Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 881-890
Chương 881: Nghị quyết của Dược Vương Cốc
Nghe những lời này, Viên Hỗn Thiên trầm tư suy nghĩ, lát sau mới nói: “Tốt! Ý kiến này rất hay! Cậu tên là gì?”
“Thưa cụ tổ, tôi tên là Viên Sùng Long”.
Người đàn ông trung niên vốn có vóc người cường tráng, giờ phút này lại khom lưng cung kính dạ dạ vâng vâng.
“Rất tốt! Rất tốt! Nhà họ Viên có con cháu như cậu quả thật là một điều may mắn to lớn cho nhà ta!”
Viên Hỗn Thiên cười nói, gật đầu lia lịa, trên mặt đầy vẻ tán thưởng.
Sau đó, cụ ta nói: “Nếu đã vậy thì bây giờ tôi tuyên bố, từ nay, Viên Sùng Long sẽ quản lý nhà họ Viên, trở thành gia chủ mới!”
Cụ ta vừa dứt lời, không gian yên lặng như tờ!
Viên Sùng Long ngây người tại chỗ, mãi lâu sau cũng chưa phản ứng kịp!
Không riêng gì ông ta, đám người ngồi bên dưới đều là nhân vật cốt cán của nhà họ Viên, trên mặt họ cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc!
Cái chức gia chủ của nhà này cứ quyết định tùy ý vậy sao?
“Sao thế, cậu không muốn à?”
Giờ phút này, thấy Viên Sùng Long cứ ngây ngẩn, Viên Hỗn Thiên trầm giọng hỏi.
“Không, không phải! Tôi đồng ý ạ!”
Viên Sùng Long chợt phản ứng lại, lập tức uốn gối quỳ trên mặt đất, vừa đập đầu với Viên Hỗn Thiên vừa hô to: “Cảm ơn cụ tổ đề bạt và dìu dắt, Viên Sủng Long nhất định sẽ không phụ lòng cụ tổ, nhất định đưa gia tộc nhà họ Viên đi đến đỉnh cao huy hoàng1 Tôi bằng lòng dùng tính mạng mình, cả đời này chỉ sống vì nhà họ Viên!”
“Ha ha ha!”
Viên Hỗn Thiên vười ha há, nói: “Tốt lắm, đứng lên đi! Bắt đầu từ bây giờ cậu chính là gia chủ mới nhậm chức của nhà họ Viên!”
Cụ ta vừa dứt lời, Viên Sủng Long cũng đứng bật dậy.
Khoảng khắc đó, khí thế trên người ông ta cũng trở nên sắc bén.
Dã tâm ẩn nấp trong lòng Viên Sủng Long bây giờ cũng bắt đầu bùng phát!
Mọi người trong nhà họ Viên vội vàng đứng dậy, khom người tung hô: “Hoan nghênh tân gia chủ tiếp nhận nhà họ Viên!”
Viên Sùng Long nhìn đám người nhà họ Viên ngay trước mắt, một lần nữa giấu kín con tim đầy dã tâm, chắp tay khom người cười nói: “Mọi người, sau này còn nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn!”
Sau đó là một phen trò chuyện tâng bốc và nịnh nọt.
Viên Hỗn Thiên cất lời: “Sùng Long, chuyện võ đài sẽ giao cho cậu. Trong vòng bảy ngày, tôi phải dùng đầu của Tiêu Chính Văn để làm lễ truy điệu cho Thiên Kiệt và năm vị trưởng lão đã mất!”
“Vâng, thưa cụ tổ! Sùng Long sẽ sắp xếp việc này!”
Viên Sùng Long cung kính đáp.
Nhưng vừa dứt lời, hộ vệ trông cửa liền bước nhanh vào, báo: “Cụ tổ! Người của Thiên Tử Các đến!”
“Thiên Tử Các?”
Viên Hỗn Thiên nghe thấy vậy, chân mày cau lại, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo đại cán, chậm rãi đi vào đại sảnh nhà họ Viên, liếc nhìn Viên Hỗn Thiên đang ngồi trên cao, hơi khom người nói: “Thưa cụ tổ nhà họ Viên, Thiên Tử có mệnh lệnh”.
Nghe thấy vậy, mọi người trong đại sảnh nhà họ Viên, bao gồm Viên Sùng Long đều vội vàng khom lưng quỳ gối.
Chỉ riêng Viên Hỗn Thiên vẫn còn ngồi trên ghế như cũ.
Một lát sau, Viên Hỗn Thiên mới đứng dậy, đi đến bên cạnh người đàn ông mặc áo đại cán, hơi cúi người, nói: “Thiên Tử có mệnh lệnh gì vậy?”
Người đàn ông mặc áo đại cán nói: “Thiên Tử truyền lời, trong vòng ba tháng, nhà họ Viên không được phép ra tay với Bắc Lương và Tiêu Chính Văn! Nếu nhà họ Viên dám không tuân theo sẽ bị coi là kẻ phản quốc phản quân!”
Vừa dứt lời, trên mặt đám người nhà họ Viên đang quỳ dưới đất đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Mi mắt Viên Hỗn Thiên cũng nhíu lại, sắc mặt hết sức khó coi.
Thiên Tử lại ra tay can thiệp vào chuyện này!
Sắc mặt Viên Hỗn Thiên sa sầm, trong lòng tuy bất mãn nhưng vẫn chắp tay đáp: “Viên Hỗn Thiên nhận lệnh!”
Người đàn ông mặc áo đại cán kia cũng gật đầu, rồi xoay người rời khỏi nhà họ Viên.
Sau khi người đã đi khuất, mọi người trong nhà họ Viên mới đứng lên, mặt đầy vẻ giận dữ, mắng: “Cụ tổ! Thiên Tử khinh người quá đáng! Dựa vào đâu mà lại yêu cầu nhà họ Viên ta không thể ra tay với Tiêu Chính Văn trong vòng ba tháng chứ?”
“Không sai! Thiên Tử bất nhân thì đừng trách nhà họ Viên chúng ta bất nghĩa!”
“Ba tháng, đồng nghĩa với việc cho thằng nhãi Tiêu Chính Văn kia có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức ba tháng!”
Nghe những lời mắng chửi đầy tức giận và bất mãn của mọi người, sắc mặt Viên Hỗn Thiên cũng hết sức u ám. Cụ ta giơ tay lên, trầm giọng nói: “Im miệng! Tùy tiện nghị luận Thiên Tử là tội chết! Các ngươi muốn chết hả?”
Một câu gào thét khiến mọi người kinh sợ, tất cả lập tức im lặng không dám nói nữa.
Sau đó, Viên Hỗn Thiên nói với Viên Sùng Long đang đứng sau lưng mình: “Nếu Thiên Tử đã lên tiếng, vậy thì cho Tiêu Chính Văn ba tháng! Ba tháng này, tôi sẽ tiếp tục bế quan! Cậu quản lý tốt tất cả mọi việc của nhà họ Viên, ba tháng sau, tôi sẽ xuất quan chém chết vua Bắc Lương!”
Dứt lời, Viên Hỗn Thiên phất tay, tức giận rời khỏi phòng khách nhà họ Viên.
Đám người Viên Sùng Long cũng vội vàng khom người chắp tay về phía bóng lưng của Viên Hỗn thiên, cung kính nói: “Tiễn cụ tổ!”
Mà cùng lúc đó.
Dược Vương Cốc.
Trong đại điện của tông môn Dược Vương Cốc, bảy tám vị trưởng lão và chưởng giáo của Dược Vương Cốc đang ngồi thảo luận.
Trên mặt bọn họ đều đầy vẻ u ám!
Trong đại điện, Hoàng Khắc Long gào thét đến mức khàn cả giọng: “Các vị trưởng lão và chưởng giáo, vua Bắc Lương thật sự quá đáng ghét! Dược Vương Cốc chúng ta phải nghĩ biện pháp để bóp chết nhuệ khí của hắn! Nhân dịp hắn đắc tội với bốn gia tộc lớn, cũng đúng lúc bị thương nặng, chúng ta nên phái tinh nhuệ của Dược Vương Cốc đến Giang Trung ám sát hắn, báo thù cho hai vị tông sư đã chết!”
Ông Ngụy cũng phụ họa theo: “Tôi đồng ý với đề nghị của cậu ba! Chuyến đi Giang Trung lần này, tên vua Bắc Lương kia hết sức ngang ngược hống hách! Không xem Dược Vương Cốc chúng ta ra gì! Thậm chí, hắn còn nhiều lần đe dọa tôi và cậu ba! Lần này, chúng ta phải dạy cho hắn một bài học cả đời khó quên!”
Mấy vị trưởng lão và chưởng giáo, giờ phút này đều sa sầm mặt mày.
Bọn họ không bao gồm toàn bộ trưởng lão và chưởng giáo của Dược Vương Cốc, mà chỉ là một phe thế lực nâng đỡ Hoàng Khắc Long.
Giờ phút này, nghe thấy lời tố cáo của Hoàng Khắc Long, mấy vị trưởng lão và chưởng giáo đều đanh mặt lại.
“Cậu ba, ý cậu là tên Tiêu Chính Văn kia không hề có ý hối cải sao? Thậm chí còn buông lời uy hiếp cậu?”
Một lão chưởng giáo của Dược Vương Cốc chợt mở miệng hỏi.
Hoàng Khắc Long vội vàng đáp lời: “Không sai! Tôi vốn dĩ muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với hắn, nhưng không ngờ, tên Tiêu Chính Văn đó lại ỷ vào thân phận vua Bắc Lương của mình mà không xem tôi ra gì. Không chỉ động tay động chân với tôi, thậm chí còn nói lời ngông cuồng, hắn nói nếu Dược Vương Cốc tiếp tục xuất hiện tại Giang Trung thì hắn sẽ dẫn ba trăm nghìn quân Bắc Lương san bằng Dược Vương cốc chúng ta!”
“Cái gì? Có lý nào lại như vậy! Có lý nào lại như vậy chứ?”
“Tên nhóc Tiêu Chính Văn này lại cuồng vọng dốt nát đến thế!”
“Còn muốn dẫn binh san bằng Dược Vương Cốc? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Lập tức, trên mặt mấy vị trưởng lão và chưởng giáo đều tràn đầy vẻ tức giận!
Một vị chưởng giáo ngồi ở vị trí cao cũng sa sầm mặt mày.
Mãi lâu sau, ông ta mới vỗ mạnh lên tay vịn, nổi giận nói: “Hay cho một tên vua Bắc Lương! Nếu hắn đã không xem Dược Vương Cốc chúng ta ra gì thì chúng ta cũng không cần băn khoăn gì nữa!”
“Bảo Tứ Độc đi Giang Trung một chuyến đi, phải giết được Tiêu Chính Văn!”
Vừa nghe đến việc cử Tử Độc đi đến Giang Trung, Hoàng KHắc Long vô cùng kinh động!
Tử Đọc là bốn vị cao thủ dùng đôcj của Dược Vương Cốc!
Hơn nữa họ còn am hiểu cách thức giết người bằng thuốc độc và ám sát.
Thực lực cũng đạt tới cấp bậc tông sư!
Thậm chí so với hai vị tông sư đã chết của Tàng Kiếm Các thì còn lợi hại hơn một chút!
Nghĩ tới đây, trên mặt Hoàng Khắc Long hiệ đầy vẻ dữ tợn nói: “Tiêu Chính Văn! Lần này mày chết chắc rồi! Nhân lúc mày trong thương bọn tao sẽ lấy mạng mày!
Chương 882: Tiêu Long
Cùng lúc đó, ở Giang Trung.
Cả Giang Trung đã bị phong tỏa, phát lệnh giới nghiêm!
Người dân của thành phố căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy trên đường lớn, ngày ngày đều có binh lính cầm súng đi tuần khắp nơi, còn có cả thanh tra kiểm tra mọi lối ra vào một cách nghiêm mật!
Mà Ôn Bất Lâm tuyên bố với bên ngoài rằng hiện giờ Giang Trung đang diễn tập một tháng!
Tất nhiên, cũng có rất nhiều người có thể nhìn ra nhiều dấu hiệu khác nhau cho thấy Giang Trung đang ở tâm bão và sắp xảy ra chuyện gì đó rất lớn!
Trong biệt thự, Tiêu Chính Văn đã hôn mê ba ngày.
Ngày thứ ba, ba vị thần y đã nghĩ đủ cách để chữa trị cho Tiêu Chính Văn.
Vết thương trên người anh đã xử lý xong, còn nội thương, vẫn phải cần Tiêu Chính Văn tự mình hồi phục.
“Ba vị thần y, chồng cháu không vấn đề gì chứ?”
Khương Vy Nhan nhìn ba vị thần y trước mặt, lo lắng hỏi.
Tôn Tư Niên nghĩ ngợi rồi nói: “Thưa cô Khương, chủ soái Tiêu tạm thời không sao. Nhưng trong cơ thể của cậu ấy có một luồng sức mạnh mà hiện giờ chúng tôi không thể suy đoán được. Sức mạnh ấy không ngừng tác động vào lục phủ ngũ tạng của cậu ấy, thật sự rất kì lạ. Nếu chủ soái Tiêu có thể khống chế được sức mạnh này, cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Vì vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi”.
Nghe xong, khuôn mặt Khương Vy Nhan tràn đầy vẻ lo lắng.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, hiện giờ chỉ có thể dựa vào bản thân Tiêu Chính Văn.
Sau khi đưa ba vị thần y ra phòng khách của biệt thự, Khương Vy Nhan lo âu bước vào phòng Tiêu Chính Văn, nhìn anh băng bó khắp người nằm trên giường, cô rơi nước mắt.
Cô bước đến bên giường, ngồi cạnh người Tiêu Chính Văn, phủ lên bàn tay chằng chịt vết thương của anh.
Lúc này, Khương Vy Nhan đẫm lệ, hai mắt đỏ au.
Tiêu Chính Văn đã hôn mê ba ngày, cô cũng khóc ba ngày, dùng nước mắt rửa mặt!
“Chồng ơi, em biết anh có thể nghe thấy lời em nói, em cầu xin anh, nhất định không được có chuyện gì! Em và Na Na sẽ luôn đợi anh, cầu xin anh đấy…!
Khương Vy Nhan nắm chặt lấy tay của Tiêu Chính Văn, nước mắt cô lăn dài từng giọt.
“Chồng ơi, anh mau tỉnh lại đi. Nếu anh có chuyện gì em và Na Na phải làm sao đây? Mẹ con em không thể sống thiếu anh… chỉ cần anh có thể tỉnh lại, cho dù ông trời muốn em chết em cũng bằng lòng…”
Nói đến đây, Khương Vy Nhan nghẹn ngào.
Mà đúng lúc này.
Một người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện trong phòng, nhàn nhạt nói: “Thằng bé tạm thời không vấn đề gì đâu”.
Nghe xong, Khương Vy Nhan sững sờ, đột ngột đứng dậy nhìn chằm chằm người bỗng xuất hiện trước mặt!
Áo choàng đen, mũ che kín cả gương mặt, hoàn toàn không nhìn ra chân dung của người đó!
“Ông… ông là ai? Sao ông vào được đây? Ông muốn làm gì?”
Thời khắc này, Khương Vy Nhan gần như thực hiện phản xạ có điều kiện, lập tức che chắn trước người Tiêu Chính Văn, ánh mắt cảnh giác và sốt sắng!
Thậm chí, cô còn lặng lẽ với lấy con dao găm giấu sau lưng!
Đây là con dao mà Tiêu Chính Văn từng đưa cho cô, nghe nói nó là vũ khí cấp thiên!
Để cô có thể phòng thân!
Hiện giờ, Khương Vy Nhan đang rất căng thẳng, trừng mắt nhìn người đang đứng trước mặt!
Bởi vì cô có thể cảm thận được áp lực chưa từng có trên cơ thể của người này!
Cho dù đối phương không phát ra khí thế gì, nhưng sự uy hiếp vốn có của người này cũng khiến cô không chịu được!
Bây giờ Khương Vy Nhan đã có thực lực quân vương cấp ba sao, nên tất nhiên có thể đưa ra phán đoán liệu cô có thể đánh thắng được đối phương hay không!
Người đó cười nói: “Con dao găm sau lưng cháu chắc là một vũ khí cấp thiên, xem ra Chính Văn rất quan tâm tới cháu”.
Nghe xong, Khương Vy Nhan kinh ngạc!
Đối phương có thể biết được vũ khí cấp thiên được giấu sau lưng cô?
“Rốt cuộc ông là ai? Tôi nói cho ông biết, người của cả biệt thự này đều là cường giả, chỉ cần ông dám làm loạn, ông nhất định sẽ bị đánh bại!”
Khương Vy Nhan lạnh lùng nói, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định mãnh liệt!
Người đó mỉm cười, sau đó giơ tay, Khương Vy Nhan cảm nhận được con dao giấu sau lưng đột nhiên rung lên rồi thoát khỏi tay cô, sau đó bay vào lòng bàn tay của người đó!
Cảnh tượng này khiến cô cảm thấy mơ hồ không thôi!
Đây là chiêu thức quái quỷ gì thế?
Lần đầu cô được chứng kiến cảnh tượng này!
Người đó cầm dao găm lên, quan sát kĩ lưỡng rồi nói: “Dao găm Mạc Tà, quả thực là vũ khí cấp thiên rất tốt. Chỉ tiếc rằng Can Tương vẫn chưa được tìm thấy. Nghe nói, Can Tương đã bị vỡ, nhưng ai biết rằng hai con dao găm này là một đôi. Một chiếc bị vỡ thì chiếc còn lại cũng vỡ theo”.
Nghe người trước mặt nói như vậy, Khương Vy Nhan cau mày thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc ông là ai, muốn làm gì?”
Dứt lời.
Người đó, ngẩng đầu lên, gương mặt cương nghị lộ ra.
Mày rậm tóc hoa râm, trên khuôn mặt vuông vức kia có dấu vết để lại của năm tháng, nhưng dáng vẻ hiên ngang thì vẫn còn đó!
Đặc biệt là dung mạo này rất giống với Tiêu Chính Văn!
Trong đôi mắt mang theo uy thế và sát khí lạnh lùng bức người!
“Ông… ông là?”
Khoảnh khắc này, Khương Vy Nhan hơi sững sờ.
Người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi nở nụ cười nhạt trả con dao găm lại cho Khương Vy Nhan, liếc nhìn Tiêu Chính Văn trên giường nói: “Ông là Tiêu Long, cháu nên gọi ông một tiếng ông nội”.
Tiêu Long?
Ông ấy là Tiêu Long!
Ông nội của Tiêu Chính Văn!
Khương Vy Nhan không chỉ một lần nghe Tiêu Chính Văn nhắc tới ông nội Tiêu Long của anh, nhưng mỗi lần nhắc tới lại kể rất ít.
Mà bây giờ, cô tận mắt thấy Tiêu Long rồi, đột nhiên nước mắt tràn mi, cực kì kích động.
Cô vội vàng cất dao găm đi, lau nước mắt cúi người nói: “Vy Nhan chào ông nội”.
Tiêu Long cười lớn, ánh mắt tràn đầy niềm yêu mến nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Được được! Không hổ là người phụ nữ mà cháu trai ông yêu thích, khí chất rất tốt! Cố gắng chăm chỉ tập luyện, rồi sẽ có một ngày cháu có thể trở thành trợ thủ đắc lực của cháu trai của ông, chia sẻ công việc với nó!”
Khương Vy Nhan hơi hoảng hốt, không hiểu rõ lời nói của Tiêu Long có ý gì.
Mà Tiêu Long cũng không giải thích, chỉ nhìn Tiêu Chính Văn đang hôn mê nằm trên giường với ánh mắt sắc bén.
Khương Vy Nhan vội vàng hỏi: “Ông nội, ông có cách nào cứu được Chính Văn không ạ, anh ấy đã hôn mê ba ngày rồi, cháu lo…”
“Không cần lo lắng, hiện giờ nó đang trong thời khắc mấu chốt để vượt cảnh giới, nếu nó có thể chống đỡ được thì sau này sẽ tỏa sáng”.
Tiêu Long nói, ánh mắt sáng rực.
Nhưng Khương Vy Nhan vẫn rất lo, nói: “Nếu anh ấy không chống đỡ được thì sao ạ?”
Nghe xong, Tiêu Long trầm mặc, thở dài nói: “Nếu nó không qua được, thì đời này cũng chỉ dừng lại ở Bán Bộ Thiên Vương mà thôi. Thậm chí, thực lực có thể sẽ đi xuống”.
Vừa dứt lời, Khương Vy Nhan liền sốt sắng, lập tức quỳ xuống đất nói: “Ông nội, cháu cầu xin ông bất kể thế nào hãy cứu lấy Chính Văn, chỉ cần có thể giúp được anh ấy, Vy Nhan bằng lòng làm tất cả!”
Tiêu Long trìu mến nhìn Khương Vy Nhan đang quỳ dưới đất, nói với Tiêu Chính Văn đang còn hôn mê trên giường: “Cháu trai, cháu đã lấy được một cô vợ tốt!”
“Cháu dâu à, cháu thật sự sẵn lòng làm mọi thứ vì Chính Văn sao?”
Tiêu Long nghiêm túc hỏi.
Khương Vy Nhan gần như không nghĩ ngợi gì mà gật đầu trả lời: “Cháu sẵn lòng ạ!”
“Tốt lắm!”
Tiêu Long liền đỡ Khương Vy Nhan dậy, nói: “Cháu dâu ngoan, muốn giúp Chính Văn vượt qua được cảnh giới chỉ có một cách! Có điều, phương pháp này gây tổn hại rất lớn đến cơ thể cháu! Nếu không cẩn thận, có thể cháu sẽ bị hôn mê cả đời. Vì vậy, cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Chương 883: Cháu bằng lòng
Nghe Tiêu Long nói vậy, sắc mặt Khương Vy Nhan không thay đổi, cô chỉ quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn đang hôn mê trên giường, giọt lệ rơi nơi khóe mắt, miệng khẽ run lên.
Cô có thể vì Tiêu Chính Văn mà từ bỏ tất cả mọi thứ, bao gồm cả mạng sống của mình.
Nhưng cô lại không nỡ!
Cô không nỡ rời xa Tiêu Chính Văn, không nỡ rời xa Na Na.
Thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa tỉnh, Khương Vy Nhan vô cùng sốt ruột.
Cô đã nghĩ hết cách nhưng đều vô ích.
Giờ Tiêu Long lại có cách, bất kể là gì đi chăng nữa, Khương Vy Nhan cũng phải thử!
Cho dù cả đời này không thể tỉnh lại, cô cũng phải thử.
Sau đó, Khương Vy Nhan lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, quay đầu, trịnh trọng nhìn Tiêu Long, sau khi quỳ lạy ba cái, cô nói: “Ông nội, bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng mong ông cứu Chính Văn. Nếu cháu rơi vào hôn mê thì xin ông hãy nói với anh ấy, đừng vì cháu mà đau lòng rơi lệ, hãy quên cháu đi và tìm một người phụ nữ khác rồi chăm sóc tốt cho Na Na”.
Nói xong những lời này, Khương Vy Nhan đã khóc không thành tiếng.
Thế nhưng với quyết tâm mạnh mẽ, cô đã đưa ra quyết định.
Tiêu Long nhìn Khương Vy Nhan, gật đầu, nở nụ cười hài lòng, vội vàng kéo cô đứng dậy và nói: “Cháu dâu tốt, sao ông nội có thể chia cắt cháu và Chính Văn được chứ? Nếu Chính Văn biết cháu vì cứu nó mà khiến cháu gặp phải bất trắc thì chắc chắn nó sẽ oán hận ông mất!”
Nghe những lời này, khuôn mặt Khương Vy Nhan đầy vẻ mơ hồ không hiểu nhìn Tiêu Long.
Tiêu Long cười nói: “Cháu yên tâm đi, vừa nãy ông chỉ thử cháu thôi. Đừng trách ông thăm dò cháu, vì việc kế tiếp chúng ta cần làm rất quan trọng, cũng rất bí mật! Nếu không thật lòng yêu Chính Văn thì hành động tiếp theo của chúng ta cũng rất khó thực hiện được, thậm chí còn gây hại cho Chính Văn! Do đó, ông nội làm như này cũng là vì bảo đảm không có bất kỳ sơ sót nào”.
Nói tới đây, Khương Vy Nhan mới hiểu ra, cô gật đầu đáp: “Ông nội, Vy Nhan tin tưởng ở ông”.
“Được, đứa trẻ ngoan, Chính Văn có thể cưới được người vợ như cháu là phúc của nhà họ Tiêu”.
Tiêu Long tỏ vẻ vui mừng và nở nụ cười hiền hậu.
Sau đó, sắc mặt cụ ấy trở nên nghiêm túc, nói: “Nhưng mà cách này cũng không phải là không có sơ hở, còn có chút trở ngại. Nhưng cháu yên tâm, cho dù ông nội có liều cái mạng già này cũng sẽ bảo vệ được cháu và Chính Văn!”
“Ông nội!”
Khương Vy Nhan nghe xong thì trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
Cô nghe được trong lời Tiêu Long để lộ ra ý định liều chết!
Nhưng chuyện đã như vậy, cũng không còn cách nào khác.
Khương Vy Nhan lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Tiêu Long, hỏi: “Ông nội, rốt cuộc dùng cách nào mới cứu được Chính Văn?”
Mắt Tiêu Long trở nên sâu hun hút, nói: “Truyền công!”
“Truyền công là gì ạ?”, Khương Vy Nhan không hiểu, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tiêu Long giải thích: “Rất đơn giản, lấy sức mạnh của ông, thông qua tâm pháp đặc thù rồi chuyển hóa vào cơ thể Chính Văn và giúp nó đột phá cảnh giới! Chỉ cần nó đột phá thành công là mọi chuyện đều suôn sẻ!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan liền nói: “Vậy ông nội sẽ không sao chứ?”
Tiêu Long cười nói: “Không sao đâu, vì cháu trai của mình, hao tổn chút sức lực cũng đáng!”
“Nhưng ông nội ơi, nếu không thành công thì sao? Anh Chính Văn sẽ như nào?”, Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.
Tiêu Long nói: “Nếu không thành công, việc Chính Văn có thể tỉnh hay không sẽ là một vấn đề, cho dù nó có tỉnh thì chắc chắn thực lực cũng sẽ rớt xuống một khoảng lớn, thậm chí sẽ xuất hiện tình trạng mất trí nhớ!”
“Suy cho cùng, vốn dĩ truyền công là việc cưỡng ép chuyển hóa sức mạnh trong cơ thể ông vào trong cơ thể Chính Văn. Nếu nó có thể tiêu hóa sức mạnh này thì rất có lợi. Còn nếu không thể tiêu hóa lượng sức mạnh to lớn này thì nó sẽ bị cắn trả!”
Nghe tới đây, Khương Vy Nhan tỏ vẻ sốt ruột.
Tiêu Long nở nụ cười bình thản, nói: “Tuy nhiên, cháu dâu đừng lo, có ông ở đây, ông sẽ không để nó xảy ra chuyện đâu!”
“Vâng, ông nội, cháu tin ông”.
Khương Vy Nhan gật đầu, nói.
“Vậy lúc nào chúng ta bắt đầu ạ? Ông cần cháu làm gì giúp ông không?”, Khương Vy Nhan lại hỏi.
Tiêu Long nói: “Buổi tối sẽ bắt đầu, việc cháu cần làm rất đơn giản, cháu sẽ làm thể chuyển hóa giữa ông và Chính Văn”.
“Cháu ư?”, Khương Vy Nhan không hiểu lắm.
Tiêu Long gật đầu, giải thích: “Giờ Chính Văn đang hôn mê, ông không thể chuyển hóa sức mạnh trong cơ thể ông cho nó được. Hơn nữa, sức mạnh của ông quá lớn và quá bá đạo. Do đó, ông phải tìm một người có thể chất và căn cốt đặc thù làm thể chuyển hóa giữa ông và Chính Văn”.
“Mà cháu lại mang thể chất đặc thù trăm năm có một. Thông qua cơ thể cháu có thể áp chế sức mạnh trong cơ thể ông về trạng thái tương đối ổn định và an toàn”.
“Nhưng việc này cũng yêu cầu cháu phải chịu được sự bá đạo của sức mạnh trong cơ thể ông!”
Nói tới đây, Khương Vy Nhan đã hiểu rõ.
Nói cách khác, bản thân cô phải tiêu hóa hết tính bá đạo có trong sức mạnh của Tiêu Long!
Tiêu Long nghiêm túc nhìn Khương Vy Nhan lần nữa, nói: “Cháu dâu, cháu phải nghĩ kĩ, một khi làm như vậy thì gánh nặng cơ thể cháu sẽ vô cùng lớn! Nếu cháu gánh không nổi, Chính Văn sẽ không thể tỉnh lại được! Tương tự như vậy, ngay cả khi cháu chịu được thì sau khi lượng sức mạnh bá đạo trong người ông được cháu làm hòa hoãn lại rồi chuyển hóa một cách ổn định vào người Chính Văn, tính bá đạo đó vẫn sẽ còn lưu lại trong người cháu như cũ”.
“Tới một lúc nào đó, có lẽ tính cách của cháu sẽ có chút thay đổi”.
“Thay đổi thế nào ạ?”
Khương Vy Nhan hỏi.
Tiêu Long trầm giọng, nói: “Nói thực thì ông nội cũng không rõ nữa, cho nên ông mới muốn hỏi cháu, cháu chắc chắn rồi chứ?”
“Chắc chắn!”
Khương Vy Nhan trả lời không cần suy nghĩ.
“Được! Vậy chúng ta chuẩn bị thôi! Bể bơi trong biệt thự dùng để tắm thuốc, ông sẽ chuẩn bị nước thuốc giúp Chính Văn trị thương và giúp cháu hòa hoãn tính bá đạo. Vào đúng tám giờ tối chúng ta sẽ bắt đầu!”
Tiêu Long nghiêm túc nói.
Khương Vy Nhan cũng gật đầu, sau đó xoay người bước tới trước giường Tiêu Chính Văn, nắm lấy bàn tay to lớn đầy vết sẹo, rơm rớm nước mắt, nói: “Chồng ơi, em vẫn nhớ cảnh ngày hôm đó anh từ trời rơi xuống đỡ được em. Hôm nay hãy để em liều mạng vì anh”.
Sau đó, Khương Vy Nhan gọi nhóm Long Ngao tới.
Khoảnh khắc ba người Long Ngao thấy Tiêu Long cũng tỏ vẻ căng thẳng!
Sau khi xác nhận được thân phận của Tiêu Long, bọn họ liền tỏ vẻ tôn kính và ngưỡng mộ!
Bởi vì người này là ông nội của Long Vương!
Từ nhỏ bọn họ đã từng nghe nói đến danh tiếng của Tiêu Long!
Đó là đại nguyên soái của một triệu đạo quân Hoa Quốc, lalf nhân vật trên đỉnh vinh quang cảu chiến khi Hoa Quốc!
Chỉ là sau này vì vài chuyện mà Tiêu Long đã mai danh ẩn tích mà mọi chuyện liên quan đến cụ ấy cũng bị xóa bỏ.
Mãi đến tám giờ tối, cả trong lẫn ngoài biệt thự đều sáng đèn!
Ở ngoài biệt thự có các cường giả của điện Thần Long thực thi nhiệm vụ phòng giữ nghiêm ngặt!
Ngay cả Ôn Bất Lâm cũng cử một đội lunhs từ Sở chỉ huy quân đội Giang Trung tới phòng giữ nghiêm ngặt trong phạm vu 3 km, nghiêm cấm mọi nhân viên ra vào!
Vào thời điểm này, biệt thự phòng thủ kiên cố vô cùng nghiêm mật!
Chương 884: Em sẽ liều mạng vì anh một lần
Bên trong biệt thự, bể bơi đã được đổ đầy nước thuốc màu đen đặc.
Những thứ này đều là dược liệu Tiêu Long hái vào giờ ngọ, ngâm rồi sắc ra nước thuốc!
Đồng thời, Tiêu Long còn bỏ rất nhiều linh dược mà cụ ấy cất giấu nhiều năm vào trong nước thuốc của bể bơi!
Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả, Tiêu Long gật đầu.
Mấy người Long Ngao đỡ Tiêu Chính Văn vẫn duy trì tư thế ngồi, rồi thả nhẹ nhàng vào trong bể nước.
Khương Vy Nhan vẫn đang mặc đồ ngủ rộng thùng thình, rảo bước tiến lên, bước từng bước vào trong bể nước thuốc, ngồi mặt đối mặt với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Long đứng bên cạnh bể bơi, nhìn Khương Vy Nhan nói: “Giữ chặt hai tay của Chính Văn, chúng ta bắt đầu thôi!”
Khương Vy Nhan gật đầu, những giọt nước mắt vì xúc động lấp lánh trong đôi mắt xinh đẹp, cô nhìn Tiêu Chính Văn chăm chú, sau đó nắm lấy hai tay của Tiêu Chính Văn và từ từ nhắm mắt lại.
Dựa vào một môn tâm pháp được ghi chép trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục, Tiêu Long nâng tay, lập tức truyền sức mạnh của bản thân vào vào trong cơ thể của Khương Vy Nhan.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ bên trong biệt thự được bao trùm bởi sát khí và áp lực mạnh mẽ như gió bão.
Dù là ba người Long Ngao, Long Hình, Long Nguyệt cũng hoàn toàn không thể chịu nổi luồng sát khí bá đạo như hủy diệt trời đất này!
Quá kinh khủng!
Khoảnh khắc này, trong mắt mấy người bọn họ, Tiêu Long mặc áo choàng màu đen rộng thùng thình cứ giống như ác ma giáng thế!
Hơi thở trên người Tiêu Long vô cùng kinh khủng, khiến linh hồn mấy người bọn họ đều run rẩy.
Đó là một luồng hơi thở mạnh mẽ hơn hẳn tất cả mọi người.
Cảnh giới Thiên Vương!
Đây chính là Thiên Vương chân chính!
Mặc dù mấy người Long Ngao không rõ thực lực của Tiêu Long đang ở cấp bậc thứ mấy của cảnh giới Thiên Vương, nhưng mấy người bọn họ có thể khẳng định được rằng, Tiêu Long tuyệt đối không phải là Thiên Vương một sao!
Bởi vì, sức mạnh khủng khiếp và khí thế hào hùng trên người Tiêu Long cứ như có thể nghiền nát cả một vùng trời đất!
“Nếu ba người các cậu không chịu được thì có thể rời khỏi đây, đi ra bên ngoài canh giữ”.
Tiêu Long khẽ nhướng mày, nhìn thấy sắc mặt khó coi của mấy người Long Ngao, dường như họ đang phải chịu áp lực cực lớn.
Long Ngao cau mày, nhìn thuốc trong bể bơi, khoảnh khắc nhìn thấy sắc mặt của Khương Vy Nhan trở nên hồng hào, anh ta có cảm giác mình quá yếu đuối!
Khương Vy Nhan chỉ mới đạt tới thực lực quân vương địa cấp ba sao!
Quan trọng hơn là cô đang chịu đựng sức mạnh bá đạo trên người Tiêu Long, so với mấy người ở đây thì cô phải chịu đựng hơn bọn họ gấp cả mấy nghìn lần!
Nhưng cho dù là như vậy, Khương Vy Nhan cũng không hề mảy may tỏ ra đau đớn hay có ý định chùn bước!
“Không! Chúng tôi phải bảo vệ Long Vương và vợ anh ấy!”
Long Ngao nghiêm túc nói, cố kìm nén áp lực cực lớn trên cơ thể, hai người Long Hình và Long Nguyệt cũng đang đứng hai bên bể bơi.
Tiêu Long thấy thế mỉm cười rồi nói: “Không hổ là thuộc hạ trung thành được Chính Văn tuyển chọn. Dũng khí này thật đáng khen! Nếu ba người các cậu có thể chịu đựng được áp lực của tôi một tiếng thì sẽ rất có ích đối với việc đột sau này các cậu có thể đột phá cảnh giới cao hơn”.
Nghe vậy, sắc mắt ba người Long Tôn đều rất kích động, trong nháy mắt đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Tiêu Long!
Sau đó, ba người họ đứng yên tại chỗ giống như cọc gỗ, luồng hơi thở cường giả cảnh giới Thiên Vương trên người Tiêu Long tựa như đại dương mênh mông!
Mà lúc này, bên trong bể thuốc, sắc mặt Khương Vy Nhan trở nên hồng hào, da dẻ trên người bắt đầu đỏ ửng, ngay cả nước thuốc trong bể bơi lúc này cũng bắt đầu tăng độ ấm rất nhanh, có dấu hiệu sôi sùng sục.
Tuy nhiên dường như nhiệt độ Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn cảm nhận được không giống nhau, trên người họ bắt đầu tỏa ra từng làn khói màu trắng.
Tiêu Long nói lớn: “Cháu dâu, tiếp theo cháu hãy nghe rõ tâm pháp mà ông đọc, dẫn dắt luồng sức mạnh bá đạo truyền vào trong cơ thể của Chính Văn. Hãy đọc nhẩm theo, áp chế sức mạnh bá đạo trong cơ thể cháu theo tâm pháp của ông! Nhớ kỹ, nhất định phải áp chế được nó! Chỉ cần cháu áp chế càng mạnh mẽ, thì lợi ích của luồng sức mạnh này đối với Tiêu Chính Văn càng lớn!”
Lúc này, Khương Vy Nhan đang nhắm mắt, lắng nghe bài tâm pháp mà Tiêu Long đang đọc.
Khoảnh khắc đó, toàn thân cô bị một luồng hơi thở và sức mạnh vô cùng bá đạo bao quanh!
Luồng sức mạnh đó giống như chín con rồng vàng bay lượn, tràn ngập ý chí kiêu ngạo không chịu phục tùng, tràn đầy uy lực coi thường trời đất.
Mà ở trong thế giới cảm nhận và tinh thần của Khương Vy Nhan, trời đất bốn phương bao la rộng lớn lại chỉ có cô và rồng vàng đang bay lượn trên bầu trời!
Chín con rồng vàng vô cùng bá đạo, rồng ngậm và phun lửa đơn giản mà suýt chút nữa khiến thế giới tinh thần trong lòng Khương Vy Nhan chấn động rồi tan vỡ!
Tiêu Long ở bên cạnh bể thuốc, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn cùng sức mạnh không khống chế nổi của Khương Vy Nhan, lông mày rậm nhíu lại, hét lên: “Cháu dâu! Nghe này! Trong thế giới nhận thức tinh thần của cháu, cháu chính là chủ nhân! Bất kỳ sự tồn tại vô căn cứ nào cũng phải phục tùng cháu! cháu phải nhớ rằng, cho dù là luồng sức mạnh đó bá đạo ra sao, dũng mãnh đến đâu, nó ở trong thế giới của cháu thì phải phục tùng cháu! Đừng sợ, cháu càng sợ hãi thì nó sẽ càng mạnh mẽ! Hãy dũng cảm đối mặt với nó! Tin tưởng vào bản thân cháu!”
Câu nói này truyền đến tai của Khương Vy Nhan, sắc mặt cô tràn đầy vẻ đấu tranh quyết liệt.
Mà ở trong thế giới tinh thần của Khương Vy Nhan, cô gần như sụp đổ, lúc này cô nghĩ tới Tiêu Chính Văn và Na Na.
“Không! Mình phải cứu Chính Văn, mình phải cứu chồng của mình! Mình không thể sợ hãi, không thể hoảng hốt!”
Trong lòng Khương Vy Nhan không ngừng lẩm nhẩm, không ngừng cổ vũ bản thân!
Dần dần, trên người cô toát ra một luồng hơi thở đặc biệt, là hơi thở thuộc về bản thân cô, mặc dù cô chỉ có sức mạnh của quân vương địa cấp ba sao, nhưng chẳng mấy chốc, luồng hơi thở này đã có thế áp chế được sức mạnh bá đạo của Tiêu Long truyền vào người cô.
“Đúng! Chính là như vậy!”
Tiêu Long hô lớn.
Giây tiếp theo, hơi thở bá đạo trên người Khương Vy Nhan đột nhiên tan biến, nhưng thay vào đó là một luồng sức mạnh vô cùng dịu dàng.
Nhìn thấy luồng sức mạnh này xuất hiện, khuôn mặt Tiêu Long đầy vẻ vui mừng và yên tâm.
Bước đầu tiên thành công rồi!
Không ngờ Khương Vy Nhan lại có thể khống chế sức mạnh này một cách tinh tế và mạnh mẽ như vậy!
Tương lai cháu dâu của mình sẽ có sức mạnh vô hạn!
Nếu được chỉ dạy thích hợp, nói không chừng có thể trở thành cô gái đầu tiên đột phá đến cảnh giới cường giả Thiên Vương ở Hoa Quốc.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Tiêu Long.
“Được rồi! Cháu dâu, bây giờ, thông qua hai cánh tay của cháu, truyền luồng sức mạnh mà cháu áp chế vào trong cơ thể Chính Văn!”
Tiêu Long ở bên bể thuốc hét lên.
Nhưng Khương Vy Nhan lại không làm như vậy.
Ngược lại, cô vẫn đang áp chế luồng sức mạnh bá đạo kia.
Thấy vậy, Tiêu Long cau chặt mày, hét lên: “Cháu dâu! Trình độ này đã đủ rồi, nếu cháu liều mạng khống chế nó thì hao tổn đối với cơ thể cháu sẽ còn lớn hơn nữa!”
Nhưng Khương Vy Nhan nhắm mắt hét lên: “Không! Ông nội! Vì Chính Văn, cháu có thể làm được!”
Ngay sau đó, trong tầm mắt hoảng hốt của Tiêu Long, luồng sức mạnh vốn dĩ vô cùng bá đạo hoàn toàn bị Khương Vy Nhan áp chế!
Hơn nữa, cô vẫn đang không ngừng khống chế nó!
Sắc mặt Tiêu Long vô cùng kinh ngạc.
Từ trước đến nay chưa có người nào có thể áp chế sức mạnh của cụ ấy đến mức độ như vậy.
Ngay sau đó, Khương Vy Nhan gần như đã đạt đến mức khống chế cực hạn, lúc này cô mới bắt đầu truyền luồng sức mạnh này vào trong cơ thể của Tiêu Chính Văn.
Khoảnh khắc đó, trên người Tiêu Chính Văn đột nhiên toát ra một luồng hơi thở đặc biệt!
Mà sức mạnh bá đạo vốn có trong cơ thể anh cũng đang chịu sự dẫn dắt của luồng sức mạnh vô cùng dịu dàng của Khương Vy Nhan, nó bắt đầu chảy khắp gân cốt và mạch máu của Tiêu Chính Văn.
Chương 885: Tiêu Thiên Vương
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn giống như mặt đất khô cằn bỗng chốc được gặp sương sớm, anh liều mạng hấp thụ luồng sức mạnh dịu dàng ở trên cơ thể Khương Vy Nhan.
Trong lòng Khương Vy Nhan thầm kinh ngạc và vui mừng khôn xiết, luồng sức mạnh bá đạo được Tiêu Long liên tục truyền qua, được cô liều mạng áp chế, sau đó lại truyền qua người Tiêu Chính Văn.
Nhưng tới cuối cùng, rõ ràng Khương Vy Nhan đã kiệt sức, có vẻ sắp không chống đỡ được nữa!
Bởi vì Tiêu Chính Văn không ngừng hấp thụ luồng sức mạnh dịu dàng trên người cô, nhanh hơn cả việc cô áp chế luồng sức mạnh đó.
Mà nước thuốc trong hồ đang giảm dần, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ.
Tất cả những linh tính của các vị thuốc đều bị Tiêu Chính Văn hấp thụ.
Chỉ còn lại một phần nhỏ được Khương Vy Nhan hấp thụ dùng để ổn định cơ thể.
Tiêu Long nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Đứa trẻ này hấp thụ của mình bao nhiêu sức mạnh như vậy, tại sao vẫn chưa có thay đổi gì? Sức mạnh mà cảnh giới Thiên Vương cần cũng phải gần bằng nhiêu đây rồi chứ…”
Gương mặt Tiêu Long đầy vẻ ngạc nhiên lẫn nghi hoặc.
Nhưng cụ ấy lập tức trợn tròn hai mắt giống như vừa nghĩ đến một khả năng khác, kinh ngạc nói: “Lẽ nào… thằng bé này muốn liên tục đột phá cảnh giới? Bước vào cảnh giới Thiên Vương hai sao?”.
“Không!”
“Không thể được!”
“Từ trước đến nay chưa từng có chuyện như vậy!”
Gương mặt Tiêu Long đầy vẻ kinh hãi.
Bởi vì, bước vào cảnh giới Thiên Vương chính là đồng nghĩa với việc đối đầu với trời đất.
Bất cứ ai dám bước vào cảnh giới Thiên Vương đều cần vận may lớn và kì tích xuất hiện!
Đây chính là hành trình chống lại trời đất.
Bao nhiêu người chỉ mãi giậm chân ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương, cả đời cũng không thể đặt chân vào cảnh giới Thiên Vương được.
Cảnh giới Thiên Vương chính là một loại truyền thuyết!
Có thể bình yên tiến vào cảnh giới Thiên Vương thì chắc chắn là phúc đức trời ban.
Muốn liên tục đột phá vào cảnh giới Thiên Vương thì chắc chắn là đối đầu với trời đất, cũng là chuyện không thể nào làm được!
Tuy nhiên, Tiêu Long không thể tùy tiện quyết định chuyện trước mắt.
Bởi vì chính cụ ấy chưa từng gặp phải chuyện như vậy!
Lúc này, cơ thể của Khương Vy Nhan cũng không thể chống đỡ được nữa mà bắt đầu run rẩy, vẻ hồng hào trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, gương mặt trở nên nhợt nhạt.
Bởi vì quá trình này vẫn cứ kéo dài suốt hơn một tiếng đồng hồ!
Tiêu Long bất ngờ, hét lớn: “Cháu dâu! Đừng áp chế sức mạnh nữa! Đủ rồi! Mau dừng lại! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cháu sẽ mất mạng đó!”
Đúng vậy, lúc này Khương Vy Nhan đang hoàn toàn dựa vào ý chí của mình để áp chế luồng sức mạnh vô cùng bá đạo trên người Tiêu Long.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Khương Vy Nhan sẽ bị thương nghiêm trọng.
Nếu không cẩn thận sẽ mất mạng lúc nào không hay!
Một khi chuyện đó xảy ra, Tiêu Long chắc chắn không có cách nào tiếp nhận được.
Thế nhưng, Khương Vy Nhan lại kiên quyết hét lớn: “… Không! Ông nội, cháu tự nguyện mà! Tiếp tục đi ạ! Chỉ cần Tiêu Chính Văn cần, cháu đều có thể làm! Dù là dùng mạng của cháu, cháu cũng không do dự!”
Cứ như vậy, Khương Vy Nhan tiếp tục liều mạng áp chế luồng sức mạnh trên người Tiêu Long.
Nhưng ngay sau đó, Khương Vy Nhan phun ra một ngụm máu, cơ thể càng lúc càng run lẩy bẩy.
Tiêu Long kinh ngạc, hét lớn: “Không thể tiếp tục nữa! Dừng lại!”
Dù vậy, Khương Vy Nhan cũng không nghe!
Thời điểm này nhất định không thể đánh mất tinh thần!
Chỉ cần Tiêu Chính Văn cần, cô đều có thể làm được!
Cho dù là tự vắt kiệt mạng sống, cô cũng bằng lòng!
Máu tươi từ khóe miệng Khương Vy Nhan chảy xuống chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả nước thuốc bên cạnh cô.
Nhìn thấy cảnh này, lòng Tiêu Long như lửa đốt.
Bởi vì việc truyền công này, chỉ khi Tiêu Chính Văn thành công đột phá cảnh giới tỉnh lại hoặc Khương Vy Nhan dừng lại thì mọi chuyện mới có thể chấm dứt.
Nếu cụ ấy tùy ý dừng lại, người bị trọng thương chắc chắn sẽ là Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
Nói cách khác, chỉ cần Tiêu Chính Văn tỉnh lại, Khương Vy Nhan sẽ bình an vô sự.
Hoặc Khương Vy Nhan chủ động dừng tay, cô sẽ bình an vô sự nhưng Tiêu Chính Văn có tỉnh lại được hay không thì còn phải xem ý trời.
Hoặc là Khương Vy Nhan sẽ dùng mạng sống của mình đổi lấy việc Tiêu Chính Văn được tỉnh lại.
“Ông nội… tiếp tục!”
Khương Vy Nhan hét lên nhưng giọng nói của cô rất yếu ớt, khóe miệng nhợt nhạt không còn hồng hào nữa.
Vừa nói xong, Khương Vy Nhan lại phun ra hai ngụm máu tươi.
Ngay lập tức, hai mắt cô bắt đầu tối sầm lại, cơ thể bắt đầu lảo đảo không vững.
Nhưng ngay giây phút cô ngã xuống, cô đã nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang hôn mê bỗng chốc tỉnh lại, đột nhiên anh mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén lóe lên từ trong hốc mắt sâu hun hút.
Đồng thời, trên người Tiêu Chính Văn bộc phát ra một luồng sức mạnh to lớn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Ngay sau đó là tiếng nước bắn tung tóe!
Tiêu Chính Văn đột nhiên đứng dậy, lao tới ôm lấy Khương Vy Nhan đã rơi vào bể thuốc, bế cô ôm vào lòng.
Khoảnh khắc đó, trên người Khương Vy Nhan be bét máu, hai mắt cô rưng rưng, nước mắt giàn giụa, cô đưa bàn tay trắng trẻo vẫn còn đang run rẩy của mình lên chạm vào gương mặt anh tuấn của Tiêu Chính Văn, nở nụ cười dịu dàng: “Chồng ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi…”
Tiêu Chính Văn ôm lấy Khương Vy Nhan vào lòng, trong mắt tràn ngập sự ấm áp, nói: “Ừ, anh tỉnh lại rồi…”
Nghe xong, Khương Vy Nhan nở nụ cười dịu dàng an ủi anh rồi ngay lập tức rơi vào hôn mê.
“Vy Nhan!”
“Vy Nhan!”
Tiêu Chính Văn hét lớn, sau đó nhảy ra khỏi bể thuốc, nhìn Tiêu Long rồi nhanh chóng bế cô vào trong phòng ngủ và đặt lên giường.
Sau đó, Tiêu Chính Văn cầm những cây kim châm của mình rồi giơ tay lên. Những cây kim châm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nằm gọn trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn, sau đó lại xoay tròn trên không trung một vòng tỏa ra ánh sáng màu bạc, từng cái một đâm xuống hàng chục huyệt đạo trên cơ thể của Khương Vy Nhan.
“Không tồi! Châm pháp hồi mạng Cửu Dương”.
Lúc này, Tiêu Long bước từ ngoài cửa vào nhìn thấy thuật dùng kim châm của Tiêu Chính Văn, ánh mắt lóe lên tia sáng, gật đầu tán thưởng rồi nói: “Có vẻ như cháu đã xem hết những mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục rồi”.
Tiêu Chính Văn không đáp lại lời của Tiêu Long mà rất nghiêm túc châm cứu cho Khương Vy Nhan.
Sau khi làm xong xuôi, anh thở phào nhẹ nhõm rồi đắp chăn cho Khương Vy Nhan.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Tiêu Long, trong mắt ánh lên vẻ xúc động, nói: “Ông là ông nội của cháu sao?”
Tiêu Long vắt hai tay ra sau lưng, gật đầu cười đáp: “Đúng vậy”.
Ngay lúc đó, hai ông cháu không hề nói lời thừa thãi.
Tình cảm ruột thịt gắn chặt hai con người ấy lại.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện”.
Tiêu Chính Văn nói rồi quay người rời khỏi phòng ngủ, đồng thời bảo người giúp việc lau người và thay quần áo cho Khương Vy Nhan.
Một lúc sau, ở bên trong phòng khách của biệt thự.
Tiêu Chính Văn thay quần áo sạch sẽ, rồi bảo cận vệ và người giúp việc lui ra ngoài.
“Bụp!”
Tiêu Chính Văn quỳ xuống đất, dập đầu với Tiêu Long: “Cháu trai Tiêu Chính Văn kính chào ông nội!”
Khoảnh khắc đó, hai mắt Tiêu Long ươn ướt, một loại cảm xúc chôn sâu trong lòng bỗng trào dâng mãnh liệt, rung lên từng nhịp!
Cụ ấy vội vàng kéo Tiêu Chính Văn đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt kích động xen lẫn nét hiền dịu, vỗ bờ vai rộng rãi vững chắc của Tiêu Chính Văn, nói: “Cháu ngoan, giỏi lắm! Đúng là con cháu của họ Tiêu! Nếu bố mẹ cháu vẫn còn sống, nhìn thấy được dáng vẻ này của cháu nhất định họ sẽ yên lòng”.
Nói xong, Tiêu Long vội vàng quay người lén lau nước mắt, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy có phải cháu đã đột phá cảnh giới rồi không?”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm, thở dài một hơi: “Suýt chút nữa là đã bước vào cảnh giới Thiên Vương hai sao rồi ạ”.
Nghe thấy thế, Tiêu Long cũng hiểu ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn có thể nhân cơ hội đột phá lên cảnh giới Thiên Vương hai sao. Nhưng vì Khương Vy Nhan nên anh lại đột ngột dừng lại.
Điều này cho thấy anh yêu Khương Vy Nhan tới nhường nào.
Vì cô mà Tiêu Chính Văn bỏ đi cơ hội có thể bước vào cảnh giới Thiên Vương hai sao.
Đây là cơ hội mà rất nhiều người đợi cả đời cũng không thể có được!
Nhưng trong mắt của Tiêu Chính Văn lại không quan trọng bằng Khương Vy Nhan.
Tiêu Long gật đầu, rất tán thưởng cũng không bận tâm đến vấn đề này nữa, tiếp tục hỏi: “Cháu trai, cháu muốn làm gì tiếp theo? Bây giờ cháu đã là cường giả Thiên Vương thật sự rồi!”
Nghe vậy, trong mắt Tiêu Chính Văn lóe lên sự phẫn nộ cực độ.
Tiêu Chính Văn nhớ lại Long Lân đã chết vì anh ở trận đấu đó, anh lạnh lùng nói: “Đương nhiên là báo thù cho người anh em của cháu rồi! Để người của bốn gia tộc lớn nếm thử thủ đoạn của Tiêu Thiên Vương này!”
Chương 886: Tiễn Long Lân
Nghe thấy lời của Tiêu Chính Văn, Tiêu Long nhíu mày, nói: “Chính Văn, chuyện này không thể nóng vội được. Bốn gia tộc lớn không đơn giản như cháu nghĩ đâu. Nếu bọn họ đơn giản như vậy thì năm đó nhà họ Tiêu chúng ta đã không gặp phải tai họa diệt tộc rồi. Thiên Tử cũng sẽ không kiêng dè bọn họ như vậy”.
Nghe những lời này, Tiêu Chính Văn sa sầm mặt mày, hỏi: “Ông nội, rốt cuộc bốn gia tộc lớn có gì lợi hại và đáng sợ vậy? Vì sao năm đó ông là Binh Mã Đại Nguyên Soái của triệu quân Hoa Quốc cũng bị bọn họ hãm hại?”
“Hơn nữa, sao Thiên Tử lại kiêng dè họ đến vậy?”
“Thiên Tử là đứa con vùng trời Hoa Quốc lại bị bốn gia tộc kiềm chế…”
Tiêu Long thở dài, nói: “Chính Văn, chuyện trong đó có liên quan tới quá nhiều bí mật. Hoa Quốc sau trăm năm thăng trầm có thể có thành tựu và vị thế quốc tế như ngày hôm nay cũng có sự trợ giúp âm thầm của bốn gia tộc lớn. Cháu phải biết rằng, vào năm đó, bốn gia tộc lớn vì Hoa Quốc cũng đổ biết bao nhiêu mồ hôi và máu. Nhưng vì thời đại thay đổi, có vài người bành trướng dã tâm nên mới gây ra tình cảnh như hôm nay”.
“Với Hoa Quốc thì bốn gia tộc lớn hiện nay chính là quả bom được chôn rất sâu! Mà một khi nó phát nổ sẽ lật đổ cả Hoa Quốc!”
Tiêu Long vừa nói vừa nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, vỗ vai anh: “Giờ cháu còn trẻ, có rất nhiều chuyện còn chưa biết. Chờ tới khi cháu đủ mạnh, tới khi cháu tiếp cận được nhiều bí mật hơn, ông nội sẽ nói cháu biết”.
“Nhưng mà…”
Tiêu Chính Văn còn muốn nói gì đó, Tiêu Long lắc đầu nói: “Mấy ngày này cháu nghỉ ngơi nhiều hơn, ở cạnh cháu dâu của ông. Nó đã liều mạng vì cháu đó. Nhà họ Tiêu chúng ta có thể có cháu dâu như nó là phúc phận của cháu, đừng phụ lòng nó”.
“Ngoài ra, ông nội sẽ sắp xếp một việc cho cháu”.
“Việc gì vậy ạ?”, Tiêu Chính Văn nhăn mày hỏi.
“Tới Thục Địa một chuyến, tìm một người, tìm được cậu ta, cậu ta sẽ trở thành trợ thủ giúp cháu tiêu diệt bốn gia tộc lớn”.
Tiêu Long nói một cách nghiêm túc.
Tuy Tiêu Chính Văn không hiểu sự sắp xếp của Tiêu Long nhưng vẫn gật đầu nói: “Vâng ạ”.
Sau khi nói xong, hai ông cháu im lặng trong giây lát.
Tiêu Long nói: “Chính Văn, sống cho thật tốt, tăng cường sức mạnh của bản thân. Tuy giờ cháu là Thiên Vương nhưng việc này cũng báo trước cháu sẽ gặp càng nhiều kẻ thù hùng mạnh! Một chút sơ sẩy thôi là không thể quay đầu lại được!”
“Cháu phải nhớ, không được tùy tiện đi khiêu chiến bốn gia tộc lớn! Thế lực sau lưng bọn họ không đơn giản thế đâu! Bởi vì người cháu phải đối đầu không chỉ có bốn gia tộc lớn mà còn có võ tông Hoa Quốc ở sau lưng! Nhất là Võ Thần Tông – tông môn lâu đời có truyền thừa vài nghìn năm!”
“Lúc chưa nắm chắc thì không được xảy ra bất kì xung đột nào với Võ Thần Tông! Ông nội sẽ âm thầm sắp xếp tất cả thay cho cháu, chờ tới khi cháu đủ mạnh, ông nội sẽ lại về tìm cháu!”
Nghe thấy những lời này, Tiêu Chính Văn chợt kích động nhìn Tiêu Long đang bước ra khỏi phòng khách, nói: “Ông nội, ông phải đi ư?”
Tiêu Long dừng bước, nhìn bầu trời sao bên ngoài, nói: “Nhiệm vụ của ông đã xong rồi. Tiếp đến là chuyện của bản thân cháu. Chăm sóc tốt cháu dâu của ông! Dẫn nó cùng đi đến Thục Địa, coi như tự cho mình một kì nghỉ ngắn đi. Còn nữa, ba thuộc hạ cạnh cháu, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn họ cũng sẽ đột phá. Còn đạt tới cấp độ nào thì phải xem tư chất và tiềm năng của bọn họ”.
Nói xong.
Tiêu Long đội chiếc mũ rộng lên, bóng người cũng biến mất vào bóng tối trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, trong bóng tối truyền tới một câu nói của Tiêu Long: “Con cháu nhà họ Tiêu chúng ta từ khi sinh ra đến khi chết, đều vì quốc gia mà chiến đấu, đấu với trời, đấu với đất! Chính Văn, đừng làm chuyện gì phản bội lại Hoa Quốc!”
Âm thanh ngày càng xa dần.
Sau khi Tiêu Chính Văn im lặng một lát rồi quay trở lại phòng ngủ.
Nhìn Khương Vy Nhan đang nằm trên giường bệnh, Tiêu Chính Văn bước tới trước giường, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Sau khi châm cứu, luồng sức mạnh trong cơ thể Khương Vy Nhan đã bị áp chế.
Kế tiếp là để cô tự mình tiêu hóa nó.
Nếu không có gì bất ngờ thì sức mạnh của Khương Vy Nhan sẽ tăng lên một mức cực lớn.
“Vợ ơi”, Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng thốt lên, lặng lẽ ngồi cạnh giường.
Lần này anh ngồi suốt ba ngày.
Sau ba ngày, Khương Vy Nhan tỉnh lại, khoảnh khắc mở mắt, cô bật ngồi dậy, thấy Tiêu Chính Văn đang ngủ cạnh đầu giường mình thì đôi mắt rưng rưng và đầy kích động.
“Chồng ơi…”
Khương Vy Nhan nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiêu Chính Văn, lặng lẽ khóc.
Tiêu Chính Văn cũng chợt tỉnh dậy, thấy Khương Vy Nhan đang khóc thì dịu dàng cười nói: “Em tỉnh rồi à?”
Khương Vy Nhan gật đầu, nước mắt rơi lã chã, cô ôm chầm lấy Tiêu Chính Văn, khóc và nói: “Chồng ơi, em còn tưởng rằng em không thể gặp anh được nữa…”
Tiêu Chính Văn cũng nhẹ nhàng ôm lấy Khương Vy Nhan, an ủi nói: “Được rồi, không sao rồi, mọi chuyện đều ổn rồi”.
Hai người ôm nhau chừng năm phút, mới buông ra.
Tiêu Chính Văn bắt mạch cho Khương Vy Nhan, quan tâm hỏi: “Em thấy sao rồi?”
Khương Vy Nhan cau mày, nói: “Không có cảm giác gì cả, chỉ là thấy người nhẹ nhàng hơn rất nhiều”.
Tiêu Chính Văn cười mỉm.
Mà lúc này, ba người Long Ngao, Long Hình và Long Nguyệt cũng xông vào, kích động quỳ một chân xuống đất, nói: “Chúc mừng chủ mẫu đã tỉnh!”
Khi Khương Vy Nhan thấy ba người bọn họ cũng vội vàng quay lưng lại, lau giọt nước mắt nơi khóe mắt và nói: “Mau đứng lên đi”.
Bây giờ, Long Ngao đã thăng cấp thành chủ soái năm sao!
Long Hình và Long Nguyệt thì thăng cấp lên chủ soái thiên cấp bốn sao!
Phải nói là trong một đêm, ba người bọn họ đã gặt hái được rất nhiều!
Chỉ đáng tiếc.
Nếu Long Lân còn sống, chắc chắn cũng có thể trở thành nhân vật cấp năm sao!
Lúc này, ba người Long Ngao đứng dậy, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn, nghiêm túc nói: “Long Vương, đã chuẩn bị xong cả rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, chúng ta đi tiễn Long Lân đi”.
Nghe thấy tên Long Lân, sắc mặt Khương Vy Nhan cũng đanh lại, gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, mấy chục chiếc xe màu đen có rèm che dừng ở nghĩa trang lớn nhất Giang Trung.
Gần trăm người đều mặc âu phục màu đen, nghiêm túc và trang trọng đứng trước một bia mộ cực lớn.
Tiêu Chính Văn ngồi xổm, đốt nhang và đặt trước tấm bia, nhướng mày nhìn chữ được khắc trên bia mộ và ảnh chân dung nụ cười rạng rỡ.
Mộ của Long Lân.
Bốn chữ đơn giản.
Lúc này gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ.
Tiêu Chính Văn không nói một câu, yên lặng nhìn bia mộ, sau đó đứng dậy, đặt tay phải trước ngực, cúi người chín mươi độ!
Khoảnh khắc này!
Gần trăm cao thủ của điện Thần Long đứng sau Tiêu Chính Văn cùng với ba Long Tôn là Long Ngao, Long Hình và Long Nguyệt đều quỷ một chân xuống đất, đặt tay phải trước ngực, hét lớn: “Cung tiển Long Tôn – Long Lân!”
Khoảnh khắc đó, âm thanh truyền dến tần chín tầng mây.
Vô vố người hò hét, bày tỏ lòng tôn kính cao nhất của bọn họ đối với Long Lân!
Tiếng hét này cũng truyền vào không trung và đàn trôi đi…
Tiêu CHính Văn dứng dậy, nhìn bia mộ trước mắt khóe mắt rơi một giọt lệ.
“Long Lân, cậu sẽ không chết vô ích đâu!
Mối thù của bổn gia tộc lớn, chắc chắn tôi sẽ trả!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, khí thế cực lỳ mạnh mẽ tỏa ra từ người anh.
Chương 887: Lần đầu đến Thục Địa
Hai ngày sau, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan lên chuyến bay đến Thục Địa.
Theo như Tiêu Long nói, Tiêu Chính Văn cần phải tìm một người.
Người này sẽ là người trợ giúp cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan không mang theo bất cứ thứ gì cho chuyến đi này cả, chỉ mang theo mấy cái thẻ ngân hàng.
Dù sao có tiền cũng có thể giải quyết được rất nhiều việc.
Giang Trung tạm thời giao cho ba vị Long Tôn và Ôn Bất Lâm quản lý.
Nhân chuyến đi này, Tiêu Chính Văn cũng quyết định đi thư giãn với Khương Vy Nhan như là một chuyến tuần trăng mật của hai người.
Tiêu Chính Văn không có bạn ở nơi này, lúc vừa đến cũng không biết nên ở đâu thế là chỉ có thể tìm một khách sạn.
Có lẽ là vì đến một môi trường mới nên Khương Vy Nhan cứ hiếu kỳ nhìn hết cái này đến cái khác.
Đến khi hai người vào khách sạn, Tiêu Chính Văn nói với Khương Vy Nhan: “Vợ à, em nghỉ ngơi ở đây trước đi, anh đi mua ít thuốc và vài vật dụng hằng ngày”.
“Vâng, anh đi về nhanh nha”.
Khương Vy Nhan gật đầu, rồi ngáp một cái.
Vì tác dụng phụ luồng sức mạnh của Tiêu Long trong cơ thể mà dạo này Khương Vy Nhan cứ thường buồn ngủ.
Tiêu Chính Văn định mua một ít thuốc về, tự phối lại để làm giảm triệu chứng trong người Khương Vy Nhan.
Lúc ra khỏi khách sạn, Tiêu Chính Văn đến quầy lễ tân dặn dò với lễ tân khách sạn, nói họ trông chừng Khương Vy Nhan giúp, nếu Khương Vy Nhan ra ngoài một mình thì phải nói với anh ngay lập tức.
Nói xong với lễ tân, Tiêu Chính Văn đi đến một cửa hàng thời trang gần đó.
Vì không biết Khương Vy Nhan có thích hay không nên sau khi hỏi nhân viên trong cửa hàng, anh đã mua bốn năm bộ đồ rồi xách về.
Lúc Tiêu Chính Văn vừa ra khỏi cửa hàng thời trang thì một đám người nhìn chằm chằm anh.
Trong đám đó có một thanh niên nhuộm tóc vàng đi đến trước mặt gã đàn ông mặt sẹo do dao gây ra rồi chỉ vào Tiêu Chính Văn, nói tin tức của Tiêu Chính Văn cho hắn.
“Chính là gã đàn ông này, anh ta có khả năng là một con cá lớn”, tên tóc vàng nói.
“Mày nói tao nghe thử xem”, gã đàn ông mặt sẹo hỏi.
“Anh ta vừa đi ra từ cửa hàng thời trang nổi tiếng, đồ trong cửa hàng đó đều rất đắt, một bộ phải có giá hàng chục nghìn tệ. Anh nhìn xem, anh ta cầm nhiều đồ như vậy, chắc chắn anh ta rất giàu”.
“Hơn nữa em cũng từng thấy số thuốc trong tay anh ta, đều là mấy loại thuốc nổi tiếng, rất đắt tiền. Người đàn ông đó chí ít cũng là một tên có số tài sản mấy triệu tệ đấy”, tên tóc vàng nói.
“Tài sản mấy triệu tệ ư? Anh ta giàu như vậy tại sao không thuê vệ sĩ bảo vệ chứ? Hơn nữa còn chẳng có xe”.
Mặc dù gã đàn ông mặt sẹo đó khá tin vào mấy lời tên tóc vàng nói nhưng vẫn hơi lo ngại.
“Anh Chó Hoang, lúc nãy em cũng nghĩ thế nhưng sau đó em đến gần nghe được cuộc nói chuyện của anh ta mới nhận ra người đàn ông này không nói giọng địa phương, chắc chắn là người ngoại tỉnh!”
“Chắc chắn là đến đây đi du lịch, chúng ta không ra tay lúc này thì còn đợi đến khi nào nữa?”
Mấy lời này của tên tóc vàng xua tan lo lắng của gã đàn ông mặt sẹo.
Gã đàn ông mặt sẹo có tên là Chó Hoang đó cầm điện thoại lên gọi cho đám đàn em của mình.
“Tốt lắm, nếu có thể moi được một trăm nghìn tệ hay hai trăm nghìn tệ từ anh ta thì đến lúc đó tao sẽ cho mày một bao lì xì lớn luôn”.
Nói xong, Chó Hoàng ngậm điếu thuốc, dẫn theo đám đàn em theo phía sau chặn đường Tiêu Chính Văn.
Thật ra Tiêu Chính Văn đã phát hiện có người đi theo mình nhưng anh không biết đối phương là thế lực nào.
Dù sao anh cũng vừa đến Thục Địa.
Lẽ nào tin tức anh đến Thục Địa tìm người đã bị lộ rồi à?
Bất kể là ai, anh cũng không thể quay về khách sạn lúc này được, mà phải nghĩ cách giải quyết đám người này trước.
Nghĩ như thế, Tiêu Chính Văn cố ý đi vào một con hẻm nhỏ.
Lúc này đằng trước xuất hiện một đám côn đồ cởi trần, xăm trổ đầy mình.
Đám côn đồ này có khoảng mười mấy tên, tay thì cầm côn sắt, ngạo nghễ nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau mình cũng có một đám người nữa, người đàn ông dẫn đầu hình như là đại ca của chúng, trên mặt có một vết sẹo.
Tiêu Chính Văn không thấy sợ mà ngược lại không nhịn được liền bật cười.
Chó Hoang thấy Tiêu Chính Văn không chỉ không bỏ chạy mà ngược lại còn đứng cười ngây ngô ở đó, còn tưởng anh sợ đến ngu người luôn rồi.
Thế nên hắn đi đến chỉ vào mình nói: “Tao là Chó Hoang, mọi người đều gọi tao là anh Chó Hoang”.
Nghe đến cái tên này, Tiêu Chính Văn lại không khỏi thở dài.
Chó Hoang thấy Tiêu Chính Văn không để ý đến mình bèn nói: “Tao, Chó Hoang, đến cướp tiền!”
“Nếu tôi không đưa tiền thì sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mày không đưa tiền thì tao đánh mày. Đừng tưởng tao không dám chém mày, thấy vết sẹo trên mặt tao rồi chứ?”
“Tao nói cho mày biết, trước đây lúc đánh nhau tao cầm dao giết gần hết người trong đám đó, đánh gục hơn năm mươi người bên kia, mà chỉ để lại một vết sẹo này trên mặt thôi đấy”.
Chó Hoang chỉ vào vết sẹo trên mặt mình như đang khoe khoang chiến tích của mình.
Đây không chỉ để uy hiếp mà còn đang khoe khoang.
Tiêu Chính Văn không chỉ không sợ mà còn quan sát kỹ vết sẹo trên mặt hắn, sau đó nói: “Nhưng vết sẹo này của anh không phải là sẹo do dao gây ra, thật ra vết sẹo trên mặt anh là do sơ sẩy lúc tự chơi dao nhỉ?”
Bởi vì vết sẹo này không chỉ không sâu mà cũng không làm tổn thương đến bộ phận nguy hiểm, nhìn không giống là cố ý.
“Mày xem thường ông đây à? Bớt nói nhảm lại đi, lập tức giao ra hai trăm nghìn tệ đây, nếu không thì đừng trách tao lấy dao chém mày”.
Chó Hoang tức giận vung con dao cắt hoa quả trong tay lên, giả vờ muốn chém Tiêu Chính Văn.
“Đám cặn bã của xã hội như các anh không thể tìm được công việc đàng hoàng sao?”
Tiêu Chính Văn lại không hề có hành động nào với con dao định chém về phía mình kia.
Thấy Chó Hoang để dao trước mặt mình, Tiêu Chính Văn cũng không buồn chớp mắt.
Vì Tiêu Chính Văn không cảm nhận được chút sát khí nào trên người Chó Hoang cả.
Người này không dám ra tay với anh, chẳng qua là muốn dọa anh sợ để moi tiền từ tay anh thôi.
“Mày… mày không sợ chết à?”
Chó Hoang hoảng sợ, con dao trên tay dần buông xuống.
Hắn quả thật không có chiến tích vang dội gì, đúng như Tiêu Chính Văn nói, vết sẹo trên mặt là do hắn không cẩn thận quẹt lên mặt lúc nấu ăn.
Hơn nữa hắn cũng không dám ra tay với Tiêu Chính Văn vì hắn biết Tiêu Chính Văn rất giàu, chắc chắn là đại gia đến từ nơi nào đó. Nếu hắn giết Tiêu Chính Văn thì sẽ bị cảnh sát địa phương truy nã.
“Hết cách rồi, xem ra chỉ có thể thay bố mẹ các anh dạy cho các anh một trận. Nhưng mấy bộ đồ này tôi mới mua nên không muốn làm bẩn nó”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đặt mấy bộ đồ trong tay xuống, cũng cởi luôn áo khoác của mình ra.
Anh vẫn chưa nói hết, đó là anh không muốn để Khương Vy Nhan thấy trên người mình dính máu rồi sẽ lo lắng cho mình.
Tiêu Chính Văn cởi hết áo ra để lộ phần lưng và ngực, nhìn thấy cảnh tượng đó, con dao trong tay Chó Hoang rơi xuống đất.
Thân hình này đáng sợ đến mức nào chứ, trên cơ thể có làn da màu đồng hiện lên các cơ bắp cân đối.
Trên người anh chằng chịt những vết sẹo do dao, do đạn và do lựu đạn để lại.
Chỉ liếc nhìn qua cũng làm người ta khó mà quên, vì đây là cơ thể đã trải qua hàng trăm cuộc chiến.
“Thời gian hơi gấp, các anh cùng lên đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ quyền lên, cú đầu tiên đã đánh văng tên Chó Hoang trước mặt.
Chương 888: Bang Bắc Thành
Mấy tên côn đồ khác phản ứng lại lập tức cầm vũ khí lên lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ?
Anh là chủ soái Bắc Lương.
Cường giả cảnh giới Thiên Vương.
Dù kẻ lao đến có là một đám cường giả chủ soái đi chăng nữa thì lúc này anh cũng có thể giải quyết dễ dàng, huống hồ đây chỉ là một đám côn đồ chưa từng trải qua huấn luyện.
Chúng hoàn toàn không thể chặn được cú đấm như sắt thép của Tiêu Chính Văn.
Từng cú đấm hay cú đá của Tiêu Chính Văn đều có thể đánh cho chúng vỡ đầu chảy máu.
Có người cầm gậy sắt định đánh vào đầu Tiêu Chính Văn từ đằng sau.
Tiêu Chính Văn không quay đầu lại mà chỉ xoay người đánh lên cây gậy sắt, cây gậy bị anh đánh cong, gậy sắt và nắm đấm đánh trúng vào mặt tên đánh lén kia khiến đối phương ngã xuống không đứng lên được.
“Người này đáng sợ quá… đây đâu phải là người, cứ như xe tăng hình người ấy”.
“Người như này đâu cần vệ sĩ đi theo, dù anh ta có tung hoành khắp nơi cũng không ai dám động đến”.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau! Không chạy thì có thể bị đánh chết đấy”.
Sau khi đám côn đồ này nhận ra không thể đánh thắng được sức chiến đấu mạnh mẽ đó của Tiêu Chính Văn thì hỗn loạn bỏ chạy.
Nhưng Tiêu Chính Văn bước lên trước mấy bước đạp vào ngực Chó Hoang khiến hắn kêu thảm thiết.
Sau đó Tiêu Chính Văn lấy một tấm hình trong túi ra hỏi: “Đã từng gặp người này chưa?”
Lúc này anh Chó Hoang đã sợ muốn tè rồi, lập tức lắc đầu như trống bỏi nói: “Chưa… chưa gặp, xin đại ca giơ cao đánh khẽ, tôi không dám nữa”.
Nghe thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày, hừ một tiếng: “Cút!”
Dứt lời, Chó Hoang đó đứng dậy chạy mất dạng.
Tiêu Chính Văn mặc đồ vào lại, sửa sang lại cổ áo mình, sau đó mới lửng thửng quay về khách sạn.
…
Lúc này Chó Hoang đang ở trong bệnh viện vừa được băng bó vừa kêu gào thảm thiết.
“Lần này chúng ta gặp phải tên ranh lợi hại rồi, có thể đối phương là lính xuất ngũ, không chỉ biết đánh đấm mà thực lực còn rất mạnh”.
“Xem ra chúng ta đành phải buông tha mục tiêu này rồi”.
Chó Hoang bị đánh nên hơi sợ.
“Anh Chó Hoang, nếu giờ mà buông tha thì lúc nãy chúng ta bị đánh vô ích rồi, nhiều anh em bị thương như thế mà anh có thể nuốt trôi cơn tức này sao?”
Tên tóc vàng bên cạnh cũng bị gãy chân.
“Nuốt không trôi cơn tức thì làm thế nào? Đều tại mày hết đó. Không nghe ngóng kỹ tình hình gì cả làm người của chúng ta tổn thất nhiều như thế”.
Nghe tên tóc vàng nói vậy, Chó Hoang lại nổi giận.
“Người đàn ông này là một tên khó chơi, chúng ta không động vào được thì dĩ nhiên có người có thể động vào, hay là chúng ta bán tin tức của anh ta cho bang Bắc Thành?”
Tên tóc vàng dè dặt nói.
Bang Bắc Thành là một thế lực ngầm cực lớn ở địa phương, mạnh hơn chúng rất nhiều, số lượng người trong đó cũng vô cùng nhiều.
Lúc nãy chúng thấy Tiêu Chính Văn không lái xe mà đi bộ về.
Cũng có nghĩa là Tiêu Chính Văn sống ở gần đó, chỉ cần sắp xếp vài tai mắt là có thể tra ra được nơi Tiêu Chính Văn đang ở.
Mà vùng này là địa bàn của bang Bắc Thành, nếu chúng không động vào Tiêu Chính Văn được thì bán chút tin tức để kiếm tiền.
Tối hôm đó, Chó Hoang đến câu lạc bộ của bang Bắc Thành yêu cầu gặp hội trưởng của bọn kia – Trần Thâm.
Trần Thâm là thần tượng của Chó Hoang, cũng là hội trưởng quản lý băng nhóm lớn hàng trăm người.
Tổ chức của chúng liên quan đến các ngành nghề, nhưng vì Trần Thâm có thủ đoạn cao tay nên vẫn chưa bị diệt sạch.
Chó Hoang đi thẳng vào câu lạc bộ thì thấy Trần Thâm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng VIP ăn trái cây.
Trần Thâm là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, để râu, phía sau còn có mấy vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Chó Hoang đi đến trước mặt Trần Thâm rồi nói sơ lược tin tức của Tiêu Chính Văn cho gã.
“Ồ? Mày nói đối phương là một tên lính xuất ngũ à? Hơn nữa hiện giờ có rất nhiều tiền?”, Trần Thâm hỏi.
“Tốt lắm, xem ra cậu ta vừa đến Thục Địa, đúng lúc bên tao đang thiếu một vệ sĩ”.
Nghe nói nắm đấm của Tiêu Chính Văn có thể đập nát ống sắt, Trần Thâm dấy lên ý nghĩ muốn trọng dụng nhân tài.
Gã không chỉ không có ý đồ tham tiền của Tiêu Chính Văn mà ngược lại còn muốn Tiêu Chính Văn làm việc cho mình.
Trần Thâm vứt một xấp tiền ra trước mặt Chó Hoang, Chó Hoang vui vẻ cầm tiền rời đi.
Sau đó Trần Thâm lại lấy một xấp tiền nữa ra đưa cho người bên cạnh mình.
“Điều tra tin tức của người đàn ông mà Chó Hoang nói, nếu cậu ta là lính xuất ngũ thì tính cách hẳn là rất khó chơi, hơn nữa sẽ không đồng ý hợp tác với chúng ta”.
“Nghĩ cách tìm được điểm yếu của cậu ta, tốt nhất có thể biết người nhà của cậu ta ở đâu, khống chế được người nhà cậu ta thì không sợ cậu ta không nghe lời”.
Trần Thâm nở nụ cười đầy ẩn ý.
Gã rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý con người, biết rằng không thể dùng tiền để thuyết phục một số người.
Hiện giờ bang Bắc Thành của gã vẫn chưa bị diệt sạch là vì trong tay gã có điểm yếu của mấy quan chức cấp cao.
Nghe được lúc chiều Tiêu Chính Văn có cầm theo thuốc thì gã đã đoán được Tiêu Chính Văn đang phải chăm sóc người nhà.
Một lát sau, vệ sĩ quay lại nói với gã: “Bọn em đã tra ra rồi, người đàn ông đó tên là Tiêu Chính Văn, anh ta đang ở khách sạn Phượng Hoàng, hình như còn có vợ anh ta nữa”.
“Vậy thì tốt, đưa số tiền này cho lễ tân bảo lễ tân quan sát Tiêu Chính Văn kỹ vào, chỉ cần cậu ta ra khỏi khách sạn thì lập tức bắt vợ cậu ta lại”.
“Một khi vợ cậu ta ở trong tay chúng ta thì tao không tin cậu ta không nghe lời”.
Trần Thâm rít một hơi thuốc rồi phả ra một vòng khói dường như đang nắm chắc mọi thứ trong tay.
Sáng hôm sau, Tiêu Chính Văn định ra ngoài tìm người mà ông nội bảo mình phải tìm.
Hiện giờ mỗi ngày Khương Vy Nhan đều trong tình trạng buồn ngủ.
Dựa theo cách giải thích trong mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục, bây giờ có thể là thời điểm quan trọng để Khương Vy Nhan nâng cao thực lực.
Mà sau khi Tiêu Chính Văn ra khỏi khách sạn không lâu thì điện thoại anh bỗng vang lên.
“Hả?”
Số điện thoại Tiêu Chính Văn đang dùng là số mới nên rất ít người biết được số này của anh.
Bỗng dưng có ai gọi đến khiến Tiêu Chính Văn hơi khó hiểu.
Vừa mới bắt máy, bỗng chốc Tiêu Chính Văn lại nổi giận.
“Chồng ạ? Chồng ơi, anh đang ở đâu thế… em sợ lắm”.
Giọng Khương Vy Nhan vang lên từ đầu bên kia, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đã có người bắt Khương Vy Nhan đi rồi.
Lúc này Khương Vy Nhan bị trói trên ghế sofa, hoảng sợ liên tục kêu cứu với Tiêu Chính Văn.
“Nếu muốn cứu vợ mày thì đến câu lạc bộ Bắc Thành tìm tao, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời tao thì tao sẽ không làm hại đến vợ mày. Nhưng nếu mày không chịu đến thì đừng trách tao không nương tay”.
Trần Thâm ở đầu dây bên kia đe dọa.
Tiêu Chính Văn tức giận đến mức suýt bóp nát điện thoại.
Không nói nhiều thêm, anh tiện tay ngăn một chiếc xe lại rồi bảo đối phương chở đến câu lạc bộ Bắc Thành.
Lúc này Trần Thâm đã cử người đứng dưới lầu chờ Tiêu Chính Văn đến.
Sau khi đến câu lạc bộ Bắc Thành, lập tức có người mời anh lên phía trên câu lạc bộ.
Đi đến phòng VIP thì thấy Trần Thâm đang ngồi trên ghế sofa lấy dao gọt hoa quả cắt móng tay.
“Tao đã xem tư liệu về mày, tên mày là Tiêu Chính Văn đúng chứ? Đến từ Giang Trung nhỉ? Nghe nói trước đây mày từng là lính, tao muốn thử bản lĩnh của mày ra sao”.
Trần Thâm giơ tay búng một cái tách, một vệ sĩ thân hình cường tráng ở đằng sau đi ra.
“A Lực đứng đằng sau tao này là một võ sĩ quyền anh ngầm, mày có thể chống đỡ được đòn tấn công của cậu ta trong vòng ba phút thì tao công nhận bản lĩnh của mày, có thể cho mày gặp vợ”.
Trần Thâm giơ ba ngón tay lên: “Nếu mày làm không được thì tao không thể đảm bảo an toàn cho vợ mày”.
A Lực vung nắm đấm xông về phía Tiêu Chính Văn, một đòn của Tiêu Chính Văn đập lên mặt hắn ta.
Thậm chí A Lực còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị văng ra xa, lõm vào trong bức tường để lại một cái hố lớn.
Sức tấn công khủng khiếp này khiến Trần Thâm khiếp sợ, sau đó gã vui mừng nhìn Tiêu Chính Văn như nhặt được vàng.
“Mạnh quá, đúng là mạnh thật. Có mày làm vệ sĩ cho tao, sau này bang Bắc Thành của tao sẽ là vô địch thiên hạ”.
Trần Thâm không khỏi cất cao giọng nói, thậm chí còn vỗ tay cho Tiêu Chính Văn.
“Anh gọi tôi đến là muốn tôi làm vệ sĩ cho anh à?”
Tiêu Chính Văn không nhịn được khẽ cười.
Chương 889: Tiểu Thanh Gia của nhà họ Liễu
“Đúng vậy, bây giờ vợ của mày đang ở trong tay tao”.
Trần Thâm búng ngón tay, Khương Vy Nhan lập tức bị dẫn ra ngoài.
Ban ngày, Trần Thâm đã sai người đến khách sạn để bắt trói Khương Vy Nhan lại.
Bởi vì Khương Vy Nhan hiện rất yếu, hơn nữa đối phương đã dùng trà pha thuốc mê nên khi bị trói, Khương Vy Nhan không thể phản kháng.
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã bị bắt cóc.
“Hãy suy nghĩ kỹ xem mày có muốn nghe tao nói hay không”.
Trần Thâm lấy ra một khẩu súng từ trong túi và chĩa vào đầu Khương Vy Nhan.
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Chính Văn đã tối sầm lại.
“Vì chuyện này mà anh sai người đến trói vợ tôi sao?”
Tiêu Chính Văn bừng bừng lửa giận, bọn họ lại dám động đến vợ anh, dám động đến Khương Vy Nhan!
Khương Vy Nhan là điểm yếu của anh, vậy mà bọn họ dám động đến cô sao?
Nghĩ đến đây, cơn giận của Tiêu Chính Văn lập tức bùng phát.
“Bỏ khẩu súng trong tay anh ra khỏi đầu của vợ tôi, nếu không tôi không dám chắc anh sẽ an toàn đâu”.
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Chính Văn chậm rãi vang lên.
“Xem ra mày rất quan tâm đến vợ của mày, nếu tao không bỏ ra thì sao?”
Lúc này, Trần Thâm vẫn chưa biết hậu quả của việc chọc giận Tiêu Chính Văn, cho nên gã liên tục khiêu khích.
“Vậy thì anh nhất định phải chết!”
Tiếp theo, Tiêu Chính Văn bắn một cây bút từ đầu ngón tay ra, cây bút như một loại ám khí sắc bén bay về phía Trần Thâm với tốc độ cực nhanh.
Trần Thâm bất giác bóp cò, bút bi bắn trúng khẩu súng lục của gã một cách chính xác, khiến viên đạn bị kẹt lại trong khẩu súng.
Tiêu Chính Văn giơ tay đánh thẳng vào bụng gã, Trần Thâm gục xuống và nôn ra hết đống đồ ăn mấy ngày nay.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn kẹp cổ gã lại rồi vặn gãy luôn.
Trần Thâm không ngờ rằng, bản thân gã là anh hùng một đời, mà lại chết trong tay Tiêu Chính Văn chỉ trong chớp mắt.
Khi đám người kia nhìn thấy Tiêu Chính Văn giết chết Trần Thâm, vẻ mặt bọn họ đều đầy vẻ kinh sợ.
Nhưng sau đó, Tiêu Chính Văn đoạt lấy một con dao gọt hoa quả trên người Trần Thâm, anh nhấc dao lên chém vào cổ rất nhiều người.
Trong nháy mắt, ánh sáng của con dao tỏa ra bốn phía, vô số người ngã trong vũng máu, trên cổ họ hiện lên một vết máu cực sâu.
Khi Khương Vy Nhan nhìn thấy cảnh này cô cũng trợn mắt há mồm kinh hãi.
Nhưng Tiêu Chính Văn đã nhanh chóng cởi bỏ sợi dây trên người cô, sau đó ôm cô vào lòng rồi đưa tay ra che mắt cô lại.
“Đừng sợ, anh đang ở đây. Nhắm mắt lại rồi đi theo anh, anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này!”
Tiêu Chính Văn nói xong, anh vừa vung con dao trong tay để không ngừng chém giết những kẻ địch đang liên tục lao tới, đồng thời vừa dẫn theo Khương Vy Nhan lao ra khỏi câu lạc bộ Bắc Thành.
“Được rồi”.
Tiêu Chính Văn nói nhỏ bên tai Khương Vy Nhan.
Khi Khương Vy Nhan mở mắt, hai người đã bước ra khỏi câu lạc bộ.
“Vừa rồi em sợ chết khiếp … Thật xin lỗi, Chính Văn, em lại trở thành hòn đá ngáng chân anh rồi. Rõ ràng em đã lớn như vậy mà em…”
Trên mặt Khương Vy Nhan đầy vẻ tự trách.
Tiêu Chính Văn sờ vào má cô, nói: “Đừng tự trách nữa, không phải lỗi của em. Bây giờ sức khỏe của em còn chưa hồi phục, cơ thể suy yếu, là do anh đã không chăm sóc tốt cho em. Đi thôi, chúng ta về trước đi. Anh sẽ pha thuốc cho em, uống thuốc xong cơ thể của em sẽ tốt hơn nhiều”.
“Vâng!”
Khương Vy Nhan gật đầu và đi theo Tiêu Chính Văn trở về khách sạn.
…
Ngày hôm sau, một nhóm cảnh sát đã đến khách sạn và muốn đưa Tiêu Chính Văn về cục cảnh sát để điều tra.
“Ngày hôm qua có một vụ án giết người ở câu lạc bộ Bắc Thành, chuyện này có liên quan đến anh đúng không?”
Một người cảnh sát trong nhóm nghiêm nghị hỏi.
Tiêu Chính Văn lấy ra giấy chứng nhận là người của chiến khu rồi nói: “Thân phận của các anh không có quyền điều tra tôi. Gọi cục trưởng của các anh đến kiểm tra số ID của tôi”.
Nhân viên cảnh sát nghi hoặc kiểm tra số ID của anh, ngay sau đó có một cuộc gọi đến.
“Đừng trêu chọc người đàn ông này, các anh không chọc vào người này được đâu. Đừng nói là tính mạng của vài tên xã hội đen, cho dù cậu ta có tàn sát cả thành phố này thì các anh cũng sẽ không quản được cậu ta”.
Nghe nói như vậy, nhóm cảnh sát cảm thấy không thể tin nổi. Ở đâu ra mà có người lợi hại như vậy chứ, ngay cả cục trưởng cũng phải khiếp sợ.
Cuối cùng, đầu bên kia điện thoại bổ sung một lời giải thích: “Cậu ta đến từ Bắc Lương đấy”.
Khi họ nghe thấy hai chữ Bắc Lương thì lập tức hiểu ra.
Thảo nào người đàn ông này có thể tiêu diệt cả bang Bắc Thành!
Khi nghe lời giải thích này, nhóm cảnh sát đã dấy lên lòng tôn kính đối với Tiêu Chính Văn và nhanh chóng rời đi.
…
“Một quân nhân giải ngũ của Bắc Lương đã đến Thục Địa sao?”
Vào lúc này, trong văn phòng của tổng cục thanh tra Thục Địa.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, vẻ mặt mờ mịt cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông ta là Đồng Chấn Hải – tổng tư lệnh của tổng cục thanh tra Thục Địa.
Phía sau ông ta còn có một người đàn ông khác khoảng chừng ba mươi tuổi, tên là Chu Diệu Sinh – cục trưởng đã mắng cấp dưới của mình, bảo cấp dưới đừng chọc giận Tiêu Chính Văn lúc nãy!
Lúc này Chu Diệu Sinh đang tràn đầy vẻ vui mừng, nói: “Sếp Đồng, ông có muốn tôi cử người đi bảo vệ bọn họ không?”
Đồng Chấn Hải nhíu mày nói: “Tạm thời không cần, vì chúng ta vẫn chưa biết thân phận và thông tin của đối phương! Theo lý mà nói thì người của Bắc Lương sao lại xuất hiện ở Thục Địa chứ? Đây không phải là vùng đất thuộc quyền quản lý của Bắc Lương. Hơn nữa, theo thông tin tình báo của cậu, tài liệu về thân phận của người này là hồ sơ tuyệt mật”.
“Đúng vậy, sếp Đồng! Chúng tôi chỉ nhận được thông tin từ chiến bộ rằng cậu ta là quân nhân ở Bắc Lương, còn tất cả những nội dung khác đều cần quyền hạn cấp 5S mới có thể xem. Ông nói xem người này có phải là sĩ quan chỉ huy đứng đầu ở chiến khu Bắc Lương hay không?”
Chu Diệu Sinh vừa nói vừa duỗi ngón tay chỉ lên trần nhà, ý là người ở trên cao.
Nghe xong lời này, Đồng Chấn Hải quay người lại, dập tàn thuốc trong gạt tàn, nói: “Cử một vài người đi theo cậu ta, đừng vội bứt dây động rừng, bí mật bảo vệ là được, điều tra xem khi nào đối phương rời khỏi Thục Địa”.
“Ngoài ra, cậu nên thông báo cho tư lệnh Lý của tổng bộ Sở chỉ huy quân đội rằng, có một nhân vật lớn từ Bắc Lương đã đến Thục Địa. Bảo ông ta tìm cách liên lạc để xem đối phương có thân phận gì”.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay”, Chu Diệu Sinh trả lời, chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng làm việc.
…
Không lâu sau, Tiêu Chính Văn đã đưa Khương Vy Nhan trở lại khách sạn, anh bắt gặp Chu Diệu Sinh đã đợi anh từ lâu ngay tại cửa.
Khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đến, Chu Diệu Sinh chào anh bằng một nụ cười cung kính rồi nói: “Xin chào cậu Tiêu, tôi là cục trưởng của phân khu bốn, tên là Chu Diệu Sinh, rất vui được gặp cậu”.
Tiêu Chính Văn cau mày, liếc nhìn Chu Diệu Sinh, ra hiệu Khương Vy Nhan đi lên phòng trước, sau đó anh hỏi: “Cục trưởng Ngô, anh tìm tôi làm gì?”
Chu Diệu Sinh cười nói: “Cậu Tiêu, đi ra chỗ khác rồi nói”.
Tiêu Chính Văn gật đầu rồi đi theo Chu Diệu Sinh vào chiếc xe chuyên dụng.
“Cậu Tiêu, là như này. Chúng tôi được biết cậu là một quân nhân ở Bắc Lương, nhưng chúng tôi không có quyền tra xét thông tin khác của cậu. Vì vậy, tôi đoán rằng cậu nhất định có thân phận rất quan trọng ở Bắc Lương”.
Chu Diệu Sinh nói thẳng vào vấn đề chính.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nhìn Chu Diệu Sinh. Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói: “Cục trưởng Ngô, hãy yên tâm, tôi đến Thục Địa chỉ để tìm người, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện ở địa bàn các anh”.
Chu Diệu Sinh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cậu Tiêu, cậu đang nói về chuyện gì?”
Không có gì lạ khi Chu Diệu Sinh lại căng thẳng đến vậy. Bởi vì trước đó Thục Địa đã có ân oán và mâu thuẫn với Bắc Lương.
Khi đó, cựu tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Thục Địa đã không tuân theo sự sắp xếp của thời chiến, làm lỡ thời cơ chiến đấu, hại quân lính tinh anh Bắc Lương bị thương và tử vong lên đến con số ba nghìn người!
Vì lý do này mà vua Bắc Lương đã nổi giận và dẫn năm mươi nghìn quân tới bao vây tổng bộ của Sở chỉ huy quân đội Thục Địa. Đồng thời, vua Bắc Lương đã dựa theo luật quân sự của Hoa Quốc để bắn chết cựu tổng tư lệnh trước mặt mọi người!
Hơn nữa, cựu tổng tư lệnh này cũng là thành viên của một gia tộc có tiếng tại Thục Địa.
Vì lý do này mà các gia tộc giàu có và một số nhân vật lơn trong Thục Đại đã có những hiểu lầm nghiêm trọng với Bắc Lương!
Cộng thêm việc bị kẻ ác lợi dụng, thêm mắm dặm muối nên dẫn đến một bộ phận người dân Thục Địa cho rằng, người của Bắc Lương là những kẻ giết người không chớp mắt!
Lúc này, khi nghe thấy câu hỏi cảu Chu Diệu Sinh, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt và nói: “Cục trưởng Ngô, giúp tôi kiểm tra người này nhé.”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa cho Chu Diệu Sinh bức ảnh mà ông nội của anh đã đưa cho anh.
Chu Diệu Sinh nhìn vào ảnh, sau đó anh ta cau mày lại kinh ngạc nói: “Đây không phỉa là Tiểu Thanh Gia của nhà họ Liễu sao…?”
Chương 890: Nhà họ Ngô ở Nam Thục
“Tiểu Thanh Gia của nhà họ Liễu?”
Tiêu Chính Văn cau mày.
Chu Diệu Sinh vội vàng nói: “Đúng vậy thưa cậu Tiêu, người trong bức ảnh này là Tiểu Thanh Gia của nhà họ Liễu, tên là Liễu Thanh, là cậu hai của nhà họ Liễu ở Thục Địa, tính cách phong lưu, ngang ngạnh ương bướng, nhưng nhân phẩm thì không có vấn đề gì. Mà nhà họ Liễu này lại là danh môn vọng tộc ở Tây Thục. Liễu Thanh này vốn có hôn ước với cô chủ nhà họ Mạc ở Đông Thục, đó cũng là hôn ước mà cả Thục Địa đều vô cùng mong chờ”.
“Bởi vì, nhà họ Liễu ở Tây Thục và nhà họ Mạc ở Đông Thục đều là những gia tộc giàu có hàng đầu ở nơi này, liên hôn giữa các gia tộc quyền quý chính là giai thoại lịch sử của Thục Địa”.
“Thế nhưng Liễu Thanh này tính tình phong lưu khó sửa, không những từ chối hôn ước với cô chủ nhà họ Mạc ở Đông Thục mà còn chạy đến ở rể cho một nhà họ Sư hạng hai ở Nam Thục”.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày.
Thục Địa chia làm ba vùng.
Lần lượt là Đông Thục, Tây Thục và Nam Thục.
Cả Thục Địa có tám mươi nghìn binh lính độc lập, toàn bộ đều do ba tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Thục Địa quản lý.
Mà Sở chỉ huy quân đội lại được xây dựng tại khu vực Nam Thục, bởi vì Nam Thục nằm gần đường biên giới, tiếp giáp với ba quốc gia.
Đông Thục và Tây Thục không xây dựng Sở chỉ huy quân đội.
Đông Thục có hai mươi nghìn binh lính đóng quân.
Tây Thục có ba mươi nghìn binh lính đóng quân.
Nam Thục có ba mươi nghìn binh lính đóng quân.
Mà binh lính và số hiệu của ba nơi này đều nằm độc lập bên ngoài năm chiến khu lớn.
Bởi vì từ xưa đến nay Thục Địa đều là nơi giao tranh của các nhà quân sự.
Vậy nên từ thời Nhị Đại Thiên Tử đã tách riêng Thục Địa ra, trở thành quân đội Thục Địa riêng biệt chỉ có ở nơi này.
Đây cũng là quân đội nổi tiếng ở cả Hoa Quốc và quốc tế!
Từ thuở xưa đã có lời ca ngợi: “Quân đội Thục Địa vô địch”.
Hơn nữa, quân đội Thục Địa cũng chưa lần nào thất bại cả.
Thế nhưng, bởi vì sự thất trách và tư lợi của tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Nam Thục tiền nhiệm mới dẫn đến việc quân Bắc Lương thương vong ba nghìn binh lính.
Cũng bởi vì như vậy, Tiêu Chính Văn mới dẫn quân Bắc Lương bao vây Thục Địa, bắn chết tên chỉ huy làm lỡ dở thời cơ chiến đấu ngay tại chỗ!
Cũng chính từ lúc đó, quân đội và cả nhân dân Thục Địa bắt đầu ôm hận với Bắc Lương.
“Sau đó thì sao?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
Chu Diệu Sinh trả lời: “Liễu Thanh này chạy đến ở rể cho một nhà họ Sư ở Nam Thục, đương nhiên chọc cho ông cụ nhà họ Liễu nổi điên lên, lập tức mở họp báo tuyên bố rằng đoạn tuyệt quan hệ ông cháu với Liễu Thanh, còn xoá tên anh ta ra khỏi gia phả nhà họ Liễu”.
“Đồng thời, nhà họ Mạc còn trở thành trò cười ở Đông Thục vì bị Liễu Thanh từ chối hôn ước, việc này khiến cho người nhà họ Mạc vô cùng thống hận Liễu Thanh và nhà họ Liễu!”
“Có thể nói, hai gia tộc giàu có ở Đông Thục và Tây Thục bây giờ giống như nước với lửa! Ngay cả người dân hai nơi cũng căm ghét và hận thù lẫn nhau”.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn cau mày, không ngờ cục diện ở Thục Địa lại như vậy.
Hơn nữa, nhà họ Liễu và nhà họ Mạc lại còn có thể ảnh hưởng tới nhân dân một vùng.
“Đưa tôi đến Nam Thục, tôi phải gặp Liễu Thanh”, Tiêu Chính Văn nói.
Nghe vậy, Chu Diệu Sinh liếc nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt kỳ quái, nói: “Cậu Tiêu, trước khi cậu đến lẽ nào không nghe nói tới chuyện gì hay sao?”
“Chuyện gì?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, hỏi người lại.
Chu Diệu Sinh hít sâu vào một hơi, lắc đầu nói: “Cậu Tiêu, bây giờ không thể đến Nam Thục được đâu. Nhà họ Sư này là gia tộc hạng hai ở Nam Thục, nhưng bởi vì đắc tội với thế gia hạng nhất ở đó là nhà họ Ngô nên hiện đang phải đứng trên bờ vực phá sản và cả gia tộc sắp bị giết hại”.
“Chuyện gì vậy chứ?”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn chợt trở nên sắc lạnh, hỏi.
Chu Diệu Sinh nói: “Bởi vì cô chủ của nhà họ Sư này xinh đẹp như hoa, được cậu chủ ba nhà họ Ngô yêu thích, toan tính gài cho nhà họ Sư một vố, khiến họ phải đối diện với tình cảnh phá sản. Cậu Tiêu, tôi biết cậu là người Bắc Lương, thân phận nhất định tôn quý hơn tôi, nếu không thì nội bộ hệ thống của chúng tôi sẽ không thể không tra ra nổi. Trước khi tới đây, cục trưởng của chúng tôi đã đặc biệt dặn dò, muốn chúng tôi ngầm bảo vệ cho sự an toàn của cậu, dù gì thì người ở đây cũng không hoà hợp với người Bắc Lương lắm. Nếu như cậu tới Nam Thục, để lộ ra thân phận của mình, vậy thì có một số chuyện sẽ không thể khống chế nổi đâu”.
“Hơn nữa, nhà họ Ngô còn có tiếng nói tuyệt đối ở Nam Thục!”
“Tại sao chứ?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Chu Diệu Sinh nói: “Bởi vì gia chủ nhà họ Ngô này chính là tổng chỉ huy của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục! Hơn nữa cậu hai nhà họ Ngô cũng là Cục trưởng của Tổng Cục thanh tra Nam Thục! Cô ba nhà họ Thục lại là người giàu có nhất đất Nam Thục! Có thể nói rằng, nhà họ Ngô này kiểm soát hoàn toàn quân đội, Tổng Cục thanh tra và cả cục diện kinh tế của Nam Thục”.
Nói đến đây, Chu Diệu Sinh không khỏi hít sâu vào một hơi, nói: “Dù có là Cục trưởng Đồng của Tổng Cục thanh tra Tây Thục chúng tôi đến Nam Thục thì cũng phải xem sắc mặt của nhà họ Ngô mà hành sự”.
Tiêu Chính Văn trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đưa tôi đến Nam Thục”.
Nghe vậy, Chu Diệu Sinh nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, cũng không nói thêm gì, chỉ lên tiếng: “Được”.
Sau đó, Tiêu Chính Văn ngồi xe của Chu Diệu Sinh đi tới Nam Thục.
Đồng thời, anh cũng gọi cho Khương Vy Nhan một cuộc điện thoại, nói là đi xử lý chút chuyện và sẽ trở về ngay.
Ngoài ra, Chu Diệu Sinh cũng cử lính tuần canh giữ bên trong khách sạn, bảo vệ cho sự an toàn của Khương Vy Nhan.
Sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Chu Diệu Sinh đã đưa Tiêu Chính Văn tới nhà họ Sư ở Nam Thục.
Lúc này, cửa chính nhà họ Sư đang đóng chặt, quang cảnh vô cùng tiêu điều.
Mà vào lúc Tiêu Chính Văn chuẩn bị xuống xe, mười mấy chiếc xe thương vụ và xe con màu đen, còn có ba, bốn chiếc xe jeep và xe tải quân dụng màu xanh đột nhiên lao tới từ xa, bao vây lấy nhà họ Sư!
Động tĩnh và cảnh tượng này thật sự doạ người!
Một nhóm vệ sĩ mặc tây trang đen nhảy từ trên xe xuống!
Mà những binh lính kia lại mang theo súng ống, bao vây kín mít cửa lớn nhà họ Sư.
Sau đó, một người thanh niên vô cùng phong độ bước xuống từ trên một chiếc xe Bentley màu đen, đeo kính râm, nhướng mày nhìn cửa chính biệt thự nhà họ Sư trước mắt, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên.
Sau đó, hắn giơ tay lên, những vệ sĩ và binh lính mặc tây trang đen xông thẳng vào biệt thự nhà họ Sư!
Chu Diệu Sinh ngồi trên xe nhìn thấy cảnh tượng này thì giải thích: “Cậu Tiêu, người này là cậu ba nhà họ Ngô – Ngô Khắc Dũng! Tính cách ác độc, háo sắc, không việc ác gì không làm! Thế nhưng bởi vì bối cảnh và quan hệ của nhà họ Ngô nên tới giờ Ngô Khắc Dũng vẫn chưa bị bắt, thậm chí còn thành lập băng nhóm của riêng mình ở Nam Thục”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ sắc lạnh.
Đồng thời, trong lòng anh cũng rất hiếu kỳ.
Người mà ông nội bảo mình đến tìm lại bình thường như vậy sao?
Liễu Thanh của nhà họ Liễu… Nếu như thật sự là một tên vô dụng thì Tiêu Chính Văn sẽ chỉ giúp anh ta giải quyết rắc rối trước mắt, sau đó sẽ trở về Giang Trung.
Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn trầm mặc trong chốc lát.
Lúc này, Ngô Khắc Dũng dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào trong đại viện nhà họ Sư.
Bên trong biệt thự nhà họ Sư chỉ còn lại hai cụ già, cô chủ Sư Song Song, bố mẹ của Sư Song Song và cả một người quản gia đã có tuổi.
Những kẻ hầu người hạ còn lại đã bị cho nghỉ việc từ ba ngày trước cả rồi.
Lúc này, Ngô Khắc Dũng nghênh ngang đi vào trong, nhìn đám người nhà họ Sư đang túm tụm lại một góc, Sư Song Song luống cuống đứng chắn phía trước mọi người, vô cùng sợ hãi nhìn Ngô Khắc Dũng, gào lên: “Anh… anh còn đến đây làm gì nữa?”
Không thể không nói, Sư Song Song này quả thực là một cô gái xinh đẹp, giống như tiên nữ trong tranh.
Khó trách Ngô Khắc Dũng này lại mê đắm Sư Song Song đến thế.
Ngô Khắc Dũng bật cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn một vòng, nói: “Ồ, tên khốn nạn Liễu Thanh đâu, đừng nói là chạy rồi đấy chứ? Ha ha, ngay cả vợ mình cũng không thể bảo vệ, đúng thật là phế vật!”
Nói xong, Ngô Khắc Dũng giơ tay lên, nói: “Dẫn cô ta đi!”
Trong nháy mắt, bảy, tám tên vệ sĩ mặc vest đen lập tức xông tới túm lấy Sư Song Song.
Mặc cho Sư Song Song giãy giụa kịch liệt, không ngừng kêu gào, nhưng căn bản cũng chẳng ích gì.
Mà lúc này, một bóng người mang theo lửa giận ngút trời đột nhiên xuất hiện trước cửa, trầm giọng nói: “Ngô Khắc Dũng, mày đang tự tìm đường chết đấy à! Thả vợ tao ra ngay!”
Nghe những lời này, Viên Hỗn Thiên trầm tư suy nghĩ, lát sau mới nói: “Tốt! Ý kiến này rất hay! Cậu tên là gì?”
“Thưa cụ tổ, tôi tên là Viên Sùng Long”.
Người đàn ông trung niên vốn có vóc người cường tráng, giờ phút này lại khom lưng cung kính dạ dạ vâng vâng.
“Rất tốt! Rất tốt! Nhà họ Viên có con cháu như cậu quả thật là một điều may mắn to lớn cho nhà ta!”
Viên Hỗn Thiên cười nói, gật đầu lia lịa, trên mặt đầy vẻ tán thưởng.
Sau đó, cụ ta nói: “Nếu đã vậy thì bây giờ tôi tuyên bố, từ nay, Viên Sùng Long sẽ quản lý nhà họ Viên, trở thành gia chủ mới!”
Cụ ta vừa dứt lời, không gian yên lặng như tờ!
Viên Sùng Long ngây người tại chỗ, mãi lâu sau cũng chưa phản ứng kịp!
Không riêng gì ông ta, đám người ngồi bên dưới đều là nhân vật cốt cán của nhà họ Viên, trên mặt họ cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc!
Cái chức gia chủ của nhà này cứ quyết định tùy ý vậy sao?
“Sao thế, cậu không muốn à?”
Giờ phút này, thấy Viên Sùng Long cứ ngây ngẩn, Viên Hỗn Thiên trầm giọng hỏi.
“Không, không phải! Tôi đồng ý ạ!”
Viên Sùng Long chợt phản ứng lại, lập tức uốn gối quỳ trên mặt đất, vừa đập đầu với Viên Hỗn Thiên vừa hô to: “Cảm ơn cụ tổ đề bạt và dìu dắt, Viên Sủng Long nhất định sẽ không phụ lòng cụ tổ, nhất định đưa gia tộc nhà họ Viên đi đến đỉnh cao huy hoàng1 Tôi bằng lòng dùng tính mạng mình, cả đời này chỉ sống vì nhà họ Viên!”
“Ha ha ha!”
Viên Hỗn Thiên vười ha há, nói: “Tốt lắm, đứng lên đi! Bắt đầu từ bây giờ cậu chính là gia chủ mới nhậm chức của nhà họ Viên!”
Cụ ta vừa dứt lời, Viên Sủng Long cũng đứng bật dậy.
Khoảng khắc đó, khí thế trên người ông ta cũng trở nên sắc bén.
Dã tâm ẩn nấp trong lòng Viên Sủng Long bây giờ cũng bắt đầu bùng phát!
Mọi người trong nhà họ Viên vội vàng đứng dậy, khom người tung hô: “Hoan nghênh tân gia chủ tiếp nhận nhà họ Viên!”
Viên Sùng Long nhìn đám người nhà họ Viên ngay trước mắt, một lần nữa giấu kín con tim đầy dã tâm, chắp tay khom người cười nói: “Mọi người, sau này còn nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn!”
Sau đó là một phen trò chuyện tâng bốc và nịnh nọt.
Viên Hỗn Thiên cất lời: “Sùng Long, chuyện võ đài sẽ giao cho cậu. Trong vòng bảy ngày, tôi phải dùng đầu của Tiêu Chính Văn để làm lễ truy điệu cho Thiên Kiệt và năm vị trưởng lão đã mất!”
“Vâng, thưa cụ tổ! Sùng Long sẽ sắp xếp việc này!”
Viên Sùng Long cung kính đáp.
Nhưng vừa dứt lời, hộ vệ trông cửa liền bước nhanh vào, báo: “Cụ tổ! Người của Thiên Tử Các đến!”
“Thiên Tử Các?”
Viên Hỗn Thiên nghe thấy vậy, chân mày cau lại, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo đại cán, chậm rãi đi vào đại sảnh nhà họ Viên, liếc nhìn Viên Hỗn Thiên đang ngồi trên cao, hơi khom người nói: “Thưa cụ tổ nhà họ Viên, Thiên Tử có mệnh lệnh”.
Nghe thấy vậy, mọi người trong đại sảnh nhà họ Viên, bao gồm Viên Sùng Long đều vội vàng khom lưng quỳ gối.
Chỉ riêng Viên Hỗn Thiên vẫn còn ngồi trên ghế như cũ.
Một lát sau, Viên Hỗn Thiên mới đứng dậy, đi đến bên cạnh người đàn ông mặc áo đại cán, hơi cúi người, nói: “Thiên Tử có mệnh lệnh gì vậy?”
Người đàn ông mặc áo đại cán nói: “Thiên Tử truyền lời, trong vòng ba tháng, nhà họ Viên không được phép ra tay với Bắc Lương và Tiêu Chính Văn! Nếu nhà họ Viên dám không tuân theo sẽ bị coi là kẻ phản quốc phản quân!”
Vừa dứt lời, trên mặt đám người nhà họ Viên đang quỳ dưới đất đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Mi mắt Viên Hỗn Thiên cũng nhíu lại, sắc mặt hết sức khó coi.
Thiên Tử lại ra tay can thiệp vào chuyện này!
Sắc mặt Viên Hỗn Thiên sa sầm, trong lòng tuy bất mãn nhưng vẫn chắp tay đáp: “Viên Hỗn Thiên nhận lệnh!”
Người đàn ông mặc áo đại cán kia cũng gật đầu, rồi xoay người rời khỏi nhà họ Viên.
Sau khi người đã đi khuất, mọi người trong nhà họ Viên mới đứng lên, mặt đầy vẻ giận dữ, mắng: “Cụ tổ! Thiên Tử khinh người quá đáng! Dựa vào đâu mà lại yêu cầu nhà họ Viên ta không thể ra tay với Tiêu Chính Văn trong vòng ba tháng chứ?”
“Không sai! Thiên Tử bất nhân thì đừng trách nhà họ Viên chúng ta bất nghĩa!”
“Ba tháng, đồng nghĩa với việc cho thằng nhãi Tiêu Chính Văn kia có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức ba tháng!”
Nghe những lời mắng chửi đầy tức giận và bất mãn của mọi người, sắc mặt Viên Hỗn Thiên cũng hết sức u ám. Cụ ta giơ tay lên, trầm giọng nói: “Im miệng! Tùy tiện nghị luận Thiên Tử là tội chết! Các ngươi muốn chết hả?”
Một câu gào thét khiến mọi người kinh sợ, tất cả lập tức im lặng không dám nói nữa.
Sau đó, Viên Hỗn Thiên nói với Viên Sùng Long đang đứng sau lưng mình: “Nếu Thiên Tử đã lên tiếng, vậy thì cho Tiêu Chính Văn ba tháng! Ba tháng này, tôi sẽ tiếp tục bế quan! Cậu quản lý tốt tất cả mọi việc của nhà họ Viên, ba tháng sau, tôi sẽ xuất quan chém chết vua Bắc Lương!”
Dứt lời, Viên Hỗn Thiên phất tay, tức giận rời khỏi phòng khách nhà họ Viên.
Đám người Viên Sùng Long cũng vội vàng khom người chắp tay về phía bóng lưng của Viên Hỗn thiên, cung kính nói: “Tiễn cụ tổ!”
Mà cùng lúc đó.
Dược Vương Cốc.
Trong đại điện của tông môn Dược Vương Cốc, bảy tám vị trưởng lão và chưởng giáo của Dược Vương Cốc đang ngồi thảo luận.
Trên mặt bọn họ đều đầy vẻ u ám!
Trong đại điện, Hoàng Khắc Long gào thét đến mức khàn cả giọng: “Các vị trưởng lão và chưởng giáo, vua Bắc Lương thật sự quá đáng ghét! Dược Vương Cốc chúng ta phải nghĩ biện pháp để bóp chết nhuệ khí của hắn! Nhân dịp hắn đắc tội với bốn gia tộc lớn, cũng đúng lúc bị thương nặng, chúng ta nên phái tinh nhuệ của Dược Vương Cốc đến Giang Trung ám sát hắn, báo thù cho hai vị tông sư đã chết!”
Ông Ngụy cũng phụ họa theo: “Tôi đồng ý với đề nghị của cậu ba! Chuyến đi Giang Trung lần này, tên vua Bắc Lương kia hết sức ngang ngược hống hách! Không xem Dược Vương Cốc chúng ta ra gì! Thậm chí, hắn còn nhiều lần đe dọa tôi và cậu ba! Lần này, chúng ta phải dạy cho hắn một bài học cả đời khó quên!”
Mấy vị trưởng lão và chưởng giáo, giờ phút này đều sa sầm mặt mày.
Bọn họ không bao gồm toàn bộ trưởng lão và chưởng giáo của Dược Vương Cốc, mà chỉ là một phe thế lực nâng đỡ Hoàng Khắc Long.
Giờ phút này, nghe thấy lời tố cáo của Hoàng Khắc Long, mấy vị trưởng lão và chưởng giáo đều đanh mặt lại.
“Cậu ba, ý cậu là tên Tiêu Chính Văn kia không hề có ý hối cải sao? Thậm chí còn buông lời uy hiếp cậu?”
Một lão chưởng giáo của Dược Vương Cốc chợt mở miệng hỏi.
Hoàng Khắc Long vội vàng đáp lời: “Không sai! Tôi vốn dĩ muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với hắn, nhưng không ngờ, tên Tiêu Chính Văn đó lại ỷ vào thân phận vua Bắc Lương của mình mà không xem tôi ra gì. Không chỉ động tay động chân với tôi, thậm chí còn nói lời ngông cuồng, hắn nói nếu Dược Vương Cốc tiếp tục xuất hiện tại Giang Trung thì hắn sẽ dẫn ba trăm nghìn quân Bắc Lương san bằng Dược Vương cốc chúng ta!”
“Cái gì? Có lý nào lại như vậy! Có lý nào lại như vậy chứ?”
“Tên nhóc Tiêu Chính Văn này lại cuồng vọng dốt nát đến thế!”
“Còn muốn dẫn binh san bằng Dược Vương Cốc? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Lập tức, trên mặt mấy vị trưởng lão và chưởng giáo đều tràn đầy vẻ tức giận!
Một vị chưởng giáo ngồi ở vị trí cao cũng sa sầm mặt mày.
Mãi lâu sau, ông ta mới vỗ mạnh lên tay vịn, nổi giận nói: “Hay cho một tên vua Bắc Lương! Nếu hắn đã không xem Dược Vương Cốc chúng ta ra gì thì chúng ta cũng không cần băn khoăn gì nữa!”
“Bảo Tứ Độc đi Giang Trung một chuyến đi, phải giết được Tiêu Chính Văn!”
Vừa nghe đến việc cử Tử Độc đi đến Giang Trung, Hoàng KHắc Long vô cùng kinh động!
Tử Đọc là bốn vị cao thủ dùng đôcj của Dược Vương Cốc!
Hơn nữa họ còn am hiểu cách thức giết người bằng thuốc độc và ám sát.
Thực lực cũng đạt tới cấp bậc tông sư!
Thậm chí so với hai vị tông sư đã chết của Tàng Kiếm Các thì còn lợi hại hơn một chút!
Nghĩ tới đây, trên mặt Hoàng Khắc Long hiệ đầy vẻ dữ tợn nói: “Tiêu Chính Văn! Lần này mày chết chắc rồi! Nhân lúc mày trong thương bọn tao sẽ lấy mạng mày!
Chương 882: Tiêu Long
Cùng lúc đó, ở Giang Trung.
Cả Giang Trung đã bị phong tỏa, phát lệnh giới nghiêm!
Người dân của thành phố căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy trên đường lớn, ngày ngày đều có binh lính cầm súng đi tuần khắp nơi, còn có cả thanh tra kiểm tra mọi lối ra vào một cách nghiêm mật!
Mà Ôn Bất Lâm tuyên bố với bên ngoài rằng hiện giờ Giang Trung đang diễn tập một tháng!
Tất nhiên, cũng có rất nhiều người có thể nhìn ra nhiều dấu hiệu khác nhau cho thấy Giang Trung đang ở tâm bão và sắp xảy ra chuyện gì đó rất lớn!
Trong biệt thự, Tiêu Chính Văn đã hôn mê ba ngày.
Ngày thứ ba, ba vị thần y đã nghĩ đủ cách để chữa trị cho Tiêu Chính Văn.
Vết thương trên người anh đã xử lý xong, còn nội thương, vẫn phải cần Tiêu Chính Văn tự mình hồi phục.
“Ba vị thần y, chồng cháu không vấn đề gì chứ?”
Khương Vy Nhan nhìn ba vị thần y trước mặt, lo lắng hỏi.
Tôn Tư Niên nghĩ ngợi rồi nói: “Thưa cô Khương, chủ soái Tiêu tạm thời không sao. Nhưng trong cơ thể của cậu ấy có một luồng sức mạnh mà hiện giờ chúng tôi không thể suy đoán được. Sức mạnh ấy không ngừng tác động vào lục phủ ngũ tạng của cậu ấy, thật sự rất kì lạ. Nếu chủ soái Tiêu có thể khống chế được sức mạnh này, cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Vì vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi”.
Nghe xong, khuôn mặt Khương Vy Nhan tràn đầy vẻ lo lắng.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, hiện giờ chỉ có thể dựa vào bản thân Tiêu Chính Văn.
Sau khi đưa ba vị thần y ra phòng khách của biệt thự, Khương Vy Nhan lo âu bước vào phòng Tiêu Chính Văn, nhìn anh băng bó khắp người nằm trên giường, cô rơi nước mắt.
Cô bước đến bên giường, ngồi cạnh người Tiêu Chính Văn, phủ lên bàn tay chằng chịt vết thương của anh.
Lúc này, Khương Vy Nhan đẫm lệ, hai mắt đỏ au.
Tiêu Chính Văn đã hôn mê ba ngày, cô cũng khóc ba ngày, dùng nước mắt rửa mặt!
“Chồng ơi, em biết anh có thể nghe thấy lời em nói, em cầu xin anh, nhất định không được có chuyện gì! Em và Na Na sẽ luôn đợi anh, cầu xin anh đấy…!
Khương Vy Nhan nắm chặt lấy tay của Tiêu Chính Văn, nước mắt cô lăn dài từng giọt.
“Chồng ơi, anh mau tỉnh lại đi. Nếu anh có chuyện gì em và Na Na phải làm sao đây? Mẹ con em không thể sống thiếu anh… chỉ cần anh có thể tỉnh lại, cho dù ông trời muốn em chết em cũng bằng lòng…”
Nói đến đây, Khương Vy Nhan nghẹn ngào.
Mà đúng lúc này.
Một người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện trong phòng, nhàn nhạt nói: “Thằng bé tạm thời không vấn đề gì đâu”.
Nghe xong, Khương Vy Nhan sững sờ, đột ngột đứng dậy nhìn chằm chằm người bỗng xuất hiện trước mặt!
Áo choàng đen, mũ che kín cả gương mặt, hoàn toàn không nhìn ra chân dung của người đó!
“Ông… ông là ai? Sao ông vào được đây? Ông muốn làm gì?”
Thời khắc này, Khương Vy Nhan gần như thực hiện phản xạ có điều kiện, lập tức che chắn trước người Tiêu Chính Văn, ánh mắt cảnh giác và sốt sắng!
Thậm chí, cô còn lặng lẽ với lấy con dao găm giấu sau lưng!
Đây là con dao mà Tiêu Chính Văn từng đưa cho cô, nghe nói nó là vũ khí cấp thiên!
Để cô có thể phòng thân!
Hiện giờ, Khương Vy Nhan đang rất căng thẳng, trừng mắt nhìn người đang đứng trước mặt!
Bởi vì cô có thể cảm thận được áp lực chưa từng có trên cơ thể của người này!
Cho dù đối phương không phát ra khí thế gì, nhưng sự uy hiếp vốn có của người này cũng khiến cô không chịu được!
Bây giờ Khương Vy Nhan đã có thực lực quân vương cấp ba sao, nên tất nhiên có thể đưa ra phán đoán liệu cô có thể đánh thắng được đối phương hay không!
Người đó cười nói: “Con dao găm sau lưng cháu chắc là một vũ khí cấp thiên, xem ra Chính Văn rất quan tâm tới cháu”.
Nghe xong, Khương Vy Nhan kinh ngạc!
Đối phương có thể biết được vũ khí cấp thiên được giấu sau lưng cô?
“Rốt cuộc ông là ai? Tôi nói cho ông biết, người của cả biệt thự này đều là cường giả, chỉ cần ông dám làm loạn, ông nhất định sẽ bị đánh bại!”
Khương Vy Nhan lạnh lùng nói, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định mãnh liệt!
Người đó mỉm cười, sau đó giơ tay, Khương Vy Nhan cảm nhận được con dao giấu sau lưng đột nhiên rung lên rồi thoát khỏi tay cô, sau đó bay vào lòng bàn tay của người đó!
Cảnh tượng này khiến cô cảm thấy mơ hồ không thôi!
Đây là chiêu thức quái quỷ gì thế?
Lần đầu cô được chứng kiến cảnh tượng này!
Người đó cầm dao găm lên, quan sát kĩ lưỡng rồi nói: “Dao găm Mạc Tà, quả thực là vũ khí cấp thiên rất tốt. Chỉ tiếc rằng Can Tương vẫn chưa được tìm thấy. Nghe nói, Can Tương đã bị vỡ, nhưng ai biết rằng hai con dao găm này là một đôi. Một chiếc bị vỡ thì chiếc còn lại cũng vỡ theo”.
Nghe người trước mặt nói như vậy, Khương Vy Nhan cau mày thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc ông là ai, muốn làm gì?”
Dứt lời.
Người đó, ngẩng đầu lên, gương mặt cương nghị lộ ra.
Mày rậm tóc hoa râm, trên khuôn mặt vuông vức kia có dấu vết để lại của năm tháng, nhưng dáng vẻ hiên ngang thì vẫn còn đó!
Đặc biệt là dung mạo này rất giống với Tiêu Chính Văn!
Trong đôi mắt mang theo uy thế và sát khí lạnh lùng bức người!
“Ông… ông là?”
Khoảnh khắc này, Khương Vy Nhan hơi sững sờ.
Người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi nở nụ cười nhạt trả con dao găm lại cho Khương Vy Nhan, liếc nhìn Tiêu Chính Văn trên giường nói: “Ông là Tiêu Long, cháu nên gọi ông một tiếng ông nội”.
Tiêu Long?
Ông ấy là Tiêu Long!
Ông nội của Tiêu Chính Văn!
Khương Vy Nhan không chỉ một lần nghe Tiêu Chính Văn nhắc tới ông nội Tiêu Long của anh, nhưng mỗi lần nhắc tới lại kể rất ít.
Mà bây giờ, cô tận mắt thấy Tiêu Long rồi, đột nhiên nước mắt tràn mi, cực kì kích động.
Cô vội vàng cất dao găm đi, lau nước mắt cúi người nói: “Vy Nhan chào ông nội”.
Tiêu Long cười lớn, ánh mắt tràn đầy niềm yêu mến nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Được được! Không hổ là người phụ nữ mà cháu trai ông yêu thích, khí chất rất tốt! Cố gắng chăm chỉ tập luyện, rồi sẽ có một ngày cháu có thể trở thành trợ thủ đắc lực của cháu trai của ông, chia sẻ công việc với nó!”
Khương Vy Nhan hơi hoảng hốt, không hiểu rõ lời nói của Tiêu Long có ý gì.
Mà Tiêu Long cũng không giải thích, chỉ nhìn Tiêu Chính Văn đang hôn mê nằm trên giường với ánh mắt sắc bén.
Khương Vy Nhan vội vàng hỏi: “Ông nội, ông có cách nào cứu được Chính Văn không ạ, anh ấy đã hôn mê ba ngày rồi, cháu lo…”
“Không cần lo lắng, hiện giờ nó đang trong thời khắc mấu chốt để vượt cảnh giới, nếu nó có thể chống đỡ được thì sau này sẽ tỏa sáng”.
Tiêu Long nói, ánh mắt sáng rực.
Nhưng Khương Vy Nhan vẫn rất lo, nói: “Nếu anh ấy không chống đỡ được thì sao ạ?”
Nghe xong, Tiêu Long trầm mặc, thở dài nói: “Nếu nó không qua được, thì đời này cũng chỉ dừng lại ở Bán Bộ Thiên Vương mà thôi. Thậm chí, thực lực có thể sẽ đi xuống”.
Vừa dứt lời, Khương Vy Nhan liền sốt sắng, lập tức quỳ xuống đất nói: “Ông nội, cháu cầu xin ông bất kể thế nào hãy cứu lấy Chính Văn, chỉ cần có thể giúp được anh ấy, Vy Nhan bằng lòng làm tất cả!”
Tiêu Long trìu mến nhìn Khương Vy Nhan đang quỳ dưới đất, nói với Tiêu Chính Văn đang còn hôn mê trên giường: “Cháu trai, cháu đã lấy được một cô vợ tốt!”
“Cháu dâu à, cháu thật sự sẵn lòng làm mọi thứ vì Chính Văn sao?”
Tiêu Long nghiêm túc hỏi.
Khương Vy Nhan gần như không nghĩ ngợi gì mà gật đầu trả lời: “Cháu sẵn lòng ạ!”
“Tốt lắm!”
Tiêu Long liền đỡ Khương Vy Nhan dậy, nói: “Cháu dâu ngoan, muốn giúp Chính Văn vượt qua được cảnh giới chỉ có một cách! Có điều, phương pháp này gây tổn hại rất lớn đến cơ thể cháu! Nếu không cẩn thận, có thể cháu sẽ bị hôn mê cả đời. Vì vậy, cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Chương 883: Cháu bằng lòng
Nghe Tiêu Long nói vậy, sắc mặt Khương Vy Nhan không thay đổi, cô chỉ quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn đang hôn mê trên giường, giọt lệ rơi nơi khóe mắt, miệng khẽ run lên.
Cô có thể vì Tiêu Chính Văn mà từ bỏ tất cả mọi thứ, bao gồm cả mạng sống của mình.
Nhưng cô lại không nỡ!
Cô không nỡ rời xa Tiêu Chính Văn, không nỡ rời xa Na Na.
Thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa tỉnh, Khương Vy Nhan vô cùng sốt ruột.
Cô đã nghĩ hết cách nhưng đều vô ích.
Giờ Tiêu Long lại có cách, bất kể là gì đi chăng nữa, Khương Vy Nhan cũng phải thử!
Cho dù cả đời này không thể tỉnh lại, cô cũng phải thử.
Sau đó, Khương Vy Nhan lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, quay đầu, trịnh trọng nhìn Tiêu Long, sau khi quỳ lạy ba cái, cô nói: “Ông nội, bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng mong ông cứu Chính Văn. Nếu cháu rơi vào hôn mê thì xin ông hãy nói với anh ấy, đừng vì cháu mà đau lòng rơi lệ, hãy quên cháu đi và tìm một người phụ nữ khác rồi chăm sóc tốt cho Na Na”.
Nói xong những lời này, Khương Vy Nhan đã khóc không thành tiếng.
Thế nhưng với quyết tâm mạnh mẽ, cô đã đưa ra quyết định.
Tiêu Long nhìn Khương Vy Nhan, gật đầu, nở nụ cười hài lòng, vội vàng kéo cô đứng dậy và nói: “Cháu dâu tốt, sao ông nội có thể chia cắt cháu và Chính Văn được chứ? Nếu Chính Văn biết cháu vì cứu nó mà khiến cháu gặp phải bất trắc thì chắc chắn nó sẽ oán hận ông mất!”
Nghe những lời này, khuôn mặt Khương Vy Nhan đầy vẻ mơ hồ không hiểu nhìn Tiêu Long.
Tiêu Long cười nói: “Cháu yên tâm đi, vừa nãy ông chỉ thử cháu thôi. Đừng trách ông thăm dò cháu, vì việc kế tiếp chúng ta cần làm rất quan trọng, cũng rất bí mật! Nếu không thật lòng yêu Chính Văn thì hành động tiếp theo của chúng ta cũng rất khó thực hiện được, thậm chí còn gây hại cho Chính Văn! Do đó, ông nội làm như này cũng là vì bảo đảm không có bất kỳ sơ sót nào”.
Nói tới đây, Khương Vy Nhan mới hiểu ra, cô gật đầu đáp: “Ông nội, Vy Nhan tin tưởng ở ông”.
“Được, đứa trẻ ngoan, Chính Văn có thể cưới được người vợ như cháu là phúc của nhà họ Tiêu”.
Tiêu Long tỏ vẻ vui mừng và nở nụ cười hiền hậu.
Sau đó, sắc mặt cụ ấy trở nên nghiêm túc, nói: “Nhưng mà cách này cũng không phải là không có sơ hở, còn có chút trở ngại. Nhưng cháu yên tâm, cho dù ông nội có liều cái mạng già này cũng sẽ bảo vệ được cháu và Chính Văn!”
“Ông nội!”
Khương Vy Nhan nghe xong thì trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
Cô nghe được trong lời Tiêu Long để lộ ra ý định liều chết!
Nhưng chuyện đã như vậy, cũng không còn cách nào khác.
Khương Vy Nhan lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Tiêu Long, hỏi: “Ông nội, rốt cuộc dùng cách nào mới cứu được Chính Văn?”
Mắt Tiêu Long trở nên sâu hun hút, nói: “Truyền công!”
“Truyền công là gì ạ?”, Khương Vy Nhan không hiểu, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tiêu Long giải thích: “Rất đơn giản, lấy sức mạnh của ông, thông qua tâm pháp đặc thù rồi chuyển hóa vào cơ thể Chính Văn và giúp nó đột phá cảnh giới! Chỉ cần nó đột phá thành công là mọi chuyện đều suôn sẻ!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan liền nói: “Vậy ông nội sẽ không sao chứ?”
Tiêu Long cười nói: “Không sao đâu, vì cháu trai của mình, hao tổn chút sức lực cũng đáng!”
“Nhưng ông nội ơi, nếu không thành công thì sao? Anh Chính Văn sẽ như nào?”, Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.
Tiêu Long nói: “Nếu không thành công, việc Chính Văn có thể tỉnh hay không sẽ là một vấn đề, cho dù nó có tỉnh thì chắc chắn thực lực cũng sẽ rớt xuống một khoảng lớn, thậm chí sẽ xuất hiện tình trạng mất trí nhớ!”
“Suy cho cùng, vốn dĩ truyền công là việc cưỡng ép chuyển hóa sức mạnh trong cơ thể ông vào trong cơ thể Chính Văn. Nếu nó có thể tiêu hóa sức mạnh này thì rất có lợi. Còn nếu không thể tiêu hóa lượng sức mạnh to lớn này thì nó sẽ bị cắn trả!”
Nghe tới đây, Khương Vy Nhan tỏ vẻ sốt ruột.
Tiêu Long nở nụ cười bình thản, nói: “Tuy nhiên, cháu dâu đừng lo, có ông ở đây, ông sẽ không để nó xảy ra chuyện đâu!”
“Vâng, ông nội, cháu tin ông”.
Khương Vy Nhan gật đầu, nói.
“Vậy lúc nào chúng ta bắt đầu ạ? Ông cần cháu làm gì giúp ông không?”, Khương Vy Nhan lại hỏi.
Tiêu Long nói: “Buổi tối sẽ bắt đầu, việc cháu cần làm rất đơn giản, cháu sẽ làm thể chuyển hóa giữa ông và Chính Văn”.
“Cháu ư?”, Khương Vy Nhan không hiểu lắm.
Tiêu Long gật đầu, giải thích: “Giờ Chính Văn đang hôn mê, ông không thể chuyển hóa sức mạnh trong cơ thể ông cho nó được. Hơn nữa, sức mạnh của ông quá lớn và quá bá đạo. Do đó, ông phải tìm một người có thể chất và căn cốt đặc thù làm thể chuyển hóa giữa ông và Chính Văn”.
“Mà cháu lại mang thể chất đặc thù trăm năm có một. Thông qua cơ thể cháu có thể áp chế sức mạnh trong cơ thể ông về trạng thái tương đối ổn định và an toàn”.
“Nhưng việc này cũng yêu cầu cháu phải chịu được sự bá đạo của sức mạnh trong cơ thể ông!”
Nói tới đây, Khương Vy Nhan đã hiểu rõ.
Nói cách khác, bản thân cô phải tiêu hóa hết tính bá đạo có trong sức mạnh của Tiêu Long!
Tiêu Long nghiêm túc nhìn Khương Vy Nhan lần nữa, nói: “Cháu dâu, cháu phải nghĩ kĩ, một khi làm như vậy thì gánh nặng cơ thể cháu sẽ vô cùng lớn! Nếu cháu gánh không nổi, Chính Văn sẽ không thể tỉnh lại được! Tương tự như vậy, ngay cả khi cháu chịu được thì sau khi lượng sức mạnh bá đạo trong người ông được cháu làm hòa hoãn lại rồi chuyển hóa một cách ổn định vào người Chính Văn, tính bá đạo đó vẫn sẽ còn lưu lại trong người cháu như cũ”.
“Tới một lúc nào đó, có lẽ tính cách của cháu sẽ có chút thay đổi”.
“Thay đổi thế nào ạ?”
Khương Vy Nhan hỏi.
Tiêu Long trầm giọng, nói: “Nói thực thì ông nội cũng không rõ nữa, cho nên ông mới muốn hỏi cháu, cháu chắc chắn rồi chứ?”
“Chắc chắn!”
Khương Vy Nhan trả lời không cần suy nghĩ.
“Được! Vậy chúng ta chuẩn bị thôi! Bể bơi trong biệt thự dùng để tắm thuốc, ông sẽ chuẩn bị nước thuốc giúp Chính Văn trị thương và giúp cháu hòa hoãn tính bá đạo. Vào đúng tám giờ tối chúng ta sẽ bắt đầu!”
Tiêu Long nghiêm túc nói.
Khương Vy Nhan cũng gật đầu, sau đó xoay người bước tới trước giường Tiêu Chính Văn, nắm lấy bàn tay to lớn đầy vết sẹo, rơm rớm nước mắt, nói: “Chồng ơi, em vẫn nhớ cảnh ngày hôm đó anh từ trời rơi xuống đỡ được em. Hôm nay hãy để em liều mạng vì anh”.
Sau đó, Khương Vy Nhan gọi nhóm Long Ngao tới.
Khoảnh khắc ba người Long Ngao thấy Tiêu Long cũng tỏ vẻ căng thẳng!
Sau khi xác nhận được thân phận của Tiêu Long, bọn họ liền tỏ vẻ tôn kính và ngưỡng mộ!
Bởi vì người này là ông nội của Long Vương!
Từ nhỏ bọn họ đã từng nghe nói đến danh tiếng của Tiêu Long!
Đó là đại nguyên soái của một triệu đạo quân Hoa Quốc, lalf nhân vật trên đỉnh vinh quang cảu chiến khi Hoa Quốc!
Chỉ là sau này vì vài chuyện mà Tiêu Long đã mai danh ẩn tích mà mọi chuyện liên quan đến cụ ấy cũng bị xóa bỏ.
Mãi đến tám giờ tối, cả trong lẫn ngoài biệt thự đều sáng đèn!
Ở ngoài biệt thự có các cường giả của điện Thần Long thực thi nhiệm vụ phòng giữ nghiêm ngặt!
Ngay cả Ôn Bất Lâm cũng cử một đội lunhs từ Sở chỉ huy quân đội Giang Trung tới phòng giữ nghiêm ngặt trong phạm vu 3 km, nghiêm cấm mọi nhân viên ra vào!
Vào thời điểm này, biệt thự phòng thủ kiên cố vô cùng nghiêm mật!
Chương 884: Em sẽ liều mạng vì anh một lần
Bên trong biệt thự, bể bơi đã được đổ đầy nước thuốc màu đen đặc.
Những thứ này đều là dược liệu Tiêu Long hái vào giờ ngọ, ngâm rồi sắc ra nước thuốc!
Đồng thời, Tiêu Long còn bỏ rất nhiều linh dược mà cụ ấy cất giấu nhiều năm vào trong nước thuốc của bể bơi!
Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả, Tiêu Long gật đầu.
Mấy người Long Ngao đỡ Tiêu Chính Văn vẫn duy trì tư thế ngồi, rồi thả nhẹ nhàng vào trong bể nước.
Khương Vy Nhan vẫn đang mặc đồ ngủ rộng thùng thình, rảo bước tiến lên, bước từng bước vào trong bể nước thuốc, ngồi mặt đối mặt với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Long đứng bên cạnh bể bơi, nhìn Khương Vy Nhan nói: “Giữ chặt hai tay của Chính Văn, chúng ta bắt đầu thôi!”
Khương Vy Nhan gật đầu, những giọt nước mắt vì xúc động lấp lánh trong đôi mắt xinh đẹp, cô nhìn Tiêu Chính Văn chăm chú, sau đó nắm lấy hai tay của Tiêu Chính Văn và từ từ nhắm mắt lại.
Dựa vào một môn tâm pháp được ghi chép trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục, Tiêu Long nâng tay, lập tức truyền sức mạnh của bản thân vào vào trong cơ thể của Khương Vy Nhan.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ bên trong biệt thự được bao trùm bởi sát khí và áp lực mạnh mẽ như gió bão.
Dù là ba người Long Ngao, Long Hình, Long Nguyệt cũng hoàn toàn không thể chịu nổi luồng sát khí bá đạo như hủy diệt trời đất này!
Quá kinh khủng!
Khoảnh khắc này, trong mắt mấy người bọn họ, Tiêu Long mặc áo choàng màu đen rộng thùng thình cứ giống như ác ma giáng thế!
Hơi thở trên người Tiêu Long vô cùng kinh khủng, khiến linh hồn mấy người bọn họ đều run rẩy.
Đó là một luồng hơi thở mạnh mẽ hơn hẳn tất cả mọi người.
Cảnh giới Thiên Vương!
Đây chính là Thiên Vương chân chính!
Mặc dù mấy người Long Ngao không rõ thực lực của Tiêu Long đang ở cấp bậc thứ mấy của cảnh giới Thiên Vương, nhưng mấy người bọn họ có thể khẳng định được rằng, Tiêu Long tuyệt đối không phải là Thiên Vương một sao!
Bởi vì, sức mạnh khủng khiếp và khí thế hào hùng trên người Tiêu Long cứ như có thể nghiền nát cả một vùng trời đất!
“Nếu ba người các cậu không chịu được thì có thể rời khỏi đây, đi ra bên ngoài canh giữ”.
Tiêu Long khẽ nhướng mày, nhìn thấy sắc mặt khó coi của mấy người Long Ngao, dường như họ đang phải chịu áp lực cực lớn.
Long Ngao cau mày, nhìn thuốc trong bể bơi, khoảnh khắc nhìn thấy sắc mặt của Khương Vy Nhan trở nên hồng hào, anh ta có cảm giác mình quá yếu đuối!
Khương Vy Nhan chỉ mới đạt tới thực lực quân vương địa cấp ba sao!
Quan trọng hơn là cô đang chịu đựng sức mạnh bá đạo trên người Tiêu Long, so với mấy người ở đây thì cô phải chịu đựng hơn bọn họ gấp cả mấy nghìn lần!
Nhưng cho dù là như vậy, Khương Vy Nhan cũng không hề mảy may tỏ ra đau đớn hay có ý định chùn bước!
“Không! Chúng tôi phải bảo vệ Long Vương và vợ anh ấy!”
Long Ngao nghiêm túc nói, cố kìm nén áp lực cực lớn trên cơ thể, hai người Long Hình và Long Nguyệt cũng đang đứng hai bên bể bơi.
Tiêu Long thấy thế mỉm cười rồi nói: “Không hổ là thuộc hạ trung thành được Chính Văn tuyển chọn. Dũng khí này thật đáng khen! Nếu ba người các cậu có thể chịu đựng được áp lực của tôi một tiếng thì sẽ rất có ích đối với việc đột sau này các cậu có thể đột phá cảnh giới cao hơn”.
Nghe vậy, sắc mắt ba người Long Tôn đều rất kích động, trong nháy mắt đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Tiêu Long!
Sau đó, ba người họ đứng yên tại chỗ giống như cọc gỗ, luồng hơi thở cường giả cảnh giới Thiên Vương trên người Tiêu Long tựa như đại dương mênh mông!
Mà lúc này, bên trong bể thuốc, sắc mặt Khương Vy Nhan trở nên hồng hào, da dẻ trên người bắt đầu đỏ ửng, ngay cả nước thuốc trong bể bơi lúc này cũng bắt đầu tăng độ ấm rất nhanh, có dấu hiệu sôi sùng sục.
Tuy nhiên dường như nhiệt độ Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn cảm nhận được không giống nhau, trên người họ bắt đầu tỏa ra từng làn khói màu trắng.
Tiêu Long nói lớn: “Cháu dâu, tiếp theo cháu hãy nghe rõ tâm pháp mà ông đọc, dẫn dắt luồng sức mạnh bá đạo truyền vào trong cơ thể của Chính Văn. Hãy đọc nhẩm theo, áp chế sức mạnh bá đạo trong cơ thể cháu theo tâm pháp của ông! Nhớ kỹ, nhất định phải áp chế được nó! Chỉ cần cháu áp chế càng mạnh mẽ, thì lợi ích của luồng sức mạnh này đối với Tiêu Chính Văn càng lớn!”
Lúc này, Khương Vy Nhan đang nhắm mắt, lắng nghe bài tâm pháp mà Tiêu Long đang đọc.
Khoảnh khắc đó, toàn thân cô bị một luồng hơi thở và sức mạnh vô cùng bá đạo bao quanh!
Luồng sức mạnh đó giống như chín con rồng vàng bay lượn, tràn ngập ý chí kiêu ngạo không chịu phục tùng, tràn đầy uy lực coi thường trời đất.
Mà ở trong thế giới cảm nhận và tinh thần của Khương Vy Nhan, trời đất bốn phương bao la rộng lớn lại chỉ có cô và rồng vàng đang bay lượn trên bầu trời!
Chín con rồng vàng vô cùng bá đạo, rồng ngậm và phun lửa đơn giản mà suýt chút nữa khiến thế giới tinh thần trong lòng Khương Vy Nhan chấn động rồi tan vỡ!
Tiêu Long ở bên cạnh bể thuốc, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn cùng sức mạnh không khống chế nổi của Khương Vy Nhan, lông mày rậm nhíu lại, hét lên: “Cháu dâu! Nghe này! Trong thế giới nhận thức tinh thần của cháu, cháu chính là chủ nhân! Bất kỳ sự tồn tại vô căn cứ nào cũng phải phục tùng cháu! cháu phải nhớ rằng, cho dù là luồng sức mạnh đó bá đạo ra sao, dũng mãnh đến đâu, nó ở trong thế giới của cháu thì phải phục tùng cháu! Đừng sợ, cháu càng sợ hãi thì nó sẽ càng mạnh mẽ! Hãy dũng cảm đối mặt với nó! Tin tưởng vào bản thân cháu!”
Câu nói này truyền đến tai của Khương Vy Nhan, sắc mặt cô tràn đầy vẻ đấu tranh quyết liệt.
Mà ở trong thế giới tinh thần của Khương Vy Nhan, cô gần như sụp đổ, lúc này cô nghĩ tới Tiêu Chính Văn và Na Na.
“Không! Mình phải cứu Chính Văn, mình phải cứu chồng của mình! Mình không thể sợ hãi, không thể hoảng hốt!”
Trong lòng Khương Vy Nhan không ngừng lẩm nhẩm, không ngừng cổ vũ bản thân!
Dần dần, trên người cô toát ra một luồng hơi thở đặc biệt, là hơi thở thuộc về bản thân cô, mặc dù cô chỉ có sức mạnh của quân vương địa cấp ba sao, nhưng chẳng mấy chốc, luồng hơi thở này đã có thế áp chế được sức mạnh bá đạo của Tiêu Long truyền vào người cô.
“Đúng! Chính là như vậy!”
Tiêu Long hô lớn.
Giây tiếp theo, hơi thở bá đạo trên người Khương Vy Nhan đột nhiên tan biến, nhưng thay vào đó là một luồng sức mạnh vô cùng dịu dàng.
Nhìn thấy luồng sức mạnh này xuất hiện, khuôn mặt Tiêu Long đầy vẻ vui mừng và yên tâm.
Bước đầu tiên thành công rồi!
Không ngờ Khương Vy Nhan lại có thể khống chế sức mạnh này một cách tinh tế và mạnh mẽ như vậy!
Tương lai cháu dâu của mình sẽ có sức mạnh vô hạn!
Nếu được chỉ dạy thích hợp, nói không chừng có thể trở thành cô gái đầu tiên đột phá đến cảnh giới cường giả Thiên Vương ở Hoa Quốc.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Tiêu Long.
“Được rồi! Cháu dâu, bây giờ, thông qua hai cánh tay của cháu, truyền luồng sức mạnh mà cháu áp chế vào trong cơ thể Chính Văn!”
Tiêu Long ở bên bể thuốc hét lên.
Nhưng Khương Vy Nhan lại không làm như vậy.
Ngược lại, cô vẫn đang áp chế luồng sức mạnh bá đạo kia.
Thấy vậy, Tiêu Long cau chặt mày, hét lên: “Cháu dâu! Trình độ này đã đủ rồi, nếu cháu liều mạng khống chế nó thì hao tổn đối với cơ thể cháu sẽ còn lớn hơn nữa!”
Nhưng Khương Vy Nhan nhắm mắt hét lên: “Không! Ông nội! Vì Chính Văn, cháu có thể làm được!”
Ngay sau đó, trong tầm mắt hoảng hốt của Tiêu Long, luồng sức mạnh vốn dĩ vô cùng bá đạo hoàn toàn bị Khương Vy Nhan áp chế!
Hơn nữa, cô vẫn đang không ngừng khống chế nó!
Sắc mặt Tiêu Long vô cùng kinh ngạc.
Từ trước đến nay chưa có người nào có thể áp chế sức mạnh của cụ ấy đến mức độ như vậy.
Ngay sau đó, Khương Vy Nhan gần như đã đạt đến mức khống chế cực hạn, lúc này cô mới bắt đầu truyền luồng sức mạnh này vào trong cơ thể của Tiêu Chính Văn.
Khoảnh khắc đó, trên người Tiêu Chính Văn đột nhiên toát ra một luồng hơi thở đặc biệt!
Mà sức mạnh bá đạo vốn có trong cơ thể anh cũng đang chịu sự dẫn dắt của luồng sức mạnh vô cùng dịu dàng của Khương Vy Nhan, nó bắt đầu chảy khắp gân cốt và mạch máu của Tiêu Chính Văn.
Chương 885: Tiêu Thiên Vương
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn giống như mặt đất khô cằn bỗng chốc được gặp sương sớm, anh liều mạng hấp thụ luồng sức mạnh dịu dàng ở trên cơ thể Khương Vy Nhan.
Trong lòng Khương Vy Nhan thầm kinh ngạc và vui mừng khôn xiết, luồng sức mạnh bá đạo được Tiêu Long liên tục truyền qua, được cô liều mạng áp chế, sau đó lại truyền qua người Tiêu Chính Văn.
Nhưng tới cuối cùng, rõ ràng Khương Vy Nhan đã kiệt sức, có vẻ sắp không chống đỡ được nữa!
Bởi vì Tiêu Chính Văn không ngừng hấp thụ luồng sức mạnh dịu dàng trên người cô, nhanh hơn cả việc cô áp chế luồng sức mạnh đó.
Mà nước thuốc trong hồ đang giảm dần, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ.
Tất cả những linh tính của các vị thuốc đều bị Tiêu Chính Văn hấp thụ.
Chỉ còn lại một phần nhỏ được Khương Vy Nhan hấp thụ dùng để ổn định cơ thể.
Tiêu Long nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Đứa trẻ này hấp thụ của mình bao nhiêu sức mạnh như vậy, tại sao vẫn chưa có thay đổi gì? Sức mạnh mà cảnh giới Thiên Vương cần cũng phải gần bằng nhiêu đây rồi chứ…”
Gương mặt Tiêu Long đầy vẻ ngạc nhiên lẫn nghi hoặc.
Nhưng cụ ấy lập tức trợn tròn hai mắt giống như vừa nghĩ đến một khả năng khác, kinh ngạc nói: “Lẽ nào… thằng bé này muốn liên tục đột phá cảnh giới? Bước vào cảnh giới Thiên Vương hai sao?”.
“Không!”
“Không thể được!”
“Từ trước đến nay chưa từng có chuyện như vậy!”
Gương mặt Tiêu Long đầy vẻ kinh hãi.
Bởi vì, bước vào cảnh giới Thiên Vương chính là đồng nghĩa với việc đối đầu với trời đất.
Bất cứ ai dám bước vào cảnh giới Thiên Vương đều cần vận may lớn và kì tích xuất hiện!
Đây chính là hành trình chống lại trời đất.
Bao nhiêu người chỉ mãi giậm chân ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương, cả đời cũng không thể đặt chân vào cảnh giới Thiên Vương được.
Cảnh giới Thiên Vương chính là một loại truyền thuyết!
Có thể bình yên tiến vào cảnh giới Thiên Vương thì chắc chắn là phúc đức trời ban.
Muốn liên tục đột phá vào cảnh giới Thiên Vương thì chắc chắn là đối đầu với trời đất, cũng là chuyện không thể nào làm được!
Tuy nhiên, Tiêu Long không thể tùy tiện quyết định chuyện trước mắt.
Bởi vì chính cụ ấy chưa từng gặp phải chuyện như vậy!
Lúc này, cơ thể của Khương Vy Nhan cũng không thể chống đỡ được nữa mà bắt đầu run rẩy, vẻ hồng hào trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, gương mặt trở nên nhợt nhạt.
Bởi vì quá trình này vẫn cứ kéo dài suốt hơn một tiếng đồng hồ!
Tiêu Long bất ngờ, hét lớn: “Cháu dâu! Đừng áp chế sức mạnh nữa! Đủ rồi! Mau dừng lại! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cháu sẽ mất mạng đó!”
Đúng vậy, lúc này Khương Vy Nhan đang hoàn toàn dựa vào ý chí của mình để áp chế luồng sức mạnh vô cùng bá đạo trên người Tiêu Long.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Khương Vy Nhan sẽ bị thương nghiêm trọng.
Nếu không cẩn thận sẽ mất mạng lúc nào không hay!
Một khi chuyện đó xảy ra, Tiêu Long chắc chắn không có cách nào tiếp nhận được.
Thế nhưng, Khương Vy Nhan lại kiên quyết hét lớn: “… Không! Ông nội, cháu tự nguyện mà! Tiếp tục đi ạ! Chỉ cần Tiêu Chính Văn cần, cháu đều có thể làm! Dù là dùng mạng của cháu, cháu cũng không do dự!”
Cứ như vậy, Khương Vy Nhan tiếp tục liều mạng áp chế luồng sức mạnh trên người Tiêu Long.
Nhưng ngay sau đó, Khương Vy Nhan phun ra một ngụm máu, cơ thể càng lúc càng run lẩy bẩy.
Tiêu Long kinh ngạc, hét lớn: “Không thể tiếp tục nữa! Dừng lại!”
Dù vậy, Khương Vy Nhan cũng không nghe!
Thời điểm này nhất định không thể đánh mất tinh thần!
Chỉ cần Tiêu Chính Văn cần, cô đều có thể làm được!
Cho dù là tự vắt kiệt mạng sống, cô cũng bằng lòng!
Máu tươi từ khóe miệng Khương Vy Nhan chảy xuống chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả nước thuốc bên cạnh cô.
Nhìn thấy cảnh này, lòng Tiêu Long như lửa đốt.
Bởi vì việc truyền công này, chỉ khi Tiêu Chính Văn thành công đột phá cảnh giới tỉnh lại hoặc Khương Vy Nhan dừng lại thì mọi chuyện mới có thể chấm dứt.
Nếu cụ ấy tùy ý dừng lại, người bị trọng thương chắc chắn sẽ là Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
Nói cách khác, chỉ cần Tiêu Chính Văn tỉnh lại, Khương Vy Nhan sẽ bình an vô sự.
Hoặc Khương Vy Nhan chủ động dừng tay, cô sẽ bình an vô sự nhưng Tiêu Chính Văn có tỉnh lại được hay không thì còn phải xem ý trời.
Hoặc là Khương Vy Nhan sẽ dùng mạng sống của mình đổi lấy việc Tiêu Chính Văn được tỉnh lại.
“Ông nội… tiếp tục!”
Khương Vy Nhan hét lên nhưng giọng nói của cô rất yếu ớt, khóe miệng nhợt nhạt không còn hồng hào nữa.
Vừa nói xong, Khương Vy Nhan lại phun ra hai ngụm máu tươi.
Ngay lập tức, hai mắt cô bắt đầu tối sầm lại, cơ thể bắt đầu lảo đảo không vững.
Nhưng ngay giây phút cô ngã xuống, cô đã nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang hôn mê bỗng chốc tỉnh lại, đột nhiên anh mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén lóe lên từ trong hốc mắt sâu hun hút.
Đồng thời, trên người Tiêu Chính Văn bộc phát ra một luồng sức mạnh to lớn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Ngay sau đó là tiếng nước bắn tung tóe!
Tiêu Chính Văn đột nhiên đứng dậy, lao tới ôm lấy Khương Vy Nhan đã rơi vào bể thuốc, bế cô ôm vào lòng.
Khoảnh khắc đó, trên người Khương Vy Nhan be bét máu, hai mắt cô rưng rưng, nước mắt giàn giụa, cô đưa bàn tay trắng trẻo vẫn còn đang run rẩy của mình lên chạm vào gương mặt anh tuấn của Tiêu Chính Văn, nở nụ cười dịu dàng: “Chồng ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi…”
Tiêu Chính Văn ôm lấy Khương Vy Nhan vào lòng, trong mắt tràn ngập sự ấm áp, nói: “Ừ, anh tỉnh lại rồi…”
Nghe xong, Khương Vy Nhan nở nụ cười dịu dàng an ủi anh rồi ngay lập tức rơi vào hôn mê.
“Vy Nhan!”
“Vy Nhan!”
Tiêu Chính Văn hét lớn, sau đó nhảy ra khỏi bể thuốc, nhìn Tiêu Long rồi nhanh chóng bế cô vào trong phòng ngủ và đặt lên giường.
Sau đó, Tiêu Chính Văn cầm những cây kim châm của mình rồi giơ tay lên. Những cây kim châm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nằm gọn trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn, sau đó lại xoay tròn trên không trung một vòng tỏa ra ánh sáng màu bạc, từng cái một đâm xuống hàng chục huyệt đạo trên cơ thể của Khương Vy Nhan.
“Không tồi! Châm pháp hồi mạng Cửu Dương”.
Lúc này, Tiêu Long bước từ ngoài cửa vào nhìn thấy thuật dùng kim châm của Tiêu Chính Văn, ánh mắt lóe lên tia sáng, gật đầu tán thưởng rồi nói: “Có vẻ như cháu đã xem hết những mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục rồi”.
Tiêu Chính Văn không đáp lại lời của Tiêu Long mà rất nghiêm túc châm cứu cho Khương Vy Nhan.
Sau khi làm xong xuôi, anh thở phào nhẹ nhõm rồi đắp chăn cho Khương Vy Nhan.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Tiêu Long, trong mắt ánh lên vẻ xúc động, nói: “Ông là ông nội của cháu sao?”
Tiêu Long vắt hai tay ra sau lưng, gật đầu cười đáp: “Đúng vậy”.
Ngay lúc đó, hai ông cháu không hề nói lời thừa thãi.
Tình cảm ruột thịt gắn chặt hai con người ấy lại.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện”.
Tiêu Chính Văn nói rồi quay người rời khỏi phòng ngủ, đồng thời bảo người giúp việc lau người và thay quần áo cho Khương Vy Nhan.
Một lúc sau, ở bên trong phòng khách của biệt thự.
Tiêu Chính Văn thay quần áo sạch sẽ, rồi bảo cận vệ và người giúp việc lui ra ngoài.
“Bụp!”
Tiêu Chính Văn quỳ xuống đất, dập đầu với Tiêu Long: “Cháu trai Tiêu Chính Văn kính chào ông nội!”
Khoảnh khắc đó, hai mắt Tiêu Long ươn ướt, một loại cảm xúc chôn sâu trong lòng bỗng trào dâng mãnh liệt, rung lên từng nhịp!
Cụ ấy vội vàng kéo Tiêu Chính Văn đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt kích động xen lẫn nét hiền dịu, vỗ bờ vai rộng rãi vững chắc của Tiêu Chính Văn, nói: “Cháu ngoan, giỏi lắm! Đúng là con cháu của họ Tiêu! Nếu bố mẹ cháu vẫn còn sống, nhìn thấy được dáng vẻ này của cháu nhất định họ sẽ yên lòng”.
Nói xong, Tiêu Long vội vàng quay người lén lau nước mắt, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy có phải cháu đã đột phá cảnh giới rồi không?”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm, thở dài một hơi: “Suýt chút nữa là đã bước vào cảnh giới Thiên Vương hai sao rồi ạ”.
Nghe thấy thế, Tiêu Long cũng hiểu ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn có thể nhân cơ hội đột phá lên cảnh giới Thiên Vương hai sao. Nhưng vì Khương Vy Nhan nên anh lại đột ngột dừng lại.
Điều này cho thấy anh yêu Khương Vy Nhan tới nhường nào.
Vì cô mà Tiêu Chính Văn bỏ đi cơ hội có thể bước vào cảnh giới Thiên Vương hai sao.
Đây là cơ hội mà rất nhiều người đợi cả đời cũng không thể có được!
Nhưng trong mắt của Tiêu Chính Văn lại không quan trọng bằng Khương Vy Nhan.
Tiêu Long gật đầu, rất tán thưởng cũng không bận tâm đến vấn đề này nữa, tiếp tục hỏi: “Cháu trai, cháu muốn làm gì tiếp theo? Bây giờ cháu đã là cường giả Thiên Vương thật sự rồi!”
Nghe vậy, trong mắt Tiêu Chính Văn lóe lên sự phẫn nộ cực độ.
Tiêu Chính Văn nhớ lại Long Lân đã chết vì anh ở trận đấu đó, anh lạnh lùng nói: “Đương nhiên là báo thù cho người anh em của cháu rồi! Để người của bốn gia tộc lớn nếm thử thủ đoạn của Tiêu Thiên Vương này!”
Chương 886: Tiễn Long Lân
Nghe thấy lời của Tiêu Chính Văn, Tiêu Long nhíu mày, nói: “Chính Văn, chuyện này không thể nóng vội được. Bốn gia tộc lớn không đơn giản như cháu nghĩ đâu. Nếu bọn họ đơn giản như vậy thì năm đó nhà họ Tiêu chúng ta đã không gặp phải tai họa diệt tộc rồi. Thiên Tử cũng sẽ không kiêng dè bọn họ như vậy”.
Nghe những lời này, Tiêu Chính Văn sa sầm mặt mày, hỏi: “Ông nội, rốt cuộc bốn gia tộc lớn có gì lợi hại và đáng sợ vậy? Vì sao năm đó ông là Binh Mã Đại Nguyên Soái của triệu quân Hoa Quốc cũng bị bọn họ hãm hại?”
“Hơn nữa, sao Thiên Tử lại kiêng dè họ đến vậy?”
“Thiên Tử là đứa con vùng trời Hoa Quốc lại bị bốn gia tộc kiềm chế…”
Tiêu Long thở dài, nói: “Chính Văn, chuyện trong đó có liên quan tới quá nhiều bí mật. Hoa Quốc sau trăm năm thăng trầm có thể có thành tựu và vị thế quốc tế như ngày hôm nay cũng có sự trợ giúp âm thầm của bốn gia tộc lớn. Cháu phải biết rằng, vào năm đó, bốn gia tộc lớn vì Hoa Quốc cũng đổ biết bao nhiêu mồ hôi và máu. Nhưng vì thời đại thay đổi, có vài người bành trướng dã tâm nên mới gây ra tình cảnh như hôm nay”.
“Với Hoa Quốc thì bốn gia tộc lớn hiện nay chính là quả bom được chôn rất sâu! Mà một khi nó phát nổ sẽ lật đổ cả Hoa Quốc!”
Tiêu Long vừa nói vừa nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, vỗ vai anh: “Giờ cháu còn trẻ, có rất nhiều chuyện còn chưa biết. Chờ tới khi cháu đủ mạnh, tới khi cháu tiếp cận được nhiều bí mật hơn, ông nội sẽ nói cháu biết”.
“Nhưng mà…”
Tiêu Chính Văn còn muốn nói gì đó, Tiêu Long lắc đầu nói: “Mấy ngày này cháu nghỉ ngơi nhiều hơn, ở cạnh cháu dâu của ông. Nó đã liều mạng vì cháu đó. Nhà họ Tiêu chúng ta có thể có cháu dâu như nó là phúc phận của cháu, đừng phụ lòng nó”.
“Ngoài ra, ông nội sẽ sắp xếp một việc cho cháu”.
“Việc gì vậy ạ?”, Tiêu Chính Văn nhăn mày hỏi.
“Tới Thục Địa một chuyến, tìm một người, tìm được cậu ta, cậu ta sẽ trở thành trợ thủ giúp cháu tiêu diệt bốn gia tộc lớn”.
Tiêu Long nói một cách nghiêm túc.
Tuy Tiêu Chính Văn không hiểu sự sắp xếp của Tiêu Long nhưng vẫn gật đầu nói: “Vâng ạ”.
Sau khi nói xong, hai ông cháu im lặng trong giây lát.
Tiêu Long nói: “Chính Văn, sống cho thật tốt, tăng cường sức mạnh của bản thân. Tuy giờ cháu là Thiên Vương nhưng việc này cũng báo trước cháu sẽ gặp càng nhiều kẻ thù hùng mạnh! Một chút sơ sẩy thôi là không thể quay đầu lại được!”
“Cháu phải nhớ, không được tùy tiện đi khiêu chiến bốn gia tộc lớn! Thế lực sau lưng bọn họ không đơn giản thế đâu! Bởi vì người cháu phải đối đầu không chỉ có bốn gia tộc lớn mà còn có võ tông Hoa Quốc ở sau lưng! Nhất là Võ Thần Tông – tông môn lâu đời có truyền thừa vài nghìn năm!”
“Lúc chưa nắm chắc thì không được xảy ra bất kì xung đột nào với Võ Thần Tông! Ông nội sẽ âm thầm sắp xếp tất cả thay cho cháu, chờ tới khi cháu đủ mạnh, ông nội sẽ lại về tìm cháu!”
Nghe thấy những lời này, Tiêu Chính Văn chợt kích động nhìn Tiêu Long đang bước ra khỏi phòng khách, nói: “Ông nội, ông phải đi ư?”
Tiêu Long dừng bước, nhìn bầu trời sao bên ngoài, nói: “Nhiệm vụ của ông đã xong rồi. Tiếp đến là chuyện của bản thân cháu. Chăm sóc tốt cháu dâu của ông! Dẫn nó cùng đi đến Thục Địa, coi như tự cho mình một kì nghỉ ngắn đi. Còn nữa, ba thuộc hạ cạnh cháu, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn họ cũng sẽ đột phá. Còn đạt tới cấp độ nào thì phải xem tư chất và tiềm năng của bọn họ”.
Nói xong.
Tiêu Long đội chiếc mũ rộng lên, bóng người cũng biến mất vào bóng tối trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, trong bóng tối truyền tới một câu nói của Tiêu Long: “Con cháu nhà họ Tiêu chúng ta từ khi sinh ra đến khi chết, đều vì quốc gia mà chiến đấu, đấu với trời, đấu với đất! Chính Văn, đừng làm chuyện gì phản bội lại Hoa Quốc!”
Âm thanh ngày càng xa dần.
Sau khi Tiêu Chính Văn im lặng một lát rồi quay trở lại phòng ngủ.
Nhìn Khương Vy Nhan đang nằm trên giường bệnh, Tiêu Chính Văn bước tới trước giường, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Sau khi châm cứu, luồng sức mạnh trong cơ thể Khương Vy Nhan đã bị áp chế.
Kế tiếp là để cô tự mình tiêu hóa nó.
Nếu không có gì bất ngờ thì sức mạnh của Khương Vy Nhan sẽ tăng lên một mức cực lớn.
“Vợ ơi”, Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng thốt lên, lặng lẽ ngồi cạnh giường.
Lần này anh ngồi suốt ba ngày.
Sau ba ngày, Khương Vy Nhan tỉnh lại, khoảnh khắc mở mắt, cô bật ngồi dậy, thấy Tiêu Chính Văn đang ngủ cạnh đầu giường mình thì đôi mắt rưng rưng và đầy kích động.
“Chồng ơi…”
Khương Vy Nhan nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiêu Chính Văn, lặng lẽ khóc.
Tiêu Chính Văn cũng chợt tỉnh dậy, thấy Khương Vy Nhan đang khóc thì dịu dàng cười nói: “Em tỉnh rồi à?”
Khương Vy Nhan gật đầu, nước mắt rơi lã chã, cô ôm chầm lấy Tiêu Chính Văn, khóc và nói: “Chồng ơi, em còn tưởng rằng em không thể gặp anh được nữa…”
Tiêu Chính Văn cũng nhẹ nhàng ôm lấy Khương Vy Nhan, an ủi nói: “Được rồi, không sao rồi, mọi chuyện đều ổn rồi”.
Hai người ôm nhau chừng năm phút, mới buông ra.
Tiêu Chính Văn bắt mạch cho Khương Vy Nhan, quan tâm hỏi: “Em thấy sao rồi?”
Khương Vy Nhan cau mày, nói: “Không có cảm giác gì cả, chỉ là thấy người nhẹ nhàng hơn rất nhiều”.
Tiêu Chính Văn cười mỉm.
Mà lúc này, ba người Long Ngao, Long Hình và Long Nguyệt cũng xông vào, kích động quỳ một chân xuống đất, nói: “Chúc mừng chủ mẫu đã tỉnh!”
Khi Khương Vy Nhan thấy ba người bọn họ cũng vội vàng quay lưng lại, lau giọt nước mắt nơi khóe mắt và nói: “Mau đứng lên đi”.
Bây giờ, Long Ngao đã thăng cấp thành chủ soái năm sao!
Long Hình và Long Nguyệt thì thăng cấp lên chủ soái thiên cấp bốn sao!
Phải nói là trong một đêm, ba người bọn họ đã gặt hái được rất nhiều!
Chỉ đáng tiếc.
Nếu Long Lân còn sống, chắc chắn cũng có thể trở thành nhân vật cấp năm sao!
Lúc này, ba người Long Ngao đứng dậy, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn, nghiêm túc nói: “Long Vương, đã chuẩn bị xong cả rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, chúng ta đi tiễn Long Lân đi”.
Nghe thấy tên Long Lân, sắc mặt Khương Vy Nhan cũng đanh lại, gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, mấy chục chiếc xe màu đen có rèm che dừng ở nghĩa trang lớn nhất Giang Trung.
Gần trăm người đều mặc âu phục màu đen, nghiêm túc và trang trọng đứng trước một bia mộ cực lớn.
Tiêu Chính Văn ngồi xổm, đốt nhang và đặt trước tấm bia, nhướng mày nhìn chữ được khắc trên bia mộ và ảnh chân dung nụ cười rạng rỡ.
Mộ của Long Lân.
Bốn chữ đơn giản.
Lúc này gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ.
Tiêu Chính Văn không nói một câu, yên lặng nhìn bia mộ, sau đó đứng dậy, đặt tay phải trước ngực, cúi người chín mươi độ!
Khoảnh khắc này!
Gần trăm cao thủ của điện Thần Long đứng sau Tiêu Chính Văn cùng với ba Long Tôn là Long Ngao, Long Hình và Long Nguyệt đều quỷ một chân xuống đất, đặt tay phải trước ngực, hét lớn: “Cung tiển Long Tôn – Long Lân!”
Khoảnh khắc đó, âm thanh truyền dến tần chín tầng mây.
Vô vố người hò hét, bày tỏ lòng tôn kính cao nhất của bọn họ đối với Long Lân!
Tiếng hét này cũng truyền vào không trung và đàn trôi đi…
Tiêu CHính Văn dứng dậy, nhìn bia mộ trước mắt khóe mắt rơi một giọt lệ.
“Long Lân, cậu sẽ không chết vô ích đâu!
Mối thù của bổn gia tộc lớn, chắc chắn tôi sẽ trả!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, khí thế cực lỳ mạnh mẽ tỏa ra từ người anh.
Chương 887: Lần đầu đến Thục Địa
Hai ngày sau, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan lên chuyến bay đến Thục Địa.
Theo như Tiêu Long nói, Tiêu Chính Văn cần phải tìm một người.
Người này sẽ là người trợ giúp cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan không mang theo bất cứ thứ gì cho chuyến đi này cả, chỉ mang theo mấy cái thẻ ngân hàng.
Dù sao có tiền cũng có thể giải quyết được rất nhiều việc.
Giang Trung tạm thời giao cho ba vị Long Tôn và Ôn Bất Lâm quản lý.
Nhân chuyến đi này, Tiêu Chính Văn cũng quyết định đi thư giãn với Khương Vy Nhan như là một chuyến tuần trăng mật của hai người.
Tiêu Chính Văn không có bạn ở nơi này, lúc vừa đến cũng không biết nên ở đâu thế là chỉ có thể tìm một khách sạn.
Có lẽ là vì đến một môi trường mới nên Khương Vy Nhan cứ hiếu kỳ nhìn hết cái này đến cái khác.
Đến khi hai người vào khách sạn, Tiêu Chính Văn nói với Khương Vy Nhan: “Vợ à, em nghỉ ngơi ở đây trước đi, anh đi mua ít thuốc và vài vật dụng hằng ngày”.
“Vâng, anh đi về nhanh nha”.
Khương Vy Nhan gật đầu, rồi ngáp một cái.
Vì tác dụng phụ luồng sức mạnh của Tiêu Long trong cơ thể mà dạo này Khương Vy Nhan cứ thường buồn ngủ.
Tiêu Chính Văn định mua một ít thuốc về, tự phối lại để làm giảm triệu chứng trong người Khương Vy Nhan.
Lúc ra khỏi khách sạn, Tiêu Chính Văn đến quầy lễ tân dặn dò với lễ tân khách sạn, nói họ trông chừng Khương Vy Nhan giúp, nếu Khương Vy Nhan ra ngoài một mình thì phải nói với anh ngay lập tức.
Nói xong với lễ tân, Tiêu Chính Văn đi đến một cửa hàng thời trang gần đó.
Vì không biết Khương Vy Nhan có thích hay không nên sau khi hỏi nhân viên trong cửa hàng, anh đã mua bốn năm bộ đồ rồi xách về.
Lúc Tiêu Chính Văn vừa ra khỏi cửa hàng thời trang thì một đám người nhìn chằm chằm anh.
Trong đám đó có một thanh niên nhuộm tóc vàng đi đến trước mặt gã đàn ông mặt sẹo do dao gây ra rồi chỉ vào Tiêu Chính Văn, nói tin tức của Tiêu Chính Văn cho hắn.
“Chính là gã đàn ông này, anh ta có khả năng là một con cá lớn”, tên tóc vàng nói.
“Mày nói tao nghe thử xem”, gã đàn ông mặt sẹo hỏi.
“Anh ta vừa đi ra từ cửa hàng thời trang nổi tiếng, đồ trong cửa hàng đó đều rất đắt, một bộ phải có giá hàng chục nghìn tệ. Anh nhìn xem, anh ta cầm nhiều đồ như vậy, chắc chắn anh ta rất giàu”.
“Hơn nữa em cũng từng thấy số thuốc trong tay anh ta, đều là mấy loại thuốc nổi tiếng, rất đắt tiền. Người đàn ông đó chí ít cũng là một tên có số tài sản mấy triệu tệ đấy”, tên tóc vàng nói.
“Tài sản mấy triệu tệ ư? Anh ta giàu như vậy tại sao không thuê vệ sĩ bảo vệ chứ? Hơn nữa còn chẳng có xe”.
Mặc dù gã đàn ông mặt sẹo đó khá tin vào mấy lời tên tóc vàng nói nhưng vẫn hơi lo ngại.
“Anh Chó Hoang, lúc nãy em cũng nghĩ thế nhưng sau đó em đến gần nghe được cuộc nói chuyện của anh ta mới nhận ra người đàn ông này không nói giọng địa phương, chắc chắn là người ngoại tỉnh!”
“Chắc chắn là đến đây đi du lịch, chúng ta không ra tay lúc này thì còn đợi đến khi nào nữa?”
Mấy lời này của tên tóc vàng xua tan lo lắng của gã đàn ông mặt sẹo.
Gã đàn ông mặt sẹo có tên là Chó Hoang đó cầm điện thoại lên gọi cho đám đàn em của mình.
“Tốt lắm, nếu có thể moi được một trăm nghìn tệ hay hai trăm nghìn tệ từ anh ta thì đến lúc đó tao sẽ cho mày một bao lì xì lớn luôn”.
Nói xong, Chó Hoàng ngậm điếu thuốc, dẫn theo đám đàn em theo phía sau chặn đường Tiêu Chính Văn.
Thật ra Tiêu Chính Văn đã phát hiện có người đi theo mình nhưng anh không biết đối phương là thế lực nào.
Dù sao anh cũng vừa đến Thục Địa.
Lẽ nào tin tức anh đến Thục Địa tìm người đã bị lộ rồi à?
Bất kể là ai, anh cũng không thể quay về khách sạn lúc này được, mà phải nghĩ cách giải quyết đám người này trước.
Nghĩ như thế, Tiêu Chính Văn cố ý đi vào một con hẻm nhỏ.
Lúc này đằng trước xuất hiện một đám côn đồ cởi trần, xăm trổ đầy mình.
Đám côn đồ này có khoảng mười mấy tên, tay thì cầm côn sắt, ngạo nghễ nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau mình cũng có một đám người nữa, người đàn ông dẫn đầu hình như là đại ca của chúng, trên mặt có một vết sẹo.
Tiêu Chính Văn không thấy sợ mà ngược lại không nhịn được liền bật cười.
Chó Hoang thấy Tiêu Chính Văn không chỉ không bỏ chạy mà ngược lại còn đứng cười ngây ngô ở đó, còn tưởng anh sợ đến ngu người luôn rồi.
Thế nên hắn đi đến chỉ vào mình nói: “Tao là Chó Hoang, mọi người đều gọi tao là anh Chó Hoang”.
Nghe đến cái tên này, Tiêu Chính Văn lại không khỏi thở dài.
Chó Hoang thấy Tiêu Chính Văn không để ý đến mình bèn nói: “Tao, Chó Hoang, đến cướp tiền!”
“Nếu tôi không đưa tiền thì sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mày không đưa tiền thì tao đánh mày. Đừng tưởng tao không dám chém mày, thấy vết sẹo trên mặt tao rồi chứ?”
“Tao nói cho mày biết, trước đây lúc đánh nhau tao cầm dao giết gần hết người trong đám đó, đánh gục hơn năm mươi người bên kia, mà chỉ để lại một vết sẹo này trên mặt thôi đấy”.
Chó Hoang chỉ vào vết sẹo trên mặt mình như đang khoe khoang chiến tích của mình.
Đây không chỉ để uy hiếp mà còn đang khoe khoang.
Tiêu Chính Văn không chỉ không sợ mà còn quan sát kỹ vết sẹo trên mặt hắn, sau đó nói: “Nhưng vết sẹo này của anh không phải là sẹo do dao gây ra, thật ra vết sẹo trên mặt anh là do sơ sẩy lúc tự chơi dao nhỉ?”
Bởi vì vết sẹo này không chỉ không sâu mà cũng không làm tổn thương đến bộ phận nguy hiểm, nhìn không giống là cố ý.
“Mày xem thường ông đây à? Bớt nói nhảm lại đi, lập tức giao ra hai trăm nghìn tệ đây, nếu không thì đừng trách tao lấy dao chém mày”.
Chó Hoang tức giận vung con dao cắt hoa quả trong tay lên, giả vờ muốn chém Tiêu Chính Văn.
“Đám cặn bã của xã hội như các anh không thể tìm được công việc đàng hoàng sao?”
Tiêu Chính Văn lại không hề có hành động nào với con dao định chém về phía mình kia.
Thấy Chó Hoang để dao trước mặt mình, Tiêu Chính Văn cũng không buồn chớp mắt.
Vì Tiêu Chính Văn không cảm nhận được chút sát khí nào trên người Chó Hoang cả.
Người này không dám ra tay với anh, chẳng qua là muốn dọa anh sợ để moi tiền từ tay anh thôi.
“Mày… mày không sợ chết à?”
Chó Hoang hoảng sợ, con dao trên tay dần buông xuống.
Hắn quả thật không có chiến tích vang dội gì, đúng như Tiêu Chính Văn nói, vết sẹo trên mặt là do hắn không cẩn thận quẹt lên mặt lúc nấu ăn.
Hơn nữa hắn cũng không dám ra tay với Tiêu Chính Văn vì hắn biết Tiêu Chính Văn rất giàu, chắc chắn là đại gia đến từ nơi nào đó. Nếu hắn giết Tiêu Chính Văn thì sẽ bị cảnh sát địa phương truy nã.
“Hết cách rồi, xem ra chỉ có thể thay bố mẹ các anh dạy cho các anh một trận. Nhưng mấy bộ đồ này tôi mới mua nên không muốn làm bẩn nó”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đặt mấy bộ đồ trong tay xuống, cũng cởi luôn áo khoác của mình ra.
Anh vẫn chưa nói hết, đó là anh không muốn để Khương Vy Nhan thấy trên người mình dính máu rồi sẽ lo lắng cho mình.
Tiêu Chính Văn cởi hết áo ra để lộ phần lưng và ngực, nhìn thấy cảnh tượng đó, con dao trong tay Chó Hoang rơi xuống đất.
Thân hình này đáng sợ đến mức nào chứ, trên cơ thể có làn da màu đồng hiện lên các cơ bắp cân đối.
Trên người anh chằng chịt những vết sẹo do dao, do đạn và do lựu đạn để lại.
Chỉ liếc nhìn qua cũng làm người ta khó mà quên, vì đây là cơ thể đã trải qua hàng trăm cuộc chiến.
“Thời gian hơi gấp, các anh cùng lên đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ quyền lên, cú đầu tiên đã đánh văng tên Chó Hoang trước mặt.
Chương 888: Bang Bắc Thành
Mấy tên côn đồ khác phản ứng lại lập tức cầm vũ khí lên lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ?
Anh là chủ soái Bắc Lương.
Cường giả cảnh giới Thiên Vương.
Dù kẻ lao đến có là một đám cường giả chủ soái đi chăng nữa thì lúc này anh cũng có thể giải quyết dễ dàng, huống hồ đây chỉ là một đám côn đồ chưa từng trải qua huấn luyện.
Chúng hoàn toàn không thể chặn được cú đấm như sắt thép của Tiêu Chính Văn.
Từng cú đấm hay cú đá của Tiêu Chính Văn đều có thể đánh cho chúng vỡ đầu chảy máu.
Có người cầm gậy sắt định đánh vào đầu Tiêu Chính Văn từ đằng sau.
Tiêu Chính Văn không quay đầu lại mà chỉ xoay người đánh lên cây gậy sắt, cây gậy bị anh đánh cong, gậy sắt và nắm đấm đánh trúng vào mặt tên đánh lén kia khiến đối phương ngã xuống không đứng lên được.
“Người này đáng sợ quá… đây đâu phải là người, cứ như xe tăng hình người ấy”.
“Người như này đâu cần vệ sĩ đi theo, dù anh ta có tung hoành khắp nơi cũng không ai dám động đến”.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau! Không chạy thì có thể bị đánh chết đấy”.
Sau khi đám côn đồ này nhận ra không thể đánh thắng được sức chiến đấu mạnh mẽ đó của Tiêu Chính Văn thì hỗn loạn bỏ chạy.
Nhưng Tiêu Chính Văn bước lên trước mấy bước đạp vào ngực Chó Hoang khiến hắn kêu thảm thiết.
Sau đó Tiêu Chính Văn lấy một tấm hình trong túi ra hỏi: “Đã từng gặp người này chưa?”
Lúc này anh Chó Hoang đã sợ muốn tè rồi, lập tức lắc đầu như trống bỏi nói: “Chưa… chưa gặp, xin đại ca giơ cao đánh khẽ, tôi không dám nữa”.
Nghe thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày, hừ một tiếng: “Cút!”
Dứt lời, Chó Hoang đó đứng dậy chạy mất dạng.
Tiêu Chính Văn mặc đồ vào lại, sửa sang lại cổ áo mình, sau đó mới lửng thửng quay về khách sạn.
…
Lúc này Chó Hoang đang ở trong bệnh viện vừa được băng bó vừa kêu gào thảm thiết.
“Lần này chúng ta gặp phải tên ranh lợi hại rồi, có thể đối phương là lính xuất ngũ, không chỉ biết đánh đấm mà thực lực còn rất mạnh”.
“Xem ra chúng ta đành phải buông tha mục tiêu này rồi”.
Chó Hoang bị đánh nên hơi sợ.
“Anh Chó Hoang, nếu giờ mà buông tha thì lúc nãy chúng ta bị đánh vô ích rồi, nhiều anh em bị thương như thế mà anh có thể nuốt trôi cơn tức này sao?”
Tên tóc vàng bên cạnh cũng bị gãy chân.
“Nuốt không trôi cơn tức thì làm thế nào? Đều tại mày hết đó. Không nghe ngóng kỹ tình hình gì cả làm người của chúng ta tổn thất nhiều như thế”.
Nghe tên tóc vàng nói vậy, Chó Hoang lại nổi giận.
“Người đàn ông này là một tên khó chơi, chúng ta không động vào được thì dĩ nhiên có người có thể động vào, hay là chúng ta bán tin tức của anh ta cho bang Bắc Thành?”
Tên tóc vàng dè dặt nói.
Bang Bắc Thành là một thế lực ngầm cực lớn ở địa phương, mạnh hơn chúng rất nhiều, số lượng người trong đó cũng vô cùng nhiều.
Lúc nãy chúng thấy Tiêu Chính Văn không lái xe mà đi bộ về.
Cũng có nghĩa là Tiêu Chính Văn sống ở gần đó, chỉ cần sắp xếp vài tai mắt là có thể tra ra được nơi Tiêu Chính Văn đang ở.
Mà vùng này là địa bàn của bang Bắc Thành, nếu chúng không động vào Tiêu Chính Văn được thì bán chút tin tức để kiếm tiền.
Tối hôm đó, Chó Hoang đến câu lạc bộ của bang Bắc Thành yêu cầu gặp hội trưởng của bọn kia – Trần Thâm.
Trần Thâm là thần tượng của Chó Hoang, cũng là hội trưởng quản lý băng nhóm lớn hàng trăm người.
Tổ chức của chúng liên quan đến các ngành nghề, nhưng vì Trần Thâm có thủ đoạn cao tay nên vẫn chưa bị diệt sạch.
Chó Hoang đi thẳng vào câu lạc bộ thì thấy Trần Thâm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng VIP ăn trái cây.
Trần Thâm là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, để râu, phía sau còn có mấy vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Chó Hoang đi đến trước mặt Trần Thâm rồi nói sơ lược tin tức của Tiêu Chính Văn cho gã.
“Ồ? Mày nói đối phương là một tên lính xuất ngũ à? Hơn nữa hiện giờ có rất nhiều tiền?”, Trần Thâm hỏi.
“Tốt lắm, xem ra cậu ta vừa đến Thục Địa, đúng lúc bên tao đang thiếu một vệ sĩ”.
Nghe nói nắm đấm của Tiêu Chính Văn có thể đập nát ống sắt, Trần Thâm dấy lên ý nghĩ muốn trọng dụng nhân tài.
Gã không chỉ không có ý đồ tham tiền của Tiêu Chính Văn mà ngược lại còn muốn Tiêu Chính Văn làm việc cho mình.
Trần Thâm vứt một xấp tiền ra trước mặt Chó Hoang, Chó Hoang vui vẻ cầm tiền rời đi.
Sau đó Trần Thâm lại lấy một xấp tiền nữa ra đưa cho người bên cạnh mình.
“Điều tra tin tức của người đàn ông mà Chó Hoang nói, nếu cậu ta là lính xuất ngũ thì tính cách hẳn là rất khó chơi, hơn nữa sẽ không đồng ý hợp tác với chúng ta”.
“Nghĩ cách tìm được điểm yếu của cậu ta, tốt nhất có thể biết người nhà của cậu ta ở đâu, khống chế được người nhà cậu ta thì không sợ cậu ta không nghe lời”.
Trần Thâm nở nụ cười đầy ẩn ý.
Gã rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý con người, biết rằng không thể dùng tiền để thuyết phục một số người.
Hiện giờ bang Bắc Thành của gã vẫn chưa bị diệt sạch là vì trong tay gã có điểm yếu của mấy quan chức cấp cao.
Nghe được lúc chiều Tiêu Chính Văn có cầm theo thuốc thì gã đã đoán được Tiêu Chính Văn đang phải chăm sóc người nhà.
Một lát sau, vệ sĩ quay lại nói với gã: “Bọn em đã tra ra rồi, người đàn ông đó tên là Tiêu Chính Văn, anh ta đang ở khách sạn Phượng Hoàng, hình như còn có vợ anh ta nữa”.
“Vậy thì tốt, đưa số tiền này cho lễ tân bảo lễ tân quan sát Tiêu Chính Văn kỹ vào, chỉ cần cậu ta ra khỏi khách sạn thì lập tức bắt vợ cậu ta lại”.
“Một khi vợ cậu ta ở trong tay chúng ta thì tao không tin cậu ta không nghe lời”.
Trần Thâm rít một hơi thuốc rồi phả ra một vòng khói dường như đang nắm chắc mọi thứ trong tay.
Sáng hôm sau, Tiêu Chính Văn định ra ngoài tìm người mà ông nội bảo mình phải tìm.
Hiện giờ mỗi ngày Khương Vy Nhan đều trong tình trạng buồn ngủ.
Dựa theo cách giải thích trong mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục, bây giờ có thể là thời điểm quan trọng để Khương Vy Nhan nâng cao thực lực.
Mà sau khi Tiêu Chính Văn ra khỏi khách sạn không lâu thì điện thoại anh bỗng vang lên.
“Hả?”
Số điện thoại Tiêu Chính Văn đang dùng là số mới nên rất ít người biết được số này của anh.
Bỗng dưng có ai gọi đến khiến Tiêu Chính Văn hơi khó hiểu.
Vừa mới bắt máy, bỗng chốc Tiêu Chính Văn lại nổi giận.
“Chồng ạ? Chồng ơi, anh đang ở đâu thế… em sợ lắm”.
Giọng Khương Vy Nhan vang lên từ đầu bên kia, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đã có người bắt Khương Vy Nhan đi rồi.
Lúc này Khương Vy Nhan bị trói trên ghế sofa, hoảng sợ liên tục kêu cứu với Tiêu Chính Văn.
“Nếu muốn cứu vợ mày thì đến câu lạc bộ Bắc Thành tìm tao, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời tao thì tao sẽ không làm hại đến vợ mày. Nhưng nếu mày không chịu đến thì đừng trách tao không nương tay”.
Trần Thâm ở đầu dây bên kia đe dọa.
Tiêu Chính Văn tức giận đến mức suýt bóp nát điện thoại.
Không nói nhiều thêm, anh tiện tay ngăn một chiếc xe lại rồi bảo đối phương chở đến câu lạc bộ Bắc Thành.
Lúc này Trần Thâm đã cử người đứng dưới lầu chờ Tiêu Chính Văn đến.
Sau khi đến câu lạc bộ Bắc Thành, lập tức có người mời anh lên phía trên câu lạc bộ.
Đi đến phòng VIP thì thấy Trần Thâm đang ngồi trên ghế sofa lấy dao gọt hoa quả cắt móng tay.
“Tao đã xem tư liệu về mày, tên mày là Tiêu Chính Văn đúng chứ? Đến từ Giang Trung nhỉ? Nghe nói trước đây mày từng là lính, tao muốn thử bản lĩnh của mày ra sao”.
Trần Thâm giơ tay búng một cái tách, một vệ sĩ thân hình cường tráng ở đằng sau đi ra.
“A Lực đứng đằng sau tao này là một võ sĩ quyền anh ngầm, mày có thể chống đỡ được đòn tấn công của cậu ta trong vòng ba phút thì tao công nhận bản lĩnh của mày, có thể cho mày gặp vợ”.
Trần Thâm giơ ba ngón tay lên: “Nếu mày làm không được thì tao không thể đảm bảo an toàn cho vợ mày”.
A Lực vung nắm đấm xông về phía Tiêu Chính Văn, một đòn của Tiêu Chính Văn đập lên mặt hắn ta.
Thậm chí A Lực còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị văng ra xa, lõm vào trong bức tường để lại một cái hố lớn.
Sức tấn công khủng khiếp này khiến Trần Thâm khiếp sợ, sau đó gã vui mừng nhìn Tiêu Chính Văn như nhặt được vàng.
“Mạnh quá, đúng là mạnh thật. Có mày làm vệ sĩ cho tao, sau này bang Bắc Thành của tao sẽ là vô địch thiên hạ”.
Trần Thâm không khỏi cất cao giọng nói, thậm chí còn vỗ tay cho Tiêu Chính Văn.
“Anh gọi tôi đến là muốn tôi làm vệ sĩ cho anh à?”
Tiêu Chính Văn không nhịn được khẽ cười.
Chương 889: Tiểu Thanh Gia của nhà họ Liễu
“Đúng vậy, bây giờ vợ của mày đang ở trong tay tao”.
Trần Thâm búng ngón tay, Khương Vy Nhan lập tức bị dẫn ra ngoài.
Ban ngày, Trần Thâm đã sai người đến khách sạn để bắt trói Khương Vy Nhan lại.
Bởi vì Khương Vy Nhan hiện rất yếu, hơn nữa đối phương đã dùng trà pha thuốc mê nên khi bị trói, Khương Vy Nhan không thể phản kháng.
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã bị bắt cóc.
“Hãy suy nghĩ kỹ xem mày có muốn nghe tao nói hay không”.
Trần Thâm lấy ra một khẩu súng từ trong túi và chĩa vào đầu Khương Vy Nhan.
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Chính Văn đã tối sầm lại.
“Vì chuyện này mà anh sai người đến trói vợ tôi sao?”
Tiêu Chính Văn bừng bừng lửa giận, bọn họ lại dám động đến vợ anh, dám động đến Khương Vy Nhan!
Khương Vy Nhan là điểm yếu của anh, vậy mà bọn họ dám động đến cô sao?
Nghĩ đến đây, cơn giận của Tiêu Chính Văn lập tức bùng phát.
“Bỏ khẩu súng trong tay anh ra khỏi đầu của vợ tôi, nếu không tôi không dám chắc anh sẽ an toàn đâu”.
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Chính Văn chậm rãi vang lên.
“Xem ra mày rất quan tâm đến vợ của mày, nếu tao không bỏ ra thì sao?”
Lúc này, Trần Thâm vẫn chưa biết hậu quả của việc chọc giận Tiêu Chính Văn, cho nên gã liên tục khiêu khích.
“Vậy thì anh nhất định phải chết!”
Tiếp theo, Tiêu Chính Văn bắn một cây bút từ đầu ngón tay ra, cây bút như một loại ám khí sắc bén bay về phía Trần Thâm với tốc độ cực nhanh.
Trần Thâm bất giác bóp cò, bút bi bắn trúng khẩu súng lục của gã một cách chính xác, khiến viên đạn bị kẹt lại trong khẩu súng.
Tiêu Chính Văn giơ tay đánh thẳng vào bụng gã, Trần Thâm gục xuống và nôn ra hết đống đồ ăn mấy ngày nay.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn kẹp cổ gã lại rồi vặn gãy luôn.
Trần Thâm không ngờ rằng, bản thân gã là anh hùng một đời, mà lại chết trong tay Tiêu Chính Văn chỉ trong chớp mắt.
Khi đám người kia nhìn thấy Tiêu Chính Văn giết chết Trần Thâm, vẻ mặt bọn họ đều đầy vẻ kinh sợ.
Nhưng sau đó, Tiêu Chính Văn đoạt lấy một con dao gọt hoa quả trên người Trần Thâm, anh nhấc dao lên chém vào cổ rất nhiều người.
Trong nháy mắt, ánh sáng của con dao tỏa ra bốn phía, vô số người ngã trong vũng máu, trên cổ họ hiện lên một vết máu cực sâu.
Khi Khương Vy Nhan nhìn thấy cảnh này cô cũng trợn mắt há mồm kinh hãi.
Nhưng Tiêu Chính Văn đã nhanh chóng cởi bỏ sợi dây trên người cô, sau đó ôm cô vào lòng rồi đưa tay ra che mắt cô lại.
“Đừng sợ, anh đang ở đây. Nhắm mắt lại rồi đi theo anh, anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này!”
Tiêu Chính Văn nói xong, anh vừa vung con dao trong tay để không ngừng chém giết những kẻ địch đang liên tục lao tới, đồng thời vừa dẫn theo Khương Vy Nhan lao ra khỏi câu lạc bộ Bắc Thành.
“Được rồi”.
Tiêu Chính Văn nói nhỏ bên tai Khương Vy Nhan.
Khi Khương Vy Nhan mở mắt, hai người đã bước ra khỏi câu lạc bộ.
“Vừa rồi em sợ chết khiếp … Thật xin lỗi, Chính Văn, em lại trở thành hòn đá ngáng chân anh rồi. Rõ ràng em đã lớn như vậy mà em…”
Trên mặt Khương Vy Nhan đầy vẻ tự trách.
Tiêu Chính Văn sờ vào má cô, nói: “Đừng tự trách nữa, không phải lỗi của em. Bây giờ sức khỏe của em còn chưa hồi phục, cơ thể suy yếu, là do anh đã không chăm sóc tốt cho em. Đi thôi, chúng ta về trước đi. Anh sẽ pha thuốc cho em, uống thuốc xong cơ thể của em sẽ tốt hơn nhiều”.
“Vâng!”
Khương Vy Nhan gật đầu và đi theo Tiêu Chính Văn trở về khách sạn.
…
Ngày hôm sau, một nhóm cảnh sát đã đến khách sạn và muốn đưa Tiêu Chính Văn về cục cảnh sát để điều tra.
“Ngày hôm qua có một vụ án giết người ở câu lạc bộ Bắc Thành, chuyện này có liên quan đến anh đúng không?”
Một người cảnh sát trong nhóm nghiêm nghị hỏi.
Tiêu Chính Văn lấy ra giấy chứng nhận là người của chiến khu rồi nói: “Thân phận của các anh không có quyền điều tra tôi. Gọi cục trưởng của các anh đến kiểm tra số ID của tôi”.
Nhân viên cảnh sát nghi hoặc kiểm tra số ID của anh, ngay sau đó có một cuộc gọi đến.
“Đừng trêu chọc người đàn ông này, các anh không chọc vào người này được đâu. Đừng nói là tính mạng của vài tên xã hội đen, cho dù cậu ta có tàn sát cả thành phố này thì các anh cũng sẽ không quản được cậu ta”.
Nghe nói như vậy, nhóm cảnh sát cảm thấy không thể tin nổi. Ở đâu ra mà có người lợi hại như vậy chứ, ngay cả cục trưởng cũng phải khiếp sợ.
Cuối cùng, đầu bên kia điện thoại bổ sung một lời giải thích: “Cậu ta đến từ Bắc Lương đấy”.
Khi họ nghe thấy hai chữ Bắc Lương thì lập tức hiểu ra.
Thảo nào người đàn ông này có thể tiêu diệt cả bang Bắc Thành!
Khi nghe lời giải thích này, nhóm cảnh sát đã dấy lên lòng tôn kính đối với Tiêu Chính Văn và nhanh chóng rời đi.
…
“Một quân nhân giải ngũ của Bắc Lương đã đến Thục Địa sao?”
Vào lúc này, trong văn phòng của tổng cục thanh tra Thục Địa.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, vẻ mặt mờ mịt cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông ta là Đồng Chấn Hải – tổng tư lệnh của tổng cục thanh tra Thục Địa.
Phía sau ông ta còn có một người đàn ông khác khoảng chừng ba mươi tuổi, tên là Chu Diệu Sinh – cục trưởng đã mắng cấp dưới của mình, bảo cấp dưới đừng chọc giận Tiêu Chính Văn lúc nãy!
Lúc này Chu Diệu Sinh đang tràn đầy vẻ vui mừng, nói: “Sếp Đồng, ông có muốn tôi cử người đi bảo vệ bọn họ không?”
Đồng Chấn Hải nhíu mày nói: “Tạm thời không cần, vì chúng ta vẫn chưa biết thân phận và thông tin của đối phương! Theo lý mà nói thì người của Bắc Lương sao lại xuất hiện ở Thục Địa chứ? Đây không phải là vùng đất thuộc quyền quản lý của Bắc Lương. Hơn nữa, theo thông tin tình báo của cậu, tài liệu về thân phận của người này là hồ sơ tuyệt mật”.
“Đúng vậy, sếp Đồng! Chúng tôi chỉ nhận được thông tin từ chiến bộ rằng cậu ta là quân nhân ở Bắc Lương, còn tất cả những nội dung khác đều cần quyền hạn cấp 5S mới có thể xem. Ông nói xem người này có phải là sĩ quan chỉ huy đứng đầu ở chiến khu Bắc Lương hay không?”
Chu Diệu Sinh vừa nói vừa duỗi ngón tay chỉ lên trần nhà, ý là người ở trên cao.
Nghe xong lời này, Đồng Chấn Hải quay người lại, dập tàn thuốc trong gạt tàn, nói: “Cử một vài người đi theo cậu ta, đừng vội bứt dây động rừng, bí mật bảo vệ là được, điều tra xem khi nào đối phương rời khỏi Thục Địa”.
“Ngoài ra, cậu nên thông báo cho tư lệnh Lý của tổng bộ Sở chỉ huy quân đội rằng, có một nhân vật lớn từ Bắc Lương đã đến Thục Địa. Bảo ông ta tìm cách liên lạc để xem đối phương có thân phận gì”.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay”, Chu Diệu Sinh trả lời, chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng làm việc.
…
Không lâu sau, Tiêu Chính Văn đã đưa Khương Vy Nhan trở lại khách sạn, anh bắt gặp Chu Diệu Sinh đã đợi anh từ lâu ngay tại cửa.
Khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đến, Chu Diệu Sinh chào anh bằng một nụ cười cung kính rồi nói: “Xin chào cậu Tiêu, tôi là cục trưởng của phân khu bốn, tên là Chu Diệu Sinh, rất vui được gặp cậu”.
Tiêu Chính Văn cau mày, liếc nhìn Chu Diệu Sinh, ra hiệu Khương Vy Nhan đi lên phòng trước, sau đó anh hỏi: “Cục trưởng Ngô, anh tìm tôi làm gì?”
Chu Diệu Sinh cười nói: “Cậu Tiêu, đi ra chỗ khác rồi nói”.
Tiêu Chính Văn gật đầu rồi đi theo Chu Diệu Sinh vào chiếc xe chuyên dụng.
“Cậu Tiêu, là như này. Chúng tôi được biết cậu là một quân nhân ở Bắc Lương, nhưng chúng tôi không có quyền tra xét thông tin khác của cậu. Vì vậy, tôi đoán rằng cậu nhất định có thân phận rất quan trọng ở Bắc Lương”.
Chu Diệu Sinh nói thẳng vào vấn đề chính.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nhìn Chu Diệu Sinh. Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói: “Cục trưởng Ngô, hãy yên tâm, tôi đến Thục Địa chỉ để tìm người, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện ở địa bàn các anh”.
Chu Diệu Sinh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cậu Tiêu, cậu đang nói về chuyện gì?”
Không có gì lạ khi Chu Diệu Sinh lại căng thẳng đến vậy. Bởi vì trước đó Thục Địa đã có ân oán và mâu thuẫn với Bắc Lương.
Khi đó, cựu tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Thục Địa đã không tuân theo sự sắp xếp của thời chiến, làm lỡ thời cơ chiến đấu, hại quân lính tinh anh Bắc Lương bị thương và tử vong lên đến con số ba nghìn người!
Vì lý do này mà vua Bắc Lương đã nổi giận và dẫn năm mươi nghìn quân tới bao vây tổng bộ của Sở chỉ huy quân đội Thục Địa. Đồng thời, vua Bắc Lương đã dựa theo luật quân sự của Hoa Quốc để bắn chết cựu tổng tư lệnh trước mặt mọi người!
Hơn nữa, cựu tổng tư lệnh này cũng là thành viên của một gia tộc có tiếng tại Thục Địa.
Vì lý do này mà các gia tộc giàu có và một số nhân vật lơn trong Thục Đại đã có những hiểu lầm nghiêm trọng với Bắc Lương!
Cộng thêm việc bị kẻ ác lợi dụng, thêm mắm dặm muối nên dẫn đến một bộ phận người dân Thục Địa cho rằng, người của Bắc Lương là những kẻ giết người không chớp mắt!
Lúc này, khi nghe thấy câu hỏi cảu Chu Diệu Sinh, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt và nói: “Cục trưởng Ngô, giúp tôi kiểm tra người này nhé.”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa cho Chu Diệu Sinh bức ảnh mà ông nội của anh đã đưa cho anh.
Chu Diệu Sinh nhìn vào ảnh, sau đó anh ta cau mày lại kinh ngạc nói: “Đây không phỉa là Tiểu Thanh Gia của nhà họ Liễu sao…?”
Chương 890: Nhà họ Ngô ở Nam Thục
“Tiểu Thanh Gia của nhà họ Liễu?”
Tiêu Chính Văn cau mày.
Chu Diệu Sinh vội vàng nói: “Đúng vậy thưa cậu Tiêu, người trong bức ảnh này là Tiểu Thanh Gia của nhà họ Liễu, tên là Liễu Thanh, là cậu hai của nhà họ Liễu ở Thục Địa, tính cách phong lưu, ngang ngạnh ương bướng, nhưng nhân phẩm thì không có vấn đề gì. Mà nhà họ Liễu này lại là danh môn vọng tộc ở Tây Thục. Liễu Thanh này vốn có hôn ước với cô chủ nhà họ Mạc ở Đông Thục, đó cũng là hôn ước mà cả Thục Địa đều vô cùng mong chờ”.
“Bởi vì, nhà họ Liễu ở Tây Thục và nhà họ Mạc ở Đông Thục đều là những gia tộc giàu có hàng đầu ở nơi này, liên hôn giữa các gia tộc quyền quý chính là giai thoại lịch sử của Thục Địa”.
“Thế nhưng Liễu Thanh này tính tình phong lưu khó sửa, không những từ chối hôn ước với cô chủ nhà họ Mạc ở Đông Thục mà còn chạy đến ở rể cho một nhà họ Sư hạng hai ở Nam Thục”.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày.
Thục Địa chia làm ba vùng.
Lần lượt là Đông Thục, Tây Thục và Nam Thục.
Cả Thục Địa có tám mươi nghìn binh lính độc lập, toàn bộ đều do ba tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Thục Địa quản lý.
Mà Sở chỉ huy quân đội lại được xây dựng tại khu vực Nam Thục, bởi vì Nam Thục nằm gần đường biên giới, tiếp giáp với ba quốc gia.
Đông Thục và Tây Thục không xây dựng Sở chỉ huy quân đội.
Đông Thục có hai mươi nghìn binh lính đóng quân.
Tây Thục có ba mươi nghìn binh lính đóng quân.
Nam Thục có ba mươi nghìn binh lính đóng quân.
Mà binh lính và số hiệu của ba nơi này đều nằm độc lập bên ngoài năm chiến khu lớn.
Bởi vì từ xưa đến nay Thục Địa đều là nơi giao tranh của các nhà quân sự.
Vậy nên từ thời Nhị Đại Thiên Tử đã tách riêng Thục Địa ra, trở thành quân đội Thục Địa riêng biệt chỉ có ở nơi này.
Đây cũng là quân đội nổi tiếng ở cả Hoa Quốc và quốc tế!
Từ thuở xưa đã có lời ca ngợi: “Quân đội Thục Địa vô địch”.
Hơn nữa, quân đội Thục Địa cũng chưa lần nào thất bại cả.
Thế nhưng, bởi vì sự thất trách và tư lợi của tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Nam Thục tiền nhiệm mới dẫn đến việc quân Bắc Lương thương vong ba nghìn binh lính.
Cũng bởi vì như vậy, Tiêu Chính Văn mới dẫn quân Bắc Lương bao vây Thục Địa, bắn chết tên chỉ huy làm lỡ dở thời cơ chiến đấu ngay tại chỗ!
Cũng chính từ lúc đó, quân đội và cả nhân dân Thục Địa bắt đầu ôm hận với Bắc Lương.
“Sau đó thì sao?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
Chu Diệu Sinh trả lời: “Liễu Thanh này chạy đến ở rể cho một nhà họ Sư ở Nam Thục, đương nhiên chọc cho ông cụ nhà họ Liễu nổi điên lên, lập tức mở họp báo tuyên bố rằng đoạn tuyệt quan hệ ông cháu với Liễu Thanh, còn xoá tên anh ta ra khỏi gia phả nhà họ Liễu”.
“Đồng thời, nhà họ Mạc còn trở thành trò cười ở Đông Thục vì bị Liễu Thanh từ chối hôn ước, việc này khiến cho người nhà họ Mạc vô cùng thống hận Liễu Thanh và nhà họ Liễu!”
“Có thể nói, hai gia tộc giàu có ở Đông Thục và Tây Thục bây giờ giống như nước với lửa! Ngay cả người dân hai nơi cũng căm ghét và hận thù lẫn nhau”.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn cau mày, không ngờ cục diện ở Thục Địa lại như vậy.
Hơn nữa, nhà họ Liễu và nhà họ Mạc lại còn có thể ảnh hưởng tới nhân dân một vùng.
“Đưa tôi đến Nam Thục, tôi phải gặp Liễu Thanh”, Tiêu Chính Văn nói.
Nghe vậy, Chu Diệu Sinh liếc nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt kỳ quái, nói: “Cậu Tiêu, trước khi cậu đến lẽ nào không nghe nói tới chuyện gì hay sao?”
“Chuyện gì?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, hỏi người lại.
Chu Diệu Sinh hít sâu vào một hơi, lắc đầu nói: “Cậu Tiêu, bây giờ không thể đến Nam Thục được đâu. Nhà họ Sư này là gia tộc hạng hai ở Nam Thục, nhưng bởi vì đắc tội với thế gia hạng nhất ở đó là nhà họ Ngô nên hiện đang phải đứng trên bờ vực phá sản và cả gia tộc sắp bị giết hại”.
“Chuyện gì vậy chứ?”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn chợt trở nên sắc lạnh, hỏi.
Chu Diệu Sinh nói: “Bởi vì cô chủ của nhà họ Sư này xinh đẹp như hoa, được cậu chủ ba nhà họ Ngô yêu thích, toan tính gài cho nhà họ Sư một vố, khiến họ phải đối diện với tình cảnh phá sản. Cậu Tiêu, tôi biết cậu là người Bắc Lương, thân phận nhất định tôn quý hơn tôi, nếu không thì nội bộ hệ thống của chúng tôi sẽ không thể không tra ra nổi. Trước khi tới đây, cục trưởng của chúng tôi đã đặc biệt dặn dò, muốn chúng tôi ngầm bảo vệ cho sự an toàn của cậu, dù gì thì người ở đây cũng không hoà hợp với người Bắc Lương lắm. Nếu như cậu tới Nam Thục, để lộ ra thân phận của mình, vậy thì có một số chuyện sẽ không thể khống chế nổi đâu”.
“Hơn nữa, nhà họ Ngô còn có tiếng nói tuyệt đối ở Nam Thục!”
“Tại sao chứ?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Chu Diệu Sinh nói: “Bởi vì gia chủ nhà họ Ngô này chính là tổng chỉ huy của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục! Hơn nữa cậu hai nhà họ Ngô cũng là Cục trưởng của Tổng Cục thanh tra Nam Thục! Cô ba nhà họ Thục lại là người giàu có nhất đất Nam Thục! Có thể nói rằng, nhà họ Ngô này kiểm soát hoàn toàn quân đội, Tổng Cục thanh tra và cả cục diện kinh tế của Nam Thục”.
Nói đến đây, Chu Diệu Sinh không khỏi hít sâu vào một hơi, nói: “Dù có là Cục trưởng Đồng của Tổng Cục thanh tra Tây Thục chúng tôi đến Nam Thục thì cũng phải xem sắc mặt của nhà họ Ngô mà hành sự”.
Tiêu Chính Văn trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đưa tôi đến Nam Thục”.
Nghe vậy, Chu Diệu Sinh nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, cũng không nói thêm gì, chỉ lên tiếng: “Được”.
Sau đó, Tiêu Chính Văn ngồi xe của Chu Diệu Sinh đi tới Nam Thục.
Đồng thời, anh cũng gọi cho Khương Vy Nhan một cuộc điện thoại, nói là đi xử lý chút chuyện và sẽ trở về ngay.
Ngoài ra, Chu Diệu Sinh cũng cử lính tuần canh giữ bên trong khách sạn, bảo vệ cho sự an toàn của Khương Vy Nhan.
Sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Chu Diệu Sinh đã đưa Tiêu Chính Văn tới nhà họ Sư ở Nam Thục.
Lúc này, cửa chính nhà họ Sư đang đóng chặt, quang cảnh vô cùng tiêu điều.
Mà vào lúc Tiêu Chính Văn chuẩn bị xuống xe, mười mấy chiếc xe thương vụ và xe con màu đen, còn có ba, bốn chiếc xe jeep và xe tải quân dụng màu xanh đột nhiên lao tới từ xa, bao vây lấy nhà họ Sư!
Động tĩnh và cảnh tượng này thật sự doạ người!
Một nhóm vệ sĩ mặc tây trang đen nhảy từ trên xe xuống!
Mà những binh lính kia lại mang theo súng ống, bao vây kín mít cửa lớn nhà họ Sư.
Sau đó, một người thanh niên vô cùng phong độ bước xuống từ trên một chiếc xe Bentley màu đen, đeo kính râm, nhướng mày nhìn cửa chính biệt thự nhà họ Sư trước mắt, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên.
Sau đó, hắn giơ tay lên, những vệ sĩ và binh lính mặc tây trang đen xông thẳng vào biệt thự nhà họ Sư!
Chu Diệu Sinh ngồi trên xe nhìn thấy cảnh tượng này thì giải thích: “Cậu Tiêu, người này là cậu ba nhà họ Ngô – Ngô Khắc Dũng! Tính cách ác độc, háo sắc, không việc ác gì không làm! Thế nhưng bởi vì bối cảnh và quan hệ của nhà họ Ngô nên tới giờ Ngô Khắc Dũng vẫn chưa bị bắt, thậm chí còn thành lập băng nhóm của riêng mình ở Nam Thục”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ sắc lạnh.
Đồng thời, trong lòng anh cũng rất hiếu kỳ.
Người mà ông nội bảo mình đến tìm lại bình thường như vậy sao?
Liễu Thanh của nhà họ Liễu… Nếu như thật sự là một tên vô dụng thì Tiêu Chính Văn sẽ chỉ giúp anh ta giải quyết rắc rối trước mắt, sau đó sẽ trở về Giang Trung.
Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn trầm mặc trong chốc lát.
Lúc này, Ngô Khắc Dũng dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào trong đại viện nhà họ Sư.
Bên trong biệt thự nhà họ Sư chỉ còn lại hai cụ già, cô chủ Sư Song Song, bố mẹ của Sư Song Song và cả một người quản gia đã có tuổi.
Những kẻ hầu người hạ còn lại đã bị cho nghỉ việc từ ba ngày trước cả rồi.
Lúc này, Ngô Khắc Dũng nghênh ngang đi vào trong, nhìn đám người nhà họ Sư đang túm tụm lại một góc, Sư Song Song luống cuống đứng chắn phía trước mọi người, vô cùng sợ hãi nhìn Ngô Khắc Dũng, gào lên: “Anh… anh còn đến đây làm gì nữa?”
Không thể không nói, Sư Song Song này quả thực là một cô gái xinh đẹp, giống như tiên nữ trong tranh.
Khó trách Ngô Khắc Dũng này lại mê đắm Sư Song Song đến thế.
Ngô Khắc Dũng bật cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn một vòng, nói: “Ồ, tên khốn nạn Liễu Thanh đâu, đừng nói là chạy rồi đấy chứ? Ha ha, ngay cả vợ mình cũng không thể bảo vệ, đúng thật là phế vật!”
Nói xong, Ngô Khắc Dũng giơ tay lên, nói: “Dẫn cô ta đi!”
Trong nháy mắt, bảy, tám tên vệ sĩ mặc vest đen lập tức xông tới túm lấy Sư Song Song.
Mặc cho Sư Song Song giãy giụa kịch liệt, không ngừng kêu gào, nhưng căn bản cũng chẳng ích gì.
Mà lúc này, một bóng người mang theo lửa giận ngút trời đột nhiên xuất hiện trước cửa, trầm giọng nói: “Ngô Khắc Dũng, mày đang tự tìm đường chết đấy à! Thả vợ tao ra ngay!”