• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (40 Viewers)

  • Chương 912-918

Chương 912: Giết Tứ Độc

Ngay sau đó, một tiếng cộp vang lên.

Người đàn ông đeo mặt nạ ma quỷ ngã vào trong vũng máu, mắt trợn tròn, sắc mặt dần tím tái nhợt nhạt.

Mạch máu toàn thân đều trở nên đen ngòm.

Thấy thế, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

Chất độc này mạnh quá!

Hoàn toàn không có cơ hội kháng cự nào, bị trúng độc là chết ngay trong tức khắc.

Khương Vy Nhan đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi che miệng, rất hoảng sợ trợn to hai mắt.

Tình trạng chết của người này quá khủng khiếp.

Lúc này ở phía xa xa, nhìn thấy đại ca mạnh nhất trong đám bị Tiêu Chính Văn giết chết, ba tên này vẫn chưa ra tay, cũng không còn hung hãn như lúc nãy nữa.

“Không ổn, hắn là cường giả Thiên Vương, chúng ta không có cơ hội thắng đâu. Chạy mau!”

Một tên trong đó hô lên, sau đó xoay người bỏ chạy.

Hai người khác cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, xoay người chạy theo hai hướng khác nhau.

“Hừ!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nếu đã đến rồi thì ở lại hết đi!”

Vừa dứt lời, bóng người Tiêu Chính Văn đã lao đến.

Sát khí trên người Tiêu Chính Văn tỏa ra ngùn ngụt khiến cả công viên bị bao trùm bởi một trận cuồng phong.

Ầm!

Con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng chói mắt phóng thẳng vào lưng một kẻ đang tháo chạy.

Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào cơ thể hắn, máu bắn ra tung tóe.

Lúc này Tiêu Chính Văn đã đuổi kịp đến phía sau một kẻ khác, anh giơ tay lên muốn túm lấy cổ hắn.

Nhưng kẻ đó xoay người lại, hắt một nắm bột thuốc màu đỏ lên người Tiêu Chính Văn.

Chất độc cực mạnh.

Dường như chỉ trong tích tắc, Tiêu Chính Văn phản ứng lại làm động tác đề phòng, anh lùi về sau mấy bước, đồng thời hơn mười cây kim châm trong tay phóng ra xuyên qua lớp bột thuốc màu đỏ đâm vào sau lưng người kia.

Bịch!

Người đã ngã xuống đất, cả người tê liệt không thể động đậy.

Tiêu Chính Văn cũng không thèm liếc nhìn người đó, anh xoay người đuổi theo kẻ còn lại.

Tên cuối cùng này chạy trốn rất giỏi, bản lĩnh cực kỳ nhạy bén.

Tiêu Chính Văn cau mày, giơ tay lên bắt lấy một cột cờ trên quảng trường rồi kéo nó lên khỏi mặt đất, sau đó anh phóng cột cờ trong dài mười mấy mét trong tay về phía hắn như đang phóng lao.

Rầm!

Trong thoáng chốc, sức công phá và lực sát thương cực lớn của cột cờ lao thẳng về phía người đó như sao băng, sau đó cắm lên bức tường.

Bức tường cũng lập tức nứt ra, sau đó đổ sụp.

Phía sau bức tường lúc này là hội trường của bữa tiệc thương nghiệp, mọi người ca hát nhảy múa rất vui vẻ.

Bọn họ đều trợn to mắt nhìn chằm chằm vào bóng người bị găm trên bức tường.

Người đó chết trong tình trạng rất thê thảm.

Cả người đều bị cột cờ dài mười mấy mét đâm xuyên qua, bê bết máu, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Cả hội trường lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng.

Ai mà ngờ được, đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế chứ.

Lúc này Tiêu Chính Văn từng bước đi ra khỏi bóng tối dưới ánh mắt hoảng hốt của mọi người. Anh lạnh lùng lướt nhìn đám người ở hội trường, sau đó giơ tay lên rút cột cờ ra khỏi bức tường, cột cờ rơi xuống đất vang lên tiếng keng.

Cột cờ dính đầy máu cứ thế bị Tiêu Chính Văn vứt trên mặt đất.

Lúc này Tiêu Chính Văn cứ như thần chết.

Các khách mời ở hội trường đều ngơ ngác, không thể tin được cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.

Người kia lại là do Tiêu Chính Văn giết.

Lúc này những người không biết Tiêu Chính Văn, còn người thầm cười cợt Tiêu Chính Văn trước đó đều sợ hãi ngậm miệng lại, ánh mắt lóe sáng.

Thần chết đáng sợ quá!

Trong đám người, Đường Nhất Phàm nhìn thấy cách làm của Tiêu Chính Văn lại càng cảm thấy hoảng sợ toát cả mồ hôi, suýt nữa thì ngã phịch xuống đất.

Tên này còn là người sao?

Tất nhiên Tiêu Chính Văn cũng nhìn thấy Đường Nhất Phàm, anh cất bước đi đến chỗ hắn.

Mọi người đều tự động nhường đường cho Tiêu Chính Văn, sợ bị thần chết để ý đến.

Đường Nhất Phàm cũng hoảng sợ muốn chen vào đám đông để bỏ chạy.

Nhưng mọi người đều vây quanh thành một bức tường, Đường Nhất Phàm không có chỗ để chạy nữa.

Thấy Tiêu Chính Văn sắp đi đến chỗ mình, Đường Nhất Phàm bèn quỳ xuống, hai tay chắp lại, mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào van xin: “Anh à, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Lúc nãy tôi không nên có ý gì với vợ anh, tôi là một thằng ngốc, là đồ rác rưởi. Cầu xin anh tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa… Thật đấy, chỉ cần anh tha cho tôi, Đường Nhất Phàm tôi sẽ rời khỏi Giang Trung, không dám bước đến Giang Trung nửa bước…”

Lúc này Đường Nhất Phàm sợ thật rồi.

Không thấy người kia bị găm chết trên tường à?

Đây còn là cách làm của người bình thường sao?

Người đàn ông này đáng sợ, khủng khiếp quá!

Nhất là sát khí tỏa ra từ trên người Tiêu Chính Văn khiến Đường Nhất Phàm cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoảng hốt như rơi vào vực sâu, như đi trên lớp băng mỏng.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đường Nhất Phàm đang liên tục cúi đầu với mình nói: “Tôi mong cậu chủ Đường nói được làm được, nếu không kết cục của anh ta chính là kết cục của cậu chủ Đường và nhà họ Đường”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người rời khỏi hội trường trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

Anh quay về công viên, đi đến trước mặt tên cả người bị tê liệt đó.

Lúc này tên đeo mặt nạ vẫn nằm trên mặt đất.

Cả người từ trên xuống dưới ngoài nước mắt có thể chảy xuống ra thì các bộ phận còn lại đều không thể động đậy.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hắn, Khương Vy Nhan cũng bước nhanh đến trốn sau lưng Tiêu Chính Văn hỏi: “Chồng à, nên làm gì với người này đây?”

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đánh gãy tay chân rồi đưa đến Dược Vương Cốc”.

“Hả?”

Khương Vy Nhan sửng sốt.

Tiêu Chính Văn bước đến nhấc chân lên đạp vào người hắn.

Trong ánh mắt sợ hãi tột cùng của người đàn ông đeo mặt nạ, hắn nhìn thấy bàn chân của Tiêu Chính Văn đạp lên cánh tay mình.

Rắc!

Cánh tay gãy vụn.

Mặt hắn đỏ bừng, hai mắt trợn tròn muốn gào lên xin tha thứ nhưng lại không thể mở miệng.

Cứ thế vài tiếng rắc rắc vang lên, chân tay của người này bị Tiêu Chính Văn đạp gãy vụn.

Sau đó Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra gọi cho Long Ngao nói: “Dẫn người đến đây”.

Không lâu sau, Long Ngao đến hiện trường, nhìn thấy cảnh này anh ta không khỏi nhướng mày, sau đó nhanh chóng đến trước mặt Tiêu Chính Văn, hỏi: “Long Vương, xảy ra chuyện gì thế?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Mấy tên sát thủ dùng độc, cậu đưa thi thể của hăn đến Dược Vương Cốc”.

“Do người của Dược Vương Cốc làm sao, Long Vương, tôi dẫn người đến hủy diệt Dược Vương Cốc”.

Long Ngao tức giận nói.

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Dược Vương Cốc không đơn giản như thế, tạm thời vẫn không thể động vào Dược Vương Cốc, cứ làm theo lời tôi đi”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn ngồi xổm xuống lấy một cái bình nhỏ trong ngực người đàn ông đeo mặt nạ đã bị ngất ra.

Anh nhìn lướt qua, sau đó mở nắp bình ra ngửi.

Chính là loại độc này.

Tiêu Chính Văn vứt bình nhỏ cho Long Ngao nói: “Trước khi đưa đến Dược Vương Cốc thì rắc thuốc độc này lên người hắn”.

Long Ngao nhận lấy bình nhỏ hiểu ý Tiêu Chính Văn: “Vâng!”

Gậy ông đập lưng ông!

Đây chính là cách nghĩ của Tiêu Chính Văn
Chương 913: Chi Nhanh điện Thần Long bị huỷ hoại.

Sau khi sự việc kết thúc, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan trở về biệt thự.

Ba ngày sau.

Tiêu Chính Văn đang ở biệt thự học nội dung của mấy mảnh giấy cũ trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục, đột nhiên Long Ngao đến bên cạnh, sắc mặt nghiêm trọng: “Long Vương, xảy ra chuyện rồi!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, cất mảnh giấy cũ vào, hỏi: “Chuyện gì?”

“Một chi nhánh ở Mễ Quốc của điện Thần Long của chúng ta bị người của điện Tà Thánh tiêu diệt rồi, đã chết hơn một trăm anh em!”

Lúc Long Ngao nói câu này, gương mặt ngập tràn vẻ giận dữ, chỗ sâu trong hốc mắt cũng ẩn chứa lửa giận ngút trời!

“Điện Tà Thánh đã tiêu diệt một chi nhánh của chúng ta sao?”

Tiêu Chính Văn nghe vậy lập tức đứng thẳng dậy, mặt đầy vẻ kinh ngạc!

Ngay sau đó trên người anh bùng lên sát khí ngập trời!

“Hay lắm điện Tà Thánh! Vậy mà lại dám ra tay với điện Thần Long của tôi! Tên Vitos kia không muốn sống nữa sao?”

Tiêu Chính Văn tức giận quát!

Ở toàn thế giới đều có chi nhánh của điện Thần Long!

Chỉ riêng ở Mễ Quốc đã có bảy chi nhánh!

Long Ngao nói: “Long Vương, lần này nơi bị điện Tà Thánh hủy diệt là bộ phận tình báo thứ năm của chúng ta! Điện Tà Thánh đã điều động ba cường giả cấp bậc chủ soái, thực thi tập kích chúng ta!”

“Rồi sao nữa?”

Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, sát khí lạnh lùng trên người càng nồng đậm.

“Ngoài ra, sau khi làm xong, Vitos còn cảnh cáo chi nhánh khác của chúng ta, muốn chúng ta nội trong ba ngày rút lui toàn bộ khỏi Mễ Quốc, nhường địa bàn cho bọn họ! Nếu không, hắn sẽ tắm máu sáu chi nhánh khác của chúng ta!”

Long Ngao rất tức giận nói!

Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn đã vô cùng căm phẫn!

“Ha ha! Hay cho một tên Vitos, dám uy hiếp tôi sao? Long Ngao, lập tức xuất phát đến Mễ Quốc! Điện Tà Thánh tiêu diệt một chi nhánh của tôi, bản vương sẽ tàn sát cả thành của hắn!”

Tiêu Chính Văn gầm lên giận dữ, lửa giận trong mắt đã không thể kiềm chế được nữa.

Điện Tà Thánh thuộc một trong mười hai thánh điện của phương Tây.

Trong mười hai thánh điện ở phương Tây, bọn chúng nổi tiếng với ám sát và buôn lậu!

Hơn nữa, còn buôn bán lượng lớn thuốc cấm!

Người của điện Tà Thánh về cơ bản đều là kẻ lưu vong, không chuyện ác nào không làm trên toàn thế giới Đều là những bọn ác ôn giết người không chớp mắt!

Hơn nữa, Vitos của điện Tà Thánh này cũng là một kẻ hèn hạ vô cùng nham hiểm.

Mấy năm trước Tiêu Chính Văn từng đánh nhau với hắn, thực lực của hắn đang ở cảnh giới năm sao!

Có điều, theo tình báo trước mắt, rất có thể Vitos này đã đột phá đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương rồi!

Chiều hôm đó, sau khi Tiêu Chính Văn từ biệt Khương Vy Nhan, anh và Long Ngao ngồi máy bay đến thành phố Shengton của Mễ Quốc!

Ở đây có một chi nhánh của điện Thần Long, cũng là bộ phận chiến đấu.

Lúc này sâu trong rừng rậm nào đó của thành phố Shengton, có một căn cứ quân sự chiếm đóng.

Nếu không có sự chỉ dẫn chuyên gia thì bất cứ ai cũng không thể tìm đến đây.

Lúc này, một chiếc xe jeep lao nhanh, xuyên qua rừng cây, đến lối vào của căn cứ quân sự!

Xe vừa dừng lại, một đoàn đội đặc nhiệm toàn thân cắm đầy cây xanh, mặt tô đầy thuốc màu, nhảy xuống từ trên cây vây quanh quanh xe jeep!

Mặt mũi bọn họ đều hung dữ, vác súng chĩa thẳng vào xe jeep!

“Xuống xe!”

Đội trưởng dẫn đầu, gầm lên một tiếng với hai người trong xe.

Lúc này Long Ngao mở cửa xe, Tiêu Chính Văn ngồi trong xe, nhìn những lính đặc nhiệm bên ngoài xe, hiểu ý mỉm cười: “Cũng không tệ, có tiến bộ hơn trước, nhưng…”

Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ tay, một cây kim châm bắn thẳng ra ngoài, vượt qua mấy trăm mét, xuyên thẳng ống kính của xạ thủ bắn tỉa ẩn núp ở phía sau tảng đá to nào đó!

Ống kính vỡ vụn, xạ thủ bắn tỉa kia cũng giật mình!

Tiêu Chính Văn nhảy thẳng xuống từ trong xe cùng với Long Ngao.

Lúc này đội trưởng dẫn đội nhìn thấy Long Ngao và Tiêu Chính Văn, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng đứng nghiêm chào, cao giọng hô: “Thuộc hạ chào Long Vương và Long Tôn!”

Những binh lính còn lại cũng lập tức thu súng đứng nghiêm chào!

Xạ thủ bắn tỉa ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này cũng nhanh chóng chạy đến, đứng nghiêm chào điều lệnh!

Tiêu Chính Văn liếc nhìn những binh lính đặc nhiệm trước mặt, nói: “Tốt lắm, xem ra quân sư huấn luyện các cậu rất tốt”.

Đám lính đặc nhiệm này mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Sau đó, Tiêu Chính Văn và Long Ngao theo bọn họ đến căn cứ quân sự bí mật.

Ở đây, có gần một trăm tiểu đội lính đặc nhiệm, toàn bộ đều sử dụng vũ khí tiên tiến nhất!

Lúc này, trong hang núi được xây dựng thành bộ chỉ huy, sắp đặt không ít máy móc quân sự và máy tính tiên tiến.

Bốn phía cũng có không ít rương đạn dược.

Tiêu Chính Văn và Long Ngao sải bước đi vào, nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh, đang ngồi trước máy tính không ngừng gõ bàn phím, miệng thỉnh thoảng còn chửi fuck!

Long Ngao bật cười, gọi: “Quân sư!”

Người đàn ông kia nghe thấy có người gọi mình thì phản xạ có điều kiện, lập tức cầm khẩu súng lục trên bàn lên, xoay người chĩa vào Long Ngao!

Nhưng sau khi ông ấy nhìn rõ là Long Ngao, lập tức thu súng lại!

Sau đó, ánh mắt đặt lên người Tiêu Chính Văn bên cạnh, hốt hoảng đứng dậy, cúi chào: “Chào Long Vương!”

Tiêu Chính Văn gật đầu, vẫy tay tỏ ý người đàn ông kia không cần cẩn trọng như thế.

Sau đó ba người ngồi vào chỗ, có người ở bên cạnh rót ba ly cà phê.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn bản đồ cả thành phố Shengton trên bàn, trong đó có mấy cứ điểm chi nhánh của điện Tà Thánh mà trước đó quân sư đã đánh dấu.

“Long Vương, mấy cái này đều là chi nhánh của điện Tà Thánh ở thành phố Shengton, chúng tôi đã phái người thăm dò rồi”.

Quân sư chỉ vào mấy chấm đỏ trong đó, giới thiệu: “Ở đây, là chợ buôn lậu của điện Tà Thánh, đây là sòng bạc, đây là kho đạn súng ống, còn nơi này là chỗ ở của mấy cao thủ của điện Tà Thánh. Nếu chúng ta muốn báo thù thì buộc phải nắm bắt được kho đạn súng ống ở đây và nơi ở của mấy cao thủ này”.

Nói xong, quân sư nhìn sang Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn hút thuốc, nhìn bản đồ, không biết đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau, Tiêu Chính Văn hỏi: “Đối phương có thực lực thế nào?”

Quân sư nói: “Bốn chiến thần, một chủ soái”.

Nghe câu này, Tiêu Chính Văn gật đầu, dập tàn thuốc vào trong gạt tàn, nói: “Mấy cái này để tôi giải quyết, mấy người phái người giải quyết mấy cứ điểm khác”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn nhìn đồng hồ nói: “Mười phút sau xuất phát, dùng thời gian nửa tiếng giải quyết và chiến đấu, có vấn đề gì không?”

Quân sư nghe vậy, đầu tiên là hai mắt nheo lại, hít sâu một hơi, sau đó lập tức đứng nghiêm chào, nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

“Được!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy, sải bước rới khỏi căn cứ, tự lái xe đến một trong những mục tiêu cứ điểm của cao thủ điện Tà Thánh mà quân sư nói.

Long Ngao ở lại đi cùng đám người quân sư.

Thoáng chốc Tiêu Chính Văn đã đến cổng quán bar.

Anh mặc quần áo thường ngày, liếc nhìn bảng đèn của quán bar, sau đó sải bước đẩy cửa ra, đi vào trong.

Lúc này, trong quán bar, bảy tám gã đàn ông vạm vỡ phương Tây điển hình đang trò chuyện uống rượu vui vẻ gì đó.

Đột nhiên của bị đẩy ra, một người đàn ông Hoa Quốc cao gầy đi vào.

Bảy tám gã đan ông vạm vỡ đứng dậy, chặn thành một bức tường, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn.

Một gã mập ước chừng hơn một trăm kg trong số đó, còn cao hơn Tiêu Chính Văn một cái đầu, có bộ râu màu vàng, trên đầu cũng quấn khăn trùm đầu như mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, gã đẩy mạnh Tiêu Chính Văn đầy vẻ khó chịu, rồi mắng chửi: “Fuck! Con lợn da vàng đáng chết! Cút ra ngoài! Ở đây không chào đón mày!”
Chương 914: Vị Long Vương đó

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh nhạt liếc nhìn lồng ngực bị gã đàn ông lực lưỡng đẩy, giơ tay phủi bụi rồi nói: “Trên đời này, tao ghét nhất là nghe thấy có người gọi Hoa Quốc bọn tao là lũ lợn da vàng. Gọi thế là xúc phạm đến Hoa Quốc bọn tao, đồng thời cũng là hành vi phân biệt chủng tộc!”

Nghe thấy lời này, gã đàn ông lực lưỡng để râu vàng cười ha hả, lộ ra cơ bắp rắn chắc, nói: “Mẹ kiếp! Ông đây cứ chửi chúng mày là lũ lợn da vàng đấy! Đám người Hoa Quốc chúng mày đều là lũ lợn da vàng đáng chết!”

Bịch!

Vừa dứt lời!

Một nắm đấm tựa như sắt thép đập thẳng vào mặt của gã đàn ông nọ!

Trong phút chốc, mũi và mồm gã toàn máu là máu.

Gã đàn ông lực lưỡng để râu vàng trợn to hai mắt, ngã ngửa ra đất.

Phịch, gã đàn ông nọ nằm vật trên đất, sàn nhà phát ra một tiếng động mạnh.

Lúc này, trong cả quán bar bỗng xuất hiện vài tên đô con dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Tiêu Chính Văn, rống lên: “Mẹ mày! Bố thằng ranh con Hoa Quốc! Đánh chết nó!”

“Tao muốn giết nó!”

Ngay lập tức, mấy tên đô con vung mạnh nắm đấm về phía Tiêu Chính Văn.

Nhưng.

Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nhếch miệng, tiến lên một bước.

Bịch, bịch, bịch, bịch!

Chỉ bằng một vài nắm đấm, mấy tên đô con giống y như gã đàn ông lực lưỡng để râu vàng ban nãy, ngã ngửa trên mặt đất, mặt be bét máu!

Một trong số đó còn bay lên cao hai mét, lúc rơi xuống làm vỡ cả quầy bar, rồi lăn xuống đất, hắn ôm bụng, vẻ mặt đau đớn quằn quại!

Tiêu Chính Văn đút hai tay vào túi quần, tiến lên vài bước, giơ chân giẫm lên khuôn mặt của tên đô con nọ, đạp mạnh xuống sàn!

Toàn bộ sàn nhà ngay lập tức bị nứt.

Tên đô con cũng cảm thấy đầu mình như sắp nát bét, đau đớn van xin: “Ôi, đừng giẫm nữa, mau dừng chân, đừng giẫm mà đầu tao sắp nổ luôn rồi… Rốt cuộc mày muốn làm gì?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn xuống tên đô con dưới chân, lạnh lùng nói: “Thứ nhất, người Hoa Quốc không phải là lợn da vàng! Thứ hai, tao muốn gặp người đứng sau chúng mày!”

Tên đô con hét lên: “Được rồi! Được rồi! Tao sẽ đưa mày đi gặp anh Peel!”

Tiêu Chính Văn nhấc chân lên, tên đô con đứng dậy khỏi mặt đất, ôm lấy khuôn mặt đầy máu của mình, kinh hãi liếc nhìn Tiêu Chính Văn rồi dẫn anh ra phía sau quán bar.

Trong nháy mắt, họ đã đến phía sau quán bar.

Đây là một phòng chờ rất rộng, khoảng ba bốn trăm mét vuông.

Lúc này, một thanh niên da trắng người Mễ Quốc đang ngồi trên ghế sofa, trong tay ôm một vài cô gái tóc vàng nóng bỏng.

Nhìn thấy đàn em bê bết máu bước vào, gã da trắng Mễ Quốc nhướng mày lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

Tên đô con ôm mặt vội vàng rời đi, Tiêu Chính Văn bước đến từ sau lưng hắn.

Peel nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn đang bước vào, bực mình quát: “Mày là thằng nào?”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn xung quanh mỉm cười, nói: “Tao là ai không quan trọng, quan trọng là tao đến đây để giết mày!”

Lời này vừa vang lên, Peel liền bật cười ha hả, bình tĩnh cầm ly rượu trên bàn lên, một hơi uống cạn.

Sau đó, hắn giơ tay, mấy cô gái tóc vàng bên cạnh hắn nhanh chóng đứng dậy và rời đi.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chờ chỉ còn lại Tiêu Chính Văn và Peel.

Peel nhìn Tiêu Chính Văn và nói: “Ranh con, mày đang tìm đường chết đấy! Từ xưa đến nay chả có thằng nào dám ở trên địa bàn của Peel tao mà nói muốn giết tao đâu!”

Tiêu Chính Văn khinh thường nói: “Ồ? Thế à? Vậy thì tao là người đầu tiên đấy”.

Dứt lời, bầu không khí trong toàn bộ phòng chờ chợt biến đổi.

Căng thẳng và tĩnh lặng một cách kỳ lạ.

Peel ra tay tay trước, hắn đập mạnh ly rượu trên tay, phi về phía Tiêu Chính Văn.

Khoảnh khắc ấy, ly rượu không khác nào một viên đạn.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn ly rượu đang bay vào mình, anh hơi nghiêng đầu ra sau, ly rượu đập vào bức tường phía sau, vang lên tiếng vỡ tan.

Ngay khi Tiêu Chính Văn quay đầu lại, Peel đã đứng dậy, nhảy khỏi ghế sofa rồi tung một cú đá xoay tròn, định đập vào đầu Tiêu Chính Văn.

Peel hết sức tự tin với cú đá này.

Bởi vì đây là tuyệt chiêu đã giúp hắn thành danh.

Không biết bao nhiêu người đã chết dưới chiêu này của hắn rồi!

Lực chân của hắn đủ để đá một con bò thịt nát xương tan.

“Hừ! Thằng Hoa Quốc chết tiệt, đi chết đi!”

Peel cười đầy khinh thường, ánh mắt tự tin.

Nhưng…

Peel phát hiện Tiêu Chính Văn không nhúc nhích, mà đứng yên nhìn hắn tung cú đá này.

Trong mắt Peel, chắc chắn là Tiêu Chính Văn không phản ứng kịp!

Bởi vậy, chỉ có một cái kết cho anh, chính là bị hắn đá chết!

Nào ngờ!

Trong giây tiếp theo, một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xảy ra!

Tiêu Chính Văn chỉ thản nhiên giơ cánh tay của mình lên, bịch một tiếng, cú đá của Peel đá trúng vào cánh tay của Tiêu Chính Văn nhưng lại không gây ra bất kỳ thương tích nào.

Thậm chí cánh tay của Tiêu Chính Văn còn không run lên.

Peel sửng sốt, trợn tròn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc!

Sao có thể thế được?

Thực lực của tên này mạnh đến mức nào chứ?

Peel giật mình, ngay lập tức muốn lùi về sau.

Nhưng!

Dưới ánh nhìn của hắn, Tiêu Chính Văn nhếch mép cười lạnh lùng…

Ngay sau đó, anh bắt đầu tung đòn, siết chặt mắt cá chân của Peel, rồi hất mạnh tay, đánh bay Peel như một cây gậy hình người!

Bịch!

Peel ngã mạnh xuống ghế sofa, hất cả ghế sofa ra mấy mét rồi lăn ra đất, hắn ôm chặt lấy lưng, vẻ mặt đầy đau đớn.

Peel nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, kinh hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, lạnh lùng hỏi: “Mày là ai? Sức mạnh của mày là thế nào?”

Tiêu Chính Văn hờ hững hất tay, đi về phía Peel lúc này đang cực kỳ căng thẳng, nở nụ cười: “Tao nói rồi mà, tao tới đây giết mày!”

Nghe thấy lời này, Peel nhíu chặt mày, cả người vội nhảy lên, muốn lấy khẩu súng lục từ trong ngăn kéo ra.

Nhưng…

Tiêu Chính Văn dường như đã đoán được hắn định làm gì, anh vung tay, con dao quân đội năm cạnh lóe lên tia sáng lạnh phóng đi.

Phịch!

Con dao quân đội năm cạnh ghim luôn bàn tay của Peel vào bàn cà phê.

Trong phút chốc, máu bắn tung tóe.

Peel kêu lên đầy thảm thiết, nhìn bàn tay đầy máu của mình bị đóng vào bàn cà phê.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của Peel, Tiêu Chính Văn bước tới, từ trên cao nhìn xuống hắn, hỏi: “Những người khác đâu?”

Peel hét lên: “Tao không hiểu mày đang nói cái gì!”

Tiêu Chính Văn nhếch môi cười, nghiêng người nhìn chằm chằm Peel, nói: “Peel, điện Tà Thánh phá hủy một chi nhánh của điện Thần Long, lẽ nào chúng mày còn chưa chuẩn bị phòng ngự?”

Nghe thấy lời này của anh, mí mắt của Peel giật mạnh, kinh hãi hét lên: “Anh… anh là người của điện Thần Long? Anh là Long mấy thế? Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy anh!”

Tiêu Chính Văn đứng thẳng người, giễu cợt nói: “Mày nghĩ tao là Long mấy?”

Peel cau mày, nhìn nụ cười kỳ quái của Tiêu Chính Văn, nói: “Chẳng lẽ anh là vị Long Tôn nào đó?”

Chắc chắn là Long Tôn rồi!

Bằng không, anh không thể nào đánh gục hắn một cách dễ dàng như vậy.

Vì bản thân hắn là cường giả cấp chiến thần.

“Long Tôn?”

Tiêu Chính Văn bật cười: “Cho dù là Long Tôn trong miệng mày khi nhìn thấy tao cũng phải cúi đầu.”

Trời đất!

Ngay khi câu nói này vang lên, đầu của Peel như muốn nổ tung!

Cho dù là Long Tôn nhìn thấy anh cũng phải cúi đầu sao?

Vậy chẳng phải anh ta là Long Vương của điện thần Long à?
Chương 915: Thiên Tử bị thương nặng.

Ầm!

Peel ngây người khi cái suy nghĩ này cứ hiện lên trong đầu hắn.

Long Vương của điện Thần Long?

Đó là người siêu phàm trong tứ đại Long Tôn.

Là sự tồn tại tối cao!

Là sự tồn tại mà cả mười hai thánh điện ở phương Tây đều phải đau đầu.

Bởi vì điện Thần Long không ở trong mười hai thánh điện phương Tây, nhưng lại có thể so sánh với mười hai thánh điện phương Tây.

Là người bị hội đồng đánh giá là thánh điện thứ mười ba.

Mà Long Vương của điện Thần Long cũng chính là người bí ẩn nhất.

Cả phương Tây đều biết thực lực mạnh mẽ của Long Vương, không thể chọc vào anh.

Nhưng lại không biết rốt cuộc anh mạnh ở đâu.

Thậm chí ngay cả điện chủ của mười hai thánh điện cũng không dám chọc vào vị Long Vương này.

Bây giờ vị Long Vương này lại đứng ngay trước mặt, sao có thể không khiến Peel sợ hãi và kinh hãi được đây.

Đó là cường giả vô địch có thể so sánh với Minh Vương và Zetule.

Nếu anh ta muốn giết mình hoặc phá hủy chi nhánh này của mình thì chỉ cần một cái nhấc tay thôi.

Ngay lập tức, Peel quỳ rạp xuống, cả người dính sát xuống đất không hề để ý đến bàn tay mình đang bị cắm trên bàn trà, máu chảy ròng ròng.

Hắn sợ hãi, run rẩy nói: “Long… Long Vương, tha mạng, tôi thật sự không biết anh là Long Vương tôn quý, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi…”

Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn Peel liên tục cúi đầu nói: “Ngại quá, điện Thần Long của tôi có hơn một trăm anh em bị điện Tà Thánh giết, thù này không thể tha thứ”.

Peel đảo mắt, sau đó rút một con dao găm từ trong ngực ra rồi đâm mạnh về phía Tiêu Chính Văn, hét lên: “Chết đi!”

Peel biết mình không thể sống nữa!

Thế nên hắn phải tranh thủ để giành sự sống.

Nhưng con dao găm này lại không hề đâm trúng vào Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn chỉ nhướng mày, lạnh lùng nhìn Peel.

Ngay khoảnh khắc đó, con dao găm trong tay Peel không thể nào đâm về phía trước.

Sau đó hắn hoảng hốt nhìn thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên rút con dao quân đội năm cạnh ra từ trên bàn trà rồi chém xoẹt qua cổ hắn.

Máu văng ra tung tóe.

Peel trợn to mắt đầu đập lên bàn trà.

Máu theo bàn trà chảy xuống mặt đất.

Tiêu Chính Văn dửng dưng nhìn thi thể Peel, sau đó xoay người cất bước đi ra ngoài.

Ra tới cửa, anh gặp lại tên đô con lúc nãy đã dẫn đường cho anh.

Lúc này tên đô con đã nhìn thấy cảnh Peel chết thảm, ngay lập tức gã quỳ xuống dập đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Cầu xin đại ca tha mạng, xin đại ca tha mạng…”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn gã hỏi: “Những người khác đâu?”

Tên đô con vội vã lau mồ hôi trên trán nói: “Những người khác đều đã về trụ sở chính rồi, các chi nhánh ở thành phố Shengton này chỉ còn lại một mình anh Peel”.

Nghe thấy thế, Tiêu Chính Văn gật đầu rồi sải bước đi khỏi đó.

Tên đô con thấy Tiêu Chính Văn đi xa mới thở phào nhẹ nhõm định đứng dậy.

Nhưng.

Hắn vừa đứng dậy thì một con dao quân đội năm cạnh xé tan không khí phát ra tiếng kim loại chói tai lướt qua cổ hắn.

Tên đô con ngã vào vũng máu.

Tiêu Chính Văn ra khỏi quán bar, cùng lúc đó nhận được điện thoại của Long Ngao.

“Long Vương, mấy cứ điểm của điện Tà Thánh đã bị chúng tôi xử lý sạch sẽ rồi”, Long Ngao nói.

Tiêu Chính Văn gật đầu: “Tốt, rút lui đi. Cậu nói với mấy người bên quân sư tăng cường thêm phòng vệ, loại người phải báo thù từ những cái nhỏ nhất như Vitos chắc chắn sẽ đánh lén chúng ta”.

“Vâng!”

Long Ngao đáp.

Tiêu Chính Văn cúp máy rồi cũng nhanh chóng quay về căn cứ.

Quân sư và Long Ngao đã đợi anh ở trước cửa.

“Long Vương”.

Hai người kính cẩn cúi chào.

Tiêu Chính Văn gật đầu bước vào căn cứ, nói với quân sư bên cạnh: “Có ai bị thương vong gì không?”

Quân sư cười nói: “Long Vương yên tâm, đối phó với lũ tôm tép này chỉ là chuyện nhỏ”.

Tiêu Chính Văn gật đầu bước vào phòng chỉ huy, bàn bạc bước tiếp theo với Long Ngao và quân sư.

Cùng lúc đó, trong một sơn trang xa hoa nào đó ở thành phố Shengton.

Căn biệt thự màu trắng được thiết kế theo kiểu lâu đài trông rất hoành tráng và khá lớn.

Căn biệt thự lâu đài này được xây dựng trên vách đá bên bờ biển, có thể nhìn bao quát cả bờ biển.

Gần đó cũng có rừng cây rậm rạp.

Lúc này trong sảnh chính của biệt thự.

Một người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu đen, dáng người rất vạm vỡ, nước da màu đồng nhưng lại là người phương Tây điển hình, tóc rất ngắn trông cực kỳ lão luyện.

Đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên màu sắc u ám.

Sống mũi hắn cao như mũi diều hâu.

Lúc này hắn cầm chai rượu Whisky trong tay, ngồi trên ghế đá màu đen tuyền được khảm vô số bảo thạch và kim cương.

Bên dưới có mấy chục nam nữ người phương Tây, sắc mặt và tuổi tác không giống nhau đang lẳng lặng đợi điều gì đó.

Trong đó có một người đàn ông da trắng khoảng bốn, năm mươi tuổi bỗng đứng dậy cung kính nói: “Đại ca Tà Thánh, tôi vừa nhận được tin từ chi nhánh ở thành phố Shengton, mấy cứ điểm ở thành phố Shengton của chúng ta bao gồm cả sòng bài, quán rượu, hộp đêm, nhà máy sản xuất thuốc và mấy tuyến đường tư nhân đều bị người của điện Thần Long phá hủy hết rồi”.

Lúc nói, người đàn ông trung niên da trắng đó cực kỳ phẫn nộ.

Vì ông ta là người đại diện cho điện Tà Thánh ở thành phố Shengton.

Cứ điểm ở thành phố Shengton bị điện Thần Long đánh phá thì ông ta cũng có trách nhiệm.

Lúc này Vitos ngồi trên ghế đá, cầm chai rượu uống một hớp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên da trắng bên dưới đó cười khẩy.

Sau đó hắn đứng dậy từng bước đi đến trước mặt người đàn ông trung niên da trắng, vỗ vai ông ta nói: “Lekan, chuyện này không liên quan đến ông, ngồi đi”.

Người đàn ông da trắng tên Lekan cũng kính cẩn, khiêm nhường cúi người xuống.

“Cảm ơn đại ca Tà Thánh”, Lekan thở phào định ngồi xuống.

Nhưng.

Rầm!

Vitos bỗng đạp một chân về phía sau đá vào ngực Lekan khiến ông ta và cả cái ghế văng ra cách đó mười mấy mét, đập người vào cái cột đá màu trắng ở một bên.

Cột đá bỗng nứt ra, đổ cả một lớp xi măng ra ngoài.

Ngực của Lekan bị lõm vào trong, phun ra mấy búng máu lẫn cả nội tạng, sau đó ngã xuống vũng máu chết ngay tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người ngồi xung quanh đều rất bình tĩnh như thể đã quen với chuyện như thế rồi.

Đây là quy tắc của điện Tà Thánh.

Trách nhiệm của ai thì người đó lấy mạng mà đền.

Sau đó Vitos nhìn những thuộc hạ xung quanh, lạnh lùng nói: “Điện Thần Long phá hủy chi nhánh của tôi, các người có ai sẵn sàng chia sẻ lo lắng với tôi đến phá hủy chi nhánh của điện Thần Long của thành phố Shengton hay không?”

Mọi người đều im lặng không nói.

Nhưng ngay sau đó, một người đàn ông da trắng có dáng người cao lớn đứng dậy nói: “Đại ca Tà Thánh, Baloch tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ này”.

Vitos nhìn Baloch mỉm cười, vỗ vai gã nói: “Tốt! Tốt lắm!”

Dứt lời, Vitos cầm chai rượu uống vài hớp nữa, sau đó xoay người đi ra khỏi sảnh lớn.

Baloch cũng dẫn theo đàn em tài giỏi của mình cấp tốc tập trung hơn năm trăm người trang bị đầy đủ hết mọi thứ rồi đi đến chi nhánh của điện Thần Long ở thành phố Shengton.

Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn đã bàn xong kế hoạch tiếp theo với quân sư và Long Ngao.

Đánh đòn phủ đầu.

Người của điện Thần Long rút khỏi chi nhánh, chủ động tấn công, tìm kiếm các chi nhánh và cứ điểm khác của điện Tà Thánh ở Mễ Quốc sau đó thực hiện các hành động ám sát.

Đương nhiên kế hoạch này phải để Long Ngao đi làm. Còn Tiêu Chính Văn thì quay về Giang Trung.

Dù sao chuyện này cũng không thuộc quyền quản lí của anh.

Chỉ cần Vitos không ra tay thì đấy chính là cuộc so tài của đám thuộc hạ.

Quay về Giang Trung, Tiêu Chính Văn nhận được điện thoại của Tần Hán Quốc nói là Thiên Thủ bị thương nặng, gọi anh về gấp.
Chương 916: Long Kính

“Thiên Tử bị thương nặng ư? Sao có thể như vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Ai làm Thiên Tử bị thương?”

Tiêu Chính Văn nghe thấy chuyện này thì cũng vô cùng kinh ngạc!

Long Kinh!

Thiên Tử Các!

Một nơi quan trọng như vậy luôn được bảo vệ nghiêm ngặt nhất cả Hoa Quốc!

Huống hồ bên cạnh Thiên Tử còn có ông Long, Hộ Long Kỵ và rất nhiều cao thủ bảo vệ!

Ai có thể làm cho Thiên Tử bị thương chứ?

Đầu dây bên kia, Tần Hán Quốc cũng rất sốt ruột, nói: “Chúng tôi cũng không biết tình hình cụ thể ra sao, Thiên Tử nói rồi, ông ấy buộc phải gặp cậu! Có một số chuyện ông ý chỉ có thể nói cho một mình cậu mà thôi! Cậu lập tức lên đường trở về Long Kinh ngay đi! Ngoài ra, ba trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương cũng phải bí mật điều về Long Kinh ngay trong ngày hôm nay, canh giữ bên ngoài bốn cổng Long Kinh, thực thi nhiệm vụ bí mật bảo vệ Long Kinh!”

“Việc lần này xảy ra rất đột ngột, cũng rất kỳ lạ! Rất có khả năng là thế lực ở nơi nào đó đang đối đầu với Hoa Quốc của chúng ta!”

“Tiêu Chính Văn! Đại chiến sắp sửa bắt đầu! Hoa Quốc lâm nguy rồi đây!”

Tần Hán Quốc nói xong mấy câu này, sắc mặt vô cùng lo lắng và nghiêm trọng!

Tiêu Chính Văn cũng đã hiểu, gật đầu đáp lời: “Tôi sẽ lên đường ngay!”

Nói xong, anh cúp điện thoại, vừa mới trở về, vẫn chưa gặp được Khương Vy Nhan thì lại phải rời khỏi Giang Trung thêm lần nữa.

Sau khi gửi tin nhắn cho Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn đi thẳng đến chiến khu Giang Trung, chuẩn bị ngồi máy bay trở về Long Kinh.

Mà lúc này, Khương Vy Nhan đang ở công ty nhận được tin nhắn của Tiêu Chính Văn cũng lập tức gọi điện thoại cho anh, nói: “Chồng à, nhất định phải cẩn thận, em và Na Na ở Giang Trung đợi anh”.

Tiêu Chính Văn ừ một tiếng, dặn dò vài câu rồi lên máy bay quân sự đi tới Long Kinh!

Thế nhưng khi máy bay quân sự chỉ còn cách Long Kinh ba trăm kilomet thì đột nhiên xảy ra sự cố!

Phi công lái máy bay hô lên đầy kinh ngạc: “Chủ soái! Máy bay xảy ra trục trặc rồi, không thể điều khiển được! Toàn bộ thiết bị truyền tin cũng bị gián đoạn rồi!”

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì đứng dậy đi tới khoang lái, nhìn những dấu chấm than màu đỏ xuất hiện đầy trên màn hình!

Đúng vào lúc này!

Trong rừng cây rậm rạp bên dưới, ba ngòi đạn lửa nhắm thẳng vào chiếc máy bay quân sự đang lao xuống với tốc độ chóng mặt.

Qua khung cửa kính, nhìn thấy ba quả tên lửa đang lao đến, Tiêu Chính Văn lập tức kéo phi công trong buồng lái xuống!

Thế nhưng!

Một tiếng nổ lớn vang lên!

Hai trong số ba quả tên lửa bắn trúng máy bay quân sự!

Hai ngọn lửa mạnh mẽ bùng nổ trên bầu trời ngay lập tức.

Máy bay quân sự cũng vỡ tan thành nhiều mảnh, rơi xuống hẻm núi và rừng cây bên dưới!

Không ít linh kiện và những cánh quạt bị gãy của chiếc máy bay quân sự vừa phát nổ thành nhiều mảnh cũng xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống khu rừng bên dưới với tốc độ rất nhanh!

Trong nháy mắt, rừng rậm bên dưới bị va chạm mạnh tạo ra một bãi đất trống.

Máy bay quân sự rơi xuống hẻm núi, vang lên tiếng nổ ầm trời thêm lần nữa!

Lúc này, trên vách núi có mấy bóng người đang lạnh lùng quan sát khung cảnh nơi hẻm núi.

Một tên trong số đó mặc áo khoác gió bằng da màu đen, đeo kính râm quân sự, dáng người cao lớn thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc!

Tên này vừa nhìn đã biết không phải người Hoa Quốc!

Tất cả bọn chúng đều là người nước ngoài!

Bọn chúng nhìn xác máy bay nổ tanh bành bên dưới với vẻ mặt lạnh tanh.

Gã đàn ông mặc áo khoác gió tháo kính râm xuống, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng, nói bằng tiếng nước ngoài: “Đi xuống điều tra! Ý của ông chủ rất rõ ràng, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác!”

“Rõ!”

Mấy nam nữ nước ngoài dáng người không giống nhau đồng loạt đi xuống từ vách núi.

Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã đến bên cạnh xác chiếc máy bay quân sự lúc này đã bị thiêu rụi đen thui.

Gã đàn ông mặc áo khoác gió giơ tay lên, một gã đàn ông lực lưỡng da đen và một gã đàn ông da trắng trong số đó nhanh chóng tiến lên trước, kiểm tra toàn bộ xác máy bay!

“Đại ca! Không có ai!”

Gã đàn ông lực lưỡng da đen kinh ngạc lên tiếng!

Gã đàn ông mặc áo khoác gió lập tức tiến lên trước, nhìn đống đổ nát, sắc mặt hết sức u ám hét lớn: “Chắc chắn hắn chỉ ở xung quanh đây! Đi tìm đi!”

Vừa dứt lời!

Mấy mũi dao loé lên ánh sáng sắc lạnh chợt lao ra từ trong rừng cây chỉ trong nháy mắt!

Phập vài tiếng!

Hai tên sát thủ trong số đó bị dao đâm trúng ngực, ngã phịch xuống vũng máu!

Gã đàn ông mặc áo khoác gió cũng nhanh chóng xác định vị trí nơi mũi dao lao ra, hô lên một tiếng: “Đuổi theo!”

Ngay lập tức, cả đám người cùng xông vào trong rừng rậm!

Lúc này Tiêu Chính Văn giấu tạm phi công cả người đầy máu vào trong bụi cây gần đó, nói: “Kiên trì thêm một chút, tôi sẽ tìm người tới cứu cậu!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người, thân hình nhanh chóng biến mất trong rừng cây!

Đám sát thủ này cũng nhanh chóng đuổi theo bóng dáng của Tiêu Chính Văn!

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng vang lên trong rừng cây, khiến chim chóc kinh sợ bay tán loạn!

Ngay sau đó, đám người nước ngoài chạy chậm lại, sắc mặt nghiêm trọng túm tụm lại một chỗ, quét mắt nhìn vào rừng cây gần đó!

Tiêu Chính Văn cứ thế biến mất trong tầm mắt của bọn chúng!

Gã đàn ông mặc áo khoác gió gào lên phẫn nộ, nhanh chóng rút điện thoại vệ tinh ra, bấm một dãy số, lạnh lùng nói: “Ông chủ, nhiệm vụ thất bại rồi!”

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói không nhìn ra cảm xúc: “Tôi biết rồi, bảo người của cậu trở về hết đi”.

Nói xong người kia ngắt điện thoại luôn.

Gã đàn ông mặc áo khoác gió cất điện thoại đi, lại nhìn vào rừng cây thêm lần nữa, phất tay tỏ ý bảo mọi người rời đi!

Đúng vào lúc đám người này chuẩn bị rút lui, Tiêu Chính Văn nãy giờ trốn trong lùm cây liền lao nhanh ra giống như một con báo săn!

Phập!

Con dao quân đội năm cạnh loé lên ánh sáng sắc lạnh giữa không trung rồi xuyên qua ngực của mấy tên trong số đó chỉ trong nháy mắt!

Tiêu Chính Văn lao nhanh ra khỏi bụi cây, ầm một tiếng, nắm đấm đánh trúng vào ngực gã đàn ông da đen đứng gần với anh nhất!

Bốp!

Cú đấm này xuyên qua ngực của gã đàn ông da đen, xuyên thấu từ trước ra sau.

Sau đó, gã đàn ông đó ngửa mặt lên trời và ngã văng ra xa!

Tiêu Chính Văn nhanh tay rút lấy khẩu súng lục bên hông gã đàn ông đó, chĩa về phía mấy tên còn lại rồi bóp cò liên tục!

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng nổ vang trời!

Chỉ trong thoáng chốc, đám sát thủ này chỉ còn lại duy nhất gã đàn ông mặc áo khoác gió!

Hắn rút súng ra từ bên hông muốn bắn chết Tiêu Chính Văn!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lập tức xông đến, bắt lấy cổ tay của đối phương, rắc một tiếng, anh vặn gãy cổ tay của hắn ta, đồng thời cũng giơ chân đạp lên trên bụng hắn, bụp một tiếng, gã đàn ông mặc áo khoác gió nôn ra máu, ngã trên mặt đất!

Phập!

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn giơ chân đạp lên trên ngực gã đàn ông mặc áo khoác gió, liếc mắt từ trên cao nhìn xuống đối phương, lạnh lùng hỏi: “Người của thế lực nào?”

Anh hỏi như vậy là bởi vì trang bị của đối phương không phải của tổ chức nhỏ, cũng không phải sát thủ bình thường!

Rất có khả năng bọn chúng là một quân đoàn lính đánh thuê nào đó của nước ngoài!

Gã đàn ông mặc áo khoác gió nhìn Tiêu Chính Văn đang ngập tràn vẻ hung bạo và sát khí, cười lạnh lùng nói: “Chúng tôi làm cái nghề này, tuyệt đối sẽ không bán đứng chủ thuê!”

Nói xong, gã đàn ông mặc áo khoác gió giơ tay còn lại ra, dùng dao tự cắt đứt cổ họng mình!

Tiêu Chính Văn nhìn gã đàn ông mặc áo khoác gió nằm trên vũng máu, sắc mặt vô cùng giá lạnh!

Anh ngồi xổm xuống, cởi bỏ áo khoác gió trên người hắn, thuận tiện tìm được điện thoại vệ tinh trên người hắn ta.

Sau đó, Tiêu Chính Văn dùng điện thoại chụp lại toàn bộ gương mặt của đám người này rồi gửi cho cơ quan tình báo của điện Thần Long.

“Lập tức điều tra thân phận của mấy người này, tìm ra tổ chức thế lực đứng phía sau!”

Tiêu Chính Văn hạ lệnh khẩn cấp!

Cả điện Thần Long cũng nhanh chóng hành động!

Sau đó Tiêu Chính Văn gọi điện thoại nhanh chóng liên lạc được chiến khu Long Kinh, bảo bọn họ cử máy bay quân sự tới!

Sau một tiếng đồng hồ, máy bay quân sự chở Tiêu Chính Văn hạ cánh xuống sân bay quân sự ở gần Thiên Tử Các!

Khi nhìn lướt qua từ trên bầu trời, Tiêu Chính Văn phát hiện ra tình thế của cả Long Kinh đang rất căng thẳng!

Bên ngoài bốn cổng đã tập hợp toàn bộ binh lực của chiến khu Long Kinh!

Mà ở gần Thiên Tử Các còn tập kết không dưới năm mươi nghìn binh lực!

Thậm chí, Hộ Long Kỵ cũng đã được điều động, làm nhiệm vụ bảo vệ cho cả Thiên Tử Các!

Từ đó có thể thấy cục diện của Long Kinh hoàn toàn khác với lúc bình thường!
Chương 917: Hổ soái bảy sao.

Không lâu sau, Tiêu Chính Văn nhìn thấy tứ lão Long Các vẫn luôn túc trực ở Thiên Tử Các.

Giang Vạn Long rất sốt ruột và lo lắng, thấy Tiêu Chính Văn bước vào, ông ấy vội vã đứng dậy nói: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Gặp phải một đám lính đánh thuê ở nước ngoài”.

Nghe thế, Giang Vạn Long cau mày hỏi: “Đều chết hết rồi sao? Có điều tra ra được ai đứng sau không?”

Tiêu Chính Văn nói: “Đang điều tra, Thiên Tử đâu?”

Giang Vạn Long nói: “Đang ở trong đấy, dược sư Hoàng đang trị vết thương cho Thiên Tử”.

Dược sư Hoàng?

Nghe đến cái tên này, Tiêu Chính Văn nhướng mày rồi im lặng ngồi đợi bên cạnh Giang Vạn Long.

Lúc này, ông Long cũng lo lắng chạy về từ bên ngoài, đầu tiên là lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó đi thẳng vào thâm cung Thiên Tử Các.

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Lúc Thiên Tử gặp chuyện, ông Long không ở đó sao?”

Mặt mày Giang Vạn Long xám xịt, lắc đầu nói: “Chúng tôi cũng không biết tình hình cụ thể, chúng tôi vừa mới nhận được thông báo”.

Tiêu Chính Văn không nói gì nữa mà ngồi đợi.

Không lâu sau, Hắc Long Vương và Từ Kiêu Long cũng vội chạy về ngay trong đêm.

Họ còn mặc quân phục trên người, sắc mặt vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị.

Khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn, ba người khẽ gật đầu xem như là chào hỏi.

Mãi đến đêm khuya, ông Long mới ra khỏi Thiên Tử Các, nghiêm mặt nhìn Giang Vạn Long nói: “Ông Giang, Thiên Tử mời ông vào trong”.

Giang Vạn Long vội đứng lên, đi theo ông Long vào trong thâm cung.

Nhìn Giang Vạn Long đi vào, sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên u ám nhìn về phía Hắc Long Vương.

Hắc Long Vương nhìn Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu.

Một lúc sau, sắc mặt Giang Vạn Long nặng nề bước ra, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thiên Tử bảo cậu vào trong”.

Tiêu Chính Văn đứng dậy bước vào trong thâm cung.

Thâm cung Thiên Tử Các là phòng sinh hoạt của Thiên Tử, đơn giản mộc mạc.

Trước cửa còn có bốn người đàn ông mà Tiêu Chính Văn chưa từng gặp, nghiêm nghị đứng canh gác.

Ông Long đứng ngay trước cửa, nhìn Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói: “Thiên Tử vừa trị vết thương xong, đừng ở trong đó quá lâu”.

Tiêu Chính Văn gật đầu rồi đẩy cánh cửa gỗ màu đỏ được khắc rồng khắc phượng ra, bước vào trong.

Đập vào mắt anh là ánh đèn mờ ảo, mái vòm ở giữa phòng trong suốt có thể ngước lên nhìn ngắm cả bầu trời đầy sao.

Xung quanh cũng đều là giá gỗ, trên đó đặt khá nhiều đồ cổ và sách cổ.

Lúc này có một ông lão nằm trên chiếc giường đá phía sau màn che, người này đương nhiên là Thiên Tử.

Mà phía trước màn che có một ông lão tóc hoa râm, ánh mắt cụ ta như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang bước đến, sau đó cụ ta thu dọn kim châm và vài dụng cụ chữa bệnh.

Người này chính là cốc chủ của Dược Vương Cốc – dược sư Hoàng.

Là người có địa vị cao trong giới y học Hoa Quốc.

“Khụ khụ!”

Tiếng ho già cỗi vang lên phía sau màn che.

Thiên Tử ngồi dậy ôm ngực vẫy tay với Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn đến đây đi”.

Tiêu Chính Văn cúi người đáp “vâng” một tiếng, sau đó bước đến phía trước màn che.

Ông lão tóc hoa râm quan sát kỹ Tiêu Chính Văn, rồi nói với Thiên Tử phía sau màn che: “Thiên Tử, vậy tôi về trước đây”.

Thiên Tử gật đầu.

Dược sư Hoàng xoay người lặng lẽ rời khỏi thâm cung, không hề nói với Tiêu Chính Văn một câu nào.

Sau khi dược sư Hoàng rời khỏi đó, Thiên Tử ra hiệu cho Tiêu Chính Văn ngồi một bên rồi mới nói: “Người vừa nãy là dược sư Hoàng”.

Nghe ông ấy nói thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Tôi đã nghe ông Giang nói rồi”.

Thiên Tử nói: “Tôi đã nói với dược sư Hoàng về chuyện của cậu và Dược Vương Cốc. Dược Vương Cốc sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, cũng sẽ không làm gì với với cậu nữa”.

Nghe ông ấy nói thế, Tiêu Chính Văn nói: “Cảm ơn Thiên Tử”.

Thiên Tử cười nhạt, sau đó xoay người bước ra khỏi màn che.

Tiêu Chính Văn vội vã bước đến dìu Thiên Tử ngồi lên ghế sofa bên cạnh.

“Biết ai làm tôi bị thương không?”, Thiên Tử hỏi.

Tiêu Chính Văn cau mày, lắc đầu nói: “Tôi không biết, Long Kinh là nơi quan trọng của Thiên Tử, Thiên Tử Các lại càng quan trọng hơn nữa, canh gác nghiêm mật, bên cạnh ông còn biết bao nhiêu hộ vệ có thực lực thâm hậu còn có cả ông Long, tôi nghĩ không ai có thể làm ông bị thương nặng”.

Thiên Tử nhìn Tiêu Chính Văn thở dài: “Là một người bạn cũ làm tôi bị thương”.

“Bạn cũ?”, Tiêu Chính Văn cau mày.

Thiên Tử nói: “Vừa là bạn cũ, vừa là kẻ thù. Là kẻ thù chung của tôi và ông nội cậu”.

“Kẻ thù chung của Thiên Tử và ông nội tôi?”

Nghe thế, Tiêu Chính Văn cảm thấy kinh ngạc.

Hình như trong đó còn liên quan đến một chuyện rất bí mật.

Thiên Tử hít sâu một hơi, ánh mắt u ám nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu nói: “Phải, đây vốn dĩ là một chuyện bí mật của Hoa Quốc nhưng bây giờ người bạn cũ đó đã trở lại”.

“Ông ta từng là người bạn thân thiết nhất của ông nội cậu và tôi, là người bạn có thể sống chết có nhau”.

“Nhưng trận chiến năm đó khiến ông ta chọn bước đi trên con đường khác hoàn toàn với tôi và ông cậu nội. Ông ta có dã tâm rất lớn, trong thế giới của ông ta, quyền lực bá đạo là cách duy nhất để Hoa Quốc đứng trên đỉnh cao của thế giới, cũng vì suy nghĩ này mà tôi và ông nội cậu phân chia đôi đường với ông ta từ đây”.

Nghe thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày chặt hơn hỏi: “Thiên Tử, ông ta là ai?”

Thiên Tử lặng im trong chốc lát nói: “Hổ soái bảy sao, địa vị chỉ thấp hơn vua, vị vương tước không cùng họ đầu tiên của Hoa Quốc – Hán Vương. Cũng là thống soái thiên tài nổi tiếng ngang với ông nội cậu trong lịch sử Hoa Quốc”.

Rầm!

Nghe thế, Tiêu Chính Văn vô cùng kinh ngạc.

Hổ soái bảy sao, địa vị chỉ thấp hơn vua, vị vương tước không cùng họ đầu tiên của Hoa Quốc.

Địa vị này đủ để làm rúng động cả Hoa Quốc.

Được kính trọng ngang với cấp bậc với Thiên Tử.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Chính Văn, Thiên Tử nói tiếp: “Năm đó, tôi có thể ngồi lên vị trí Thiên Tử đều nhờ vào sự giúp đỡ của ông nội cậu và ông ta, nhưng sau khi lên làm Thiên Tử tôi mới nhận ra dã tâm của Hán Vương ngày càng lớn hơn. Trong mắt ông ta, Hoa Quốc chỉ là điểm khởi đầu, mục tiêu của ông ta là muốn chinh phục thế giới, mà trong suy nghĩ của ông ta hễ ai không phục thì sẽ giết”.

“Chính vì điều này, tôi và ông nội cậu mới quyết định tước bỏ địa vị của ông ta, ngăn dã tâm của ông ta lại. Nhưng cũng vì thế mà ông ta phản bội Hoa Quốc, dẫn một trăm nghìn tử sĩ và đại quân bốn trăm nghìn người mà ông ta lén huấn luyện âm mưu soán ngôi”.

“Đây cũng là cuộc tạo phản lớn nhất trong lịch sử của Hoa Quốc. Năm đó, tôi và ông nội cậu cố gắng hết sức mới hạ được ông ta, dẹp được loạn”.

Nói đến đây, Thiên Tử dừng lại một lúc, ông ấy đứng dậy lấy một tập hồ sơ tuyệt mật được niêm phong trên giá sách ra rồi đưa cho Tiêu Chính Văn nói: “Tôi cứ nghĩ ông ta đã chết trong trận chiến đó nhưng không ngờ ông ta vẫn còn sống, hơn nữa còn sống tốt hơn thế, thậm chí đã lập nên thế lực riêng của ông ta ở khắp mọi nơi trên thế giới. Thế lực này vô cùng lớn mạnh, nếu để ông ta tập hợp hết lại thì sẽ là mối hiểm họa với Hoa Quốc”.

Nghe ông ấy nói thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi: “Bây giờ Hán Vương này ở mức thực lực nào?”

Thiên Tử trả lời: “Thiên Vương địa cấp ba sao”.
Chương 918: Bí mật của Hoa Quốc Thiên Vương địa cấp ba sao?

Tiêu Chính Văn khẽ run, sắc mặt u ám nghiêm nghị.

Quả nhiên Hán Vương này rất mạnh.

“Thiên Tử, ông định làm thế nào?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Thiên Tử im lặng, ho mấy tiếng sau đó mới nói: “Thực lực của Hán Vương thâm sâu khó lường, Thiên Vương địa cấp ba sao mới chỉ là suy đoán ban đầu của tôi, còn rốt cuộc ông ta đạt đến thực lực nào thì tôi vẫn không rõ. Hơn nữa thế lực trên toàn thế giới của Hán Vương rất nhiều, mà còn rải rác nữa. Nếu ngày nào đó ông ta triệu tập thế lực này thì chắc chắn sẽ là đòn công kích có tính hủy diệt với Hoa Quốc”.

“Thế nên tôi muốn nhờ điện Thần Long của cậu thăm dò thế lực và căn cứ ở khắp nơi trên thế giới của Hán Vương. Nếu có thể thì phá hủy ngay cũng được”.

Nghe thế, Tiêu Chính Văn không nói gì.

Mượn điện Thần Long để đối phó với thế lực ở khắp nơi trên thế giới của Hán Vương cũng không phải không thể.

Nhưng nếu vì thế mà đắc tội với cường giả Thiên Vương địa cấp ba sao thì sẽ dẫn đến cuộc công kích có tính hủy diệt không thể lường trước được với điện Thần Long.

Thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, Thiên Tử hít sâu một hơi nói: “Tôi biết chuyện này quả thật là đang làm khó cậu, nên tôi cũng không ép buộc yêu cầu cậu làm gì”.

“Thiên Tử, tôi quyết định rồi, kể từ hôm nay điện Thần Long sẽ bí mật điều tra tất cả thế lực và hướng đi của Hán Vương”.

Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói, giữa hai hàng mày hiện lên sự lạnh lùng bức người.

Sinh ra là người Hoa Quốc, tất nhiên sẽ hết mình vì Hoa Quốc.

Dù bảo Tiêu Chính Văn anh phải chết vì nước, anh cũng không từ chối.

Thiên Tử gật đầu, tán thưởng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tốt! Không hổ là cháu của Tiêu Long, tính cách này quả nhiên là vua Bắc Lương của Hoa Quốc. Hoa Quốc có chủ soái như cậu là phúc đức của Hoa Quốc”.

Tiêu Chính Văn cười nói: “Đây đều là việc vua Bắc Lương nên làm”.

Thiên Tử khẽ ừ một tiếng nói: “Cậu yên tâm, tôi cũng sẽ âm thầm bảo người giúp các cậu, không để các cậu chiến đấu một mình đâu”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, bàn bạc kế hoạch tiếp theo với Thiên Tử để đấu lại Hán Vương.

Mãi đến cuối, Thiên Tử mới nói: “À phải rồi, có tin tức gì của ông nội cậu không?”

Tiêu Chính Văn hít sâu vào rồi nói: “Tôi từng gặp ông ấy một lần. Lần trước sau khi đánh với bốn gia chủ rồi bị thương nặng, là ông nội đã ra tay cứu tôi”.

Vừa nghe thế Thiên Tử cũng hiểu ngay, nói: “Tôi cảm thấy hổ thẹn với ông nội cậu…”

Nói đến đây, Thiên Tử không nói tiếp nữa, Tiêu Chính Văn cũng đứng lên định ra khỏi thâm cung.

Nhưng anh vừa đi được mấy bước thì Thiên Tử bỗng nói: “Tiêu Chính Văn, tôi cũng đã điều tra được vài chuyện bí mật về việc nhà họ Tiêu bị hủy diệt, hình như đằng sau bốn gia tộc lớn còn có bóng dáng của Võ Thần Tông. Tôi nghĩ chắc cậu cũng đã nghe được vài điều gì đó”.

Tiêu Chính Văn dừng chân, xoay người lại, ánh mắt lóe sáng nhìn Thiên Tử, hỏi: “Ông đã biết từ lâu rồi sao?”

Thiên Tử thở dài, gật đầu nói: “Đúng thế, tôi đã biết từ lâu. Sở dĩ không nói với cậu là vì lo lắng cậu sẽ xảy ra mâu thuẫn với Võ Thần Tông. Võ Thần Tông là đại tông đứng đầu võ tông Hoa Quốc, là chủ của tông miếu võ tông Hoa Quốc, hơn nữa vị Thiên Tử đó xuất thân từ Võ Thần Tông. Thế nên Võ Thần Tông rất có ảnh hưởng với Hoa Quốc, tôi giấu cậu cũng là bất đắc dĩ”.

Nghe ông ấy nói, Tiêu Chính Văn nhíu mày.

Anh hiểu ý của Thiên Tử.

Ở vị trí cao thì có vài chuyện ông ấy phải suy xét đến đại cục.

“Thiên Tử, tôi tự có tính toán về chuyện này, tôi sẽ bắt họ trả mối thù của nhà họ Tiêu. Trước khi chưa đủ mạnh, tôi sẽ không xảy ra xung đột gì với Võ Thần Tông”.

Tiêu Chính Văn nói.

Thiên Tử gật đầu, không nói gì nữa.

Tiêu Chính Văn cũng rời khỏi thâm cung.

Trong sảnh lớn, Giang Vạn Long vội đứng dậy hỏi: “Sao rồi, hai người nói gì thế?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Về rồi nói”.

Sau đó anh chào tạm biệt Hắc Long Vương và Từ Kiêu Long rồi đi đến Long Các.

Tứ lão chăm chú nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Rốt cuộc là sao? Ai đã làm Thiên Tử bị thương?”

Tiêu Chính Văn nói: “Hán Vương”.

Hán Vương?

Nghe đến cái tên này, tứ lão đều kinh ngạc, mắt trợn tròn.

“Sao có thể là ông ta được chứ? “

Giang Vạn Long vô cùng kinh ngạc.

Tần Hán Quốc cũng hít sâu nói: “Không ngờ Hán Vương này vẫn còn sống”.

Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của tứ lão, Tiêu Chính Văn biết uy danh lúc trước của Hán Vương này không hề thấp.

Nhưng từ trước đến giờ anh lại chưa từng nghe ai nhắc đến Hán Vương.

“Tứ lão, rốt cuộc năm đó Hán Vương đã làm gì?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Giang Vạn Long im lặng, chắp tay sau lưng nhìn bản đồ giang sơn Hoa Quốc nói: “Hán Vương là một vị thống soái vô địch ngang hàng với ông nội cậu vào thời kỳ Tứ Đại Thiên Tử, ông ta đã làm rất nhiều việc để Thiên Tử hiện tại lên ngôi. Nhưng Hán Vương này lại có dã tâm rất lớn, muốn làm bá chủ, thậm chí nhiều lần cãi vã với Thiên Tử, làm trái lệnh của Thiên Tử”.

“Nhất là chiến tranh biên giới với bốn nước năm đó, Hán Vương nắm quyền đại quân năm trăm nghìn người nhưng lại không nghe theo lệnh điều quân, cứ án binh bất động dẫn đến Hoa Quốc bị mất hết bảy thành phố ở biên giới. Sau đó Thiên Tử chất vấn thì Hán Vương lại không nghe theo lệnh vua, bác bỏ lệnh của Thiên Tử”.

“Đến lúc này, dã tâm phản nước của Hán Vương mới lộ rõ. Thiên Tử và ông nội cậu bí mật dàn xếp đại quân bảy trăm nghìn người của Hoa Quốc tiêu diệt Hán Vương. Cứ nghĩ rằng ông ta đã chết trong trận chiến đó, nhưng không ngờ ông ta vẫn còn sống”.

Nói đến đây, Giang Vạn Long thở dài.

Tiêu Chính Văn cũng biết rõ nguyên nhân trong đó, ánh mắt nghiêm nghị nói: “Thiên Tử bảo tôi dùng lực lượng của điện Thần Long bí mật đi điều tra các thế lực hiện giờ ở khắp các nơi trên thế giới của Hán Vương”.

Nghe thế, Giang Vạn Long nhíu mày nói: “Cậu điều tra Hán Vương với danh nghĩa điện Thần Long e là không đơn giản như thế. Hán Vương không phải là người tầm thường. Nếu ông ta thật sự còn sống, hơn nữa biết được cậu âm thầm điều tra về ông ta thì cậu sẽ đối mặt với sự trả thù của Hán Vương”.

“Tôi biết”.

Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói: “Nhưng đây cũng là chức trách của người làm vua Bắc Lương tôi, chết vì đất nước là vinh hạnh của tôi”.

Nghe thế, mấy người Giang Vạn Long đều tán thưởng gật đầu.

“Cậu có ý nghĩ như vậy rất tốt, nhưng nhất định phải thật cẩn thận. Hán Vương không đơn giản, bây giờ cậu là đỉnh cao vinh quang của chiến khu Hoa Quốc, nếu cậu thất bại thì quân đội Hoa Quốc sẽ mất đi một vị thống soái ưu tú trong tương lai”.

Giang Vạn Long nói, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng.

Tiêu Chính Văn hiểu ý trong lời Giang Vạn Long, nói: “Yên tâm đi, tôi tự có tính toán”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn rời khỏi Long Các, tạm ở lại khách sạn gần đó.

Đêm khuya, anh giao nhiệm vụ đến cho trụ sở chính ở Điện Thần Long.

“Điện Thần Long nghe lệnh, kể từ hôm nay điều tra toàn bộ thế lực và thông tin liên quan đến Hán Vương trên phạm vi toàn cầu.

Phải nhớ, kẻ địch vô cùng gian xảo nên phải cực kỳ cẩn thận”.

Sau đó Tiêu Chính Văn cúp máy, anh đứng trên ban công nhìn màn đêm Long Kinh ngoài cửa sổ.

Cũng đúng lúc này.

Xoẹt!

Một mũi tên đột nhiên xuyên qua màn đêm bắn về phía này, lướt qua tai Tiêu Chính Văn rồi cắm lên tường.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, xoay người nhìn mũi tên trên bức tường đằng sau rồi lấy bức thư trên đó xuống.

Mở bức thư ra, bên trong chỉ vỏn vẹn mấy chữ ngắn gọn: Gặp nhau ở đình Hoa Mai!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom