Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 871: Chém vua Bắc Lương
Viên Thiên Kiệt?
Gia chủ nhà họ Viên!
Sao ông ta lại ở Giang Trung?
Hơn nữa còn đưa thư cho Khương Vy Nhan.
Nói cách khác, lúc anh không ở đây, Bán Bộ Thiên Vương như Viên Thiên Kiệt đã tiếp cận Khương Vy Nhan!
Lúc này, sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, cơ thể khẽ run lên, trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.
Bán Bộ Thiên Vương muốn ra tay với Khương Vy Nhan, cho dù đám Long Lân theo sát cạnh bảo vệ cũng không phải là đối thủ của Viên Thiên Kiệt.
Nếu Viên Thiên Kiệt thật sự muốn dùng Khương Vy Nhan để uy hiếp anh thì hậu quả bây giờ nhất định rất khủng khiếp.
Sau khi hít sâu một hơi, Tiêu Chính Văn cất lá thư đi, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười khó coi.
“Chồng à, anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì à? Nhìn sắc mặt anh tệ quá... Có phải mấy ngày nay mệt quá không?”
Khương Vy Nhan cũng nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của Tiêu Chính Văn, lo lắng hỏi.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, lắc đầu nói: “Không sao, em đi chơi cùng Na Na trước đi”.
Khương Vy Nhan gật đầu, quay người rời đi.
Còn Tiêu Chính Văn vẫn đứng trên bãi cỏ trong biệt thự, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt lạnh băng.
“Long Lân!”
Tiêu Chính Văn gọi trong bóng tối.
Một tiếng xào xạc vang lên, Long Lân nhanh chóng từ sau bước tới: “Long Vương có gì dặn dò?”
“Thông báo cho Long Ngao, Long Hình và Long Nguyệt nhanh chóng đến Giang Trung, bảo vệ Khương Vy Nhan!”
“Ngày mai cậu cùng tôi đi một chuyến đến Phục Long Cốc để gặp một người”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Rõ, thuộc hạ sẽ thông báo ngay!”
Long Lân trả lời rồi vội vàng truyền lệnh của Tiêu Chính Văn cho ba vị Long Tôn còn lại.
Sau đó, Long Lân hỏi: “Long Vương, đã xảy ra chuyện gì mà phải lo lắng như vậy?”
Tiêu Chính Văn đưa bức thư cho Long Lân, Long Lân đọc qua, sắc mặt liền thay đổi, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Là thuộc hạ bảo vệ không cẩn thận, xin Long Vương trách phạt!”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Long Lân, ra hiệu cho anh ta đứng dậy, nói: “Không liên quan đến cậu. Viên Thiên Kiệt là Bán Bộ Thiên Vương, cậu không phải là đối thủ của ông ta. Mục tiêu của ông ta là tôi, nếu không ông ta đã ra tay với các cậu từ lâu rồi”.
Long Lân đứng dậy, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Vậy chúng ta phải làm gì để đối phó với ông ta? Tên Viên Thiên Kiệt này chắc chắn đã sắp xếp mai phục, chúng ta có nên chuẩn bị gì để đối phó không?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Ở trước mặt Bán Bộ Thiên Vương, chuẩn bị gì cũng vô ích. Ngày mai, xem thế nào rồi xử lý”.
“Rõ!”
Long Lân đáp.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tiêu Chính Văn và Long Lân ngồi trong chiếc xe jeep của quân khu, đi thẳng đến Phục Long Cốc ở Giang Trung.
Đây là một sơn cốc được bao bọc bởi những dãy núi màu ngọc bích trải dài, vì trông giống như một con rồng đang nằm trên mặt đất nên đặt tên là Phục Long Cốc.
Trong lịch sử, nơi đây cũng có nhiều điển cố phong phú.
Trong mấy nghìn năm ở Hoa Quốc, có không dưới mười đại tướng, nguyên soái mất ở đây.
Họ đều là những vị tướng bất khả chiến bại từng thống lĩnh vạn quân.
Cho nên, Phục Long Cốc này cũng là vùng đất vô cùng khốc liệt.
Hôm nay, Viên Thiên Kiệt hẹn Tiêu Chính Văn ở đây, có mục đích gì thì không cần nói cũng biết.
Chính là muốn Tiêu Chính Văn chết ở nơi này!
Núi xanh chôn xương!
Sóng xanh bọc xác!
Lúc này, chiếc xe jeep quân sự đang chạy trên đường núi nhanh chóng đến địa điểm cách Phục Long Cốc năm trăm mét.
Chiếc xe dừng lại cuốn lên một lớp bụi và cát.
Tiêu Chính Văn và Long Lân xuống xe, nhìn núi non và địa hình xung quanh.
Bốn phía đều có cảm giác đè nén khó tả, khiến trong lòng Tiêu Chính Văn thấp thỏm không yên.
Sau đó, Tiêu Chính Văn bước lên, đi dọc theo con đường núi hẹp đến Phục Long Cốc.
Sau khi đi bộ khoảng năm phút, anh nhìn thấy bên ngoài cửa cốc có một ngôi đình nghỉ mát, bên trên viết to ba chữ: Đình Phục Long.
Đây chính là đình Phục Long nổi tiếng.
Có bao nhiêu nhân vật lịch sử đã xuống ngựa dừng chân ở đây, rồi còn có người được an táng ở Phục Long Cốc phía sau ngôi đình này.
Lúc này, trong ngôi đình có một người đàn ông trung niên đang uống trà.
Tiêu Chính Văn bước đến, nhìn người đàn ông trung niên, rồi ngồi xuống.
Không phải ai khác, ông ta chính là Viên Thiên Kiệt.
Viên Thiên Kiệt thấy Tiêu Chính Văn đến, cũng mỉm cười, đưa tách trà cho Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái Tiêu, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ? Không ngờ thực lực của cậu lại đột phá nhanh đến vậy, đã là Bán Bộ Thiên Vương rồi”.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn tách trà, cười lãnh đạm nói: “Gia chủ Viên, hôm nay tìm bản soái là có chuyện gì?”
Anh nói xong, xung quanh trở nên im ắng.
Viên Thiên Kiệt nhẹ nhàng đặt tách trà sang một bên, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Đương nhiên là giết rồng!”
Vừa nói xong, một làn gió núi lạnh lẽo thổi qua ngôi đình của Phục long Cốc.
Tiếng gió rít lên như có hàng vạn binh mã, chém giết thảm thiết làm loạn lòng người!
Điều đáng sợ hơn là âm thanh cuối cùng như tiếng rồng gầm, nhưng lại rất thê lương!
Bầu trời lúc này cũng đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng u ám.
Tiêu Chính Văn nhếch mép cười khẩy, bưng tách trà trên bàn lên uống một hớp, hỏi: “Giết con rồng nào vậy?”
“Con rồng kiêu hãnh của quân đội Hoa Quốc”.
Viên Thiên Kiệt nói, nở nụ cười lạnh tanh.
“Quân đội Hoa quốc có năm con rồng. Không biết gia chủ Viên đang nói đến con rồng nào?”
Tiêu Chính Văn hỏi tiếp, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
Viên Thiên Kiệt cười nói: “Đương nhiên là con rồng Bắc Lương có triệu quân chấn động tám nước!”
Vừa nói xong, toàn hộ không gian trở nên tĩnh mịch.
Cạch!
Tiêu Chính Văn đặt mạnh tách trà xuống, ánh mắt lạnh thấu xương, lạnh lùng nói: “Gia chủ Viên, tôi và ông bây giờ đều là Bán Bộ Thiên Vương, ông thật sự muốn giết tôi ở đây sao?”
Viên Thiên Kiệt cười nói: “Vua Bắc lương, cậu nói không sai, tôi quả thật không ngờ cậu có thể thăng cấp lên Bán Bộ Thiên Vương trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng hôm nay, người muốn giết cậu, không chỉ có một mình tôi”.
Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh thổi tới.
Đột nhiên lông mày của Tiêu Chính Văn nhíu mại, thần kinh trở nên căng thẳng.
Bởi vì anh cảm nhận được trong Phục Long Cốc có ba luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên xuất hiện.
Tất cả đều là Bán Bộ Thiên Vương!
Sau đó, Tiêu Chính Văn nhìn thấy ba bóng người xuất hiện trong Phục Long Cốc, tất cả đều mang theo khí thế hủy diệt của Bán Bộ Thiên Vương, từng bước từng bước ra khỏi trong hang cốc mù mịt.
Lúc này, mây đen đột nhiên cuộn trào, phủ kín bầu trời.
Khiến cả Phục Long Cốc trở nên u ám.
Như thể cả bầu trời sắp sụp đổ.
Tầng mây cuộn trào kia như xuất hiện bốn cái đầu quỷ hư ảo, hung ác hướng mặt về phía đình Phục Long.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn ba bóng người bước ra từ trong Phục Long Cốc, ánh mắt trở nên u ám và sắc bén hơn.
Viên Thiên Kiệt cũng cười khẩy nói: “Vua Bắc Lương, bây giờ cậu nghĩ chúng tôi vẫn không thể giết chết con rồng Bắc Lương sao?”
Rầm!
Lúc này ba vị gia chủ còn lại cũng đã bước vào trong ngôi đình.
Trong chốc lát, trong ngôi đình cuộn trào lên bốn luồng sức mạnh khủng kiếp.
Lúc này, gia chủ của bốn gia tộc lánh đời lớn ở Hoa Quốc, đều là Bán Bộ Thiên Vương, đang tề tựu ở đình Phục Long.
Mục tiêu là chém vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn!
Gia chủ nhà họ Viên!
Sao ông ta lại ở Giang Trung?
Hơn nữa còn đưa thư cho Khương Vy Nhan.
Nói cách khác, lúc anh không ở đây, Bán Bộ Thiên Vương như Viên Thiên Kiệt đã tiếp cận Khương Vy Nhan!
Lúc này, sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, cơ thể khẽ run lên, trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.
Bán Bộ Thiên Vương muốn ra tay với Khương Vy Nhan, cho dù đám Long Lân theo sát cạnh bảo vệ cũng không phải là đối thủ của Viên Thiên Kiệt.
Nếu Viên Thiên Kiệt thật sự muốn dùng Khương Vy Nhan để uy hiếp anh thì hậu quả bây giờ nhất định rất khủng khiếp.
Sau khi hít sâu một hơi, Tiêu Chính Văn cất lá thư đi, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười khó coi.
“Chồng à, anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì à? Nhìn sắc mặt anh tệ quá... Có phải mấy ngày nay mệt quá không?”
Khương Vy Nhan cũng nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của Tiêu Chính Văn, lo lắng hỏi.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, lắc đầu nói: “Không sao, em đi chơi cùng Na Na trước đi”.
Khương Vy Nhan gật đầu, quay người rời đi.
Còn Tiêu Chính Văn vẫn đứng trên bãi cỏ trong biệt thự, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt lạnh băng.
“Long Lân!”
Tiêu Chính Văn gọi trong bóng tối.
Một tiếng xào xạc vang lên, Long Lân nhanh chóng từ sau bước tới: “Long Vương có gì dặn dò?”
“Thông báo cho Long Ngao, Long Hình và Long Nguyệt nhanh chóng đến Giang Trung, bảo vệ Khương Vy Nhan!”
“Ngày mai cậu cùng tôi đi một chuyến đến Phục Long Cốc để gặp một người”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Rõ, thuộc hạ sẽ thông báo ngay!”
Long Lân trả lời rồi vội vàng truyền lệnh của Tiêu Chính Văn cho ba vị Long Tôn còn lại.
Sau đó, Long Lân hỏi: “Long Vương, đã xảy ra chuyện gì mà phải lo lắng như vậy?”
Tiêu Chính Văn đưa bức thư cho Long Lân, Long Lân đọc qua, sắc mặt liền thay đổi, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Là thuộc hạ bảo vệ không cẩn thận, xin Long Vương trách phạt!”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Long Lân, ra hiệu cho anh ta đứng dậy, nói: “Không liên quan đến cậu. Viên Thiên Kiệt là Bán Bộ Thiên Vương, cậu không phải là đối thủ của ông ta. Mục tiêu của ông ta là tôi, nếu không ông ta đã ra tay với các cậu từ lâu rồi”.
Long Lân đứng dậy, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Vậy chúng ta phải làm gì để đối phó với ông ta? Tên Viên Thiên Kiệt này chắc chắn đã sắp xếp mai phục, chúng ta có nên chuẩn bị gì để đối phó không?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Ở trước mặt Bán Bộ Thiên Vương, chuẩn bị gì cũng vô ích. Ngày mai, xem thế nào rồi xử lý”.
“Rõ!”
Long Lân đáp.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tiêu Chính Văn và Long Lân ngồi trong chiếc xe jeep của quân khu, đi thẳng đến Phục Long Cốc ở Giang Trung.
Đây là một sơn cốc được bao bọc bởi những dãy núi màu ngọc bích trải dài, vì trông giống như một con rồng đang nằm trên mặt đất nên đặt tên là Phục Long Cốc.
Trong lịch sử, nơi đây cũng có nhiều điển cố phong phú.
Trong mấy nghìn năm ở Hoa Quốc, có không dưới mười đại tướng, nguyên soái mất ở đây.
Họ đều là những vị tướng bất khả chiến bại từng thống lĩnh vạn quân.
Cho nên, Phục Long Cốc này cũng là vùng đất vô cùng khốc liệt.
Hôm nay, Viên Thiên Kiệt hẹn Tiêu Chính Văn ở đây, có mục đích gì thì không cần nói cũng biết.
Chính là muốn Tiêu Chính Văn chết ở nơi này!
Núi xanh chôn xương!
Sóng xanh bọc xác!
Lúc này, chiếc xe jeep quân sự đang chạy trên đường núi nhanh chóng đến địa điểm cách Phục Long Cốc năm trăm mét.
Chiếc xe dừng lại cuốn lên một lớp bụi và cát.
Tiêu Chính Văn và Long Lân xuống xe, nhìn núi non và địa hình xung quanh.
Bốn phía đều có cảm giác đè nén khó tả, khiến trong lòng Tiêu Chính Văn thấp thỏm không yên.
Sau đó, Tiêu Chính Văn bước lên, đi dọc theo con đường núi hẹp đến Phục Long Cốc.
Sau khi đi bộ khoảng năm phút, anh nhìn thấy bên ngoài cửa cốc có một ngôi đình nghỉ mát, bên trên viết to ba chữ: Đình Phục Long.
Đây chính là đình Phục Long nổi tiếng.
Có bao nhiêu nhân vật lịch sử đã xuống ngựa dừng chân ở đây, rồi còn có người được an táng ở Phục Long Cốc phía sau ngôi đình này.
Lúc này, trong ngôi đình có một người đàn ông trung niên đang uống trà.
Tiêu Chính Văn bước đến, nhìn người đàn ông trung niên, rồi ngồi xuống.
Không phải ai khác, ông ta chính là Viên Thiên Kiệt.
Viên Thiên Kiệt thấy Tiêu Chính Văn đến, cũng mỉm cười, đưa tách trà cho Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái Tiêu, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ? Không ngờ thực lực của cậu lại đột phá nhanh đến vậy, đã là Bán Bộ Thiên Vương rồi”.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn tách trà, cười lãnh đạm nói: “Gia chủ Viên, hôm nay tìm bản soái là có chuyện gì?”
Anh nói xong, xung quanh trở nên im ắng.
Viên Thiên Kiệt nhẹ nhàng đặt tách trà sang một bên, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Đương nhiên là giết rồng!”
Vừa nói xong, một làn gió núi lạnh lẽo thổi qua ngôi đình của Phục long Cốc.
Tiếng gió rít lên như có hàng vạn binh mã, chém giết thảm thiết làm loạn lòng người!
Điều đáng sợ hơn là âm thanh cuối cùng như tiếng rồng gầm, nhưng lại rất thê lương!
Bầu trời lúc này cũng đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng u ám.
Tiêu Chính Văn nhếch mép cười khẩy, bưng tách trà trên bàn lên uống một hớp, hỏi: “Giết con rồng nào vậy?”
“Con rồng kiêu hãnh của quân đội Hoa Quốc”.
Viên Thiên Kiệt nói, nở nụ cười lạnh tanh.
“Quân đội Hoa quốc có năm con rồng. Không biết gia chủ Viên đang nói đến con rồng nào?”
Tiêu Chính Văn hỏi tiếp, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
Viên Thiên Kiệt cười nói: “Đương nhiên là con rồng Bắc Lương có triệu quân chấn động tám nước!”
Vừa nói xong, toàn hộ không gian trở nên tĩnh mịch.
Cạch!
Tiêu Chính Văn đặt mạnh tách trà xuống, ánh mắt lạnh thấu xương, lạnh lùng nói: “Gia chủ Viên, tôi và ông bây giờ đều là Bán Bộ Thiên Vương, ông thật sự muốn giết tôi ở đây sao?”
Viên Thiên Kiệt cười nói: “Vua Bắc lương, cậu nói không sai, tôi quả thật không ngờ cậu có thể thăng cấp lên Bán Bộ Thiên Vương trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng hôm nay, người muốn giết cậu, không chỉ có một mình tôi”.
Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh thổi tới.
Đột nhiên lông mày của Tiêu Chính Văn nhíu mại, thần kinh trở nên căng thẳng.
Bởi vì anh cảm nhận được trong Phục Long Cốc có ba luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên xuất hiện.
Tất cả đều là Bán Bộ Thiên Vương!
Sau đó, Tiêu Chính Văn nhìn thấy ba bóng người xuất hiện trong Phục Long Cốc, tất cả đều mang theo khí thế hủy diệt của Bán Bộ Thiên Vương, từng bước từng bước ra khỏi trong hang cốc mù mịt.
Lúc này, mây đen đột nhiên cuộn trào, phủ kín bầu trời.
Khiến cả Phục Long Cốc trở nên u ám.
Như thể cả bầu trời sắp sụp đổ.
Tầng mây cuộn trào kia như xuất hiện bốn cái đầu quỷ hư ảo, hung ác hướng mặt về phía đình Phục Long.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn ba bóng người bước ra từ trong Phục Long Cốc, ánh mắt trở nên u ám và sắc bén hơn.
Viên Thiên Kiệt cũng cười khẩy nói: “Vua Bắc Lương, bây giờ cậu nghĩ chúng tôi vẫn không thể giết chết con rồng Bắc Lương sao?”
Rầm!
Lúc này ba vị gia chủ còn lại cũng đã bước vào trong ngôi đình.
Trong chốc lát, trong ngôi đình cuộn trào lên bốn luồng sức mạnh khủng kiếp.
Lúc này, gia chủ của bốn gia tộc lánh đời lớn ở Hoa Quốc, đều là Bán Bộ Thiên Vương, đang tề tựu ở đình Phục Long.
Mục tiêu là chém vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn!