giá trị.
“Đây là một công ty y dược ở Giang Trung, ông chủ đứng phía sau thật ra chính là Tiêu Chính Văn, có lẽ ông vẫn còn chưa biết công ty này nắm giữ quyền quy định tiêu chuẩn tất cả lĩnh vực y dược của Hoa Quốc!”
Đông Phương Viêm nói ra lời này, Viên Sùng Long mới lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Nắm giữ quyền quy định tiêu chuẩn của cả một lĩnh vực thì cũng là một công ty có tiếng nói.
Thế nhưng quả thực nhìn quy mô của công ty này thì lại không lớn lắm.
Tổng tài sản gộp lại còn chưa đến năm mươi tỷ tệ, một công ty như vậy mà có thể nắm giữ mạch máu của cả giới y dược Hoa Quốc sao?
Viên Sùng Long trưởng thành từ tầng lớp thấp kém nhất trong nhà họ Viên, ông ta hiểu rõ có một số lĩnh vực vô cùng đặc thù.
Một là lương thực, hai là y dược!
Người dân coi trọng lương thực, mà người ta lại còn ăn ngũ cốc, bệnh tật từ miệng mà ra!
Bởi vậy mà thế lực của Dược Vương Cốc mới vững chắc lâu như thế.
Dù có là Thiên Tử thì cũng không thể bảo đảm bản thân không sinh bệnh!
“Ý của cậu là…”
Cuối cùng thì Viên Sùng Long cũng hỏi câu mà Đông Phương Viêm muốn nghe nhất!
“Gia chủ Viên, cách nghĩ của tôi tương đối đơn giản, thôn tính luôn công ty này! Sau đó nhà họ Đông Phương chúng tôi chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, nhà họ Viên chiếm bảy mươi phần trăm cổ phần!”
Đông Phương Viêm nghiêm túc nói.
Thôn tính?
Viên Sùng Long lắc đầu, không phải ông ta không muốn làm như vậy, thế nhưng Tiêu Chính Văn là tên ngốc hay sao?
Sẽ để cho bọn họ thôn tính công ty của anh một cách dễ dàng à?
Tập đoàn Vy Nhan này vốn là công ty của vợ chồng Tiêu Chính Văn.
Một khi Tiêu Chính Văn đã ra tay can thiệp, muốn thực hiện được mấy chuyện như Đông Phương Viêm nói thì gần như chỉ có nằm mơ.
“Cháu trai Đông Phương, ý tưởng của cậu không tệ chút nào, thế nhưng có những lúc nên phân biệt rạch ròi cách biệt giữa lý tưởng và hiện thực, ăn không được lại còn sứt mất cái răng cửa, như vậy không phải lợi bất cập hại hay sao?”
Viên Sùng Long nghiêm túc nhắc nhở.
“Gia chủ Viêm, ông nghe tôi nói, trước đây tôi đã cử người giành lấy năm phần trăm quyền cổ phần của công ty này, tôi hiểu rất rõ về tình hình tài vụ của công ty!”
“Chúng ta chỉ cần…”
Đông Phương Viên vội vàng tiến lên trước, nhỏ giọng nói vài câu bên tai của Viên Sùng Long.
Viên Sùng Long vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, mãi tới cuối cùng, biểu cảm không khỏi trở nên nghiêm trọng, nhìn Đông Phương Viêm nói: “Nhà họ Đông Phương có một nhân tài mới nổi như cậu đúng là hiếm có! Tôi nghĩ có thể thử xem sao! Thế nhưng con số năm mươi tỷ này hơi lớn!”
Đông Phương Viêm vội vàng tiến lên trước, nói: “Gia chủ Viên, tôi đã cẩn thận tính toán mới cho ra được con số này, dù Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn có nghĩ cách gì trong khoảng thời gian ngắn cũng tuyệt đối không thể xoay sở được số tiền này!”
“Ừ, vậy ngộ nhỡ bọn họ không lấy được tiền ra thì năm mươi tỷ này không phải là một đi không trở lại sao?”
Viên Sùng Long nhíu mày, hơi lo lắng nói.
Đối với nhà họ Viên mà nói, năm mươi tỷ tệ không phải là một số tiền nhỏ, lỡ như không lấy được tiền về thì nhà họ Viên cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
“Ông xem cái này đi, đây là báo cáo tài vụ của công ty Khương Vy Nhan, thu chi mỗi tháng nằm trong khoảng bốn, năm tỷ tệ, mà đa phần trong khoản tiền đó là thuế tiêu chuẩn!”
Đông Phương Viên đưa từng khoản thu chi ra trước mắt Viên Sùng Long, còn tỉ mỉ chỉ cho ông ta xem.
Do dự hồi lâu, Viên Sùng Long mới miễn cưỡng đồng ý.
Theo ý nghĩ của Viên Sùng Long thì ông ta không hề muốn mạo hiểm chuyện này.
Thế nhưng nếu như nhà họ Viên không nhận thì có thể hai gia tộc khác sẽ nhận, thậm chí Dược Vương Cốc cũng có thể ngấm ngầm tham gia vào.
Nếu như muốn trở thành “đại ca” danh xứng với thực trong số bốn gia tộc lớn, nhà họ Viên phải có thực lực tuyệt đối, đồng thời cũng phải có quyền kiểm soát tuyệt đối với bốn gia tộc lớn!
Vì cân nhắc tới chuyện này nên Viên Sùng Long mới miễn cưỡng đồng ý bỏ số tiền năm mươi tỷ ra để liên thủ với nhà họ Đông Phương thôn tính công ty của Khương Vy Nhan.
Hai bên ký luôn thoả thuận, sau khi lấy được chi phiếu, Đông Phương Viêm mới cười nói: “Phen này Tiêu Chính Văn không dám ứng chiến, chứng tỏ rằng hắn sợ rồi, tới lúc đó có nhà họ Viên ra mặt, hắn dám không đưa số tiền này hay sao?”
“Vậy nên gia chủ Viên cứ việc yên tâm, đây nhất định là chuyện tốt, tay không bắt được sói trắng!”
Viên Sùng Long nghe tới đây thì cũng phá lên cười lớn!
Hiện giờ cả nước đều đang quan tâm cao độ tới trận đấu giữa cụ tổ nhà họ Viên và Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng cho tới tận lúc này, bên phía Tiêu Chính Văn vẫn chưa có chút tin tức gì cả.
Thậm chí không dám công khai trả lời nhà họ Viên, điều này rất khó để nói rõ được vấn đề.
Với tính cách của Tiêu Chính Văn, sao có thể chịu được chiêu khích tướng như thế?
Thể nào cũng sẽ chui vào cái bẫy mà nhà họ Viên đã sắp đặt đâu ra đó!
Không dám ứng chiến, không dám đáp lời, chỉ có thể nói lên rằng Tiêu Chính Văn đang sợ hãi trốn tránh nhà họ Viên!
“Ừ, tên Tiêu Chính Văn này buộc phải chết! Giết chết gia chủ và năm trưởng lão của nhà họ Viên, đâu phải hắn trốn là xong chuyện? Hắn quá ngây thơ rồi! Gốc rễ bên trong bốn gia tộc lớn đâu phải là thứ mà một thằng oắt con như hắn có thể tuỳ ý động vào?”
“Dù có là Tiêu Long năm đó thì cũng chỉ có thể mặc cho tôi xâu xé chứ huống hồ là hắn?”
Khí thế của Viên Sùng Long chợt biến đổi, uy lực của một kẻ bề trên được bộc lộ hoàn toàn, ngay cả Đông Phương Viêm cũng cảm nhận được áp lực.
Ở một nơi khác, Tiêu Chính Văn đang nghiên cứu nội dung bên trong cuốn sách Thiên Sơn Thư Lục.
Đột nhiên chuông điện thoại bên cạnh vang lên, Tiêu Chính Văn nhìn thấy là số của Long Ngao liền nhận điện thoại ngay.
“Long Vương, hình như có rất nhiều người Vy Hào xuất hiện xung quanh Thương Lĩnh, mà hành vi của những người này cũng vô cùng kỳ quái, lúc thuộc hạ cử người đi theo điều tra thì phát hiện bọn họ là người nhà họ Âm Dương thuộc nước Vy Hào!”
“Bọn họ giống như đang điều tra thứ gì đó, chúng tôi đã âm thầm đi theo bọn họ suốt mười mấy ngày, nhưng không thu lại được gì cả, có điều trong câu chuyện của bọn họ rất hay xuất hiện một từ “Tổ Long”!”
“Thuộc hạ không dám tự mình đưa ra kết luận nên mới báo cho Long Vương biết”.
Tổ Long?
Đó không phải là vua Tần sao?
Hừ!
Tiêu Chính Văn nhíu mày suy tư hồi lâu, khẽ gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, bọn họ vẫn luôn ở gần khu vực Thương Lĩnh à?”
Thương Lĩnh nằm ở vùng núi sâu, phía lân cận gần như rất hiếm khi có dấu chân người đặt tới.
Mà mộ lớn của vua Tần sớm đã được nhận định rằng nằm ở Lệ Sơn!
Nếu như bọn họ đi tìm kiếm những thứ liên quan đến vua Tần hay di tích của nhà Tần thì nên tới Lệ Sơn chứ không phải Thương Lĩnh.
Vậy chỉ có hai khả năng, khả năng thứ nhất là tin tình báo của Long Ngao có nhầm lẫn, hoặc là phiên dịch có một số sai sót.
Khả năng còn lại là Tổ Long còn có ở nơi khác.
Dù gì thứ mà nhà họ Âm Dương được thừa kế cũng là thuật âm dương được truyền lại từ đời xưa.
Mà thuật âm dương đã trở nên rất phổ biến trước cả thời vua Tần, Tổ Long được ghi chép lại trong sử sách tuyệt đối không phải là vua Tần mà người đời sau lý giải!
“Đúng, đã gần nửa tháng rồi mà vẫn chưa rời đi”.
Long Ngao nghiêm túc nói.
“Được, đợi tôi ở đó, đêm nay chúng ta sẽ tới Thương Lĩnh trước!”
Tiêu Chính Văn đặt điện thoại xuống, vội vàng gấp gọn mạnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục rồi lại gọi điện thoại cho Long Nguyệt bảo cô ấy âm thầm cử người tới bảo vệ Khương Vy Nhan.
Viên Sùng Long xua tay sang hai bên, mấy người giúp việc đồng loạt lùi ra sau, lúc này Đông Phương Viêm mới nhỏ giọng nói: “Gia chủ Viên, tôi đến để tặng cho ông một món quà lớn!”
Đông Phương Viêm vừa nói, vừa lấy ra một bản tư liệu từ trong túi công văn rồi đưa cho ông ta.
Viên Sùng Long liếc nhìn nội dung bên trên, đều là một số thứ dưới dạng bảng biểu, khẽ nhíu mày nói: “Cháu trai, đây là…”
Nhà họ Viên đã không còn quan tâm tới mấy thứ có tính thương mại từ lâu rồi.
Với thế lực của nhà họ Viên và thực lực tiền bạc hùng hậu phía sau, bất cứ sản nghiệp nào, chỉ là nhà họ Viên có muốn làm, có muốn nhúng tay vào hay không mà thôi.
Công ty có tốt tới mấy thì trong mắt nhà họ Viên cũng chỉ giống như rác rưởi, căn bản không có giá trị.
“Đây là một công ty y dược ở Giang Trung, ông chủ đứng phía sau thật ra chính là Tiêu Chính Văn, có lẽ ông vẫn còn chưa biết công ty này nắm giữ quyền quy định tiêu chuẩn tất cả lĩnh vực y dược của Hoa Quốc!”
Đông Phương Viêm nói ra lời này, Viên Sùng Long mới lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Nắm giữ quyền quy định tiêu chuẩn của cả một lĩnh vực thì cũng là một công ty có tiếng nói.
Thế nhưng quả thực nhìn quy mô của công ty này thì lại không lớn lắm.
Tổng tài sản gộp lại còn chưa đến năm mươi tỷ tệ, một công ty như vậy mà có thể nắm giữ mạch máu của cả giới y dược Hoa Quốc sao?
Viên Sùng Long trưởng thành từ tầng lớp thấp kém nhất trong nhà họ Viên, ông ta hiểu rõ có một số lĩnh vực vô cùng đặc thù.
Một là lương thực, hai là y dược!
Người dân coi trọng lương thực, mà người ta lại còn ăn ngũ cốc, bệnh tật từ miệng mà ra!
Bởi vậy mà thế lực của Dược Vương Cốc mới vững chắc lâu như thế.
Dù có là Thiên Tử thì cũng không thể bảo đảm bản thân không sinh bệnh!
“Ý của cậu là…”
Cuối cùng thì Viên Sùng Long cũng hỏi câu mà Đông Phương Viêm muốn nghe nhất!
“Gia chủ Viên, cách nghĩ của tôi tương đối đơn giản, thôn tính luôn công ty này! Sau đó nhà họ Đông Phương chúng tôi chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, nhà họ Viên chiếm bảy mươi phần trăm cổ phần!”
Đông Phương Viêm nghiêm túc nói.
Thôn tính?
Viên Sùng Long lắc đầu, không phải ông ta không muốn làm như vậy, thế nhưng Tiêu Chính Văn là tên ngốc hay sao?
Sẽ để cho bọn họ thôn tính công ty của anh một cách dễ dàng à?
Tập đoàn Vy Nhan này vốn là công ty của vợ chồng Tiêu Chính Văn.
Một khi Tiêu Chính Văn đã ra tay can thiệp, muốn thực hiện được mấy chuyện như Đông Phương Viêm nói thì gần như chỉ có nằm mơ.
“Cháu trai Đông Phương, ý tưởng của cậu không tệ chút nào, thế nhưng có những lúc nên phân biệt rạch ròi cách biệt giữa lý tưởng và hiện thực, ăn không được lại còn sứt mất cái răng cửa, như vậy không phải lợi bất cập hại hay sao?”
Viên Sùng Long nghiêm túc nhắc nhở.
“Gia chủ Viêm, ông nghe tôi nói, trước đây tôi đã cử người giành lấy năm phần trăm quyền cổ phần của công ty này, tôi hiểu rất rõ về tình hình tài vụ của công ty!”
“Chúng ta chỉ cần…”
Đông Phương Viên vội vàng tiến lên trước, nhỏ giọng nói vài câu bên tai của Viên Sùng Long.
Viên Sùng Long vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, mãi tới cuối cùng, biểu cảm không khỏi trở nên nghiêm trọng, nhìn Đông Phương Viêm nói: “Nhà họ Đông Phương có một nhân tài mới nổi như cậu đúng là hiếm có! Tôi nghĩ có thể thử xem sao! Thế nhưng con số năm mươi tỷ này hơi lớn!”
Đông Phương Viêm vội vàng tiến lên trước, nói: “Gia chủ Viên, tôi đã cẩn thận tính toán mới cho ra được con số này, dù Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn có nghĩ cách gì trong khoảng thời gian ngắn cũng tuyệt đối không thể xoay sở được số tiền này!”
“Ừ, vậy ngộ nhỡ bọn họ không lấy được tiền ra thì năm mươi tỷ này không phải là một đi không trở lại sao?”
Viên Sùng Long nhíu mày, hơi lo lắng nói.
Đối với nhà họ Viên mà nói, năm mươi tỷ tệ không phải là một số tiền nhỏ, lỡ như không lấy được tiền về thì nhà họ Viên cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
“Ông xem cái này đi, đây là báo cáo tài vụ của công ty Khương Vy Nhan, thu chi mỗi tháng nằm trong khoảng bốn, năm tỷ tệ, mà đa phần trong khoản tiền đó là thuế tiêu chuẩn!”
Đông Phương Viên đưa từng khoản thu chi ra trước mắt Viên Sùng Long, còn tỉ mỉ chỉ cho ông ta xem.
Do dự hồi lâu, Viên Sùng Long mới miễn cưỡng đồng ý.
Theo ý nghĩ của Viên Sùng Long thì ông ta không hề muốn mạo hiểm chuyện này.
Thế nhưng nếu như nhà họ Viên không nhận thì có thể hai gia tộc khác sẽ nhận, thậm chí Dược Vương Cốc cũng có thể ngấm ngầm tham gia vào.
Nếu như muốn trở thành “đại ca” danh xứng với thực trong số bốn gia tộc lớn, nhà họ Viên phải có thực lực tuyệt đối, đồng thời cũng phải có quyền kiểm soát tuyệt đối với bốn gia tộc lớn!
Vì cân nhắc tới chuyện này nên Viên Sùng Long mới miễn cưỡng đồng ý bỏ số tiền năm mươi tỷ ra để liên thủ với nhà họ Đông Phương thôn tính công ty của Khương Vy Nhan.
Hai bên ký luôn thoả thuận, sau khi lấy được chi phiếu, Đông Phương Viêm mới cười nói: “Phen này Tiêu Chính Văn không dám ứng chiến, chứng tỏ rằng hắn sợ rồi, tới lúc đó có nhà họ Viên ra mặt, hắn dám không đưa số tiền này hay sao?”
“Vậy nên gia chủ Viên cứ việc yên tâm, đây nhất định là chuyện tốt, tay không bắt được sói trắng!”
Viên Sùng Long nghe tới đây thì cũng phá lên cười lớn!
Hiện giờ cả nước đều đang quan tâm cao độ tới trận đấu giữa cụ tổ nhà họ Viên và Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng cho tới tận lúc này, bên phía Tiêu Chính Văn vẫn chưa có chút tin tức gì cả.
Thậm chí không dám công khai trả lời nhà họ Viên, điều này rất khó để nói rõ được vấn đề.
Với tính cách của Tiêu Chính Văn, sao có thể chịu được chiêu khích tướng như thế?
Thể nào cũng sẽ chui vào cái bẫy mà nhà họ Viên đã sắp đặt đâu ra đó!
Không dám ứng chiến, không dám đáp lời, chỉ có thể nói lên rằng Tiêu Chính Văn đang sợ hãi trốn tránh nhà họ Viên!
“Ừ, tên Tiêu Chính Văn này buộc phải chết! Giết chết gia chủ và năm trưởng lão của nhà họ Viên, đâu phải hắn trốn là xong chuyện? Hắn quá ngây thơ rồi! Gốc rễ bên trong bốn gia tộc lớn đâu phải là thứ mà một thằng oắt con như hắn có thể tuỳ ý động vào?”
“Dù có là Tiêu Long năm đó thì cũng chỉ có thể mặc cho tôi xâu xé chứ huống hồ là hắn?”
Khí thế của Viên Sùng Long chợt biến đổi, uy lực của một kẻ bề trên được bộc lộ hoàn toàn, ngay cả Đông Phương Viêm cũng cảm nhận được áp lực.
Ở một nơi khác, Tiêu Chính Văn đang nghiên cứu nội dung bên trong cuốn sách Thiên Sơn Thư Lục.
Đột nhiên chuông điện thoại bên cạnh vang lên, Tiêu Chính Văn nhìn thấy là số của Long Ngao liền nhận điện thoại ngay.
“Long Vương, hình như có rất nhiều người Vy Hào xuất hiện xung quanh Thương Lĩnh, mà hành vi của những người này cũng vô cùng kỳ quái, lúc thuộc hạ cử người đi theo điều tra thì phát hiện bọn họ là người nhà họ Âm Dương thuộc nước Vy Hào!”
“Bọn họ giống như đang điều tra thứ gì đó, chúng tôi đã âm thầm đi theo bọn họ suốt mười mấy ngày, nhưng không thu lại được gì cả, có điều trong câu chuyện của bọn họ rất hay xuất hiện một từ “Tổ Long”!”
“Thuộc hạ không dám tự mình đưa ra kết luận nên mới báo cho Long Vương biết”.
Tổ Long?
Đó không phải là vua Tần sao?
Hừ!
Tiêu Chính Văn nhíu mày suy tư hồi lâu, khẽ gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, bọn họ vẫn luôn ở gần khu vực Thương Lĩnh à?”
Thương Lĩnh nằm ở vùng núi sâu, phía lân cận gần như rất hiếm khi có dấu chân người đặt tới.
Mà mộ lớn của vua Tần sớm đã được nhận định rằng nằm ở Lệ Sơn!
Nếu như bọn họ đi tìm kiếm những thứ liên quan đến vua Tần hay di tích của nhà Tần thì nên tới Lệ Sơn chứ không phải Thương Lĩnh.
Vậy chỉ có hai khả năng, khả năng thứ nhất là tin tình báo của Long Ngao có nhầm lẫn, hoặc là phiên dịch có một số sai sót.
Khả năng còn lại là Tổ Long còn có ở nơi khác.
Dù gì thứ mà nhà họ Âm Dương được thừa kế cũng là thuật âm dương được truyền lại từ đời xưa.
Mà thuật âm dương đã trở nên rất phổ biến trước cả thời vua Tần, Tổ Long được ghi chép lại trong sử sách tuyệt đối không phải là vua Tần mà người đời sau lý giải!
“Đúng, đã gần nửa tháng rồi mà vẫn chưa rời đi”.
Long Ngao nghiêm túc nói.
“Được, đợi tôi ở đó, đêm nay chúng ta sẽ tới Thương Lĩnh trước!”
Tiêu Chính Văn đặt điện thoại xuống, vội vàng gấp gọn mạnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục rồi lại gọi điện thoại cho Long Nguyệt bảo cô ấy âm thầm cử người tới bảo vệ Khương Vy Nhan.