Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1145-1151
Chương 1145 Bành Chấn Quốc bất lực
“Hừ!”
Giang Vạn Long lạnh lùng hừ một tiếng, trợn mắt liếc xéo ông Lạc.
Tần Hán Quốc cũng khinh thường đảo mắt nhìn ông Lạc, sau đó quay đầu lại nhìn Thiên Tử, rồi nói: “Thiên Tử, tình hình chiến sự đang thay đổi nhanh chóng, nên cho Tiêu Chính Văn quyền tự làm chủ”.
“Ông Lạc, ông nghĩ sao?”
Thiên Tử ngẩng đầu lên nhìn ông Lạc nói.
“Tôi… không phản đối!”
Sắc mặt ông Lạc rất khó coi, bước sang một bên.
Nhưng ông ta lại thầm căm hận Âu Dương Vũ.
Lão già này không ở yên trong nhà mà chạy đến Thiên Tử Các phá hoại chuyện tốt của ông đây!
Xem ông đây làm sao nắm được thóp của ông, giết cả nhà ông!
Nghĩ đến đây, ông Lạc thầm nghiến răng nghiến lợi, đã có dự tính trong đầu.
“Vậy cứ làm theo ý của mọi người đi, phê duyệt cho Tiêu Chính Văn và toàn quân nghỉ ba ngày, ba ngày sau tiếp tục chiến đấu!”
Dứt lời, Thiên Tử phất áo đứng dậy đi về đại điện.
Sau khi Thiên Tử đi khuất, Âu Dương Vũ đến gần ông Lạc nói: “Ông Lạc, có một số việc ông có thể giở thủ đoạn nhưng chiến trường liên quan đến tính mạng của hàng trăm nghìn người, ông dám làm thế không?”
“Ha ha, ông Âu Dương, ông nói vậy nghe chẳng lọt tai tí nào. Sao ông biết tôi đang giở thủ đoạn? Tôi cũng là người một lòng hướng về đất nước, Hoa Quốc bị kẻ địch tiến đánh đến Long Kinh, đây là chuyện rất mất mặt!”
“Lẽ nào ông cho rằng dư luận quốc tế vẫn chưa đủ làm Hoa Quốc mất mặt sao? Muốn giữ liên quân năm nước ở ngoài Long Kinh để ăn tất niên luôn à?”
Dứt lời, ông Lạc vung tay áo, chắp hai tay ra sau sải bước ra khỏi Thiên Tử Các.
“Đúng là khốn kiếp!”
Giang Vạn Long nghiến răng nghiến lợi mắng.
Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng ông Lạc một lúc lâu mới bất lực lắc đầu.
Thời đại bây giờ đã không còn giống ngày xưa nữa rồi, không thể so sánh với Thiên Tử cũ nữa.
Thiên Tử mới sao lại bị người ta khống chế trong lòng bàn tay như vậy?
“Các ông chưa góp lời về người này với Thiên Tử à?”
Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn mấy người Giang Vạn Long.
Mấy người Giang Vạn Long đồng loạt cúi đầu thở dài.
Từ lúc Thiên Tử nhậm chức, muốn gặp riêng Thiên Tử thôi cũng khó hơn lên trời.
Góp lời?
Nói chuyện ngay trước mặt ông Lạc mà có cơ hội cho họ góp lời được sao?
“Chúng tôi chỉ mong lần này Tiêu Chính Văn có khả năng xoay chuyển tình thế, còn chuyện trong chính phủ, chúng tôi không bận tâm nhiều như trước nữa”.
Bành Chấn Quốc bất lực nói.
Âu Dương Vũ thở dài, cầm gậy, sắc mặt u ám bước về phía Long Các.
Đã năm năm ông ấy không quay lại Long Các, mặc dù bây giờ Âu Dương Vũ tự thấy mình là ngọn đèn trước gió, nhưng Hoa Quốc tuyệt đối không thể chứa chấp loại người phản bội như vậy.
Cùng lúc đó, sau khi bí mật bàn bạc với vài quan văn, ông Lạc đã lên một kế hoạch nham hiểm.
Tiêu Chính Văn không thắng thì thôi nhưng nếu Tiêu Chính Văn thắng thì phải tiêu diệt cả nhà Âu Dương Vũ, ra oai đe dọa tứ lão Long Các và Tiêu Chính Văn.
Thoáng chốc ba ngày đã trôi qua.
Chương 1146 “Toang rồi!”
Tiêu Chính Văn bước lên trên tường thành của thành Bắc nhìn xuống bên dưới, liên quân năm nước gần một trăm nghìn người đã bao vây Vũ Quan.
Đây đúng là hiệu quả Tiêu Chính Văn mong muốn.
“Long Nhất, Long Nhị, mười một giờ hôm nay, các anh âm thầm dẫn quân xông ra ngoài thành, đừng dây dưa quá lâu mà hãy tốc chiến tốc thắng giành lại Cẩm Quan, cắt đứt hoàn toàn đường lui của địch!”
“Vâng!”
“Rõ!”
Long Nhất và Long Nhị cùng đáp, sau đó đứng sang một bên.
“Long Tứ, Long Ngũ, đợi Long Nhất và Long Nhị phá vỡ vòng vây thì hai người các anh dẫn theo đại quân ba mươi nghìn người phá vỡ từng vòng vây, chặn từ hai phía Đông Tây, bao vây kẻ địch!”
“Vâng!”
Long Tứ, Long Ngũ cũng xoay người lùi ra sau.
“Long Lục, Long Thất, các anh dẫn theo mười nghìn binh lính tinh nhuệ, đánh trực diện với địch!”
“Vâng!”
“Long Bát, anh dẫn theo hai mươi nghìn binh sĩ giỏi ở lại giữ thành!”
“Rõ!”
Long Bát khẽ gật đầu rồi cũng đứng sang một bên.
Nhìn quân địch có hàng chục nghìn binh sĩ bên dưới, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh lùng nói: “Bàn tay của đám quân địch bên dưới này đều dính máu của người dân Hoa Quốc, ai dám thả một người đi thì sẽ xử lý theo quân pháp!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh hô vang.
Theo sự phân công của Tiêu Chính Văn, ngay trong đêm đó, hai đại quân trước sau xông ra phá vỡ vòng vây một đường tiến thẳng về phía Bắc.
Ngay lúc liên quân năm nước ở ngoài thành vẫn còn đang khó hiểu, tại sao hai đại quân này lại tiến về phía Bắc mà không phải đánh với chúng thì Long Lục và Long Thất đã dẫn đại quân hai mươi nghìn người lao đến như hai hung thần, giết liên quân năm nước thất bại thảm hại phải tháo chạy.
Nhưng chúng không chạy được bao xa thì lại rơi vào vòng vây của Long Tứ và Long Ngũ.
Hàng chục nghìn binh sĩ liên quân giơ súng đầu hàng, dù sao trong số chúng không có lấy một cường giả cảnh giới chiến thần, lại bị rơi vào tầng tầng lớp lớp vòng vây nên lòng quân đã cực kỳ hỗn loạn.
“Chuyện này… ý chủ soái là, không chấp nhận…”
“Không chấp nhận? Dù một đám dê non thì quân Phá Long cũng sẽ có tổn thất, chấp nhận cho chúng đầu hàng, sau đó…”
Long Ngũ làm động tác cứa cổ.
“Chuyện… chuyện này e là sẽ làm trái với hiệp ước quốc tế!”
Long Tứ hơi lo lắng nói.
“Muốn bàn luận đến công ước thì nói với người, còn với súc sinh thì cứ giết là được, mặc kệ là dùng cách gì!”
Long Ngũ lạnh lùng nói.
Sau đó anh ta nói lại suy nghĩ của mình với Tiêu Chính Văn qua điện thoại.
“Cho dù các anh làm cách nào thì tôi chỉ có một yêu cầu, không thể giữ tù binh lại, hơn nữa tổn thất càng thấp càng tốt”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp máy luôn.
Chiến tranh chưa bao giờ có hai từ nhân từ, mỗi một tướng sĩ của quân Phá Long đều là binh sĩ xuất sắc của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn phải đảm bảo sát thương trong trận chiến được kiểm soát ở mức tối đa.
Ngay trong đêm đó, sau khi chấp nhận sự đầu hàng của liên quân, Long Tứ và Long Ngũ áp giải tất cả tù binh đến một khe núi.
Ba giờ sáng đột nhiên vang lên một loạt tiếng súng, ngay cả Mars bị vây khốn ở Vũ Quan cũng nghe rất rõ.
Tiếng súng vang lên tận hai tiếng, sau đó là những phát súng lẻ tẻ.
“Toang rồi!”
Chương 1147 Cả một khoảng trời đêm sáng như ban ngày.
Kyle ngây ngốc nhìn về nơi phát ra tiếng súng, ngồi phịch xuống ghế.
Schindler siết chặt nắm đấm: “Nghe tiếng súng hình như không có tiếng súng của binh sĩ chúng ta. Chúng… chúng thế mà lại giết tù binh!”
Mars cười gượng nói: “Tôi đã nói rồi đừng tàn sát dân lành, các anh thì sao? Nói gì mà người Hoa Quốc sống cũng chỉ tốn lương thực, kết quả thế nào?”
“Các anh cũng rõ Tiêu Chính Văn là người thế nào rồi đấy, chúng ta làm một thì hắn có thể làm mười lăm!”
Mars siết chặt nắm đấm, trợn to hai mắt nói: “Không đúng! Mấy ngày nay Tiêu Chính Văn cứ trốn trong thành không ứng chiến, không phải là sợ chúng ta mà là đang đợi quân đội ở phía Bắc chạy đến Vũ Quan, như thế hắn có thể giết hết chúng ta”.
Nghe thế mọi người đều sửng sốt.
“Mau lên, bảo cấp dưới chuẩn bị vũ khí, Tiêu Chính Văn có thể phát động tổng tiến công bất cứ lúc nào!”
Mars vừa dứt lời thì chỉ nghe được vài âm thanh của đạn tín hiệu từ đằng xa.
Sau đó bầu trời đỏ rực đạn báo hiệu màu đỏ.
Cùng lúc đó, tiếng ầm ầm vang lên từ khắp bốn phía.
“Tiêu rồi!”
Mars vội vàng chạy ra khỏi doanh trại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn hoàn toàn sững sờ!
Chỉ thấy vô số những hòn đá lớn đã chặn kín lại đường đi của bọn chúng, hai bên sườn núi, rất nhiều quân Phá Long đồng loạt ném pháo sáng.
Cả một khoảng trời đêm sáng như ban ngày.
Tiếng súng dày đặc từ bốn phía truyền tới, Mars muốn hạ lệnh cho quân lính phản công có tổ chức nhưng đã muộn!
Lúc này liên quân năm nước đã loạn thành một mớ như tơ vò.
Mỗi tiếng súng vang lên là một binh lính ngã xuống.
Thậm chí còn có một vài sĩ quan đã giơ tay đầu hàng nhưng vẫn bị những viên đạn vô tình bắn chết!
Đêm nay, đã định trước là một đêm đổ máu!
Pằng pằng pằng!
Mấy ngàn phát đạn dày đặc như mưa bắn vào doanh trại của liên quân năm nước, máu thịt bắn tung tóe.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mars đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả Lawson đang bị thương nặng cũng bị rất nhiều đạn bay tới nổ tan xương nát thịt.
Giờ khắc này, mấy ngàn phát đạn pháo từ trên trời rơi xuống!
Trong chớp mắt, doanh trại của liên quân đã trở thành biển lửa, tiếng la khóc, tiếng cầu xin tha mạng, tiếng gào thét truyền ra khắp bốn phía.
“Không!”
Mars rống lên một tiếng phẫn nộ đến khàn cả cổ họng.
Chưa đầy hai giờ, một trăm nghìn quân lính liên quân bị tiêu diệt hoàn toàn!
Trên chiến trường rộng lớn chỉ còn lại ba người Mars, Schindler và Kyle.
Pháo sáng đầy trời bắn ra từ thành Vũ Quan, trong phạm vi một trăm mét, sáng rực như ban ngày.
Lúc này, bóng dáng mà đám người Mars vô cùng quen thuộc lại vô cùng căm hận đang đi về phía bọn chúng.
Tiêu Chính Văn!
Chương 1148 Đây tuyệt đối là một loại ảo giác!
Hai mắt Mars phủ đầy tơ máu, nổi giận gầm lên một tiếng, vươn người đi lên nghênh tiếp.
Schindler quay đầu liếc nhìn thi thể không lành lặn bị nổ tay chân nát nhừ của Lawson, cắn răng đi về hướng Tiêu Chính Văn.
Trận chiến hôm nay, nếu phải chết cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng!
“Tiêu Chính Văn, hành động này của mày đã vi phạm hiệp ước quốc tế! Chúng mày…”
“Hiệp ước quốc tế? Mày còn mặt mũi nhắc hiệp ước quốc tế với tao sao? Vậy bọn mày giết hại dân thường thì tính thế nào? Trong thành Cẩm Quan, hơn bảy mươi ngàn người chết dưới họng súng của bọn mày, cái gọi là hiệp ước của bọn mày ở đâu rồi?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Bọn tao là người Mễ Quốc! Bọn chúng… Bọn chúng là người Hoa Quốc!”
Schindler lớn giọng hét lên.
Trong mắt hắn, Mễ Quốc là nước có đặc quyền!
Mễ Quốc có thể vung tay múa chân với người khác, có thể tùy ý sát hại người dân của những nước khác!
Các nước khác nhất định phải tôn trọng hiệp ước quốc tế, chỉ mỗi mình Mễ Quốc là ngoại lệ!
“Mạng của người Mễ Quốc bọn mày, trong mắt tao cũng không bằng cỏ rác! Bọn mày không chỉ bị giết hết mà tro cốt của bọn mày cũng sẽ được rải trên ruộng đồng, để làm phân bón!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Hỗn xược!”
Kyle nổi giận gầm lên một tiếng, rút ra một thanh kiếm dài, chĩa thẳng vào Tiêu Chính Văn.
“Không chỉ bọn chúng đâu, cả bọn mày cũng thế, không phải bọn mày thích công bằng sao?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói, trên mặt lộ ra vẻ ung dung thoải mái, không mảy may sợ hãi.
Mars híp mắt lại trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, lẽ nào Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới sáu sao?
Nhưng hắn lại không cảm nhận được từ trên người Tiêu Chính Văn luồng sức mạnh ấy!
Ngược lại, luồng sức mạnh trên người Tiêu Chính Văn vô cùng nhạt nhòa, giống như còn chưa đạt tới cảnh giới chiến thần!
Đây tuyệt đối là một loại ảo giác!
“Tiêu Chính Văn, bọn tao đều là long soái cấp năm sao thật, nhưng có một tin tức không tốt muốn nói với mày, thật ra long soái cấp năm sao cũng không phải là cực hạn của cảnh giới chủ soái!”
“Có thể mày cũng không biết, thật ra trên long soái năm sao còn có sáu sao! Hôm nay, nếu mày không tự mình ra trận, có lẽ bọn tao sẽ không chết thảm dưới lửa đạn của mày, nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi!”
Schindler lạnh lùng bật cười ha ha rút thanh kiếm dài ra.
“Không sai, rất đáng tiếc phải thông báo với mày, Mars đã đột phá lên cảnh giới sáu sao, vậy nên hôm nay mày nhất định phải chết cùng bọn tao!”
Kyle đứng ở một bên nở nụ cười độc ác, ba người bọn chúng tạo thành hình tam giác, vây Tiêu Chính Văn ở giữa.
Tiêu Chính Văn tỏ vẻ vô cùng đồng cảm nhìn ba kẻ này.
Trong mắt bọn chúng, cấp sáu sao đã là đỉnh của chóp, nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, sáu sao hoàn toàn không đáng nhắc tới!
Chương 1149 “Sáu sao lợi hại lắm sao?”
“Chết đi!”
Dứt lời Kyle vung thanh kiếm lên, đâm thẳng vào giữa lưng Tiêu Chính Văn.
Theo hắn thấy, dù thế nào Tiêu Chính Văn cũng không phải là đối thủ của Mars cảnh giới sáu sao. Mặc dù giết chết Tiêu Chính Văn, bọn chúng cũng khó mà thoát chết nhưng dù sao cũng tốt hơn bị Tiêu Chính Văn hành hạ đến chết ở chỗ này!
Ánh mắt Mars không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, dường như đang đợi Tiêu Chính Văn né tránh mũi kiếm của Kyle.
Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn đứng sừng sững tại chỗ, có vẻ như vẫn chưa cảm nhận được thanh kiếm của Kyle đang đâm tới ở phía sau.
Trên mặt Schindler lộ ra vẻ mặt vui mừng!
Giờ khắc này, thanh kiếm của Kyle chỉ còn cách người Tiêu Chính Văn không tới nửa mét, mọi người đều là long soái cấp năm sao, Tiêu Chính Văn có muốn tránh cũng không thể tránh nữa rồi!
Chết đi!
Kyle nhìn thấy Tiêu Chính Văn bỏ qua thời cơ tốt nhất để né tránh, trong mắt lóe lên tia sáng!
Lẽ nào Tiêu Chính Văn bởi vì sợ Mars nhân cơ hội ra tay nên không dám manh động?
Mà cho dù Tiêu Chính Văn trốn hay không trốn thì cũng chỉ có một kết quả, đó chính là chết!
Nhưng đúng vào lúc thanh kiếm chỉ còn cách người Tiêu Chính Văn tầm ba centimet, mũi kiếm của hắn đã chuẩn bị đâm vào anh thì đột nhiên bị dừng lại!
Cho dù Kyle có dùng lực thế nào, thanh kiếm ấy cũng không tiến thêm được một chút nào nữa!
Xung quanh Tiêu Chính Văn dường như có một bức tường không khí vô hình, ngăn chặn thanh kiếm của hắn lại.
“Việc… việc này là sao, sao lại như thế này?”
Kyle đã liên tiếp thử mấy lần, cuối cùng thanh kiếm vẫn không thể tiến lên được, lúc này hắn mới hơi hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn.
“Sáu sao lợi hại lắm sao?”
Dường như Tiêu Chính Văn hoàn toàn không chú ý tới Kyle, chỉ mỉm cười híp mắt nhìn về phía Mars.
Lúc này, bầu không khí trên chiến trường bỗng trở nên quỷ dị!
Ba kẻ vừa nãy còn tràn đầy hy vọng kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng với mình, bây giờ tâm trạng lập tức rơi vào vực sâu.
Bức tường không khí bảo vệ Tiêu Chính Văn đã nói lên tất cả, Tiêu Chính Văn đạt tới cảnh giới Thiên Vương!
Chỉ có cường giả ở cảnh giới Thiên Vương mới có thể điều động sức mạnh tự nhiên như vậy!
Đối mặt với cảnh giới Thiên Vương, long soái cấp năm sao hay sáu sao gì đó cũng chỉ là rác rưởi!
“Mày… mày đã đạt tới cảnh giới đó rồi sao?”
Mars bất giác lùi về phía sau một bước, hắn rất muốn bỏ chạy nhưng giờ đã không còn chỗ nào cho hắn trốn nữa!
Cho dù có bảy vị long soái cấp năm sao bao quanh Tiêu Chính Văn cũng vô ích!
Một đám người năng lực chiến đấu chỉ đến mức năm sao vụn vặt, hoàn toàn không thể cản lại một cường giả Thiên Vương!
“Rất bất ngờ sao? Không chỉ có bọn mày đang tiến bộ, người khác cũng đang tiến bộ! Nhưng tính mạng của bọn mày cũng chỉ có thể đến đây thôi!”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, khẽ cong ngón tay, đẩy lên trên thanh kiếm của Kyle.
Keng!
Chương 1150 chết một cách thoải mái!”
Ngày sau khi âm thanh giòn giã vang lên, Kyle phát hiện bản thân hoàn toàn không nắm được thanh kiếm trong tay nữa, thậm chí đến cả cánh tay cầm thanh kiếm cũng bị một lực vô cùng mạnh đánh gãy!
Mà thanh kiếm cũng bay lên không trung.
Chỉ khẽ đẩy một ngón tay đã có lực mạnh tới vậy sao?
“Giết!”
Khi nhìn thấy cảnh này, trong mắt Mars chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, hắn đã không có khả năng giết được Tiêu Chính Văn, vậy thì ít nhất hắn cũng phải khiến anh bị thương nặng!
Lúc này, Mars giống như một con dã thú đã phát điên bất chấp sống chết vồ lấy Tiêu Chính Văn.
Cho dù phải dùng miệng để cắn, hắn cũng phải cắn bằng được một miếng thịt của Tiêu Chính Văn.
Schindler cũng hùa theo hắn lao về phía Tiêu Chính Văn như phát điên!
Chỉ có Kyle vẫn đang ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, hắn hoàn toàn bị sức mạnh đáng kinh ngạc mà Tiêu Chính Văn vừa bộc phát dọa sợ ngu người.
“Phập!”
Ngay khi đám người Mars lao về phía Tiêu Chính Văn, một con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng lạnh lùng đã xuyên qua trái tim của Mars.
Mars chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng sắc lạnh, tốc độ quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ của đạn bắn.
Trước khi Mars kịp hoàn hồn, con dao quân đội năm cạnh đã xuyên ra sau lưng hắn rồi tấn công mục tiêu tiếp theo.
Schindler mới đi được hai bước, đột nhiên cảm giác có cơn gió nguy hiểm sau lưng, hắn vừa định xoay người, lại bất ngờ cảm thấy lồng ngực lạnh băng, sau đó dường như có thứ gì đó xuyên qua cơ thể hắn.
Con dao quân đội năm cạnh xuyên qua ngực của Schindler, sau đó đâm vào Kyle phía sau Tiêu Chính Văn với một góc độ vô cùng kỳ lạ.
Kyle nhìn rõ ngôi sao lạnh lẽo đang bay đến từ xa là gì, cơ thể hắn khẽ run lẩy bẩy.
Phụt phụt phụt!
Một dòng máu gần như đồng thời tuôn ra từ cơ thể ba người bọn chúng!
Ngay sau đó, đám người Mars lần lượt ngã xuống đất!
Chỉ là bọn chúng vẫn chưa chết, nhưng toàn thân lại không thể cử động, thậm chí nhúc nhích ngón tay cũng hoàn toàn không làm được!
“Tiêu Chính Văn! Mày… Mày còn muốn gì nữa! Giết bọn tao đi, để cho bọn tao được chết một cách thoải mái!”
Mars tuyệt vọng hét lên với Tiêu Chính Văn.
Thực ra, đối với bọn chúng, cái chết tuyệt đối không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất bọn chúng còn chưa biết!
Rõ ràng Tiêu Chính Văn có thể giết bọn chúng, nhưng anh lại giữ lại một hơi thở cho bọn chúng!
Nhất định không phải Tiêu Chính Văn muốn tha cho bọn chúng một con đường sống, mà anh muốn khiến bọn chúng chết một cách đau đớn hơn!
“Tay của bọn mày đã thấm đẫm máu của dân chúng Hoa Quốc, nếu để bọn mày chết như vậy, thì quá hời cho bọn mày rồi, ít nhất, trong thời gian ngắn bọn mày sẽ không thể chết được!”
Sau khi nói xong, Tiêu Chính Văn vẫy tay với quân Phá Long ở đằng sau, rất nhiều binh lính của quân Phá Long lập tức xông lên, họ đặt ba cây thánh giá trên mặt đất, rồi khiêng đám người Mars lên cây thánh giá.
Những chiếc đinh thép dài hơn một mét đã đóng đinh ba người bọn chúng vào cây thánh giá.
“Dùng nước muối để khử trùng cho bọn chúng mỗi ngày, chờ đến lễ cúng bảy ngày của những người dân đã chết ở thành Cẩm Quan, sẽ mổ bụng của bọn chúng, dùng tim gan của bọn chúng để tế hàng vạn người dân vô tội của thành Cẩm Quan!”
Chương 1151 Chúc mừng cậu chiến thắng trở về!”
Tiêu Chính Văn nói bằng giọng cực kỳ lạnh lùng.
“Rõ!”
Mấy binh lính của quân Phá Long nâng cây thánh giá lên rồi đi về phía thành Cẩm Quan.
“Tiêu Chính Văn! Mày làm như vậy nhất định sẽ bị trời trừng phạt!”
“Bọn tao là long soái cấp năm sao của Mễ Quốc, mày không có tư cách đối xử với bọn tao như vậy!”
Đám người Mars cố chịu đựng cơn đau truyền đến từ tay và chân, hét lên đến khản cả cổ.
Nhưng đáp lại bọn chúng chỉ có màn đêm vô tận và đám ruồi muỗi ngửi thấy mùi máu tanh mà bay tới từ sâu trong rừng.
Đứng trên đầu thành, Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn xuống chiến trường đẫm máu bên dưới, rồi nói với Hoa Hồng Đỏ bên cạnh: “Dùng đạn pháo đốt cháy tất cả xác chết của lực lượng liên quân, nếu không, sau khi xác chết phân hủy, có thể sẽ gây ra bệnh dịch!”
“Rõ!”
Sau khi Hoa Hồng Đỏ ra lệnh, tất cả xác chết của lực lượng liên quân đều bị chất thành từng ngọn núi nhỏ, sau đó bị biến thành tro bụi bởi đạn pháo và xăng!
Sau trận chiến này, liên quân năm quốc gia, với tổng cộng hơn hai trăm nghìn người, đều bị tiêu diệt ở thành Vũ Quan!
Không có bất kỳ ai thoát chết!
Bảy long soái cấp năm sao đều chết trong trận chiến, không một ai sống sót trở về!
Khi tin tức này truyền về Long Kinh, cả Long Kinh đều vỡ òa trong tiếng hoan hô.
Thậm chí một số người dân Hoa Quốc còn rơi lệ vì xúc động.
Long Kinh đã giữ vững, Hoa Quốc đã được bảo vệ, cuối cùng đất nước cũng được thái bình!
Lúc này, ở trên cửa Vọng Kinh, Từ Kiêu Long đứng thẳng trên thành, nghiêm người nhìn về phía hai trăm nghìn quân Phá Long chiến thắng trở về.
“Chủ soái Từ, trận chiến này quân Phá Long đã giành được công đầu, đáng ra, chúng ta…”
“Đây là điều chúng ta nên làm, nếu Long Kinh thất thủ, Hoa Quốc chắc chắn sẽ có biến, tương lai của chúng ta cũng sẽ trở nên rối ren, Tiêu Chính Văn có thể giết chết bảy long soái cấp năm sao, đây là biểu hiện của thực lực!”
Lúc này, Từ Kiêu Long thật sự tâm phục khẩu phục Tiêu Chính Văn.
Ông ta tự hỏi bản thân, nếu đổi lại là ông ta, trong hoàn cảnh tương tự, liệu ông ta có thể tập hợp với hai trăm nghìn quân Phá Long hay không, điều đó vẫn là một ẩn số.
Tiêu Chính Văn không chỉ làm được điều đó, hơn nữa anh còn quét sạch quân địch chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Thậm chí không hề quá khi nói rằng trận chiến này, Tiêu Chính Văn đã bảo vệ sự sống còn của Hoa Quốc!
“Dù vậy cũng không thể dồn hết công lao cho anh ta chứ, chúng ta cũng chiếm được thành Vọng Kinh!”
Từ Kiêu Long quay đầu nhìn phụ tá bên cạnh, rồi lắc đầu nói: “Nếu Tiêu Chính Văn không chiếm được Vũ Quan và dẫn quân chủ lực của quân địch rời đi, liệu chúng ta có thể chiếm được cửa Vọng Kinh hay không?”
Không cần phụ tá trả lời, câu trả lời đã ở trong lòng Từ Kiêu Long từ lâu, đó chính là không thể!
Đối phương còn có bốn long soái cấp năm sao canh giữ ở đây, chỉ dựa vào một mình Từ Kiêu Long, đừng nói là có thể chiếm được cửa Vọng Kinh, ngay cả việc có thể giữ được tính mạng hay không cũng khó nói!
“Vua Bắc Lương! Chúc mừng cậu chiến thắng trở về!”
Từ Kiêu Long chào Tiêu Chính Văn dưới cổng thành bằng nghi thức quân đội cao nhất.
“Tiêu Dao Vương, trận chiến này ông có ít nhất một nửa công lao, nếu ông không chiếm được cửa Vọng Kinh, trận chiến này sẽ khó mà giành được phần thắng, công lao thuộc về cả hai đội quân của chúng ta!”
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nghiêm nghị nói.
“Vua Bắc Lương quá khiêm tốn rồi! Bản soái chỉ làm đúng chức phận, vua Bắc Lương, mời!”
Từ Kiêu Long đứng nghiêm, dùng nghi lễ của cấp dưới với cấp trên để chào Tiêu Chính Văn.
Người phụ tá bên cạnh ông ta xấu hổ cúi đầu.
So với lòng dạ của Tiêu Chính Văn, anh ta thật sự chính là một kẻ tiểu nhân!
Ngước nhìn đội quân của Tiêu Chính Văn hùng hổ tiến về Long Kinh, trong lòng Từ Kiêu Long cũng thầm đổ mồ hôi thay Tiêu Chính Văn!
Thực ra, ngay từ khi ở Long Kinh, Từ Kiêu Long đã cảm nhận được trong bộ máy nhà nước dường như có bầu không khí khác thường!
Khi tin tức liên quân năm quốc gia bị đánh bại và gần như bị giết sạch truyền về tổng bộ của liên quân năm quốc gia, những người đứng đầu quân đội năm nước đều kinh hãi không nói nên lời!
Bảy long soái cấp năm sao, trong đó còn có một người vừa thăng cấp thành sáu sao đều đã chết!
Tổn thất của trận chiến này thật sự khôn lường!
“Sao một nhân chứng sống cũng không còn vậy chứ!”
Người đứng đầu quân đội của một trong những quốc gia đó giận dữ đứng dậy, gằn giọng hỏi với bức điện tín trên tay.
“Thật… thật sự là không còn người sống sót, nghe nói, sau khi thi thể của tất cả mọi người bị thiêu cháy, bị rải khắp các cánh đồng và biến thành phân bón, hơn nữa, nguyên soái Mars và hai long soái cấp năm sao khác còn bị đóng đinh trên cây thánh giá, chờ ngày bị mổ bụng!”
Nghe đến đây, những người đứng đầu quân đội năm nước đều đồng loạt gầm lên một tiếng!
“Hừ!”
Giang Vạn Long lạnh lùng hừ một tiếng, trợn mắt liếc xéo ông Lạc.
Tần Hán Quốc cũng khinh thường đảo mắt nhìn ông Lạc, sau đó quay đầu lại nhìn Thiên Tử, rồi nói: “Thiên Tử, tình hình chiến sự đang thay đổi nhanh chóng, nên cho Tiêu Chính Văn quyền tự làm chủ”.
“Ông Lạc, ông nghĩ sao?”
Thiên Tử ngẩng đầu lên nhìn ông Lạc nói.
“Tôi… không phản đối!”
Sắc mặt ông Lạc rất khó coi, bước sang một bên.
Nhưng ông ta lại thầm căm hận Âu Dương Vũ.
Lão già này không ở yên trong nhà mà chạy đến Thiên Tử Các phá hoại chuyện tốt của ông đây!
Xem ông đây làm sao nắm được thóp của ông, giết cả nhà ông!
Nghĩ đến đây, ông Lạc thầm nghiến răng nghiến lợi, đã có dự tính trong đầu.
“Vậy cứ làm theo ý của mọi người đi, phê duyệt cho Tiêu Chính Văn và toàn quân nghỉ ba ngày, ba ngày sau tiếp tục chiến đấu!”
Dứt lời, Thiên Tử phất áo đứng dậy đi về đại điện.
Sau khi Thiên Tử đi khuất, Âu Dương Vũ đến gần ông Lạc nói: “Ông Lạc, có một số việc ông có thể giở thủ đoạn nhưng chiến trường liên quan đến tính mạng của hàng trăm nghìn người, ông dám làm thế không?”
“Ha ha, ông Âu Dương, ông nói vậy nghe chẳng lọt tai tí nào. Sao ông biết tôi đang giở thủ đoạn? Tôi cũng là người một lòng hướng về đất nước, Hoa Quốc bị kẻ địch tiến đánh đến Long Kinh, đây là chuyện rất mất mặt!”
“Lẽ nào ông cho rằng dư luận quốc tế vẫn chưa đủ làm Hoa Quốc mất mặt sao? Muốn giữ liên quân năm nước ở ngoài Long Kinh để ăn tất niên luôn à?”
Dứt lời, ông Lạc vung tay áo, chắp hai tay ra sau sải bước ra khỏi Thiên Tử Các.
“Đúng là khốn kiếp!”
Giang Vạn Long nghiến răng nghiến lợi mắng.
Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng ông Lạc một lúc lâu mới bất lực lắc đầu.
Thời đại bây giờ đã không còn giống ngày xưa nữa rồi, không thể so sánh với Thiên Tử cũ nữa.
Thiên Tử mới sao lại bị người ta khống chế trong lòng bàn tay như vậy?
“Các ông chưa góp lời về người này với Thiên Tử à?”
Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn mấy người Giang Vạn Long.
Mấy người Giang Vạn Long đồng loạt cúi đầu thở dài.
Từ lúc Thiên Tử nhậm chức, muốn gặp riêng Thiên Tử thôi cũng khó hơn lên trời.
Góp lời?
Nói chuyện ngay trước mặt ông Lạc mà có cơ hội cho họ góp lời được sao?
“Chúng tôi chỉ mong lần này Tiêu Chính Văn có khả năng xoay chuyển tình thế, còn chuyện trong chính phủ, chúng tôi không bận tâm nhiều như trước nữa”.
Bành Chấn Quốc bất lực nói.
Âu Dương Vũ thở dài, cầm gậy, sắc mặt u ám bước về phía Long Các.
Đã năm năm ông ấy không quay lại Long Các, mặc dù bây giờ Âu Dương Vũ tự thấy mình là ngọn đèn trước gió, nhưng Hoa Quốc tuyệt đối không thể chứa chấp loại người phản bội như vậy.
Cùng lúc đó, sau khi bí mật bàn bạc với vài quan văn, ông Lạc đã lên một kế hoạch nham hiểm.
Tiêu Chính Văn không thắng thì thôi nhưng nếu Tiêu Chính Văn thắng thì phải tiêu diệt cả nhà Âu Dương Vũ, ra oai đe dọa tứ lão Long Các và Tiêu Chính Văn.
Thoáng chốc ba ngày đã trôi qua.
Chương 1146 “Toang rồi!”
Tiêu Chính Văn bước lên trên tường thành của thành Bắc nhìn xuống bên dưới, liên quân năm nước gần một trăm nghìn người đã bao vây Vũ Quan.
Đây đúng là hiệu quả Tiêu Chính Văn mong muốn.
“Long Nhất, Long Nhị, mười một giờ hôm nay, các anh âm thầm dẫn quân xông ra ngoài thành, đừng dây dưa quá lâu mà hãy tốc chiến tốc thắng giành lại Cẩm Quan, cắt đứt hoàn toàn đường lui của địch!”
“Vâng!”
“Rõ!”
Long Nhất và Long Nhị cùng đáp, sau đó đứng sang một bên.
“Long Tứ, Long Ngũ, đợi Long Nhất và Long Nhị phá vỡ vòng vây thì hai người các anh dẫn theo đại quân ba mươi nghìn người phá vỡ từng vòng vây, chặn từ hai phía Đông Tây, bao vây kẻ địch!”
“Vâng!”
Long Tứ, Long Ngũ cũng xoay người lùi ra sau.
“Long Lục, Long Thất, các anh dẫn theo mười nghìn binh lính tinh nhuệ, đánh trực diện với địch!”
“Vâng!”
“Long Bát, anh dẫn theo hai mươi nghìn binh sĩ giỏi ở lại giữ thành!”
“Rõ!”
Long Bát khẽ gật đầu rồi cũng đứng sang một bên.
Nhìn quân địch có hàng chục nghìn binh sĩ bên dưới, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh lùng nói: “Bàn tay của đám quân địch bên dưới này đều dính máu của người dân Hoa Quốc, ai dám thả một người đi thì sẽ xử lý theo quân pháp!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh hô vang.
Theo sự phân công của Tiêu Chính Văn, ngay trong đêm đó, hai đại quân trước sau xông ra phá vỡ vòng vây một đường tiến thẳng về phía Bắc.
Ngay lúc liên quân năm nước ở ngoài thành vẫn còn đang khó hiểu, tại sao hai đại quân này lại tiến về phía Bắc mà không phải đánh với chúng thì Long Lục và Long Thất đã dẫn đại quân hai mươi nghìn người lao đến như hai hung thần, giết liên quân năm nước thất bại thảm hại phải tháo chạy.
Nhưng chúng không chạy được bao xa thì lại rơi vào vòng vây của Long Tứ và Long Ngũ.
Hàng chục nghìn binh sĩ liên quân giơ súng đầu hàng, dù sao trong số chúng không có lấy một cường giả cảnh giới chiến thần, lại bị rơi vào tầng tầng lớp lớp vòng vây nên lòng quân đã cực kỳ hỗn loạn.
“Chuyện này… ý chủ soái là, không chấp nhận…”
“Không chấp nhận? Dù một đám dê non thì quân Phá Long cũng sẽ có tổn thất, chấp nhận cho chúng đầu hàng, sau đó…”
Long Ngũ làm động tác cứa cổ.
“Chuyện… chuyện này e là sẽ làm trái với hiệp ước quốc tế!”
Long Tứ hơi lo lắng nói.
“Muốn bàn luận đến công ước thì nói với người, còn với súc sinh thì cứ giết là được, mặc kệ là dùng cách gì!”
Long Ngũ lạnh lùng nói.
Sau đó anh ta nói lại suy nghĩ của mình với Tiêu Chính Văn qua điện thoại.
“Cho dù các anh làm cách nào thì tôi chỉ có một yêu cầu, không thể giữ tù binh lại, hơn nữa tổn thất càng thấp càng tốt”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp máy luôn.
Chiến tranh chưa bao giờ có hai từ nhân từ, mỗi một tướng sĩ của quân Phá Long đều là binh sĩ xuất sắc của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn phải đảm bảo sát thương trong trận chiến được kiểm soát ở mức tối đa.
Ngay trong đêm đó, sau khi chấp nhận sự đầu hàng của liên quân, Long Tứ và Long Ngũ áp giải tất cả tù binh đến một khe núi.
Ba giờ sáng đột nhiên vang lên một loạt tiếng súng, ngay cả Mars bị vây khốn ở Vũ Quan cũng nghe rất rõ.
Tiếng súng vang lên tận hai tiếng, sau đó là những phát súng lẻ tẻ.
“Toang rồi!”
Chương 1147 Cả một khoảng trời đêm sáng như ban ngày.
Kyle ngây ngốc nhìn về nơi phát ra tiếng súng, ngồi phịch xuống ghế.
Schindler siết chặt nắm đấm: “Nghe tiếng súng hình như không có tiếng súng của binh sĩ chúng ta. Chúng… chúng thế mà lại giết tù binh!”
Mars cười gượng nói: “Tôi đã nói rồi đừng tàn sát dân lành, các anh thì sao? Nói gì mà người Hoa Quốc sống cũng chỉ tốn lương thực, kết quả thế nào?”
“Các anh cũng rõ Tiêu Chính Văn là người thế nào rồi đấy, chúng ta làm một thì hắn có thể làm mười lăm!”
Mars siết chặt nắm đấm, trợn to hai mắt nói: “Không đúng! Mấy ngày nay Tiêu Chính Văn cứ trốn trong thành không ứng chiến, không phải là sợ chúng ta mà là đang đợi quân đội ở phía Bắc chạy đến Vũ Quan, như thế hắn có thể giết hết chúng ta”.
Nghe thế mọi người đều sửng sốt.
“Mau lên, bảo cấp dưới chuẩn bị vũ khí, Tiêu Chính Văn có thể phát động tổng tiến công bất cứ lúc nào!”
Mars vừa dứt lời thì chỉ nghe được vài âm thanh của đạn tín hiệu từ đằng xa.
Sau đó bầu trời đỏ rực đạn báo hiệu màu đỏ.
Cùng lúc đó, tiếng ầm ầm vang lên từ khắp bốn phía.
“Tiêu rồi!”
Mars vội vàng chạy ra khỏi doanh trại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn hoàn toàn sững sờ!
Chỉ thấy vô số những hòn đá lớn đã chặn kín lại đường đi của bọn chúng, hai bên sườn núi, rất nhiều quân Phá Long đồng loạt ném pháo sáng.
Cả một khoảng trời đêm sáng như ban ngày.
Tiếng súng dày đặc từ bốn phía truyền tới, Mars muốn hạ lệnh cho quân lính phản công có tổ chức nhưng đã muộn!
Lúc này liên quân năm nước đã loạn thành một mớ như tơ vò.
Mỗi tiếng súng vang lên là một binh lính ngã xuống.
Thậm chí còn có một vài sĩ quan đã giơ tay đầu hàng nhưng vẫn bị những viên đạn vô tình bắn chết!
Đêm nay, đã định trước là một đêm đổ máu!
Pằng pằng pằng!
Mấy ngàn phát đạn dày đặc như mưa bắn vào doanh trại của liên quân năm nước, máu thịt bắn tung tóe.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mars đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả Lawson đang bị thương nặng cũng bị rất nhiều đạn bay tới nổ tan xương nát thịt.
Giờ khắc này, mấy ngàn phát đạn pháo từ trên trời rơi xuống!
Trong chớp mắt, doanh trại của liên quân đã trở thành biển lửa, tiếng la khóc, tiếng cầu xin tha mạng, tiếng gào thét truyền ra khắp bốn phía.
“Không!”
Mars rống lên một tiếng phẫn nộ đến khàn cả cổ họng.
Chưa đầy hai giờ, một trăm nghìn quân lính liên quân bị tiêu diệt hoàn toàn!
Trên chiến trường rộng lớn chỉ còn lại ba người Mars, Schindler và Kyle.
Pháo sáng đầy trời bắn ra từ thành Vũ Quan, trong phạm vi một trăm mét, sáng rực như ban ngày.
Lúc này, bóng dáng mà đám người Mars vô cùng quen thuộc lại vô cùng căm hận đang đi về phía bọn chúng.
Tiêu Chính Văn!
Chương 1148 Đây tuyệt đối là một loại ảo giác!
Hai mắt Mars phủ đầy tơ máu, nổi giận gầm lên một tiếng, vươn người đi lên nghênh tiếp.
Schindler quay đầu liếc nhìn thi thể không lành lặn bị nổ tay chân nát nhừ của Lawson, cắn răng đi về hướng Tiêu Chính Văn.
Trận chiến hôm nay, nếu phải chết cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng!
“Tiêu Chính Văn, hành động này của mày đã vi phạm hiệp ước quốc tế! Chúng mày…”
“Hiệp ước quốc tế? Mày còn mặt mũi nhắc hiệp ước quốc tế với tao sao? Vậy bọn mày giết hại dân thường thì tính thế nào? Trong thành Cẩm Quan, hơn bảy mươi ngàn người chết dưới họng súng của bọn mày, cái gọi là hiệp ước của bọn mày ở đâu rồi?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Bọn tao là người Mễ Quốc! Bọn chúng… Bọn chúng là người Hoa Quốc!”
Schindler lớn giọng hét lên.
Trong mắt hắn, Mễ Quốc là nước có đặc quyền!
Mễ Quốc có thể vung tay múa chân với người khác, có thể tùy ý sát hại người dân của những nước khác!
Các nước khác nhất định phải tôn trọng hiệp ước quốc tế, chỉ mỗi mình Mễ Quốc là ngoại lệ!
“Mạng của người Mễ Quốc bọn mày, trong mắt tao cũng không bằng cỏ rác! Bọn mày không chỉ bị giết hết mà tro cốt của bọn mày cũng sẽ được rải trên ruộng đồng, để làm phân bón!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Hỗn xược!”
Kyle nổi giận gầm lên một tiếng, rút ra một thanh kiếm dài, chĩa thẳng vào Tiêu Chính Văn.
“Không chỉ bọn chúng đâu, cả bọn mày cũng thế, không phải bọn mày thích công bằng sao?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói, trên mặt lộ ra vẻ ung dung thoải mái, không mảy may sợ hãi.
Mars híp mắt lại trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, lẽ nào Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới sáu sao?
Nhưng hắn lại không cảm nhận được từ trên người Tiêu Chính Văn luồng sức mạnh ấy!
Ngược lại, luồng sức mạnh trên người Tiêu Chính Văn vô cùng nhạt nhòa, giống như còn chưa đạt tới cảnh giới chiến thần!
Đây tuyệt đối là một loại ảo giác!
“Tiêu Chính Văn, bọn tao đều là long soái cấp năm sao thật, nhưng có một tin tức không tốt muốn nói với mày, thật ra long soái cấp năm sao cũng không phải là cực hạn của cảnh giới chủ soái!”
“Có thể mày cũng không biết, thật ra trên long soái năm sao còn có sáu sao! Hôm nay, nếu mày không tự mình ra trận, có lẽ bọn tao sẽ không chết thảm dưới lửa đạn của mày, nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi!”
Schindler lạnh lùng bật cười ha ha rút thanh kiếm dài ra.
“Không sai, rất đáng tiếc phải thông báo với mày, Mars đã đột phá lên cảnh giới sáu sao, vậy nên hôm nay mày nhất định phải chết cùng bọn tao!”
Kyle đứng ở một bên nở nụ cười độc ác, ba người bọn chúng tạo thành hình tam giác, vây Tiêu Chính Văn ở giữa.
Tiêu Chính Văn tỏ vẻ vô cùng đồng cảm nhìn ba kẻ này.
Trong mắt bọn chúng, cấp sáu sao đã là đỉnh của chóp, nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, sáu sao hoàn toàn không đáng nhắc tới!
Chương 1149 “Sáu sao lợi hại lắm sao?”
“Chết đi!”
Dứt lời Kyle vung thanh kiếm lên, đâm thẳng vào giữa lưng Tiêu Chính Văn.
Theo hắn thấy, dù thế nào Tiêu Chính Văn cũng không phải là đối thủ của Mars cảnh giới sáu sao. Mặc dù giết chết Tiêu Chính Văn, bọn chúng cũng khó mà thoát chết nhưng dù sao cũng tốt hơn bị Tiêu Chính Văn hành hạ đến chết ở chỗ này!
Ánh mắt Mars không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, dường như đang đợi Tiêu Chính Văn né tránh mũi kiếm của Kyle.
Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn đứng sừng sững tại chỗ, có vẻ như vẫn chưa cảm nhận được thanh kiếm của Kyle đang đâm tới ở phía sau.
Trên mặt Schindler lộ ra vẻ mặt vui mừng!
Giờ khắc này, thanh kiếm của Kyle chỉ còn cách người Tiêu Chính Văn không tới nửa mét, mọi người đều là long soái cấp năm sao, Tiêu Chính Văn có muốn tránh cũng không thể tránh nữa rồi!
Chết đi!
Kyle nhìn thấy Tiêu Chính Văn bỏ qua thời cơ tốt nhất để né tránh, trong mắt lóe lên tia sáng!
Lẽ nào Tiêu Chính Văn bởi vì sợ Mars nhân cơ hội ra tay nên không dám manh động?
Mà cho dù Tiêu Chính Văn trốn hay không trốn thì cũng chỉ có một kết quả, đó chính là chết!
Nhưng đúng vào lúc thanh kiếm chỉ còn cách người Tiêu Chính Văn tầm ba centimet, mũi kiếm của hắn đã chuẩn bị đâm vào anh thì đột nhiên bị dừng lại!
Cho dù Kyle có dùng lực thế nào, thanh kiếm ấy cũng không tiến thêm được một chút nào nữa!
Xung quanh Tiêu Chính Văn dường như có một bức tường không khí vô hình, ngăn chặn thanh kiếm của hắn lại.
“Việc… việc này là sao, sao lại như thế này?”
Kyle đã liên tiếp thử mấy lần, cuối cùng thanh kiếm vẫn không thể tiến lên được, lúc này hắn mới hơi hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn.
“Sáu sao lợi hại lắm sao?”
Dường như Tiêu Chính Văn hoàn toàn không chú ý tới Kyle, chỉ mỉm cười híp mắt nhìn về phía Mars.
Lúc này, bầu không khí trên chiến trường bỗng trở nên quỷ dị!
Ba kẻ vừa nãy còn tràn đầy hy vọng kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng với mình, bây giờ tâm trạng lập tức rơi vào vực sâu.
Bức tường không khí bảo vệ Tiêu Chính Văn đã nói lên tất cả, Tiêu Chính Văn đạt tới cảnh giới Thiên Vương!
Chỉ có cường giả ở cảnh giới Thiên Vương mới có thể điều động sức mạnh tự nhiên như vậy!
Đối mặt với cảnh giới Thiên Vương, long soái cấp năm sao hay sáu sao gì đó cũng chỉ là rác rưởi!
“Mày… mày đã đạt tới cảnh giới đó rồi sao?”
Mars bất giác lùi về phía sau một bước, hắn rất muốn bỏ chạy nhưng giờ đã không còn chỗ nào cho hắn trốn nữa!
Cho dù có bảy vị long soái cấp năm sao bao quanh Tiêu Chính Văn cũng vô ích!
Một đám người năng lực chiến đấu chỉ đến mức năm sao vụn vặt, hoàn toàn không thể cản lại một cường giả Thiên Vương!
“Rất bất ngờ sao? Không chỉ có bọn mày đang tiến bộ, người khác cũng đang tiến bộ! Nhưng tính mạng của bọn mày cũng chỉ có thể đến đây thôi!”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, khẽ cong ngón tay, đẩy lên trên thanh kiếm của Kyle.
Keng!
Chương 1150 chết một cách thoải mái!”
Ngày sau khi âm thanh giòn giã vang lên, Kyle phát hiện bản thân hoàn toàn không nắm được thanh kiếm trong tay nữa, thậm chí đến cả cánh tay cầm thanh kiếm cũng bị một lực vô cùng mạnh đánh gãy!
Mà thanh kiếm cũng bay lên không trung.
Chỉ khẽ đẩy một ngón tay đã có lực mạnh tới vậy sao?
“Giết!”
Khi nhìn thấy cảnh này, trong mắt Mars chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, hắn đã không có khả năng giết được Tiêu Chính Văn, vậy thì ít nhất hắn cũng phải khiến anh bị thương nặng!
Lúc này, Mars giống như một con dã thú đã phát điên bất chấp sống chết vồ lấy Tiêu Chính Văn.
Cho dù phải dùng miệng để cắn, hắn cũng phải cắn bằng được một miếng thịt của Tiêu Chính Văn.
Schindler cũng hùa theo hắn lao về phía Tiêu Chính Văn như phát điên!
Chỉ có Kyle vẫn đang ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, hắn hoàn toàn bị sức mạnh đáng kinh ngạc mà Tiêu Chính Văn vừa bộc phát dọa sợ ngu người.
“Phập!”
Ngay khi đám người Mars lao về phía Tiêu Chính Văn, một con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng lạnh lùng đã xuyên qua trái tim của Mars.
Mars chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng sắc lạnh, tốc độ quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ của đạn bắn.
Trước khi Mars kịp hoàn hồn, con dao quân đội năm cạnh đã xuyên ra sau lưng hắn rồi tấn công mục tiêu tiếp theo.
Schindler mới đi được hai bước, đột nhiên cảm giác có cơn gió nguy hiểm sau lưng, hắn vừa định xoay người, lại bất ngờ cảm thấy lồng ngực lạnh băng, sau đó dường như có thứ gì đó xuyên qua cơ thể hắn.
Con dao quân đội năm cạnh xuyên qua ngực của Schindler, sau đó đâm vào Kyle phía sau Tiêu Chính Văn với một góc độ vô cùng kỳ lạ.
Kyle nhìn rõ ngôi sao lạnh lẽo đang bay đến từ xa là gì, cơ thể hắn khẽ run lẩy bẩy.
Phụt phụt phụt!
Một dòng máu gần như đồng thời tuôn ra từ cơ thể ba người bọn chúng!
Ngay sau đó, đám người Mars lần lượt ngã xuống đất!
Chỉ là bọn chúng vẫn chưa chết, nhưng toàn thân lại không thể cử động, thậm chí nhúc nhích ngón tay cũng hoàn toàn không làm được!
“Tiêu Chính Văn! Mày… Mày còn muốn gì nữa! Giết bọn tao đi, để cho bọn tao được chết một cách thoải mái!”
Mars tuyệt vọng hét lên với Tiêu Chính Văn.
Thực ra, đối với bọn chúng, cái chết tuyệt đối không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất bọn chúng còn chưa biết!
Rõ ràng Tiêu Chính Văn có thể giết bọn chúng, nhưng anh lại giữ lại một hơi thở cho bọn chúng!
Nhất định không phải Tiêu Chính Văn muốn tha cho bọn chúng một con đường sống, mà anh muốn khiến bọn chúng chết một cách đau đớn hơn!
“Tay của bọn mày đã thấm đẫm máu của dân chúng Hoa Quốc, nếu để bọn mày chết như vậy, thì quá hời cho bọn mày rồi, ít nhất, trong thời gian ngắn bọn mày sẽ không thể chết được!”
Sau khi nói xong, Tiêu Chính Văn vẫy tay với quân Phá Long ở đằng sau, rất nhiều binh lính của quân Phá Long lập tức xông lên, họ đặt ba cây thánh giá trên mặt đất, rồi khiêng đám người Mars lên cây thánh giá.
Những chiếc đinh thép dài hơn một mét đã đóng đinh ba người bọn chúng vào cây thánh giá.
“Dùng nước muối để khử trùng cho bọn chúng mỗi ngày, chờ đến lễ cúng bảy ngày của những người dân đã chết ở thành Cẩm Quan, sẽ mổ bụng của bọn chúng, dùng tim gan của bọn chúng để tế hàng vạn người dân vô tội của thành Cẩm Quan!”
Chương 1151 Chúc mừng cậu chiến thắng trở về!”
Tiêu Chính Văn nói bằng giọng cực kỳ lạnh lùng.
“Rõ!”
Mấy binh lính của quân Phá Long nâng cây thánh giá lên rồi đi về phía thành Cẩm Quan.
“Tiêu Chính Văn! Mày làm như vậy nhất định sẽ bị trời trừng phạt!”
“Bọn tao là long soái cấp năm sao của Mễ Quốc, mày không có tư cách đối xử với bọn tao như vậy!”
Đám người Mars cố chịu đựng cơn đau truyền đến từ tay và chân, hét lên đến khản cả cổ.
Nhưng đáp lại bọn chúng chỉ có màn đêm vô tận và đám ruồi muỗi ngửi thấy mùi máu tanh mà bay tới từ sâu trong rừng.
Đứng trên đầu thành, Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn xuống chiến trường đẫm máu bên dưới, rồi nói với Hoa Hồng Đỏ bên cạnh: “Dùng đạn pháo đốt cháy tất cả xác chết của lực lượng liên quân, nếu không, sau khi xác chết phân hủy, có thể sẽ gây ra bệnh dịch!”
“Rõ!”
Sau khi Hoa Hồng Đỏ ra lệnh, tất cả xác chết của lực lượng liên quân đều bị chất thành từng ngọn núi nhỏ, sau đó bị biến thành tro bụi bởi đạn pháo và xăng!
Sau trận chiến này, liên quân năm quốc gia, với tổng cộng hơn hai trăm nghìn người, đều bị tiêu diệt ở thành Vũ Quan!
Không có bất kỳ ai thoát chết!
Bảy long soái cấp năm sao đều chết trong trận chiến, không một ai sống sót trở về!
Khi tin tức này truyền về Long Kinh, cả Long Kinh đều vỡ òa trong tiếng hoan hô.
Thậm chí một số người dân Hoa Quốc còn rơi lệ vì xúc động.
Long Kinh đã giữ vững, Hoa Quốc đã được bảo vệ, cuối cùng đất nước cũng được thái bình!
Lúc này, ở trên cửa Vọng Kinh, Từ Kiêu Long đứng thẳng trên thành, nghiêm người nhìn về phía hai trăm nghìn quân Phá Long chiến thắng trở về.
“Chủ soái Từ, trận chiến này quân Phá Long đã giành được công đầu, đáng ra, chúng ta…”
“Đây là điều chúng ta nên làm, nếu Long Kinh thất thủ, Hoa Quốc chắc chắn sẽ có biến, tương lai của chúng ta cũng sẽ trở nên rối ren, Tiêu Chính Văn có thể giết chết bảy long soái cấp năm sao, đây là biểu hiện của thực lực!”
Lúc này, Từ Kiêu Long thật sự tâm phục khẩu phục Tiêu Chính Văn.
Ông ta tự hỏi bản thân, nếu đổi lại là ông ta, trong hoàn cảnh tương tự, liệu ông ta có thể tập hợp với hai trăm nghìn quân Phá Long hay không, điều đó vẫn là một ẩn số.
Tiêu Chính Văn không chỉ làm được điều đó, hơn nữa anh còn quét sạch quân địch chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Thậm chí không hề quá khi nói rằng trận chiến này, Tiêu Chính Văn đã bảo vệ sự sống còn của Hoa Quốc!
“Dù vậy cũng không thể dồn hết công lao cho anh ta chứ, chúng ta cũng chiếm được thành Vọng Kinh!”
Từ Kiêu Long quay đầu nhìn phụ tá bên cạnh, rồi lắc đầu nói: “Nếu Tiêu Chính Văn không chiếm được Vũ Quan và dẫn quân chủ lực của quân địch rời đi, liệu chúng ta có thể chiếm được cửa Vọng Kinh hay không?”
Không cần phụ tá trả lời, câu trả lời đã ở trong lòng Từ Kiêu Long từ lâu, đó chính là không thể!
Đối phương còn có bốn long soái cấp năm sao canh giữ ở đây, chỉ dựa vào một mình Từ Kiêu Long, đừng nói là có thể chiếm được cửa Vọng Kinh, ngay cả việc có thể giữ được tính mạng hay không cũng khó nói!
“Vua Bắc Lương! Chúc mừng cậu chiến thắng trở về!”
Từ Kiêu Long chào Tiêu Chính Văn dưới cổng thành bằng nghi thức quân đội cao nhất.
“Tiêu Dao Vương, trận chiến này ông có ít nhất một nửa công lao, nếu ông không chiếm được cửa Vọng Kinh, trận chiến này sẽ khó mà giành được phần thắng, công lao thuộc về cả hai đội quân của chúng ta!”
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nghiêm nghị nói.
“Vua Bắc Lương quá khiêm tốn rồi! Bản soái chỉ làm đúng chức phận, vua Bắc Lương, mời!”
Từ Kiêu Long đứng nghiêm, dùng nghi lễ của cấp dưới với cấp trên để chào Tiêu Chính Văn.
Người phụ tá bên cạnh ông ta xấu hổ cúi đầu.
So với lòng dạ của Tiêu Chính Văn, anh ta thật sự chính là một kẻ tiểu nhân!
Ngước nhìn đội quân của Tiêu Chính Văn hùng hổ tiến về Long Kinh, trong lòng Từ Kiêu Long cũng thầm đổ mồ hôi thay Tiêu Chính Văn!
Thực ra, ngay từ khi ở Long Kinh, Từ Kiêu Long đã cảm nhận được trong bộ máy nhà nước dường như có bầu không khí khác thường!
Khi tin tức liên quân năm quốc gia bị đánh bại và gần như bị giết sạch truyền về tổng bộ của liên quân năm quốc gia, những người đứng đầu quân đội năm nước đều kinh hãi không nói nên lời!
Bảy long soái cấp năm sao, trong đó còn có một người vừa thăng cấp thành sáu sao đều đã chết!
Tổn thất của trận chiến này thật sự khôn lường!
“Sao một nhân chứng sống cũng không còn vậy chứ!”
Người đứng đầu quân đội của một trong những quốc gia đó giận dữ đứng dậy, gằn giọng hỏi với bức điện tín trên tay.
“Thật… thật sự là không còn người sống sót, nghe nói, sau khi thi thể của tất cả mọi người bị thiêu cháy, bị rải khắp các cánh đồng và biến thành phân bón, hơn nữa, nguyên soái Mars và hai long soái cấp năm sao khác còn bị đóng đinh trên cây thánh giá, chờ ngày bị mổ bụng!”
Nghe đến đây, những người đứng đầu quân đội năm nước đều đồng loạt gầm lên một tiếng!