Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 848: Nói chuyện trong hòa bình
“Bọn tôi cố ý tiến hành tập quân sự ở gần đường biên giới, mục đích là muốn khiêu khích các anh, mấy đạn pháo đó cũng là chúng tôi cố ý bắn sang”.
“Sau đó, bọn tôi giả vờ mời sứ giả các anh sang đàm phán, nói là xin lỗi nhưng thật ra đã có ý định giết họ”.
Binh lính Khổng Tước đó run rẩy kể lại mọi việc.
“Tốt lắm, hai câu cuối cùng, là ai ra chỉ thị làm chuyện này, người giết chết sứ giả là ai?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Là tư lệnh, mọi chuyện đều là anh ta ra lệnh, người cũng là do tư lệnh giết”.
Binh lính đó nói.
“Giao tư lệnh của các anh ra đây”, Tiêu Chính Văn nói.
Binh lính đó quay đầu lại, tất cả binh lính Khổng Tước đang ngồi dưới đất trố mắt nhìn nhau.
“Đúng rồi, lúc nãy tôi báo cáo cho tư lệnh thì phát hiện anh ta đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị chạy trốn”.
Một binh lính Khổng Tước nói, chính là người lúc nãy chạy vào báo cáo.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nhảy đến điểm cao nhất ở bộ Tư lệnh quan sát xung quanh.
Quả nhiên, cách đó hai kilomet về hướng Đông của doanh trại Khổng Tước, một chiếc xe jeep đang cấp tốc rời đi.
Tiêu Chính Văn xoay người biến mất khỏi chỗ đó.
Hai phút sau, Tiêu Chính Văn trở lại, sau đó vứt một bóng đen xuống.
“Có thể thả binh lính bình thường được rồi nhưng kẻ đầu sỏ đứng sau mọi chuyện nhất định phải đánh chết”.
Tiêu Chính Văn cao giọng nói.
Binh lính Khổng Tước nhìn thi thể tư lệnh của mình, không ai dám lên tiếng.
Thậm chí nhiều người còn muốn lấy roi đánh vào thi thể tư lệnh này, mọi chuyện đều do hắn gây ra.
“Các anh em Bắc Lương, người giết anh em chúng ta đã ở đây rồi, tôi ra lệnh treo xác của hắn ở đường biên giới, bị phơi nắng dầm mưa để hắn phải chịu những tội lỗi mà hắn phải nhận”.
“Chúng ta đã báo thù được cho anh em của mình, mọi người không được ra tay với các binh lính không chống cự”.
Sau khi ra lệnh xong, Tiêu Chính Văn dẫn đại quân về bộ chỉ huy Bắc Lương.
“Bạch Thành, đăng nội dung cậu quay được lên trang tin tức quốc tế, đừng vì bất kỳ nguyên nhân nào mà phải cắt xóa, tôi muốn cho bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng chân thật nhất”.
…
Ngày hôm sau, một video được đăng tải lên trang tin tức quốc tế, video ghi lại nội dung tối hôm qua đã gây ra một trận xôn xao.
Không ai có thể nói được gì với hành động của quân Bắc Lương, theo họ thấy mọi tổn thất của binh lính Khổng Tước đều là tự mình chuốc lấy.
Còn có nhiều quốc gia tỏ ý khen ngợi sự khoan dung của quân Bắc Lương, khen ngợi họ bỏ qua cho các binh lính bình thường của Khổng Tước.
Nhưng quân Bắc Lương Hoa Quốc buông tha cho họ không có nghĩa là quốc tế sẽ tha cho họ, nhiều nước lớn đều lên tiếng trách mắng, phê bình hành vi khiêu khích quân sự của Khổng Tước.
Còn có không ít tiếng nói bày tỏ sự tiếc nuối với các sứ giả vô tội của quân Bắc Lương, khen ngợi họ là những binh lính dũng cảm, là tấm gương của các binh lính trên toàn thế giới.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Khổng Tước, Tiêu Chính Văn không vội về lại Giang Trung mà đến mộ của sáu binh lính Bắc Lương đã hy sinh để tưởng niệm hồi lâu.
“Các anh em, chúng tôi đã báo được thù cho mọi người, hãy cứ yên nghỉ ở lãnh thổ Bắc Lương yên bình này nhé”.
“Tôi sẽ chăm lo cho người nhà của mọi người, mọi người cứ yên tâm, tôi cũng sẽ dặn dò các anh em khác đến thăm họ vào dịp lễ tết”.
Tiêu Chính Văn cắm nhang vào lư, cúi đầu lạy ba lạy với phần mộ.
Ting ting ting…
Điện thoại Tiêu Chính Văn vang lên, là vua Hắc Long gọi đến.
“Tiêu Chính Văn, động tĩnh lần này của cậu quá lớn, nghe nói Thiên Tử Các cũng bị báo động”.
Vua Hắc Long nói.
“Không có việc gì chứ?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Không sao, bên trên còn khen cậu nữa đấy. Lần này không chỉ báo được thù cho sáu người anh em mà hình tượng binh lính Hoa Quốc chúng ta cũng được xác lập trên trường quốc tế”.
Vua Hắc Long cười nói.
“Thật ra tôi cũng không phải cố tình muốn tạo dựng hình tượng quốc tế gì cả, có thù tất báo mà thôi”.
Tiêu Chính Văn thật tâm nói.
“Tôi biết, lần này mấy tên khốn Khổng Tước đó ngông cuồng quá đáng, đòn tấn công của cậu rất đúng lúc, không bị các nước thù địch với Hoa Quốc chỉ trích gì. Lúc nào cậu mới về lại, cậu định lúc nào ra tay với bên Hiệp hội cấp cao chín nước?”
Vua Hắc Long nói.
“Tôi về Giang Trung trước, còn một số chuyện cần phải giải quyết”.
Hai người nói vài câu nữa mới cúp máy.
Tiêu Chính Văn về lại căn cứ của quân Bắc Lương, dặn dò vài chuyện với các quản lý, sau đó mới lên máy bay chuyên dụng về Giang Trung.
Vừa đáp máy bay xuống Giang Trung, Long Lân đã đứng đợi sẵn ở sân bay, sắc mặt vô cùng khó coi nói: “Long Vương, chiều nay chúng tôi nhận được thiệp mời từ Hoàng Khắc Long – cậu ba Dược Vương Cốc, nói là muốn nói chuyện trong hòa bình với anh”.
“Nói chuyện trong hòa bình?”
Tiêu Chính Văn cau mày nói: “E rằng không phải là Hồng Môn Yến đó chứ. Nếu đã vậy thì cứ đến thôi! Tôi muốn xem xem, lần này Hoàng Khắc Long có thể làm được chuyện gì”.
“Sau đó, bọn tôi giả vờ mời sứ giả các anh sang đàm phán, nói là xin lỗi nhưng thật ra đã có ý định giết họ”.
Binh lính Khổng Tước đó run rẩy kể lại mọi việc.
“Tốt lắm, hai câu cuối cùng, là ai ra chỉ thị làm chuyện này, người giết chết sứ giả là ai?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Là tư lệnh, mọi chuyện đều là anh ta ra lệnh, người cũng là do tư lệnh giết”.
Binh lính đó nói.
“Giao tư lệnh của các anh ra đây”, Tiêu Chính Văn nói.
Binh lính đó quay đầu lại, tất cả binh lính Khổng Tước đang ngồi dưới đất trố mắt nhìn nhau.
“Đúng rồi, lúc nãy tôi báo cáo cho tư lệnh thì phát hiện anh ta đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị chạy trốn”.
Một binh lính Khổng Tước nói, chính là người lúc nãy chạy vào báo cáo.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nhảy đến điểm cao nhất ở bộ Tư lệnh quan sát xung quanh.
Quả nhiên, cách đó hai kilomet về hướng Đông của doanh trại Khổng Tước, một chiếc xe jeep đang cấp tốc rời đi.
Tiêu Chính Văn xoay người biến mất khỏi chỗ đó.
Hai phút sau, Tiêu Chính Văn trở lại, sau đó vứt một bóng đen xuống.
“Có thể thả binh lính bình thường được rồi nhưng kẻ đầu sỏ đứng sau mọi chuyện nhất định phải đánh chết”.
Tiêu Chính Văn cao giọng nói.
Binh lính Khổng Tước nhìn thi thể tư lệnh của mình, không ai dám lên tiếng.
Thậm chí nhiều người còn muốn lấy roi đánh vào thi thể tư lệnh này, mọi chuyện đều do hắn gây ra.
“Các anh em Bắc Lương, người giết anh em chúng ta đã ở đây rồi, tôi ra lệnh treo xác của hắn ở đường biên giới, bị phơi nắng dầm mưa để hắn phải chịu những tội lỗi mà hắn phải nhận”.
“Chúng ta đã báo thù được cho anh em của mình, mọi người không được ra tay với các binh lính không chống cự”.
Sau khi ra lệnh xong, Tiêu Chính Văn dẫn đại quân về bộ chỉ huy Bắc Lương.
“Bạch Thành, đăng nội dung cậu quay được lên trang tin tức quốc tế, đừng vì bất kỳ nguyên nhân nào mà phải cắt xóa, tôi muốn cho bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng chân thật nhất”.
…
Ngày hôm sau, một video được đăng tải lên trang tin tức quốc tế, video ghi lại nội dung tối hôm qua đã gây ra một trận xôn xao.
Không ai có thể nói được gì với hành động của quân Bắc Lương, theo họ thấy mọi tổn thất của binh lính Khổng Tước đều là tự mình chuốc lấy.
Còn có nhiều quốc gia tỏ ý khen ngợi sự khoan dung của quân Bắc Lương, khen ngợi họ bỏ qua cho các binh lính bình thường của Khổng Tước.
Nhưng quân Bắc Lương Hoa Quốc buông tha cho họ không có nghĩa là quốc tế sẽ tha cho họ, nhiều nước lớn đều lên tiếng trách mắng, phê bình hành vi khiêu khích quân sự của Khổng Tước.
Còn có không ít tiếng nói bày tỏ sự tiếc nuối với các sứ giả vô tội của quân Bắc Lương, khen ngợi họ là những binh lính dũng cảm, là tấm gương của các binh lính trên toàn thế giới.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Khổng Tước, Tiêu Chính Văn không vội về lại Giang Trung mà đến mộ của sáu binh lính Bắc Lương đã hy sinh để tưởng niệm hồi lâu.
“Các anh em, chúng tôi đã báo được thù cho mọi người, hãy cứ yên nghỉ ở lãnh thổ Bắc Lương yên bình này nhé”.
“Tôi sẽ chăm lo cho người nhà của mọi người, mọi người cứ yên tâm, tôi cũng sẽ dặn dò các anh em khác đến thăm họ vào dịp lễ tết”.
Tiêu Chính Văn cắm nhang vào lư, cúi đầu lạy ba lạy với phần mộ.
Ting ting ting…
Điện thoại Tiêu Chính Văn vang lên, là vua Hắc Long gọi đến.
“Tiêu Chính Văn, động tĩnh lần này của cậu quá lớn, nghe nói Thiên Tử Các cũng bị báo động”.
Vua Hắc Long nói.
“Không có việc gì chứ?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Không sao, bên trên còn khen cậu nữa đấy. Lần này không chỉ báo được thù cho sáu người anh em mà hình tượng binh lính Hoa Quốc chúng ta cũng được xác lập trên trường quốc tế”.
Vua Hắc Long cười nói.
“Thật ra tôi cũng không phải cố tình muốn tạo dựng hình tượng quốc tế gì cả, có thù tất báo mà thôi”.
Tiêu Chính Văn thật tâm nói.
“Tôi biết, lần này mấy tên khốn Khổng Tước đó ngông cuồng quá đáng, đòn tấn công của cậu rất đúng lúc, không bị các nước thù địch với Hoa Quốc chỉ trích gì. Lúc nào cậu mới về lại, cậu định lúc nào ra tay với bên Hiệp hội cấp cao chín nước?”
Vua Hắc Long nói.
“Tôi về Giang Trung trước, còn một số chuyện cần phải giải quyết”.
Hai người nói vài câu nữa mới cúp máy.
Tiêu Chính Văn về lại căn cứ của quân Bắc Lương, dặn dò vài chuyện với các quản lý, sau đó mới lên máy bay chuyên dụng về Giang Trung.
Vừa đáp máy bay xuống Giang Trung, Long Lân đã đứng đợi sẵn ở sân bay, sắc mặt vô cùng khó coi nói: “Long Vương, chiều nay chúng tôi nhận được thiệp mời từ Hoàng Khắc Long – cậu ba Dược Vương Cốc, nói là muốn nói chuyện trong hòa bình với anh”.
“Nói chuyện trong hòa bình?”
Tiêu Chính Văn cau mày nói: “E rằng không phải là Hồng Môn Yến đó chứ. Nếu đã vậy thì cứ đến thôi! Tôi muốn xem xem, lần này Hoàng Khắc Long có thể làm được chuyện gì”.