Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 646
Chương 646: Buông thả quá mức
“Ồ, thì ra là anh rể. Có người đón tôi rồi, đây là bạn trai tôi, anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi, tôi định đi chơi với anh ấy một chuyến rồi về”.
Diêu Linh ngại ngùng nhìn người đàn ông lạ trước mặt.
Mặc dù cô ta biết Tiêu Chính Văn không có ác ý với mình, cũng biết Tiêu Chính Văn là anh rể mình.
Nhưng so với lần đầu tiên gặp Tiêu Chính Văn thì bạn trai Hà Dương khiến cô ta cảm thấy an toàn hơn.
“Không được, chị họ em đã nói anh phải đưa em về, nếu không đưa được em về anh cũng khó giải thích”.
Thái độ của Tiêu Chính Văn rất cứng rắn.
Diêu Linh bĩu môi, khó chịu nói: “Tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, anh không phải mẹ tôi, dựa vào đâu mà đòi quản tôi chứ?”
Hà Dương cũng khó chịu nói: “Cô ấy đã là người trưởng thành rồi, còn có gì phải lo hả?”
“Vậy được, anh sẽ gọi điện cho chị họ em, cô ấy đồng ý thì anh sẽ không quản chuyện này nữa”.
Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra định gọi cho Khương Vy Nhan.
Lúc này, Diêu Linh đột nhiên vội vàng xua tay ngăn cản: “Đừng đừng… Vậy thì tôi về trước với anh, đúng lúc tôi cũng muốn về thu xếp hành lý, như vậy đã được chưa?”
Mặc dù Diêu Linh đã đồng ý về cùng Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn tỏ vẻ không hài lòng.
Sau đó, cô ta nhìn thấy trước trạm đường sắt có một cửa hàng McDonald’s, liền chỉ tay vào cửa hàng rồi nói: “Tôi đói rồi, muốn ăn cái gì đó, chúng ta vào ăn no trước rồi về được không?”
“Được”.
Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý, dù sao cũng không thể để em họ đói bụng được.
Thế là, anh cùng hai người họ vào cửa hàng McDonald’s.
Trong lúc gọi món, Tiêu Chính Văn dò hỏi vu vơ lai lịch của Hà Dương, lúc Hà Dương đi lấy đồ ăn, Tiêu Chính Văn hạ giọng nói với Diêu Linh.
“Tên Hà Dương này không đáng tin cậy, anh nghĩ em nên tìm người bạn trai khác đi”.
Nghe xong câu này, sắc mặt Diêu Linh đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
“Anh nói bạn trai tôi như vậy là có ý gì?”
Diêu Linh thậm chí còn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, bởi vì Tiêu Chính Văn là chồng của chị họ cô ta, chồng của chị họ sao lại muốn xen vào tình cảm của cô ta chứ?
Vốn dĩ cô ta từng nghe mẹ nói Tiêu Chính Văn là tên vô dụng ăn bám, nên cô ta còn hơi coi thường anh.
Chị họ xinh đẹp như vậy, mà lại thích một tên vô dụng.
Diêu Linh sớm đã muốn giúp chị họ đòi lại công bằng, thậm chí còn muốn đến Tu Hà, khuyên chị họ chia tay với Tiêu Chính Văn.
Trước khi đến Tu Hà, ấn tượng về Tiêu Chính Văn đã rất tệ, không ngờ Tiêu Chính Văn còn dám nói xấu bạn trai trước mặt cô ta, điều này khiến ấn tượng về Tiêu Chính Văn càng giảm sút!
Tiêu Chính Văn bình tĩnh phân tích: “Môi cậu ta hơi tái, ánh mắt thất thần, khí huyết lúc nói chuyện không đủ, đây là biểu hiện của sự buông thả quá mức”.
“Lúc nãy, anh còn ngửi thấy mùi hoa hồng trong xe BMW của cậu ta, nhưng không có hoa trong xe, điều này có nghĩa là cậu ta đã mang hoa hồng theo, nhưng không phải tặng cho em”.
“Hơn nữa, anh ngồi ở hàng ghế sau còn phát hiện vài sợi tóc dài, nhưng em lại ngồi ở ghế lái phụ. Anh vừa kiểm tra, cần số điều chỉnh góc tựa lưng của ghế lái có dấu hiệu bị mòn, mà chiếc xe này còn rất mới, xe mua chưa đến một năm mà đã hao mòn thế này, chứng tỏ… bạn trai em thích cùng cặp kè với người phụ nữ khác chơi trò mây mưa trên xe”.
Sau một loạt phân tích, Diêu Linh há to miệng, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn chỉ tình cờ liếc nhìn xe mà đã có thể nhìn ra được nhiều chi tiết như vậy.
“Dù thế nào thì đây cũng là chuyện của tôi, không cần anh nhúng tay vào!”
Mặc dù Diêu Linh đã tin lời Tiêu Chính Văn, nhưng cô ta còn ghét Tiêu Chính Văn hơn.
“Còn nữa, lúc nãy cậu ta thường xuyên nhìn vào điện thoại, nếu là chuyện của công ty thì nhất định sẽ rất căng thẳng, không thể nhàn nhã ngồi ăn cơm cùng em được. Vả lại, lúc nhìn vào điện thoại, cậu ta luôn chú ý đến ánh mắt của em, chỉ có một khả năng đó là cậu ta đang nói chuyện với tình nhân”.
Ngoại trừ phán đoán cuộc sống buông thả quá mức mà lúc nãy Tiêu Chính Văn dựa vào y thuật để phân tích, thì những phân tích khác đều dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của anh.
“Đủ rồi! Anh có thể ít nói vài câu đi không hả? Cho dù mọi thứ anh nói đều đúng thì anh muốn tôi phải làm gì?”
Diêu Linh quát lớn, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Thấy người khác quay sang nhìn mình, Diêu Linh chỉ có thể kìm nén cơn giận, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, Tiêu chính Văn cũng không nói nữa.
Anh không sợ đắc tội với Diêu Linh, anh chỉ là nghe nói mối quan hệ giữa Diêu Linh và Khương Vy Nhan rất tốt, cho nên anh mới nhắc nhở cô ta chú ý hơn.
Lúc này, Hà Dương bê đồ ăn đi ra, ngơ ngác nhìn hai người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng: “Sao thế?”
“Không có gì, tự nhiên tôi không muốn ăn nữa. Anh giúp tôi đến quầy bán hàng lấy túi đóng gói những thứ này mang đi”.
Diêu Linh nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn gật đầu, đi đến quầy bán hàng lấy túi, quay lại thì phát hiện Diêu Linh và Hà Dương đã lẻn đi mất.
Tiêu Chính Văn cũng không vội, mà nhàn nhã đóng gói hamburger và khoai tây chiên vừa gọi, vừa uống coca vừa ăn khoai tây chiên, nhìn bọn họ lái xe rời đi, rồi chầm chậm lái xe của mình đi phía sau.
Anh sớm đã biết Diêu Linh bảo mình đi lấy túi đóng gói là kế điệu hổ ly sơn, nhưng vẫn phối hợp với đối phương, để đối phương biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Bây giờ chắc chắn Diêu Linh đang tức giận nên sẽ không tin anh.
Chủ động biến mất trước mặt Diêu Linh, ngược lại có thể khiến Diêu Linh tỉnh táo suy nghĩ.
Quả nhiên, sau khi ngồi vào xe của Hà Dương, Diêu Linh mới bình tĩnh lại.
Lúc này, cô ta dựa theo những suy luận của Tiêu Chính Văn, giả vờ lơ đễnh quan sát xe của Hà Dương.
Phát hiện ra ghế sau thật sự có sợi tóc dài, lúc Hà Dương nhìn điện thoại cũng che che giấu giấu, hầu như mọi chi tiết đều phù hợp với những gì Tiêu Chính Văn đã nói.
Điều này khiến Diêu Linh cảm thấy hơi thất vọng.
Hà Dương không hề để ý đến vẻ mặt của cô ta, ngược lại còn hỏi: “Lúc nãy hai người cãi nhau à?”
“Vâng… Anh ta nói, trông anh giống một kẻ lăng nhăng”.
Diêu Linh ngập ngừng nói.
Hà Dương lập tức nổi giận mắng chửi: “Anh ta nhiều chuyện quá vậy! Anh nghe nói anh ta là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Khương ở Tu Hà”.
“Một thằng đàn ông bất tài như anh ta không đủ tư cách để đánh giá anh! Thật sự không biết anh ta cho chị gái em ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại có thể khiến chị gái em thích anh ta như vậy”.
Hà Dương mắng chửi loạn lên.
Diêu Linh nói: “Đừng nhắc đến anh ta nữa, em muốn đi ăn gì đó”.
Hà Dương đỗ xe ở một nơi gần đó, Diêu Linh đi ra khỏi bãi đậu xe trước, tò mò nhìn những tòa nhà cao lớn ở Tu Hà.
Đúng lúc này, một chiếc xe Rolls-Royce sang trọng trị giá chục triệu tệ dừng lại trước mặt cô ta, cửa xe từ từ hạ xuống, một người đàn ông thò đầu ra.
“Người đẹp, em muốn đi đâu, anh cho em đi nhờ?”
“Ồ, thì ra là anh rể. Có người đón tôi rồi, đây là bạn trai tôi, anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi, tôi định đi chơi với anh ấy một chuyến rồi về”.
Diêu Linh ngại ngùng nhìn người đàn ông lạ trước mặt.
Mặc dù cô ta biết Tiêu Chính Văn không có ác ý với mình, cũng biết Tiêu Chính Văn là anh rể mình.
Nhưng so với lần đầu tiên gặp Tiêu Chính Văn thì bạn trai Hà Dương khiến cô ta cảm thấy an toàn hơn.
“Không được, chị họ em đã nói anh phải đưa em về, nếu không đưa được em về anh cũng khó giải thích”.
Thái độ của Tiêu Chính Văn rất cứng rắn.
Diêu Linh bĩu môi, khó chịu nói: “Tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, anh không phải mẹ tôi, dựa vào đâu mà đòi quản tôi chứ?”
Hà Dương cũng khó chịu nói: “Cô ấy đã là người trưởng thành rồi, còn có gì phải lo hả?”
“Vậy được, anh sẽ gọi điện cho chị họ em, cô ấy đồng ý thì anh sẽ không quản chuyện này nữa”.
Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra định gọi cho Khương Vy Nhan.
Lúc này, Diêu Linh đột nhiên vội vàng xua tay ngăn cản: “Đừng đừng… Vậy thì tôi về trước với anh, đúng lúc tôi cũng muốn về thu xếp hành lý, như vậy đã được chưa?”
Mặc dù Diêu Linh đã đồng ý về cùng Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn tỏ vẻ không hài lòng.
Sau đó, cô ta nhìn thấy trước trạm đường sắt có một cửa hàng McDonald’s, liền chỉ tay vào cửa hàng rồi nói: “Tôi đói rồi, muốn ăn cái gì đó, chúng ta vào ăn no trước rồi về được không?”
“Được”.
Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý, dù sao cũng không thể để em họ đói bụng được.
Thế là, anh cùng hai người họ vào cửa hàng McDonald’s.
Trong lúc gọi món, Tiêu Chính Văn dò hỏi vu vơ lai lịch của Hà Dương, lúc Hà Dương đi lấy đồ ăn, Tiêu Chính Văn hạ giọng nói với Diêu Linh.
“Tên Hà Dương này không đáng tin cậy, anh nghĩ em nên tìm người bạn trai khác đi”.
Nghe xong câu này, sắc mặt Diêu Linh đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
“Anh nói bạn trai tôi như vậy là có ý gì?”
Diêu Linh thậm chí còn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, bởi vì Tiêu Chính Văn là chồng của chị họ cô ta, chồng của chị họ sao lại muốn xen vào tình cảm của cô ta chứ?
Vốn dĩ cô ta từng nghe mẹ nói Tiêu Chính Văn là tên vô dụng ăn bám, nên cô ta còn hơi coi thường anh.
Chị họ xinh đẹp như vậy, mà lại thích một tên vô dụng.
Diêu Linh sớm đã muốn giúp chị họ đòi lại công bằng, thậm chí còn muốn đến Tu Hà, khuyên chị họ chia tay với Tiêu Chính Văn.
Trước khi đến Tu Hà, ấn tượng về Tiêu Chính Văn đã rất tệ, không ngờ Tiêu Chính Văn còn dám nói xấu bạn trai trước mặt cô ta, điều này khiến ấn tượng về Tiêu Chính Văn càng giảm sút!
Tiêu Chính Văn bình tĩnh phân tích: “Môi cậu ta hơi tái, ánh mắt thất thần, khí huyết lúc nói chuyện không đủ, đây là biểu hiện của sự buông thả quá mức”.
“Lúc nãy, anh còn ngửi thấy mùi hoa hồng trong xe BMW của cậu ta, nhưng không có hoa trong xe, điều này có nghĩa là cậu ta đã mang hoa hồng theo, nhưng không phải tặng cho em”.
“Hơn nữa, anh ngồi ở hàng ghế sau còn phát hiện vài sợi tóc dài, nhưng em lại ngồi ở ghế lái phụ. Anh vừa kiểm tra, cần số điều chỉnh góc tựa lưng của ghế lái có dấu hiệu bị mòn, mà chiếc xe này còn rất mới, xe mua chưa đến một năm mà đã hao mòn thế này, chứng tỏ… bạn trai em thích cùng cặp kè với người phụ nữ khác chơi trò mây mưa trên xe”.
Sau một loạt phân tích, Diêu Linh há to miệng, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn chỉ tình cờ liếc nhìn xe mà đã có thể nhìn ra được nhiều chi tiết như vậy.
“Dù thế nào thì đây cũng là chuyện của tôi, không cần anh nhúng tay vào!”
Mặc dù Diêu Linh đã tin lời Tiêu Chính Văn, nhưng cô ta còn ghét Tiêu Chính Văn hơn.
“Còn nữa, lúc nãy cậu ta thường xuyên nhìn vào điện thoại, nếu là chuyện của công ty thì nhất định sẽ rất căng thẳng, không thể nhàn nhã ngồi ăn cơm cùng em được. Vả lại, lúc nhìn vào điện thoại, cậu ta luôn chú ý đến ánh mắt của em, chỉ có một khả năng đó là cậu ta đang nói chuyện với tình nhân”.
Ngoại trừ phán đoán cuộc sống buông thả quá mức mà lúc nãy Tiêu Chính Văn dựa vào y thuật để phân tích, thì những phân tích khác đều dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của anh.
“Đủ rồi! Anh có thể ít nói vài câu đi không hả? Cho dù mọi thứ anh nói đều đúng thì anh muốn tôi phải làm gì?”
Diêu Linh quát lớn, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Thấy người khác quay sang nhìn mình, Diêu Linh chỉ có thể kìm nén cơn giận, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, Tiêu chính Văn cũng không nói nữa.
Anh không sợ đắc tội với Diêu Linh, anh chỉ là nghe nói mối quan hệ giữa Diêu Linh và Khương Vy Nhan rất tốt, cho nên anh mới nhắc nhở cô ta chú ý hơn.
Lúc này, Hà Dương bê đồ ăn đi ra, ngơ ngác nhìn hai người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng: “Sao thế?”
“Không có gì, tự nhiên tôi không muốn ăn nữa. Anh giúp tôi đến quầy bán hàng lấy túi đóng gói những thứ này mang đi”.
Diêu Linh nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn gật đầu, đi đến quầy bán hàng lấy túi, quay lại thì phát hiện Diêu Linh và Hà Dương đã lẻn đi mất.
Tiêu Chính Văn cũng không vội, mà nhàn nhã đóng gói hamburger và khoai tây chiên vừa gọi, vừa uống coca vừa ăn khoai tây chiên, nhìn bọn họ lái xe rời đi, rồi chầm chậm lái xe của mình đi phía sau.
Anh sớm đã biết Diêu Linh bảo mình đi lấy túi đóng gói là kế điệu hổ ly sơn, nhưng vẫn phối hợp với đối phương, để đối phương biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Bây giờ chắc chắn Diêu Linh đang tức giận nên sẽ không tin anh.
Chủ động biến mất trước mặt Diêu Linh, ngược lại có thể khiến Diêu Linh tỉnh táo suy nghĩ.
Quả nhiên, sau khi ngồi vào xe của Hà Dương, Diêu Linh mới bình tĩnh lại.
Lúc này, cô ta dựa theo những suy luận của Tiêu Chính Văn, giả vờ lơ đễnh quan sát xe của Hà Dương.
Phát hiện ra ghế sau thật sự có sợi tóc dài, lúc Hà Dương nhìn điện thoại cũng che che giấu giấu, hầu như mọi chi tiết đều phù hợp với những gì Tiêu Chính Văn đã nói.
Điều này khiến Diêu Linh cảm thấy hơi thất vọng.
Hà Dương không hề để ý đến vẻ mặt của cô ta, ngược lại còn hỏi: “Lúc nãy hai người cãi nhau à?”
“Vâng… Anh ta nói, trông anh giống một kẻ lăng nhăng”.
Diêu Linh ngập ngừng nói.
Hà Dương lập tức nổi giận mắng chửi: “Anh ta nhiều chuyện quá vậy! Anh nghe nói anh ta là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Khương ở Tu Hà”.
“Một thằng đàn ông bất tài như anh ta không đủ tư cách để đánh giá anh! Thật sự không biết anh ta cho chị gái em ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại có thể khiến chị gái em thích anh ta như vậy”.
Hà Dương mắng chửi loạn lên.
Diêu Linh nói: “Đừng nhắc đến anh ta nữa, em muốn đi ăn gì đó”.
Hà Dương đỗ xe ở một nơi gần đó, Diêu Linh đi ra khỏi bãi đậu xe trước, tò mò nhìn những tòa nhà cao lớn ở Tu Hà.
Đúng lúc này, một chiếc xe Rolls-Royce sang trọng trị giá chục triệu tệ dừng lại trước mặt cô ta, cửa xe từ từ hạ xuống, một người đàn ông thò đầu ra.
“Người đẹp, em muốn đi đâu, anh cho em đi nhờ?”
Bình luận facebook