Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1101: Thiên Vương bốn sao
“Đúng vậy!”
Tiêu Chính Văn tiện tay đẩy cánh cửa gỗ ra nhìn vào trong vườn.
Chỉ thấy một ông lão mặc đồ trắng, khoác thêm một chiếc áo đạo sĩ trắng tinh, hai hàng lông mày dài rủ xuống bên vai.
Dưới mái đầu bạc trắng là một gương mặt vuông, đôi mắt sâu thẳm giống như một ngôi sao giữa màn đêm, trong veo sáng ngời!
Chỉ nhìn vào vẻ ngoài cũng đủ để thấy cảnh giới của ông lão không hề tầm thường!
“Đánh đệ tử tôi mất một cánh tay, cậu có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”
Độ Thiên Chân Nhân khẽ nhếch miệng, lạnh lùng hỏi.
“Ông lão, nhìn cách ăn mặc này của ông, có lẽ ông là một người tu đạo. Đệ tử của ông đã làm những gì? Tôi đánh gãy một cánh tay của hắn là hy vọng cho hắn có một cơ hội sửa sai, nếu xét theo những việc mà hắn đã làm thì giết hắn cũng chẳng có gì quá đáng!”
Tiêu Chính Văn bình thản bước vào trong vườn, bốn mắt nhìn nhau với ông lão, không hề mảy may sợ sệt.
Độ Thiên Chân Nhân trầm ngâm nhìn Tiêu Chính Văn, trong khoé mắt loé lên tia sáng.
Cùng ở cảnh giới Thiên Vương, trong lòng ông lão không khỏi hơi kinh ngạc.
Nhìn vào gương mặt, Tiêu Chính Văn nhiều nhất mới chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nhưng lại có thực lực khủng bố như thế, cả võ tông quả thực có một không hai!
Phải biết rằng, phải đến năm sáu mươi tuổi thì Độ Thiên Chân Nhân mới đột phá cảnh giới chủ soái sáu sao, đạt tới thực lực Thiên Vương chuẩn một sao.
Hiện giờ cụ ta đã xấp xỉ chín mươi mới đạt tới cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Còn Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến bốn mươi tuổi Tiêu Chính Văn đã có thể đạt đến cảnh giới hiện giờ của cụ ta!
Rõ ràng có thể dùng cụm từ “dị thường” để hình dung.
Lúc này, trong lòng Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên hơi dao động.
Nếu như thu nạp được Tiêu Chính Văn về Thiên Kiếm Tông thì sau này Thiên Kiếm Tông có lẽ còn có hy vọng vượt qua cả Võ Thần Tông!
“Cậu thanh niên, mạnh mẽ háo thắng, dũng mãnh ác liệt, không tệ chút nào, tôi cũng từng trẻ tuổi như thế! Có điều, cậu có thể yên tâm, tôi quả thực là người tu đạo, Thiên Kiếm Tông của tôi vốn là môn đạo, vợ của cậu mặc dù được mời đến đây làm khách nhưng lại chưa hề bị lăng nhục!”
Những lời này của Độ Thiên Chân Nhân chủ yếu là muốn lấy lòng Tiêu Chính Văn.
Hàm ý chính là mặc dù tôi bắt cóc vợ của cậu thế nhưng tôi chưa hề cho đệ tử môn đồ của mình động đến cô ấy dù chỉ một đầu ngón tay.
Từ điểm này mà nói, Tiêu Chính Văn cậu nên thấy cảm kích tôi!
“Ồ? Theo như lời ông vừa nói thì tôi còn phải cảm ơn ông vì đã bắt cóc vợ tôi tới nơi này du ngoạn sông núi sao?”
Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng.
Ánh mắt sâu thẳm của Độ Thiên Chân Nhân nhìn về phía Tiêu Chính Văn, khoé miệng nở nụ cười nhạt.
Võ nghệ được gọi là bản lĩnh bởi vì nó cần có thời gian để lắng đọng và tích luỹ.
Không trải qua sự mài giũa của thời gian thì dù tố chất tự nhiên có tốt tới đâu, chiến lực cuối cùng cũng chỉ có hạn.
Tiêu Chính Văn lại không hề thấy cảm kích, vậy thì Độ Thiên Chân Nhân cũng không cần phải khách khí với anh làm gì!
Đánh gãy một cánh tay của đệ tử Thiên Kiếm Tông chính là kết thù với Thiên Kiếm Tông!
Không trả được mối thù này thì Thiên Kiếm Tông cũng không còn mặt mũi gì nữa!
“Tiêu Chính Văn, tôi không muốn tạo nghiệp giết chóc nhiều, cậu vẫn nên tự đánh gãy một cánh tay của mình đi, tôi đây đỡ phải ra tay!”
Độ Thiên Chân Nhân còn chẳng buồn liếc mắt nhìn, chỉ khẽ nhắm mắt, lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn.
Thật ra theo Độ Thiên Chân Nhân thấy, với thân phận và thực lực của cụ ta, nếu như phải ra tay với một tên nhóc con như Tiêu Chính Văn thì đúng là sự sỉ nhục đối với cụ ta!
Nếu như Đông Phương Viêm không phải là ứng cử viên cho vị trí gia chủ của nhà họ Đông Phương thì hoàn toàn không bao giờ có chuyện Độ Thiên Chân Nhân phải đích thân ra mặt.
Dù chọn bừa một kẻ gián điệp bất kỳ thì cũng có thể xử đẹp Tiêu Chính Văn!
Đây chính là sự tự tin của chưởng giáo Thiên Kiếm Tông - một trong số ba võ tông lớn.
Huống hồ, mặc dù cùng ở cảnh giới Thiên Vương, Tiêu Chính Văn nhiều nhất chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao mà thôi, đối với cụ ta mà nói, đối đầu với Tiêu Chính Văn chính là đang lãng phí thời gian!
“Nếu như ông tự bẻ gãy một cánh tay, tôi có thể không truy cứu đệ tử của ông nữa!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lời.
“Cậu!”
Xoẹt!
Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên trợn trừng hai mắt, giống như có một tia chớp loé lên giữa màn đêm.
Ánh mắt lạnh lùng phẫn nộ nhìn cậu thanh niên trẻ không biết tốt xấu trước mặt, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu nên biết rằng thuộc hạ của tôi đã từng giết chết bao nhiêu cao thủ lợi hại hơn cậu gấp mười lần, thậm chí gấp cả trăm lần!”
Tiêu Chính Văn bị Độ Thiên Chân Nhân chọc cười, mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần so với anh sao?
Cao thủ mạnh hơn gấp mười lần so với cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương huyền cấp ba sao ư?
Vấn đề là nếu như thật sự có những người này thì ông cũng đánh thắng được người ta sao?
“Ông lão, ông dựa vào đâu mà khẳng định rằng bọn họ nhất định mạnh hơn tôi gấp mười thậm chí gấp trăm lần thế?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, tiến lên trước một bước.
“Với tuổi tác của cậu thì liệu có thể có bản lĩnh lớn tới chừng nào, trong thế giới này, cậu có thể giải thích được sự huyền bí của võ đạo sao? Tôi có thể chặt đứt được hai cánh tay của cậu chỉ với ba nhát kiếm! Thậm chí còn lấy luôn cả đầu của cậu! Cậu có tin không?”
Độ Thiên Chân Nhân nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Tiêu Chính Văn híp mắt quan sát Độ Thiên Chân Nhân: “Ông lão, những cái khác thì tôi vẫn chưa nhìn ra, có điều bản lĩnh chém gió của ông thì đúng là số một thiên hạ! Không ai sánh bằng!”
“To gan!”
Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên đứng dậy, chậm rãi rút thanh bảo kiếm từ sau lưng ra.
Vù vù!
Một trận cuồng phong nổi lên bên trong sơn trại, cây cối trong vòng bán kính mấy trăm mét đều không ngừng lay động, lá rụng và đất đá bay mù trời bị cuốn lên giữa không trung!
Thanh kiếm dài đó đón ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu lại vô số tia sáng, thậm chí bên trên thanh kiếm dài còn lờ mờ mang theo tiếng vang lanh lảnh!
Sức mạnh thật khủng bố!
Tiêu Chính Văn cũng không dám khinh thường, dù gì đối phương cũng là Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Mà mặc dù anh đã ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương địa cấp ba sao, cũng từng đi ngược dòng!
Thế nhưng suy cho cùng, đối thủ khi đó cũng chỉ ở cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, cách biệt chỉ là nửa cảnh giới mà thôi.
Có điều lúc này, Độ Thiên Chân Nhân lại vượt xa hơn một bậc rưỡi so với cảnh giới của anh!
“Hôm nay tôi sẽ để cho cậu được lĩnh giáo kiến thức bị thất truyền của Thiên Kiếm Tông, Lôi Đình Vạn Quân!”
Vừa nói dứt lời, cơ thể của Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên lao về phía Tiêu Chính Văn.
Tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho mấy tên đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân đều không hẹn mà cùng hít sâu một hơi!
Chỉ trong nháy mắt, Độ Thiên Chân Nhân đã kéo gần khoảng cách hơn hai mươi mét và đến ngay sát phía trước Tiêu Chính Văn.
Khi Độ Thiên Chân Nhân dùng một tay giơ kiếm lên, vô số kiếm ảnh lập tức xuất hiện giữa không trung, giống như một mặt quạt cỡ lớn được mở rộng hoàn toàn.
Tất cả những điều này nhìn giống như rất chậm rãi, nhưng kiếm khí ẩn giấu bên trong vô số kiếm ảnh này lại được giải phóng toàn bộ ra bên ngoài.
Đến cảnh giới Thiên Vương sớm đã có thể kiểm soát được lực đạo bên trong giới tự nhiên.
Làm được chuyện cực kỳ khó là dùng khí giết người!
Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi chùng xuống.
Quả thực Độ Thiên Chân Nhân không hề chém gió, bất luận là cảnh giới của cụ ta hay chiến lực thật sự thì đều vượt xa so với những cao thủ mà anh từng gặp khi trước, không chỉ cao hơn một cấp độ!
Chỉ thấy vô số kiếm ảnh giống như mặt quạt đột nhiên lại nhiều hơn một tầng, biến thành hai tầng mặt quạt!
Chỉ trong phút chốc, mặt quạt khổng lồ đã che kín hết cả bầu trời!
Ngay cả rừng núi xung quanh cũng đều bao phủ một luồng không khí tiêu điều giết chóc!
Vẻ mặt của Tiêu Chính Văn cũng trở nên nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn vô số kiếm ảnh giữa không trung.
Lẽ nào đây chính là chiến lực của cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao?
“Nhóc con, cậu vẫn còn một cơ hội cuối cùng, nếu như nhát kiếm này giáng xuống, cậu chỉ còn đường chết mà thôi, tôi thấy tiếc cho một nhân tài như cậu nên chỉ chặt đứt một cánh tay, nếu như cậu tự làm thì tôi có thể thả cho cậu đi!”
Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nói!
Tiêu Chính Văn tiện tay đẩy cánh cửa gỗ ra nhìn vào trong vườn.
Chỉ thấy một ông lão mặc đồ trắng, khoác thêm một chiếc áo đạo sĩ trắng tinh, hai hàng lông mày dài rủ xuống bên vai.
Dưới mái đầu bạc trắng là một gương mặt vuông, đôi mắt sâu thẳm giống như một ngôi sao giữa màn đêm, trong veo sáng ngời!
Chỉ nhìn vào vẻ ngoài cũng đủ để thấy cảnh giới của ông lão không hề tầm thường!
“Đánh đệ tử tôi mất một cánh tay, cậu có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”
Độ Thiên Chân Nhân khẽ nhếch miệng, lạnh lùng hỏi.
“Ông lão, nhìn cách ăn mặc này của ông, có lẽ ông là một người tu đạo. Đệ tử của ông đã làm những gì? Tôi đánh gãy một cánh tay của hắn là hy vọng cho hắn có một cơ hội sửa sai, nếu xét theo những việc mà hắn đã làm thì giết hắn cũng chẳng có gì quá đáng!”
Tiêu Chính Văn bình thản bước vào trong vườn, bốn mắt nhìn nhau với ông lão, không hề mảy may sợ sệt.
Độ Thiên Chân Nhân trầm ngâm nhìn Tiêu Chính Văn, trong khoé mắt loé lên tia sáng.
Cùng ở cảnh giới Thiên Vương, trong lòng ông lão không khỏi hơi kinh ngạc.
Nhìn vào gương mặt, Tiêu Chính Văn nhiều nhất mới chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nhưng lại có thực lực khủng bố như thế, cả võ tông quả thực có một không hai!
Phải biết rằng, phải đến năm sáu mươi tuổi thì Độ Thiên Chân Nhân mới đột phá cảnh giới chủ soái sáu sao, đạt tới thực lực Thiên Vương chuẩn một sao.
Hiện giờ cụ ta đã xấp xỉ chín mươi mới đạt tới cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Còn Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến bốn mươi tuổi Tiêu Chính Văn đã có thể đạt đến cảnh giới hiện giờ của cụ ta!
Rõ ràng có thể dùng cụm từ “dị thường” để hình dung.
Lúc này, trong lòng Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên hơi dao động.
Nếu như thu nạp được Tiêu Chính Văn về Thiên Kiếm Tông thì sau này Thiên Kiếm Tông có lẽ còn có hy vọng vượt qua cả Võ Thần Tông!
“Cậu thanh niên, mạnh mẽ háo thắng, dũng mãnh ác liệt, không tệ chút nào, tôi cũng từng trẻ tuổi như thế! Có điều, cậu có thể yên tâm, tôi quả thực là người tu đạo, Thiên Kiếm Tông của tôi vốn là môn đạo, vợ của cậu mặc dù được mời đến đây làm khách nhưng lại chưa hề bị lăng nhục!”
Những lời này của Độ Thiên Chân Nhân chủ yếu là muốn lấy lòng Tiêu Chính Văn.
Hàm ý chính là mặc dù tôi bắt cóc vợ của cậu thế nhưng tôi chưa hề cho đệ tử môn đồ của mình động đến cô ấy dù chỉ một đầu ngón tay.
Từ điểm này mà nói, Tiêu Chính Văn cậu nên thấy cảm kích tôi!
“Ồ? Theo như lời ông vừa nói thì tôi còn phải cảm ơn ông vì đã bắt cóc vợ tôi tới nơi này du ngoạn sông núi sao?”
Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng.
Ánh mắt sâu thẳm của Độ Thiên Chân Nhân nhìn về phía Tiêu Chính Văn, khoé miệng nở nụ cười nhạt.
Võ nghệ được gọi là bản lĩnh bởi vì nó cần có thời gian để lắng đọng và tích luỹ.
Không trải qua sự mài giũa của thời gian thì dù tố chất tự nhiên có tốt tới đâu, chiến lực cuối cùng cũng chỉ có hạn.
Tiêu Chính Văn lại không hề thấy cảm kích, vậy thì Độ Thiên Chân Nhân cũng không cần phải khách khí với anh làm gì!
Đánh gãy một cánh tay của đệ tử Thiên Kiếm Tông chính là kết thù với Thiên Kiếm Tông!
Không trả được mối thù này thì Thiên Kiếm Tông cũng không còn mặt mũi gì nữa!
“Tiêu Chính Văn, tôi không muốn tạo nghiệp giết chóc nhiều, cậu vẫn nên tự đánh gãy một cánh tay của mình đi, tôi đây đỡ phải ra tay!”
Độ Thiên Chân Nhân còn chẳng buồn liếc mắt nhìn, chỉ khẽ nhắm mắt, lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn.
Thật ra theo Độ Thiên Chân Nhân thấy, với thân phận và thực lực của cụ ta, nếu như phải ra tay với một tên nhóc con như Tiêu Chính Văn thì đúng là sự sỉ nhục đối với cụ ta!
Nếu như Đông Phương Viêm không phải là ứng cử viên cho vị trí gia chủ của nhà họ Đông Phương thì hoàn toàn không bao giờ có chuyện Độ Thiên Chân Nhân phải đích thân ra mặt.
Dù chọn bừa một kẻ gián điệp bất kỳ thì cũng có thể xử đẹp Tiêu Chính Văn!
Đây chính là sự tự tin của chưởng giáo Thiên Kiếm Tông - một trong số ba võ tông lớn.
Huống hồ, mặc dù cùng ở cảnh giới Thiên Vương, Tiêu Chính Văn nhiều nhất chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao mà thôi, đối với cụ ta mà nói, đối đầu với Tiêu Chính Văn chính là đang lãng phí thời gian!
“Nếu như ông tự bẻ gãy một cánh tay, tôi có thể không truy cứu đệ tử của ông nữa!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lời.
“Cậu!”
Xoẹt!
Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên trợn trừng hai mắt, giống như có một tia chớp loé lên giữa màn đêm.
Ánh mắt lạnh lùng phẫn nộ nhìn cậu thanh niên trẻ không biết tốt xấu trước mặt, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu nên biết rằng thuộc hạ của tôi đã từng giết chết bao nhiêu cao thủ lợi hại hơn cậu gấp mười lần, thậm chí gấp cả trăm lần!”
Tiêu Chính Văn bị Độ Thiên Chân Nhân chọc cười, mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần so với anh sao?
Cao thủ mạnh hơn gấp mười lần so với cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương huyền cấp ba sao ư?
Vấn đề là nếu như thật sự có những người này thì ông cũng đánh thắng được người ta sao?
“Ông lão, ông dựa vào đâu mà khẳng định rằng bọn họ nhất định mạnh hơn tôi gấp mười thậm chí gấp trăm lần thế?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, tiến lên trước một bước.
“Với tuổi tác của cậu thì liệu có thể có bản lĩnh lớn tới chừng nào, trong thế giới này, cậu có thể giải thích được sự huyền bí của võ đạo sao? Tôi có thể chặt đứt được hai cánh tay của cậu chỉ với ba nhát kiếm! Thậm chí còn lấy luôn cả đầu của cậu! Cậu có tin không?”
Độ Thiên Chân Nhân nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Tiêu Chính Văn híp mắt quan sát Độ Thiên Chân Nhân: “Ông lão, những cái khác thì tôi vẫn chưa nhìn ra, có điều bản lĩnh chém gió của ông thì đúng là số một thiên hạ! Không ai sánh bằng!”
“To gan!”
Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên đứng dậy, chậm rãi rút thanh bảo kiếm từ sau lưng ra.
Vù vù!
Một trận cuồng phong nổi lên bên trong sơn trại, cây cối trong vòng bán kính mấy trăm mét đều không ngừng lay động, lá rụng và đất đá bay mù trời bị cuốn lên giữa không trung!
Thanh kiếm dài đó đón ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu lại vô số tia sáng, thậm chí bên trên thanh kiếm dài còn lờ mờ mang theo tiếng vang lanh lảnh!
Sức mạnh thật khủng bố!
Tiêu Chính Văn cũng không dám khinh thường, dù gì đối phương cũng là Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Mà mặc dù anh đã ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương địa cấp ba sao, cũng từng đi ngược dòng!
Thế nhưng suy cho cùng, đối thủ khi đó cũng chỉ ở cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, cách biệt chỉ là nửa cảnh giới mà thôi.
Có điều lúc này, Độ Thiên Chân Nhân lại vượt xa hơn một bậc rưỡi so với cảnh giới của anh!
“Hôm nay tôi sẽ để cho cậu được lĩnh giáo kiến thức bị thất truyền của Thiên Kiếm Tông, Lôi Đình Vạn Quân!”
Vừa nói dứt lời, cơ thể của Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên lao về phía Tiêu Chính Văn.
Tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho mấy tên đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân đều không hẹn mà cùng hít sâu một hơi!
Chỉ trong nháy mắt, Độ Thiên Chân Nhân đã kéo gần khoảng cách hơn hai mươi mét và đến ngay sát phía trước Tiêu Chính Văn.
Khi Độ Thiên Chân Nhân dùng một tay giơ kiếm lên, vô số kiếm ảnh lập tức xuất hiện giữa không trung, giống như một mặt quạt cỡ lớn được mở rộng hoàn toàn.
Tất cả những điều này nhìn giống như rất chậm rãi, nhưng kiếm khí ẩn giấu bên trong vô số kiếm ảnh này lại được giải phóng toàn bộ ra bên ngoài.
Đến cảnh giới Thiên Vương sớm đã có thể kiểm soát được lực đạo bên trong giới tự nhiên.
Làm được chuyện cực kỳ khó là dùng khí giết người!
Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi chùng xuống.
Quả thực Độ Thiên Chân Nhân không hề chém gió, bất luận là cảnh giới của cụ ta hay chiến lực thật sự thì đều vượt xa so với những cao thủ mà anh từng gặp khi trước, không chỉ cao hơn một cấp độ!
Chỉ thấy vô số kiếm ảnh giống như mặt quạt đột nhiên lại nhiều hơn một tầng, biến thành hai tầng mặt quạt!
Chỉ trong phút chốc, mặt quạt khổng lồ đã che kín hết cả bầu trời!
Ngay cả rừng núi xung quanh cũng đều bao phủ một luồng không khí tiêu điều giết chóc!
Vẻ mặt của Tiêu Chính Văn cũng trở nên nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn vô số kiếm ảnh giữa không trung.
Lẽ nào đây chính là chiến lực của cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao?
“Nhóc con, cậu vẫn còn một cơ hội cuối cùng, nếu như nhát kiếm này giáng xuống, cậu chỉ còn đường chết mà thôi, tôi thấy tiếc cho một nhân tài như cậu nên chỉ chặt đứt một cánh tay, nếu như cậu tự làm thì tôi có thể thả cho cậu đi!”
Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nói!