Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 845: Bắc Lương gặp rắc rối
Sau khi giải quyết đám côn đồ xong, Tiêu Chính Văn đi theo vua Hắc Long trở về bộ chỉ huy.
Nhưng vừa bước chân vào bộ chỉ huy, phía vua Hắc Long nhận được cuộc gọi từ Bắc Lương.
“Tiêu Chính Văn, Bắc Lương xảy ra chuyện rồi!”
Vua Hắc Long nghiêm mặt đi tới chỗ Tiêu Chính Văn, đưa điện thoại cho anh.
Tiêu Chính Văn cau mày, nhận điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chủ soái, cấp dưới của chúng ta gặp chuyện rồi, có thương vong”.
Bên kia điện thoại, Long Nhất ở bộ chỉ huy Bắc Lương nói đến nửa câu sau, hai mắt đỏ rực, siết chặt nắm đấm, vô cùng tức giận.
“Chết tiệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt Tiêu Chính Văn cũng đầy vẻ tức giận.
Để huấn luyện một binh lính Bắc Lương tốn rất nhiều công sức, cho nên mỗi người trong số họ đều rất quan trọng với Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn rất có tình cảm thân thiết với cấp dưới, bọn họ không chỉ đơn giản là cấp dưới, mà còn là bạn đồng hành, là đồng đội.
“Tôi cũng không rõ cụ thể thế nào, chắc hẳn là có liên quan đến nước Khổng Tước, anh em của chúng ta rất có khả năng là chết trong tay bọn họ”.
Long Nhất nắm chặt tay, mắt tràn đầy sát khí.
“Tôi biết rồi! Tôi sẽ trở về Bắc Lương ngay! Tất cả binh lính Bắc Lương phải luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
“Rõ, tôi sẽ lập tức thi hành mệnh lệnh!”
Long Nhất hô to, mặt đầy vẻ phấn khích.
Bắc Lương mới là lãnh thổ của vua Bắc Lương, chỉ cần chủ soái ra mặt, nhất định sẽ khiến đối phương khiếp sợ.
Sau khi Tiêu Chính Văn nói vài câu với vua Hắc Long, anh lên máy bay quân sự ở chiến khu Nam Lĩnh đi thẳng đến Bắc Lương.
Trên máy bay quân sự, người Tiêu Chính Văn ngùn ngụt sát khí.
Anh gọi điện cho đám người Long Lân, sau khi xác nhận Giang Trung tạm thời không có chuyện gì, rồi mới yên tâm đến Bắc Lương.
Trong chốc lát, Tiêu Chính Văn lại khoác lên mình bộ chiến bào hoa văn rồng xanh, đặt chân lên vùng đất mà anh đã quen thuộc.
Sau khi quân Bắc Lương nghe tin Tiêu Chính Văn trở về, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ phấn khích, bọn họ đã đứng ở điểm hạ cánh và chờ đợi từ lâu.
Chủ soái về Bắc Lương, vạn quân đều nghênh đón!
“Hoan nghênh chủ soái trở về!”
Hàng vạn binh lính Bắc Lương trong đội tiên phong được trang bị vũ khí, hô vang lên như sấm, vang dội cả đất trời.
“Chủ soái!”
Long Nhất trang nghiêm đi tới, kính chào, phía sau anh ta còn có một chiến sĩ cao lớn, tên là Bàng Sĩ, được coi là tham mưu cấp cao của bộ chỉ huy Bắc Lương.
“Vào trong rồi nói”.
Tiêu Chính Văn xua tay.
Trong phòng hội nghị ở quân khu Bắc Lương.
Có hơn chục lãnh đạo cấp cao của quân đội Bắc Lương đang ngồi trong đó.
“Nói đi, tại sao anh em của chúng ta lại hy sinh?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói.
“Là do lũ khốn nước Khổng Tước!”
Một sĩ quan trẻ nói lớn.
“Bạch Thành, hãy chú ý đến thái độ của cậu khi nói chuyện với chủ soái”.
Một sĩ quan lớn tuổi nói.
“Không sao, nói tiếp đi”.
Tiêu Chính Văn xua tay, ra hiệu cho Bạch Thành nói tiếp.
“Năm ngày trước, chúng tôi đang khảo sát ở một nơi gần biên giới trong lãnh thổ của chúng ta, đột nhiên vài quả đạn pháo rơi xuống, phát nổ làm anh em của chúng ta bị thương”.
“Chúng tôi đã đi hỏi người của nước Khổng Tước rằng tại sao bọn họ lại khiêu khích, nhưng bọn họ giữ thái độ kiêu ngạo, nói rằng bọn họ chỉ đang tập trận mà thôi, còn mắng chửi người của chúng ta không biết nhìn xa trông rộng”.
“Bọn họ bảo chúng ta qua đó đàm phán, chúng tôi đã cử sứ giả đi, nhưng bọn họ lại bao vây người của chúng ta lại và bắn chết”.
Mặt Bạch Thành đỏ bừng lên, mắt đầy vẻ thù hận.
Lúc nghe đến hai chữ bắn chết, cốc nước trong tay Tiêu Chính Văn bị bóp nát.
“Chỉ có lý do này thôi sao? Còn có chuyện nào khác không? Nếu những lời cậu nói không đúng sự thật, tôi sẽ dùng quân pháp để xử lý cậu”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Tôi không hề xuyên tạc, nếu những lời tôi nói không đúng sự thật, tôi tình nguyện chịu tội”.
Bạch Thành nói một cách chắc chắn.
“Mọi người còn có gì muốn bổ sung không?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, quay sang nói với những người khác.
“Bạch Thành nói không sai chút nào, sau khi bắn chết anh em của chúng ta, bọn họ đã thông báo trên các phương tiện truyền thông quốc tế rằng người của Hoa Quốc chúng ta thèm muốn thiết bị kỹ thuật của bọn họ, cho nên mới bị bọn họ dùng đạn pháo để đuổi đi”.
“Mà việc binh lính bị bắn chết cũng bị bọn chúng bóp méo, nói rằng chúng ta đã đi ăn trộm bản vẽ vào ban đêm, gây ra sự cố đạn pháo phát nổ mà chết”.
Một sĩ quan giơ tay, nghiến răng nói.
“Vậy mọi người không nghĩ đến chuyện đánh lại à?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Đương nhiên là từng nghĩ đến, nhưng có người đã nhắc nhở rằng chúng ta nên chú ý đến hình tượng quốc tế, cho nên chúng tôi mới nhẫn nhịn đến bây giờ”.
Bạch Thành gầm lên, cơ thể khẽ run rẩy.
Chẳng trách thái độ của Bạch Thành lại như vậy, anh em bị bắn chết, hung thủ cắn ngược lại, còn có chuyện gì khó chịu hơn thế này cơ chứ?
“Chúng ta có anh em hy sinh à? Mấy người?”
Tiêu Chính Văn hỏi câu hỏi bất đắc dĩ nhất, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
“Sáu người”, Bạch Thành nói.
“Đưa tôi đi xem bọn họ”.
Tiêu Chính Văn nói, bảo người dẫn đường.
“Chủ soái, lẽ nào anh...”
Bạch Thành do dự nói lại thôi.
Tiêu Chính Văn mặc kệ cậu ta, đi theo ra ngoài.
Sáu chiến sĩ được đặt trong một căn phòng, phủ khăn trắng, trên mặt khăn trắng vẫn còn thấm máu đỏ tươi, như muốn nói lên sự tàn ác của kẻ thù.
Tiêu Chính Văn đứng trước sáu chiến sĩ đã hy sinh, đưa tay lên chào kiểu quân đội, hai mắt đỏ rực.
“Bọn họ đã hy sinh vì đất nước, là anh hùng. Các quân sĩ Bắc Lương nghe lệnh, ngày mai sẽ cử hành lễ an táng cho các chiến sĩ đã hy sinh”.
“Rõ!”
Trên mặt của các sĩ quan cũng đẫm nước mắt.
Ngày hôm sau, trên sa mạc, cát vàng nối liền với bầu trời, gió lạnh thổi qua.
Tiêu Chính Văn đích thân đưa tro cốt của các chiến sĩ vào lăng mộ, phủ lá cờ của quân đội Bắc Lương lên, trên cờ khắc bốn chữ “trụ cột đất nước”.
“Trên chiến trường quyết tử vì tổ quốc, cần gì da ngựa bọc thây...”
“Các anh em, mọi người cắm rễ ở đây, canh giữ ở đây, hôm nay ngủ mãi nơi cát vàng này”.
“Tôi, vua Bắc Lương, cùng với ba trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương phía sau, tiễn các anh em yên nghỉ”.
Nói đến hai chữ yên nghỉ, Tiêu Chính Văn quỳ nửa gối xuống.
“Các anh em hãy yên nghỉ”.
Ba trăm nghìn quân Bắc Lương cũng quỳ nửa gối xuống, giọng nói mạnh lẽ tiễn đưa sáu người anh em về nơi yên nghỉ cuối cùng.
Sau khi mọi người quỳ được ba phút, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi đứng lên, ba trăm nghìn binh lính cũng từ từ đứng dậy.
Tiêu Chính Văn lặng lẽ đứng giữa bãi cát vàng, nhắm mắt lại, như thể anh đang nói lời từ biệt cuối cùng với sáu người anh em.
Một lúc sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra.
“Chủ soái”.
Long Nhất cung kính nói.
“Anh hãy đi xin cho sáu người bọn họ truy tặng huân chương công lao hạng nhất, để gia đình bọn họ hưởng mức trợ cấp cao nhất.
Tiêu Chính Văn nói.
“Rõ, chuyện này cứ giao cho tôi”.
Long Nhất gật đầu.
“Mọi người, các anh em của chúng ta không thể chết một cách vô nghĩa được, Hôm nay ở đây, Tiêu Chính Văn tôi với tư cách là vua Bắc Lương xin thề, nhất định sẽ trả thù cho họ. Nếu thất hứa, tôi sẽ chủ động từ chức chủ soái, không bao giờ bước chân vào Bắc Lương nữa!”
Tiêu Chính Văn tức giận gầm lên.
Nhưng vừa bước chân vào bộ chỉ huy, phía vua Hắc Long nhận được cuộc gọi từ Bắc Lương.
“Tiêu Chính Văn, Bắc Lương xảy ra chuyện rồi!”
Vua Hắc Long nghiêm mặt đi tới chỗ Tiêu Chính Văn, đưa điện thoại cho anh.
Tiêu Chính Văn cau mày, nhận điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chủ soái, cấp dưới của chúng ta gặp chuyện rồi, có thương vong”.
Bên kia điện thoại, Long Nhất ở bộ chỉ huy Bắc Lương nói đến nửa câu sau, hai mắt đỏ rực, siết chặt nắm đấm, vô cùng tức giận.
“Chết tiệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt Tiêu Chính Văn cũng đầy vẻ tức giận.
Để huấn luyện một binh lính Bắc Lương tốn rất nhiều công sức, cho nên mỗi người trong số họ đều rất quan trọng với Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn rất có tình cảm thân thiết với cấp dưới, bọn họ không chỉ đơn giản là cấp dưới, mà còn là bạn đồng hành, là đồng đội.
“Tôi cũng không rõ cụ thể thế nào, chắc hẳn là có liên quan đến nước Khổng Tước, anh em của chúng ta rất có khả năng là chết trong tay bọn họ”.
Long Nhất nắm chặt tay, mắt tràn đầy sát khí.
“Tôi biết rồi! Tôi sẽ trở về Bắc Lương ngay! Tất cả binh lính Bắc Lương phải luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
“Rõ, tôi sẽ lập tức thi hành mệnh lệnh!”
Long Nhất hô to, mặt đầy vẻ phấn khích.
Bắc Lương mới là lãnh thổ của vua Bắc Lương, chỉ cần chủ soái ra mặt, nhất định sẽ khiến đối phương khiếp sợ.
Sau khi Tiêu Chính Văn nói vài câu với vua Hắc Long, anh lên máy bay quân sự ở chiến khu Nam Lĩnh đi thẳng đến Bắc Lương.
Trên máy bay quân sự, người Tiêu Chính Văn ngùn ngụt sát khí.
Anh gọi điện cho đám người Long Lân, sau khi xác nhận Giang Trung tạm thời không có chuyện gì, rồi mới yên tâm đến Bắc Lương.
Trong chốc lát, Tiêu Chính Văn lại khoác lên mình bộ chiến bào hoa văn rồng xanh, đặt chân lên vùng đất mà anh đã quen thuộc.
Sau khi quân Bắc Lương nghe tin Tiêu Chính Văn trở về, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ phấn khích, bọn họ đã đứng ở điểm hạ cánh và chờ đợi từ lâu.
Chủ soái về Bắc Lương, vạn quân đều nghênh đón!
“Hoan nghênh chủ soái trở về!”
Hàng vạn binh lính Bắc Lương trong đội tiên phong được trang bị vũ khí, hô vang lên như sấm, vang dội cả đất trời.
“Chủ soái!”
Long Nhất trang nghiêm đi tới, kính chào, phía sau anh ta còn có một chiến sĩ cao lớn, tên là Bàng Sĩ, được coi là tham mưu cấp cao của bộ chỉ huy Bắc Lương.
“Vào trong rồi nói”.
Tiêu Chính Văn xua tay.
Trong phòng hội nghị ở quân khu Bắc Lương.
Có hơn chục lãnh đạo cấp cao của quân đội Bắc Lương đang ngồi trong đó.
“Nói đi, tại sao anh em của chúng ta lại hy sinh?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói.
“Là do lũ khốn nước Khổng Tước!”
Một sĩ quan trẻ nói lớn.
“Bạch Thành, hãy chú ý đến thái độ của cậu khi nói chuyện với chủ soái”.
Một sĩ quan lớn tuổi nói.
“Không sao, nói tiếp đi”.
Tiêu Chính Văn xua tay, ra hiệu cho Bạch Thành nói tiếp.
“Năm ngày trước, chúng tôi đang khảo sát ở một nơi gần biên giới trong lãnh thổ của chúng ta, đột nhiên vài quả đạn pháo rơi xuống, phát nổ làm anh em của chúng ta bị thương”.
“Chúng tôi đã đi hỏi người của nước Khổng Tước rằng tại sao bọn họ lại khiêu khích, nhưng bọn họ giữ thái độ kiêu ngạo, nói rằng bọn họ chỉ đang tập trận mà thôi, còn mắng chửi người của chúng ta không biết nhìn xa trông rộng”.
“Bọn họ bảo chúng ta qua đó đàm phán, chúng tôi đã cử sứ giả đi, nhưng bọn họ lại bao vây người của chúng ta lại và bắn chết”.
Mặt Bạch Thành đỏ bừng lên, mắt đầy vẻ thù hận.
Lúc nghe đến hai chữ bắn chết, cốc nước trong tay Tiêu Chính Văn bị bóp nát.
“Chỉ có lý do này thôi sao? Còn có chuyện nào khác không? Nếu những lời cậu nói không đúng sự thật, tôi sẽ dùng quân pháp để xử lý cậu”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Tôi không hề xuyên tạc, nếu những lời tôi nói không đúng sự thật, tôi tình nguyện chịu tội”.
Bạch Thành nói một cách chắc chắn.
“Mọi người còn có gì muốn bổ sung không?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, quay sang nói với những người khác.
“Bạch Thành nói không sai chút nào, sau khi bắn chết anh em của chúng ta, bọn họ đã thông báo trên các phương tiện truyền thông quốc tế rằng người của Hoa Quốc chúng ta thèm muốn thiết bị kỹ thuật của bọn họ, cho nên mới bị bọn họ dùng đạn pháo để đuổi đi”.
“Mà việc binh lính bị bắn chết cũng bị bọn chúng bóp méo, nói rằng chúng ta đã đi ăn trộm bản vẽ vào ban đêm, gây ra sự cố đạn pháo phát nổ mà chết”.
Một sĩ quan giơ tay, nghiến răng nói.
“Vậy mọi người không nghĩ đến chuyện đánh lại à?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Đương nhiên là từng nghĩ đến, nhưng có người đã nhắc nhở rằng chúng ta nên chú ý đến hình tượng quốc tế, cho nên chúng tôi mới nhẫn nhịn đến bây giờ”.
Bạch Thành gầm lên, cơ thể khẽ run rẩy.
Chẳng trách thái độ của Bạch Thành lại như vậy, anh em bị bắn chết, hung thủ cắn ngược lại, còn có chuyện gì khó chịu hơn thế này cơ chứ?
“Chúng ta có anh em hy sinh à? Mấy người?”
Tiêu Chính Văn hỏi câu hỏi bất đắc dĩ nhất, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
“Sáu người”, Bạch Thành nói.
“Đưa tôi đi xem bọn họ”.
Tiêu Chính Văn nói, bảo người dẫn đường.
“Chủ soái, lẽ nào anh...”
Bạch Thành do dự nói lại thôi.
Tiêu Chính Văn mặc kệ cậu ta, đi theo ra ngoài.
Sáu chiến sĩ được đặt trong một căn phòng, phủ khăn trắng, trên mặt khăn trắng vẫn còn thấm máu đỏ tươi, như muốn nói lên sự tàn ác của kẻ thù.
Tiêu Chính Văn đứng trước sáu chiến sĩ đã hy sinh, đưa tay lên chào kiểu quân đội, hai mắt đỏ rực.
“Bọn họ đã hy sinh vì đất nước, là anh hùng. Các quân sĩ Bắc Lương nghe lệnh, ngày mai sẽ cử hành lễ an táng cho các chiến sĩ đã hy sinh”.
“Rõ!”
Trên mặt của các sĩ quan cũng đẫm nước mắt.
Ngày hôm sau, trên sa mạc, cát vàng nối liền với bầu trời, gió lạnh thổi qua.
Tiêu Chính Văn đích thân đưa tro cốt của các chiến sĩ vào lăng mộ, phủ lá cờ của quân đội Bắc Lương lên, trên cờ khắc bốn chữ “trụ cột đất nước”.
“Trên chiến trường quyết tử vì tổ quốc, cần gì da ngựa bọc thây...”
“Các anh em, mọi người cắm rễ ở đây, canh giữ ở đây, hôm nay ngủ mãi nơi cát vàng này”.
“Tôi, vua Bắc Lương, cùng với ba trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương phía sau, tiễn các anh em yên nghỉ”.
Nói đến hai chữ yên nghỉ, Tiêu Chính Văn quỳ nửa gối xuống.
“Các anh em hãy yên nghỉ”.
Ba trăm nghìn quân Bắc Lương cũng quỳ nửa gối xuống, giọng nói mạnh lẽ tiễn đưa sáu người anh em về nơi yên nghỉ cuối cùng.
Sau khi mọi người quỳ được ba phút, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi đứng lên, ba trăm nghìn binh lính cũng từ từ đứng dậy.
Tiêu Chính Văn lặng lẽ đứng giữa bãi cát vàng, nhắm mắt lại, như thể anh đang nói lời từ biệt cuối cùng với sáu người anh em.
Một lúc sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra.
“Chủ soái”.
Long Nhất cung kính nói.
“Anh hãy đi xin cho sáu người bọn họ truy tặng huân chương công lao hạng nhất, để gia đình bọn họ hưởng mức trợ cấp cao nhất.
Tiêu Chính Văn nói.
“Rõ, chuyện này cứ giao cho tôi”.
Long Nhất gật đầu.
“Mọi người, các anh em của chúng ta không thể chết một cách vô nghĩa được, Hôm nay ở đây, Tiêu Chính Văn tôi với tư cách là vua Bắc Lương xin thề, nhất định sẽ trả thù cho họ. Nếu thất hứa, tôi sẽ chủ động từ chức chủ soái, không bao giờ bước chân vào Bắc Lương nữa!”
Tiêu Chính Văn tức giận gầm lên.
Bình luận facebook