Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 746
Chương 746: Bắc Lương nổi giận, chém đến nhà họ Viên
Nghe thấy vậy, cơ thể gã đàn ông đó run lẩy bẩy, nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói: “Không! Cho dù mày có giết tao thì cũng sẽ không lấy được bất kì tin tức nào từ miệng của tao đâu!”
“Được lắm!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, một giây sau, anh nhấc chân đạp một phát khiến đầu gối trái của đối phương bị gãy. “A a a!” Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp phòng thẩm vấn!
Những chiến sĩ làm nhiệm vụ bên ngoài nghe thấy tiếng hét thảm thiết đều dựng tóc gáy!
“Cơ hội cuối cùng, nói ra, mày có thể sống”.
Tiêu Chính Văn trừng mắt liếc xéo gã đàn ông không còn sức lực đang nằm trong vũng máu.
Khoảnh khắc này, gã đàn ông đó như nhìn thấy tia hy vọng sống sót cuối cùng, gào thét: “…Tôi tôi nói… tôi bằng lòng nói, cầu xin vua Bắc Lương hãy tha cho tôi, tôi không muốn chết, tôi muốn sống…”
Đây chính là bản năng của con người!
Bản năng muốn được sống!
Đặc biệt là trong những lúc cực kì tuyệt vọng, khi thấy được tia hy vọng để sống thì người ta sẽ bán đứng tất cả!
“Là nhà họ Viên! Là Viên Văn Sinh đã thuê tôi!”, gã đàn ông mở miệng. Nhà họ Viên, Viên Văn Sinh? Khi nghe thấy cái tên này, sát khí trên người Tiêu Chính Văn liền tỏa ra ngùn ngụt, tràn ngập cả bầu trời Tu Hà!
Được lắm nhà họ Viên!
Được lắm Viên Văn Sinh!
Dám ra tay với Khương Vy Nhan, các người đều phải chết!
Lúc đó, lửa giận trên người Tiêu Chính Văn bao trùm tất cả, tựa như ma quỷ đến từ địa ngụ!
cTiêu Chính Văn quay người rời khỏi phòng thẩm vấn không chút do dự.
Ngoài cửa, Long Nhất và Long Lân đang cung kính đợi lệnh.
Tiêu Chính Văn nói: “Chữa trị tốt cho hắn, đưa hắn tới tiền tuyến, hắn có chết cũng phải chết vì tổ quốc!”
“Rõ!”, Long Nhất trả lời.
Sau đó, Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Tập hợp một trăm nghìn quân Phá Long của Bắc Lương, lập tức khởi hành, tiến vào Long Kinh, đợi lệnh của tôi để hành động bất cứ lúc nào! Ngoài ra, Long Lân hãy liên lạc với đám người Long Ngao, cùng tôi đánh vào Long Kinh, đánh vào nhà họ Viên, chém chết Viên Văn Sinh!” Câu nói này đằng đằng sát khí!
Không ngờ Viên Văn Sinh lại tự tìm cái chết, vậy Tiêu Chính Văn sẽ không nương tay nữa!
Nhà họ Viên – một trong bốn gia tộc lớn thì đã sao?
Chọc vào người không nên chọc thì vẫn phải trả giá đắt!
Lần này Tiêu Chính Văn nhất định phải khiến nhà họ Viên khiếp sợ!
“Vâng!”
Long Nhất và Long Lân đồng thanh đáp.
Sau đó, Tiêu Chính Văn rời khỏi trụ sở chính của Sở chỉ huy quân đội, quay lại bệnh viện thăm Khương Vy Nhan vẫn còn đang hôn mê.
Anh ngồi bên giường bệnh, bàn tay nhẹ nhàng xoa trán Khương Vy Nhan, dịu dàng nói: “Vy Nhan, anh ra ngoài mấy ngày, sẽ nhanh chóng quay về bên em, đợi anh. Anh nhất định sẽ khiến em tỉnh lại”.
Dứt lời, Long Nhất bước tới, cung kính nói: “Chủ soái, đã chuẩn bị xong xuôi rồi! Một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương đã tập hợp vũ trang, thần tốc trong đêm tiến vào Long Kinh!”
Long Lân cũng bước vào sau nói: “Đám người Long Ngao cũng đã tiếp nhận mệnh lệnh, tới Long Kinh trước một bước!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhìn Khương Vy Nhan lần cuối rồi quay người, sát khí trong mắt ngút trời, nói: “Xuất phát!”
Khoảnh khắc đó, sát khí trên người Tiêu Chính Văn như một thanh kiếm bay vút lên xuyên thủng bầu trời, khuấy đảo mây gió trên bầu trời của Tu Hà! Cùng lúc đó.
Tại Long Các ở Long Kinh, tứ lão đã nhận được báo cáo từ Tu Hà.
Tần Hán Quốc rất tức giận, đập mạnh lên bàn giận dữ nói: “Cái gì? Khương Vy Nhan suýt bị thiêu chết trong ngọn lửa? Đến giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh sao? Nhà họ Viên đáng chết! Dám thật sự ra tay với mấy người Tiêu Chính Văn!”
Bành Chấn Quốc cũng tức tối nói: “Láo toét! Quá láo toét! Đó là vợ của chủ soái Bắc Lương, nhà họ Viên dám mưu sát thiêu chết vợ của chủ soái quốc gia! Đúng là coi trời bằng vung! Trong mắt nhà họ Viên còn có Hoa Quốc này không, còn có Thiên Tử hay không, còn có pháp luật quốc gia hay không hả?”
“Không được, chúng ta phải tìm nhà họ Viên tính sổ!”
Những người này đều tức giận lập tức muốn đến nhà họ Viên tính sổ.
Nhưng Giang Vạn Long lại trầm giọng nói: “Ba vị các lão! Đừng để cơn giận dữ làm mu muội đầu óc! Long Các chúng ta không có quyền can dự vào chuyện của bốn gia tộc lớn! Nếu các ông cứ như vậy mà đi, không những không giúp được gì mà còn khiến cho nhà họ Viên có con đường thoát! Nhà họ Viên nhòm ngó cái ghế của Long Các đã không phải ngày một ngày hai nữa rồi!”
Nghe vậy, Tần Hán Quốc cau mày, tức tối nói: “Vậy chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ ngồi không thế này sao?”
“Đúng đó! Ông Giang! Nhất định phải nghĩ cách trừng trị nhà họ Viên đó! Nếu không sau này ai còn dám quản nhà họ Viên nữa!”
Bành Chấn Quốc tức giận nói.
Giang Vạn Long cau chặt mày, cũng đang suy nghĩ kế sách.
Đúng vào lúc này, điện thoại đổ chuông, Giang Vạn Long liền nghe máy, sau đó mặt đầy lo lắng nói: “Cái gì? Tiêu Chính Văn tập hợp một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương tiến vào Long Kinh hả? Tới thẳng nhà họ Viên luôn sao?”
“Làm bậy, làm bậy quá rồi! Nhà họ Viên không dễ ức hiếp như vậy đâu! Đặc biệt là Xích Diệm Vương! Bên trong có liên quan đến rất nhiều mối lợi ích, nếu không cẩn thận thì sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền cực lớn! Tới lúc đó thì không chỉ mình Tiêu Chính Văn phải chịu tội thôi đâu! Lập tức điện thoại cho Tiêu Chính Văn! Bảo cậu ấy hạ lệnh cho quân Phá Long đóng quân tại chỗ!”
Cúp điện thoại, trong phòng họp tĩnh lặng như tờ!
“Ông Giang, chuyện gì thế? Tiêu Chính Văn đã điều động binh lính rồi sao?”, Tần Hán Quốc hỏi.
Giang Vạn Long tức giận cau mày, nói: “Đúng vậy! Căn bản là không thể ngăn thằng nhóc này lại được! Cậu ấy muốn gây khó dễ với nhà họ Viên, rất có khả năng sẽ rơi vào bẫy của nhà họ Viên, sẽ mang tội danh phản quốc! Tới lúc đó cậu ấy không chỉ bị cách chức, mà thậm chí còn bị tống vào nhà giam!”
Lúc này, ba vị các lão đều hết sức lo lắng, nghĩ tới rất nhiều khả năng!
“Đây chẳng phải là thủ đoạn năm đó của bốn gia tộc lớn đối với Tiêu Long sao? Nhà họ Viên lại dám đặt điều đối phó với Tiêu Chính Văn!”
Bành Chấn Quốc vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ.
Giang Vạn Long suy nghĩ một lúc, đứng dậy nói: “Tôi tới Thiên Tử Các gặp Thiên Tử!”
“Tôi cũng phải đi!”
Dứt lời, bốn vị tứ lão cùng nhau tới Thiên Tử Cá!
cMà lúc này, trong Thiên Tử Các, Thiên Tử đang chơi cờ tán gẫu với ông Long.
“Chắc ông Long cũng nghe thấy tiếng gió rồi đúng không?”, Thiên Tử mỉm cười hỏi.
Ông Long nhìn bàn cờ, đi một con mã, nói: “Nghe thấy rồi, tiếng gió cũng khá lớn”.
Thiên Tử cười nhạt, nói: “Đúng vậy, tiếng hạc kêu, cây cỏ cũng là binh lính, luồng gió lần này không biết sẽ bay về hướng nào”.
“Vậy Thiên Tử nghĩ tiếng gió này sẽ bay về đâu?”, ông Long hỏi.
Thiên Tử mỉm cười, đáp: “Người mà tôi nghĩ tới cũng là người mà ông Long đang nghĩ”.
Ông Long cười theo, liếc nhìn bàn cờ, chắp tay nói: “Tài chơi cờ của Thiên Tử thật uyên bác, tôi lại thua rồi”.
Thiên Tử đứng dậy, chỉ vào ông Long nói: “Ông ấy, cứ cố ý nhường tôi. Ông là kỳ thủ quốc gia, nhưng lại năm lần bảy lượt thua trong tay tôi, ông tưởng rằng tôi không nhìn ra sao?”
Ông Long mỉm cười, đáp: “Thiên Tử, người tới rồi”.
Thiên Tử gật đầu nói: “Ừ, người tới cũng nhiều, bốn người lửa giận ngút trời…”
Dứt lời, Giang Vạn Long và ba các lão bước vào, cúi người nói: “Thiên Tử! Chuyện nhà họ Viên mưu sát vợ của vua Bắc Lương, ông đã nghe chưa?” Thiên Tử quay người nói với đám người Giang Vạn Long: “Vừa nhận được tin tức, bốn tứ lão tới vì chuyện này sao?”
“Nhà họ Viên quá láo xược, coi trời bằng vung! Dám mưu sát vợ của vua Bắc Lương. Chuyện này nhất định phải bắt nhà họ Viên giải thích rõ ràng!”
Giang Vạn Long kích động nói!
Đám người Tần Hán Quốc cũng nói theo: “Không sai! Thiên Tử! Lần này nhà họ Viên đã đi quá giới hạn rồi! Nếu không trừng trị e là không có ai trong Hoa Quốc dám áp chế nhà họ Viên nữa!”
Thiên Tử gật đầu, ý bảo bốn các lão hãy nguôi giận, sau đó hỏi: “Bây giờ một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương của Tiêu Chính Văn đang ở đâu?” Một vị tướng quân đứng ngoài cửa liền cúi người trả lời: “Thưa Thiên Tử, quân Phá Long vẫn còn cách Long Kinh ba trăm cây số, có lẽ muộn nhất là đêm nay sẽ tới được Long Kinh!”
Thiên Tử gật đầu nói: “Mở tất cả cửa trọng yếu của Long Kinh, để một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương lập tức vào Long Kinh mà không gặp phải sự cản trở nào! Ngoài ra, cấm vệ quân của Long Kinh cũng sẵn sàng bày trận, đợi lệnh của tôi để hành động bất cứ lúc nào!”
“Vâng!”, tướng quân lên tiếng, nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, đám người Giang Vạn Long sững sờ, cau mày hỏi Thiên Tử: “Thiên Tử, ông đang…”
Thiên Tử cười nói: “Các vị, đã tới lúc rút dao tương trợ rồi, hãy dùng con dao này của chúng ta chặt đi gốc rễ lớn nhà họ Viên!”
Nghe thấy vậy, cơ thể gã đàn ông đó run lẩy bẩy, nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói: “Không! Cho dù mày có giết tao thì cũng sẽ không lấy được bất kì tin tức nào từ miệng của tao đâu!”
“Được lắm!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, một giây sau, anh nhấc chân đạp một phát khiến đầu gối trái của đối phương bị gãy. “A a a!” Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp phòng thẩm vấn!
Những chiến sĩ làm nhiệm vụ bên ngoài nghe thấy tiếng hét thảm thiết đều dựng tóc gáy!
“Cơ hội cuối cùng, nói ra, mày có thể sống”.
Tiêu Chính Văn trừng mắt liếc xéo gã đàn ông không còn sức lực đang nằm trong vũng máu.
Khoảnh khắc này, gã đàn ông đó như nhìn thấy tia hy vọng sống sót cuối cùng, gào thét: “…Tôi tôi nói… tôi bằng lòng nói, cầu xin vua Bắc Lương hãy tha cho tôi, tôi không muốn chết, tôi muốn sống…”
Đây chính là bản năng của con người!
Bản năng muốn được sống!
Đặc biệt là trong những lúc cực kì tuyệt vọng, khi thấy được tia hy vọng để sống thì người ta sẽ bán đứng tất cả!
“Là nhà họ Viên! Là Viên Văn Sinh đã thuê tôi!”, gã đàn ông mở miệng. Nhà họ Viên, Viên Văn Sinh? Khi nghe thấy cái tên này, sát khí trên người Tiêu Chính Văn liền tỏa ra ngùn ngụt, tràn ngập cả bầu trời Tu Hà!
Được lắm nhà họ Viên!
Được lắm Viên Văn Sinh!
Dám ra tay với Khương Vy Nhan, các người đều phải chết!
Lúc đó, lửa giận trên người Tiêu Chính Văn bao trùm tất cả, tựa như ma quỷ đến từ địa ngụ!
cTiêu Chính Văn quay người rời khỏi phòng thẩm vấn không chút do dự.
Ngoài cửa, Long Nhất và Long Lân đang cung kính đợi lệnh.
Tiêu Chính Văn nói: “Chữa trị tốt cho hắn, đưa hắn tới tiền tuyến, hắn có chết cũng phải chết vì tổ quốc!”
“Rõ!”, Long Nhất trả lời.
Sau đó, Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Tập hợp một trăm nghìn quân Phá Long của Bắc Lương, lập tức khởi hành, tiến vào Long Kinh, đợi lệnh của tôi để hành động bất cứ lúc nào! Ngoài ra, Long Lân hãy liên lạc với đám người Long Ngao, cùng tôi đánh vào Long Kinh, đánh vào nhà họ Viên, chém chết Viên Văn Sinh!” Câu nói này đằng đằng sát khí!
Không ngờ Viên Văn Sinh lại tự tìm cái chết, vậy Tiêu Chính Văn sẽ không nương tay nữa!
Nhà họ Viên – một trong bốn gia tộc lớn thì đã sao?
Chọc vào người không nên chọc thì vẫn phải trả giá đắt!
Lần này Tiêu Chính Văn nhất định phải khiến nhà họ Viên khiếp sợ!
“Vâng!”
Long Nhất và Long Lân đồng thanh đáp.
Sau đó, Tiêu Chính Văn rời khỏi trụ sở chính của Sở chỉ huy quân đội, quay lại bệnh viện thăm Khương Vy Nhan vẫn còn đang hôn mê.
Anh ngồi bên giường bệnh, bàn tay nhẹ nhàng xoa trán Khương Vy Nhan, dịu dàng nói: “Vy Nhan, anh ra ngoài mấy ngày, sẽ nhanh chóng quay về bên em, đợi anh. Anh nhất định sẽ khiến em tỉnh lại”.
Dứt lời, Long Nhất bước tới, cung kính nói: “Chủ soái, đã chuẩn bị xong xuôi rồi! Một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương đã tập hợp vũ trang, thần tốc trong đêm tiến vào Long Kinh!”
Long Lân cũng bước vào sau nói: “Đám người Long Ngao cũng đã tiếp nhận mệnh lệnh, tới Long Kinh trước một bước!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhìn Khương Vy Nhan lần cuối rồi quay người, sát khí trong mắt ngút trời, nói: “Xuất phát!”
Khoảnh khắc đó, sát khí trên người Tiêu Chính Văn như một thanh kiếm bay vút lên xuyên thủng bầu trời, khuấy đảo mây gió trên bầu trời của Tu Hà! Cùng lúc đó.
Tại Long Các ở Long Kinh, tứ lão đã nhận được báo cáo từ Tu Hà.
Tần Hán Quốc rất tức giận, đập mạnh lên bàn giận dữ nói: “Cái gì? Khương Vy Nhan suýt bị thiêu chết trong ngọn lửa? Đến giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh sao? Nhà họ Viên đáng chết! Dám thật sự ra tay với mấy người Tiêu Chính Văn!”
Bành Chấn Quốc cũng tức tối nói: “Láo toét! Quá láo toét! Đó là vợ của chủ soái Bắc Lương, nhà họ Viên dám mưu sát thiêu chết vợ của chủ soái quốc gia! Đúng là coi trời bằng vung! Trong mắt nhà họ Viên còn có Hoa Quốc này không, còn có Thiên Tử hay không, còn có pháp luật quốc gia hay không hả?”
“Không được, chúng ta phải tìm nhà họ Viên tính sổ!”
Những người này đều tức giận lập tức muốn đến nhà họ Viên tính sổ.
Nhưng Giang Vạn Long lại trầm giọng nói: “Ba vị các lão! Đừng để cơn giận dữ làm mu muội đầu óc! Long Các chúng ta không có quyền can dự vào chuyện của bốn gia tộc lớn! Nếu các ông cứ như vậy mà đi, không những không giúp được gì mà còn khiến cho nhà họ Viên có con đường thoát! Nhà họ Viên nhòm ngó cái ghế của Long Các đã không phải ngày một ngày hai nữa rồi!”
Nghe vậy, Tần Hán Quốc cau mày, tức tối nói: “Vậy chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ ngồi không thế này sao?”
“Đúng đó! Ông Giang! Nhất định phải nghĩ cách trừng trị nhà họ Viên đó! Nếu không sau này ai còn dám quản nhà họ Viên nữa!”
Bành Chấn Quốc tức giận nói.
Giang Vạn Long cau chặt mày, cũng đang suy nghĩ kế sách.
Đúng vào lúc này, điện thoại đổ chuông, Giang Vạn Long liền nghe máy, sau đó mặt đầy lo lắng nói: “Cái gì? Tiêu Chính Văn tập hợp một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương tiến vào Long Kinh hả? Tới thẳng nhà họ Viên luôn sao?”
“Làm bậy, làm bậy quá rồi! Nhà họ Viên không dễ ức hiếp như vậy đâu! Đặc biệt là Xích Diệm Vương! Bên trong có liên quan đến rất nhiều mối lợi ích, nếu không cẩn thận thì sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền cực lớn! Tới lúc đó thì không chỉ mình Tiêu Chính Văn phải chịu tội thôi đâu! Lập tức điện thoại cho Tiêu Chính Văn! Bảo cậu ấy hạ lệnh cho quân Phá Long đóng quân tại chỗ!”
Cúp điện thoại, trong phòng họp tĩnh lặng như tờ!
“Ông Giang, chuyện gì thế? Tiêu Chính Văn đã điều động binh lính rồi sao?”, Tần Hán Quốc hỏi.
Giang Vạn Long tức giận cau mày, nói: “Đúng vậy! Căn bản là không thể ngăn thằng nhóc này lại được! Cậu ấy muốn gây khó dễ với nhà họ Viên, rất có khả năng sẽ rơi vào bẫy của nhà họ Viên, sẽ mang tội danh phản quốc! Tới lúc đó cậu ấy không chỉ bị cách chức, mà thậm chí còn bị tống vào nhà giam!”
Lúc này, ba vị các lão đều hết sức lo lắng, nghĩ tới rất nhiều khả năng!
“Đây chẳng phải là thủ đoạn năm đó của bốn gia tộc lớn đối với Tiêu Long sao? Nhà họ Viên lại dám đặt điều đối phó với Tiêu Chính Văn!”
Bành Chấn Quốc vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ.
Giang Vạn Long suy nghĩ một lúc, đứng dậy nói: “Tôi tới Thiên Tử Các gặp Thiên Tử!”
“Tôi cũng phải đi!”
Dứt lời, bốn vị tứ lão cùng nhau tới Thiên Tử Cá!
cMà lúc này, trong Thiên Tử Các, Thiên Tử đang chơi cờ tán gẫu với ông Long.
“Chắc ông Long cũng nghe thấy tiếng gió rồi đúng không?”, Thiên Tử mỉm cười hỏi.
Ông Long nhìn bàn cờ, đi một con mã, nói: “Nghe thấy rồi, tiếng gió cũng khá lớn”.
Thiên Tử cười nhạt, nói: “Đúng vậy, tiếng hạc kêu, cây cỏ cũng là binh lính, luồng gió lần này không biết sẽ bay về hướng nào”.
“Vậy Thiên Tử nghĩ tiếng gió này sẽ bay về đâu?”, ông Long hỏi.
Thiên Tử mỉm cười, đáp: “Người mà tôi nghĩ tới cũng là người mà ông Long đang nghĩ”.
Ông Long cười theo, liếc nhìn bàn cờ, chắp tay nói: “Tài chơi cờ của Thiên Tử thật uyên bác, tôi lại thua rồi”.
Thiên Tử đứng dậy, chỉ vào ông Long nói: “Ông ấy, cứ cố ý nhường tôi. Ông là kỳ thủ quốc gia, nhưng lại năm lần bảy lượt thua trong tay tôi, ông tưởng rằng tôi không nhìn ra sao?”
Ông Long mỉm cười, đáp: “Thiên Tử, người tới rồi”.
Thiên Tử gật đầu nói: “Ừ, người tới cũng nhiều, bốn người lửa giận ngút trời…”
Dứt lời, Giang Vạn Long và ba các lão bước vào, cúi người nói: “Thiên Tử! Chuyện nhà họ Viên mưu sát vợ của vua Bắc Lương, ông đã nghe chưa?” Thiên Tử quay người nói với đám người Giang Vạn Long: “Vừa nhận được tin tức, bốn tứ lão tới vì chuyện này sao?”
“Nhà họ Viên quá láo xược, coi trời bằng vung! Dám mưu sát vợ của vua Bắc Lương. Chuyện này nhất định phải bắt nhà họ Viên giải thích rõ ràng!”
Giang Vạn Long kích động nói!
Đám người Tần Hán Quốc cũng nói theo: “Không sai! Thiên Tử! Lần này nhà họ Viên đã đi quá giới hạn rồi! Nếu không trừng trị e là không có ai trong Hoa Quốc dám áp chế nhà họ Viên nữa!”
Thiên Tử gật đầu, ý bảo bốn các lão hãy nguôi giận, sau đó hỏi: “Bây giờ một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương của Tiêu Chính Văn đang ở đâu?” Một vị tướng quân đứng ngoài cửa liền cúi người trả lời: “Thưa Thiên Tử, quân Phá Long vẫn còn cách Long Kinh ba trăm cây số, có lẽ muộn nhất là đêm nay sẽ tới được Long Kinh!”
Thiên Tử gật đầu nói: “Mở tất cả cửa trọng yếu của Long Kinh, để một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương lập tức vào Long Kinh mà không gặp phải sự cản trở nào! Ngoài ra, cấm vệ quân của Long Kinh cũng sẵn sàng bày trận, đợi lệnh của tôi để hành động bất cứ lúc nào!”
“Vâng!”, tướng quân lên tiếng, nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, đám người Giang Vạn Long sững sờ, cau mày hỏi Thiên Tử: “Thiên Tử, ông đang…”
Thiên Tử cười nói: “Các vị, đã tới lúc rút dao tương trợ rồi, hãy dùng con dao này của chúng ta chặt đi gốc rễ lớn nhà họ Viên!”