Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 761
Chương 761: Nằm trên giường để thảo luận cụ thể hơn
Lúc này, ở Tu Hà.
Gần hai ngày sau, Khương Vy Nhan mới xuất viện.
Hai ngày nay, sóng yên biển lặng, Tiêu Chính Văn hơi ngờ vực có phải Xích Diệm Vương định dừng tay lại rồi hay không.
Bộ tình báo Bắc Lương và bộ tình báo của điện Thần Long đều không tra ra được những tin tức khác về Xích Diệm Vương.
Suy nghĩ một hồi, Tiêu Chính Văn quyết định tạm thời án binh bất động, đợi Xích Diệm Vương chủ động ra tay.
Trong biệt thự, Khương Vy Nhan đang thu dọn đồ đạc.
“Em thu dọn xong chưa?”
Lúc này Tiêu Chính Văn bước vào, nhẹ nhàng ôm lấy Khương Vy Nhan từ phía sau.
Khương Vy Nhan tựa vào lòng Tiêu Chính Văn, khuôn mặt hạnh phúc nói: “Đã dọn xong, có thể đi được rồi”.
“Ừ”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, mấy binh lính mặc đồ vệ sĩ chuyển hết đồ đạc lớn nhỏ trong biệt thự lên mấy chiếc xe đỗ ở trước cổng.
Khương Vy Nhan đi ra ngoài biệt thự, xoay người lại nhìn căn biệt thự phía sau, ánh mắt hiện lên vẻ vương vấn không nỡ.
Sắp phải rời khỏi Tu Hà rồi.
Rời khỏi nơi cô sinh sống hai mươi mấy năm.
Hít sâu một hơi, Khương Vy Nhan ngẩng mặt lên cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời.
“Tiêu Chính Văn, tương lai của chúng ta nhất định sẽ rất tốt đẹp! Em nhất định sẽ cố gắng hết sức làm hậu thuẫn kiên cường nhất của anh”.
Khương Vy Nhan nghiêm túc nói, cô mở mắt ra nhìn Tiêu Chính Văn đang ở bên cạnh.
Tiêu Chính Văn xoa đầu Khương Vy Nhan, cười nói: “Được, chúng ta đi thôi”.
Sau đó, hai người lên xe, chiếc xe cũng nhanh chóng nổ máy rời khỏi biệt thự Thương Hải Số Một.
Cả nhà Khương Học Bác và Na Na đã được Tiêu Chính Văn bảo người sắp xếp đưa đến Dược Đô, Giang Trung trước rồi.
Sau khi đoàn xe của Tiêu Chính Văn lăn bánh, một người đàn ông đứng bên đường mới cấp tốc gọi cho một số điện thoại nói: “Chủ tịch Khương, anh ta đã đi rồi, rời khỏi Tu Hà rồi!”
Lúc này, khuôn mặt Khương Văn Kỳ thả lỏng, hít sâu một hơi, ngã ngồi trên chiếc ghế trong công ty nhà họ Khương, hỏi: “Đi thật rồi à?”
“Đi thật rồi, tôi tận mắt nhìn thấy đoàn xe đã ra khỏi thành phố!”
“Ừ, tốt lắm!”
Khương Văn Kỳ thở phào nhẹ nhõm rồi cúp máy, ông ta nhìn lãnh đạo cấp cao của công ty có quan hệ máu mủ với nhà họ Khương trong phòng họp, cuối cùng bật cười: “Đám người Tiêu Chính Văn đã rời khỏi Tu Hà rồi. Từ bây giờ, Tu Hà chính là vùng trời của nhà họ Khương. Nhà họ Khương sẽ trở mình, hoàn toàn trở mình”.
Trong phút chốc, cả phòng họp bỗng như dậy sóng.
Khương Văn Kỳ cũng không ngờ mấy ngày trước lại nhận được tin Viên Văn Sinh đã chết, thế lực của nhà họ Viên rút khỏi Tu Hà.
Nhưng số tiền nhà họ Viên hỗ trợ cho nhà họ Khương lại không hề bị lấy lại.
Cho nên Khương Văn Kỳ đoán chắc chắn nhà họ Viên đã xảy ra chuyện gì lớn lắm nên mới đi khỏi Tu Hà vội vàng như vậy.
Từ tin tức mấy ngày nay của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, chắc chắn nhà họ Viên đã đắc tội với Tiêu Chính Văn nên bị anh trừng trị.
Bây giờ Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan rời đi có nghĩa là con rồng vàng chiếm giữ ở Tu Hà đã đi rồi.
Thế thì chỉ còn lại nhà họ Khương!
Đến chiều, đoàn xe của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đã đến Dược Đô, Giang Trung.
Ôn Bất Lâm dẫn lãnh đạo cấp cao của hiệp hội Dược Đô và mấy người nhà họ Ôn đến đợi ở trước cửa khách sạn lớn năm sao của Dược Đô.
“Chào mừng chủ soái Tiêu trở lại Dược Đô!”
Ôn Bất Lâm bước lên trước mấy bước, vô cùng tôn kính và kính cẩn bắt tay với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng hời hợt bắt tay với ông ấy, sau đó nói: “Bảo người giải tán hết đi, vợ tôi mệt rồi cần phải nghỉ ngơi. Ngoài ra, tin tức tôi đến Dược Đô phải được giữ kín, tôi không muốn gây ra phiền phức không cần thiết”.
“Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa”, Ôn Bất Lâm nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu rồi cùng Khương Vy Nhan đi vào khách sạn.
Đầu tiên là gặp mấy người Khương Học Bác trước, sau đó Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan mới về phòng của mình.
Sau khi về đến phòng, Khương Vy Nhan đặt túi của mình xuống, tùy ý nằm trên sofa, vẻ mặt khá mệt mỏi.
“Chuyện tòa nhà văn phòng sao rồi?”
Tiêu Chính Văn quan tâm hỏi.
Khương Vy Nhan muốn mở công ty ở Dược Đô, Giang Trung, chuyện đầu tiên chính là thuê tòa nhà văn phòng.
Vốn dĩ chỉ cần Tiêu Chính Văn nói một câu về chuyện này thì Ôn Bất Lâm sẽ giải quyết.
Nhưng Khương Vy Nhan không muốn làm phiền người khác, cô muốn tự mình bắt đầu lại từng bước, không muốn ỷ lại vào thân phận và thế lực của Tiêu Chính Văn.
Cô muốn bản thân trưởng thành.
Sau khi biết rõ suy nghĩ của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn cũng không quản nữa, hoàn toàn để Khương Vy Nhan tự làm.
“Anh đừng nhắc nữa, khó khăn lắm, họ đều không muốn cho em thuê, thậm chí còn cố ý đưa ra cái giá không thể chấp nhận được”.
“Chỉ vì chúng ta đến từ Tu Hà, nói Tu Hà chúng ta phát triển lạc hậu sẽ làm bẩn tòa nhà văn phòng của họ”.
Lúc nói mấy lời này, Khương Vy Nhan cũng nói với giọng không thể tin được.
Đây chính là phân biệt vùng miền.
Cô không hiểu đã qua nhiều năm như vậy rồi mà tại sao vẫn còn người có thái độ nghi ngờ về sự phát triển của Tu Hà.
Có lẽ năm mươi năm trước, Tu Hà quả thật là một thành phố chưa phát triển, nhưng bây giờ nền kinh tế của họ đã có thể sánh với Giang Trung rồi.
Ngược lại, Giang Trung là tỉnh thành lớn nên cứ kiêu ngạo, cố chấp, mấy năm nay kinh tế không chỉ không tăng trưởng mà còn bị thụt lùi.
“Ngày mai anh đi cùng em nhé?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Vâng, vậy ngày mai anh đi với em”.
Khương Vy Nhan cũng hiếm khi nằm trên sofa thở phào.
“Đúng rồi, hình như em cũng có vài người bạn ở Giang Trung, ngày mai em sẽ liên lạc với họ để xem họ có thể giúp gì không”
Khương Vy Nhan nhớ mình còn có vài mối quan hệ nên cũng yên tâm không ít.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng, Tiêu Chính Văn thấy Khương Vy Nhan mặc một bộ đồ khá đẹp ngồi bên giường.
“Chồng vất vả rồi, hôm nay em đã hẹn với một người bạn ở Giang Trung, cậu ta nói mình có một tòa nhà văn phòng vừa lúc muốn cho thuê, có thể cho chúng ta thuê với giá thấp”.
Khương Vy Nhan biết mấy ngày nay Tiêu Chính Văn rất mệt, nên cô vừa ngồi bên giường vừa khẽ nói với anh, sau đó còn hôn lên trán anh một cái.
Tiêu Chính Văn khẽ run, lật người lại đè vợ mình lên giường.
Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi lên người Khương Vy Nhan khiến làn da của cô càng trở nên trắng ngần.
“Anh đừng nghịch nữa, mau đứng lên đi, lát nữa chúng ta còn phải tranh thủ thời gian đấy”.
Khương Vy Nhan đỏ mặt đẩy Tiêu Chính Văn ra.
“Khụ khụ, được rồi…”
Tiêu Chính Văn hơi tủi thân bò dậy.
Vừa rồi suýt nữa anh đã không nhịn được mà “ra tay” với vợ mình rồi.
“Vợ à, hôm nay định đi đâu?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Ở gần đây thôi, tòa nhà Vạn Thái Tân Tân, nơi đó có một tòa văn phòng rất thích hợp, hơn nữa cũng là do bạn em giới thiệu”.
Khương Vy Nhan nói rồi bắt xe, cùng Tiêu Chính Văn đến trước tòa nhà văn phòng.
Vừa đến tòa nhà, Khương Vy Nhan gọi một cuộc điện thoại, một nhân viên mặc đồ vest đi đến.
“Giám đốc của chúng tôi đã ở trên đó, hai người mau vào trong ngồi đi”.
Sau đó, nhân viên đó dẫn hai người đi vào văn phòng giám đốc.
Một người đàn ông mặc bộ đồ vest hàng hiệu ngồi trong phòng làm việc.
“Đây là bạn học của em, cũng là giám đốc bất động sản của tòa nhà văn phòng này, Hạng Anh Triết”.
Sau khi giới thiệu đối phương với Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan cũng đi đến trước mặt Hạng Anh Triết để giới thiệu Tiêu Chính Văn.
Hạng Anh Triết vô cùng nhiệt tình đứng dậy bắt tay với Khương Vy Nhan “Chúng ta đều là bạn cũ nên đừng khách sáo với nhau, ngồi xuống uống tách trà đi”.
“Đúng rồi, các cậu chọn được tòa văn phòng nào của bọn tôi vậy?”. Hạng Anh Triết hỏi.
“Là tòa văn phòng rộng ba trăm mét vuông, vị trí số 118”.
Khương Vy Nhan chỉ cần trúc mẫu được đặt trước phòng làm việc, nói với Hạng Anh Triết tòa nhà mình chọn.
“Chỗ này làm công ty không có vấn đề gì, hơn nữa giá cả cũng không đắt, tòa văn phòng này có sáu tầng. Thế này nhé, tôi tính giá rẻ cho các cậu, một tháng mười nghìn tệ tiền thuê, cậu thấy thế nào?”
Ở khu vực này, một tháng mười nghìn tệ tiền thuê không tính là đắt, đây quả thật là nể tình bạn bè nên giá đã rất rẻ rồi.
“Đương nhiên là được, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm”, Khương Vy Nhan cười đáp.
Lúc này Hạng Anh Triết đó bỗng hỏi: “Vậy cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?”
“Lát nữa tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé? Ăn ở đâu cũng được, tôi mời”.
Khương Vy Nhan cười nói.
“Hay là đến nhà tôi đi, bạn Vy Nhan, chúng ta có thể nằm trên giường để thảo luận cụ thể hơn. Bữa tối nên ra ngoài ăn hay là nên ăn cậu đây?”
Hạng Anh Triệt nở nụ cười xấu xa, để lộ ra mục đích của mình.
Lúc này, ở Tu Hà.
Gần hai ngày sau, Khương Vy Nhan mới xuất viện.
Hai ngày nay, sóng yên biển lặng, Tiêu Chính Văn hơi ngờ vực có phải Xích Diệm Vương định dừng tay lại rồi hay không.
Bộ tình báo Bắc Lương và bộ tình báo của điện Thần Long đều không tra ra được những tin tức khác về Xích Diệm Vương.
Suy nghĩ một hồi, Tiêu Chính Văn quyết định tạm thời án binh bất động, đợi Xích Diệm Vương chủ động ra tay.
Trong biệt thự, Khương Vy Nhan đang thu dọn đồ đạc.
“Em thu dọn xong chưa?”
Lúc này Tiêu Chính Văn bước vào, nhẹ nhàng ôm lấy Khương Vy Nhan từ phía sau.
Khương Vy Nhan tựa vào lòng Tiêu Chính Văn, khuôn mặt hạnh phúc nói: “Đã dọn xong, có thể đi được rồi”.
“Ừ”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, mấy binh lính mặc đồ vệ sĩ chuyển hết đồ đạc lớn nhỏ trong biệt thự lên mấy chiếc xe đỗ ở trước cổng.
Khương Vy Nhan đi ra ngoài biệt thự, xoay người lại nhìn căn biệt thự phía sau, ánh mắt hiện lên vẻ vương vấn không nỡ.
Sắp phải rời khỏi Tu Hà rồi.
Rời khỏi nơi cô sinh sống hai mươi mấy năm.
Hít sâu một hơi, Khương Vy Nhan ngẩng mặt lên cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời.
“Tiêu Chính Văn, tương lai của chúng ta nhất định sẽ rất tốt đẹp! Em nhất định sẽ cố gắng hết sức làm hậu thuẫn kiên cường nhất của anh”.
Khương Vy Nhan nghiêm túc nói, cô mở mắt ra nhìn Tiêu Chính Văn đang ở bên cạnh.
Tiêu Chính Văn xoa đầu Khương Vy Nhan, cười nói: “Được, chúng ta đi thôi”.
Sau đó, hai người lên xe, chiếc xe cũng nhanh chóng nổ máy rời khỏi biệt thự Thương Hải Số Một.
Cả nhà Khương Học Bác và Na Na đã được Tiêu Chính Văn bảo người sắp xếp đưa đến Dược Đô, Giang Trung trước rồi.
Sau khi đoàn xe của Tiêu Chính Văn lăn bánh, một người đàn ông đứng bên đường mới cấp tốc gọi cho một số điện thoại nói: “Chủ tịch Khương, anh ta đã đi rồi, rời khỏi Tu Hà rồi!”
Lúc này, khuôn mặt Khương Văn Kỳ thả lỏng, hít sâu một hơi, ngã ngồi trên chiếc ghế trong công ty nhà họ Khương, hỏi: “Đi thật rồi à?”
“Đi thật rồi, tôi tận mắt nhìn thấy đoàn xe đã ra khỏi thành phố!”
“Ừ, tốt lắm!”
Khương Văn Kỳ thở phào nhẹ nhõm rồi cúp máy, ông ta nhìn lãnh đạo cấp cao của công ty có quan hệ máu mủ với nhà họ Khương trong phòng họp, cuối cùng bật cười: “Đám người Tiêu Chính Văn đã rời khỏi Tu Hà rồi. Từ bây giờ, Tu Hà chính là vùng trời của nhà họ Khương. Nhà họ Khương sẽ trở mình, hoàn toàn trở mình”.
Trong phút chốc, cả phòng họp bỗng như dậy sóng.
Khương Văn Kỳ cũng không ngờ mấy ngày trước lại nhận được tin Viên Văn Sinh đã chết, thế lực của nhà họ Viên rút khỏi Tu Hà.
Nhưng số tiền nhà họ Viên hỗ trợ cho nhà họ Khương lại không hề bị lấy lại.
Cho nên Khương Văn Kỳ đoán chắc chắn nhà họ Viên đã xảy ra chuyện gì lớn lắm nên mới đi khỏi Tu Hà vội vàng như vậy.
Từ tin tức mấy ngày nay của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, chắc chắn nhà họ Viên đã đắc tội với Tiêu Chính Văn nên bị anh trừng trị.
Bây giờ Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan rời đi có nghĩa là con rồng vàng chiếm giữ ở Tu Hà đã đi rồi.
Thế thì chỉ còn lại nhà họ Khương!
Đến chiều, đoàn xe của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đã đến Dược Đô, Giang Trung.
Ôn Bất Lâm dẫn lãnh đạo cấp cao của hiệp hội Dược Đô và mấy người nhà họ Ôn đến đợi ở trước cửa khách sạn lớn năm sao của Dược Đô.
“Chào mừng chủ soái Tiêu trở lại Dược Đô!”
Ôn Bất Lâm bước lên trước mấy bước, vô cùng tôn kính và kính cẩn bắt tay với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng hời hợt bắt tay với ông ấy, sau đó nói: “Bảo người giải tán hết đi, vợ tôi mệt rồi cần phải nghỉ ngơi. Ngoài ra, tin tức tôi đến Dược Đô phải được giữ kín, tôi không muốn gây ra phiền phức không cần thiết”.
“Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa”, Ôn Bất Lâm nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu rồi cùng Khương Vy Nhan đi vào khách sạn.
Đầu tiên là gặp mấy người Khương Học Bác trước, sau đó Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan mới về phòng của mình.
Sau khi về đến phòng, Khương Vy Nhan đặt túi của mình xuống, tùy ý nằm trên sofa, vẻ mặt khá mệt mỏi.
“Chuyện tòa nhà văn phòng sao rồi?”
Tiêu Chính Văn quan tâm hỏi.
Khương Vy Nhan muốn mở công ty ở Dược Đô, Giang Trung, chuyện đầu tiên chính là thuê tòa nhà văn phòng.
Vốn dĩ chỉ cần Tiêu Chính Văn nói một câu về chuyện này thì Ôn Bất Lâm sẽ giải quyết.
Nhưng Khương Vy Nhan không muốn làm phiền người khác, cô muốn tự mình bắt đầu lại từng bước, không muốn ỷ lại vào thân phận và thế lực của Tiêu Chính Văn.
Cô muốn bản thân trưởng thành.
Sau khi biết rõ suy nghĩ của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn cũng không quản nữa, hoàn toàn để Khương Vy Nhan tự làm.
“Anh đừng nhắc nữa, khó khăn lắm, họ đều không muốn cho em thuê, thậm chí còn cố ý đưa ra cái giá không thể chấp nhận được”.
“Chỉ vì chúng ta đến từ Tu Hà, nói Tu Hà chúng ta phát triển lạc hậu sẽ làm bẩn tòa nhà văn phòng của họ”.
Lúc nói mấy lời này, Khương Vy Nhan cũng nói với giọng không thể tin được.
Đây chính là phân biệt vùng miền.
Cô không hiểu đã qua nhiều năm như vậy rồi mà tại sao vẫn còn người có thái độ nghi ngờ về sự phát triển của Tu Hà.
Có lẽ năm mươi năm trước, Tu Hà quả thật là một thành phố chưa phát triển, nhưng bây giờ nền kinh tế của họ đã có thể sánh với Giang Trung rồi.
Ngược lại, Giang Trung là tỉnh thành lớn nên cứ kiêu ngạo, cố chấp, mấy năm nay kinh tế không chỉ không tăng trưởng mà còn bị thụt lùi.
“Ngày mai anh đi cùng em nhé?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Vâng, vậy ngày mai anh đi với em”.
Khương Vy Nhan cũng hiếm khi nằm trên sofa thở phào.
“Đúng rồi, hình như em cũng có vài người bạn ở Giang Trung, ngày mai em sẽ liên lạc với họ để xem họ có thể giúp gì không”
Khương Vy Nhan nhớ mình còn có vài mối quan hệ nên cũng yên tâm không ít.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng, Tiêu Chính Văn thấy Khương Vy Nhan mặc một bộ đồ khá đẹp ngồi bên giường.
“Chồng vất vả rồi, hôm nay em đã hẹn với một người bạn ở Giang Trung, cậu ta nói mình có một tòa nhà văn phòng vừa lúc muốn cho thuê, có thể cho chúng ta thuê với giá thấp”.
Khương Vy Nhan biết mấy ngày nay Tiêu Chính Văn rất mệt, nên cô vừa ngồi bên giường vừa khẽ nói với anh, sau đó còn hôn lên trán anh một cái.
Tiêu Chính Văn khẽ run, lật người lại đè vợ mình lên giường.
Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi lên người Khương Vy Nhan khiến làn da của cô càng trở nên trắng ngần.
“Anh đừng nghịch nữa, mau đứng lên đi, lát nữa chúng ta còn phải tranh thủ thời gian đấy”.
Khương Vy Nhan đỏ mặt đẩy Tiêu Chính Văn ra.
“Khụ khụ, được rồi…”
Tiêu Chính Văn hơi tủi thân bò dậy.
Vừa rồi suýt nữa anh đã không nhịn được mà “ra tay” với vợ mình rồi.
“Vợ à, hôm nay định đi đâu?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Ở gần đây thôi, tòa nhà Vạn Thái Tân Tân, nơi đó có một tòa văn phòng rất thích hợp, hơn nữa cũng là do bạn em giới thiệu”.
Khương Vy Nhan nói rồi bắt xe, cùng Tiêu Chính Văn đến trước tòa nhà văn phòng.
Vừa đến tòa nhà, Khương Vy Nhan gọi một cuộc điện thoại, một nhân viên mặc đồ vest đi đến.
“Giám đốc của chúng tôi đã ở trên đó, hai người mau vào trong ngồi đi”.
Sau đó, nhân viên đó dẫn hai người đi vào văn phòng giám đốc.
Một người đàn ông mặc bộ đồ vest hàng hiệu ngồi trong phòng làm việc.
“Đây là bạn học của em, cũng là giám đốc bất động sản của tòa nhà văn phòng này, Hạng Anh Triết”.
Sau khi giới thiệu đối phương với Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan cũng đi đến trước mặt Hạng Anh Triết để giới thiệu Tiêu Chính Văn.
Hạng Anh Triết vô cùng nhiệt tình đứng dậy bắt tay với Khương Vy Nhan “Chúng ta đều là bạn cũ nên đừng khách sáo với nhau, ngồi xuống uống tách trà đi”.
“Đúng rồi, các cậu chọn được tòa văn phòng nào của bọn tôi vậy?”. Hạng Anh Triết hỏi.
“Là tòa văn phòng rộng ba trăm mét vuông, vị trí số 118”.
Khương Vy Nhan chỉ cần trúc mẫu được đặt trước phòng làm việc, nói với Hạng Anh Triết tòa nhà mình chọn.
“Chỗ này làm công ty không có vấn đề gì, hơn nữa giá cả cũng không đắt, tòa văn phòng này có sáu tầng. Thế này nhé, tôi tính giá rẻ cho các cậu, một tháng mười nghìn tệ tiền thuê, cậu thấy thế nào?”
Ở khu vực này, một tháng mười nghìn tệ tiền thuê không tính là đắt, đây quả thật là nể tình bạn bè nên giá đã rất rẻ rồi.
“Đương nhiên là được, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm”, Khương Vy Nhan cười đáp.
Lúc này Hạng Anh Triết đó bỗng hỏi: “Vậy cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?”
“Lát nữa tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé? Ăn ở đâu cũng được, tôi mời”.
Khương Vy Nhan cười nói.
“Hay là đến nhà tôi đi, bạn Vy Nhan, chúng ta có thể nằm trên giường để thảo luận cụ thể hơn. Bữa tối nên ra ngoài ăn hay là nên ăn cậu đây?”
Hạng Anh Triệt nở nụ cười xấu xa, để lộ ra mục đích của mình.